Chương 101: Gặp nhau ở trường bắn
Giai Nhân
28/10/2020
Trường bắn nằm cách biệt với trung tâm thành phố, xung quanh vô cùng thưa thớt nhà dân, nơi này được bao phủ bởi ngọn đồi và những cánh rừng. Diện tích của trường bắn này vô cùng lớn, bên trong có khu vực học bắn ở trong nhà, bên ngoài cũng có khu vực luyện bắn ngoài trời. Hoàng Thế Vinh lái xe đỗ ở một bên, Tô Đồ Lang Quân bước xuống xe, trước mắt vẫn là nhìn xung quanh nơi này đánh giá một lượt:
"Sao cậu tìm được nơi này vậy?"
Hoàng Thế Vinh mang theo khẩu súng của mình, tuy rằng khẩu súng được để trong một chiếc bao da màu đen khó nhìn thấy, nhưng Tô Đồ Lang Quân từ nhỏ đã được nhìn qua thứ này liền có thể đoán ra được đó là thứ gì:
"Tớ thấy được mẩu tin quảng cáo trên mạng"
Tôn Tà đang đứng ở một bên thao trường bắn súng, Tô Đồ Lang Quân mang kính râm tháo xuống, nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên đứng ở phía xa kia, rất nhanh sau đó ông ta liền xoay người đi về phía bọn họ:
"Thế Vinh, mang bạn đến sao?"
Hoàng Thế Vinh rất tự nhiên, vòng tay qua một bên khoác lên vai của Tô Đồ Lang Quân:
"Cậu ấy là bạn đời"
Tôn Tà hơi bất ngờ một chút, sau đó nhìn tới nhẫn đôi ở trên tay hai người liền hiểu ra được mọi chuyện. Tô Đồ Lang Quân theo phép lịch sự lên tiếng chào hỏi trước:
"Xin chào, tôi là Lang Quân"
Tôn Tà cũng gật đầu:
"Gọi tôi là Tôn Tà được rồi"
Tôn Tà chỉ nói chuyện với hai người đôi ba câu liền bị một nhân viên gọi đi, thao trường rộng lớn ngoài trời lúc này cũng chỉ còn duy nhất hai người Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh. Bởi vì Hoàng Thế Vinh thường lựa chọn thời gian lúc mười một giờ trưa mới đến nơi này, cho nên hiện tại căn bản không có ai cả, hắn khoác vai Tô Đồ Lang Quân, dẫn cậu đi vào chỗ khu vực có mái che.
"Tôn Tà là người dậy tớ bắn súng, ông ta lúc trước là bộ đội xuất ngũ, từng ở trong doanh trại dạy bắn súng cho lính mới, sau khi giải ngũ liền mở trường bắn này" Hoàng Thế Vinh đơn giản nói qua về Tôn Tà cho Tô Đồ Lang Quân biết.
Tô Đồ Lang Quân im lặng lắng nghe, Hoàng Thế Vinh từ trong bao da kia lấy ra một khẩu súng ngắn màu đen:
"Khẩu này gọi là FN Five Seven, bên trong có hai mươi viên đạn. Cậu phải nhìn thật kỹ dáng vẻ người đàn ông đẹp trai của cậu lúc bắn súng đấy"
Tô Đồ Lang Quân nghe đến đây liền buồn cười, cậu mang kính chuyên dụng phát hiện phía xa có rất nhiều bia bắn được xếp thành từng hàng, đứng ở vị trí này đến những bia bắn đó ước chừng cũng phải cách tầm 100m. Khả năng Hoàng Thế Vinh bắn trúng được hồng tâm khẳng định là rất thấp.
Hoàng Thế Vinh mang theo khẩu súng đã được lên đạn sẵn, trên mắt đeo kính chuyên dụng, tay phải thẳng tắp đưa về phía trước, tay trái đỡ súng ở phía dưới, dáng vẻ của hắn lúc này quả thật là khiến cho Tô Đồ Lang Quân được mở mang tầm mắt rồi.
Một tiếng bùm khá là chói tai phát ra, hai tay của Hoàng Thế Vinh cũng bị giật lại một chút theo phản xạ, Tô Đồ Lang Quân giật mình ngây ngốc nhìn về phía trước, bia bắn cách xa kia đã đổ xuống rồi, mà nếu như bia bắn đổ xuống thì nhất định đã chuẩn xác bắn trúng hồng tâm.
Hoàng Thế Vinh thu tay lại, quay người nhìn sang Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, hắn hơi hạ thấp người, đưa gương mặt mình đến gần mặt của cậu:
"Nên phải thưởng cho tớ đi"
Tô Đồ Lang Quân nhanh chóng đưa hai tay qua kéo lấy mặt của Hoàng Thế Vinh đối diện mình, không một chút do dự hôn xuống đôi môi hắn, nụ hôn không kéo dài lâu nhưng cũng đủ làm cho máu trong người Hoàng Thế Vinh nóng lên vì phấn khích.
"Bắn lại một lần nữa đi, nếu như lần này vẫn trúng hồng tâm thì tớ mới công nhận" Tô Đồ Lang Quân cũng thật là muốn xem Hoàng Thế Vinh rốt cuộc là giỏi thật hay chỉ là may mắn, với khoảng cách xa như vậy, trong một thời gian ngắn luyện tập bắn súng không có khả năng bắn trúng chính xác như vậy.
Hoàng Thế Vinh cười cười, kéo Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng, ôm cậu bước sang bên cạnh vài ba bước, bia bắn ở phía trước vẫn chưa có ai sử dụng. Lần này hắn dùng một tay đưa súng về phía trước, chỉ nhìn về phía trước khoảng mười mấy giây liền quay sang Tô Đồ Lang Quân khẽ nhếch môi cười:
"Nhìn thật kỹ nhé, người đàn ông của công có năng lực thế nào"
Sau khi vừa dứt lời, Hoàng Thế Vinh đến nhìn cũng không nhìn lại, ánh mắt vẫn mang theo tà ý nhìn Tô Đồ Lang Quân, nhưng ngón trỏ lúc này đã bóp cò. Bùm một tiếng, bia bắn ở phía trước cứ như vậy lại được hạ xuống, Tô Đồ Lang Quân ngẩn người, người đàn ông này đúng là thật có năng lực.
Đúng lúc này ở phía xa có tiếng người truyền tới, người tới hóa ra lại là người quen, cũng một thời gian đã không gặp mặt rồi. Gần đây Vu Nhạn Bắc ký hợp động quay một bô phim liên quan đến đề tài hình sự, anh đóng vai một cảnh sát chính nghĩa, vì muốn có những cảnh quay thật đẹp mắt cho nên mới tìm đến trường bắn này luyện tập một chút tư thế cơ bản.
Hoàng Thế Vinh vừa nhìn thấy Vu Nhạn Bắc cùng trợ lý được Tôn Tà đưa đến chỗ này, ánh mắt của hắn liền trầm xuống, sự độc chiếm ở trong lòng cũng đột nhiên nâng cao, biểu hiện cho việc lực đạo đặt trên eo của Tô Đồ Lang Quân cũng thêm siết chặt một chút.
Vu Nhạn Bắc cũng quả thật là không ngờ tới lại gặp Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân ở chỗ này, vừa nhìn thấy Hoàng Thế Vinh thì trong lòng anh ta có một cảm giác vô cùng bực bội, lại thấy được tư thế thân thiết kia của hai người họ, Vu Nhạn Bắc càng thêm khó chịu hơn.
"Xin chào Tô tổng, Hoàng phó tổng, hai người cũng đến nơi này sao?" Vu Nhạn Bắc lấy lại tinh thần, bước đến phía trước mỉm cười, làm như lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cả Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân đều không hẹn mà gặp cùng nhau im lặng, trong một số trường hợp giống như hiện tại, sự im lặng này có thể khiến cho đối phương mất mặt. Vu Nhạn Bắc mang theo gương mặt cứng ngắt, khẽ ho một tiếng:
"Hai người cũng có hứng thú với bộ môn này sao?"
Hoàng Thế Vinh cuối cùng vẫn là người lên tiếng trước tiên, một tay của hắn đặt ở bên eo của Tô Đồ Lang Quân, dáng vẻ vô cùng khiêu khích, khẽ nhếch môi mỉm cười nói một câu thế này:
"Vụ việc lần trước ở thang máy, Quân Quân cũng nói với tôi chỉ là hiểu lầm, xem ra lần ấy là đánh oan cậu rồi"
Hoàng Thế Vinh nhắc đến chuyện này, bên khóe miệng của Vu Nhạn Bắc cũng phải co giật vài cái, trong vô thức ẩn ẩn đau nhức:
"Không có gì?"
Hoàng Thế Vinh à một tiếng:
"Không có gì sao? Tôi còn tưởng lần đó đánh hỏng mặt cậu rồi, còn lo lắng rằng công việc vài ngày tiếp theo của cậu cũng bị ảnh hưởng, nếu như không có gì cũng tốt rồi"
Vu Nhạn Bắc không muốn ở trước mặt của Tô Đồ Lang Quân nhắc đến chuyện mất mặt này, dù sao bị Hoàng Thế Vinh một đấm đánh bất tỉnh cũng không vẻ vang gì. Vu Nhạn Bắc nhanh chóng chuyển hướng ánh mắt nhìn tới khẩu súng ở trên bàn, mấy ngày nay anh cũng đã luyện tập bắn súng rồi, muốn nhân cơ hội này lấy lại chút mặt mũi:
"Hoàng phó tổng tập bắn súng đến đâu rồi?"
Hoàng Thế Vinh nhàn nhạt trả lời:
"Cũng là chỉ mới học được vài tư thế thôi, hắn không thể theo kịp cậu được"
Vu Nhạn Bắc cười ha ha:
"Hoàng phó tổng khách khí rồi, tôi cũng chỉ nắm được một chút động tác cơ bản thôi"
Hoàng Thế Vinh vốn định cùng Tô Đồ Lang Quân xoay người rời đi, nhưng Vu Nhạn Bắc ở phía sau đã lên tiếng gọi hắn lại:
"Hay là chúng ta thi bắn súng đi"
Hoàng Thế Vinh dừng bước, xem ra Vu Nhạn Bắc này đúng là vẫn muốn dây dưa không từ bỏ ý định với Tô Đồ Lang Quân đi. Hoàng Thế Vinh xoay người, hắn khẽ nhếch môi mỉm cười:
"Muốn thi sao? Cậu muốn thi như thế nào?"
Vu Nhạn Bắc bước về phía trước một bước, ánh mắt nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân một chút, kế tiếp liền hướng ánh mắt khiêu khích tới chỗ của Hoàng Thế Vinh:
"Cự ly 50m, bắn 3 lần, nếu như ai có điểm số cao hơn sẽ được cùng đi ăn tối với Tô tổng thì thế nào?"
Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, Tô Đồ Lang Quân vẫn im lặng, gương mặt không hề có một chút gợn sóng nào. Đối diện với ánh mắt khiêu khích kia của Vu Nhạn Bắc, Hoàng Thế Vinh quả thật là muốn cho người trước mặt này một bài học:
"Muốn ăn tối với cậu ấy sao?"
Vu Nhạn Bắc gật đầu, nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân:
"Nếu như được Tô tổng đồng ý"
Hoàng Thế Vinh cũng quay sang nhìn Tô Đồ Lang Quân:
"Cũng được sao?"
Tô Đồ Lang Quân im lặng một chút, sau đó liền nhún vai thản nhiên đáp:
"Cũng được đi"
Thật ra Tô Đồ Lang Quân sớm đã nắm chắc được phần thắng thuộc về ai rồi, còn Vu Nhạn Bắc nghe thấy được Tô Đồ Lang Quân đồng ý liền vô cùng cao hứng. Lúc Vu Nhạn Bắc xoay người rời đi, Hoàng Thế Vinh liền cúi đầu hạ thấp giọng nói với Tô Đồ Lang Quân:
"Quân Quân, cậu muốn trèo tường hả?"
Tô Đồ Lang Quân cười cười:
"Chẳng phải là tớ đang giúp cậu chỉnh Vu Nhạn Bắc hay sao?"
Hoàng Thế Vinh mỉm cười, cũng là Tô Đồ Lang Quân hiểu hắn nhất:
"Nếu như Vu Nhạn Bắc thắng tớ thì thế nào?"
Tô Đồ Lang Quân trả lời:
"Vu Nhạn Bắc cũng không nói rằng tớ không thể mang theo cậu đi ăn tối mà"
Hoàng Thế Vinh bật cười ha ha:
"Cậu đúng là thông minh, nhưng mà tớ sẽ không để hắn có cơ hội cùng ăn tối với cậu đâu"
Vu Nhạn Bắc vừa quay người liền nhìn thấy hai người phía sau đang trò chuyện vô cùng thân thiết, tuy dáng người nhỏ bé của Tô Đồ Lang Quân dường như đã bị Hoàng Thế Vinh che đi gần hết, nhưng Vu Nhạn Bắc vẫn có thể nhìn thấy được nụ cười xinh đẹp cùng ánh mắt ngọt ngào kia của cậu, trong lòng anh ta tránh không được có chút khó chịu.
"Bắt đầu thôi" Vu Nhạn Bắc lớn tiếng nói
Hoàng Thế Vinh trầm giọng nói với Tô Đồ Lang Quân:
"Nhìn xem, có người vì cậu mà nóng nảy kia kìa"
Nói rồi Hoàng Thế Vinh liền cố ý kéo tay Tô Đồ Lang Quân bước về phía trước, Vu Nhạn Bắc cúi đầu chuẩn bị súng ở trên bàn. Hoàng Thế Vinh đứng ở một bên quan sát, một tay thản nhiên đặt ở trên vai Tô Đồ Lang Quân, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã nói:
"Nhường cậu bắn trước, cậu bắn 3 lần luôn rồi đến lượt tôi"
Vu Nhạn Bắc thuần thục lên đạn, tay phải cầm súng, tay trái đỡ bên dưới, động tác xem như cũng chuẩn mực. Anh ta nhắm bắn hồi lâu mới bóp cò, một tiếng bùm phát ra, bia đạn đã được bắn trúng, chỉ có điều vì chưa phải trúng hồng tâm nên mới không hạ xuống. Hoàng Thế Vinh nheo mắt nhìn về phía trước, xem bảng đếm điện tử liền phát hiện phát súng này Vu Nhạn Bắc được 2 điểm.
Vu Nhạn Bắc không hài lòng với lần bắn này của mình, con số này không được cao cho lắm. Sau khi ngắm bắn lại một lần nữa, Vu Nhạn Bắc bắn được 5 điểm, con số này xem ra cũng không tồi, chỉ cần lần kế tiếp bắn được điểm số cao hơn một chút vẫn có cơ hội thắng. Ở lần bắn cuối cùng này, Vu Nhạn Bắc tập trung cao độ, ánh mắt cũng nheo lại muốn nhắm trúng mục tiêu, súng đã đưa lên một hồi về phía trước vẫn chưa chịu bóp cò, qua thật lâu rồi mới phát ra một tiếng bùm, phát bắn lần này ghi được 5 điểm. 12 điểm cho 3 lượt bắn, khiến cho Vu Nhạn Bắc cảm thấy không hài lòng, không biết khả năng của Hoàng Thế Vinh như thế nào, nếu như đợt này còn để thua nữa thì thật sự sẽ rất mất mặt.
"Sao cậu tìm được nơi này vậy?"
Hoàng Thế Vinh mang theo khẩu súng của mình, tuy rằng khẩu súng được để trong một chiếc bao da màu đen khó nhìn thấy, nhưng Tô Đồ Lang Quân từ nhỏ đã được nhìn qua thứ này liền có thể đoán ra được đó là thứ gì:
"Tớ thấy được mẩu tin quảng cáo trên mạng"
Tôn Tà đang đứng ở một bên thao trường bắn súng, Tô Đồ Lang Quân mang kính râm tháo xuống, nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên đứng ở phía xa kia, rất nhanh sau đó ông ta liền xoay người đi về phía bọn họ:
"Thế Vinh, mang bạn đến sao?"
Hoàng Thế Vinh rất tự nhiên, vòng tay qua một bên khoác lên vai của Tô Đồ Lang Quân:
"Cậu ấy là bạn đời"
Tôn Tà hơi bất ngờ một chút, sau đó nhìn tới nhẫn đôi ở trên tay hai người liền hiểu ra được mọi chuyện. Tô Đồ Lang Quân theo phép lịch sự lên tiếng chào hỏi trước:
"Xin chào, tôi là Lang Quân"
Tôn Tà cũng gật đầu:
"Gọi tôi là Tôn Tà được rồi"
Tôn Tà chỉ nói chuyện với hai người đôi ba câu liền bị một nhân viên gọi đi, thao trường rộng lớn ngoài trời lúc này cũng chỉ còn duy nhất hai người Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh. Bởi vì Hoàng Thế Vinh thường lựa chọn thời gian lúc mười một giờ trưa mới đến nơi này, cho nên hiện tại căn bản không có ai cả, hắn khoác vai Tô Đồ Lang Quân, dẫn cậu đi vào chỗ khu vực có mái che.
"Tôn Tà là người dậy tớ bắn súng, ông ta lúc trước là bộ đội xuất ngũ, từng ở trong doanh trại dạy bắn súng cho lính mới, sau khi giải ngũ liền mở trường bắn này" Hoàng Thế Vinh đơn giản nói qua về Tôn Tà cho Tô Đồ Lang Quân biết.
Tô Đồ Lang Quân im lặng lắng nghe, Hoàng Thế Vinh từ trong bao da kia lấy ra một khẩu súng ngắn màu đen:
"Khẩu này gọi là FN Five Seven, bên trong có hai mươi viên đạn. Cậu phải nhìn thật kỹ dáng vẻ người đàn ông đẹp trai của cậu lúc bắn súng đấy"
Tô Đồ Lang Quân nghe đến đây liền buồn cười, cậu mang kính chuyên dụng phát hiện phía xa có rất nhiều bia bắn được xếp thành từng hàng, đứng ở vị trí này đến những bia bắn đó ước chừng cũng phải cách tầm 100m. Khả năng Hoàng Thế Vinh bắn trúng được hồng tâm khẳng định là rất thấp.
Hoàng Thế Vinh mang theo khẩu súng đã được lên đạn sẵn, trên mắt đeo kính chuyên dụng, tay phải thẳng tắp đưa về phía trước, tay trái đỡ súng ở phía dưới, dáng vẻ của hắn lúc này quả thật là khiến cho Tô Đồ Lang Quân được mở mang tầm mắt rồi.
Một tiếng bùm khá là chói tai phát ra, hai tay của Hoàng Thế Vinh cũng bị giật lại một chút theo phản xạ, Tô Đồ Lang Quân giật mình ngây ngốc nhìn về phía trước, bia bắn cách xa kia đã đổ xuống rồi, mà nếu như bia bắn đổ xuống thì nhất định đã chuẩn xác bắn trúng hồng tâm.
Hoàng Thế Vinh thu tay lại, quay người nhìn sang Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, hắn hơi hạ thấp người, đưa gương mặt mình đến gần mặt của cậu:
"Nên phải thưởng cho tớ đi"
Tô Đồ Lang Quân nhanh chóng đưa hai tay qua kéo lấy mặt của Hoàng Thế Vinh đối diện mình, không một chút do dự hôn xuống đôi môi hắn, nụ hôn không kéo dài lâu nhưng cũng đủ làm cho máu trong người Hoàng Thế Vinh nóng lên vì phấn khích.
"Bắn lại một lần nữa đi, nếu như lần này vẫn trúng hồng tâm thì tớ mới công nhận" Tô Đồ Lang Quân cũng thật là muốn xem Hoàng Thế Vinh rốt cuộc là giỏi thật hay chỉ là may mắn, với khoảng cách xa như vậy, trong một thời gian ngắn luyện tập bắn súng không có khả năng bắn trúng chính xác như vậy.
Hoàng Thế Vinh cười cười, kéo Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng, ôm cậu bước sang bên cạnh vài ba bước, bia bắn ở phía trước vẫn chưa có ai sử dụng. Lần này hắn dùng một tay đưa súng về phía trước, chỉ nhìn về phía trước khoảng mười mấy giây liền quay sang Tô Đồ Lang Quân khẽ nhếch môi cười:
"Nhìn thật kỹ nhé, người đàn ông của công có năng lực thế nào"
Sau khi vừa dứt lời, Hoàng Thế Vinh đến nhìn cũng không nhìn lại, ánh mắt vẫn mang theo tà ý nhìn Tô Đồ Lang Quân, nhưng ngón trỏ lúc này đã bóp cò. Bùm một tiếng, bia bắn ở phía trước cứ như vậy lại được hạ xuống, Tô Đồ Lang Quân ngẩn người, người đàn ông này đúng là thật có năng lực.
Đúng lúc này ở phía xa có tiếng người truyền tới, người tới hóa ra lại là người quen, cũng một thời gian đã không gặp mặt rồi. Gần đây Vu Nhạn Bắc ký hợp động quay một bô phim liên quan đến đề tài hình sự, anh đóng vai một cảnh sát chính nghĩa, vì muốn có những cảnh quay thật đẹp mắt cho nên mới tìm đến trường bắn này luyện tập một chút tư thế cơ bản.
Hoàng Thế Vinh vừa nhìn thấy Vu Nhạn Bắc cùng trợ lý được Tôn Tà đưa đến chỗ này, ánh mắt của hắn liền trầm xuống, sự độc chiếm ở trong lòng cũng đột nhiên nâng cao, biểu hiện cho việc lực đạo đặt trên eo của Tô Đồ Lang Quân cũng thêm siết chặt một chút.
Vu Nhạn Bắc cũng quả thật là không ngờ tới lại gặp Hoàng Thế Vinh cùng Tô Đồ Lang Quân ở chỗ này, vừa nhìn thấy Hoàng Thế Vinh thì trong lòng anh ta có một cảm giác vô cùng bực bội, lại thấy được tư thế thân thiết kia của hai người họ, Vu Nhạn Bắc càng thêm khó chịu hơn.
"Xin chào Tô tổng, Hoàng phó tổng, hai người cũng đến nơi này sao?" Vu Nhạn Bắc lấy lại tinh thần, bước đến phía trước mỉm cười, làm như lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cả Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân đều không hẹn mà gặp cùng nhau im lặng, trong một số trường hợp giống như hiện tại, sự im lặng này có thể khiến cho đối phương mất mặt. Vu Nhạn Bắc mang theo gương mặt cứng ngắt, khẽ ho một tiếng:
"Hai người cũng có hứng thú với bộ môn này sao?"
Hoàng Thế Vinh cuối cùng vẫn là người lên tiếng trước tiên, một tay của hắn đặt ở bên eo của Tô Đồ Lang Quân, dáng vẻ vô cùng khiêu khích, khẽ nhếch môi mỉm cười nói một câu thế này:
"Vụ việc lần trước ở thang máy, Quân Quân cũng nói với tôi chỉ là hiểu lầm, xem ra lần ấy là đánh oan cậu rồi"
Hoàng Thế Vinh nhắc đến chuyện này, bên khóe miệng của Vu Nhạn Bắc cũng phải co giật vài cái, trong vô thức ẩn ẩn đau nhức:
"Không có gì?"
Hoàng Thế Vinh à một tiếng:
"Không có gì sao? Tôi còn tưởng lần đó đánh hỏng mặt cậu rồi, còn lo lắng rằng công việc vài ngày tiếp theo của cậu cũng bị ảnh hưởng, nếu như không có gì cũng tốt rồi"
Vu Nhạn Bắc không muốn ở trước mặt của Tô Đồ Lang Quân nhắc đến chuyện mất mặt này, dù sao bị Hoàng Thế Vinh một đấm đánh bất tỉnh cũng không vẻ vang gì. Vu Nhạn Bắc nhanh chóng chuyển hướng ánh mắt nhìn tới khẩu súng ở trên bàn, mấy ngày nay anh cũng đã luyện tập bắn súng rồi, muốn nhân cơ hội này lấy lại chút mặt mũi:
"Hoàng phó tổng tập bắn súng đến đâu rồi?"
Hoàng Thế Vinh nhàn nhạt trả lời:
"Cũng là chỉ mới học được vài tư thế thôi, hắn không thể theo kịp cậu được"
Vu Nhạn Bắc cười ha ha:
"Hoàng phó tổng khách khí rồi, tôi cũng chỉ nắm được một chút động tác cơ bản thôi"
Hoàng Thế Vinh vốn định cùng Tô Đồ Lang Quân xoay người rời đi, nhưng Vu Nhạn Bắc ở phía sau đã lên tiếng gọi hắn lại:
"Hay là chúng ta thi bắn súng đi"
Hoàng Thế Vinh dừng bước, xem ra Vu Nhạn Bắc này đúng là vẫn muốn dây dưa không từ bỏ ý định với Tô Đồ Lang Quân đi. Hoàng Thế Vinh xoay người, hắn khẽ nhếch môi mỉm cười:
"Muốn thi sao? Cậu muốn thi như thế nào?"
Vu Nhạn Bắc bước về phía trước một bước, ánh mắt nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân một chút, kế tiếp liền hướng ánh mắt khiêu khích tới chỗ của Hoàng Thế Vinh:
"Cự ly 50m, bắn 3 lần, nếu như ai có điểm số cao hơn sẽ được cùng đi ăn tối với Tô tổng thì thế nào?"
Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, Tô Đồ Lang Quân vẫn im lặng, gương mặt không hề có một chút gợn sóng nào. Đối diện với ánh mắt khiêu khích kia của Vu Nhạn Bắc, Hoàng Thế Vinh quả thật là muốn cho người trước mặt này một bài học:
"Muốn ăn tối với cậu ấy sao?"
Vu Nhạn Bắc gật đầu, nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân:
"Nếu như được Tô tổng đồng ý"
Hoàng Thế Vinh cũng quay sang nhìn Tô Đồ Lang Quân:
"Cũng được sao?"
Tô Đồ Lang Quân im lặng một chút, sau đó liền nhún vai thản nhiên đáp:
"Cũng được đi"
Thật ra Tô Đồ Lang Quân sớm đã nắm chắc được phần thắng thuộc về ai rồi, còn Vu Nhạn Bắc nghe thấy được Tô Đồ Lang Quân đồng ý liền vô cùng cao hứng. Lúc Vu Nhạn Bắc xoay người rời đi, Hoàng Thế Vinh liền cúi đầu hạ thấp giọng nói với Tô Đồ Lang Quân:
"Quân Quân, cậu muốn trèo tường hả?"
Tô Đồ Lang Quân cười cười:
"Chẳng phải là tớ đang giúp cậu chỉnh Vu Nhạn Bắc hay sao?"
Hoàng Thế Vinh mỉm cười, cũng là Tô Đồ Lang Quân hiểu hắn nhất:
"Nếu như Vu Nhạn Bắc thắng tớ thì thế nào?"
Tô Đồ Lang Quân trả lời:
"Vu Nhạn Bắc cũng không nói rằng tớ không thể mang theo cậu đi ăn tối mà"
Hoàng Thế Vinh bật cười ha ha:
"Cậu đúng là thông minh, nhưng mà tớ sẽ không để hắn có cơ hội cùng ăn tối với cậu đâu"
Vu Nhạn Bắc vừa quay người liền nhìn thấy hai người phía sau đang trò chuyện vô cùng thân thiết, tuy dáng người nhỏ bé của Tô Đồ Lang Quân dường như đã bị Hoàng Thế Vinh che đi gần hết, nhưng Vu Nhạn Bắc vẫn có thể nhìn thấy được nụ cười xinh đẹp cùng ánh mắt ngọt ngào kia của cậu, trong lòng anh ta tránh không được có chút khó chịu.
"Bắt đầu thôi" Vu Nhạn Bắc lớn tiếng nói
Hoàng Thế Vinh trầm giọng nói với Tô Đồ Lang Quân:
"Nhìn xem, có người vì cậu mà nóng nảy kia kìa"
Nói rồi Hoàng Thế Vinh liền cố ý kéo tay Tô Đồ Lang Quân bước về phía trước, Vu Nhạn Bắc cúi đầu chuẩn bị súng ở trên bàn. Hoàng Thế Vinh đứng ở một bên quan sát, một tay thản nhiên đặt ở trên vai Tô Đồ Lang Quân, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã nói:
"Nhường cậu bắn trước, cậu bắn 3 lần luôn rồi đến lượt tôi"
Vu Nhạn Bắc thuần thục lên đạn, tay phải cầm súng, tay trái đỡ bên dưới, động tác xem như cũng chuẩn mực. Anh ta nhắm bắn hồi lâu mới bóp cò, một tiếng bùm phát ra, bia đạn đã được bắn trúng, chỉ có điều vì chưa phải trúng hồng tâm nên mới không hạ xuống. Hoàng Thế Vinh nheo mắt nhìn về phía trước, xem bảng đếm điện tử liền phát hiện phát súng này Vu Nhạn Bắc được 2 điểm.
Vu Nhạn Bắc không hài lòng với lần bắn này của mình, con số này không được cao cho lắm. Sau khi ngắm bắn lại một lần nữa, Vu Nhạn Bắc bắn được 5 điểm, con số này xem ra cũng không tồi, chỉ cần lần kế tiếp bắn được điểm số cao hơn một chút vẫn có cơ hội thắng. Ở lần bắn cuối cùng này, Vu Nhạn Bắc tập trung cao độ, ánh mắt cũng nheo lại muốn nhắm trúng mục tiêu, súng đã đưa lên một hồi về phía trước vẫn chưa chịu bóp cò, qua thật lâu rồi mới phát ra một tiếng bùm, phát bắn lần này ghi được 5 điểm. 12 điểm cho 3 lượt bắn, khiến cho Vu Nhạn Bắc cảm thấy không hài lòng, không biết khả năng của Hoàng Thế Vinh như thế nào, nếu như đợt này còn để thua nữa thì thật sự sẽ rất mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.