Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh Rồi
Chương 4: Anh trai độc miệng(2)
Hoa Hoa Liễu
19/06/2021
Editor: Bắp
Beta: Nhóc
- -----------------------------------------------------.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Bạch Vi lấy từ trong túi xách ra một chiếc gương xinh xinh, đưa cho Tô Tử.
Tô Tử cuối cùng cũng nhìn rõ mặt mình, cô nhất thời không phòng bị, bị dọa đến thở dốc!
…Thiếu chút nữa cho là bản thân gặp quỷ!
Trên thực tế, Tô Tử đối với tướng mạo của Mộ Tử không có ấn tượng.
Tuy nhiên đều ở Mộ gia, nhưng Bạch Vi cùng cô ấy là cặp nữ nhân có thân phận vi diệu, ngoại trừ Mộ Dung Thừa sống trong ngôi nhà chính phía trước, nên thường gặp phải, Bạch Vi cùng Mộ Tử ngày qua ngày ở lại hoa viên phía sau, bình thường không thường lộ diện.
Tô Tử chỉ nhớ mang máng, Mộ Tử năm mười lăm, mười sáu là thiếu nữ nổi loạn.
Thế nhưng dù phản nghịch thế nào cũng không nên chà đạp bản thân mình thành thế này chứ!
Tóc màu tím, mắt kẻ rất đậm, môi màu đen, đến cả móng tay cũng màu đen! Cả người từ trên xuống dưới giống như một phù thủy Gothic đen tối.
Quá kinh khủng.
“Mặt của con như thế này là thế nào?!” Tô Tử khóc trong nước mắt, tâm tình phi thường bi phẫn, khó trách Mộ Dung Thừa muốn cô đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Bạch Vi lại càng sợ hãi, nghĩ rằng con gái mình lại muốn náo loạn, vội vàng lấy trong túi ra một đống vật phẩm, vội nói: “ Đừng có gấp, đồ đạc đều được mẹ để ở đây rồi. Lúc con vừa được đưa đến bệnh viện phải mang mặt nạ dưỡng khí, nên đã được lấy xuống, không bị mất.”
Tô Tử nhìn nhìn, lại càng muốn khóc!
Trong tay Bạch Vi là vòng tay, bông tai, còn có vài chiếc nhẫn, chính là khuyên mày cùng khuyên môi.
“Tử Tử đừng vội, để mẹ đeo lên cho con, đảm bảo sẽ giống trước kia.” Bạch Vi biết tính tình của con gái mình xấu đến mức nào, sợ cô sẽ tức giận, không ngừng ôn nhu dỗ dành.
Tô Tử lau một cái kẻ mắt gần như kéo đến xương gò má, chỉ cảm thấy tâm tình cô cũng tối như màu kẻ mắt.
“Mẹ, giúp con mua bình tẩy trang.”
Tô Tử trả lại gương cho Bạch Vi, gương mặt này cô thực sự không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
Bạch Vi bị phản ứng của con gái làm cho ngẩn ngơ.
Tẩy trang? Tử Tử không bao giờ tẩy trang.
Tử Tử mỗi sáng sớm khi rời giường, việc đầu tiên là kiểm tra chính mình xem có còn trang điểm không, nếu như phai nhạt, cô sẽ vẽ vài nét bút để viền mắt trở nên dày hơn, phấn mắt sâu hơn, Bạch Vi đã không nhớ rõ tướng mạo ban đầu của con gái bà nữa rồi.
Tô Tử dứt khoát che mặt bằng khăn trải giường, nằm trên giường bất động như xác chết, “Làm ơn, mẹ… tẩy trang…”
“... À, à! Được rồi, mẹ đi mua ngay, đừng khóc. Mẹ sẽ quay lại ngay lập tức.” Bạch Vi cầm túi xách lên vội vàng ra ngoài.
Tô Tử vén khăn trải giường lên, im lặng nhìn bóng dáng Bạch Vi đi ra ngoài.
Tôi sẽ khóc sao?
Ha ha, tôi chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.
…
Sau khi Bạch Vi trở về, Tô Tử rửa mặt tám lần với nước tẩy trang, cho đến khi khuôn mặt đau rát cô mới bằng lòng bỏ qua.
Khuôn mặt cuối cùng cũng được làm sạch, chỉ là đuôi lông mày vẫn cần phải có thời gian để mọc lại…
Không thể không nói, tuổi trẻ thật sự rất tốt. Mộ Tử giày vò khuôn mặt của mình đến mức đó, cô vẫn không nhìn thấy mụn, cũng không nhìn thấy bất cứ gì.
Trong gương là thiếu nữ non nớt thanh thuần, có một đôi mắt đen trong veo như nai con, đuôi mắt hơi cong mang theo trời sinh quyến rũ, là một tiểu mỹ nhân hiếm thấy.
Tô tử vuốt mặt của mình cảm khái: tuổi trẻ đúng là sản phẩm chăm sóc da tốt nhất.
Lần này trọng sinh, cô trực tiếp trẻ lại mười tuổi, biến thành thiếu nữ mười sáu tuổi.
Tô Tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như tuyết tinh tế trong gương, nhưng một khuôn mặt khác lại xuất hiện trong tâm trí cô - cô đang mục nát dưới dòng sông với khuôn mặt không thể nhận ra, đáng sợ và xấu xí.
Cô có chút sổ sách, nên tính toán kỹ rồi.
Beta: Nhóc
- -----------------------------------------------------.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Bạch Vi lấy từ trong túi xách ra một chiếc gương xinh xinh, đưa cho Tô Tử.
Tô Tử cuối cùng cũng nhìn rõ mặt mình, cô nhất thời không phòng bị, bị dọa đến thở dốc!
…Thiếu chút nữa cho là bản thân gặp quỷ!
Trên thực tế, Tô Tử đối với tướng mạo của Mộ Tử không có ấn tượng.
Tuy nhiên đều ở Mộ gia, nhưng Bạch Vi cùng cô ấy là cặp nữ nhân có thân phận vi diệu, ngoại trừ Mộ Dung Thừa sống trong ngôi nhà chính phía trước, nên thường gặp phải, Bạch Vi cùng Mộ Tử ngày qua ngày ở lại hoa viên phía sau, bình thường không thường lộ diện.
Tô Tử chỉ nhớ mang máng, Mộ Tử năm mười lăm, mười sáu là thiếu nữ nổi loạn.
Thế nhưng dù phản nghịch thế nào cũng không nên chà đạp bản thân mình thành thế này chứ!
Tóc màu tím, mắt kẻ rất đậm, môi màu đen, đến cả móng tay cũng màu đen! Cả người từ trên xuống dưới giống như một phù thủy Gothic đen tối.
Quá kinh khủng.
“Mặt của con như thế này là thế nào?!” Tô Tử khóc trong nước mắt, tâm tình phi thường bi phẫn, khó trách Mộ Dung Thừa muốn cô đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Bạch Vi lại càng sợ hãi, nghĩ rằng con gái mình lại muốn náo loạn, vội vàng lấy trong túi ra một đống vật phẩm, vội nói: “ Đừng có gấp, đồ đạc đều được mẹ để ở đây rồi. Lúc con vừa được đưa đến bệnh viện phải mang mặt nạ dưỡng khí, nên đã được lấy xuống, không bị mất.”
Tô Tử nhìn nhìn, lại càng muốn khóc!
Trong tay Bạch Vi là vòng tay, bông tai, còn có vài chiếc nhẫn, chính là khuyên mày cùng khuyên môi.
“Tử Tử đừng vội, để mẹ đeo lên cho con, đảm bảo sẽ giống trước kia.” Bạch Vi biết tính tình của con gái mình xấu đến mức nào, sợ cô sẽ tức giận, không ngừng ôn nhu dỗ dành.
Tô Tử lau một cái kẻ mắt gần như kéo đến xương gò má, chỉ cảm thấy tâm tình cô cũng tối như màu kẻ mắt.
“Mẹ, giúp con mua bình tẩy trang.”
Tô Tử trả lại gương cho Bạch Vi, gương mặt này cô thực sự không muốn nhìn thấy lần thứ hai.
Bạch Vi bị phản ứng của con gái làm cho ngẩn ngơ.
Tẩy trang? Tử Tử không bao giờ tẩy trang.
Tử Tử mỗi sáng sớm khi rời giường, việc đầu tiên là kiểm tra chính mình xem có còn trang điểm không, nếu như phai nhạt, cô sẽ vẽ vài nét bút để viền mắt trở nên dày hơn, phấn mắt sâu hơn, Bạch Vi đã không nhớ rõ tướng mạo ban đầu của con gái bà nữa rồi.
Tô Tử dứt khoát che mặt bằng khăn trải giường, nằm trên giường bất động như xác chết, “Làm ơn, mẹ… tẩy trang…”
“... À, à! Được rồi, mẹ đi mua ngay, đừng khóc. Mẹ sẽ quay lại ngay lập tức.” Bạch Vi cầm túi xách lên vội vàng ra ngoài.
Tô Tử vén khăn trải giường lên, im lặng nhìn bóng dáng Bạch Vi đi ra ngoài.
Tôi sẽ khóc sao?
Ha ha, tôi chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.
…
Sau khi Bạch Vi trở về, Tô Tử rửa mặt tám lần với nước tẩy trang, cho đến khi khuôn mặt đau rát cô mới bằng lòng bỏ qua.
Khuôn mặt cuối cùng cũng được làm sạch, chỉ là đuôi lông mày vẫn cần phải có thời gian để mọc lại…
Không thể không nói, tuổi trẻ thật sự rất tốt. Mộ Tử giày vò khuôn mặt của mình đến mức đó, cô vẫn không nhìn thấy mụn, cũng không nhìn thấy bất cứ gì.
Trong gương là thiếu nữ non nớt thanh thuần, có một đôi mắt đen trong veo như nai con, đuôi mắt hơi cong mang theo trời sinh quyến rũ, là một tiểu mỹ nhân hiếm thấy.
Tô tử vuốt mặt của mình cảm khái: tuổi trẻ đúng là sản phẩm chăm sóc da tốt nhất.
Lần này trọng sinh, cô trực tiếp trẻ lại mười tuổi, biến thành thiếu nữ mười sáu tuổi.
Tô Tử nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như tuyết tinh tế trong gương, nhưng một khuôn mặt khác lại xuất hiện trong tâm trí cô - cô đang mục nát dưới dòng sông với khuôn mặt không thể nhận ra, đáng sợ và xấu xí.
Cô có chút sổ sách, nên tính toán kỹ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.