Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 50: Thừa nhận

Giai Nhân

07/10/2020

Từ sau chuyện bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, Hoàng Thế Vinh bắt đầu cảm thấy có chút mất tự nhiên mỗi khi đối diện với Tô Đồ Lang Quân, đặc biệt là khi nhìn thấy vết rách bên khóe môi cậu kia là hắn lại phải ho một tiếng chuyển rời tầm mắt nhìn sang hướng khác.

Tô Đồ Lang Quân là người kiêu ngạo, cậu sẽ có một số những nguyên tắc của bản thân. Ví như chuyện cậu không nói ra hắn biết sự kiện hôn môi triền miên trên xe ngày đó, bởi vì cậu muốn chắc chắn một điều rằng Hoàng Thế Vinh khi thừa nhận tình cảm của mình phải là xuất phát từ trong đáy lòng mà không có bất cứ việc gì tác động cả.

Tô Đồ Lang Quân đương nhiên là nhận ra sự khác biệt của Hoàng Thế Vinh, cũng biết được hắn xảy ra vấn đề gì, nhưng mà cậu vẫn giả bộ không biết, mỗi ngày đều vô tình như có như không kề cận hắn hơn.

...

Hoàng thị có một dự án kinh doanh bất động sản lớn, là một tổ hợp khu vui chơi giải trí lớn nhất cả nước. Dự án lên tới hàng chục tỷ này là do Hoàng Thế Vinh tự mình có bản lĩnh lấy về được. Hoàng Thế Trung vô cùng vui vẻ, ở tại cuộc họp hội đồng ban quản trị tin tưởng giao cho Hoàng Thế Vinh toàn quyền quyết định dự án. Các cổ đông thì vẫn e ngại, dù sao Hoàng Thế Vinh cũng mới chỉ tiến vào Hoàng thị, kinh nghiệm lại chưa nhiều, ai biết đâu được lần trúng thầu này có thể là do hắn may mắn chứ không hề có bản lĩnh lớn như vậy. Số tiền hàng chục tỷ kia nếu như xử lý không cẩn thận nhất định sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho Hoàng thị, không những chỉ tổn thất mà còn sẽ ảnh hướng đến uy tín đã xây dựng mấy chục năm nay.

Hoàng Thế Minh nhíu mày, ông là người đầu tiên lên tiếng, tuy không tỏ thái độ quá mức gắt gao nhưng vô cùng kiên quyết:

"Hoàng tổng, phó tổng lần này đúng là có công mang về được dự án lớn cho công ty, nhưng xét về tuổi đời cũng như kinh nghiệm thực chiến thương trường, chỉ e là vẫn chưa thể nào một mình toàn quyền quyết định được dự án lớn như thế này"

Hoàng Thế Vinh trước đó chưa được ba mình báo bất cứ điều gì, hôm nay nghe thấy Hoàng Thế Trung tin tưởng giao cho hắn trọng trách như vậy quả thật là không giấu nổi sự bất ngờ.

Lý Thanh Nghị ngồi ở bên cạnh, gần với vị trí chủ vị chính giữa bất mãn nói thế này:

"Hoàng tổng, công ty cũng không phải là của một mình Hoàng gia, giao cho một người không có đủ năng lực toàn quyền quyết định một dự án quan trọng như vậy, nếu gặp tổn thất thì chúng tôi chính là người cũng bị liên lụy đấy"

Hoàng Thế Trung đi một nước cờ mạo hiểm này cũng chưa thể chắc chắn được phần thắng ở trong tay, nhưng đây là cơ hội tốt để con trai trong Hoàng thị có thể có cơ hội củng cố chỗ đứng vững chãi. Hơn nữa thời gian gần đây Hoàng Thế Trung vẫn luôn quan sát con trai mình, đứa nhỏ này đã không còn là thằng bé nghịch ngợm bất trị năm nào, đối với công việc thật sự đã chú tâm kiên trì hơn rất nhiều:

"Dự án lần này là do Hoàng phó tổng một mình thu về được, đối với tất cả những vấn đề xung quanh, Hoàng phó tổng là người hiểu rõ nhất, tôi tin tưởng giao cho Hoàng phó tổng toàn quyền xử lý, tin chắc Hoàng phó tổng sẽ không làm tôi thất vọng"

Hoàng Thế Vinh nãy giờ vẫn luôn im lặng, không phải hắn đang lo lắng mà là thời gian này hắn đã học được cách điềm tĩnh, lắng nghe mọi người hơn. Khi chạm phải ánh mắt tin tưởng kia của Hoàng Thế Trung, hắn liền cảm thấy trong lòng giống như có thêm một nguồn động lực to lớn, ba của hắn tin tưởng hắn như vậy, hắn nhất định sẽ không khiến ba mình thất vọng.

Hoàng Thế Minh trầm giọng:

"Hoàng tổng nói đúng, nhưng chuyện để cho Hoàng phó tổng toàn quyền quyết định dự án lớn lần này thật sự rất mạo hiểm, tôi nghĩ vẫn nên sắp xếp người giúp đỡ, cho ý kiến cậu ấy"

Hoàng Thế Vinh lúc này mới chậm rãi lên tiếng:

"Nếu như lần này dự án thất bại, tôi sẽ tự mình xin từ chức"

Một lời nói này của Hoàng Thế Vinh cất lên, lập tức khiến cho người trong phòng họp cũng phải đưa mắt nhìn về phía hắn. Hoàng Thế Vinh ngồi ở một chỗ, gương mặt không biểu hiện thêm bất cứ một cảm xúc dư thừa nào, ánh mắt kia vô cùng quyết đoán không hề sợ sệt.

Lý Thanh Nghị đặt cây bút máy xuống bàn khẽ nhếch môi mỉm cười:

"Nếu đã là như vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì nữa"



Cuộc họp kết thúc, Hoàng Thế Trung nói Hoàng Thế Vinh ở lại trong phòng để nói chuyện.

"Tiểu Vinh, dự án lần này ba tin tưởng để cho con một mình đảm nhiệm, lời con nói ra tại cuộc họp cũng không thể coi như trò đùa"

Nếu là trước đây Hoàng Thế Vinh nhất định sẽ nghĩ lão ba nhà mình nói lời dư thừa, nhưng hiện tại hắn lại có thể im lặng ngồi ở một chỗ nghe ba mình nói hết câu:

"Ba, con đã hiểu"

Tại phòng chiến lược ngày hôm đó, Tô Đồ Lang Quân nhận được cuộc gọi nội bộ tại công ty, người gọi tới là Trương Ninh Hinh, thư ký của Hoàng Thế Trung. Cô ấy nói rằng Hoàng Thế Trung muốn gặp cậu, mười phút nữa hay lên văn phòng gặp ông ta.

Tô Đồ Lang Quân biết hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng lai không biết là họp về vấn đề gì. Ở Hoàng thị này đã nửa năm, Hoàng Thế Trung chưa khi nào nói muốn gặp cậu, hiện tại đột nhiên muốn gặp nhất định là có chuyện muốn nhờ, mà chuyện kia khẳng định sẽ liên quan đến Hoàng Thế Vinh.

Văn phòng làm việc của Hoàng Thế Trung nằm trên tầng 48, là tầng cao nhất của tòa nhà này, bên ngoài phòng cũng chỉ có duy nhất một bàn làm việc dành cho thư ký. Trương Ninh Hinh vừa thấy Tô Đồ Lang Quân đến liền đứng dậy mỉm cười nói:

"Cậu đến rồi, Hoàng tổng đang đợi cậu đó"

Tô Đồ Lang Quân gật đầu, sải bước chậm rãi đến trước cửa phòng kia, cậu đứng ở bên ngoài gõ một tiếng, rất nhanh sau đó liền có giọng nói truyền ra:

"Là Quân Quân sao, vào đi"

Mối quan hệ giữa hai gia đình Tô Hoàng vẫn luôn rất tốt, từ nhỏ tuy rằng Tô Đồ Lang Quân không nói chuyện nhiều nhưng đối với Hoàng Thế Trung vẫn luôn có một sự thân thiết nhất định.

"Chú gọi cháu có việc gì sao?"

Hoàng Thế Trung đang pha trà, vừa thấy cậu tới liền xoay người nhìn về phía ghê sô pha kia ý muốn nói cậu qua đó ngồi:

"Cháu ngồi xuống đi, chú đang pha trà Ô Long Tứ Quý"

Tô Đồ Lang Quân ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt lơ đãng quan sát những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa kính sát đất. Hoàng Thế Trung mang theo hai ly trà vừa mới pha, vẫn còn đang tỏa ra hơi khói đặt trước mặt cậu:

"Là trà Ô Long Tứ Quý, có công dụng sảng khoái minh mẫn, cháu uống thử đi"

Tô Đồ Lang Quân cầm ly trà trên tay đưa lên miệng nhấp một ngụm, quả nhiên là trà tốt, hương vị ngọt thanh xen lẫn chút đắng chát, nhấp một ngụm khiến cho người ta cũng cảm thấy cả người thư thái:

"Quả nhiên là trà ngon"

Hoàng Thế Trung cũng nhấp một ngụm trước rồi mới nói:

"Chú nghe tài xế của mình nói rằng, sau bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, Tiểu Vinh hình như là say mất kiểm soát rồi"

Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, trong ánh mắt vẫn giữ vững tia bình tĩnh như nước:



"Tiểu Vinh và cháu vẫn chưa đi quá giới hạn"

Hoàng Thế Trung bật cười ha ha, đứa bé nhà họ Tô rất thông minh, từ nhỏ đối đáp đã trôi chảy khiến cho người ta rất hứng thú rồi:

"Đều là người trẻ tuổi, đi quá giới hạn cũng có thể hiểu được. Chú nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, Tiểu Vinh so với cháu đúng là thua kém rất nhiều"

Tô Đồ Lang Quân im lặng một chút rồi chậm rãi lên tiếng nói:

"Tô gia và Hoàng gia có mối quan hệ rất tốt, chúng ta cũng xem như là người một nhà, chú cũng không cần khách sáo, có việc gì thì nói ra đi"

Hoàng Thế Trung rất thích tính cách này của Tô Đồ Lang Quân:

"Lần này Tiểu Vinh toàn quyền phụ trách một dự án quan trọng, nếu như nó thuận lợi sẽ khẳng định được vị trí trong công ty. Cháu ở Hoàng thị cũng được nửa năm rồi, cháu cũng biết có một số người trong công ty đối với nó bằng mặt nhưng không bằng lòng. Tiểu Vinh đã nói nếu như dự án này thất bại, nó sẽ tự mình xin rút lui khỏi Hoàng thị"

Tô Đồ Lang Quân hiểu ra được sự việc, cũng hiểu ra nguyên nhân mà Hoàng Thế Trung gọi cậu lên đây:

"Chú nói chuyện này với cháu là có ý gì?"

Hoàng Thế Trung cười khổ, đứa nhỏ nhà họ Tô này quả nhiên là không khác Tô Thành một chút nào, đã sớm biết chuyện nhũng vẫn muốn người khác phải xuống nước nói thẳng ra:

"Đứa nhỏ Tiểu Vinh kia sớm hay muộn cũng sẽ không thoát khỏi cháu, cháu hẳn là không muốn người khác có ý đồ xấu với người của cháu đúng không?"

Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, ở trước mặt một người đã trải qua nhiều sóng gió như Hoàng Thế Trung hoàn toàn không bị lép vế một chút nào, hơn nữa thần thái tự tin kia của cậu cũng có phần cao hơn là ông:

"Điều đó là đương nhiên... nhưng mà bữa tiệc ngày hôm đó hình như chú chính là người sắp xếp cô gái kia đi bên cạnh Tiểu Vinh thì phải"

Người trong thành phố vẫn nói, đắc tội với ai cũng đừng nên đắc tội với Tô gia, đúng là Tô Thành đã khó đối phó, con trai hắn càng khó đối phó hơn.

"Sự việc ngày hôm đó cũng là do hoàn cảnh tác động mà thôi, không phải đến cuối cùng Tiểu Vinh vẫn cùng cháu đi gặp những người kia hay sao"

Tô Đồ Lang Quân không nói gì, dĩ nhiên cậu sẽ không thể chấp nhận chuyện người đàn ông của cậu khoác tay cô gái khác đi gặp mặt người ngoài. Việc đó, cậu vẫn còn âm thầm lưu ý, cho nên lúc hai người xảy ra sự việc kia ở trong xe, cậu mới cố tình không phản kháng, muốn cho người lái xe kia trở về báo lại với Hoàng Thế Trung.

"Người thích hợp nhất với Tiểu Vinh, không ai khác chính là cháu" Hoàng Thế Trung nói ra một câu quyết định, cũng như ngầm thông báo với Tô Đồ Lang Quân về vị trí sau này của cậu tại Hoàng gia.

Có một câu nói thừa nhận này Hoàng Thế Trung, Tô Đồ Lang Quân đương nhiên có thể xóa bỏ lưu ý nhỏ kia ở trong lòng. Hoàng Thế Vinh còn chưa thừa nhận cậu, ba của hắn lại đã thừa nhận cậu cho hắn rồi:

"Ba à, con sao có thể để người khác có ý đồ xấu với Tiểu Vinh được"

Hoàng Thế Trung nghe thấy câu trả lời cùng cách xưng hô kia của Tô Đồ Lang Quâ cũng bị thất thần mất vài giây, tiếp theo sau đó liền sảng khoái bật cười ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook