Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 127: Tìm đến

Giai Nhân

21/02/2021

Hoàng Thế Vinh vừa rời đi thì Tô Đồ Lang Quân nhận được tin nhắn từ thư ký mới của mình thông báo rằng cuộc họp tạm thời hoãn lại vì phía đối tác bên kia xảy ra một chút vấn đề trục trặc. Tô Đồ Lang Quân chậm rãi nhắn lại một tin đã biết, kế tiếp liền gọi điện cho Hoàng Thế Vinh, có điều điện thoại vừa được kết nối thì trong phòng cũng truyền tới tiếng kêu quen thuộc, thì ra là hắn lại để quên di động ở trong phòng.

Tô Đồ Lang Quân im lặng một chút, cuối cùng liền quyết định đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, mấy ngày này Hoàng Thế Vinh ở trong bệnh viện, cậu không hề rời khỏi nơi này, mọi công việc đều thông qua máy tính để giải quyết. Tuy rằng biết rằng Hoàng Thế Vinh đã không còn gì nguy hiểm nữa, nhưng mà vì cậu mà hắn bị thương như vậy, Tô Đồ Lang Quân vẫn muốn đợi đến khi hắn hoàn toàn bình phục mới đến công ty.

Tô Đồng Lang Quân vừa đi đến ngã rẽ của hành lang liền phát hiện phía xa có hai người giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, cậu khẽ nhíu lại hàng lông mày, người phụ nữ dáng người thấp bé kia rất quen mắt, cũng thật không ngờ tới bà ta lại có thể tìm đến tận đây được.

Tô Đồ Lang Quân không có ý định né tránh, chỉ im lặng đứng ở tại chỗ nhìn về phía trước, người đàn bà kia vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cậu, ngay lập tức kéo tay nam thanh niên bên cạnh một cái. Người thanh niên kia nhìn qua vẫn còn trẻ, độ tuổi cũng trong tầm tuổi cậu, chỉ có điều cách ăn mặc rách rưới cùng mái tóc đỏ rực kia, vừa nhìn qua liền biết chính là thanh niên lưu manh chơi bời.

Hai người bọn họ người kéo kẻ bước theo kia nhanh chóng đi đến trước mặt của Tô Đồ Lang Quân. Tô Đồ Lang Quân vẫn mang một dáng vẻ bình tĩnh xa lạ liếc nhìn hai người bọn họ, cuối cùng người đàn bà kia vẫn là chủ động lên tiếng trước tiên:

"Tiểu Lương, mẹ đến thăm con"

Tô Đồ Lang Quân im lặng, một tiếng mẹ con này cậu vẫn không có cách tiếp thu được, chỉ cần nghe thấy vậy trong lòng liền tự động có một tia bài xích không vui. Đây là khu phòng bệnh VIP, cả một tầng này cũng chỉ có 3 phòng bệnh mà thôi, không gian rộng rãi lại yên tĩnh vô cùng, Lâm Hiền vừa lên tiếng nói xong thì mọi thứ đều rơi vào tĩnh lặng, chỉ có ánh nhìn có điểm không vui rõ ràng kia của Tô Đồ Lang Quân đáp lại.

Cậu thanh niên tóc đỏ đứng bên cạnh Lâm Hiền vừa thấy như thế liền nói:

"Người giàu đúng là chó má mà, muốn mở miệng nói chuyện chỉ nhìn tiền không nhìn người thân"

Một lời nói khó nghe kia của thanh niên tóc đỏ, Tô Đồ Lang Quân liền cảm thấy có điểm buồn cười, không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết hai người này đến đây là muốn cầu cạnh, nhưng lại làm ra một dáng vẻ rất thanh cao. Lại nói từ người thân trong miệng cậu ta phun ra, cũng không biết là có thật sự phải hay không nữa, cũng có thể nói chính là kiểu thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi.

Lâm Hiền vừa thấy được nụ cười trào phúng hiện hữu trên miệng của Tô Đồ Lang Quân liền ngay lập tức nghiêm mặt liếc mắt cảnh cáo thanh niên tóc đỏ kia. Thanh niên tóc đỏ chỉ hừ lạnh một tiếng, quay mặt về hướng khác không nhìn nữa.

Tô Đồ Lang Quân lúc này mới lười biếng lên tiếng nói thế này:

"Tôi khỏe cho đến khi nhìn thấy hai người, cho nên sau này không cần xuất hiện trước mắt tôi"

Lời nói này nhẹ tựa lông hồng nhưng sắc bén giống như lưỡi dao, ngữ điệu trong giọng nói cũng rất nhẹ nhàng nhưng khi phát ra truyền vào trong tai đối phương liền biến thành nặng giống như ngàn cân vậy.

Lâm Hiền nghĩ dù sao lần này đến đây cũng chính là vì số tiền kia, cho nên mấy lời nói kia của Tô Đồ Lang Quân bà có thể nhẫn nhịn được, bà sống đến từng tuổi này rồi còn có thể có cái gì không nhịn được nữa cơ chứ:

"Lần này mẹ đến là muốn tìm con có chút chuyện, chỗ này không tiện nói chuyện, có thể đến chỗ nào ngồi xuống từ từ nói hay không?"

Tô Đồ Lang Quân cũng không trốn tránh, cảm thấy đối với loại vấn đề như thế này vẫn là lên thẳng thắn đối diện, tránh sau này bọn họ lại tìm đến cậu gây phiền phức:

"Đi theo tôi"

Nói rồi Tô Đồ Lang Quân liền xoay người dẫn đường đi trước, Lâm Hiền kéo theo cậu thanh niên tóc đỏ kia đi sau. Tô Đồ Lang Quân nghĩ hiện tại Hoàng Thế Vinh có lẽ cũng chưa trở về ngay cho nên liền để bọn họ vào trong phòng bệnh ngồi nói chuyện.

Cậu thanh niên tóc đỏ ngồi xuống ghế, ánh mắt đảo xung quanh căn phòng quan sát một hồi, cuối cùng liền nhìn thấy trên bàn đặt một trái táo đỏ mọng rất ngon miệng, không cần hỏi một câu đã trực tiếp đưa lên miệng cắn một ngụm. Lâm Hiền thấy thế liền trừng mắt cảnh cáo, nhưng thanh niên tóc đỏ kia cũng không để vào mắt vẫn thản nhiên ngồi ở một bên nhai táo trong miệng.

Lâm Hiền cũng bất lực khẽ thở dài một hơi, quay sang nhìn Tô Đồ Lang Quân nói:

"Nó là Trương Toàn, chính là em trai của con, trước kia mẹ cũng từng nói cho con đó"



Tô Đồ Lang Quân ngồi trên ghế sô pha, vắt chéo hai chân, có điểm lười biếng hỏi:

"Bao nhiêu tuổi?"

Lâm Hiền thấy Tô Đồ Lang Quân quan tâm đến Trương Toàn liền có điểm bất ngờ, vội vàng đáp lại:

"Kém con ba tuổi, năm nay hai mươi hai"

Tô Đồ Lang Quân nhếch môi ồ một tiếng nói thế này:

"Còn nhớ bà từng nói năm đó khi tôi bị lạc mất là năm 3 tuổi, chẳng trách sau đó vì sao bà lại không đi tìm tôi. Còn tưởng rằng bà liệt nữ thờ chồng, đến cuối cũng chẳng phải rất nhanh có cậu ta với người đàn ông khác hay sao?"

Lâm Hiền bị nói tới liền có điểm cứng miệng:

"Tiểu Lương...."

Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng:

"Hơn nữa tôi là con trai bà, cậu ta là em trai tôi, lời này cũng là do bà tự nói, tôi cũng không quan tâm đến đến chuyện tình cảm riêng tư kia của bà"

Lâm Hiền nhíu chặt mày:

"Tiểu Lương, chuyện năm đó là mẹ có lỗi với con, việc đó mẹ không phủ nhận giống như chuyện chúng ta là mẹ con, con cũng không phủ nhận được. Hiện tại bệnh viện có cái gì gọi là xét nghiệm chứng nhận huyết thống, nếu như con không tin có thể lập tức đi làm loại xét nghiệm đó"

Tô Đồ Lang Quân cười nhẹ:

"Loại xét nghiệm đó tôi chỉ làm khi thật sự có chút lòng tin mà thôi"

Lâm Hiền im lặng cuối cùng vẫn là hít một hơi thật sâu để nói:

"Được rồi, chúng ta không nhắc đến chuyện quá khứ nữa, hiện tại em trai con thiếu nợ 5 vạn, con dù sao cũng là giám đốc của Tô thị, 5 vạn đối với con hẳn cũng không phải chuyện lớn gì đúng không?"

Tô Đồ Lang Quân gật đầu:

"5 vạn thì không có vấn đề gì, quan trọng tiền đó là của Tô gia. Bà chẳng phải nói năm đó Tô Thành giết chồng bà hay sao, bà thật sự muốn nhận số tiền của kẻ thù giết chồng để đi cứu đứa con trai với người chồng mới kia sao?"

Lâm Hiền bị những lời nói kia của Tô Đồ Lang Quân làm cho tiến thoái lưỡng nam, nhất thời câm nín không nói gì được. Nhưng mà Trương Toàn ngồi bên cạnh kia lại thật sự cũng không cần mặt mũi gì mà nói thế này:

"Cho tôi 5 vạn, tôi còn có thể gọi Tô Thành gì đó là ba ba"

Lâm Hiền sửng sốt quay sang nhìn Trương Toàn, sau đó Tô Đồ Lang Quân liền rất sảng khoái mà nói ra một câu thế này:



"Được, cho cậu thêm 5 vạn nữa, cậu lập tức đến nơi đó quỳ xuống gọi gia gia có được không?"

Trương Toàn chẳng cần phải suy nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý:

"Được"

Lâm Hiền tức giận quay sang Trường Toàn quát:

"Trương Toàn..."

Trương Toàn nhíu mày:

"Ba lớn tiếng cái gì, dù sao Tô Thành gì đó là kẻ thù giết chồng bà, ông ta không liên quan gì đến tôi. Hiện tại bà là cần sĩ diện hay là cần mạng của con trai bà chứ, huống chi tôi thật sự có một gia gia giàu có như vậy tôi cũng sẽ nhận, liều mạng mà nhận"

Lâm Hiền lập tức vung tay lên cho Trương Toàn một bạt tai thật mạnh, Trương Toàn không ngờ tới mình bị đánh liền nóng giận đứng bật dậy quát lớn:

"Bà dám đánh tôi"

Tô Đồ Lang Quân nãy giờ vẫn giữ im lặng, đối với việc ở ngoài châm ngòi kích nổ như thế này cậu thật sự làm rất đơn giản:

"Được rồi, việc riêng của hai người không cần ở trước mặt tôi xử lý. 10 vạn kia tôi có thể cho, với một điều kiện hai người sau này không bao giờ được xuất hiện ở trước mặt tôi nữa"

Trương Toàn vội vã gật đầu:

"Được được, tôi đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mắt anh"

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đáp:

""Chỉ một mình cậu đảm bảo thì không được"

Trương Toàn hiểu ý nói thêm:

"Tôi cam đoan bà ấy cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh"

Tô Đồ Lang Quân im lặng một lúc, đợi cho Lâm Hiền mở miệng nhưng không thấy bà ta nói gì liền biết rằng bà ta cũng đã ngầm đồng ý, thế cho nên cậu liền gật đầu:

"Như vậy hai người trở về trước đi, tôi lát nữa sẽ nói người mang tiền tới"

Khi hai người bọn họ trở về, Trương Toàn còn tiện tay cầm lấy trái táo đỏ ở trên bàn ra về. Tô Đồ Lang Quân cũng không tiếc rẻ gì một trái táo cả, thế cho nên cũng không để ý tới, nhìn đồng hồ trong điện thoại liền nhẩm tính ra được Hoàng Thế Vinh có lẽ cũng sắp quay trở lại rồi.

Tô Đồ Lang Quân đi ra ngoài ban công xem thử, phát hiện trời đã tạm thời không còn mưa nữa, nhưng nhìn đám mây đen vẫn âm u không chịu tan biến, cậu biết được có lẽ hôm nay chỉ ngừng mưa một chút mà thôi. Lơ đãng đưa mắt nhìn xung quanh liền phát hiện ra Hoàng Thế Vinh đang ngồi xổm ở dưới gốc cây hình như nói chuyện với một đứa bé gái, đứa bé gái kia cũng mặc trên người một bộ đồ bệnh nhân, nhìn qua chỉ khoảng 5 6 tuổi. Tô Đồ Lang Quân tuy rằng là bình dấm chỉ trực chờ đổ nhưng cũng không đến mức ghen tuông với một đứa bé gái, chỉ có điều nữ y tá thực tập kia cũng đứng ở bên cạnh bọn họ. Nhìn ba người ở bên dưới vui cười nói chuyện, chơi trò chơi đóng giả y tá bệnh nhân. Tô Đồ Lang Quân không biết cuộc trò chuyện kia đang xoay quanh vấn đề gì, nhưng mà cậu phát hiện ra tình ý ngập tràn trong ánh mắt của cô gái đó, một màn này liền khiến cho cậu cảm thấy u ám giống như mây trên bầu trời.

Tô Đồ Lang Quân híp mắt nhìn xuống dưới một chút, cuối cùng liền quyết định xoay người đi vào trong, đi đến ghế sô pha ngồi xuống đó đợi người trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook