Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh Rồi
Chương 90: Vô phương cứu chữa
Hoa Hoa Liễu
19/06/2021
Editor: Bắp
Beta: Jen
Mộ Tử một thân mồ hôi.
Cô cuối cùng mặc xong quần áo, nhưng tình hình của cô không được cải thiện nhiều.
Mộ Dung Thừa nắm tay cắt tỉa móng tay cho cô, giọng nói hài hước:" Về sau đừng một chút liền đánh người. Đây không phải thói quen tốt, với sức lực như con mèo nhỏ của em, không làm người ta bị thương ngược lại khiến mình chảy máu, còn đau không?"
Hắn cắt bớt phần móng tay bị rách rồi dùng tăm bông lau vết máu.
Thực ra chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng hắn lại cố chấp quấn băng gạc, rồi thân mật hôn lên.
Mộ Tử tức giận chuyện vừa rồi, không buồn mở miệng, cũng không thèm nhìn hắn.
Cô có phần chết lặng.
Mộ Dung Thừa không thèm để ý, tiếp tục cắt tỉa những chiếc móng khác, sau đó nhấc chân cô lên chân mình, đổ một ít thuốc mỡ ra rồi xoa nhẹ lòng bàn chân.
Gót chân Mộ Tử hơi đỏ, ước chừng là hôm nay đi đường quá nhiều, nên có chút sưng lên.
Mộ Dung Thừa xoa bóp đôi bàn chân trắng nõn thanh tú của cô, nghĩ thầm, cô thật sự yếu ớt, đi vài bước chân cũng có thể bị thương.
Bất quá, hắn thích cô yếu ớt.
Chẳng sợ cô tức giận gào thét mắng mình, hắn cũng chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu.
Nếu bạn thích một người, bất kể cô ấy nói gì hay làm gì, đều cảm thấy thuận mắt, càng xem càng vui.
Đây giống như một loại bệnh, một loại bệnh nan y không có thuốc giải.
Da thịt lòng bàn chân mềm mại hồng hồng, xúc cảm khiến người ta tham luyến, Mộ Dung Thừa cầm lòng không được cúi đầu xuống hôn lên mu bàn chân tuyết trắng của cô, ngón chân như ngọc, mắt cá chân trơn bóng…..
Mộ Tử cuối cùng đã có phản ứng.
Cô rũ mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:" Mộ Dung Thừa, anh không thấy ghê tởm hả.?"
Mộ Dung Thừa để cô dựa trên lưng ghế, cười nói:"hôn môi thì không ghê tởm, vậy em có nguyện ý không?"
Mộ Tử cắn môi, muốn nói điều gì đó càng ghê tởm hơn, nhưng với cảnh giới vô sỉ của Mộ Dung Thừa, hắn có thể trả lời như này: Phải không? Không bằng chúng ta thử một chút, xem nơi nào ghê tởm hơn?
Cô chỉ im lặng và không nói thêm câu nào nữa, nhưng cô hừ lạnh một tiếng.
Mộ Dung Thừa cười cười, không hề đùa cô nữa.
Sau khi bôi thuốc, hắn liền ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô.
Dù Mộ Tử yếu ớt, nhưng đến nay lúc hôn đều không chịu để lưỡi của hắn tiến vào.
Tuy rằng hắn có thể cưỡng bách cô, nhưng việc hôn môi này…. Nếu không phải ngươi tình ta nguyện, thì chả còn thú vị nữa.
Mộ Dung Thừa chỉ thỉnh thoảng nổi điển mất khống chế, thời điểm hắn bình tĩnh, sẽ cố gắng hết sức tôn trọng cô, không chọc giận bảo bối của hắn.
Nhưng mà….
Hắn ở trước mặt Mộ Tử, hầu như thường mất khống chế.
……..
Vương Chiêm đợi đến khi trong phòng yên tĩnh lại mới dám vào.
Ông đẩy chiếc xe ăn nhỏ trong khách sạn, giống người phục vụ ưu nhã, trên mặt nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Hiện tại còn chưa đến bữa cơm tối, nhưng Mộ Dung Thừa sợ Mộ Tử đói bụng, lên kêu người chuẩn bị buổi trà chiều.
Cô gái muốn tự mình ăn.
Người đàn ông lại nói cô:" Ngón tay bị thương như thế kia làm sao cầm thìa? Nhỡ bị gãy xương thì làm sao bây giờ."
Vương Chiêm vẫn duy trì mỉm cười, nhưng khóe mắt lại co giật.
Cầm cái thìa cũng có thể bị gãy xương sao?
Gia, ngài thật hài hước.
Sau đó Vương Chiêm trơ mắt nhìn Mộ Dung Thừa cầm thấy thìa nhỏ, múc một miếng chocolate mousse nhỏ đút cho cô gái.
Cô gái vẻ mặt không tình nguyện, ăn đến tức giận.
Vương Chiêm không dám nhìn lại.
Tim ông đập thình thịch kinh hoàng, cảm giác mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời.
Có thể khiến Gia cảm thấy đau lòng thành như vậy, cô gái này hẳn là linh hồn mà Gia muốn nuôi lớn!
Thân là một tâm phúc tận tâm, ông nhất định không được lộ ra biểu tình gì, giúp Gia giữ bí mật này trong lòng!
Vương Chiêm hơi khom người lui ra rồi đóng cửa phòng.
Mộ Dung Thừa một bên cho Mộ Tử ăn, một bên hỏi:" Hôm nay ra cửa là muốn xem phim?"
Mộ Tử rũ mi mắt, lông mi dày rung rung, cô không muốn nhìn hắn, ánh mắt có chút né tránh.
" Ừ, là muốn xem điện ảnh." Cô đáp.
Mộ Dung Thừa liếc mắt nhìn ngón tay cô gái vô thức cuộn lại, đôi mắt đen như mực, có thể dễ dàng nhìn thấu cô.
Beta: Jen
Mộ Tử một thân mồ hôi.
Cô cuối cùng mặc xong quần áo, nhưng tình hình của cô không được cải thiện nhiều.
Mộ Dung Thừa nắm tay cắt tỉa móng tay cho cô, giọng nói hài hước:" Về sau đừng một chút liền đánh người. Đây không phải thói quen tốt, với sức lực như con mèo nhỏ của em, không làm người ta bị thương ngược lại khiến mình chảy máu, còn đau không?"
Hắn cắt bớt phần móng tay bị rách rồi dùng tăm bông lau vết máu.
Thực ra chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng hắn lại cố chấp quấn băng gạc, rồi thân mật hôn lên.
Mộ Tử tức giận chuyện vừa rồi, không buồn mở miệng, cũng không thèm nhìn hắn.
Cô có phần chết lặng.
Mộ Dung Thừa không thèm để ý, tiếp tục cắt tỉa những chiếc móng khác, sau đó nhấc chân cô lên chân mình, đổ một ít thuốc mỡ ra rồi xoa nhẹ lòng bàn chân.
Gót chân Mộ Tử hơi đỏ, ước chừng là hôm nay đi đường quá nhiều, nên có chút sưng lên.
Mộ Dung Thừa xoa bóp đôi bàn chân trắng nõn thanh tú của cô, nghĩ thầm, cô thật sự yếu ớt, đi vài bước chân cũng có thể bị thương.
Bất quá, hắn thích cô yếu ớt.
Chẳng sợ cô tức giận gào thét mắng mình, hắn cũng chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu.
Nếu bạn thích một người, bất kể cô ấy nói gì hay làm gì, đều cảm thấy thuận mắt, càng xem càng vui.
Đây giống như một loại bệnh, một loại bệnh nan y không có thuốc giải.
Da thịt lòng bàn chân mềm mại hồng hồng, xúc cảm khiến người ta tham luyến, Mộ Dung Thừa cầm lòng không được cúi đầu xuống hôn lên mu bàn chân tuyết trắng của cô, ngón chân như ngọc, mắt cá chân trơn bóng…..
Mộ Tử cuối cùng đã có phản ứng.
Cô rũ mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:" Mộ Dung Thừa, anh không thấy ghê tởm hả.?"
Mộ Dung Thừa để cô dựa trên lưng ghế, cười nói:"hôn môi thì không ghê tởm, vậy em có nguyện ý không?"
Mộ Tử cắn môi, muốn nói điều gì đó càng ghê tởm hơn, nhưng với cảnh giới vô sỉ của Mộ Dung Thừa, hắn có thể trả lời như này: Phải không? Không bằng chúng ta thử một chút, xem nơi nào ghê tởm hơn?
Cô chỉ im lặng và không nói thêm câu nào nữa, nhưng cô hừ lạnh một tiếng.
Mộ Dung Thừa cười cười, không hề đùa cô nữa.
Sau khi bôi thuốc, hắn liền ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc cô.
Dù Mộ Tử yếu ớt, nhưng đến nay lúc hôn đều không chịu để lưỡi của hắn tiến vào.
Tuy rằng hắn có thể cưỡng bách cô, nhưng việc hôn môi này…. Nếu không phải ngươi tình ta nguyện, thì chả còn thú vị nữa.
Mộ Dung Thừa chỉ thỉnh thoảng nổi điển mất khống chế, thời điểm hắn bình tĩnh, sẽ cố gắng hết sức tôn trọng cô, không chọc giận bảo bối của hắn.
Nhưng mà….
Hắn ở trước mặt Mộ Tử, hầu như thường mất khống chế.
……..
Vương Chiêm đợi đến khi trong phòng yên tĩnh lại mới dám vào.
Ông đẩy chiếc xe ăn nhỏ trong khách sạn, giống người phục vụ ưu nhã, trên mặt nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Hiện tại còn chưa đến bữa cơm tối, nhưng Mộ Dung Thừa sợ Mộ Tử đói bụng, lên kêu người chuẩn bị buổi trà chiều.
Cô gái muốn tự mình ăn.
Người đàn ông lại nói cô:" Ngón tay bị thương như thế kia làm sao cầm thìa? Nhỡ bị gãy xương thì làm sao bây giờ."
Vương Chiêm vẫn duy trì mỉm cười, nhưng khóe mắt lại co giật.
Cầm cái thìa cũng có thể bị gãy xương sao?
Gia, ngài thật hài hước.
Sau đó Vương Chiêm trơ mắt nhìn Mộ Dung Thừa cầm thấy thìa nhỏ, múc một miếng chocolate mousse nhỏ đút cho cô gái.
Cô gái vẻ mặt không tình nguyện, ăn đến tức giận.
Vương Chiêm không dám nhìn lại.
Tim ông đập thình thịch kinh hoàng, cảm giác mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời.
Có thể khiến Gia cảm thấy đau lòng thành như vậy, cô gái này hẳn là linh hồn mà Gia muốn nuôi lớn!
Thân là một tâm phúc tận tâm, ông nhất định không được lộ ra biểu tình gì, giúp Gia giữ bí mật này trong lòng!
Vương Chiêm hơi khom người lui ra rồi đóng cửa phòng.
Mộ Dung Thừa một bên cho Mộ Tử ăn, một bên hỏi:" Hôm nay ra cửa là muốn xem phim?"
Mộ Tử rũ mi mắt, lông mi dày rung rung, cô không muốn nhìn hắn, ánh mắt có chút né tránh.
" Ừ, là muốn xem điện ảnh." Cô đáp.
Mộ Dung Thừa liếc mắt nhìn ngón tay cô gái vô thức cuộn lại, đôi mắt đen như mực, có thể dễ dàng nhìn thấu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.