Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh Rồi
Chương 94: Trói buộc
Hoa Hoa Liễu
20/06/2021
Editor: Bắp
Beta: Jen
Mộ Dung Thừa đưa vòng cổ, tạo hình đơn giản lại tinh xảo, đeo lên người Mộ Tử, càng khiến cổ cô trông nhỏ nhắn mềm mại, da thịt trắng nõn.
Nhưng Mộ Tử lại cảm thấy mình đang đeo vòng cổ cho thú cưng.
Bị trói buộc, hít thở không thông, không được tự do.
Bọn họ từ khách sạn đi ra, nhờ đi thang máy chuyên dụng của Mộ Dung Thừa nên tránh được ít người không liên quan.
Khi cửa thang máy mở ra, Mộ Tử phát hiện xe cô đậu bên ngoài.
Bé yêu của cô được đổi mới hoàn toàn đã rực rỡ hẳn lên, giờ phút này đậu bên cạnh Rolls-Royce đen của Mộ Dung Thừa, màu đen và hồng, đặc biệt chói mắt.
Hiện giờ cửa hàng 4S phục vụ đều tốt vậy sao? Bảo dưỡng xong trực tiếp đưa đến cho khách hàng?
Không cần nghĩ, đây nhất định là bút tích của Mộ Dung Thừa.
" Đây là xe của Tam tẩu." Mộ Dung Thừa trong mắt mang theo ý cười,:" Làm sao lại ở trong tay em?"
" Anh cả đưa tôi." mộ Tử nhỏ giọng nói.
"Đưa cho em?" Mộ Dung Thừa bỡn cợt mà cười," Thật sự không phải em muốn sao?"
Mộ Tử mím môi không nói gì.
Cho dù cô không nói, hắn cũng biết rõ.
Mộ Dung Thừa đưa tay cô lên môi mổ mổ, rồi cùng nhau lên xe.
Bất quá, vị trí Mộ Tử ngồi chính là ghế phụ.
Mộ Tử thấy Mộ Dung Thừa ngồi vào vị trí lái xe, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.
Đây là xe cô mà!!! ---- Mới vừa thay hết nội thất, làm bảo dưỡng, dọn dẹp sạch sẽ! Cô còn chưa kịp lái nó nữa!
Mộ Tử nắm lấy tay hắn:" Anh muốn làm gì?"
Mộ Dung Thừa nhướng mày nhìn cô:" Về nhà chứ làm gì."
" Vậy anh, anh….. Anh ngồi xe mình đi." Mộ Tử cảm thấy không đúng, dựa vào cái gì Mộ Dung Thừa lái xe cô!
" Tử Tử sẽ lái xe?" Mộ Dung Thừa vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, " Em lấy bằng lái xe khi nào?"
Cô tức khắc nói không ra lời…..
Mộ Tử sẽ không lái xe, cũng không có bằng lái, vì vậy cô đành thành thành thật thật ngồi ở ghế lái phụ.
Cô nhắm mắt lại, đem cảm xúc của mình nhịn xuống,:" Không có…. Tôi chỉ là, biết một chút thôi."
" không biết cũng không sao." Mộ Dung Thừa ở trên mặt cô sờ soạng một phen:" Về sau anh trai sẽ dạy em lái xe."
Mộ Tử quay mặt đi.
Khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe ngầm của khách, ánh đèn bên ngoài là một màu cam ấm áp, Mộ Tử mới nhận ra giờ đã là hoàng hôn.
Con đường như được dát vàng bởi mặt trời lặn, có gió thổi qua mang theo mùa hè nắng nóng.
Hai chiếc xe hơi sang trọng theo sát theo sau, giống như những hộ vệ trung thành nhất. Xe hơi của họ ra khỏi con đường chính của thành phố, cảnh vật hai bên dần hoang vắng cô tịch-----
Mộ Tử cảm thấy không đúng.
Đây, không phải đường về nhà.
Cô khẩn trương lên, hỏi Mộ Dung Thừa:" Chúng ta không phải về nhà sao?!"
" Ừ, chúng ta về nhà." Mộ Dung Thừa mỉm cười
Là trở về nhà hắn, mà không phải Mộ gia.
Mộ Tử đọc được một số thông tin từ nụ cười khó đoán của hắn, lập tức hít một hơi lạnh.
Cô cảm giác thấy nhiệt độ trong người mình đang giảm dần…… ớn lạnh chảy ròng ròng. Từng giọt máu như đông cứng lại, lạnh đến thấu xương.
Hắn ở bên ngoài đã không kiêng nể gì, nếu mà tới hang ổ của hắn cô còn có đường sống sao?
" Tôi phải về nhà!" Mộ Tử giọng run run,:" Mẹ sẽ lo lắng……"
" Yên tâm, tôi sẽ nói cho mẹ, là mang em đi ra ngoài tỉnh chơi một chuyến." Mộ Dung Thừa một tay cầm tay lái, một tay sờ lên mặt cô:" Tử Tử, mấy ngày nay tôi rất nhớ em, ngoan một chút, ở cạnh tôi."
Mộ Tử sẽ không ngây thơ cho rằng, cái gọi là đi cùng đơn giản là uống trà nói chuyện phiếm.
……. Cô không cần! Cô chịu không nổi ham muốn kiểm soát biến thái của Mộ Dung Thừa!
Nhưng mà lời cô nói có quyền lợi sao?
Mộ Tử cắn chặt môi, cắn đến trắng bệch.
Trong đầu liều mang suy tư, bất kỳ tia khả năng nào có thể chạy thoát.
- ------ Phanh!
Bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, bắn thẳng vào cửa kính ô tô!
Viên đạn gần như bắn xuyên qua tóc cô! Lún sâu vào lưng ghế!
" Nằm sấp xuống!" Mộ Dung Thừa nói dứt khoát, duỗi tay đem đầu Mộ Tử ấn xuống, một tay khác cầm vô lăng!
Beta: Jen
Mộ Dung Thừa đưa vòng cổ, tạo hình đơn giản lại tinh xảo, đeo lên người Mộ Tử, càng khiến cổ cô trông nhỏ nhắn mềm mại, da thịt trắng nõn.
Nhưng Mộ Tử lại cảm thấy mình đang đeo vòng cổ cho thú cưng.
Bị trói buộc, hít thở không thông, không được tự do.
Bọn họ từ khách sạn đi ra, nhờ đi thang máy chuyên dụng của Mộ Dung Thừa nên tránh được ít người không liên quan.
Khi cửa thang máy mở ra, Mộ Tử phát hiện xe cô đậu bên ngoài.
Bé yêu của cô được đổi mới hoàn toàn đã rực rỡ hẳn lên, giờ phút này đậu bên cạnh Rolls-Royce đen của Mộ Dung Thừa, màu đen và hồng, đặc biệt chói mắt.
Hiện giờ cửa hàng 4S phục vụ đều tốt vậy sao? Bảo dưỡng xong trực tiếp đưa đến cho khách hàng?
Không cần nghĩ, đây nhất định là bút tích của Mộ Dung Thừa.
" Đây là xe của Tam tẩu." Mộ Dung Thừa trong mắt mang theo ý cười,:" Làm sao lại ở trong tay em?"
" Anh cả đưa tôi." mộ Tử nhỏ giọng nói.
"Đưa cho em?" Mộ Dung Thừa bỡn cợt mà cười," Thật sự không phải em muốn sao?"
Mộ Tử mím môi không nói gì.
Cho dù cô không nói, hắn cũng biết rõ.
Mộ Dung Thừa đưa tay cô lên môi mổ mổ, rồi cùng nhau lên xe.
Bất quá, vị trí Mộ Tử ngồi chính là ghế phụ.
Mộ Tử thấy Mộ Dung Thừa ngồi vào vị trí lái xe, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.
Đây là xe cô mà!!! ---- Mới vừa thay hết nội thất, làm bảo dưỡng, dọn dẹp sạch sẽ! Cô còn chưa kịp lái nó nữa!
Mộ Tử nắm lấy tay hắn:" Anh muốn làm gì?"
Mộ Dung Thừa nhướng mày nhìn cô:" Về nhà chứ làm gì."
" Vậy anh, anh….. Anh ngồi xe mình đi." Mộ Tử cảm thấy không đúng, dựa vào cái gì Mộ Dung Thừa lái xe cô!
" Tử Tử sẽ lái xe?" Mộ Dung Thừa vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, " Em lấy bằng lái xe khi nào?"
Cô tức khắc nói không ra lời…..
Mộ Tử sẽ không lái xe, cũng không có bằng lái, vì vậy cô đành thành thành thật thật ngồi ở ghế lái phụ.
Cô nhắm mắt lại, đem cảm xúc của mình nhịn xuống,:" Không có…. Tôi chỉ là, biết một chút thôi."
" không biết cũng không sao." Mộ Dung Thừa ở trên mặt cô sờ soạng một phen:" Về sau anh trai sẽ dạy em lái xe."
Mộ Tử quay mặt đi.
Khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe ngầm của khách, ánh đèn bên ngoài là một màu cam ấm áp, Mộ Tử mới nhận ra giờ đã là hoàng hôn.
Con đường như được dát vàng bởi mặt trời lặn, có gió thổi qua mang theo mùa hè nắng nóng.
Hai chiếc xe hơi sang trọng theo sát theo sau, giống như những hộ vệ trung thành nhất. Xe hơi của họ ra khỏi con đường chính của thành phố, cảnh vật hai bên dần hoang vắng cô tịch-----
Mộ Tử cảm thấy không đúng.
Đây, không phải đường về nhà.
Cô khẩn trương lên, hỏi Mộ Dung Thừa:" Chúng ta không phải về nhà sao?!"
" Ừ, chúng ta về nhà." Mộ Dung Thừa mỉm cười
Là trở về nhà hắn, mà không phải Mộ gia.
Mộ Tử đọc được một số thông tin từ nụ cười khó đoán của hắn, lập tức hít một hơi lạnh.
Cô cảm giác thấy nhiệt độ trong người mình đang giảm dần…… ớn lạnh chảy ròng ròng. Từng giọt máu như đông cứng lại, lạnh đến thấu xương.
Hắn ở bên ngoài đã không kiêng nể gì, nếu mà tới hang ổ của hắn cô còn có đường sống sao?
" Tôi phải về nhà!" Mộ Tử giọng run run,:" Mẹ sẽ lo lắng……"
" Yên tâm, tôi sẽ nói cho mẹ, là mang em đi ra ngoài tỉnh chơi một chuyến." Mộ Dung Thừa một tay cầm tay lái, một tay sờ lên mặt cô:" Tử Tử, mấy ngày nay tôi rất nhớ em, ngoan một chút, ở cạnh tôi."
Mộ Tử sẽ không ngây thơ cho rằng, cái gọi là đi cùng đơn giản là uống trà nói chuyện phiếm.
……. Cô không cần! Cô chịu không nổi ham muốn kiểm soát biến thái của Mộ Dung Thừa!
Nhưng mà lời cô nói có quyền lợi sao?
Mộ Tử cắn chặt môi, cắn đến trắng bệch.
Trong đầu liều mang suy tư, bất kỳ tia khả năng nào có thể chạy thoát.
- ------ Phanh!
Bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, bắn thẳng vào cửa kính ô tô!
Viên đạn gần như bắn xuyên qua tóc cô! Lún sâu vào lưng ghế!
" Nằm sấp xuống!" Mộ Dung Thừa nói dứt khoát, duỗi tay đem đầu Mộ Tử ấn xuống, một tay khác cầm vô lăng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.