Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 104: Mặt lạnh để khi khác

Giai Nhân

08/11/2020

Buổi tối hôm đó Hoàng Thế Vinh rất trầm mặc, khi hai người trở về nhà hắn liền nói có văn kiện cần phải xem xét, cứ như vậy ở trong phòng làm việc một mình. Tô Đồ Lang Quân cũng mơ hồ cảm nhận được chuyện hôm nay đã làm cho hắn mất hứng, ngẫm lại hắn vì cậu chuẩn bị một bữa tối lãng mạn như thế, đến cuối cùng liền bị cậu làm cho không mấy trọn vẹn.

Tô Đồ Lang Quân ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, cậu chậm rãi thả người mình vào trong làn nước, cả gương mặt cũng từ từ bị làn nước bao phủ. Tô Đồ Lang Quân nhắm mắt, ký ức lúc còn nhỏ tại biệt thự Khâm Định lại một lần nữa hiện ra. Tuy rằng năm đó cậu chỉ là một đứa nhỏ, chưa từng trực tiếp giết người, nhưng cũng có thời điểm cậu là nguyên nhân gián tiếp khiến cho những đứa trẻ cùng rèn luyện với cậu bị loại bỏ, bởi vì nếu như trong cuộc rèn luyện kia cậu không phải là người đứng nhất thì người bị loại bỏ sẽ là cậu. Tô Đồ Lang Quân có một số lần tình cờ nhìn thấy những người đàn ông trong tổ chức bị tra tấn, cả gương mặt bị đánh đến máu me biến dạng, có người nằm ở trên đất bất động, cũng chẳng biết khi đó còn sống hay không, hay là dù cho còn sống thì rất nhanh sau đó cũng không cầm cự được mà qua đời.

Tô Đồ Lang Quân đời này cảm thấy tự ti nhất không phải bản thân là đứa trẻ mồ côi mà là vì cậu từng có một đoạn quá khứ không mấy trong sáng, tính cách của cậu ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi thời gian ở trong biệt thự kia, rất sợ một ngày có người nào đó biết chuyện quá khứ, đột nhiên đứng trước những người quan trọng nhất của cậu mà tố cáo cậu, nói cậu là một người tàn nhẫn như thế nào.

Tô Đồ Lang Quân cảm thấy không khí trong phổi đã chuẩn bị cạn kiệt, ở giữa trán cũng xuất hiện vết nhăn, từng mách máu cũng bắt đầu căng cứng cố gắng chống cự, đến cuối cùng nhịn không được vội vã từ trong mặt nước ngoi lên, liên tục thở hổn hển.

Tô Đồ Lang Quân có điểm mệt mỏi rời khỏi bồn tắm, cậu vươn tay với lấy áo choàng tắm khoác lên người, dáng vẻ hiện tại của cậu có chút chật vật, một đầu tóc bị xẹp xuống vẫn còn ướt nước chưa kịp lau khô. Tô Đồ Lang Quân chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, trong phòng ngủ sáng điện yên tĩnh lạ thường, chiếc giường lớn king size vẫn còn chưa xuất hiện hình bóng quen thuộc, lại nhìn đến đồng hồ đã điểm 10 giờ, Hoàng Thế Vinh hẳn là vẫn đang trong phòng làm việc chưa chịu ra.

Tô Đồ Lang Quân trước là ngồi trên giường cầm khăn bông lau qua tóc, trên người tỏa ra hương vị thơm ngọt của sữa tắm. Tô Đồ Lang Quân là tín đồ trung thành của loại sữa tắm này, bởi vì bên trong đó có một chút thành phần khiến cho đối phương đê mê. Trấn an tinh thần một hồi, Tô Đồ Lang Quân mang theo gương mặt nhàn nhã rời khỏi phòng ngủ, đi đến phòng làm việc của Hoàng Thế Vinh.

Phòng làm việc ở cùng tầng với phòng ngủ của bọn họ, Tô Đồ Lang Quân vài bước chân liền đứng trước cửa căn phòng đó, cậu chậm rãi đẩy cửa tiến vào, cũng không cần phải gõ cửa hay gọi trước gì cả bởi vì cậu biết Hoàng Thế Vinh sẽ không tức giận.

Mở cửa phòng liền ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông đang mang theo gương mặt nghiêm túc ngồi trước màn hình máy tính, bộ trang phục lúc đi làm vẫn còn chưa thay ra. Tô Đồ Lang Quân tinh ý nhìn thấy bên cạnh bàn làm việc của hắn để gạt tàn thuốc lá, có lẽ người này căn bản là không gấp xem công việc mà là đang muốn tránh mặt cậu nên mới kiếm cơ mà thôi.

"Tiểu Vinh, cậu sắp xong chưa?"

Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu nhìn Tô Đồ Lang Quân, người này thật sự rất đẹp, ngũ quan trên mặt tinh tế hoàn hảo, đôi mắt xinh đẹp mang theo thần thái lanh lợi, đôi lông mi đen lánh dài cong vút, mỗi lần chớp động liền có cảm giác cố tình giả ngây ngô:

"Tớ còn một chút nữa mới xong, cậu cứ ngủ trước đi"

Tô Đồ Lang Quân bước về phía trước, áo choàng tắm thắt tạm thời ở bên hông, phần cổ áo theo đó cũng hờ hững kéo dài xuống ngực, nhìn thấy được xương quai xanh vô cùng gợi cảm:

"Tớ cũng chưa buồn ngủ, ở đây sẽ không làm phiền cậu chứ?"

Hoàng Thế Vinh nhìn Tô Đồ Lang Quân, hắn nghĩ không nên quá cưng chiều cậu, dù sao có đôi lúc cũng nên làm mặt lạnh với cậu một chút:

"Vậy tùy cậu"

Tô Đồ Lang Quân đi vòng qua sau lưng của Hoàng Thế Vinh, nhìn tới trên màn hình máy tính của hắn là hợp đồng nào đó, nhưng nhìn thời gian mở lên mới là 1 phút trước đó, hơn nữa lúc này hợp đồng đã được kéo xuống đến trang thứ 7 rồi. Tinh tế liếc nhìn qua một cái liền biết được người này từ lúc cậu đến mới mở lên cho có lệ, rồi lại nhanh tay kéo bừa xuống vài trang.

Tô Đồ Lang Quân không vạch trần hành động này của Hoàng Thế Vinh, cậu ở phía sau đưa tay lên khẽ xoa bóp hai bả vai cho hắn, cả người cũng như muốn dán sát chạm vào lưng của hắn hơn:



"Tối nay chúng ta làm nhé, đã lâu rồi chưa cùng nhau thân thiết"

Tô Đồ Lang Quân cũng không ngượng ngùng gì, nhẹ giọng ở bên tai Hoàng Thế Vinh thủ thỉ, cũng đúng là từ sau vụ việc Tô Thành đột nhiên bị bắn, hai người bọn họ đã tạm thời không làm chuyện kia nữa.

Hoàng Thế Vinh biết Tô Đồ Lang Quân thực chất là người rất bạo dạn, nhưng trước lúc cậu nói câu này hắn vẫn luôn tự nhủ trong lòng mình rằng phải làm mặt lạnh với cậu, không hề nghĩ tới đến trường hợp cậu chủ động đề cập đến chuyện kia có nên tiếp tục làm mặt lạnh nữa hay không, thế cho nên lúc này ánh mắt hắn vốn dĩ rất nóng nhưng lời nói thì lại tỏ ra rất lạnh, khiến cho dáng vẻ đối lập kia quả thật có chút hơi buồn cười:

"Hả? Hôm nay cũng muộn rồi"

Tô Đồ Lang Quân ôn nhu đáp lời:

"Loại chuyện này không phải đêm muộn là thích hợp nhất hay sao?"

Hoàng Thế Vinh im lặng, cũng không có hành động gì tiếp theo, cảm giác giống như là đang hóa đá. Tô Đồ Lang Quân chợt thu tay lại, cả người cũng hơi cách xa hắn một chút, nhưng Hoàng Thế Vinh đợi một lúc cũng không thấy người nọ có động tĩnh gì, nửa lời không nói mà hình như là cứ đứng sau lưng hắn không biết có ý định gì.

Hoàng Thế Vinh tò mò quay lại phía sau nhìn, mắt thấy Tô Đồ Lang Quân trên người không còn áo choàng tắm nữa, chiếc áo kia đang ở dưới sàn, cùng cậu không hề có quan hệ gì.

Đối diện với thân thể hoàn mỹ cùng da thịt trắng mềm xinh đẹp kia, Hoàng Thế Vinh hắn nghĩ hôm nay tạm thời không mặt lạnh nữa, ánh mắt mang theo dục vọng nóng bỏng như muốn thiêu cháy cả căn phòng, lập tức kéo cậu ngồi lên trên đùi hắn, cúi đầu hôn xuống đôi môi cậu.

Đầu lưỡi của Hoàng Thế Vinh thuần thục tiến vào bên trong khoang miệng Tô Đồ Lang Quân, vô cùng điêu luyện đảo quanh bên trong đó một hồi lâu. Mãi cho đến khi Tô Đồ Lang Quân thiếu dưỡng khí, lồng ngực liên tiếp phập phồng, bên khóe miệng có một dòng nước chảy xuống thì hắn mới chịu buông cậu ra:

"Quân Quân, cậu nói xem tớ nên dạy dỗ cậu như thế nào mới thỏa đáng đây"

Tô Đồ Lang Quân không nói, trong con ngươi xinh đẹp chỉ chứa duy nhất bóng dáng của Hoàng Thế Vinh, đôi lông mi dài cong vút mỗi lần chớp động kia liền như muốn câu dẫn hắn. Hoàng Thế Vinh khàn giọng nói tiếp:

"Cởi đồ cho tớ"

Tô Đồ Lang Quân cố tình thả chậm động tác, ngón tay dây dưa mãi mới chịu cởi được một nút áo sơ mi của Hoàng Thế Vinh. Hoàng Thế Vinh cuối cùng nhịn không được nữa đành phải tự mình mạnh bạo cởi đồ, rất nhanh sau đó liền áp sát nửa người của Tô Đồ Lang Quân lên ngay chính chiếc bàn làm việc này.

Tô Đồ Lang Quân thích mạnh bạo, Hoàng Thế Vinh lại là kiểu đàn ông tinh lực dồi dào, hệ chạm liền phát nhiệt, hai người bọn họ vừa hay vô cùng hợp ý trên loại phương diện này, có lẽ chính vì thế mà tình cảm lại càng hòa hợp hơn.

Tô Đồ Lang Quân có thân thể mẫm cảm, nơi đó vốn dĩ không thể dùng gel bôi trơn, vật nam tính của Hoàng Thế Vinh lại vô cùng lớn, mỗi lần tiến vào liền vô cùng khó khăn, cũng chân chính cảm nhận được sự đau đớn như xé rách. Nhưng có lẽ Tô Đồ Lang Quân có tính hướng hơi đặc biệt, nếu như đau một chút sẽ càng có thể kích thích cậu hơn, giống như lúc này khi dị vật kia vừa tiến vào được một nửa liền đau đến trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng, nhưng trong cổ họng vẫn bật ra tiếng rên rỉ thống khoái.

Khắp người Tô Đồ Lang Quân không có chỗ nào là không nuột, thân thể mịn màng trắng trẻo, lúc này bị nhiễm đầy dục vọng liền trở nên hồng hào dị thường, tầng mồ hôi bao phủ cơ thể, dưới ánh đèn điện cũng giống như được phủ mỡ bóng nhoáng trêu người.

Hoàng Thế Vinh nhịn không được, vung tay đánh vào mông cậu một cái, cánh mông đàn hồi nảy lên một nhịp, rất nhanh để lại dấu vết của đầu ngón tay:



"Nên đánh cậu mấy cái mới thỏa đáng đây?"

Tô Đồ Lang Quân không đáp, chỉ ngâm nga kêu trong cổ họng. Hoàng Thế Vinh càng làm càng sung, bắt đầu dùng sức đưa đẩy, bàn lạm việc theo đó cũng rung lắc một hồi lâu.

Vách thịt bên trong nóng bỏng chật hẹp, vật nam tính thô lớn liên tục đâm vào rút ra, cũng chẳng biết cứ như vậy mấy chục lần cũng không có cách nào làm cho vách thịt kia nới lỏng ra được. Hoàng Thế Vinh nắm eo Tô Đồ Lang Quân kéo cậu đứng thẳng dậy, bàn tay bóp nhẹ lấy cằm cậu hơi xoay về phía sau để cậu nhìn thấy hắn:

"Quân Quân, cậu nói xem, hôm nay tớ làm mấy lần thì chân cậu mềm nhũn không đi được?"

Tô Đồ Lang Quân hừ hừ đạp:

"Không biết"

Hoàng Thế Vinh khàn giọng:

"Muốn biết không?"

Tô Đồ Lang Quân khẽ rũ mắt, hành lông mi đen cong vút kia lúc này lại vô cùng đẹp mắt, chọc cho Hoàng Thế Vinh ngứa ngáy hết cả người, động tác cũng ngày một nhanh nhẹn mạnh mẽ hơn.

Hoàng Thế Vinh thả nhẹ động tác, Tô Đồ Lang Quân cũng khẽ thở nhẹ một hơi, bên trong cơ thể truyền đến một dòng nhiệt nóng ẩm ướt bắt thẳng vào sâu trong cơ thể cậu:

"Cậu lại làm thế nữa"

Người trong lòng mang theo giọng nói oán trách hờn dỗi, Hoàng Thế Vinh cười cười dỗ dành:

"Tớ rửa sạch cho cậu là được chứ gì"

Tô Đồ Lang Quân hơi bĩu môi:

"Nếu để lâu liền sẽ bị đau bụng"

Hoàng Thế Vinh hôn nhẹ vào vầng trán ướt át mồ hôi của Tô Đồ Lang Quân:

"Vậy xin lỗi cậu, sau này nhất định sẽ phải ý thức rút ra".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook