Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 132: Sau cuộc vui

Giai Nhân

28/02/2021

Ngày hôm qua chính là một buổi vui chơi đến vui vẻ, chỉ cần là Tô Đồ Lang Quân tình nguyện muốn chơi thì Hoàng Thế Vinh đương nhiên không có lý do gì mà cảm thấy buồn bực được.

Chỉ có điều Hoàng Thế Vinh vẫn tồn tại duy nhất một nỗi niềm hối tiếc nho nhỏ, chính là điện thoại của hắn rất nhanh hết pin cho nên không thể quay được toàn bộ quá trình. Lần sau hắn nhất định sẽ chuẩn bị một chiếc camera đời mới nhất, có dung lượng pin cao nhất, độ phân giải tối ưu nhất, hình ảnh sắc nét nhất để ghi lại những thước phim hoàn hảo nhất của Tô Đồ Lang Quân.

Buổi tối ngày hôm qua phải nói bọn họ nhiệt tình giống như lửa, ở trên giường bệnh lăn lộn đến suýt chút nữa ngã xuống sàn. Kịch liệt như vậy, buổi sáng Tô Đồ Lang Quân tỉnh dậy liền phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Hoàng Thế Vinh. Có người nói một người đàn ông có yêu thương bạn hay không sẽ thể hiện qua dáng ngủ của người đó, nếu như tỉnh dậy phát hiện anh ta vẫn luôn ôm bạn thì người đó nhất định đang rất yêu thương bạn. Tô Đồ Lang Quân cảm thấy Hoàng Thế Vinh không chỉ ôm mình, mà ngay cả khi ngủ nơi đó của hắn vẫn còn ở trong cơ thể của cậu cho đến tận sáng ngày hôm nay vẫn còn chưa chịu rút ra, như vậy có được gọi là yêu thương cực độ hay không đây, hay là nên gọi tùy ý vô độ chứ.

Tô Đồ Lang Quân cảm giác giống như cả người bị một đoàn xe lửa nghiến qua vậy, toàn thân trên dưới đều đau nhức vô lực, cậu vừa cử động người một cái thì bàn tay của ai đó liền lập tức siết chặt ôm lấy cậu. Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu vẫn thấy hai mắt của Hoàng Thế Vinh không có ý định mở ra liền biết hắn theo phản xạ mới như vậy, cậu khẽ mỉm cười nhích mông một chút ý định muốn trốn chạy vật kia của hắn. Hoàng Thế Vinh đột nhiên đẩy eo, khiến cho Tô Đồ Lang Quân nhịn không được khẽ kêu một tiếng, giây tiếp theo bàn tay nào đó liền từ eo cậu lần mò đi xuống bên dưới tìm lấy vật nam tính của cậu nắm lấy, giọng nói khàn khàn vẫn còn chưa tỉnh ngủ:

"Quân Quân, cậu muốn đi đâu?"

Tô Đồ Lang Quân đáp:

"Lát nữa thư ký của tớ sẽ mang đến vài tập văn kiện quan trọng, tớ phải dậy lấy đồ"

Hoàng Thế Vinh nhíu nhíu mày, vẫn còn không nỡ buông ra thân thể mềm mại nhu nhu này:

"Ngủ thêm một chút đi"

Tô Đồ Lang Quân đẩy tay Hoàng Thế Vinh ra một chút tỏ ý muốn rời giường:

"Cậu ngủ thêm đi, tớ xuống mưa đồ ăn sáng"

Hoàng Thế Vinh mở mắt, ánh mắt mang theo ý cười tà nhìn Tô Đồ Lang Quân hỏi:

"Hôm qua không mệt sao? Vẫn có thể thức dậy sớm như vậy"

Tô Đồ Lang Quân muốn ngồi dậy:

"Cậu ngủ thêm đi"

Hoàng Thế Vinh kéo Tô Đồ Lang Quân nằm xuống trên người mình, bàn tay to lớn không ngoan bắt đầu trêu đùa sau mông cậu, ngón tay thô to của hắn thăm dò ở giữa hai mông cậu, cái miệng lưu manh nói thế này:

"Tớ muốn xem thử nơi này thế nào rồi?"

Tô Đồ Lang Quân hiện tại cả người đều đau mỏi, không cẩn thận dùng lực một chút đều sẽ đau đến nhăn mặt nhíu mày:

"Đừng nghịch Tiểu Vinh"

Hoàng Thế Vinh quan sát sắc mặt khó coi kia của Tô Đồ Lang Quân, còn nhìn ra được trên trán cậu xuất hiện một tầng mồ hôi ẩn hiện, trong lòng liền cảm thấy có chút hổ thẹn vì đêm hôm qua hắn làm có chút quá tay, thế cho nên có lẽ đã làm bị thương cậu rồi:



"Xin lỗi Quân Quân, tớ sẽ giúp cậu tắm rửa"

Tô Đồ Lang Quân nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi kia của Hoàng Thế Vinh liền thở nhẹ một hơi khẽ ừ một tiếng, cậu đúng là hình như đã không còn sức lực để đứng lên nữa rồi. Hoàng Thế Vinh ngồi dậy, cúi người ôm lấy Tô Đồ Lang Quân rời giường, lúc bước xuống giường hai người liền nhìn thấy bộ đồ y tá đêm qua bị vứt nhăn nhúm ở dưới sàn, hai người giống như có thần giao cách cảm liền cùng một lúc nhìn tới phía đối phương. Tại thời điểm hai mắt chạm nhau, Tô Đồ Lang Quân liền lên tiếng trêu chọc trước:

"Sau này ít chơi trò đó một chút"

Hoàng Thế Vinh muốn mỗi ngày đều chơi, có điều nếu như chơi nhiều như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe cho nên chỉ còn biết ngậm ngùi ừ một tiếng.

Tuy rằng nơi này là bệnh viện nhưng phòng mà Hoàng Thế Vinh ở vừa vặn lại là phòng bệnh VIP, điều kiện vật chất cùng trang thiết bị đều hiện đại tối tân. Phòng tắm có bồn tắm, tuy không lớn nhưng có cũng còn hơn không. Bởi vì bồn tắm nhỏ chỉ chứa được một người cho nên lúc này Hoàng Thế Vinh liền đặt Tô Đồ Lang Quân ở bên trong, còn mình ngồi ở bên ngoài xả nước ấm cho cậu.

Hắn nhìn thấy trên người của cậu đều loang lổ dấu vết xanh tím, nếu không phải bọn họ ngày hôm qua đều tình nguyện thì khẳng định người ngoài nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân như thế, còn nghĩ rằng cậu bị kẻ xấu cưỡng bức rồi. Hoàng Thế Vinh vừa nghĩ đến đây liền lắc đầu thầm nghĩ không đúng, làm sao có người nào khác ngoài hắn nhìn thấy dáng vẻ không mặc gì này của Tô Đồ Lang Quân được.

"Tiểu Vinh, cậu đang nghĩ cái gì?"

Hoàng Thế Vinh hả một tiếng, đưa tay vuốt nhẹ tóc của Tô Đồ Lang Quân, sau đó đặt một tay lên má cậu sẽ xoa nhẹ:

"Đang nghĩ sau này sẽ không phóng túng như vậy nữa, nhìn thấy cậu như vậy thật đau lòng"

Tô Đồ Lang Quân buồn cười lên tiếng trêu chọc Hoàng Thế Vinh:

"Phải không? Không phải cậu vừa nhìn thấy bộ dạng này của tớ liền phát hiện ra rằng giống như bị cưỡng bức đấy chứ?"

Hoàng Thế Vinh nghe được điều này thì mở lớn hai mắt bất ngờ nói:

"Sao cậu biết?"

Thật ra Tô Đồ Lang Quân chỉ thuận tiện nói vậy mà thôi, không nghĩ tới Hoàng Thế Vinh lại thật sự nghĩ như vậy. Cậu buồn cười nghĩ lại chuyện đêm hôm đó, sau đấy liền hỏi Hoàng Thế Vinh thế này:

"Còn nhớ đêm đó ở Tấn Hoàng Thành hay không, sau khi sự việc kia xảy ra, tớ đã nhập viện mổ ruột thừa. Khi đó bác sĩ nói trong người tớ có lượng lớn t*ng trùng ứ đọng, hỏi tớ có muốn ông ta giúp giữ lại số t*ng trùng kia để mang đến cảnh sát báo án không, lúc ấy ông ta còn an ủi tớ rằng chuyện bị cưỡng bức này cũng không có gì phải xấu hổ, không cần che giấu"

Hoàng Thế Vinh rất tập trung nghe, nghe xong liền nhịn không được tự mắng chửi mình trong lòng. Dù sao lần đó hắn bị trúng thuốc, khẳng định sẽ điên cuồng vô độ, còn làm đến mức người ta phải nhập viện mổ ruột thừa, khi ấy hắn lại chẳng ở bên chăm sóc cậu được:

"Quân Quân, chuyện hôm đó tớ thật sự có lỗi với cậu"

Tô Đồ Lang Quân đáp lời:

"Phải không? Như vậy cậu phải chuộc lỗi với tớ"

Hoàng Thế Vinh gật đầu:



"Được, cậu muốn tớ làm gì để chuộc lỗi, tớ nhất định sẽ đáp ứng cậu"

Tô Đồ Lang Quân nghiêm túc nói thế này:

"Vậy sau này chúng ta không làm chuyện đó nữa"

Hoàng Thế Vinh trong lòng nghĩ cho dù Tô Đồ Lang Quân muốn cái gì hắn cũng có thể đáp ứng cậu, nhưng mà khi nghe thấy điều kiện kia của cậu, hắn liền ngẩn người khó xử:

"Chuyện này... sau này tớ sẽ nhẹ nhàng thôi, có được không? Đừng không làm chuyện đó có được không?"

Khi một người đàn ông sinh long hoạt hổ, tinh lực dồi dào nói với bạn rằng anh ta lần tới sẽ nhẹ nhàng thôi thì điều đó đại biểu rằng lần kế tiếp sẽ còn khủng bố hơn nữa, thật sự rất khó để cấm được dục vọng của người đàn ông này, điều đó khó so với việc đi lên trời vậy. Tô Đồ Lang Quân vừa thấy bộ dạng quẫn bách kia thì buồn cười, chẳng qua cậu chỉ đùa với hắn mà thôi, cậu cũng không phải người đàn ông cấm dục, nếu như giữa hai người bọn họ không làm chuyện kia thì cậu cũng là người không chịu được:

"Chỉ là đùa cậu một chút thôi, không cần phải căng thẳng đến mức như vậy đâu"

Hoàng Thế Vinh nghe ra được chỉ là đùa thì thở phào nhẹ nhõm, không quên nhíu mày nghiêm mặt với Tô Đồ Lang Quân:

"Quân Quân, có phải là do tớ quá cưng chiều cậu rồi hay không?"

Tô Đồ Lang Quân đưa một chân lên bất ngờ đặt ở trên vai của Hoàng Thế Vinh, bàn chân tinh tế với từng đầu ngón chân hoàn mỹ trắng hồng kia đang gãi gãi ở bên vai của hắn, dáng vẻ đúng là vô cùng giống như một địa chủ tà ác vậy:

"Tiểu Vinh, chân tớ mỏi"

Hoàng Thế Vinh nhìn Tô Đồ Lang Quân cười khổ, quả thật không cần mặt mũi ngồi xoa bóp chân cho cậu:

"Được được, giúp cậu xoa bóp"

Sau khi tắm xong, Hoàng Thế Vinh giúp Tô Đồ Lang Quân mặc đồ, vốn là hắn muốn tự mình đi xuống dưới mua đồ ăn sáng và lấy văn kiện giúp cậu, nhưng Tô Đồ Lang Quân muốn ra ngoài hít thở không khí cho nên Hoàng Thế Vinh đành mở cửa thả người.

Sắc trời đã bớt âm u, mấy ngày nay mưa rơi tầm tã khiến cho lòng người cũng phải cảm thấy não nề. Tô Đồ Lang Quân đứng xếp hàng ở dưới căng tin bệnh viện đợi đến lượt mua đồ ăn sáng, trùng hợp lúc này lại gặp người quen bước tới, còn lạnh lùng ở phía sau cậu gọi:

"Tô Đồ Lang Quân"

Tô Đồ Lang Quân nghe thấy có người gọi cả họ tên mình ra như vậy liền nhíu mày quay người lại nhìn, phát hiện ra phía sau có một cô gái mang theo gương mặt lạnh như băng, mặc một bộ đồng phục y tá đứng ở đó nhìn cậu chằm chằm, có vẻ như vô cùng tức giận:

"Có chuyện gì sao?"

Cao Hiểu Chi vừa xuống căng tin bệnh viện liền gặp được bóng dáng có điểm quen mắt, đến gần liền nhận ra đó là Tô Đồ Lang Quân, sự việc xấu hổ đêm qua liền ùa về. Cao Hiểu Chi tức giận bước đến muốn nói chuyện thẳng thắn với người này:

"Tôi có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook