Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 48: Tôi thích cậu

Giai Nhân

23/09/2018

Điều đáng sợ nhất khi làm chuyện đó chính là đối phương không có kỹ thuật nhưng lại có sức lực, Tô Thành chính là điển hình của loại người đó, hại Đồ Du Du cả một đêm ngất lên ngất xuống, chẳng biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu tiếng nhưng đến khi hắn kết thúc ôm cậu vào lòng rồi, cậu liền cảm thấy một khoảng trời trước mắt giống như tối sầm lại mà mệt mỏi mê man trong lồng ngực hắn.

Tô Thành cực kỳ vui vẻ, bản thân biết được Đồ Du Du bị mình làm đến mức ngất đi như vậy liền không khỏi cảm thấy được có điểm gì đó hư vinh, hắn khẽ mỉm cười nghịch đầu ngón tay thon dài của cậu, lại chạm nhẹ vào cánh môi cậu, cứ như vậy vui vẻ mà mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau Đồ Du Du là người tỉnh dậy đầu tiên, khi ánh mặt trời chói chang đã lên cao tới đỉnh chiếu vào mặt mình rồi thì cậu mới tỉnh dậy, lúc mở mắt ra liền nhìn thấy bóng lưng trần to lớn của Tô Thành đang quay về phía mình, Đồ Du Du chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn bực. Đối với chuyện buổi sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy là chuyện đặc biệt nhạy cảm, nếu như đêm hôm trước cuồng nhiệt bao nhiêu khi tỉnh dậy nhìn thấy được bóng lưng của đối phương cho mình liền cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, Đồ Du Du không biết nghe từ đâu được chuyện nếu như khi ngủ đối phương không ôm mình hoặc xoay lưng lại phía mình chính là biểu hiện cho sự không yêu thương. Đồ Du Du chính là người như vậy, đối với vấn đề tiểu tiết này cực kỳ quan tâm, Tô Thành thì lại khác, Đồ Du Du không nói cho nên hắn không thể biết được trong cái đầu nhỏ kia chứa bao nhiêu suy nghĩ buồn cười.

Đồ Du Du định xuống giường nhưng vừa mới cử động thì thân dưới cùng eo liền truyền tới cảm giác đau nhức vô cùng, giống như là phía dưới thân này căn bản không phải là của cậu nữa vậy:

"A..."

Tô Thành cảm nhận được phía bên cạnh động đậy, lại mơ hồ nghe thấy được tiếng rên khe khẽ liền mắt nhắm mắt mở xoay người lại:

"Du Du"

Đồ Du Du thấy được phía trước ngực Tô Thành có vết đỏ giống như là vết đầu ngón tay cào vào vậy, ngẫm lại dấu vết khả nghi kia liền đỏ mặt bừng bừng quay sang một bên tức giận nói:

"Cậu... ngày hôm qua đúng là không biết tốt xấu, đáng ghét!"

Rõ ràng là lời oán trách nhưng lọt vào tai Tô Thành lại giống như là nũng nịu vậy, vừa nghe thấy được lời kia tâm trạng liền phấn chấn lạ thường, ngay cả Tiểu Thành Thành ở phía dưới cũng sục sôi phấn chấn rất nhanh. Tô Thành bất ngờ vươn tay kéo Đồ Du Du ngã xuống người mình:

"Em là cố tình đúng không?"

Đồ Du Du vội vã muốn tách ra khỏi Tô Thành nhưng không được:

"Ý cậu là sao?"

Tô Thành cười xấu xa nắm lấy bàn tay của Đồ Du Du để ở dưới thân của mình. Đồ Du Du vừa chạm vào nơi vừa cứng vừa nóng kia liền giật mình hết hồn, hình ảnh ngày hôm qua lại giống như nước lũ ùa về trong đại não cậu:

"A, cậu... cậu phát điên cái gì thế hả?"

Tô Thành chuyển mình nằm đè lên người của Đồ Du Du, bàn tay hắn đưa tới vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng kia:

"Du Du, em lại đỏ mặt"

Đồ Du Du vừa ngượng ngùng vừa bực bội:

"Cậu xuống khỏi người của tôi đi, nặng muốn chết"

Hiện tại cái gậy nóng cứng nguy hiểm kia cứ chạm vào bắp đùi cậu, chỉ cần không cẩn thận một chút liền sẽ đi xuống địa phương cấm kỵ kia, chỉ nghĩ tới cảm giác đau đớn ngày hôm qua kia thôi liền sợ hãi. Tô Thành cúi đầu há miệng cắn vào cần cổ của Đồ Du Du:

"A... cậu là chó hả"

Tô Thành cắn xong liền đưa mắt nhìn xuống nơi đó, cảm thấy vết cắn kia cực kỳ sâu đậm mới hài lòng cười lưu manh:

"Chúng ta làm thêm một lần nữa đi"

Đồ Du Du vội vã muốn đẩy Tô Thành ra:

"Không, cậu mau tránh ra đi"

Tô Thành ngồi sang một bên rồi kéo Đồ Du Du ngồi dậy, bởi vì địa phương non nớt thần bí kia ngày hôm qua bị kẻ không có kỹ thuật nào đó chà đạp điên cuồng nên bây giờ chỉ cần một chút cử động đã đau đến trợn trắng mắt rồi:

"A..."

Tô Thành thấy Đồ Du Du mặt mũi trắng bệch như vậy thì có điểm lo lắng:

"Em sao thế?"

Đồ Du Du đau mông, mà người gây ra sự đau đớn này cho cậu chính là cái khối thịt nặng nề đang không biết xấu hổ hỏi cậu bị làm sao, cậu bực bội đẩy mạnh vào ngực hắn:

"Cậu tránh ra đi"

Tô Thành xuống giường, chăn vừa lật lên thì Đồ Du Du liền thấy ngay được vật nam tính dựng thẳng to lớn hung hẵn kia của Tô Thành, cậu vội vàng quay đầu sang một bên, còn chưa kịp mở miệng mắng chửi hắn không biết xấu hổ thì thân thể đã bị hắn nhấc lên cao rồi, giây tiếp theo cậu liền được hắn ôm vào lòng đi đến phòng tắm. Đồ Du Du giật mình, một phần là vì trước nay cậu chưa từng được ai bế kiểu công chúa thế này, một phần là vì bản thân cậu cũng đang trần truồng không có gì che đậy cả, Đồ Du Du vội đưa tay xuống dưới che đậy tức giận quát:

"Cậu bỏ tôi xuống ngay"



Tô Thành cười xấu xa:

"Ngại ngùng cái gì, cũng không phải không biết nơi đó của em nhỏ từ trước đến giờ rồi"

Đối với vị trí đó của một người đàn ông mà nói thì bị người ta chê là nhỏ vốn dĩ không thể nào chấp nhận được, lòng tự tôn của cậu cứ như vậy bị Tô Thành chà đạp hết cả rồi:

"Cậu nói cái gì chứ hả, mau thả tôi xuống ngay"

Tô Thành hơi hơi nhíu mày khổ sở:

"Được được được, không chọc em, dáng người thì nhỏ tại sao giọng lại lớn như vậy cơ chứ"

Tô Thành đặt Đồ Du Du đứng xuống dưới sàn, có điều hiện tại cậu liền phát hiện ra một vấn đề chính là đôi chân của cậu giống như không nghe theo sự chỉ đạo của đại não nữa, cứ như vậy mà mềm nhũn khụy xuống, Tô Thành nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy eo cậu không cho cậu ngã xuống dưới sàn:

"Cẩn thận chứ"

Đồ Du Du muốn thử cố sức tự mình đứng nhưng căn bản không có khả năng, ngày hôm qua Tô Thành ép buộc cậu hết ngồi lại nằm, hết gập chân rồi lại dạng chân, đến bây giờ thì hay rồi chân cuối cùng bị hắn làm cho mềm nhũn, nhưng cứ nghĩ đến chuyện kịch liệt buổi tối ngày hôm qua thì Đồ Du Du lại nhịn không được đỏ bừng cả mặt, Tô Thành thấy ai kia đỏ mặt thì càng có hứng thú muốn trêu chọc hơn:

"Hôm qua là người nào nói anh không có kỹ thuật gì cả, thế tại sao hôm nay chân lại không đứng vững rồi"

Buổi sáng hôm nay Tô Thành cứ mở miệng ra là nói đến chuyện này thật sự là khiến cho Đồ Du Du mất mặt vô cùng, tuy rằng trên phương diện tự nguyện cùng hắn phát sinh quan hệ đó, nhưng mà cậu vẫn nhịn không được mà ngượng ngùng muốn trốn tránh, không thể nào mà đối diện với chuyện đó được:

"Cậu đừng nói nữa, trước đi ra ngoài đi"

Phòng tắm không có bồn tắm, chỉ có duy nhất một gian phòng tắm được làm bằng kính đặt trong một góc mà thôi, Tô Thành bế Đồ Du Du đi vào trong gian phòng tắm đó, bàn tay thuần thục mở vòi sen chỉnh mức độ nước ấm vừa phải, lại tìm cho cậu một tư thế tựa vào lồng ngực hắn thoải mái nhất:

"Đến đứng cũng không nổi còn muốn anh ra ngoài"

Đồ Du Du đúng là đứng không nổi nhưng mà hai người đàn ông cùng nhau đứng trong không gian chật hẹp này thì rất là kỳ quái, hơn nữa bọn họ còn không mặc gì trên người nữa. Đồ Du Du cắn răng nhịn đau, mỗi lần cử động liền sẽ truyền tới cơn đau như bị xé rách ở phía sâu trong cánh mông, cậu đưa tay vịn vào tấm kính rồi lùi lại cách xa Tô Thành một chút:

"Cậu ra ngoài trước đi"

Tô Thành lại đè Đồ Du Du vào tấm kính phía sau rồi vòng tay xuống mông cậu nhấc bổng cậu lên:

"Anh giúp em không được sao hả?"

Vòi sen ở phía trên chảy nước ấm xuống đỉnh đầu của Đồ Du Du làm ướt mái tóc cùng gương mặt cậu, cộng thêm với gương mặt ửng hồng của cậu lúc này càng thêm phần kiều mị ướt át:

"Cậu... cậu muốn làm gì?"

Tô Thành cười cười, trong ánh mắt chỉ toàn là hình bóng của Đồ Du Du thôi:

"Nơi đó có đau không?"

Đồ Du Du nhìn thấy hình ảnh của chính bản thân mình trong đôi con ngươi hẹp dài kia của Tô Thành liền cảm thấy trong thế giới của hắn giống như là chỉ tồn tại mỗi mình cậu vậy. Đồ Du Du ngẩn người, thật ra thì Tô Thành quả thực rất đẹp trai, số lần cậu bị hắn làm cho ngẩn người mà ngắm nhìn cũng không phải là ít, mỗi lần nhìn hắn như vậy sẽ khiến cho trái tim cậu cứ đập thình thịch rồi quên mất tất cả phản ứng, sau đó trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút rộn ràng cao hứng, có lẽ là cậu vốn không thể nào tự lừa dối bản thân rằng cậu cũng dành tình cảm cho hắn rất nhiều. Đồ Du Du tuy hay ngượng ngùng, phản xạ cũng hơi chậm chạp lại rất hay suy nghĩ lung tung, tính tình thì không quyết đoán nhưng đổi lại cậu lại vô cùng đơn thuần, ví như chuyện xác định đã thích Tô Thành liền sẽ không trốn tránh nữa, thế cho nên lúc này Đồ Du Du liền khẽ gật đầu.

Tô Thành hôn nhẹ vào môi của Đồ Du Du, hôn nhẹ chạm vào vẫn chưa đủ còn muốn há miệng khẽ cắn lấy cánh môi dưới căng mọng của cậu hơi dứt ra một chút:

"Lát nữa anh giúp em bôi thuốc, hôm qua đã mua cả thuốc bôi nữa rồi"

Đồ Du Du lại im lặng cảm động vì sự chăm sóc quan tâm kia của Tô Thành, chẳng biết im lặng bao lâu cậu liền nói ra một câu thế này:

"Tô Thành... tôi thích cậu"

Tô Thành có điểm giật mình, vốn tưởng rằng Đồ Du Du ưa thẹn thùng sẽ không bao giờ nói ra mấy lời như thế, nhưng bây giờ nghe được lời này từ chính miệng của cậu cho nên tránh không được biểu cảm trên gương mặt Tô Thành lúc này có điểm cả kinh. Đồ Du Du phát hiện ra được biểu cảm kỳ quái trên gương mặt của Tô Thành thì hơi gấp gáp hỏi:

"Cậu không thích tôi sao?"

Tô Thành nhanh chóng lấy lại tinh thần:

"Làm sao có thể không thích em được cơ chứ, anh rất thích em"

Đồ Du Du nhìn sâu vào đôi mắt của Tô Thành, nếu đôi mắt của Tô Thành nguy hiểm thâm sâu thì đôi mắt của Đồ Du Du chính là ngây thơ đơn thuần, chỉ cần người tinh tế một chút liền có thể thông qua đôi mắt kia mà đọc ra được suy nghĩ trong đầu cậu rồi:



"Thật không?"

Tô Thành gật đầu:

"Thật"

Đồ Du Du nhìn Tô Thành một lúc mặt liền đỏ lên, Tô Thành cũng chẳng biết tại sao cừu nâu ngốc nhà mình lại hay thẹn thùng đến như thế, mà mỗi lần thẹn thùng liền khiến cho người ta hận không được mang cậu bỏ vào trong túi áo ngày ngày mang theo, cứ nghĩ đến chuyện để người khác phát hiện ra điểm tốt đẹp này của cậu là Tô Thành lại không vui:

"Lời hôm nay em nói anh ghi nhớ kỹ rồi, cho nên sau này đừng làm ra vẻ không thích anh nữa đấy"

Đồ Du Du quay đầu sang một bên né tránh ánh mắt của Tô Thành:

"Cậu nếu như đừng suốt ngày ở trước mặt người khác trêu chọc tôi thì tôi cũng sẽ không làm ra chuyện đó"

Tô Thành bật cười ha ha:

"Được, sau này ở chỗ chỉ có hai chúng ta anh mới làm như vậy"

Đồ Du Du trừng lớn hai mắt:

"Ý của tôi không phải là như thế a..."

Phía dưới của Đồ Du Du bất chợt bị một vật xa lạ xâm chiếm, vết thương ngày hôm qua mà Tô Thành gây ra vẫn còn cho nên hiện tại khi thứ đó vừa tiến vào liền khiến cho từng đầu ngón tay đến đầu ngón chân cũng phải tê dại. Đồ Du Du vội vàng bám chặt lấy bả vai của Tô Thành, bởi vì Tô máy khoan nào đó luôn không biết tiết chế mà sức lực lại kinh người cho nên thân thể của Đồ Du Du liên tục bị xóc nảy, còn cảm giác được lục phủ ngũ tạng trong bụng cũng bị hắn làm cho quay cuồng một phen:

"Cậu... cậu mau thả tôi xuống"

Tô Thành ánh mắt vẫn luôn tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm Đồ Du Du, hắn nghe theo lời cậu đặt cậu xuống dưới, Đồ Du Du giây tiếp theo liền bị Tô Thành ép xoay mông lại với hắn kế tiếp vật lớn kinh người kia lại nhét vào trong mông cậu. Thật ra bên dưới vẫn rất đau rát, ngay cả hai chân cũng suy yếu nhưng mà có lẽ đã dần dần thích nghi được với cảm giác này cho nên khoái cảm rất nhanh xâm chiếm.

Vòi sen vẫn còn mở cho nên nước liên tục chảy xuống người Đồ Du Du, trong phòng tắm chật hẹp có hai thân thể đang dán sát vào nhau tạo thành một không gian ướt át, tiếng da thịt va chạm phát ra rõ ràng, đến ngày cả phía nơi giao hợp kia cũng phát ra âm thanh dâm mĩ vô cùng. Tô Thành cực kỳ yêu thích thân thể của Đồ Du Du, da thịt khắp mọi nơi trên cơ thể cậu đều có sức quyến rũ mãnh liệt đối với hắn.

Đồ Du Du cảm thấy phía dưới thân mình liên tục bị xâm chiếm, mỗi lần thứ đó của Tô Thành chạm đến nơi sâu trong cậu là khi đó cậu liền mềm nhũn đứng không vững. Tô Thành xoay người Đồ Du Du lại đối diện với mình, gương mặt của ai kia ướt nước mê man, lúc nhìn thấy hắn thì đôi mắt hoảng hốt quay mặt đi né tránh. Tô Thành xấu xa vòng tay xuống phía dưới bóp bóp hai mông của Đồ Du Du khẽ hỏi:

"Thích không?"

Đồ Du Du cũng coi như là vừa mới tỏ tình xong, cậu vốn dĩ da mặt mỏng cho nên không thể nào đối diện với Tô Thành ngay lúc này được. Tô Thành cười ha ha giúp Đồ Du Du tắm rửa, thỉnh thoảng lại động tay động chân nhéo chỗ này một cái, vuốt chỗ kia một cái, vuốt thỏa thích rồi liền buông lời xấu xa trêu chọc cậu:

"Đúng là nơi cần lớn thì lớn, nơi cần nhỏ thì nhỏ mà"

Mười phút làm loạn trong phòng tắm Tô Thành mới chịu buông tha cho Đồ Du Du. Tô Thành ở một bên giúp Đồ Du Du lau khô tóc, ở bên eo hắn quấn hờ hững một chiếc khăn trắng, nhìn cơ bắp trên vùng bụng săn chắc kia Đồ Du Du lại nhịn không được cảm thấy ai oán bèn buột miệng hỏi hắn một câu:

"Cậu bình thường chăm rèn luyện thể thao lắm hả?"

Tô Thành cười cười:

"Lần sau đến phòng tập mang em đi cùng, để cho em nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ vạn người mê của người yêu em khi rèn luyện"

Đồ Du Du liếc mắt nhìn Tô Thành:

"Không biết xấu hổ"

Tô Thành đưa tay nâng cằm Đồ Du Du lên đôi diện với mình:

"Không phải em rất thích sao, vừa mới rồi còn nói thích anh"

Đồ Du Du hừ hừ tức giận:

"Còn nhắc đến chuyện này nữa thì tôi liền coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả"

Tô Thành luôn có một phương châm chính là mặt dày mới lấy được vợ:

"Em lại muốn chối bỏ trách nhiệm hay sao chứ?"

Đồ Du Du bĩu môi khinh bỉ:

"Cậu có thể đừng làm ra dáng vẻ đó được hay không hả?".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook