Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 24: Làm lành

Giai Nhân

07/10/2020

Buổi tối hôm đó ấy Hoàng Thế Vinh không trở về, Tô Đồ Lang Quân đã đợi rất lâu cũng không thấy hắn, ngay cả một cuộc gọi hay tin nhắn cũng đều không có, việc này khiến cho cậu vừa tức giận lại vừa lo lắng.

Hoàng Thế Vinh trở về phòng là buổi chiều ngày hôm sau, khi ấy trong ký túc xá chỉ có duy nhất một mình cậu. Hắn không nói, cậu cũng không lên tiếng, hắn không nhìn cậu, cậu cũng coi như không để tâm đến hắn.

Sau đó Hoàng Thế Vinh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang toàn bộ đồ của hắn bỏ vào trong va li, cả một quá trình đều nhanh chóng đến mức giống như hắn không muốn ở lại đây thêm giây phút nào.

Khi Hoàng Thế Vinh rời đi, Tô Đồ Lang Quân liền rơi vào trạng thái trống rỗng. Từ đó đến giờ Hoàng Thế Vinh và câu chưa bao giờ giận dỗi nhau đến mức như thế này cả, hắn một câu không nói cứ như vậy mà rời đi rất nhanh.

Hoàng Thế Vinh vẫn đi học, khi có tiết học chung với cậu nếu như cậu ngồi dưới cùng thì hắn nhất định sẽ ngồi trên đầu. Hắn cũng không để ý tới cậu nữa, hai người bọn họ giống như trở thành hai người xa lạ chưa từng quen biết nhau.

Thời gian cứ như vậy kéo dài đã gần một tháng, khi Tô Đồ Lang Quân trở về nhà vô tình biết được một chuyện quan trọng, ba cậu nói Hoàng Thế Vinh sắp sang Mỹ du học. Khi ấy ba ở trước mặt cậu vô tình nhắc đến chuyện này, cả người cậu liền bần thần hết cả lên. Hoàng Thế Vinh sắp đi du học, tại vì sao chuyện này hắn lại không nói cho cậu biết.

...

Một tuần kế tiếp Tô Đồ Lang Quân không tới lớp học, thật ra Hoàng Thế Vinh vẫn luôn trộm nhìn cậu, mọi nhất cử nhất động của cậu lúc ở lớp học hắn đều quan sát rất kỹ.

Bình thường hắn rất lười đến lớp ngồi nhưng từ khi rời khỏi ký túc xá, chỉ cần có tiết nào học chung với cậu hắn sẽ không bao giờ bỏ tiết đó, hắn rất nhớ cậu, chỉ khi ở trên lớp học mới được nhìn thấy cậu mà thôi.

Hoàng Thế Vinh không muốn để tình cảm của hắn với cậu ngày một lớn dần, cho nên hắn quyết định muốn đến một nơi không có cậu nữa, chính vì thế hắn ở trước mặt hai ba của mình nói muốn đi du học. Hai ba của hắn lúc đầu nhất quyết không đồng ý, nhưng cũng do bản tính kiên quyết kia đến cuối cùng hai ba của hắn cũng bị khuất phục. Mọi thủ tục chuyển trường cùng nhập học ở bên kia đều đã được chuẩn bị xong tất cả, thêm một tuần nữa hắn sẽ lên máy bay. Hắn nghĩ cần phải chào tạm biệt cậu một tiếng, cũng muốn nhìn thấy cậu trước khi rời đi, nhưng mà một tuần nay đều không thấy bóng dáng cậu đâu, cho nên hôm nay khi hắn tới lớp không thấy cậu liền trực tiếp xoay người đi về ký túc xá.

Lúc hắn vào phòng ký túc xá, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nằm ở trên giường đang đắp chăn. Thời tiết hiện tại quả thật rất nóng, nhiệt độ rơi vào ngưỡng 40 độ xê, Tô Đồ Lang Quân không những không bật quạt mà còn đắp chăn thật kín chỉ để lộ ra gương mặt nhợt nhạt tiều tuy bên ngoài.

Hoàng Thế Vinh vừa nhìn thấy gương mặt kia, trái tim trong lòng ngực giống như bị một sợi dây thép thắt lại thật chặt, cảm giác vừa khó chịu vừa tự trách bản thân, hắn bước đến bên giường nhíu mày hỏi cậu:

"Cậu sao thế?"

Tô Đồ Lang Quân yếu ớt ngồi dậy, trước khi mở miệng trả lời câu hỏi kia của hắn còn ho một tràng dài:

"Tớ cho A Ngưu mượn màn, mấy ngày nay có dịch sốt rét, tớ nghĩ mình không cẩn thận bị mắc bệnh này rồi"

Hoàng Thế Vinh tức giận, hắn tức giận cậu một lại muốn tức giận bản thân mình mười. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật kia của cậu, hắn lại kìm không được tự trách bản thân mình. Từ nhỏ đến lớn Tô Đồ Lang Quân luôn bị bắt nạt, hắn biết điều này nhưng lại không quan tâm đến cậu, đến hiện tại quả thật hối hận vô cùng:

"Là cậu cho mượn hay là bị cướp, nhanh mặc quần áo đi, tớ đưa cậu đến bệnh viện khám"



Hoàng Thế Vinh vừa nói vừa xoay người lấy quần áo đến cho cậu, lúc hắn đưa quần áo đến trước mặt cậu, cẫu vẫn ngồi ở trên giường cúi đầu nói nhỏ:

"Tiểu Vinh, tớ và Mỹ Mỹ chia tay rồi"

Hoàng Thế Vinh cảm thấy tâm trạng đột nhiên trùng xuống, hắn im lặng một lúc, có phải bởi vì chia tay với cô gái kia cho nên cậu mới thành ra dáng vẻ như vậy hay không:

"Tại vì sao lại chia tay?"

Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp như muốn xoáy xâu vào tâm can hắn lúc này:

"Bởi vì không hợp nhau... hơn nữa điều quan trọng chính là giữa cậu và cô ấy, đối với tớ cậu vẫn quan trọng hơn"

Một câu nói này của Tô Đô Lang Quân liền có thể khiến trong lòng Hoàng Thế Vinh phấn khích giống như có một chú nai đang chạy loạn. Nói hắn bất ngờ, đương nhiên là có, nói hắn vui vẻ đương nhiên không sai, nhưng dáng vẻ ngây ngốc quên mất phảng ứng kia của hắn thật sự khiến cho Tô Đồ Lang Quân hơi lo lắng một chút, có phải hắn vẫn chưa muốn tha thứ cho cậu hay không.

Cậu vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn, dáng vẻ xinh đẹp đáng thương, hơn nữa hiện tại cậu còn đang bị ốm liền khiến cho hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng hắn sụp đổ tan tành:

"Tiểu Vinh, tớ biết lỗi của mình rồi, sau này tớ cũng sẽ như cậu, trước khi nhận định ai là bạn gái đều sẽ dẫn đến cho cậu xem trước tiên. Cậu nói hợp, tớ mới quen người đó, cậu nói không hợp thì chính là không hợp, cậu dọn đồ trở lại về ký túc xá hôm nay được không?"

Hoàng Thế Vinh căn bản là không có khả năng thoát được khỏi Tô Đồ Lang Quân, cho dù hắn có cố như thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm ngơ với cậu. Chỉ cần cậu dùng dáng vẻ đáng thương ngoan ngoãn kia ở trước mắt hắn, cho dù cậu nói cái gì hắn cũng đều sẽ không có khả năng từ chối:

"Được rồi, cậu trước thay đồ đi, tớ đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra"

Tô Đồ Lang Quân biết được thời điểm chính xác Hoàng Thế Vinh sẽ đi du học, cho nên cậu không thể nào trì hoãn nữa, cậu muốn hắn ở lại bên cạnh cậu, không muốn hắn rời khỏi tầm mắt của cậu, cậu muốn hắn chỉ có thể quan tâm đến một mình cậu mà thôi. Sau này cậu sẽ không bao giờ dùng lại cách ngu ngốc trước đây, chỉ vì chuyện cậu muốn bức ép Hoàng Thế Vinh nhận ra được tình cảm của hắn mà quen bạn gái, suýt chút nữa hại hai người bọn cậu xa cách nhau:

"Tiểu Vinh, cậu vẫn chưa chịu tha lỗi cho tớ sao"

Hoàng Thế Vinh thật sự muốn cười rách miệng rồi nhưng vẫn giả bộ nghiêm mặt nói:

"Tớ khi nào nói giận cậu chứ?"

Tô Đồ Lang Quân chăm chú nhìn hắn:

"Như vậy cậu chuyển về ký túc xá có được không, sau này chúng ta cùng đến lớp, cùng đi ăn, cùng đi chơi, giống như trước đây vậy"



Hoàng Thế Vinh im lặng một hồi giống như đang thật cẩn thận suy nghĩ, kết quả hắn liềm chậm rãi nói ra một câu thế này:

"Tớ sẽ không chuyển về ký túc xá nữa"

Tô Đồ Lang Quân nghe vậy liền giật mình, chẳng lẽ Hoàng Thế Vinh thật sự quyết định sẽ rời khỏi cậu sao. Đối với môt người không quá hứng thú đến việc học hành như hắn thì không có khả năng bởi vì muốn tìm một môi trường học tập tốt, chỉ có một khả năng là hắn không chịu tha thứ cho cậu mà thôi.

Hoàng Thế Vinh vừa nhìn thấy ánh mắt buồn bã kia của Tô Đồ Lang Quân liền ngồi xuống bên cạnh cậu nhẹ giọng trấn an:

"Thời gian này tớ đang ở một căn nhà cách trường học không xa, cậu chuyển tới ở đó cùng tớ, chúng ta sau này muốn đi chơi đến mấy giờ cũng được, sẽ không bị giới hạn như trong ký túc xá, cũng không có bạn học bắt nạt cậu nữa"

Tô Đồ Lang Quân nghe thấy những lời kia, trong lòng liền vô cùng vui sướng. Chuyện hai người ở chung một ngôi nhà đã là chuyện khi lên đại học cậu mong muốn, nhưng không rõ tại vì sao lúc vào đại học Hoàng Thế Vinh lại nói muốn cảm nhận hết thảy những gì thời sinh viên nên kiên quyết ở tại ký túc xá. Hiện tại Hoàng Thế Vinh lại chủ động nhắc lại vấn đề này, cậu đương nhiên là sẽ không có lý do gì mà phản đối rồi:

"Được"

Tô Đồ Lang Quân đúng là mắc bệnh sốt rét, nhưng thực chất không phải giống như Hoàng Thế Vinh nghĩ là cậu bị bạn cùng phòng bắt nạt. Tô Đồ Lang Quân vì hắn bất chấp sức khỏe của bản thân, làm ra những chuyện điên rồ khiến cho chính mình bị ốm nặng. Cậu vốn là sẽ định mang dáng vẻ ốm yếu này đi gặp hắn, nhưng không ngờ hắn vẫn là người nhịn không được phải chạy đến tìm cậu trước, đến cuối cùng chuyện này cũng có một cái kết có hậu, cậu ngoài dự đoán có thể về ở chung một nhà với hắn, khiến cho tình cảm của bọn họ tăng tiến dễ dàng hơn.

Khi Tô Đồ Lang Quân ở trong bệnh viện truyền nước, Hoàng Thế Vinh ra ngoài gọi điện thoại cho ba mình:

"Ba, con sẽ không đi du học nữa"

Hoàng Thế Trung ở bên này vừa nghe thấy câu kia liền nổi giận, nghịch tử này lúc đầu cứng rắn muốn đi du học cho bằng được, ai khuyên can cũng không đổi ý, lúc này lại gọi điện thản nhiên thông báo như vậy:

"Hoàng Thế Vinh, mày tốt nhất không cần đi học nữa"

Hoàng Thế Vinh cũng đoán ra được lão ba ở nhà sẽ nổi giận cho nên sớm đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi:

"Con ghi âm lại rồi, trở về sẽ cho ba nhỏ nghe câu này"

Hoàng Thế Trung lớn tiếng:

"Tao cũng không có rảnh rỗi chạy theo mày mãi được, nói muốn đi du học liền cứ tự mình quyết định nói phải đi, hiện tại đùng một cái lại nói không muốn đi nữa. Kỳ Kỳ cũng sẽ không bênh vực mày được..."

Hoàng Thế Vinh chính là gọi điện cho lão ba ở nhà thông báo một tiếng mà thôi, hắn không có ý định nghe lão ba nhiều lời lải nhải dạy dỗ cho nên không đợi cho Hoàng Thế Trung nói xong thì hắn đã tự động tắt máy rồi, còn cẩn thận tắt nguồn luôn, lão ba hẳn sẽ không bị chọc tức đến muốn hộc máu đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook