Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 81: Tô thiếu thất thủ

Giai Nhân

05/12/2018

Tình cảm của Hàn Kỳ và Hoàng Thế Trung cho đến thời điểm hiện tại vẫn vô cùng tốt, lần đó Hoàng Thế Trung là người theo đuổi Hàn Kỳ trước, Hàn Kỳ ngay cả thử quen hắn cũng không muốn thử vì dù sao Hoàng Thế Trung cũng chỉ là một học sinh cao trung mà thôi, còn bản thân cậu đã đi làm rồi hai người ở hai độ tuổi như vậy sẽ vô cùng lệch pha, không nghĩ tới tình cảm còn có thể kéo dài đến tận bây giờ, không những ở cùng một chỗ còn nhận thêm một đứa nhóc vô cùng lanh lợi làm con nuôi. Lúc Tô Thành và Đồ Du Du đến nhà Hàn Kỳ, một nhà ba người bọn họ cũng có đầy đủ ở nhà, Đồ Du Du vô cùng thích nhóc con lanh lợi kia, vừa nhìn thấy nó cứ cười mãi không thôi.

Hàn Kỳ xoa xoa đầu đứa nhóc đó nói:

"Tiểu Vinh, mau chào chú đi con"

Hoàng Thế Vinh là đứa nhỏ được Hàn Kỳ và Hoàng Thế Trung nhận nuôi về từ cô nhi viện hai năm về trước, đến thời điểm hiện tại Hoàng Thế Vinh đã được 5 tuổi rồi. Hoàng Thế Vinh vốn là đứa nhỏ lanh lợi tinh nghịch vô cùng mạnh dạn, nhìn thấy người lạ cũng không xấu hổ mà chủ động chạy tới chỗ Đồ Du Du ngẩng đầu nhìn cậu chào lớn:

"Con chào chú ạ"

Hôm nay Đồ Du Du mặc áo phao lớn có mũ lông trắng vô cùng đẹp, Hoàng Thế Vinh nhìn thấy lông trắng trên áo kia của cậu liền ước muốn được chạm vào cho nên mới không ngừng lân la đến làm quen như vậy. Đồ Du Du rất thích trẻ con, hơn nữa đứa nhỏ Hoàng Thế Vinh này lại quả thật đáng yêu vô cùng, thế cho nên còn ngồi xổm xuống cùng đứa nhóc này nói chuyện:

"Cháu tên là Tiểu Vinh sao?"

Đồ Du Du vừa ngồi xuống liền vừa đúng tầm với của Hoàng Thế Vinh, nhóc con thích thú đưa tay lên chạm vào lông trắng trên áo của cậu:

"Chú ơi cái này là lông gì vậy, còn mềm hơn cả lông Mao Mao nhà cháu nữa"

Hoàng Thế Vinh đột nhiên vòng tay ôm lấy cần cổ của Đồ Du Du rồi ngả đầu nằm lên chỗ lông áo ở mũ áo khoác của cậu. Tô Thành đứng ở phía sau vừa nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng không hài lòng chút nào, nhưng mắt thấy cừu nâu ngốc nhà mình cứ cười mãi không thôi như vậy cho nên hắn tạm thời không có đẩy Hoàng Thế Vinh ra.

Đồ Du Du ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Kỳ nói:

"Nhóc này đúng là đáng yêu quá mà"

Hoàng Thế Trung từ trong bếp đi ra nói một câu thế này:

"Thầy đứng thấy tiểu quỷ này bề ngoài nhìn tốt chút mà nói nó đáng yêu, nó không đáng yêu một chút nào"

Lý do Hoàng Thế Trung ra vẻ ghét bỏ Hoàng Thế Vinh như vậy là vì đứa nhóc này ngày ngày đêm đêm tranh giành Hàn Kỳ với hắn, nếu không phải hắn ngu ngốc tự đưa đá đập chân mình, vì sợ Hàn Kỳ đối với hắn không có cái gì để níu kéo mà đưa ra đề nghị muốn nhận nuôi một đứa con để ràng buộc cậu, không nghĩ tới chuyện cuối cùng người chịu khổ lại là hắn.

