Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 68: Tỉnh lại

Giai Nhân

01/11/2018

Người trên giường vốn dĩ không bao giờ cử động lúc này liền có thể ngồi dậy mở miệng nói chuyện, hàng tháng vẫn luôn có bác sĩ đến kiểm tra định kỳ cũng nói rằng người sống thực vật sẽ chỉ có năm phần trăm cơ hội bình phục trở lại, tuy rằng Tô Thành vẫn luôn ôm hy vọng nhưng người trong nhà đã sớm mặc định rằng không có khả năng, hiện tại Đồ Du Du đột nhiên tỉnh lại liền khiến cho mọi người cũng cảm thấy quá mức thần kỳ. Lão quản gia nhanh chóng bước tới hỏi Đồ Du Du:

"Cậu cảm thấy trong người thế nào rồi, Tiểu Hoa cô đi gọi bác sĩ đến đây đi, Tiểu Linh mau báo tin này cho Tô thiếu"

Đồ Du Du nhìn căn phòng xa lạ một hồi, lại nhìn thấy những người xa lạ kia liền có chút mông lung:

"Đây là chỗ nào?"

Lão quản gia nhẹ giọng đáp:

"Nơi này là biệt thự của Tô thiếu"

Đồ Du Du khẽ nhíu mày, cậu cảm thấy bản thân có chút vô lực mệt mỏi:

"Tô Thành?"

Lão quản gia khẽ khom người:

"Đúng thế"

Đồ Du Du có điểm gấp gáp một chút:

"Tô Thành ở đâu?"

Lão quản gia chậm rãi trả lời:

"Tô thiếu mấy ngày nay có việc bận nên đã đi Thẩm Quyến được vài ngày rồi, cậu trước nằm xuống nghỉ ngơi đã, lát nữa bác sĩ sẽ tới khám tổng thể cho cậu"

Đồ Du Du đưa tay lên chống đỡ đầu của mình, cậu có cảm giác đầu mình đau như búa bổ vậy:

"Tô Thành đi Thẩm Quyến rồi? Cậu ta không đi học lại đi Thẩm Quyến làm gì thế?"

Lão quản gia cũng có chút khó hiểu nhưng lại không dám hỏi gì cả chỉ chậm rãi giải thích rằng:

"Tô thiếu đã không còn đi học nữa"

Đồ Du Du nghe thấy vậy liền giật mình ngồi dậy, cậu tưởng rằng hiện tại vẫn là sáu năm về trước cho nên khi nghe thấy việc Tô Thành không còn đi học nữa liền gấp gáp quay sang nhìn lão quản gia nói:

"Bác có thấy điện thoại của cháu đâu hay không? Tại sao Tô Thành lại không chịu đi học nữa? Cháu phải gọi điện cho Tô Thành"

Đúng lúc này bên ngoài cửa liền có một người đàn ông trung niên bước vào, dáng vẻ ông ta nhìn giống như là rất gấp gáp, vừa nhìn thấy Đồ Du Du quả thật đã bình phục liền không tránh được khỏi sự cả kinh. Lão quản gia cũng còn muốn gấp gáp hơn nữa, nếu như Đồ Du Du mà xảy ra chuyện gì không hay chỉ sợ Tô Thành sẽ không để ông được yên ổn:

"Mau mau tới, phiền bác sĩ xem xem cậu ấy đã bình phục hoàn toàn hay chưa?"

Đồ Du Du lúc này mới chợt nhớ ra chuyện trước đây, cậu nhớ rằng ngày hôm đó cậu đến gặp Bạch Trấn Quân sau đó dường như đã xảy ra tai nạn xe cộ, chỉ nhớ lúc đó cả người đều rất là đau, đầu óc cũng rất nhanh không còn ý thức, lúc này nhìn không gian xung quanh liền phát hiện ra có một số máy móc thường được dùng trong bệnh viện, ngay cả hiện tại cũng có bác sĩ đang làm một vài kiểm tra đơn giản cho mình. Bác sĩ nọ sau một hồi kiểm tra liền nhìn Đồ Du Du một chút rồi lại quay sang nói với lão quản gia:

"Về cơ bản không có gì đáng lo ngại, nhưng cậu ấy vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra chiếu chụp kỹ lưỡng"

Lão quản gia cũng nghĩ nên phải như vậy:

"Được rồi, hiện tại liền đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra tổng thể luôn đi"

Vị bác sĩ kia liền gật đầu đồng ý, Đồ Du Du vẫn chưa hề phát hiện ra thời gian đã trôi qua sáu năm rồi, hiện tại cậu vẫn nghĩ chỉ vừa mới như hôm qua cho nên vẫn còn đang lo lắng chuyện Tô Thành không chịu đến lớp học mà lại đi Thẩm Quyến:

"Cháu muốn gọi điện cho Tô Thành"

Một nữ giúp việc từ bên ngoài cửa mang theo điện thoại đi vào nói với lão quản gia:

"Chú Triệu, cháu đã gọi nhiều lần rồi nhưng đều không thể liên lạc được với Tô thiếu"

Đồ Du Du nằm ở trên giường cũng có điểm lo lắng:

"Sao lại thế, Tô Thành có việc gì lại phải đến Thẩm Quyến?"



Lão quản gia cũng không biết nên phải nói sao với Đồ Du Du cả, Tô Thành vốn dĩ vẫn thường xuyên rời khỏi thành phố, mà mỗi lần hắn đi chính là để mở rộng địa bàn, phô trương thanh thế. Nghĩ đến chuyện Đồ Du Du đã mất đi ý thức sáu năm rồi, hiện tại vừa tỉnh dậy khẳng định sẽ không nhận thức được rõ ràng tình hình đang xảy ra, nếu như nói ra sự thật với cậu không biết chừng còn ảnh hưởng đến sức khỏe, chỉ cần giữ cho Đồ Du Du duy trì trạng thái tỉnh táo như hiện tại đến lúc Tô Thành trở về thì mọi người đều bình an vô sự:

"Tô thiếu có chút việc bận thôi cậu đừng quá lo lắng, hiện tại vẫn là nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng thể cho cậu"

Đồ Du Du luôn cảm thấy mọi người trong ngôi nhà này đều rất kỳ quái, hơn nữa hiện tại cậu còn chưa biết chính xác được mình rốt cuộc đang ở nơi nào nữa. Đồ Du Du cảm giác cả người vô lực, hai chân cũng không thể chống đỡ nổi thân mình, lúc cậu vừa bước xuống giường đã đứng không vững suýt chút nữa là té ngã, lão quản gia cùng vị bác sĩ nọ vừa nhìn thấy liền bị dọa cho hết hồn vội vã đỡ lấy cậu. Đồ Du Du có điểm hốt hoảng không biết tại sao cậu lại thành ra như thế này:

"Tôi... bị làm sao vậy?"

Bác sĩ bên cạnh lên tiếng nói:

"Cậu yên tâm triệu chứng này hết sức bình thường, là do cậu thời gian dài nằm trên giường không có cử động cho nên cơ thể cần có thời gian thích nghi thêm thôi"

Đồ Du Du nhíu mày khó hiểu:

"Thời gian dài?"

Lão quản gia đưa mắt nhìn qua phía bác sĩ, bác sĩ do dự một chút liền nói thế này:

"Cậu đã như vậy suốt 6 năm rồi".

...

Đến khi ngồi ở trong bệnh viện rồi Đồ Du Du mới hoàn toàn ý thức được việc cậu đã như vậy suốt 6 năm rồi trong lời của vị bác sĩ nói kia là gì, hơn nữa hiện tại cậu cũng không còn ở Bắc Kinh nữa mà đang ở Thượng Hải, hơn nữa người chăm sóc cậu một năm nay còn là em gái cùng cha khác mẹ kia của cậu, mọi việc đều khiến cho Đồ Du Du vẫn chưa hoàn toàn có thể thích nghi được, đến thời điểm hiện tại vẫn còn chưa thể liên lạc được với Tô Thành khiến cho cậu càng thêm lâm vào hoang mang.

Từ khi Đồ Du Du tỉnh lại, mọi người trong nhà đều hết sức cẩn trọng đối với cậu, coi cậu giống như là vị tổ tông chỉ sợ cậu lại xảy ra chuyện gì nữa thì Tô Thành sẽ không để cho mọi người yên, ngẫm lại nếu như Đồ Du Du cứ nằm như vậy còn bớt lo lắng hơn một chút, nhưng khi cậu vừa tỉnh lại rồi thì càng khiến cho người trong biệt thự trên dưới hỗn loạn đến gà bay chó sủa.

Đồ Đóa Đóa tan học trở về vừa nhìn thấy Đồ Du Du ngồi dưới phòng khách liền kinh ngạc đến độ không thể nói lên lời, túi sách trên tay cũng rơi xuống sàn giống như là không thể tin nổi vào mắt của mình. Đồ Du Du nghe thấy có tiếng động liền ngẩng đầu lên, mắt thấy Đồ Đóa Đóa đang một bộ dạng hóa đá đứng trước cửa nhìn chằm chằm mình cũng có chút mất tự nhiên, từ lúc cậu tỉnh lại đến giờ thì người trong căn biệt thự này đều coi cậu giống như là người ngoài hành tinh vậy không phải lén lút nhìn cậu thì cũng là một bộ dạng hóa đá giống như kia:

"Đóa Đóa à"

Đồ Đóa Đóa nghe thấy Đồ Du Du nói chuyện liền lấy lại tinh thần vội vã bước về phía cậu:

"Anh tỉnh từ lúc nào vậy?"

Đồ Du Du đối với người em gái này cũng không phải thân thiết lắm nhưng dù sao cậu cũng không hề ghét bỏ cô ấy, nói chung quan hệ của hai người tuy không phải là quá mức thân cận nhưng cũng coi như là tốt đẹp:

"Vừa sáng nay, nghe nói thời gian này em là người chăm sóc cho anh, cảm ơn em nhé"

Đồ Đóa Đóa ngẩn người, không phải cô không mong Đồ Du Du tỉnh lại nhưng mà chuyện cậu tỉnh lại hiện giờ đúng là quá mức thần kỳ rồi:

"Anh tỉnh lại là tốt rồi, Tô Thành anh ấy đã biết chuyện này hay chưa, nếu như anh ấy biết được khẳng định sẽ vui mừng lắm"

Lại nói đến Tô Thành, nãy giờ cậu vẫn không thể liên lạc được với hắn, cậu cũng có dò hỏi người trong nhà rằng hắn đang làm công việc gì nhưng ai cũng đều cố ý muốn lảng tránh, việc này khiến cho Đồ Du Du càng thêm phần bất an hơn:

"Đóa Đóa, Tô Thành đi Thẩm Quyến có chuyện gì sao?"

Đồ Đóa Đóa nói gì thì nói cũng ở đây được một năm rồi, chuyện Tô Thành làm công việc gì cô đương nhiên là hiểu rõ, hơn nữa lần này Tô Thành đi Thẩm Quyến chính là để tranh giành địa bàn, chuyện này nếu như thẳng thắn mà nói thì chính là một chuyện không tốt, hơn nữa Tô Thành là người trong giới hắc đạo nếu như làm một số chuyện xấu cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng mà nếu như hiện tại nói cho Đồ Du Du biết việc này có hay không sẽ khiến cho cậu bị sốc, dù sao thì hiện tại Đồ Du Du cũng chỉ mới tỉnh lại thôi cho nên vẫn là phải tránh không làm cho cậu quá mức bất ngờ:

"Chuyện này em cũng không rõ, đợi đến lúc anh ấy về thì anh hỏi anh ấy là được rồi"

Đồ Du Du biết Đồ Đóa Đóa có ý muốn che giấu chuyện gì đó giống như mọi người ở đây, việc này càng khiến cho cậu lo lắng càng nhiều hơn:

"Nhưng mà chẳng biết tại sao điện thoại của Tô Thành lại không gọi được"

Thật ra điện thoại của Tô Thành không liên lạc được là chuyện thường xuyên sẽ xảy ra, Đồ Đóa Đóa ở bên cạnh Đồ Du Du cười cười:

"Như vậy có thể anh ấy đang ở trên máy bay cũng không biết chừng"

Đồ Du Du nghe thấy thế liền cao hứng hơn một chút, sau đó đến giờ ăn cơm trưa, thời gian Đồ Du Du nằm ở trên giường mất đi ý thức đều phải truyền dịch qua ngày, hiện tại cả người cũng đã sớm gầy đi một vòng, dạ dày nhỏ lại cho nên ăn cũng rất ít, nhóm người làm thấy Đồ Du Du ăn ít như vậy liền quan tâm ở bên cạnh nói cậu nên ăn nhiều một chút. Đồ Du Du đối với sự nhiệt tình kia của mọi người liền không thể nào từ chối được, đến cuối cùng liền ăn thêm vài miếng, kết quả ăn xong liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khó thở lại ngất đi. Nhóm người trong biệt thự liền lâm vào một trận hoảng hốt náo loạn, ngay lập tức mang Đồ Du Du đến bệnh viện kiểm tra tổng thể, viện trưởng trong bệnh viện đích thân đến khám qua một lượt liền kết luận là do ăn quá no, khuyên mọi người sau này không nên ép cậu ăn thêm nữa.

Lão quản gia gọi điện về nhà thông báo chuyện này, đám người làm xác nhận Đồ Du Du không sao rồi mới thở phào một hơi, nhưng rất nhanh sau đó mọi người liền nơm nớp lo sợ, nếu như Tô Thành phát hiện ra chuyện Đồ Du Du vì bị mọi người khuyên ăn nhiều hơn một chút mà ngất xỉu không biết chừng sẽ nổi nóng muốn giết người.



Tô Thành mỗi lần rời khỏi thành phố đi mở rộng địa bàn là một lần mang theo vết thương trở về, không nhiều thì ít, không nặng thì nhẹ, lần này vết thương không nhiều nhưng lại có chút nặng, bị bắn vào bụng cho nên mới trì hoãn việc trở về Thượng Hải muộn hơn vài ngày. Lúc Tô Thành về nhà, Phó Ngạn Thiến có theo hắn về cùng, Phó Ngạn Thiến này chính là con gái của cựu lão đại hắc bang, lần đó trước khi chết có nhờ hắn chiếu cố con gái mình, Tô Thành lúc đó cũng đã đồng ý rồi nhưng kết quả lại khiến cho Phó Ngạn Thiến hiểu nhầm, hoặc có thể là cô ta cố tình lấy lý do kia để hiểu nhầm, dù sao cô cũng thầm thích Tô Thành từ lâu.

Phó Ngạn Thiến từ nhỏ chính là con gái bảo bối của Phó Thắng, tính cách ương bướng không coi ai ra gì từ đó cũng dần hình thành, cho đến thời điểm hiện tại cũng không thể sửa đổi, vừa kênh kiệu lại vừa quá đáng, mỗi lần cô ta đến chỗ này thì nhóm người giúp việc trong nhà sẽ cực lực tránh né không muốn đối mặt để tránh gây phiền phức.

Người trong nhà chỉ đợi báo tin tức Đồ Du Du tỉnh lại cho Tô Thành biết, nhưng mọi người vẫn là lo sợ chuyện Đồ Du Du vì bị thúc ép ăn quá no mà ngất xỉu cho nên vẫn chưa ai dám hé miệng nói lời nào. Tô Thành vừa về đến nhà liền đi thẳng lên trên lầu, Phó Ngạn Thiến ở bên cạnh đỡ lấy hắn, Tô Thành dừng bước thu tay lại rồi lạnh giọng:

"Tránh ra"

Hắc đạo ai cũng biết Tô thiếu thâm sâu khó lường có một ái nhân không bao giờ để xuất đầu lộ diện, không có bất cứ một ai có thể nhìn thấy được người đó, cũng không có bất cứ một ai biết được tin tức gì, Phó Ngạn Thiến tuy rằng có thể ra vào biệt thự này nhưng phạm vi chỉ có thể ở dưới phòng khách, chưa bao giờ được đặt chân lên tới bậc thang chứ đừng nói là lầu hai:

"Anh mới bị thương hay là để em đỡ anh lên phòng đi"

Phạm vi căn phòng kia ngay cả người làm trong nhà cũng hạn chế không thể tùy tiện bước vào, Tô Thành không muốn người khác nhân lúc hắn không có mặt liền sẽ ức hiếp Đồ Du Du nữa, sau sự kiện sáu năm về trước kia cũng là do hắn rời đi có vài phút thôi liền dẫn đến kết cục đáng tiếc như hiện tại, cho dù bây giờ cậu có thành ra như vậy rồi thì hắn vẫn muốn bảo hộ cậu tốt nhất:

"Tôi không muốn nói lại lần hai"

Phó Ngạn Thiến quả nhiên lùi lại một bước đứng ở phía sau, có một nữ người làm thấy Tô Thành có ý định bước lên lầu liền bước tới gọi hắn lại:

"Khoan đã Tô thiếu, chúng tôi có chuyện này muốn nói với cậu"

Tô Thành xoay người nhìn nhóm người làm đang lấm la lấm lét một bộ dạng sợ sệt đến run rẩy kia trong lòng liền có dự cảm không lành, hắn không nói một lời liền bước nhanh lên trên lầu hai, bộ dạng kia của bọn họ có phải là Đồ Du Du lại xảy ra chuyện gì rồi hay không. Tô Thành bước rât nhanh, lại đi lên nhiều bậc thang, vết thương ở vùng bụng vốn dĩ không nên cử động mạnh lúc này cũng vì động tác kia của hắn mà rách ra chảy máu, khi hắn vừa mở cánh cửa phòng ngủ ra liền thấy trên giường trống không, hắn có điểm hoảng loạn nhìn quanh căn phòng một hồi rồi bước ra ngoài hét lớn:

"Người đâu rồi?"

Tuy rằng Tô Thành luôn làm mặt lạnh, cũng luôn là người nguy hiểm nhưng hắn chưa bao giờ lớn tiếng quát mọi người trong nhà, hiện tại hắn đột nhiên quát lớn như vậy liền khiến cho người phía dưới ngay lập tức rụng rời cả chân tay. Tô Thành một đường bước xuống lầu, vết thương dưới bụng đã được băng bó cẩn thận lúc này có thấm máu đỏ in ra ngoài áo một chút, có một cô gái giúp việc trong phòng bếp thấy Tô Thành mang gương mặt đáng sợ như thế vội nói:

"Tô thiếu, Đồ Du Du cậu ấy không có vấn đề gì, cậu ấy tỉnh lại rồi"

Tô Thành ngay lập tức nắm lấy hai vai của nữ giúp việc kia bóp mạnh, mạnh đến mức bản thân cô gái nọ cũng nghe được tiếng xương của mình kêu lên:

"Á... là thật... cậu ấy đến bệnh viện làm một vài kiểm tra thôi... quản gia nói bọn họ đang trên đường trở về"

Tô Thành lần đầu tiên xúc động đến độ quên mất che giấu mọi cảm xúc trên gương mặt:

"Tỉnh lại rồi, cô nói có thật hay không?"

Cô gái kia vội gật đầu liên tục, ngay cả nhóm người bên cạnh cũng vội vàng đáp:

"Là thật, là thật"

Tô Thành lúc này liền buông cô gái kia ra, sau đó liền ngay lập tức lấy điện thoại trong túi quần của mình, chỉ có điều điện thoại của hắn đã hết pin, hắn tức giận ném điện thoại thật mạnh xuống sàn rồi nói:

"Mau đi lấy điện thoại đến đây"

Một người làm nhanh chóng chạy đi lấy điện thoại đến đưa cho Tô Thành, Tô Thành nhấn số của lão quản gia, tuy rằng quản gia nhấc máy rất nhanh nhưng chỉ hai tiếng tút thôi hắn đã suýt chút nữa không thể kiên nhẫn được mà bóp hỏng điện thoại.

"A lô..."

Tô Thành hiện tại thật sự chỉ muốn xác nhận chính xác rằng có phải Đồ Du Du tỉnh rồi hay không mà thôi, những người khác hắn căn bản không muốn tốn thời gian nói chuyện:

"Em ấy đâu?"

Lão quản gia đang làm thủ tục đóng tiền viện phí, Đồ Du Du sớm đã ra xe ngồi trước rồi, cho nên hiện tại ở bên cạnh quản gia không có cậu:

"Tô thiếu, cậu Đồ đang ở ngoài xe, chúng tôi hiện tại sẽ trở về luôn"

Tô Thành khàn giọng, trong lòng hắn vừa vui sướng vừa sợ hãi, nếu như hắn không nghe được giọng nói của Đồ Du Du ngay lúc này khẳng định hắn sẽ phát điên mất, hắn chỉ muốn xác nhận xem cậu có thật sự tỉnh lại rồi hay chưa:

"Mau đưa điện thoại đến chỗ em ấy cho tôi muốn nói chuyện"

Lão quản gia vội vàng đóng tiền viện phí xong rồi chạy ra ngoài xe:

"Vậy cậu đợi một chút, tôi bây giờ liền đi ra ngoài đưa điện thoại cho cậu Đồ".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook