Chương 52: Ánh mắt khác lạ
Giai Nhân
07/10/2020
Tính cách của Tô Đồ Lang Quân rất khó nắm bắt, đối với Hoàng Thế Vinh sẽ là một bộ dạng dịu dàng ân cần, đối với người lạ sẽ là dáng vẻ xa lạ thờ ơ, đối với những người có ý đồ xấu thì cậu cũng có thể mang phần tính cách xấu xa bất chấp thủ đoạn kia của mình mà đối diện.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là người cậu cảm thấy không vừa mắt, đối phương sẽ không có khả năng tồn tại lâu ở trước mắt cậu được. Giống như Tiểu Hổ năm học mẫu giáo, Như Hoa năm học tiểu học, Tiểu Luân năm học trung học, Diêu Tịnh Tuyết của thời cao trung, Bạch Thanh Nhã khi còn học đại học, tất cả những người đó nếu như nhẹ nhàng thì chính là bị Hoàng Thế Vinh dạy cho một bài học, nặng hơn một chút thì phải thuyên chuyển công tác, nghe nói từ sau chuyện lần ấy công ty mới nổi của ba Diêu Tịnh Tuyết cũng phá sản rồi.
Tô Đồ Lang Quân chính là kiểu người như vậy, đối với người ba Tô Thành của cậu rất có điểm tương đồng, khi ra tay với người nào đó tuyệt đối sẽ không chừa lại bất cứ đường sống nào. Đừng nói là một cô thư ký nho nhỏ gia cảnh bình thường, mơ ước muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng kia, Âu Tịnh Vân rốt cuộc lấy cái gì để đấu thắng cậu được.
Nói gì thì nói Tô Đồ Lang Quân ở sau lưng Hoàng Thế Vinh làm nhiều việc xấu như vậy, không có khả năng không bị phát hiện ra. Có trách cũng chỉ trách Hoàng Thế Vinh không muốn tìm hiểu sự việc, chỉ cần là lời Tô Đồ Lang Quân nói, hắn sẽ lập tức tin tưởng. Hai người bọn họ, một người tùy ý bày trò, một người cưng chiều hết mực, ở cạnh bên nhau nuôi dưỡng tình cảm như vậy đã gần hai mươi năm, người nào cũng không có khả năng xen vào được.
"Mang trà ô long tới cho Tiểu Vinh sao?" Tô Đồ Lang Quân nhìn chén trà trên tay Âu Tịnh Vân thờ ơ hỏi
Âu Tịnh Vân nhíu mày, người đàn ông trước mặt giống như muốn chọc tức cô, cả một quá trình đều dùng ánh mắt giống như ban phát thứ gì đó. Âu Tịnh Vân cúi người đặt ly trà xuống bàn, bởi vì tức giận kiềm chế bấy lâu không thể giải tỏa được mà lực đạo phát ra có chút mạnh. Hoàng Thế Vinh cũng vì tiếng động kia mà chậm rãi mở mắt, gương mặt đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Tô Đồ Lang Quân đang ôn nhu nhìn hắn, kế đó hắn mới phát hiện ra bên trong phòng còn xuất hiện thêm một người nữa vì Âu Tịnh Vân lúc này nhẹ giọng lên tiếng:
"Hoàng phó tổng, trà ô long anh muốn đã có rồi"
Hoàng Thế Vinh chậm rãi ngồi dậy, hắn vẫn còn chưa thoát ra được giấc ngủ ngăn ngủi kia hoàn toàn:
"Trà ô long?"
Tô Đồ Lang Quân đưa tay xoa xoa đùi của mình một chút, không nóng không lạnh nói thế này:
"Là tớ gọi đấy, vì cậu ngủ say quá nên không nỡ đánh thức cậu, cho nên tớ mới nhờ cô ấy pha trà, cậu không trách tớ sai việc thư ký của cậu chứ?"
Hoàng Thế Vinh nhìn Âu Tịnh Vân nhàn nhạt lên tiếng:
"Được rồi, cô ra ngoài đi"
Một lời nói kia của Tô Đồ Lang Quân thật sự cũng mang theo đả kích nhỏ với Âu Tịnh Vân. Cô là thư ký duy nhất của Hoàng Thế Vinh, nếu như thật sự pha trà cũng chỉ có thể làm cho hắn, người khác rốt cuộc lấy quyền hành gì mà sai bảo cô, thế mà Hoàng Thế Vinh lại giống như không quan tâm đến việc này mà nói cô ra ngoài.
Âu Tịnh Vân mang một dáng vẻ cam chịu, tức đến run rẩy cả người rời khỏi phòng làm việc của Hoàng Thế Vinh. Tô Đồ Lang Quân định đứng dậy vươn người lấy ly trà liền nhíu mày khẽ kêu lên một tiếng:
"Tê..."
Hoàng Thế Vinh vốn luôn rất quan tâm đến Tô Đồ Lang Quân, chỉ một động tác nhỏ kia của cậu cũng khiến cho hắn sốt sắng vội đỡ lấy cả người cậu ngồi lại ghế sô pha:
"Quân Quân, làm sao thế?"
Tô Đồ Lang Quân lắc đầu:
"Không có gì, chân hơi tê một chút"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày, vươn tay lấy đến ly trà ô long kia đặt vào trong tay của Tô Đồ Lang Quân, kế đến liền mang hai chân cậu đặt lên đùi của hắn, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng:
"Tê ở chỗ này phải không?"
Tô Đồ Lang Quân nhếch mỗi khẽ mỉm cười, cố tình muốn gây khó dễ cho Hoàng Thế Vinh:
"Ở phía trên một chút"
Hoàng Thế Vinh di chuyển tay đặt trên đùi của Tô Đồ Lang Quân, động tác có điểm lúng túng, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay của mình, ánh mặt quả thật không dám nhìn loạn chỉ sợ cậu sẽ phát hiện ra điều gì đó không đúng ở hắn:
"Ở chỗ này phải không?"
Tô Đồ Lang Quân nắm lấy bàn tay của Hoàng Thế Vinh kéo lên trên cao một chút, ở vị trí này nếu như hắn di chuyển lên vài xen ti mét nữa thôi khẳng đinh sẽ chạm tới nơi không nên chạm:
"Là ở chỗ này"
Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của Tô Đồ Lang Quân đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt sâu thăm thẳm, phảng phất trong đôi con ngươi đen láy kia chỉ chưa duy nhất hình bóng của hắn. Hoàng Thế Vinh vừa chạm tới đôi mắt kia, cả người liền ngây dại, hắn giống như tiến vào trạng thái bị thôi miên cứ thất thần như vậy nhìn cậu.
Tô Đồ Lang Quân cái gì cũng giỏi, chuyện khiến cho Hoàng Thế Vinh phải ngây ngốc như vậy cũng không quá khó. Thời gian ngần đây cậu không cùng hắn chơi trò giả bộ nữa, mỗi ngày đều luôn làm ra hành động câu dẫn hắn, ánh mắt nóng bỏng chiếu đến hắn không hề che giấu chút nào, nhưng mà đại chậm nhiệt nào đó vẫn cứ mãi không chịu thổ lộ cùng cậu, thật khiến cho cậu cũng cảm thấy sốt ruột rồi.
Chẳng biết sự im lặng kéo dài trong bao lâu, Tô Đồ Lang Quân lúc này đành cúp mắt nhìn xuống ly trà trong tay rồi nhấp một ngụm nhỏ:
"Tiểu Vinh, sao vậy?"
Hoàng Thế Vinh bị kéo ra khỏi sự thất thần kia liền hả một tiếng, rất nhanh sau đó vội đưa mắt nhìn xuống dưới, bàn tay nhanh nhẹn xoa bóp đúng chỗ Tô Đồ Lang Quân chỉ.
Hoàng Thế Vinh trong đầu ngập tràn hình ảnh Tô Đồ Lang Quân đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia quả thật rất kỳ lạ, rất nóng bỏng giống như muốn mời gọi hắn vậy. Hắn cũng không rõ có phải do mình thường ngày đều có ý đồ xấu với cậu mà nảy sinh ảo tưởng hay không, nhưng ánh mắt kia quả thật khiến cho hắn không thể nào nghĩ thêm được những chuyện khác.
Tô Đồ Lang Quân chỉ uống một ngụm trà nhỏ rồi đặt xuống bàn, cũng đã đến giờ làm việc rồi cho nên cậu liền thu chân lại chuẩn bị rời khỏi đây:
"Tiểu Vinh, chiều nay tớ làm canh ngao nấm kim châm cho cậu nhé"
Hoàng Thế Vinh gật đầu, ở cùng Tô Đồ Lang Quân cho dù cậu chỉ đơn giản luộc một mớ rau thôi thì hắn cũng sẽ ăn sạch sẽ:
"Được"
Tô Đồ Lang Quân mỉm cười đứng dậy rời đi, trước khi đi vẫn còn không quên nhẹ giọngnhắc nhở hắn:
"Hôm nay đừng tăng ca, tan làm sớm một chút, tớ cùng cậu ra chợ hải sản chọn ngao tươi"
Tô Đồ Lang Quân rời đi rồi, Hoàng Thế Vinh liền bất lực tựa người vào ghế sô pha, hình ảnh vừa rồi hắn nhìn thấy là do hắn tưởng tượng hay là do Tô Đồ Lang Quân cũng có ý với hắn chứ.
- --
Thời gian gần đây Tô Đồ Lang Quân nhạy bén nhận ra được chuyện Lý Thanh Nghị bắt đầu có những bước hành động đầu tiên, ông ta thường xuyên hẹn gặp giám đốc kinh doanh bên Trương thị. Mà Trương thị này chính là công ty lần đó bại dưới tay Hoàng Thế Vinh trong việc trúng thầu dự án tổ hợp khu vui chơi giải trí kia, điều đáng nói ở đây chính là ngoài giờ làm việc Lý Thanh Nghị hẹn gặp mặt giám đốc phòng kinh doanh của Trương thị còn có vài lần đi cùng Âu Tịnh Vân.
Tô Đồ Lang Quân ngồi ở trên giường xem xét lại một lượt những hình ảnh chụp được ba người bọn họ ở trong một nhà hàng đồ ăn của Ý, người của công ty đối thủ, cổ đông công ty cùng thư ký phó giám đốc, người phụ trách chính của dự án lần này bị bắt gặp được cùng ngồi ăn với nhau, nói bọn họ chỉ là người quen gặp mặt quả thật là không có khả năng đó.
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy có tiếng bước chân liền nhanh chóng mang những tấm ảnh kia bỏ lại vào trong phong thư, đặt xuống dưới gối của mình. Hoàng Thế Vinh tắm xong từ ngoài bước vào liền nhìn thấy cậu ngồi ở trên giường xem điện thoại, hắn liền ngay lập tức bước tới nói:
"Quân Quân, phòng chiến lược của cậu đề xuất mời người nổi tiếng chụp hình quảng cáo cho tổ hợp khu vui chơi giải trí lần này, tớ thấy cũng khả quan đấy. Cậu nói xem chúng ta nên mời người nào?"
Tô Đồ Lang Quân đặt điện thoại xuống giường:
"Tớ cảm thấy không cần mời ngôi sao hạng A đâu, nên tìm những gương mặt phù hợp với tiêu chí của tổ hợp khu vui chơi kia là được rồi"
Tổ hợp khu vui chơi giải trí lần này bao gồm các sòng bạc kinh doanh hợp pháp, các quán bar, khách sạn, nhà hàng, siêu thị, tất cả các tiện ích đều nhắm đến tầng lớp thượng lưu trong xã hội, không bị giới hạn tuổi tác. Tô Đồ Lang Quân sớm đã tìm ra được một số người có gương mặt thích hợp, hơn nữa đều là những người mới chưa được công chúng biết đến nhiều nhưng lại nằm trong danh sách những hạt nhân của công ty giải trí chuẩn bị đầu tư rất nhiều, dự kiến sẽ thu về không ít fan hâm mộ.
"Tớ có xem qua một vài cái tên được đề xuất, nhưng mà bọn họ hình như không được công chúng biết đến nhiều" Hoàng Thế Vinh vừa lau tóc vừa nói
Tô Đồ Lang Quân liền vươn tay lấy khăn bông trên tay Hoàng Thế Vinh, động tác nhẹ nhàng giúp hắn lau khô tóc:
"Bọn họ đều là những hạt nhân chính của các công ty giải trí, thời gian kế tiếp bọn họ sẽ được công ty tỉ mỉ đầu tư. Chúng ta đi trước một bước, chọn một trong số bọn họ làm người mẫu quảng cáo cho chúng ta, đợi khi bọn họ nổi tiếng, được công chúng đón nhận, đến lúc đó tổ hợp vui chơi giải trí của chúng ta cũng sẽ được biết đến rộng rãi. Hơn nữa người mới, khi ký hợp đồng sẽ dễ dàng đặt ra những điều khoản thuận lợi với chúng ta hơn là những ngôi sao hạng A kia"
Hoàng Thế Vinh im lặng lắng nghe, cuối cùng liền cảm thấy hợp lý liền gật đầu:
"Ý tưởng này rất hay".
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là người cậu cảm thấy không vừa mắt, đối phương sẽ không có khả năng tồn tại lâu ở trước mắt cậu được. Giống như Tiểu Hổ năm học mẫu giáo, Như Hoa năm học tiểu học, Tiểu Luân năm học trung học, Diêu Tịnh Tuyết của thời cao trung, Bạch Thanh Nhã khi còn học đại học, tất cả những người đó nếu như nhẹ nhàng thì chính là bị Hoàng Thế Vinh dạy cho một bài học, nặng hơn một chút thì phải thuyên chuyển công tác, nghe nói từ sau chuyện lần ấy công ty mới nổi của ba Diêu Tịnh Tuyết cũng phá sản rồi.
Tô Đồ Lang Quân chính là kiểu người như vậy, đối với người ba Tô Thành của cậu rất có điểm tương đồng, khi ra tay với người nào đó tuyệt đối sẽ không chừa lại bất cứ đường sống nào. Đừng nói là một cô thư ký nho nhỏ gia cảnh bình thường, mơ ước muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng kia, Âu Tịnh Vân rốt cuộc lấy cái gì để đấu thắng cậu được.
Nói gì thì nói Tô Đồ Lang Quân ở sau lưng Hoàng Thế Vinh làm nhiều việc xấu như vậy, không có khả năng không bị phát hiện ra. Có trách cũng chỉ trách Hoàng Thế Vinh không muốn tìm hiểu sự việc, chỉ cần là lời Tô Đồ Lang Quân nói, hắn sẽ lập tức tin tưởng. Hai người bọn họ, một người tùy ý bày trò, một người cưng chiều hết mực, ở cạnh bên nhau nuôi dưỡng tình cảm như vậy đã gần hai mươi năm, người nào cũng không có khả năng xen vào được.
"Mang trà ô long tới cho Tiểu Vinh sao?" Tô Đồ Lang Quân nhìn chén trà trên tay Âu Tịnh Vân thờ ơ hỏi
Âu Tịnh Vân nhíu mày, người đàn ông trước mặt giống như muốn chọc tức cô, cả một quá trình đều dùng ánh mắt giống như ban phát thứ gì đó. Âu Tịnh Vân cúi người đặt ly trà xuống bàn, bởi vì tức giận kiềm chế bấy lâu không thể giải tỏa được mà lực đạo phát ra có chút mạnh. Hoàng Thế Vinh cũng vì tiếng động kia mà chậm rãi mở mắt, gương mặt đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Tô Đồ Lang Quân đang ôn nhu nhìn hắn, kế đó hắn mới phát hiện ra bên trong phòng còn xuất hiện thêm một người nữa vì Âu Tịnh Vân lúc này nhẹ giọng lên tiếng:
"Hoàng phó tổng, trà ô long anh muốn đã có rồi"
Hoàng Thế Vinh chậm rãi ngồi dậy, hắn vẫn còn chưa thoát ra được giấc ngủ ngăn ngủi kia hoàn toàn:
"Trà ô long?"
Tô Đồ Lang Quân đưa tay xoa xoa đùi của mình một chút, không nóng không lạnh nói thế này:
"Là tớ gọi đấy, vì cậu ngủ say quá nên không nỡ đánh thức cậu, cho nên tớ mới nhờ cô ấy pha trà, cậu không trách tớ sai việc thư ký của cậu chứ?"
Hoàng Thế Vinh nhìn Âu Tịnh Vân nhàn nhạt lên tiếng:
"Được rồi, cô ra ngoài đi"
Một lời nói kia của Tô Đồ Lang Quân thật sự cũng mang theo đả kích nhỏ với Âu Tịnh Vân. Cô là thư ký duy nhất của Hoàng Thế Vinh, nếu như thật sự pha trà cũng chỉ có thể làm cho hắn, người khác rốt cuộc lấy quyền hành gì mà sai bảo cô, thế mà Hoàng Thế Vinh lại giống như không quan tâm đến việc này mà nói cô ra ngoài.
Âu Tịnh Vân mang một dáng vẻ cam chịu, tức đến run rẩy cả người rời khỏi phòng làm việc của Hoàng Thế Vinh. Tô Đồ Lang Quân định đứng dậy vươn người lấy ly trà liền nhíu mày khẽ kêu lên một tiếng:
"Tê..."
Hoàng Thế Vinh vốn luôn rất quan tâm đến Tô Đồ Lang Quân, chỉ một động tác nhỏ kia của cậu cũng khiến cho hắn sốt sắng vội đỡ lấy cả người cậu ngồi lại ghế sô pha:
"Quân Quân, làm sao thế?"
Tô Đồ Lang Quân lắc đầu:
"Không có gì, chân hơi tê một chút"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày, vươn tay lấy đến ly trà ô long kia đặt vào trong tay của Tô Đồ Lang Quân, kế đến liền mang hai chân cậu đặt lên đùi của hắn, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng:
"Tê ở chỗ này phải không?"
Tô Đồ Lang Quân nhếch mỗi khẽ mỉm cười, cố tình muốn gây khó dễ cho Hoàng Thế Vinh:
"Ở phía trên một chút"
Hoàng Thế Vinh di chuyển tay đặt trên đùi của Tô Đồ Lang Quân, động tác có điểm lúng túng, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay của mình, ánh mặt quả thật không dám nhìn loạn chỉ sợ cậu sẽ phát hiện ra điều gì đó không đúng ở hắn:
"Ở chỗ này phải không?"
Tô Đồ Lang Quân nắm lấy bàn tay của Hoàng Thế Vinh kéo lên trên cao một chút, ở vị trí này nếu như hắn di chuyển lên vài xen ti mét nữa thôi khẳng đinh sẽ chạm tới nơi không nên chạm:
"Là ở chỗ này"
Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của Tô Đồ Lang Quân đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt sâu thăm thẳm, phảng phất trong đôi con ngươi đen láy kia chỉ chưa duy nhất hình bóng của hắn. Hoàng Thế Vinh vừa chạm tới đôi mắt kia, cả người liền ngây dại, hắn giống như tiến vào trạng thái bị thôi miên cứ thất thần như vậy nhìn cậu.
Tô Đồ Lang Quân cái gì cũng giỏi, chuyện khiến cho Hoàng Thế Vinh phải ngây ngốc như vậy cũng không quá khó. Thời gian ngần đây cậu không cùng hắn chơi trò giả bộ nữa, mỗi ngày đều luôn làm ra hành động câu dẫn hắn, ánh mắt nóng bỏng chiếu đến hắn không hề che giấu chút nào, nhưng mà đại chậm nhiệt nào đó vẫn cứ mãi không chịu thổ lộ cùng cậu, thật khiến cho cậu cũng cảm thấy sốt ruột rồi.
Chẳng biết sự im lặng kéo dài trong bao lâu, Tô Đồ Lang Quân lúc này đành cúp mắt nhìn xuống ly trà trong tay rồi nhấp một ngụm nhỏ:
"Tiểu Vinh, sao vậy?"
Hoàng Thế Vinh bị kéo ra khỏi sự thất thần kia liền hả một tiếng, rất nhanh sau đó vội đưa mắt nhìn xuống dưới, bàn tay nhanh nhẹn xoa bóp đúng chỗ Tô Đồ Lang Quân chỉ.
Hoàng Thế Vinh trong đầu ngập tràn hình ảnh Tô Đồ Lang Quân đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt kia quả thật rất kỳ lạ, rất nóng bỏng giống như muốn mời gọi hắn vậy. Hắn cũng không rõ có phải do mình thường ngày đều có ý đồ xấu với cậu mà nảy sinh ảo tưởng hay không, nhưng ánh mắt kia quả thật khiến cho hắn không thể nào nghĩ thêm được những chuyện khác.
Tô Đồ Lang Quân chỉ uống một ngụm trà nhỏ rồi đặt xuống bàn, cũng đã đến giờ làm việc rồi cho nên cậu liền thu chân lại chuẩn bị rời khỏi đây:
"Tiểu Vinh, chiều nay tớ làm canh ngao nấm kim châm cho cậu nhé"
Hoàng Thế Vinh gật đầu, ở cùng Tô Đồ Lang Quân cho dù cậu chỉ đơn giản luộc một mớ rau thôi thì hắn cũng sẽ ăn sạch sẽ:
"Được"
Tô Đồ Lang Quân mỉm cười đứng dậy rời đi, trước khi đi vẫn còn không quên nhẹ giọngnhắc nhở hắn:
"Hôm nay đừng tăng ca, tan làm sớm một chút, tớ cùng cậu ra chợ hải sản chọn ngao tươi"
Tô Đồ Lang Quân rời đi rồi, Hoàng Thế Vinh liền bất lực tựa người vào ghế sô pha, hình ảnh vừa rồi hắn nhìn thấy là do hắn tưởng tượng hay là do Tô Đồ Lang Quân cũng có ý với hắn chứ.
- --
Thời gian gần đây Tô Đồ Lang Quân nhạy bén nhận ra được chuyện Lý Thanh Nghị bắt đầu có những bước hành động đầu tiên, ông ta thường xuyên hẹn gặp giám đốc kinh doanh bên Trương thị. Mà Trương thị này chính là công ty lần đó bại dưới tay Hoàng Thế Vinh trong việc trúng thầu dự án tổ hợp khu vui chơi giải trí kia, điều đáng nói ở đây chính là ngoài giờ làm việc Lý Thanh Nghị hẹn gặp mặt giám đốc phòng kinh doanh của Trương thị còn có vài lần đi cùng Âu Tịnh Vân.
Tô Đồ Lang Quân ngồi ở trên giường xem xét lại một lượt những hình ảnh chụp được ba người bọn họ ở trong một nhà hàng đồ ăn của Ý, người của công ty đối thủ, cổ đông công ty cùng thư ký phó giám đốc, người phụ trách chính của dự án lần này bị bắt gặp được cùng ngồi ăn với nhau, nói bọn họ chỉ là người quen gặp mặt quả thật là không có khả năng đó.
Tô Đồ Lang Quân nghe thấy có tiếng bước chân liền nhanh chóng mang những tấm ảnh kia bỏ lại vào trong phong thư, đặt xuống dưới gối của mình. Hoàng Thế Vinh tắm xong từ ngoài bước vào liền nhìn thấy cậu ngồi ở trên giường xem điện thoại, hắn liền ngay lập tức bước tới nói:
"Quân Quân, phòng chiến lược của cậu đề xuất mời người nổi tiếng chụp hình quảng cáo cho tổ hợp khu vui chơi giải trí lần này, tớ thấy cũng khả quan đấy. Cậu nói xem chúng ta nên mời người nào?"
Tô Đồ Lang Quân đặt điện thoại xuống giường:
"Tớ cảm thấy không cần mời ngôi sao hạng A đâu, nên tìm những gương mặt phù hợp với tiêu chí của tổ hợp khu vui chơi kia là được rồi"
Tổ hợp khu vui chơi giải trí lần này bao gồm các sòng bạc kinh doanh hợp pháp, các quán bar, khách sạn, nhà hàng, siêu thị, tất cả các tiện ích đều nhắm đến tầng lớp thượng lưu trong xã hội, không bị giới hạn tuổi tác. Tô Đồ Lang Quân sớm đã tìm ra được một số người có gương mặt thích hợp, hơn nữa đều là những người mới chưa được công chúng biết đến nhiều nhưng lại nằm trong danh sách những hạt nhân của công ty giải trí chuẩn bị đầu tư rất nhiều, dự kiến sẽ thu về không ít fan hâm mộ.
"Tớ có xem qua một vài cái tên được đề xuất, nhưng mà bọn họ hình như không được công chúng biết đến nhiều" Hoàng Thế Vinh vừa lau tóc vừa nói
Tô Đồ Lang Quân liền vươn tay lấy khăn bông trên tay Hoàng Thế Vinh, động tác nhẹ nhàng giúp hắn lau khô tóc:
"Bọn họ đều là những hạt nhân chính của các công ty giải trí, thời gian kế tiếp bọn họ sẽ được công ty tỉ mỉ đầu tư. Chúng ta đi trước một bước, chọn một trong số bọn họ làm người mẫu quảng cáo cho chúng ta, đợi khi bọn họ nổi tiếng, được công chúng đón nhận, đến lúc đó tổ hợp vui chơi giải trí của chúng ta cũng sẽ được biết đến rộng rãi. Hơn nữa người mới, khi ký hợp đồng sẽ dễ dàng đặt ra những điều khoản thuận lợi với chúng ta hơn là những ngôi sao hạng A kia"
Hoàng Thế Vinh im lặng lắng nghe, cuối cùng liền cảm thấy hợp lý liền gật đầu:
"Ý tưởng này rất hay".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.