Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 86: Tình nghi

Giai Nhân

30/12/2018

Tô Thành mấy ngày này đều giống như một con thú dữ nguy hiểm, việc không có tin tức gì của Đồ Du Du khiến cho hắn nổi giận với tất cả mọi người xung quanh. Thời gian này đều không ai dám ngu ngốc tự tìm chết đi đến trước mặt hắn, mỗi người trong lòng tự có một nhận định rằng cậu thanh niên kia ở trong lòng Tô Thành có vị trí không hề thấp, cũng ý thức được một điều rằng nếu như tìm thấy Đồ Du Du thì chính là sẽ lập được công lớn cho nên mấy ngày nay không có ai lơ là chuyện này cả.

Tô Thành ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, tìm đủ mọi cách tra tấn với Hoắc Khải cũng không mò ra được tin tức gì của cừu nâu ngốc nhà mình, có lẽ đến chính bản thân Hoắc Khải cũng không biết Đồ Du Du rốt cuộc là đang ở chỗ nào. Tô Thành luôn tự trách bản thân mình, đã nói rằng sẽ bảo vệ Đồ Du Du thật tốt nhưng cứ luôn hết lần này đến lần khác để cho cậu bị bắt đi ngay trước mắt hắn.

"Đại ca, có tin tức về cậu Đồ"

Tô Thành đang ngồi ở trên ghế vừa thấy có một tên đàn em chạy vào liền ngay lập tức đứng dậy:

"Mau nói"

Đàn em kia là một tên lưu manh nho nhỏ gọi Tiểu Đông, bởi vì đang dính tới vụ ăn xén một chút tiền của sòng bạc cho nên mới muốn lấy công chuộc tội, mấy ngày nay đều rất chăm chỉ đi kiếm người:

"Đại ca, hôm nay em tới chỗ A Phi xăm hình ở cuối phố, tình cờ biết được cậu ta được một người đàn ông thuê tới khách sạn ROYAL để xăm hình, mà theo miêu tả thì người này rất giống với đặc điểm của cậu Đồ, hơn nữa A Phi còn nói người đàn ông kia gọi cậu ta là Du Du"

Tô Thành cũng không chần chừ nữa, không cần hỏi nhiều đã trực tiếp đứng dậy lấy chìa khóa trên bàn đi về phía cửa ra vào:

"Là phòng bao nhiêu, lập tức dẫn theo một số người theo tôi đến đó"

Tiểu Đông nhanh chóng đuổi theo Tô Thành, sau đó một nhóm người liền gấp gáp đi tới khách sạn kia. Trên đường quốc lộ có một dàn siêu xe vượt đèn đỏ chạy quá tốc độ làm cho người ta phải giật mình kinh hãi, ngay cả phía sát giao thông cũng phải ngao ngán lắc đầu bởi vì biết nếu như muốn đuổi theo có lẽ cũng không thể kịp, hơn nữa trong lòng Thượng Hải người đi siêu xe như vậy không ai ngu ngốc muốn tìm vào chỗ chết mà đi gây khó dễ với đối phương, vì đối phương nếu như không phải là người có thế lực thì nhất định cũng là người có tiền hống hách.

Dàn xe rất nhanh dừng lại tại khách sạn ROYAL, Tiểu Đông nhanh chóng xuống xe chạy trước vào bên trong sảnh tiếp tân của khách sạn nói:

"Phòng 1031 là người nào đang ở?"

Nữ tiếp tân vẫn lờ mờ không thể hiểu nổi, theo đúng quy định thì bản thân không được tiết lộ thông tin của khách hàng thế cho nên liền ấp úng trả lời:

"Xin lỗi, xin hỏi các vị là..."

Tô Thành rất nhanh bước tới chỗ quầy tiếp tân kia dùng sức đập mạnh tay xuống bàn gỗ khiến cho mọi người dưới đại sảnh cũng bị một phen hoảng hốt:

"Mau đưa chìa khóa ra đây, nếu như còn chậm trễ tôi đốt cả chỗ này"

Quản lý nhanh chóng từ trong phòng chạy ra, vừa nhìn thấy một đám lưu manh đầu xanh tóc đỏ liền lập tức nói với người bên cạnh nói đi mời cảnh sát tới, nhưng khi thấy trong đám người loáng thoáng có bỏng dáng của Tô Thành liền giật mình vội vã gọi người kia lại nói rằng không cần tìm cảnh sát nữa. Là một quản lý trong khách sạn lớn này, đương nhiên cũng phải nhận thức được một số nhân vật có máu mặt trong thành phố, mà Tô thiếu này trong hắc đạo cũng coi như là người đứng đầu làm sau có thể không nhận ra hắn.

"Tô thiếu đến đây sao không nói cho tôi biết, hay là vào trong phòng uống chút nước trà đi"

Tô Thành quay sang nhìn người nọ đang tươi cười đi tới, hắn không biết ông ta rốt cuộc là ai cả, hơn nữa hắn hiện tại cũng không có thời gian nhiều lời với ông ta:

"Mau đưa chìa khóa phòng 1031 cho tôi"

Quản lý nọ cũng có một chút khó xử, dù sao khách cũng đang ở trong khách sạn của mình, bây giờ nếu như đưa chìa khóa cho nhóm người này vậy không phải sẽ lớn chuyện hay sao. Quản lý kia nghĩ nghĩ một hồi liền nói thế này:

"Tô thiếu xin bình tĩnh một chút, không rõ là cậu muốn tìm ai?"

Tô Thành không thể nào bình tĩnh được, hắn trực tiếp túm lấy cổ áo của người kia gằn giọng nói:

"Ngay lập tức"

Quản lý nọ cũng bị dọa cho khiếp sợ, vội quay sang phía lễ tân hỏi trước:

"Phòng 1031 là người nào đang ở?"



Nữ tiếp tân không dám chậm trễ vội làm một vài thao tác trên máy tính rồi nói:

"Dạ thưa quản lý, là Tô là giám đốc của công ty bất động sản Tô thị Tô Vu Phóng"

Tô Thành nghe thấy là Vu Phóng liền càng nóng vội hơn, quản lý khách sạn cũng thật khó xử, đều là đại nhân vật lớn cho nên cứ chần chừ mãi không biết nên giải quyết ra sao. Tô Thành thiếu chút nữa xúc động muốn rút súng bên hông bắn người, Tiểu Ngũ đứng bên cạnh vội vàng ngăn cản Tô Thành lại:

"Đại ca, đây là chỗ đông người đừng nên làm lớn chuyện"

Quản lý nọ vừa nhìn thấy thứ đen ngòm mà Tô Thành vừa định rút ra kia liền giật mình hoảng sợ đến nhũn cả tay chân, Tiểu Ngũ nhanh hơn một nhịp bước về phía trước khoác vai của ông ta nói:

"Còn không mau lấy chìa khóa tới, nếu như làm chậm trễ việc quan trọng của Tô thiếu nhất định ông sẽ chết không yên ổn đâu"

Quản lý hốt hoàng, xã hội đen vốn coi thường luật pháp, giết một vài người gì đó cảm thấy chướng mắt cũng không phải là chuyện quá khó hiểu:

"Mau đưa chìa khóa phòng 1031 cho tôi"

Lễ tân cũng không nhiều lời nữa vội đưa cho quản lý một tấm thẻ, quản lý nhanh chóng bị nhóm người Tô Thành kéo cùng vào trong thang máy, lúc đứng ở trong thang máy ông vẫn còn cảm nhận được sự nặng nề quanh quẩn trong bầu không khí, giống như chỉ cần một hành động sai nào đó nhất định sẽ mất mạng trong thang máy này. Phòng 1031 khóa ở bên trong, bởi vì đối phương trong phòng cũng là một đại nhân vật cho nên ông không dám hành xử lỗ mãng chỉ có thể quy củ mà gõ cửa, Tô Thành cảm thấy vô cùng trướng mắt liền trực tiếp gạt ông ta sang một bên rồi cướp lấy thẻ từ kia mở cửa xông vào.

Khung cảnh bên trong hỗn loạn, chăn trên giường bị vứt xuống dưới sàn, bàn ghế xộc xệch, phía dưới còn có mảnh vỡ của thủy tinh, nếu như để ý kỹ nhất định sẽ còn nhìn thấy được vết máu loang lổ trên đó.

Ba mươi phút trước đó Vu Phóng nói hắn sắp đưa Đồ Du Du trở về Bắc Kinh, Đồ Du Du lo sợ nếu như lần này mình trở về rồi thì sẽ không được gặp lại Tô Thành nữa, cậu chỉ mới vừa tỉnh lại sau vụ tai nạn kia mà thôi thật sự không muốn lại tiếp tục rời xa Tô Thành.

"Cậu điên rồi, tôi không muốn theo cậu về"

Đồ Du Du nói rồi liền đứng dậy vội vã muốn chạy tới chỗ cửa phòng khách sạn, Vu Phóng nhanh hơn một bước túm lấy cánh tay cậu kéo lại:

"Thầy nhất định phải cùng em về"Đồ Du Du đột nhiên bị Vu Phóng dùng lực nắm chặt lấy cổ tay sau đó quát lớn như vậy thật sự khiến cho cậu vừa bất ngờ vừa hoảng sợ:

"Cậu điên rồi, mau thả tôi ra, cậu giam giữ người như vậy là bất hợp pháp"

Vu Phóng khẽ nhếch môi mỉm cười, nụ cười này khiến cho Đồ Du Du cảm thấy vô cùng sợ hãi:

"Không biết thầy có biết hay không, Tô Thành hắn chuyện gì cũng đã làm ra rồi, thầy nói việc này em đang làm là bất hợp pháp vậy thì Tô Thành không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện trái với pháp luật đâu"

Đồ Du Du tức giận cố gắng vùng vẫy giãy giụa thoát ra khỏi tay Vu Phóng:

"Cậu mau thả tôi ra"

Vu Phóng đối với sự trốn tránh này của Đồ Du Du vô cùng không vừa ý, hắn không hiểu tại sao hiện tại điều kiện của hắn rõ ràng tốt hơn Tô Thành mà Đồ Du Du lại không chịu đi theo hắn. Tô Thành, Tô Thành chẳng lẽ cho đến thời điểm hiện tại hắn vẫn không thể vượt qua được Tô Thành.

Vu Phóng ngay lập tức kéo lấy cánh tay Đồ Du Du rồi cúi đầu hôn xuống đôi môi của cậu, Đồ Du Du giãy giụa cố gắng thoát ra khỏi sự kìm kẹp này, cậu không chút do dự dùng lực cắn xuống đôi môi kia của hắn. Vu Phóng bị đau ngay lập tức liền đẩy Đồ Du Du ra rồi vung tay tát cậu một cái, lực đạo phát ra mang theo sự tức giận cho nên vô cùng mạnh bạo, Đồ Du Du trong vài giây lảo đảo ngã xuống dưới đầu đập vào cạnh bàn bên cạnh, bình hoa trang trí để trên theo đó cũng đổ xuống vỡ tan tành, vừa vặn mảnh vỡ bắn ra đâm vào mu bàn tay cậu.

Vu Phóng cũng không ý thức được mình vừa mới rồi đã làm ra hành động này, mắt thấy trên trán của Đồ Du Du chảy máu hắn liền hơi thất thần một phen, sau khi nhìn thấy phía bên má phải của cậu sưng đỏ liền có chút hối hận. Vu Phóng ngồi xuống có chút gấp gáp nói:

"Em xin lỗi, em quả thật không cố ý đánh thầy... cũng là do thầy đột nhiên lại cắn em"

Đồ Du Du trong lòng lúc này vô cùng sợ hãi, khi ở cùng một chỗ với Tô Thành cậu chưa bao giờ bị rơi vào tình huống như thế này cả, Tô Thành luôn bảo hộ cậu rất cẩn thận, luôn cho cậu có cảm giác rất an toàn, cậu lúc này đây vô cùng nhớ hắn, nếu như hắn hiện tại còn chưa chịu đến vậy thì cậu cũng không biết làm cách nào để rời khỏi chỗ này nữa.

Cánh cửa phòng từ phía bên ngoài bật mở rất mạnh, Tô Thành ở bên ngoài vừa nhìn thấy tình cảnh hiện tại trong phòng khách sạn, lại nhìn thấy cừu nâu ngốc nhà mình ngồi ở trong một góc, trên trán còn có vết thương vẫn chảy máu, hắn không suy nghĩ bất cứ cái gì cả liền lao đến túm lấy cổ áo Vu Phóng kéo sang một bên:

"Khốn kiếp"



Đồ Du Du vừa thấy Tô Thành quả thật đã đến liền đứng dậy định đi về phía hắn, nhưng chưa cần cậu phải bước tới chỗ hắn thì hắn đã trực tiếp ôm lấy cậu vào trong lòng rồi. Đồ Du Du cũng vội vã ôm chặt lấy thắt eo của Tô Thành, cậu vô cùng nhớ hắn, nhớ sự an toàn ấm áp này.

Khi mọi người trong phòng vẫn còn ngại ngùng chưa biết nên phải làm sao thì đột nhiên Vu Phóng liền cầm lấy chiếc ghế bên cạnh đánh xuống phía sau lưng Tô Thành. Đồ Du Du giật mình vội kéo Tô Thành lùi lại phía sau gấp gáp xem thử, dĩ nhiên Tô Thành hắn ở trong hắc đạo bị đạn xuyên qua người, bị đánh cũng không biết bao nhiêu lần, một chiêu đánh lén này của Vu Phóng cùng lắm chỉ làm cho hắn choáng váng vài giây chứ không thể nào làm cho hắn bất tỉnh được. Tô Thành chậm rãi kéo tay Đồ Du Du xuống rồi quay lại phía sau nhìn chằm chằm Vu Phóng, ánh mắt giống như là muốn giết người vậy. Không phải Tô Thành tức giận vì chuyện Vu Phóng đánh lén mình, mà là hắn tức giận Vu Phóng khiến cho Đồ Du Du biến thành bộ dạng như vậy. Vu Phóng căn bản không phải là đối thủ của Tô Thành, Tô Thành túm lấy cổ áo của Vu Phóng rồi vung nắm đấm đấm thằng vào mặt hắn:

"Vu Phóng, tao hôm nay sẽ giết mày"

Đồ Du Du mắt thấy Tô Thành không biết lấy đâu ra được khẩu súng định đưa về phía trước chỗ Vu Phóng liền giật mình vội nói lớn:

"Tô Thành, đừng làm như vậy"

Đồ Du Du gấp gáp chạy tới nắm lấy cổ tay của Tô Thành hạ xuống:

"Anh đừng làm như vậy"

Đây là lần đầu tiên Đồ Du Du nhìn thấy khẩu súng thật ở ngoài đời, lúc nắm lấy cổ tay của Tô Thành hạ xuống vẫn còn hơi run run, cậu rất sợ mình không cẩn thận sẽ làm cho Tô Thành trượt tay mà bóp cò, cậu thật sự không muốn Tô Thành vì cậu mà phải ở trong tù. Tô Thành cúi đầu nhìn Đồ Du Du, hắn quả thật không muốn ở trước mặt Đồ Du Du để cho cậu nhìn thấy được bộ dáng đáng sợ này của hắn, vừa mới rồi là do hắn nhất thời kích động cho nên mới như vậy, đến lúc này quả thật là có chút hối hận rồi. Tiểu Ngũ cùng đám đàn em nhanh chóng bước tới lôi Vu Phóng đã bị dọa cho thất thần đứng dậy:

"Đại ca, tên này nên xử lý thế nào?"

Đồ Du Du ở bên cạnh ngẩng đầu nói với Tô Thành:

"Được rồi Tô Thành, mặc kệ cậu ta đi, chúng ta về nhà thôi"

Tô Thành cúi đầu nhìn Đồ Du Du mắt thấy bên má cùng khóe môi cậu có chút sưng đỏ liền đưa tay chạm vào nơi đó, hắn nhạy cảm phát hiện ra được sự bất thường trên môi cậu, cũng nhanh chóng đoán ra vết thương này vì đâu mà có. Ánh mắt Tô Thành chợt thay đổi, trong đó có sự giận giữ, hắn ngay lập tức xoay đầu qua nhìn về phía Vu Phóng định xông tới đánh hắn ta một trận, người của hắn thế nhưng còn dám mơ tưởng đến đúng là muốn tìm đường chết rồi. Đồ Du Du cũng biết Tô Thành vì điều gì mà tức giận, cậu rất sợ hắn manh động mà nổ súng thế cho nên liền ôm chặt lấy vòng eo hắn:

"Tô Thành chúng ta về nhà đi có được không?"

Tô Thành đến cuối cùng vẫn là đồng ý, hắn kéo Đồ Du Du ôm vào trong lòng rồi đưa cậu rời đi, trước khi đi qua Vu Phóng Tô Thành liền mạnh tay dùng súng đánh vào miệng hắn ta một cái, khóe miệng Vu Phóng ngay lập tức chảy máu. Đồ Du Du cũng biết được việc này nhưng Tô Thành đã nhanh hơn một bước lấy tay áp đầu cậu vào lồng ngực hắn, Đồ Du Du cũng không nói nhiều nữa nhanh chóng cùng Tô Thành bước ra khỏi phòng khách sạn này.

Nhóm người đi theo Tô Thành cũng theo đó rời đi, bởi vì có rất nhiều người cùng đứng trong một thang máy nên Đồ Du Du cũng không tiện nói chuyện với Tô Thành, nhưng mà hiện tại cậu vẫn vùi đầu ở trong lồng ngực hắn, cậu quả thật là vô cùng nhớ người đàn ông này, chỉ muốn ở bên cạnh hắn không muốn rời khỏi nữa.

"Sau này sẽ không để người khác đưa em đi nữa" Tô Thành khàn giọng nói.

Không gian trong thang máy đông người nhưng lại không hề có tiếng động nào cả, ngay cả Đồ Du Du cũng không nghĩ Tô Thành sẽ nói ra những lời này ở chỗ đông người như thế, khuôn mặt đang vùi vào trong lồng ngực hắn lúc này liền ửng đỏ nhưng trái tim trong lồng ngực đã sớm đập loạn liên hồi vì hạnh phúc rồi.

Lúc thang máy đi xuống dưới sảnh, mọi người đang định đi tới xe chuẩn bị về thì có một nhóm người mặc cảnh phục từ bên ngoài bước vào, ban đầu Đồ Du Du cũng không để ý quá nhiều nhưng sau đó một viên cảnh quan lại đứng chặn ở trước mặt bọn họ uy nghiêm trầm giọng hỏi:

"Cậu có phải là Tô Thành hay không?"

Đồ Du Du giật mình lo lắng, nhưng trái ngược với sự lo lắng này của Đồ Du Du, Tô Thành vẫn giữ một vẻ bề ngoài trầm tĩnh:

"Là tôi"

Viên cảnh quan nọ quay đầu lại đưa mắt ra hiệu với người phía sau, một người khác nhanh chóng bước lên lấy ra còng tay số 8 sáng loáng rồi nắm lấy tay Tô Thành nhanh chóng còng lại:

"Cậu bị tình nghi liên quan đến một vụ giết người, mời cậu theo chúng tôi về đồn"

Đồ Du Du đứng bên cạnh hốt hoảng vội nắm lấy tay cảnh quan đang cầm chiếc còng kia nói:

"Sao có thể được, mấy người nhất định là nhầm rồi"

Tô Thành nhẹ giọng trấn an Đồ Du Du: "Du Du em bình tĩnh, anh cùng bọn họ làm rõ một số vấn đề rồi sẽ trở về" Nói rồi hắn liền nhìn tới chỗ Tiểu Ngũ nói tiếp: "Cậu giúp tôi đưa em ấy về nhà, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook