Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 38: Xiêu lòng

Giai Nhân

30/08/2018

Đồ Du Du nghĩ nghĩ một hồi vẫn im lặng, Tô Thành thấy vậy liền nhẹ giọng ở bên tai cậu nói:

"Được rồi, chuyện này cũng không thể đổ lỗi cho anh được, anh cũng không phải hòa thượng, em cứ năm lần bảy lượt quyến rũ anh như thế thì cho dù anh có tinh thần thép đến đâu cũng phải tan chảy"

Đồ Du Du cảm thấy mọi chuyện càng ngày đi càng xa không thể trong tầm kiểm soát của cậu, lúc đầu chính là cứ như thế ngây ngốc nhận lời quen Tô Thành, sau đó thì bây giờ đã cùng hắn lăn ở trên giường, tiếp theo tới đây cậu cũng không thể nào có thể hình dung ra được sẽ có chuyện gì xảy ra nữa:

"Tôi muốn về nhà"

Lần trước Đồ Du Du tỉnh lại ở nhà Tô Thành cũng là làm loạn một hồi rồi nói cậu muốn về nhà, lần này cũng là y như vậy. Tô Thành khẽ gật đồng đồng ý:

"Anh đưa em về"

Đồ Du Du vừa định xoay người ngồi dậy liền đau đến hô hấp không thông, nơi phía dưới có cảm giác giống như rách ra vậy, cậu bây giờ chỉ muốn kiểm tra xem nơi đó của cậu bị làm sao, tại sao chỉ vừa mới cử động liền đau như thế:

"A..."

Tô Thành gấp gáp:

"Em đừng động, anh giúp em"

Đồ Du Du không muốn, vừa nhìn thấy Tô Thành ngồi dậy liền đỏ mặt, dù sao thì bây giờ hắn cũng không hề mặc đồ cho nên hiện tại vật lớn ngoại cỡ kia đang hiện ra trước mắt cậu, cậu vội vàng xoay đầu qua một bên nói:

"Cậu trước mặt quần áo vào đi"

Tô Thành buồn cười nhưng vẫn vớ đại lấy khăn tắm bên cạnh quấn quanh hông, giây tiếp theo liền vươn tay muốn kéo chăn của Đồ Du Du ra thì bị cậu hốt hoảng ngăn lại:

"Cậu định làm gì?"

Tô Thành giải thích:

"Anh bế em, em như vậy sao đi được"

Đồ Du Du không chịu, cậu tuy rằng đau nhưng hẳn là vẫn có thể cố gắng đi được:

"Không cần, tôi tự làm"

Kế tiếp Đồ Du Du liền ngồi dậy, nhưng đúng là cơn đau phía dưới càng lúc càng dồn dập, cậu cuối cùng lại phải nằm lại xuống giường, trên trán lấm tấm mồ hôi, gương mặt trắng bệch thở dốc. Tô Thành thấy vậy liền cứng rắn kéo chăn của Đồ Du Du ra rồi cúi người bế lấy cậu hướng vào phòng tắm, Đồ Du Du mặt mũi đỏ bừng, nhìn tới trên thân thể vốn không có một mảnh vải che thân lại còn loang lổ tinh dịch cùng vết thâm tím xanh đỏ, như thế nào người cậu lại nhiều dấu vết như thế, Đồ Du Du vừa nhìn liền bị dọa cho muốn khóc.

"Xin lỗi"

Đồ Du Du ngẩn người, Tô Thành đột nhiên nói tiếng xin lỗi với cậu, cậu còn không biết người kiêu ngạo ngông cuồng như hắn có thể nói ra hai từ kia. Tô Thành rất quân tử, cả đường đi đều hướng mắt nhìn thẳng không hề quét mắt loạn trên người của Đồ Du Du, Đồ Du Du ở trong lồng ngực hắn lén lút nhìn, ở góc độ này của cậu có thể nhìn thấy được bả vai của hắn rất rộng, có cảm giác vững chãi an toàn, sườn nhan góc cạnh nam tính, sống mũi cao thẳng tắp, còn có đôi mắt hẹp dài kia, nhìn một hồi chẳng hiểu vì sao lại đỏ mặt nữa.

Tô Thành cẩn thận đặt Đồ Du Du vào trong bồn tắm hình tròn rất lớn, nước ấm không rõ vì sao đã được chuẩn bị từ trước, thân thể dính nháp khó chịu vừa được đặt vào trong làn nước ấm liền có cảm giác khoan thai thoải mái, ngay cả phía dưới nơi đó cũng được nước ấm xoa dịu một chút. Tô Thành nghĩ muốn giúp Đồ Du Du tắm, nhưng hắn do dự một hồi vẫn không dám thò tay vào trong làn nước, trước vẫn là thành thật hỏi cậu:

"Anh giúp em tắm?"

Sau khi trải qua một đêm sai lầm, Đồ Du Du vốn là rất hoảng hốt, Tô Thành thế nhưng không trực tiếp phủi mông chối bỏ mà còn rất ôn nhu với cậu, khiến cho cậu cũng có cảm giác ấm áp lạ thường, nơi sâu thẳm trong cõi lòng khẽ rung rinh, kết quả liền muốn cùng Tô Thành thử một lần, dù sao thì cậu thấy hắn cũng được, tuy rằng có chút cứng đầu ngang ngược nhưng là một con người tốt, huống chi lần đầu cũng là cho hắn rồi bây giờ đột nhiên trách móc oán hận cũng không được nữa, thế cho nên Đồ Du Du lúc này liền đỏ mặt khẽ gật đầu.

Tô Thành bất ngờ, vốn tưởng rằng Đồ Du Du sẽ nói không cần rồi đuổi hắn ra ngoài, nhưng mà cậu thế nhưng lại đồng ý, đây chính là một phản hồi tốt. Tô Thành ngồi xuống mang khăn tắm khẽ lau trên người cậu, động tác dịu dàng coi cậu giống như vật quý giá sợ vỡ vậy:

"Chuyện ngày hôm qua... cảm ơn cậu"

Tô Thành ở bên ngoài bồn tắm tập trung giúp Đồ Du Du, nghe thấy câu nói kia của cậu liền dừng lại động tác ngẩng đầu lên nhìn hỏi:

"Em đến nơi đó làm gì?"

Đồ Du Du đỏ mặt, cậu không thể nói cậu đến nơi đó để xác nhận xem cậu có thích đàn ông không:

"Tôi... tôi đi ăn tối với bạn"

Tô Thành biết là Đồ Du Du không muốn nhắc đến chuyện này cho nên cũng thuận theo cậu không hỏi nữa, dù rằng trong lòng hắn vẫn còn tức giận không biết tại sao cậu lại xuất hiện ở một nơi phức tạp như thế, nhưng mà nếu như bây giờ nổi giận với cậu khẳng định sẽ khiến cho con cừu nâu ngốc này hoảng hốt, chi bằng trước cứ dịu dàng trấn an cậu một chút, chuyện sau này thì để sau tìm hiểu cũng chưa muộn:

"Sau này đừng đến những nơi phức tạp như vậy"

Đồ Du Du im lặng một hồi sau liền ừ một tiếng rất nhỏ, tuy rằng nhỏ nhưng Tô Thành vẫn có thể nghe được, hắn trong lòng tránh không được có điểm vui mừng, ngay cả khóe miệng cũng cong cong không giấu được nụ cười. Đồ Du Du do dự một hồi, cảm thấy không khí quá mức ngượng ngùng, từ lúc tỉnh dậy đến giờ cậu vẫn còn chưa biết Tô Thành sau này sẽ đối với cậu như thế nào, hắn cũng chỉ nói rằng sẽ chịu trách nhiệm còn chịu trách nhiêm như nào thì không nói:

"Tô Thành..."

Tô Thành ngẩng đầu nhìn Đồ Du Du lo lắng đáp lại:

"Sao thế?"

Đồ Du Du quay qua nhìn Tô Thành, khi vừa bắt gặp được gương mặt kia lại một lần nữa nhịn không được xấu hổ quay đi:

"Chuyện hôm qua..."

Tô Thành thấy bộ dạng đáng yêu kia của ai đó liền suýt chút nữa mà máu chảy thành sông, hắn khàn giọng cố gắng đè nén dục vọng:



"Anh sẽ chịu trách nhiệm"

Đồ Du Du cảm thấy tình huống sao này sao lại giống như con gái bị cướp đi trinh tiết vậy, tuy rằng cậu không có cái màng ngăn kia, tùy rằng cậu là đàn ông nhưng mà cậu trước nay vẫn rất cổ hủ, rất coi trọng lần đầu tiên. Lần đầu tiên của cậu là do Tô Thành lấy đi, dù sao thì cậu cũng cảm thấy vẻ bề ngoài của Tô Thành rất được, tính cách cũng không phải quá tệ, hắn lại đồng ý chịu trách nhiệm với cậu đủ để thấy nhân cách của hắn ra sao, cậu hay là cứ thử quen với hắn một lần:

"Cậu sau này... hãy chăm chỉ học, tôi cũng không hy vọng chuyện này sau khi bị vỡ lẽ ra thì người khác sẽ nói tôi không những dụ dỗ nam sinh còn khiến cho lực học của người đó sụt giảm"

Tô Thành mất vài giây mới có thể hiểu ra được ý nghĩa trong lời nói kia của Đồ Du Du, cậu chẳng phải là đang thật sự đồng ý quen hắn rồi hay sao. Tô Thành mạnh tay đáp khăn xuống dưới bồn tắm, ngoài người qua hôn lấy Đồ Du Du, Đồ Du Du giật mình vội vã đẩy Tô Thành ra, không cẩn thận chạm phải vết thương phía bên dưới liền khẽ rên rỉ:

"A..."

Tô Thành vừa mới rồi là do quá mức xúc động cho nên mới làm như vậy, không nghĩ tới lại dọa sợ con cừu nâu ngốc này:

"Em có sao không?"

Đồ Du Du đau đến chảy mồ hôi hột, cậu bây giờ rất lo lắng phía dưới nơi đó của cậu có khi nào bị thương rất nghiêm trọng rồi hay không, tại sao cứ chỉ vừa động một cái liền đau như thế:

"Đau quá..."

Tô Thành trực tiếp luồn tay vào trong làn nước muốn tách hai chân của Đồ Du Du ra, Đồ Du Du giật mình vội khép hai chân lại:

"Cậu muốn làm gì?"

Tô Thành cảm thấy mình đã thất thố rồi liền thu tay lại khó xử đáp:

"Để anh xem xem"

Đồ Du Du mặt đỏ đến mức chỉ muốn xuất huyết, không nghĩ tới Tô Thành lại thẳng thắn đến thế, cho dù cậu và hắn thật sự đã làm ra chuyện thân mật kia, nhưng mà cậu vẫn không thể nào đáp ứng để cho hắn chạm vào người mình thản nhiên như thế được:

"Không cần... tôi không sao"

Tô Thành cười cười:

"Không cần phải ngại ngùng, cũng không phải là chưa thấy qua"

Đồ Du Du vừa tức giận vừa xấu hổ, ấp úng mãi mới có thể nói hết một câu:

"Cậu... cậu trước đi ra ngoài đi"

Tô Thành vươn tay ý định bế lấy Đồ Du Du:"Cũng tắm xong rồi, anh đưa em vào trong"

Đồ Du Du còn chưa kịp nói đồng ý hay không thì Tô Thành đã nhấc cậu lên rồi:

"Chậm đã... vẫn chưa lau người"

Tô Thành cười xấu xa nhìn Đồ Du Du một lượt từ đầu đến chân:

"Không cần lau, để như vậy nhìn càng đẹp"

Đồ Du Du làm sao có thể chịu được độ mặt dày kia của Tô Thành, đến cuối cùng vẫn là mặt đỏ tai hồng im lặng không nói được lời nào nữa. Tô Thành nhẹ nhàng đặt Đồ Du Du xuống dưới giường, Đồ Du Du vội vàng kéo lấy chăn bên cạnh che người mình lại, gương mặt ửng hồng nhìn sang chỗ khác:

"Cậu lấy giúp tôi quần áo đến đây"

Tô Thành nghiêm mặt:

"Trước phải thoa thuốc đã"

Đồ Du Du giật mình hả một tiếng:

"Bôi thuốc gì?"

Tô Thành vươn tay lấy tới một tuýp thuốc đưa đến trước mặt Đồ Du Du:

"Thoa thuốc này"

Đồ Du Du lại bắt đầu xấu hổ, này có phải hay không là thuốc thoa chỗ đó, nhưng mà làm sao cậu để Tô Thành thoa cho mình được chứ, thế cho nên liền ấp úng nói thế này:

"Để tôi tự làm được rồi"

Tô Thành lúc này chỉ hận không thể ăn Đồ Du Du vào trong bụng, cừu nâu ngốc nhà hắn đúng là chỗ nào cũng nhìn ra được vẻ đáng yêu:

"Em như vậy làm sao có thể tự làm chứ, mau tách chân ra nhanh đi"

Đồ Du Du theo bản năng giữ chặt lấy mép chăn:

"Không... không cần... cậu để đó tôi tự làm là được"



Tô Thành nhìn chằm chằm Đồ Du Du một lượt rồi nói thế này:

"Anh cũng không hề có ý gì khác, chỉ là lo lắng cho em mà thôi"

Đồ Du Du mím mím môi mỏng nhỏ giọng trả lời:

"Tôi... tôi cũng..."

Tô Thành chậm rãi mà mạnh mẽ cưỡng chế kéo chăn của Đồ Du Du xuống:

"Được rồi, mau quay mông lại để anh giúp em"

Đồ Du Du cảm thấy chăn trên người bị kéo xuống, rất nhanh cả người trần trụi lại hiện ở trước mặt Tô Thành, cậu hoảng hốt tính kéo chăn lại nhưng bị Tô Thành vỗ vỗ bắp đùi ôn nhu nói:

"Mau xoay người lại đi"

Đồ Du Du mặt đỏ như chảy máu, chỉ thiếu điều muốn đào một cái lỗ chui xuống mà thôi, bây giờ cậu không muốn đối diện với Tô Thành nữa thế cho nên đành phải nghe theo lời hắn nằm sấp lại. Tô Thành cười xấu xa vươn tay chạm vào mông của Đồ Du Du một chút, bên phía mông trái kia của cậu vẫn còn in rõ vết năm dấu ngón tay của hắn, càng nhìn lại càng muốn cắn thêm một ngụm nữa để lại dấu răng ở mông bên kia:

"Nhấc mông lên đi"

Đồ Du Du vừa mới rồi cảm nhận được bàn tay Tô Thành chạm lên mông mình liền biết rằng hắn nhất định là cố ý ăn đậu hũ của cậu, nhưng mà cậu lại ngại không dám nói ra thế cho nên chỉ còn biết im lặng nhẫn nhịn, nghe hắn nói nhấc mông nên thì cậu cũng nhanh chóng làm theo, thật sự muốn mặc quần áo vào ngay bây giờ.

Tô Thành dùng hai tay chậm rãi tách hai bên mông của Đồ Du Du ra, sau đó nơi đóa hoa thần bí kia liền hiện ra trươc mắt hắn, sưng đỏ đến đáng sợ luôn, chẳng trách cừu nâu ngốc kia chỉ cần động một cái liền khẽ kêu rên lên rồi. Tô Thành đưa miệng vào thổi thội nhẹ một chút, một bên vừa lấy thuốc ra đầu ngón tay, một bên vừa dùng miệng thổi giảm đau, Đồ Du Du mặc dù trôn mặt xuống gối không nhìn thấy Tô Thành đang làm gì, nhưng mà cậu cũng đoán ra được hành động của hắn lúc này rất kỳ quái:

"Tô Thành... cậu làm gì thế?"

Tô Thành đau lòng hỏi:

"Có đau không?"

Đồ Du Du nghe thấy câu quan tâm kia của Tô Thành thì cõi lòng tự động ấm áp lạ thường, đến cuối cùng vẫn là im lặng không nói chỉ cắn răng chịu đựng sự đau rát nóng bỏng khi thuốc thoa vào. Tô Thành nhìn vết thương của ai đó cũng cảm thấy ái ngại, nếu cứ như vậy thì làm sao mà có thể làm lần tiếp theo, mà mỗi lần đều bị thương nghiêm trọng phải dưỡng một hồi như vậy cũng thật là lâu:

"Du Du... nơi này của em nhỏ như vậy, sau này mỗi lần làm đều phải dưỡng thương mất vài tuần"

Đồ Du Du nghe thấy lời nói kia của Tô Thành liền tự động rùng mình, Tô Thành thế nhưng còn muốn nữa, nơi đó của cậu cũng không phải để cho hắn đâm vào, còn muốn đâm nữa nhất định sẽ phải đến bệnh viện mất thôi:

"Không có lần sau nữa"

Tô Thành nhíu mày, sao có thể không có lần sau nữa được, nơi đó của Đồ Du Du mê người như thế, hắn hôm qua nếu như không phải bởi vì cậu bị chảy máu thì thật sự còn muốn làm thêm vài lần:

"Yên tâm, sau này anh sẽ tìm phương pháp khác, sau này làm sẽ không thành ra như vậy"

Đồ Du Du xấu hổ khẽ quát:

"Tôi nói không có lần sau nữa, cậu đừng nhắc nữa mà"

Đúng lúc này điện thoại của Tô Thành reo lên, hắn luyến tiếc thu đầu ngón tay lại rồi đưa tay với lấy điện thoại của mình, mắt thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên ba của mình thì đuôi lông mày tự động nhíu lại, im lặng một lúc mới tiếp nhận cuộc gọi kia.

"Có chuyện gì?"

Tô Thánh ở bên này thật sự muốn nổi điên, dự án bất động sản bên bờ biển Tam Á phía bên công ty ông đã nhắm muốn hợp tác với Hoa thị về khoản cung cấp vật liệu xây dựng rồi, bây giờ lại nhận được tin Tô Thành ngày hôm qua ở tại quán bar đánh Hoa Hoạch Nghị, nếu như đánh bình thường thì thôi có thể giải quyết đi, nhưng đằng này Tô Thành lại đánh hỏng luôn con nhà người ta, Hoa Hoạch Nghi vì chuyện con trai bị đánh đến mất khả năng sinh sản liền còn muốn kiện Tô gia:

"Mày đang ở đâu, có biết mày đã gây ra chuyện lớn gì không hả?"

Tô Thành vẫn giữ một giọng nói lạnh lùng thản nhiên:

"Có chuyện gì thì ông nói nhanh đi, tôi đây đang rất bận"

Từ lúc Tô Thành sinh ra, hắn và Tô Thánh luôn khắc khẩu không thể nào hòa hợp được, Tô Thành ngày nào không gây rắc rối cho Tô Thánh thì ngày đó nhất định không yên:

"Mày đánh con nhà người ta đến mất khả năng sinh sản, phía bên Hoa thị đang đòi kiện mày đấy có biết không?"

Tô Thành nghe thấy Hoa Hoạch Nghị bị đánh đến như vậy liền nhếch môi cười:

"Tên đó đáng bị như vậy"

Tô Thánh trợn lớn hai mắt hét vào điện thoại:

"Mày mau trở về nhà cho tao"

Đầu dây bên kia tự động truyền tới tiếng tút tút đơn điệu, Tô Thành trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện rồi tắt nguồn điện thoại, Đồ Du Du nãy giờ ở bên cạnh cũng nghe ra được rằng Tô Thành dường như gặp chuyện gì đó, thế cho nên cậu liền quay đầu lại hỏi hắn:

"Cậu có chuyện gì sao?"

Tô Thành lắc đầu:

"Không có chuyện gì, đợi một chút anh giúp em đặt một bộ quần áo, quần áo hôm qua của em không mặc được nữa rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook