Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu
Chương 31: Nhẫn mất rồi lại tìm được
Nhất Chi Lại Hoa
11/07/2017
Nhìn từ bên ngoài ký túc xá như thể hiện trường án mạng vậy, trên cửa còn dán tờ giấy "Không tiếp cận, có thắc mắc làm ơn liên hệ với quản lí ký túc xá". Ta lật qua hàng rào cảnh giới, đang định xé tờ giấy kia đi lại bị người nhắc nhở: "Dừng tay! Cô là ai?" Ta quay đầu liền thấy, người ngăn cản ta là một người trẻ tuổi mặc quần áo cảnh vệ.
"À ~" ta ngượng ngùng cười, "Tôi sống trong ký túc xá này, lúc trước trong nhà có xảy ra chuyện cho nên không ở ký túc xá. Tôi cũng vừa mới trở về......"
"Có thể cho tôi xem giấy tờ không." Hắn vươn tay, làm như không thấy gương mặt tươi cười của ta.
Ta đưa chứng minh thư cho hắn, hắn kiểm tra một chút, lầm bầm nói: "Mạnh Tử, đích xác cô sống ở nơi này. Cô có thể đi vào kiểm tra đồ vật. Xem xong rồi nhớ điền vào tờ đơn báo cáo, cái này sẽ lưu lại ở cục cảnh sát."
Ta gật gật đầu, bóc giấy niêm phong, đi vào phòng. Mấy ngày không có thông khí, trong phòng truyền đến cảm giác rầu rĩ, còn mơ hồ có một mùi hương thân thuộc, ta nghĩ không ra ở nơi nào đã từng ngửi qua. Nơi này cơ bản vẫn duy trì bộ dáng hiện trường vụ án, đồ vật lung tung rối loạn, so với bên phòng Mary, bên này của ta thoạt nhìn còn rất bình thường. Quần áo, máy tính vẫn còn, cũng không có dấu hiệu hư hỏng gì. Ta nhớ rõ ở ngăn kéo tủ đầu giường còn giữ mấy chục Mỹ kim, kéo ra ngăn kéo vừa thấy tiền quả nhiên đã biến mất. Khi ta đang chuẩn bị khép lại ngăn kéo, có một đồ vật kim loại phản quang thu hút ánh nhìn của ta.
Ta tập trung nhìn vào, tâm chợt lạnh đi, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng.
Độc giả tuyệt đối không thể tưởng tượng được ta đã nhìn thấy gì, chính là chiếc nhẫn đồ đằng của Khương gia mà tất cả mọi người tìm kiếm, đang nằm ở trong ngăn kéo hoàn hảo không tổn hao gì.
Phải giải thích thế nào nó lại tự nhiên xuất hiện ở trong ký túc xá? Ta thề với trời khi ta về nước nó vẫn còn mất tích. Chẳng lẽ lần đó cùng bạn học say rượu chỉ là một giấc mộng? Trên thực tế nhẫn căn bản không bị mất? Hay là chiếc nhẫn có năng lực đặc biệt, giống như mèo con chó con ở bên ngoài lạc đường có thể tự tìm được đường về nhà......
Càng nghĩ càng không khoa học. Ta vỗ tay ở trên trán, cảm giác sự tình so với tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều. Ta tin tưởng ký ức của ta, gia tộc tám đời gien tốt đẹp chưa từng có cái gì gọi là bệnh tâm thần di truyền, cho nên ảo giác kiểu này cơ bản không khả thi. Như vậy còn có khả năng gì?
Ta mau lấy nó ra, chiếc nhẫn nhìn qua vẫn cổ xưa như vậy, không thể nhìn ra vật chất đang tản ra ánh sáng đen tối là gì, từ khe hở đồ đằng đến lớp bụi đều giống nhau như đúc. Loại chất liệu này không thể dễ dàng bị bắt chước, ta nhớ rõ trọng lượng ước lượng của nó, ở trong tay áng chừng không hề khác biệt. Ta còn nhớ khi Khương Vũ Bạch mới vừa cho ta, muốn ta đeo ở ngón áp út, nhưng đeo đến một nửa đã bị đốt ngón tay phản chủ không vào nổi, mà mang lên ngón út lại rất thuận lợi. Ta đeo nhẫn trên tay, quả nhiên xuất hiện tình huống này. Nói cách khác, cơ bản có thể khẳng định nhẫn là hàng thật.
Ta nhìn quanh bốn phía, quan sát phòng ngủ bị lục đến lung tung rối loạn, đột nhiên sinh ra một ý tưởng kì dị.
Chẳng lẽ nói, vụ trộm cướp thực chất không phải là để"Trộm", mà là "Trả lại"?
Lấy đi tiền mặt gì đó, dàn cảnh phòng ngủ bị lục lọi là vì mục đích che dấu?
Không đúng, không phải, ta liều mạng lắc đầu, bác bỏ đi ý nghĩ của chính mình. Mặc kệ là ai, nếu có khả năng đột nhập mà không bị bắt, kẻ đó hoàn toàn có thể lặng lẽ đem nhẫn bỏ vào ngăn kéo rồi vô thanh vô tức rời đi.
"À ~" ta ngượng ngùng cười, "Tôi sống trong ký túc xá này, lúc trước trong nhà có xảy ra chuyện cho nên không ở ký túc xá. Tôi cũng vừa mới trở về......"
"Có thể cho tôi xem giấy tờ không." Hắn vươn tay, làm như không thấy gương mặt tươi cười của ta.
Ta đưa chứng minh thư cho hắn, hắn kiểm tra một chút, lầm bầm nói: "Mạnh Tử, đích xác cô sống ở nơi này. Cô có thể đi vào kiểm tra đồ vật. Xem xong rồi nhớ điền vào tờ đơn báo cáo, cái này sẽ lưu lại ở cục cảnh sát."
Ta gật gật đầu, bóc giấy niêm phong, đi vào phòng. Mấy ngày không có thông khí, trong phòng truyền đến cảm giác rầu rĩ, còn mơ hồ có một mùi hương thân thuộc, ta nghĩ không ra ở nơi nào đã từng ngửi qua. Nơi này cơ bản vẫn duy trì bộ dáng hiện trường vụ án, đồ vật lung tung rối loạn, so với bên phòng Mary, bên này của ta thoạt nhìn còn rất bình thường. Quần áo, máy tính vẫn còn, cũng không có dấu hiệu hư hỏng gì. Ta nhớ rõ ở ngăn kéo tủ đầu giường còn giữ mấy chục Mỹ kim, kéo ra ngăn kéo vừa thấy tiền quả nhiên đã biến mất. Khi ta đang chuẩn bị khép lại ngăn kéo, có một đồ vật kim loại phản quang thu hút ánh nhìn của ta.
Ta tập trung nhìn vào, tâm chợt lạnh đi, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng.
Độc giả tuyệt đối không thể tưởng tượng được ta đã nhìn thấy gì, chính là chiếc nhẫn đồ đằng của Khương gia mà tất cả mọi người tìm kiếm, đang nằm ở trong ngăn kéo hoàn hảo không tổn hao gì.
Phải giải thích thế nào nó lại tự nhiên xuất hiện ở trong ký túc xá? Ta thề với trời khi ta về nước nó vẫn còn mất tích. Chẳng lẽ lần đó cùng bạn học say rượu chỉ là một giấc mộng? Trên thực tế nhẫn căn bản không bị mất? Hay là chiếc nhẫn có năng lực đặc biệt, giống như mèo con chó con ở bên ngoài lạc đường có thể tự tìm được đường về nhà......
Càng nghĩ càng không khoa học. Ta vỗ tay ở trên trán, cảm giác sự tình so với tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều. Ta tin tưởng ký ức của ta, gia tộc tám đời gien tốt đẹp chưa từng có cái gì gọi là bệnh tâm thần di truyền, cho nên ảo giác kiểu này cơ bản không khả thi. Như vậy còn có khả năng gì?
Ta mau lấy nó ra, chiếc nhẫn nhìn qua vẫn cổ xưa như vậy, không thể nhìn ra vật chất đang tản ra ánh sáng đen tối là gì, từ khe hở đồ đằng đến lớp bụi đều giống nhau như đúc. Loại chất liệu này không thể dễ dàng bị bắt chước, ta nhớ rõ trọng lượng ước lượng của nó, ở trong tay áng chừng không hề khác biệt. Ta còn nhớ khi Khương Vũ Bạch mới vừa cho ta, muốn ta đeo ở ngón áp út, nhưng đeo đến một nửa đã bị đốt ngón tay phản chủ không vào nổi, mà mang lên ngón út lại rất thuận lợi. Ta đeo nhẫn trên tay, quả nhiên xuất hiện tình huống này. Nói cách khác, cơ bản có thể khẳng định nhẫn là hàng thật.
Ta nhìn quanh bốn phía, quan sát phòng ngủ bị lục đến lung tung rối loạn, đột nhiên sinh ra một ý tưởng kì dị.
Chẳng lẽ nói, vụ trộm cướp thực chất không phải là để"Trộm", mà là "Trả lại"?
Lấy đi tiền mặt gì đó, dàn cảnh phòng ngủ bị lục lọi là vì mục đích che dấu?
Không đúng, không phải, ta liều mạng lắc đầu, bác bỏ đi ý nghĩ của chính mình. Mặc kệ là ai, nếu có khả năng đột nhập mà không bị bắt, kẻ đó hoàn toàn có thể lặng lẽ đem nhẫn bỏ vào ngăn kéo rồi vô thanh vô tức rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.