Hoàng Thế Vinh có một cái tật không biết nên xếp vào là tốt hay xấu nữa, nhóc này chính là rất thích làm ra những hành động âu yếm ví như hôn hôn vào má, môi của những người mà nhóc cảm thấy thích. Ngày nào Hoàng Thế Vinh cũng phải hôn môi của Hàn Kỳ ít nhất là ba lần, sáng trước khi đi học sẽ hôn, buổi chiều đi học về sẽ hôn, lúc đi ngủ cũng sẽ hôn, đây là còn chưa kể những lần Hoàng Thế Vinh lén lút hôn Hàn Kỳ sau lưng Hoàng Thế Trung nữa.

Hoàng Thế Vinh nhìn Đồ Du Du một cái, trong đôi mắt ngây thơ kia nhanh chóng kết luận được chú này nhìn rất đẹp, đôi môi vừa nhỏ lại vừa hồng, sau đó liền thích thú chu môi về phía trước môi chạm môi với người ta. Tô thiếu vốn dĩ thân thủ nhanh nhẹn, trong giới hắc đạo còn được tôn sùng gọi là báo Cheetah, cuối cùng ở tại chỗ này bị đánh bại bởi một đứa nhóc mới chỉ 5 tuổi, tận mắt chứng kiến đứa nhóc kia hôn môi người của hắn. Tô Thành lập tức đen mặt, bởi vì không muốn tỏ ra mình ngay cả một đứa trẻ con cũng chấp nhất cho nên chỉ đành trầm giọng gọi Đồ Du Du đứng lên:

"Du Du"

Đồ Du Du cũng bị Hoàng Thế Vinh làm cho bất ngờ, Hoàng Thế Trung đứng bên cạnh nói thế này:

"Đứa nhỏ này là quỷ háo sắc đó, đợi đến khi lớn rồi không biết còn muốn thế nào"

Hàn Kỳ nhạy cảm nhìn ra được gương mặt đã đen không thể đen hơn của Tô Thành liền kéo lấy Hoàng Thế Vinh về phía mình rồi lên tiếng nói:

"Được rồi, hai người mau vào trong đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong cả rồi đó"

Đồ Du Du gật đầu đứng dậy, mang áo khoác phao kéo khóa xuống rồi cởi ra, Tô Thành nhanh chân bước về phía cậu phụ giúp cậu cởi áo khoác, vừa làm vừa không vui nói với cậu:

"Nếu như chúng ta cũng muốn nhận nuôi một đứa nhỏ như thế này anh sẽ không đồng ý đâu"

Đồ Du Du nhíu mày khó hiểu:

"Sao thế, Tiểu Vinh là một đứa nhỏ rất đáng yêu mà"

Tô Thành cúi đầu hôn vào môi Đồ Du Du:

"Không đáng yêu chút nào"

Đồ Du Du cuối cùng cũng hiểu ra được ngụ ý trong lời nói của Tô Thành, cậu khẽ đỏ mặt đánh vào lồng ngực hắn một cái rồi khẽ quát:

"Anh làm gì thế, đây là nhà của người khác đấy"

...

Cũng tại thời điểm đó ở trong một căn phòng sang trọng khác, Tô Thánh đang tức giận truy hỏi Vu Phóng:

"Vu Phóng, chuyện ngày hôm nay con giải thích thế nào?"

Ngày hôm nay hôn lễ vẫn được diễn ra, nhưng không có nghĩa là mọi chuyện đều giải quyết ổn thỏa, từ nãy tới giờ điện thoại của ông liên tục réo vang inh ỏi, chuyện hai đứa có trai của ông ở trong ngày hôm nay lần lượt ôm ấp Đồ Du Du đã làm cho đám nhà báo không thể nào buông tha được, hơn nữa phía bên Lâm gia cũng có vẻ như rất quan tâm đến chuyện này. Tô Thành biết chuyện Tô Thành thích Đồ Du Du, nhưng lại không hề biết Vu Phóng cũng thích cậu, hiện tại chứng kiến được cảnh tượng hôm nay liền giật mình nghi ngờ.

Vu Phóng vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên như không hề xảy ra chuyện gì cả:

"Ba à, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi là do con nóng vội nhất thời thôi"



Tô Thánh nhíu mày:

"Đừng nói con cũng thích cậu ta"

Vu Phóng mỉm cười đứng dậy ý muốn ra ngoài:

"Làm sao có thể chứ, ba yên tâm"

Thật ra có một đạo lý mà Vu Phóng cho đến thời điểm hiện tại vẫn chưa thể hiểu ra được, đó chính là có những người chỉ có thể ở trong trái tim hắn nhưng vĩnh viễn không thể thể ở lại trong cuộc sống của hắn, mà Đồ Du Du chính là một người trong số không thể nào ở lại trong cuộc sống của Vu Phóng được.

Vu Phóng vừa ra khỏi phòng liền ngừng nở nụ cười, gương mặt vừa mới rồi vẫn vui vẻ hiện tại liền trở nên vô cùng đáng sợ, nắm tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt có tơ máu hằn lên rõ ràng. Có những thứ không có được lại khiến cho con người ta ham muốn đến phát điên, Vu Phóng từ nhỏ đã muốn rất nhiều thứ của Tô Thành, đến hiện tại khi lớn lên rồi tuy đã có được danh phận đại thiếu gia này nhưng Đồ Du Du hắn vẫn còn chưa cướp về được, hắn cũng muốn có được Đồ Du Du.

Lâm Lệ đi tìm Vu Phóng, mắt thấy hắn đang đứng ở chỗ này liền bước tới mỉm cười khoác lấy tay của hắn:

"Bên ngoài có nhiều quan khách lắm, anh sao lại trốn ở trong đây vậy?"

Vu Phóng cúi đầu nhìn Lâm Lệ, thật ra Lâm Lệ vô cùng xinh đẹp, tính cách cũng rất dễ chịu, so với đám phụ nữ danh gia vọng tộc mà hắn gặp thì cô ấy là người tốt nhất trong số bọ họ, chỉ có điều cho dù có tốt đến đâu thì hắn đối với Lâm Lệ cũng đều không có cảm giác. Vu Phóng không có đẩy Lâm Lệ mà cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng với cô ấy:

"Chúng ta đi"

Lâm Lệ hơi giật mình một chút, vẫn biết rõ ràng trong lòng Vu Phóng chưa có cô nhưng cô vẫn đồng ý kết hôn cùng với Vu Phóng. Lần đó Vu Phóng hẹn cô đến một nhà hàng sang trọng, khung cảnh cũng rất lãng mạn, có ánh nến, có âm nhạc du dương, có luôn cả nhẫn cưới để cầu hôn, nhưng trong đôi mắt kia của hắn vẫn thủy chung coi cô giống như một người vô hình vậy, đến hiện tại ở trong lễ đường này tuy Vu Phóng vẫn cười với cô nhưng cô không thể nào nhìn ra được trong đôi con ngươi kia của hắn có hình bóng cô bên trong. Lâm Lệ cũng không biết mình kết hôn với Vu Phóng là đúng hay sai nữa, lúc đầu nghĩ sau khi kết hôn sẽ bồi dưỡng tình cảm, vẫn có câu nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng sau khi kết hôn rồi Lâm Lệ dường như lại có một chút hối hận:

"Vu Phóng, hôm nay người tới là anh trai của anh sao?"

