Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 40: Quần áo em anh cởi

Giai Nhân

04/09/2018

Đồ Du Du đỏ mặt, dù sao thì cậu và Tô Thành là hai người hoàn toàn khác nhau, cậu vốn là người có điểm cổ hủ một chút còn Tô Thành thì lại phóng khoáng thái quá, chính là phóng khoáng đến mức biến thái không biết xấu hổ nữa mất rồi:

"Cậu mau đi đi"

Tô Thành cười cười đi vào trong phòng ngủ, Đồ Du Du ở bên này tim vẫn còn đập thình thịch, vừa mới rồi không nhìn thấy rõ nơi đó của Tô Thành, nhưng mà cũng nhìn thấy lướt qua rồi cho nên vẫn là tránh không được cảm thấy lúng túng. Tô Thành chưa đầy ba phút sau đã có thể mặc quần áo đi ra, Đồ Du Du ở trong phòng bếp nhìn thấy hắn mặc quần đùi áo thun đơn giản liền nhíu mày:

"Cậu về đi, một lát nữa bạn tôi đến thì cậu ở đây làm gì?"

Tô Thành thản nhiên đi qua chỗ Đồ Du Du giúp cậu rửa rau:

"Anh cũng muốn làm quen với bạn của em, em cảm thấy không công bằng vậy thì đợi lúc nào rảnh anh cũng sẽ đưa em đến gặp bạn anh"

Đồ Du Du không muốn Tô Thành ở lại chỗ này, cho dù Hàn Kỳ đã biết được chuyện giữa cậu và hắn nhưng mà cậu lần này là muốn cùng Hàn Kỳ tâm sự, hắn ở đây vậy thì hai người các cậu còn nói được cái gì nữa chứ:

"Cậu về đi"

Tô Thành rửa rau xong một lần liền rửa tiếp lần hai, Đồ Du Du cứ muốn hắn về như vậy nhất định là có điều mờ ám thế cho nên hắn đây nhất định ở lại cho bằng được:

"Em ngồi nói chuyện với bạn của em thì anh sẽ không làm phiền, anh chỉ là muốn ăn nhờ một bữa mà thôi, mấy ngày nay đều ăn không no bụng rồi"

Đồ Du Du nhìn chằm chằm Tô Thành:

"Cậu ra ngoài mà ăn, cậu thích ăn cái gì thì mua cái đó, ăn cho no rồi trở về nhà đi"

Tô Thành tắt vòi nước quay lại nhìn Đồ Du Du cười cười: "Anh muốn ăn đồ ăn em làm..." nói đến đây hắn liền làm ra bộ dạng lưu manh: "Nhân tiện cũng muốn ăn em"

Đồ Du Du nghe vậy liền đỏ mặt, cậu chính là người rất dễ đỏ mặt, dù sao cậu cũng không giống như Tô Thành vô liêm sỉ, không biết xấu hổ là cái gì:

"Cậu... cậu nói cái gì thế, sau này ở trước mặt tôi đừng nhắc đến chuyện này"

Tô Thành lại tiếp tục rửa rau, vừa làm vừa tùy ý trêu chọc Đồ Du Du một chút làm cho cậu quên đi chuyện đuổi hắn về, hắn cũng thật là muốn nhìn xem người bạn kia của cậu là người như thế nào, hai thằng con trai chỉ là bạn bè có nhiều chuyện để nói lắm hay sao, rất đáng nghi ngờ:

"Em như vậy là chối bỏ trách nhiệm đúng không, anh nói cho em biết lần đầu tiên của anh cũng là cho em đấy"

Đồ Du Du luống cuống tay chân, mặt mũi đỏ như muốn chảy máu, trong lòng thầm nghĩ Tô Thành cũng là lấy đi lần đầu tiên của cậu. Tô Thành rửa rau xong rồi liền đứng ở phía sau lưng Đồ Du Du muốn ôm cậu, Đồ Du Du đang rán cá liền cảm nhận được vòng eo bị một bàn tay to lớn ôm lấy thì giật mình, vội vã mang đũa bỏ xuống dưới bếp rồi kéo tay Tô Thành ra đỏ mặt quát:

"Cậu làm cái gì thế?"

Tô Thành chậm rãi đáp một câu:

"Vòng eo lại nhỏ đi nữa rồi"

Đồ Du Du bắt gặp ánh mắt nghiêm túc thâm tình kia của Tô Thành liền hoảng hốt, cậu trước đây quen với một Tô Thành lúc nào cũng cợt nhả trêu chọc cậu, lúc này lại làm ra một dáng vẻ nghiêm túc như thế thì thử hỏi cậu không lúng túng có được không:

"Cậu... cậu ra ngoài đi, đừng làm vướng chân vướng ta của tôi"

Hôm nay Đồ Du Du mặc một chiếc áo thun màu trắng, phía bên trước ngực trái có một hình thêu nhân vật hoạt hình simpsons rất nhỏ, quần soóc màu đen dài đến ngang đầu gối, phía dưới chân đi một đôi dép trong nhà làm bằng nhựa mềm. Bởi vì chiếc áo thun trắng kia thuộc kiểu dáng rộng, mặc lên người Đồ Du Du lại càng khiến cho cậu thêm nhỏ bé, hơn nữa lúc này ai đó còn làm ra dáng vẻ lúng túng đỏ mặt, Tô Thành chỉ liếc nhìn một cái thôi liền hận không thể ăn sạch xương người ta rồi.

Tô Thành xoay người bước ra khỏi phòng bếp, lý do hắn muốn rời khỏi chỗ này chính là do hắn bắt đầu nảy sinh ham muốn, cả người bứt rứt khó chịu chỉ muốn lột áo người ta, nếu như còn tiếp tục đứng ở trong đây dây dưa nữa khẳng định sẽ là nhìn không được:

"Vậy anh ra ngoài xem TV"

Đồ Du Du không ngờ rằng Tô Thành lại dễ dàng bỏ qua cho mình đến như vậy, có điều hắn rời đi liền có thể khiến cho cậu bớt lúng túng, cũng khiến cho không khí giảm bớt đi phần ngượng ngùng. Đồ Du Du nấu ăn không phải quá ngon, nhưng mấy món phức tạp một chút chỉ cần vừa nấu vừa xem công thức trên mạng là có thể hoàn thành, cá sốt cay chưa nấu xong nhưng mùi hương thơm kia đã bay thẳng ra ngoài phòng khách khiến cho bụng của Tô Thành cũng phải kêu ùng ục.

Đúng lúc này điện thoại của Đồ Du Du để ở bên ngoài phòng khách liền reo lên, Tô Thành đưa mắt nhìn tới liền thấy được trên màn hình điện thoại hiển thị cái tên Hàn Kỳ, hắn đang định vươn tay cầm lấy điện thoại thì đã có một bàn tay khác nhanh hơn đưa tay cầm lấy. Đồ Du Du cầm lấy điện thoại đi vào trong phòng bếp rồi mới nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi, lúc nói chuyện điện thoại cậu luôn có thói quen nói không quá lớn mà rất nhỏ nhẹ, khiến cho Tô Thành đang ở bên ngoài vểnh tai nghe ngóng cũng phải nghi ngờ ai kia nhất định là có chuyện giấu hắn.

"Hàn Kỳ à"

Đồ Du Du hẹn Hàn Kỳ 6 giờ qua nhà ăn cơm, Hàn Kỳ sớm đã chuẩn bị xong hết cả rồi nhưng lúc này Hoàng Thế Trung đột nhiên lại tìm đến chỗ cậu, Hoàng Thế Trung nói muốn đi cùng cậu tới nhà Đồ Du Du, Hàn Kỳ không làm sao từ chối được liền gọi điện hỏi Đồ Du Du trước:

"Du Du, là thế này Hoàng Thế Trung cũng muốn tới nhà cậu, tôi cũng đã nói không cho cậu ta đi rồi nhưng cậu ta lại cứ ăn vạ ở nhà tôi"

Đồ Du Du không tiếc một bữa cơm, có thêm Hoàng Thế Trung nữa thì cũng chỉ thêm một đôi đũa cùng một chiếc bát mà thôi, có điều Tô Thành hôm nay cũng ở tại nhà cậu, nếu để cho Hoàng Thế Trung cùng Tô Thành chạm mặt nhau dường như là không được hay cho lắm, dù sao cậu vẫn luôn nghĩ Hoàng Thế Trung vẫn chưa biết cậu và Tô Thành có quan hệ đó:

"Cậu ấy cũng muốn đến sao, nhưng mà hôm nay Tô Thành cậu ta cũng ở tại nhà tôi"

Tô Thành không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau lưng Đồ Du Du nghe cậu nói chuyện rồi, Đồ Du Du nói chuyện nhỏ nhẹ như thế khiến cho hắn tưởng rằng cậu đang cố tình giấu giếm không muốn cho hắn nghe, thế cho nên khi hắn nghe thấy trong cuộc điện thoại lại xuất hiện thêm một đối tượng thứ ba nữa, mà nghe giọng điệu kia của Đồ Du Du dường như là cậu không muốn cho người đó đến vì có hắn ở đây:

"Là ai mà có anh ở đây thì không được đến?"

Đồ Du Du nghe thấy giọng nói trầm lạnh kia của Tô Thành thì giật mình quay lại phía sau, cậu còn đang nói chuyện với Hàn Kỳ nhưng nhìn thấy Tô Thành đứng ở đó liền quên mất mình còn đang nói chuyện điện thoại:

"Cậu đứng ở đây từ lúc nào thế?"

Tô Thành bước đến chỗ Đồ Du Du, hắn thản nhiên đưa tay lấy đi điện thoại trong tay cậu, động tác nhanh gọn dứt khoát áp điện thoại của cậu lên tai nghe rồi nói thế này:



"Xin chào, tôi là Tô Thành, nếu như có người nào muốn đến nữa thì rất hoan nghênh"

Đồ Du Du vội vã đưa tay lấy lại điện thoại của mình rồi nói với Hàn Kỳ:

"Hàn Kỳ, cậu đợi một chút nhé, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu"

Đồ Du Du nói xong liền cúp máy, cậu rất không hài lòng với việc làm này của Tô Thành, tại sao hắn lại tự tiện nói chuyện điện thoại của cậu như thế:

"Tô Thành, cậu có biết làm như vậy rất bất lịch sự hay không?"

Tô Thành nhíu mày không vui:

"Em cứ ở trong bếp to nhỏ giấu giếm nói chuyện làm cái gì, tại sao không nói bình thường đi, người kia là ai hả?"

Đồ Du Du biết Tô Thành từ trước đến nay là một người luôn vô lý như vậy, nhưng mà biết trước tính cách này của hắn rồi đi chăng nữa thì cậu vẫn không thể nào nhắm mắt nhẫn nhịn được:

"Tôi trước nay vẫn đều nói chuyện điện thoại như vậy, có một học sinh trong trường cũng muốn đến đây nữa, tôi sợ cậu ta nhìn thấy cậu cho nên mới không muốn để cậu ta đến đây"

Tô Thành đột nhiên nắm lấy cổ tay của Đồ Du Du:

"Em rõ ràng nói hẹn bạn đại học đến ăn cơm, tại sao còn xuất hiện thêm cả học sinh trong trường nữa? Người đó là ai, là Vu Phóng chứ gì?"

Đồ Du Du dùng tay còn lại muốn gỡ tay Tô Thành ra:

"Cậu nắm tay tôi đau quá, cậu mau bỏ tôi ra"

Tô Thành dùng lực mạnh hơn siết lấy cổ tay của Đồ Du Du:

"Không trả lời không bỏ, nói đi có phải là Vu Phóng hay không?"

Đồ Du Du cảm giác cổ tay như sắp gãy ra rồi, biết rằng sức lực của Tô Thành rất lớn nhưng cậu không ngờ rằng hắn một tay liền có thể bóp tay cậu đau thế này. Đồ Du Du cũng phải tái mặt quát:

"Không phải, là Hoàng Thế Trung học ở lớp cậu đó"

Tô Thành vẫn không tin, hắn lấy điện thoại của cậu đưa tới trước mặt nhấn ra số điện thoại của Hoàng Thế Trung:

"Là Hoàng Thế Trung phải không, anh bây giờ sẽ gọi cho cậu ta hỏi, nếu như không phải thì em chết chắc rồi"

Đồ Du Du không biết tại vì sao Tô Thành có số điện thoại của Hoàng Thế Trung, nhưng mà bây giờ hắn nắm cổ tay của cậu đau quá thật sự là muốn hỏng đến nơi rồi, Đồ Du Du cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng không được, càng vùng vẫy thì lại càng cảm thấy đau hơn."Thế Trung phải không, là tôi đây, vừa mới rồi cậu nói muốn đến nhà của Du Du đúng không?... ừ... tôi biết rồi... được rồi đến đi"

Tô Thành mất chưa đến một phút liền có thể xác nhận được lời Đồ Du Du nói không hề sai, hắn nhanh chóng buông cổ tay của cậu ra, nhìn tới trên cổ tay nhỏ bé kia vẫn còn in lại đầu ngón tay của hắn đến trắng bệch liền có điểm hối hận. Tô Thành gãi gãi đầu cười cười nhìn Đồ Du Du:

"Đúng là cậu ta thật"

Đồ Du Du một tay cầm cổ tay của mình tức giận nhìn Tô Thành một cái rồi xoay người đi tới chỗ bếp nấu đồ ăn, Tô Thành biết mình vừa rồi xúc động quá cho nên Đồ Du Du giận mình cũng là đúng thôi. Tính cách của Tô Thành từ trước đến nay luôn tự tung tự tác như vậy, hắn muốn cái gì liền sẽ phải làm trước tiên, dùng mọi biện pháp để hoàn thành nhanh nhất, cho nên lúc vừa rồi mới không kiềm chế được mà có điểm mạnh tay với cậu:

"Du Du, anh xin lỗi, sau này anh sẽ không mạnh tay với em như vậy"

Đồ Du Du cũng không phải hoàn toàn giận Tô Thành vì chuyện mạnh tay với cậu, mà là cậu giận hắn vì chuyện muốn làm gì thì làm của hắn, cảm giác giống như hắn đều muốn kiểm soát cậu vậy. Đồ Du Du không nói chuyện, Tô Thành liền tiến đến nhẹ nhàng vươn tay từ phía sau ôm lấy người ta:

"Nhưng mà em cứ lén lút như vậy làm cái gì, em ở ngoài thích kết bạn với ai anh đều không quản, nếu như là bạn bè bình thường thì anh sẽ không ghen"

Đây là lần đầu tiên Đồ Du Du nghe thấy Tô Thành chính miệng nói hắn ghen, hắn nói thì cậu mới biết được thì ra là hắn ghen chứ từ trước đến nay cậu không hề biết những hành động quá đáng kia mà hắn làm chính là vì do hắn ghen. Đồ Du Du giãy giụa muốn đẩy Tô Thành ra, có điều cả một quá trình từ đầu đến cuối đều không hề mở miệng, may mắn là Tô Thành hiện tại ôm cậu từ phía sau cho nên không nhận ra được gương mặt cậu lúc này đang xấu hổ:

"Được rồi, em đừng tức giận có được không, sau này đừng làm ra những hành động khiến anh hiểu lầm nữa"

Đồ Du Du mím chặt môi, một lúc sau mới lạnh giọng đáp lời:

"Tôi trước nay vẫn luôn nói chuyện điện thoại như thế, tôi không muốn cho Hoàng Thế Trung đến đây là vì tôi không muốn để cho cậu ta nhìn thấy cậu, tránh cho cậu ta hiểu lầm"

Tô Thành nghe thấy thế thì bật cười, thì ra là cừu nâu ngốc nhà hắn suy nghĩ như vậy. Đồ Du Du bực bội:

"Cậu cười cái gì chứ?"

Tô Thành đáp:

"Cậu ta sớm biết mối quan hệ của chúng ta rồi"

Đồ Du Du khó hiểu:

"Sao mà biết được?"

Tô Thành thản nhiên trả lời:

"Anh nói, cậu ta là bạn của anh, tất cả những người bạn của anh anh đều nói em hiện tại chính là người quan trọng của anh"



Đồ Du Du giật mình:

"Cái gì? Cậu nói có thật không?"

Tô Thành xoay người Đồ Du Du lại đối diện với mình, đôi mắt xinh đẹp của ai kia vì bất ngờ cùng kinh ngạc cho nên lúc này mở lớn v

ô cùng:

"Anh nói thật"

Đồ Du Du vừa hoảng sợ vừa lo lắng:

"Ai cho cậu nói hả, cậu đã hỏi ý kiến của tôi chưa, đã thống nhất là không cho ai biết mối quan hệ của chúng ta rồi, cậu đã kể cho bao nhiêu người rồi hả?"

Tô Thành nhìn cái miệng nhỏ của ai kia liên tục mấp máy liền ngứa ngáy cả người, chính vì thế lúc này liền cúi đầu xuống hôn cậu, Đồ Du Du nhanh chóng đẩy hắn ra một lần nữa:

"Cậu đã nói cho bao nhiêu người rồi?"

Tô Thành ngày đó tụ tập đua xe cùng nhóm bạn của mình liền vui vẻ thông báo chuyện này, trong nhóm đua xe lần đó hẳn cũng chỉ chưa tới mười người, nhưng mà hắn khi ấy có nói muốn bọn họ chuyển lời cho nhau về chuyện này, bây giờ chỉ sợ là học sinh trong trường sớm đã biết chuyện này rồi. Có điều Tô Thành sợ Đồ Du Du phát hiện ra chuyện này sẽ nổi giận với hắn cho nên hắn lúc này liền nói dối cậu:

"Anh chỉ nói cho hai người mà thôi, trong đó của Thế Trung"

Đồ Du Du trong lòng cũng đỡ sợ hơn một chút, chỉ nói cho hai người thì chuyện sẽ không quá lớn, nhưng mà cậu vẫn muốn biết một người nữa là ai:

"Thế còn một người nữa là ai?"

Tô Thành đáp:

"Là Tử Tuấn"

Đồ Du Du lúc này mới chợt nhớ ra, cứ mỗi lần lên lớp dạy học khi Tô Thành gọi cậu xuống chỗ hắn thì Chung Tử Tuấn lại nằm xuống bàn ngủ, sau đó khi cậu lên bục giảng phía trên thì cậu ta lại ngồi dậy nói chuyện với Tô Thành, lúc ấy cậu còn tưởng là do mình may mắn, bây giờ Tô Thành nói ra như vậy thì cậu mới biết được rằng Chung Tử Tuấn cố tình làm như thế:

"Nói vậy, mỗi lần ở trên lớp... cậu ta đều biết cậu trêu ghẹo tôi rồi?"

Tô Thành cười trừ không đáp, thật ra không phải chỉ mình Chung Tử Tuấn biết mà cả lớp học sớm đã biết từ lâu rồi. Đồ Du Du khóc không ra nước mắt, để cho học sinh của mình biết được mình là một thầy giáo lại ở chính trong lớp học bị một nam sinh khác sàm sỡ như vậy thì còn gì là tôn nghiêm của cậu nữa. Đồ Du Du nhanh chóng đẩy mạnh Tô Thành ra cách xa mình quát:

"Tôi cấm cậu lần sau ở trên lớp làm ra hành động kia với tôi"

Tô Thành cười khổ:

"Được được, sau này anh sẽ lưu ý"

Đồ Du Du tức đến độ run rẩy cả người:

"Cậu đi ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa"

Tô Thành bước tới lại muốn ôm lấy người ta:

"Được rồi, được rồi, Du Du em đừng tức giận, em đừng tức giận mà"

Đồ Du Du liên tục đẩy Tô Thành ra:

"Mau buông ra, tôi còn phải nấu cơm nữa"

Tô Thành chân chó lấy lòng:

"Anh phụ em, em muốn anh làm cái gì?"

Đồ Du Du bực bội:

"Tôi muốn cậu rời khỏi đây ngay"

Mặt dày mới lấy được vợ, Tô Thành chính là điển hình của câu nói trên, cho dù Đồ Du Du có liên miệng đuổi hắn đi chăng nữa thì hắn vẫn đứng sát bên cạnh cậu, mọi lời nói kia đều bỏ ngoài tai không nghe:

"Anh múc canh ra bát nhé"

Đồ Du Du ở trong bếp băm băm nấu nấu, Tô Thành đứng ở bên cạnh chỉ đợi đổ thức ăn bày ra đĩa, sau đó phụ Đồ Du Du rửa nồi. Tô đại thiếu gia trước nay chưa bao giờ đứng ở trong bếp làm loại sự tình này, nhưng mà khả năng tiếp thu xem như cũng nhanh chóng, Đồ Du Du nói hắn làm như thế nào thì hắn làm y nguyên như vậy, thức ăn bày biện xem như là gọn gàng, bát đũa rửa sạch đều không có dầu mỡ.

"Lần sau ăn cơm ở nhà tôi, tôi nấu thì cậu phải rửa"

Tô Thành không thích rửa bát, hắn trước nay cũng không phải làm chuyện này, nhưng mà để lấy lòng Đồ Du Du thì một núi bát hắn cũng rửa:

"Được, sau này bát anh rửa, chăn anh giặt, quần áo em anh cởi"

Đồ Du Du nghe thấy câu nói cuối cùng kia của Tô Thành thì hét lên:

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook