Mộ Thiếu Sủng Thê Xin Bình Tĩnh!
Chương 36: Trò chuyện lão gia Mộ
BTNLing
22/09/2024
Khu nhà cổ Mộ gia, chiếc xe sang trọng thời thượng vừa đỗ lại. Thân ảnh người đàn ông cao lớn chững chạc, trên tay cầm một cây gậy dò đường, cứ thế tiến vào phía bên trong.
Dạo gần đây, thời tiết ngày một lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi từng đợt không hề có dấu hiệu thuyền giảm, phủ đẩy nền trời và khắp các khu vực.
Trong căn phòng, lò sưởi đang bật, không gian ấm áp.
Lão gia Mộ nhấp trà, ánh mắt già nua đầy những đốm đổi mổi hờ hững nhìn về phía Mộ Kình Triệt đang di chuyển bước vào, theo sau là dàn thuộc hạ thân tín, trên tay cầm một cây gậy định hình phương hướng.
Mộ Kình Triệt vừa bước vào, đưa tay cởi đi lớp áo khoác phủ sương bên ngoài nay đã lạnh lại. Người đàn ông vừa ngồi xuống, lập tức châm điếu thuốc, muốn dùng hơi nóng tản ra khiến tâm tình dịu lại.
Ông hắng giọng nhìn Mộ Kình Triệt, tầm mắt dừng ở đôi mắt lâu hơn bình thường.
"Đôi mắt con hiện tại, đã tìm ra biện pháp giải quyết hay chưa?"
Tuy nói lão gia Mộ Trưởng tin tưởng, thực chất phần nào cũng bị những lời nói của Mộ Thúc trong buổi họp mặt gần đây làm lung lay. Phần nào biết Mộ Kình Triệt có hướng giải quyết, nhưng ông vẫn luôn e ngại có thứ gì đó trấn áp.
Dù vậy, lão gia Mộ cũng không biết làm gì hơn. Năm xưa thứ ông giao lại cho Mộ Kình Triệt chỉ là danh tiếng Mộ gia góp phần thúc đẩy, còn quyền lực và địa vị của Mộ Kình Triệt cho đến hiện tại đều tự một tay đứa con nuôi này gầy dựng nên. (1
Đó cũng là lý do, ông luôn dành sự ưu ái, bởi ông là coi trọng nhân tài, cũng không muốn gia sản bị hao mòn dưới tay chính những đứa con chung dòng máu với mình.
Hơn ai hết, lão gia Mộ Trưởng lại là một kẻ thức thời. Hiện giờ trên cương vị Mộ gia ông có thể có tiếng nói, nhưng quyền lực đều toàn bộ trong tay Mộ Kình Triệt.
Tàn thuốc cháy, đóm lửa đỏ ánh lên, ánh mắt Mộ Kình Triệt kiêu ngạo, khẽ ngả người ra sau lựa một tư thế ngồi thoải mái, hai tay ung dung gác lên điểm tựa.
"Sẽ ổn thôi, đôi mắt sẽ sớm chữa khỏi. Về vấn đề này cha không phải lo ngại."
Lão gia Mộ gật gù đầu.
"Lần trước con nói, cậu hai Mộ Thúc buôn lậu là thật sao?"
Nói xong, ánh mắt ông hiện lên vài phần thất vọng. Vốn dĩ đã biết đứa con này tệ hại, không có ý chí cầu tiến chỉ biết sai dặn người dọn đường rồi bước đi, nhưng ông vẫn luôn đinh ninh sẽ không làm những thứ chuyện ngay cả việc lợi dụng chính người thân như thế.
Mộ Kình Triệt nghe lão gia Mộ nói thì khẽ cười, phần nào cũng đoán được buổi gặp mặt chủ đích để hỏi về việc này.
"Đình Khiêm, đưa tài liệu đi."
Đình Khiêm đứng phía sau, phụ trách toàn bộ lịch trình, nghe đến đây lập tức gật đầu.
Bên trong xấp tài liệu, toàn bộ đều là giấy tờ thu mua các phi vụ, thậm chí rút tiền từ xương máu kẻ khác, số ít cũng đều là người ngay trong chính Mộ gia.
Trước kia Mộ Thúc kinh doanh không thiếu, luôn có người hỗ trợ phía sau. Thậm chí không ngần ngại hỗ trợ quân đội số tiền lớn để xây dựng, đồng thời đào tạo không ít kẻ thành người quân binh của mình.
Chỉ là làm như thế nào, cũng không thể đạt được mong muốn làm kẻ đứng đầu.
Hễ chỉ cần một vấn đề Mộ Kình Triệt nhúng tay, ông ta đều bị thua thảm hại. Sau cùng thẹn quá hóa giận, chỉ có thể thực hiện các việc làm ăn phi pháp, thậm chí còn tự cắn ngược lên người Mộ gia, Mộ Kình Triệt cũng không là ngoại lệ, chỉ có điều đụng đến Mộ Kình Triệt, ông ta chẳng khác nào tự gậy ông đập lưng ông.
Ai thức thời thì nhận ra, bằng không chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận.
Mộ Trưởng nhìn xấp tài liệu, tuy biết phần lớn kết quả nhận lại chỉ càng khiến ông thất vọng. Nhưng dù vậy vẫn cẩm lên xem.
Hàng loạt phi vụ làm ăn, các đoạn bằng chứng giấy tờ buôn bán trao đổi mặt hàng, bộ dạng hai mặt đạo mạo của
Mộ Thúc.
Mộ Trưởng buông tờ giấy ra, gương mặt não nề. Cảm xúc vấn là không biết đặt vào đâu để buông thả cho hết.
"Được rồi, việc này không trong phạm vi của ta. Nếu nó có làm gì gây cản trở đến con, mọi thứ đều do con quyết."
Mộ Kình Triệt rũ ánh mắt, đầu ngón tay gảy tàn thuốc, nhn nhạt đáp.
"Vâng."
Tuy rằng người ngoài nhìn vào đều rõ Mộ Trưởng thiên vị Mộ Kình Triệt, nhưng mọi thứ căn bản không đơn thuần như vậy. Hơn bao nhiêu năm trời, lão gia Mộ cũng nhận thức được có những thứ nên phân biệt rõ ràng.
Lão gia Mộ nuôi nấng cưu mang Mộ Kình Triệt, cho nên hiện tại Mộ Kình Triệt đối với ông đều là trả ơn không hơn không kém, bề ngoài việc gì cũng đều hỏi qua ý kiến ông thể hiện sự tôn trọng cho ông bộ mặt, nhưng trên thực thể ông cũng không có quyền chối từ, đẩy chẳng qua là một lời thông báo.
Còn về Mộ gia duy trì đến hiện tại, cũng do một tay người đàn ông tiếp quản.
Hiện giờ dù đôi mắt Mộ Kình Triệt bị ảnh hưởng, vậy mà vẫn có thể nắm thóp được hoạt động của Mộ Thúc giao du cấu kết. Sự tình đến mức hiện tại, càng lúc càng khiến lão gia Mộ nề mặt sợ hãi đứa con nuôi này.
Dạo gần đây, thời tiết ngày một lạnh, tuyết cũng bắt đầu rơi từng đợt không hề có dấu hiệu thuyền giảm, phủ đẩy nền trời và khắp các khu vực.
Trong căn phòng, lò sưởi đang bật, không gian ấm áp.
Lão gia Mộ nhấp trà, ánh mắt già nua đầy những đốm đổi mổi hờ hững nhìn về phía Mộ Kình Triệt đang di chuyển bước vào, theo sau là dàn thuộc hạ thân tín, trên tay cầm một cây gậy định hình phương hướng.
Mộ Kình Triệt vừa bước vào, đưa tay cởi đi lớp áo khoác phủ sương bên ngoài nay đã lạnh lại. Người đàn ông vừa ngồi xuống, lập tức châm điếu thuốc, muốn dùng hơi nóng tản ra khiến tâm tình dịu lại.
Ông hắng giọng nhìn Mộ Kình Triệt, tầm mắt dừng ở đôi mắt lâu hơn bình thường.
"Đôi mắt con hiện tại, đã tìm ra biện pháp giải quyết hay chưa?"
Tuy nói lão gia Mộ Trưởng tin tưởng, thực chất phần nào cũng bị những lời nói của Mộ Thúc trong buổi họp mặt gần đây làm lung lay. Phần nào biết Mộ Kình Triệt có hướng giải quyết, nhưng ông vẫn luôn e ngại có thứ gì đó trấn áp.
Dù vậy, lão gia Mộ cũng không biết làm gì hơn. Năm xưa thứ ông giao lại cho Mộ Kình Triệt chỉ là danh tiếng Mộ gia góp phần thúc đẩy, còn quyền lực và địa vị của Mộ Kình Triệt cho đến hiện tại đều tự một tay đứa con nuôi này gầy dựng nên. (1
Đó cũng là lý do, ông luôn dành sự ưu ái, bởi ông là coi trọng nhân tài, cũng không muốn gia sản bị hao mòn dưới tay chính những đứa con chung dòng máu với mình.
Hơn ai hết, lão gia Mộ Trưởng lại là một kẻ thức thời. Hiện giờ trên cương vị Mộ gia ông có thể có tiếng nói, nhưng quyền lực đều toàn bộ trong tay Mộ Kình Triệt.
Tàn thuốc cháy, đóm lửa đỏ ánh lên, ánh mắt Mộ Kình Triệt kiêu ngạo, khẽ ngả người ra sau lựa một tư thế ngồi thoải mái, hai tay ung dung gác lên điểm tựa.
"Sẽ ổn thôi, đôi mắt sẽ sớm chữa khỏi. Về vấn đề này cha không phải lo ngại."
Lão gia Mộ gật gù đầu.
"Lần trước con nói, cậu hai Mộ Thúc buôn lậu là thật sao?"
Nói xong, ánh mắt ông hiện lên vài phần thất vọng. Vốn dĩ đã biết đứa con này tệ hại, không có ý chí cầu tiến chỉ biết sai dặn người dọn đường rồi bước đi, nhưng ông vẫn luôn đinh ninh sẽ không làm những thứ chuyện ngay cả việc lợi dụng chính người thân như thế.
Mộ Kình Triệt nghe lão gia Mộ nói thì khẽ cười, phần nào cũng đoán được buổi gặp mặt chủ đích để hỏi về việc này.
"Đình Khiêm, đưa tài liệu đi."
Đình Khiêm đứng phía sau, phụ trách toàn bộ lịch trình, nghe đến đây lập tức gật đầu.
Bên trong xấp tài liệu, toàn bộ đều là giấy tờ thu mua các phi vụ, thậm chí rút tiền từ xương máu kẻ khác, số ít cũng đều là người ngay trong chính Mộ gia.
Trước kia Mộ Thúc kinh doanh không thiếu, luôn có người hỗ trợ phía sau. Thậm chí không ngần ngại hỗ trợ quân đội số tiền lớn để xây dựng, đồng thời đào tạo không ít kẻ thành người quân binh của mình.
Chỉ là làm như thế nào, cũng không thể đạt được mong muốn làm kẻ đứng đầu.
Hễ chỉ cần một vấn đề Mộ Kình Triệt nhúng tay, ông ta đều bị thua thảm hại. Sau cùng thẹn quá hóa giận, chỉ có thể thực hiện các việc làm ăn phi pháp, thậm chí còn tự cắn ngược lên người Mộ gia, Mộ Kình Triệt cũng không là ngoại lệ, chỉ có điều đụng đến Mộ Kình Triệt, ông ta chẳng khác nào tự gậy ông đập lưng ông.
Ai thức thời thì nhận ra, bằng không chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận.
Mộ Trưởng nhìn xấp tài liệu, tuy biết phần lớn kết quả nhận lại chỉ càng khiến ông thất vọng. Nhưng dù vậy vẫn cẩm lên xem.
Hàng loạt phi vụ làm ăn, các đoạn bằng chứng giấy tờ buôn bán trao đổi mặt hàng, bộ dạng hai mặt đạo mạo của
Mộ Thúc.
Mộ Trưởng buông tờ giấy ra, gương mặt não nề. Cảm xúc vấn là không biết đặt vào đâu để buông thả cho hết.
"Được rồi, việc này không trong phạm vi của ta. Nếu nó có làm gì gây cản trở đến con, mọi thứ đều do con quyết."
Mộ Kình Triệt rũ ánh mắt, đầu ngón tay gảy tàn thuốc, nhn nhạt đáp.
"Vâng."
Tuy rằng người ngoài nhìn vào đều rõ Mộ Trưởng thiên vị Mộ Kình Triệt, nhưng mọi thứ căn bản không đơn thuần như vậy. Hơn bao nhiêu năm trời, lão gia Mộ cũng nhận thức được có những thứ nên phân biệt rõ ràng.
Lão gia Mộ nuôi nấng cưu mang Mộ Kình Triệt, cho nên hiện tại Mộ Kình Triệt đối với ông đều là trả ơn không hơn không kém, bề ngoài việc gì cũng đều hỏi qua ý kiến ông thể hiện sự tôn trọng cho ông bộ mặt, nhưng trên thực thể ông cũng không có quyền chối từ, đẩy chẳng qua là một lời thông báo.
Còn về Mộ gia duy trì đến hiện tại, cũng do một tay người đàn ông tiếp quản.
Hiện giờ dù đôi mắt Mộ Kình Triệt bị ảnh hưởng, vậy mà vẫn có thể nắm thóp được hoạt động của Mộ Thúc giao du cấu kết. Sự tình đến mức hiện tại, càng lúc càng khiến lão gia Mộ nề mặt sợ hãi đứa con nuôi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.