Vu Phóng vẫn giữ vững nụ cười mỉm trên môi, chỉ có điều trong đôi mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo. Lâm Lệ đợi một lúc không thấy Vu Phóng trả lời mình lại e dè hỏi nhỏ:

"Còn có người thầy giáo kia của anh, hình như anh trai anh và thầy ấy có gì đó không đúng"

Vu Phóng dừng bước quay đầu qua nhìn Lâm Lệ cười như không cười nói:

"Em dường như rất quan tâm đến hai người đó thì phải?"

Lâm Lệ giật mình ngẩn người vài giây rồi lắc đầu:

"Không có, chỉ là em tò mò một chút thôi"

Vu Phóng vỗ vỗ tay của Lâm Lệ rồi xoay người tiếp tục bước vào trong sảnh:

"Có những chuyện em đừng cố tìm hiểu, cũng không cần phải tò mò".

...

Đồ Du Du rất thích Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh cũng rất thích Đồ Du Du, nhưng mà Tô thiếu nhà chúng ta lại không ưa đứa nhóc này, không rõ là do hắn suy nghĩ quá nhiều hay là do đứa nhóc kia muốn khiêu khích hắn mà bàn tay kia chẳng mấy chốc sẽ đưa lên trước ngực Đồ Du Du vuốt vuốt, sau đó lại chạm vào má cậu vài cái, đến cuối cùng còn muốn xoa đùi cậu nữa, nhỏ như vậy không lẽ đã háo sắc rồi. Tô Thành đứa mắt nhìn qua phía Hoàng Thế Trung, Hoàng Thế Trung hiểu ý liền lên tiếng gọi Hoàng Thế Vinh:

"Tiểu Vinh, mau ngồi xuống ghế đi"

Hoàng Thế Vinh rất biết nghe lời nhưng chỉ có duy nhất một mình Hoàng Thế Trung là nhóc sẽ bướng bỉnh, có lẽ do Hoàng Thế Trung thường hay cản trợ nhóc ở cùng một chỗ với Hàn Kỳ cho nên nhóc liền tức giận muốn chọc giận lão ba này:

"Con nhẹ lắm sẽ không làm chú ấy mỏi chân đâu"

Đồ Du Du vui vẻ cười gật đầu:

"Không sao đâu, tôi rất thích Tiểu Vinh"

Tô Thành bực bội đứng dậy đi về phía ban công hút thuốc, Đồ Du Du vẫn ôm Hoàng Thế Vinh ở trên đùi, Hàn Kỳ thì có việc đột xuất phải ra ngoài một lát, Hoàng Thế Trung đi ra ngoài chỗ Tô Thành nói chuyện:

"Thầy ấy đã biết cậu hiện tại đang làm cái gì hay chưa?"

Tô Thành chậm rãi nhả khói thuốc ra ngoài không trung:

"Đã biết, chỉ là vẫn chưa thể nào hình dung ra được mức độ mà thôi"

Hoàng Thế Trung đứng tựa lưng vào lan can, hai tay khoanh ở trước ngực:

"Sau này cậu định tính thế nào?"

Tô Thành nhàn nhạt đáp:

"Em ấy muốn tôi rời khỏi hắc đạo, nhưng tôi tạm thời vẫn chưa tìm được cách rút khỏi đó yên ổn"



Hoàng Thế Trung lại chuyển qua chuyện khác:

"Phải rồi, chuyện mà cậu nhờ tôi làm, tôi đã làm xong rồi, người tài xế đâm phải thầy chính là người vẫn lái xe cho nhà họ Tô, chỉ có điều sau vụ tai nạn đó ông ta liền thôi việc không làm nữa"

Tô Thành có điểm bất ngờ, nhíu mày quay sang nhìn Hoàng Thế Trung:

"Đã xác thức?"

Hoàng Thế Trung gật đầu:

"Chắc chắn"

Tô Thành vẫn còn nghi ngờ vụ tai nạn lần ấy không đơn giản, vì trong tay Đồ Du Du lại xuất hiện tấm chi phiếu có chữ ký của Bạch Trấn Quân, mà hắn lại muốn xác minh xem vụ tai nạn này có thật sự chỉ là không may xảy ra hay là do ông ngoại của hắn làm, không nghĩ tới bây giờ điều tra ra lại có liên quan đến Tô gia:

"Người đó hiện tại đang ở đâu?"

Hoàng Thế Trung chậm rãi đáp lời:

"Thường Hải, còn ở cách cậu cũng không quá xa"

Tô Thành im lặng đứng ở bên ngoài ban công hút hết điếu thuốc rồi xoay người đi vào trong, mắt thấy đứa nhóc xấu xa kia đã xuống khỏi đùi của cừu nâu ngốc nhà hắn rồi thì hắn mới bớt bực bội hơi một chút:

"Du Du..."

Đồ Du Du đang ngồi xem Hoàng Thế Vinh vẽ tranh, nghe thấy Tô Thành gọi mình liền quay lại phía sau mỉm cười. Tô Thành cúi người cầm lấy áo khoác của Đồ DU Du đang vắt trên ghế rồi nói:

"Muộn rồi, chúng ta về thôi"

Hoàng Thế Vinh nghe thấy Đồ Du Du muốn về liền đặt bút màu xuống bàn:

"Chú về sớm vậy à, con còn có nhiều đồ chơi muốn cho chú xem nữa"

Tô Thành nhíu mày nhìn bàn tay nhỏ bé của đưa nhóc kia đang nắm lấy cổ tay của Đồ Du Du, nhóc con này khẳng định là cố tình muốn ăn đậu hũ người nhà hắn mà:

"Du Du mau về thôi, nếu như còn chưa về tuyết rơi sẽ càng dày đặc khó di chuyển đó"

Đồ Du Du có điểm luyến tiếc xoa xoa mái tóc của Hoàng Thế Vinh:

"Chú phải về rồi, có cơ hội nhất định sẽ lại qua chơi với cháu"

Hoàng Thế Vinh vòng tay qua cổ của Đồ Du Du rồi kiễng chân hôn vào môi cậu, Tô Thành gương mặt lạnh lẽo quả thật chỉ muốn tách hai người kia cách càng xa càng tốt. Đồ Du Du được hôn vào môi liền vui vẻ cười đến hai mắt cũng híp lại:

"Đáng yêu quá, chú thật đúng là không lỡ đi mà"

Tô Thành bước tới áp chế Đồ Du Du mặc áo khoác vào sau đó liền kéo cổ tay cậu rời đi, trước khi rời đi Đồ Du Du vẫn còn không quên chào tạm biệt Hoàng Thế Trung:

"Như vậy chúng tôi về trước nhé, cậu giúp chúng tôi chuyển lời chào tạm biệt Hàn Kỳ"

Hoàng Thế Trung gật đầu mỉm cười còn đưa tay vẫy chào một lúc, lúc vào trong thang máy rồi Tô Thành liền trầm giọng nói thế này:

"Đứa nhỏ mới chỉ có 5 tuổi đã háo sắc"

Đồ Du Du có nghe thấy Tô Thành nói nhưng cố tình không để tâm, cậu vòng qua ôm lấy cánh tay của hắn nói:

"Tiểu Vinh đúng là đáng yêu quá, sau này chúng ta cũng nhận nuôi một đứa nhỏ như vậy có được không?"

Tô Thành cúi đầu nhíu mày:

"Không được, nếu như lại có thêm một đứa như vậy anh nhất định sẽ trao trả lại cho cô nhi viện"

Đồ Du Du nghiêng đầu ngả vào vai Tô Thành:

"Anh không thích trẻ con sao?"

Tô Thành đưa tay chạm vào má của Đồ Du Du nhỏ giọng khuất phục:

"Chỉ cần em thích là được rồi"

Đồ Du Du ngước đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn Tô Thành rồi cười một cái:

"Em thích trẻ con, như vậy chúng ta cũng nhận nuôi một đứa nhé".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook