Chương 70: Bí mật trong phòng
Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
29/03/2022
Chương 69: Bí mật trong phòng
Ánh trăng dừng nơi mặt khác của tòa nhà, không chiếu được vào phòng, nơi này vốn là một mảnh tối đen, không bao lâu đã sáng đèn, ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng cả căn phòng.
Trời tháng tám, mặc dù đã nửa đêm về sáng cũng vô cùng oi bức, tiết trời khô hanh, điều hòa trong phòng cũng không thể bình ổn được, quấy nhiễu khiến người ta không thể an bình.
Kiều Tây đưa lưng về phía ánh sáng, mắt khép hờ, theo từng nhịp thở lên xuống của Phó Bắc, trên người hai người đều hiện lên một vầng sáng, có vẻ nhu hòa lại thân mật.
Phó Bắc nâng người lên, lấy lại nhịp thở, lại hạ xuống tìm lấy đôi môi đỏ mọng kia, cô thuận thế đón lấy, những chiếc hôn dày đặc kéo gần khoảng cách, trói chặt tình cảm hai người vào nhau, càng có thể cảm nhận được sự khao khát và hiện diện của đối phương hơn.
...
Cho đến hơn hai giờ sáng, hai người mới nằm ngủ.
Kiều Tây được Phó Bắc ôm lấy từ phía sau, ôm lấy vòng eo, dán sát vào nhau.
Trời khô nóng cũng dần giảm nhiệt, dần dần mát mẻ, điều hòa thổi gió ngủ càng thêm thoải mái, thời gian này hai người đều trãi qua áp lực lớn, thời thời khắc khắc thần kinh đều căng thẳng, cuối cùng cũng được buông lỏng, cả người lập tức thoải mái.
Kiều Tây đã sớm thông báo với thư ký Trần, sáng mai sẽ không đến công ty, mọi công việc đều giao cho hai thư ký xử lý, lấy cớ có việc gấp đến chiều mới đến. Thư ký Trần sẽ không hỏi nhiều, nhất định làm theo.
Rèm cửa sổ trước giường đã được kéo xuống, hai tầng rèm thật dày ngăn đi thế giới bên ngoài, làm người trong phòng không còn nhận biết được thời gian, thời gian cứ thế trôi, bên ngoài nắng chiếu rực rỡ, bên trong lại là một mảnh mờ tối, hai người trên giường vẫn nằm bất động.
Mê mang ngủ đến mười giờ, Kiều Tây mới tỉnh, nhưng không hoàn toàn thanh tỉnh, cô chỉ hơi động người, sau đó lại nhắm mắt ngủ.
Khi nửa mê nửa tỉnh, sẽ cảm giác được thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, cũng giống vậy, cảm xúc cũng sẽ trở nên chậm rãi lại rõ ràng, trong lúc mông lung mơ hồ, cảm giác phía sau cổ ấm áp ẩm nóng, cả người Kiều Tây cứng đờ, lập tức giật giật, lại cảm nhận được người phía sau lại hôn lên lần nữa, phút chốc hơi thở như bị kiềm hãm, sau đó không tự chủ được dựa vào lòng đối phương.
Cũng vào lúc này, Phó Bắc ôm chặt thắt lưng thon gầy của cô, liên tiếp từng cái hôn hạ xuống phía sau gáy mỏng manh, lại dời xuống chút nữa, hôn lên bờ vai trắng nõn bóng loáng.
Hai mắt Kiều Tây vẫn nhắm lại như trước, nhưng ý thức lại thanh tỉnh hơn trước đó rất nhiều, cô nâng hông lên, lui về sau một chút, dường như là dán sát vào người Phó Bắc, cô rất hưởng thụ những môi hôn như vậy, được dịu dàng che chở, tinh thần thể xác đều hòa vào, khắp nơi trên cơ thể đều rung động, trong lòng tràn ngập sự thoải mái ấm áp.
Biết được cô thích như vậy, Phó Bắc lại hôn lên đầu vai cô, sau đó đôi môi ướŧ áŧ lại dời đến bên tai cô, dùng thanh âm mang theo chút mệt mỏi nhẹ nhàng nói: "Chào..."
Thời khắc thân mật bình thản thế này, còn ấm áp hơn cả năm đó, có lẽ là đã trãi qua một cơn bão lớn, thì việc có thể buông bỏ hay không, cũng không còn là vấn đề, mọi ngăn cách và mâu thuẫn đều đã tiêu tan toàn bộ, ai cũng sẽ không nhắc đến nữa.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng đã trãi qua nhiều việc như vậy, chuyện trước kia cũng không thể nào thay đổi được, sớm đã là kết cục đã định, những người tham gia vào việc đó đều đã bị báo ứng, ngay cả Kiều Kiến Lương cũng đã buông xuống, thì cũng nên để việc này qua đi. Kiều Tây đã từng chất chứa nhiều hờn giận và không cam lòng, nhưng hơn nửa năm này, tất cả đều bị thời gian cô tịch làm hao mòn đến hầu như không còn lại gì, đôi lúc cô nhớ đến bà nội Phó, nhớ lại cuộc điện thoại bà nội Phó muốn cô gọi vào một ngày trước khi bà qua đời, sự hối hận khó có thể bù đắp được.
Kiều Tây mở mắt ra, tầm mắt nhìn thấy đều là bóng tối, chỉ có phía sau là ấm áp, cô có chút tham luyến hơi ấm này, nghiêng nửa người trên ra sau, nói với thân hình chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ: "Chào."
Phó Bắc chuẩn xác bắt lấy môi cô, khẽ ngăn lại.
"Buổi chiều có đến công ty không?" Người này hỏi, tay lại hướng lên trên, lưu lại dưới xương quai xanh một lúc, lại không nhanh không chậm chạm lên gáy Kiều Tây, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ mịn màng, rồi lại nắm lấy cằm Kiều Tây.
Tuy rằng là một động tác tương đối cường thế, nhưng lại làm rất tinh tế dịu dàng, không cần dùng sức, mà chỉ như vuốt ve cằm Kiều Tây.
Kiều Tây nghiêng đầu, lập tức né tránh.
"Ừm, còn có chuyện cần xử lý, buổi tối còn một bữa tiệc."
Phó Bắc vốn muốn hôn cô thêm một chút, thấy cô né tránh cũng không cưỡng ép, thu lại tay vào trong chăn, chậm rãi đi xuống, cố ý đè thấp giọng nói, nói rất chậm rãi: "Với ai?"
Cố ý làm ra cảm giác ái muội ấm nóng.
Hơi thở nóng rực như có như không sát bên vành tai, có chút ngứa, lại có loại cảm giác khó nói nên lời, kiều tây không kịp trốn, cảm nhận được động tác tiếp theo của người này, bỗng nhiên dừng lại, không khống chế được mà bắt lấy góc chăn, yên tĩnh lại: "Ông chủ của Thành Nghi."
Phó Bắc biết người này.
Lần này là đến bàn chuyện hợp tác, chỉ tiếp xúc đơn giản một chút, về phần có thể đàm phán thành công hay không, lại là chuyện sau đó. Kiều Tây làm kinh doanh luôn theo chủ nghĩa Phật hệ, cố gắng hết sức, nếu không thành công thì thôi, không có suy nghĩ phải khúm núm hạ thấp mình, dù sao người ta cũng không có ý định hợp tác, làm mấy việc đó hơn phân nửa cũng chỉ là uổng phí.
"Người này cũng không tệ, khá tốt." Phó Bắc hôn lên gáy cô, nói.
Kiều Tây không tự chủ được muốn dựa về sau một chút, đáng tiếc hai người đã dán sát vào nhau, không thể gần thêm được nữa, một khe hở cũng không có, cô chỉ có thể dựa vào ngực Phó Bắc, hơi ngửa đầu, nửa cánh tay chống lên vai Phó Bắc, lưu luyến hơi ấm của đối phương.
Phó Bắc nói với cô chút chuyện liên quan đến ông chủ Thành Nghi, hướng dẫn cô nên làm thế nào, ví dụ như nhân phẩm người này đoan chính, vẫn luôn hào phóng với đối tác, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là thích rượu, chỉ cần thỏa mãn ham mê ăn uống của ông, đã tương đương với một nửa thành công rồi.
Kỳ thực lĩnh vực kinh doanh cũng là một dạng giao tiếp, một nửa là xem thực lực công ty, một nửa là nhìn người điều hành, thái độ làm người rất quan trọng.
Kiều Tây đều nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. Cảnh tượng như vậy thật đúng là quái dị, hành động thì rất thân mật, nhưng chủ đề nói chuyện quả thực không cần phải đứng đắn như vậy.
Khi chăn tiếp tục rơi xuống, cô quay đầu hôn lên môi Phó Bắc, tạm thời dừng lại tình cảnh kỳ quái này.
Sau khi kết thúc, cô nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, trong lúc đó Phó Bắc đi ra ngoài nấu ăn, đợi đến khi sửa soạn chỉnh tề ra ngoài, thì đã muộn một chút.
Khoảng mười một giờ rưỡi thư ký Trần gọi đến hai lần, có lẽ là muốn nhắc cô đến công ty sớm một chút, nhưng khi đó cô không nghe được, chính xác là không thể nghe, đến khi lên xe cô mới gọi lại.
Thư ký Trần rất chuyên nghiệp, sau khi ăn uống và nghỉ trưa vừa kết thúc, chuông điện thoại vừa vang đã nghe máy.
Kiều Tây đang khởi động xe, nghe được tiếng bên kia, đầu óc cứng lại, nhưng lại chủ động giải thích: "Buổi sáng có chút việc trì hoãn, không nhận điện thoại được."
Giọng cô có chút khàn, như là bị cảm lạnh. Dù sao tối hôm qua đến giờ da thịt vẫn luôn tiếp xúc trực tiếp với điều hòa, dường như là chưa từng đắp chăn lên, tương đương với hơn phân nửa thời gian đều nằm dưới gió mát.
Thư ký Trần còn tưởng rằng thân thể cô không thoải mái, quan tâm hỏi han đôi câu, trong lòng Kiều Tây hiểu rõ, ngược lại cảm thấy mặt có hơi nóng, không có ý định giải thích, nên cũng theo lời thư ký Trần.
Đến công ty cũng gần một giờ bốn mươi, cuộc sống bận rộn chính thức bắt đầu.
Kiều Tây còn nhớ tối hôm qua Phó Bắc có nhắc đến, vừa vào công ty đã nói thư ký Trần về bên đại viện lấy hai chai rượu ngon đến, để buổi tối mang đến buổi tiệc. Thư ký Trần có vẻ bất ngờ, kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột của Kiều Tây, nhưng vẫn theo lời mà làm.
Dưới sự trợ giúp của hai chai rượu ngon, bữa tiệc tối đó thuận lợi không ngờ, tính cách ông chủ Thành Nghi hào phóng, quả thực là người ngay thẳng, không ghê tởm bẩn tính như ông chủ Lục trước đây, cách ông nói chuyện và làm việc rất có thành ý, một là một, sẽ không gian dối.
Nhìn dáng vẻ này tuyệt đối có thể thành công.
Kiều Tây cân nhắc nên đề cập đến chuyện hợp đồng thế nào, không ngờ ông chủ Thành Nghi lại nói ra trước, quả thực là thẳng thắn cực kỳ. Kiều Tây vừa bất ngờ vừa kinh hỉ, nhưng vui mừng là chắc chắn, liên tục cùng các nhân viên kính đối phương hai ly rượu
Ông chủ Thành Nghi cười hà hà đáp lễ, trong lời nói có nhắc đến Lý Tự Niên.
Thì ra cuộc hợp tác này còn có công lao của Lý Tự Niên, là ông làm cầu nối ở bên trong, lần trước đã giúp giới thiệu ông chủ Quý, lần này lại giúp kéo ông chủ Thành Nghi đến.
Kiều Tây là người có công tất báo, trên đường về vội gọi cho Lý Tự Niên một cuộc điện thoại, muốn hẹn thời gian đến thăm ông, dù sao người ta cũng đã giúp mình việc lớn như vậy, không ngờ Lý Tự Niên lại nói thẳng với cô, chuyện này là Phó Bắc tác hợp, ông chỉ là người trung gian mà thôi, để Kiều Tây đến cảm ơn Phó Bắc, qua hai ngày nữa ông sẽ xuất ngoại, đoán chừng là phải sang năm mới có thể về.
Từ trước đến nay Lý Tự Niên là người thẳng thắn, một chút cũng không quanh co lòng vòng, ông vẫn luôn coi trọng Phó Bắc, mặc dù nhà họ Phó xảy ra chuyện, nhưng ông vẫn chưa từng thay đổi, ông chỉ là một người viết chữ, có tham gia vào mấy việc này hay không cũng không vấn đề gì.
Kiều Tây hơi mím môi, vẫn luôn không ngừng cảm ơn ông.
Những ánh đèn neon lấp lánh nơi phố thị, con phố vẫn nhộn nhịp như ngày thường, xa hoa trụy lạc, phồn hoa khắp nơi.
Vốn cô định về đại viện một chút rồi lại về tiểu khu, giờ lại thay đổi ý định, mua một túi thức ăn về nhà.
Hai ngày này Phó Bắc sẽ không đi, cô biết điều đó.
Vừa vào cổng lớn tiểu khu, có thể thấy căn hộ của mình sáng đèn, Kiều Tây mang theo thức ăn lên lầu, mở cửa vào nhà, Phó Bắc đang làm tổ trên sofa gõ máy tính, thoạt nhìn là đang làm báo cáo hay luận văn gì đó, người này nghiêm túc làm việc, biết cô đã về, vừa nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, vừa hỏi: "Đàm phán thế nào rồi?"
"Cũng được." Kiều Tây đặt đồ xuống, "Ăn cơm chưa?"
"Rồi." Phó Bắc nói, có vẻ như cô rất bận, tay chưa từng ngừng lại, tuy đang bận, nhưng vẫn phân chút tinh lực cho kiều tây, một lát sau, cô ngẩng đầu lên nhìn nhìn Kiều Tây.
Bận đến như vậy chắc chắc là có chuyện quan trọng hơn, Kiều Tây không quấy rầy người này, yên lặng không tiếng động vào bếp làm bữa khuya, ở bên trong gần một tiếng đồng hồ mới bưng đồ ra ngoài, lúc đó Phó Bắc cũng sắp hết bận.
Cô đi qua ngồi xuống, mới hỏi: "Bên chỗ Thành Nghi là chị nói giúp sao?"
Có chuyện thì hỏi thẳng, không chút che giấu.
Phó Bắc cũng không quanh co, ậm ừ, "Thầy Lý nói gần đây ông chủ Thành Nghi đang tìm đối tác hợp tác, nên giới thiệu nhà của em cho ông ấy."
Thấy cô thừa nhận nhanh như vậy, Kiều Tây không nói gì, liếc mắt nhìn màn hình máy tính, quả nhiên là đang làm luận văn gì đó. Kỳ thực cũng không khó hiểu việc Phó Bắc lại tận tâm tận lực hỗ trợ như vậy, đơn giản là đang bồi thường, lúc trước nhà họ Phó làm nhà họ Kiều thành như vậy, hiện tại có thể thuận tay giúp đỡ một phen.
Trong lòng Kiều Tây rất phức tạp, đến thời điểm này đối phương còn muốn giúp bản thân... Sau một lúc lâu yên lặng, vẫn không nói gì, chờ Phó Bắc làm xong việc, mang bữa khuya lên cho đối phương.
Hai người hợp lại không thể nào bỗng chốc lại hoàn toàn hòa hảo được, khe hở trước kia không thể vá lành trong một sớm một chiều, tất cả đều phải thay đổi từng bước một, đầu tiên là phải biết chấp nhận, sau đó lại cẩn thận mà trãi nghiệm.
Phó Bắc ăn xong, Kiều Tây thu dọn chén đũa đi rửa.
"Để chị." Phó Bắc nói.
Kiều Tây không cho, "Chị làm cho xong việc của mình đi."
Phó Bắc vẫn đi theo vào bếp, lúc Kiều Tây đang rửa chén thì ôm lấy người từ phía sau, Kiều Tây ngẩn người, nhưng cũng không ngăn cản, tiếp tục rửa chén.
Chỉ hai cái chén mà thôi, nhưng lại rửa đặc biệt lâu, động tác không trôi chảy.
Đột nhiên Phó Bắc dựa lên cổ cô, "Đàm nhị gia nói, em đi tìm ông ấy."
Động tác của Kiều Tây hơi dừng lại, nhưng cũng không bất ngờ khi cô biết chuyện này, lập tức gật gật đầu, không nói gì.
Lúc đó cô đi tìm Đàm nhị gia, giao chứng cứ cho đối phương, cuộc giao dịch này cũng chẳng phải muốn làm gì Lương Tấn Thành hay nhà họ Phó, mà là để đối phương không đuổi cùng gϊếŧ tận nhà họ Phó. Dùng từ đuổi cùng gϊếŧ tận này cũng không đúng, kỳ thực chỉ là muốn nói khéo với Đàm nhị gia, đừng cuốn những người còn lại vào trong, nói thẳng ra chính là đừng gieo họa đến cho Phó Bắc.
Thời điểm rạn nứt có thể rất ngoan độc, thế nhưng đến cùng vẫn là mềm lòng luyến tiếc, tình cảm nhiều năm như vậy nếu thật sự có thể vứt bỏ dễ dàng, cô đã không dây dưa với Phó Bắc, lại càng không có việc này rồi.
Có đôi khi con người lại thích khẩu thị tâm phi, không chịu thừa nhận chấp niệm trong lòng mình, nhưng hành động vẫn luôn là chân thành nhất.
Tình thế phát triển đến mức không khống chế được, lúc đó ngoài mặt Kiều Tây trấn định như thế, nhưng trong đáy lòng vẫn rất sợ hãi, ai có thể chiếm được trái ngọt để ăn khi bị liên lụy vào trong, một người phạm tội cả họ tai ương, nào có thể thoát thân dễ dàng đến thế. Đánh Lương Tấn Thành cô không chút hối hận, nhưng chỉ có lo sợ.
Những việc này Đàm nhị gia đều nói cho Phó Bắc, một chút cũng chưa từng giấu.
Hai tay Phó Bắc ôm ngang hông Kiều Tây, hôn phớt lên vành tai mẫn cảm non mềm, đôi tay trắng như gốm sứ của Kiều Tây cầm lấy chén, cứng ngắc không nhúc nhích, tùy ý để dòng nước xối xuống.
Sau bữa tiệc từ thiện, tin tức Phó Bắc trở về giang thanh đã sớm truyền khắp mọi nơi, nhiều người đang âm thầm quan sát thế cục, cho rằng đây là nhà họ Phó muốn tái sinh, cũng có người xem náo nhiệt, ước gì nhà họ Phó có thể hoàn toàn suy tàn.
Đáng tiếc lại không như mọi người nghĩ, trong một thời gian rất dài, Phó Bắc lại không tham gia bữa tiệc nào, thậm chí trong những trường hợp đông người cũng rất khó nhìn thấy bóng dáng cô.
Kiều Tây vẫn chạy hai đầu, có thời gian thì lập tức đến thăm Kiều Kiến Lương, nhưng vì bận rộn công việc, lại muốn về căn hộ bên kia, nên thời gian về đại viện ít đi.
Kiều Kiến Lương cũng không phải kẻ ngốc, đã sớm nghe được tin tức về Phó Bắc, sao có thể không đoán được chuyện gì, chỉ là ông vờ như không biết, một chữ cũng không nói, chỉ có một lần Kiều Tây vội đến rồi lại vội đi mới hỏi: "Gần đây đang bận chuyện gì vậy?"
Hai cha con ít khi trao đổi với nhau, Kiều Tây vẫn chưa phát hiện ra việc Kiều Kiến Lương đã phát hiện manh mối, vừa thu dọn đồ vừa nói: "Còn không phải là vừa mới ký xong hợp đồng với Thành Nghi sao, hai ngày nữa sẽ ra mắt sản phẩm mới, đang trong giai đoạn chuẩn bị."
Cô không phải quản lý việc kinh doanh, nhưng dưới sự hiệp trợ của hai trợ lý đắc lực, vẫn có thể ngồi vững vị trí người đứng đầu, tuy không nổi bật, nhưng cũng không gây rối, xem như cũng tốt. Cô cho rằng Kiều Kiến Lương đang hỏi chuyện công ty, nên trả lời không chút nghĩ ngợi.
Kiều Kiến Lương nghẹn lời, nói thẳng cũng không được.
Trước kia ông không quan tâm đến sự trưởng thành của con gái, chờ sau khi nhận ra được có gì đó không ổn, nhà họ Kiều xảy ra biến cố, Phó Bắc cũng xuất ngoại, mấy năm nay nhìn sự thay đổi của con gái, người không có tư cách làm cha như ông thật sự không biết nên nói hay nên làm thế nào, có lẽ là cảm thấy áy náy, cho nên ông không có mặt mũi để ngăn cản chuyện của Kiều Tây, chẳng qua là nhìn tình cảnh hiện tại, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, khó lòng tiếp nhận, có chút mâu thuẫn.
Kiều Tây hồn nhiên không thấy biến hóa của ông, còn nhắc nhở uống thuốc, ngày mai có thể lại đến nữa.
Kiều Kiến Lương thở dài, vẫn nuốt lại lời vào bụng.
Hôm sau Kiều Tây đến đây một chuyến, chưa đến nửa tiếng đã đi về, ngày mai là chủ nhật, không cần đi làm, có thể thả lỏng một chút.
Đó là buổi chiều thứ bảy, giữa trưa Đường Nghệ gọi điện đến nói muốn ghé qua bên này, đến mượn một bộ lễ phục, vài hôm nữa phải tham gia một buổi tiệc khá quan trọng, tất nhiên Kiều Tây đồng ý ngay.
Kết quả trì hoãn giữa đường, đến hơn hai giờ cũng chưa đến, Kiều Tây gọi cho cô ấy, di động đã tắt máy, có thể là đang bên ngoài vừa khéo không nghe máy được, Kiều Tây cũng không để ý nhiều, tìm mấy bộ thích hợp với Đường Nghệ rồi đặt lên sofa trong phòng khách, đến lúc đó có thể tiết kiệm thời gian, chờ người đến là có thể chọn được ngay.
Chọn xong, cô nhắn tin cho Đường Nghệ, khi nào đến thì trực tiếp mở cửa vào là được, nghĩ rằng đối phương mở máy lên là có thể nhận được tin nhắn ngay.
Trước đó có một thời gian không đến đây, Kiều Tây đã đưa chìa khóa nơi này cho Đường Nghệ, để khi cô ấy có thời gian có thể hỗ trợ đến xem một chút.
Cô chưa từng nghĩ sẽ lại phát sinh chuyện 'Ngoài ý muốn'.
Khi Đường Nghệ đến, hoàng hôn đã buông xuống, đã hơn sáu giờ, lúc đó người nào đó đang ở trong phòng ôm chặt lấy cô, đè cô lên trên vách tường.
Ánh trăng dừng nơi mặt khác của tòa nhà, không chiếu được vào phòng, nơi này vốn là một mảnh tối đen, không bao lâu đã sáng đèn, ánh sáng dịu nhẹ chiếu sáng cả căn phòng.
Trời tháng tám, mặc dù đã nửa đêm về sáng cũng vô cùng oi bức, tiết trời khô hanh, điều hòa trong phòng cũng không thể bình ổn được, quấy nhiễu khiến người ta không thể an bình.
Kiều Tây đưa lưng về phía ánh sáng, mắt khép hờ, theo từng nhịp thở lên xuống của Phó Bắc, trên người hai người đều hiện lên một vầng sáng, có vẻ nhu hòa lại thân mật.
Phó Bắc nâng người lên, lấy lại nhịp thở, lại hạ xuống tìm lấy đôi môi đỏ mọng kia, cô thuận thế đón lấy, những chiếc hôn dày đặc kéo gần khoảng cách, trói chặt tình cảm hai người vào nhau, càng có thể cảm nhận được sự khao khát và hiện diện của đối phương hơn.
...
Cho đến hơn hai giờ sáng, hai người mới nằm ngủ.
Kiều Tây được Phó Bắc ôm lấy từ phía sau, ôm lấy vòng eo, dán sát vào nhau.
Trời khô nóng cũng dần giảm nhiệt, dần dần mát mẻ, điều hòa thổi gió ngủ càng thêm thoải mái, thời gian này hai người đều trãi qua áp lực lớn, thời thời khắc khắc thần kinh đều căng thẳng, cuối cùng cũng được buông lỏng, cả người lập tức thoải mái.
Kiều Tây đã sớm thông báo với thư ký Trần, sáng mai sẽ không đến công ty, mọi công việc đều giao cho hai thư ký xử lý, lấy cớ có việc gấp đến chiều mới đến. Thư ký Trần sẽ không hỏi nhiều, nhất định làm theo.
Rèm cửa sổ trước giường đã được kéo xuống, hai tầng rèm thật dày ngăn đi thế giới bên ngoài, làm người trong phòng không còn nhận biết được thời gian, thời gian cứ thế trôi, bên ngoài nắng chiếu rực rỡ, bên trong lại là một mảnh mờ tối, hai người trên giường vẫn nằm bất động.
Mê mang ngủ đến mười giờ, Kiều Tây mới tỉnh, nhưng không hoàn toàn thanh tỉnh, cô chỉ hơi động người, sau đó lại nhắm mắt ngủ.
Khi nửa mê nửa tỉnh, sẽ cảm giác được thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, cũng giống vậy, cảm xúc cũng sẽ trở nên chậm rãi lại rõ ràng, trong lúc mông lung mơ hồ, cảm giác phía sau cổ ấm áp ẩm nóng, cả người Kiều Tây cứng đờ, lập tức giật giật, lại cảm nhận được người phía sau lại hôn lên lần nữa, phút chốc hơi thở như bị kiềm hãm, sau đó không tự chủ được dựa vào lòng đối phương.
Cũng vào lúc này, Phó Bắc ôm chặt thắt lưng thon gầy của cô, liên tiếp từng cái hôn hạ xuống phía sau gáy mỏng manh, lại dời xuống chút nữa, hôn lên bờ vai trắng nõn bóng loáng.
Hai mắt Kiều Tây vẫn nhắm lại như trước, nhưng ý thức lại thanh tỉnh hơn trước đó rất nhiều, cô nâng hông lên, lui về sau một chút, dường như là dán sát vào người Phó Bắc, cô rất hưởng thụ những môi hôn như vậy, được dịu dàng che chở, tinh thần thể xác đều hòa vào, khắp nơi trên cơ thể đều rung động, trong lòng tràn ngập sự thoải mái ấm áp.
Biết được cô thích như vậy, Phó Bắc lại hôn lên đầu vai cô, sau đó đôi môi ướŧ áŧ lại dời đến bên tai cô, dùng thanh âm mang theo chút mệt mỏi nhẹ nhàng nói: "Chào..."
Thời khắc thân mật bình thản thế này, còn ấm áp hơn cả năm đó, có lẽ là đã trãi qua một cơn bão lớn, thì việc có thể buông bỏ hay không, cũng không còn là vấn đề, mọi ngăn cách và mâu thuẫn đều đã tiêu tan toàn bộ, ai cũng sẽ không nhắc đến nữa.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng đã trãi qua nhiều việc như vậy, chuyện trước kia cũng không thể nào thay đổi được, sớm đã là kết cục đã định, những người tham gia vào việc đó đều đã bị báo ứng, ngay cả Kiều Kiến Lương cũng đã buông xuống, thì cũng nên để việc này qua đi. Kiều Tây đã từng chất chứa nhiều hờn giận và không cam lòng, nhưng hơn nửa năm này, tất cả đều bị thời gian cô tịch làm hao mòn đến hầu như không còn lại gì, đôi lúc cô nhớ đến bà nội Phó, nhớ lại cuộc điện thoại bà nội Phó muốn cô gọi vào một ngày trước khi bà qua đời, sự hối hận khó có thể bù đắp được.
Kiều Tây mở mắt ra, tầm mắt nhìn thấy đều là bóng tối, chỉ có phía sau là ấm áp, cô có chút tham luyến hơi ấm này, nghiêng nửa người trên ra sau, nói với thân hình chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ: "Chào."
Phó Bắc chuẩn xác bắt lấy môi cô, khẽ ngăn lại.
"Buổi chiều có đến công ty không?" Người này hỏi, tay lại hướng lên trên, lưu lại dưới xương quai xanh một lúc, lại không nhanh không chậm chạm lên gáy Kiều Tây, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ mịn màng, rồi lại nắm lấy cằm Kiều Tây.
Tuy rằng là một động tác tương đối cường thế, nhưng lại làm rất tinh tế dịu dàng, không cần dùng sức, mà chỉ như vuốt ve cằm Kiều Tây.
Kiều Tây nghiêng đầu, lập tức né tránh.
"Ừm, còn có chuyện cần xử lý, buổi tối còn một bữa tiệc."
Phó Bắc vốn muốn hôn cô thêm một chút, thấy cô né tránh cũng không cưỡng ép, thu lại tay vào trong chăn, chậm rãi đi xuống, cố ý đè thấp giọng nói, nói rất chậm rãi: "Với ai?"
Cố ý làm ra cảm giác ái muội ấm nóng.
Hơi thở nóng rực như có như không sát bên vành tai, có chút ngứa, lại có loại cảm giác khó nói nên lời, kiều tây không kịp trốn, cảm nhận được động tác tiếp theo của người này, bỗng nhiên dừng lại, không khống chế được mà bắt lấy góc chăn, yên tĩnh lại: "Ông chủ của Thành Nghi."
Phó Bắc biết người này.
Lần này là đến bàn chuyện hợp tác, chỉ tiếp xúc đơn giản một chút, về phần có thể đàm phán thành công hay không, lại là chuyện sau đó. Kiều Tây làm kinh doanh luôn theo chủ nghĩa Phật hệ, cố gắng hết sức, nếu không thành công thì thôi, không có suy nghĩ phải khúm núm hạ thấp mình, dù sao người ta cũng không có ý định hợp tác, làm mấy việc đó hơn phân nửa cũng chỉ là uổng phí.
"Người này cũng không tệ, khá tốt." Phó Bắc hôn lên gáy cô, nói.
Kiều Tây không tự chủ được muốn dựa về sau một chút, đáng tiếc hai người đã dán sát vào nhau, không thể gần thêm được nữa, một khe hở cũng không có, cô chỉ có thể dựa vào ngực Phó Bắc, hơi ngửa đầu, nửa cánh tay chống lên vai Phó Bắc, lưu luyến hơi ấm của đối phương.
Phó Bắc nói với cô chút chuyện liên quan đến ông chủ Thành Nghi, hướng dẫn cô nên làm thế nào, ví dụ như nhân phẩm người này đoan chính, vẫn luôn hào phóng với đối tác, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là thích rượu, chỉ cần thỏa mãn ham mê ăn uống của ông, đã tương đương với một nửa thành công rồi.
Kỳ thực lĩnh vực kinh doanh cũng là một dạng giao tiếp, một nửa là xem thực lực công ty, một nửa là nhìn người điều hành, thái độ làm người rất quan trọng.
Kiều Tây đều nghe, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng. Cảnh tượng như vậy thật đúng là quái dị, hành động thì rất thân mật, nhưng chủ đề nói chuyện quả thực không cần phải đứng đắn như vậy.
Khi chăn tiếp tục rơi xuống, cô quay đầu hôn lên môi Phó Bắc, tạm thời dừng lại tình cảnh kỳ quái này.
Sau khi kết thúc, cô nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, trong lúc đó Phó Bắc đi ra ngoài nấu ăn, đợi đến khi sửa soạn chỉnh tề ra ngoài, thì đã muộn một chút.
Khoảng mười một giờ rưỡi thư ký Trần gọi đến hai lần, có lẽ là muốn nhắc cô đến công ty sớm một chút, nhưng khi đó cô không nghe được, chính xác là không thể nghe, đến khi lên xe cô mới gọi lại.
Thư ký Trần rất chuyên nghiệp, sau khi ăn uống và nghỉ trưa vừa kết thúc, chuông điện thoại vừa vang đã nghe máy.
Kiều Tây đang khởi động xe, nghe được tiếng bên kia, đầu óc cứng lại, nhưng lại chủ động giải thích: "Buổi sáng có chút việc trì hoãn, không nhận điện thoại được."
Giọng cô có chút khàn, như là bị cảm lạnh. Dù sao tối hôm qua đến giờ da thịt vẫn luôn tiếp xúc trực tiếp với điều hòa, dường như là chưa từng đắp chăn lên, tương đương với hơn phân nửa thời gian đều nằm dưới gió mát.
Thư ký Trần còn tưởng rằng thân thể cô không thoải mái, quan tâm hỏi han đôi câu, trong lòng Kiều Tây hiểu rõ, ngược lại cảm thấy mặt có hơi nóng, không có ý định giải thích, nên cũng theo lời thư ký Trần.
Đến công ty cũng gần một giờ bốn mươi, cuộc sống bận rộn chính thức bắt đầu.
Kiều Tây còn nhớ tối hôm qua Phó Bắc có nhắc đến, vừa vào công ty đã nói thư ký Trần về bên đại viện lấy hai chai rượu ngon đến, để buổi tối mang đến buổi tiệc. Thư ký Trần có vẻ bất ngờ, kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột của Kiều Tây, nhưng vẫn theo lời mà làm.
Dưới sự trợ giúp của hai chai rượu ngon, bữa tiệc tối đó thuận lợi không ngờ, tính cách ông chủ Thành Nghi hào phóng, quả thực là người ngay thẳng, không ghê tởm bẩn tính như ông chủ Lục trước đây, cách ông nói chuyện và làm việc rất có thành ý, một là một, sẽ không gian dối.
Nhìn dáng vẻ này tuyệt đối có thể thành công.
Kiều Tây cân nhắc nên đề cập đến chuyện hợp đồng thế nào, không ngờ ông chủ Thành Nghi lại nói ra trước, quả thực là thẳng thắn cực kỳ. Kiều Tây vừa bất ngờ vừa kinh hỉ, nhưng vui mừng là chắc chắn, liên tục cùng các nhân viên kính đối phương hai ly rượu
Ông chủ Thành Nghi cười hà hà đáp lễ, trong lời nói có nhắc đến Lý Tự Niên.
Thì ra cuộc hợp tác này còn có công lao của Lý Tự Niên, là ông làm cầu nối ở bên trong, lần trước đã giúp giới thiệu ông chủ Quý, lần này lại giúp kéo ông chủ Thành Nghi đến.
Kiều Tây là người có công tất báo, trên đường về vội gọi cho Lý Tự Niên một cuộc điện thoại, muốn hẹn thời gian đến thăm ông, dù sao người ta cũng đã giúp mình việc lớn như vậy, không ngờ Lý Tự Niên lại nói thẳng với cô, chuyện này là Phó Bắc tác hợp, ông chỉ là người trung gian mà thôi, để Kiều Tây đến cảm ơn Phó Bắc, qua hai ngày nữa ông sẽ xuất ngoại, đoán chừng là phải sang năm mới có thể về.
Từ trước đến nay Lý Tự Niên là người thẳng thắn, một chút cũng không quanh co lòng vòng, ông vẫn luôn coi trọng Phó Bắc, mặc dù nhà họ Phó xảy ra chuyện, nhưng ông vẫn chưa từng thay đổi, ông chỉ là một người viết chữ, có tham gia vào mấy việc này hay không cũng không vấn đề gì.
Kiều Tây hơi mím môi, vẫn luôn không ngừng cảm ơn ông.
Những ánh đèn neon lấp lánh nơi phố thị, con phố vẫn nhộn nhịp như ngày thường, xa hoa trụy lạc, phồn hoa khắp nơi.
Vốn cô định về đại viện một chút rồi lại về tiểu khu, giờ lại thay đổi ý định, mua một túi thức ăn về nhà.
Hai ngày này Phó Bắc sẽ không đi, cô biết điều đó.
Vừa vào cổng lớn tiểu khu, có thể thấy căn hộ của mình sáng đèn, Kiều Tây mang theo thức ăn lên lầu, mở cửa vào nhà, Phó Bắc đang làm tổ trên sofa gõ máy tính, thoạt nhìn là đang làm báo cáo hay luận văn gì đó, người này nghiêm túc làm việc, biết cô đã về, vừa nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, vừa hỏi: "Đàm phán thế nào rồi?"
"Cũng được." Kiều Tây đặt đồ xuống, "Ăn cơm chưa?"
"Rồi." Phó Bắc nói, có vẻ như cô rất bận, tay chưa từng ngừng lại, tuy đang bận, nhưng vẫn phân chút tinh lực cho kiều tây, một lát sau, cô ngẩng đầu lên nhìn nhìn Kiều Tây.
Bận đến như vậy chắc chắc là có chuyện quan trọng hơn, Kiều Tây không quấy rầy người này, yên lặng không tiếng động vào bếp làm bữa khuya, ở bên trong gần một tiếng đồng hồ mới bưng đồ ra ngoài, lúc đó Phó Bắc cũng sắp hết bận.
Cô đi qua ngồi xuống, mới hỏi: "Bên chỗ Thành Nghi là chị nói giúp sao?"
Có chuyện thì hỏi thẳng, không chút che giấu.
Phó Bắc cũng không quanh co, ậm ừ, "Thầy Lý nói gần đây ông chủ Thành Nghi đang tìm đối tác hợp tác, nên giới thiệu nhà của em cho ông ấy."
Thấy cô thừa nhận nhanh như vậy, Kiều Tây không nói gì, liếc mắt nhìn màn hình máy tính, quả nhiên là đang làm luận văn gì đó. Kỳ thực cũng không khó hiểu việc Phó Bắc lại tận tâm tận lực hỗ trợ như vậy, đơn giản là đang bồi thường, lúc trước nhà họ Phó làm nhà họ Kiều thành như vậy, hiện tại có thể thuận tay giúp đỡ một phen.
Trong lòng Kiều Tây rất phức tạp, đến thời điểm này đối phương còn muốn giúp bản thân... Sau một lúc lâu yên lặng, vẫn không nói gì, chờ Phó Bắc làm xong việc, mang bữa khuya lên cho đối phương.
Hai người hợp lại không thể nào bỗng chốc lại hoàn toàn hòa hảo được, khe hở trước kia không thể vá lành trong một sớm một chiều, tất cả đều phải thay đổi từng bước một, đầu tiên là phải biết chấp nhận, sau đó lại cẩn thận mà trãi nghiệm.
Phó Bắc ăn xong, Kiều Tây thu dọn chén đũa đi rửa.
"Để chị." Phó Bắc nói.
Kiều Tây không cho, "Chị làm cho xong việc của mình đi."
Phó Bắc vẫn đi theo vào bếp, lúc Kiều Tây đang rửa chén thì ôm lấy người từ phía sau, Kiều Tây ngẩn người, nhưng cũng không ngăn cản, tiếp tục rửa chén.
Chỉ hai cái chén mà thôi, nhưng lại rửa đặc biệt lâu, động tác không trôi chảy.
Đột nhiên Phó Bắc dựa lên cổ cô, "Đàm nhị gia nói, em đi tìm ông ấy."
Động tác của Kiều Tây hơi dừng lại, nhưng cũng không bất ngờ khi cô biết chuyện này, lập tức gật gật đầu, không nói gì.
Lúc đó cô đi tìm Đàm nhị gia, giao chứng cứ cho đối phương, cuộc giao dịch này cũng chẳng phải muốn làm gì Lương Tấn Thành hay nhà họ Phó, mà là để đối phương không đuổi cùng gϊếŧ tận nhà họ Phó. Dùng từ đuổi cùng gϊếŧ tận này cũng không đúng, kỳ thực chỉ là muốn nói khéo với Đàm nhị gia, đừng cuốn những người còn lại vào trong, nói thẳng ra chính là đừng gieo họa đến cho Phó Bắc.
Thời điểm rạn nứt có thể rất ngoan độc, thế nhưng đến cùng vẫn là mềm lòng luyến tiếc, tình cảm nhiều năm như vậy nếu thật sự có thể vứt bỏ dễ dàng, cô đã không dây dưa với Phó Bắc, lại càng không có việc này rồi.
Có đôi khi con người lại thích khẩu thị tâm phi, không chịu thừa nhận chấp niệm trong lòng mình, nhưng hành động vẫn luôn là chân thành nhất.
Tình thế phát triển đến mức không khống chế được, lúc đó ngoài mặt Kiều Tây trấn định như thế, nhưng trong đáy lòng vẫn rất sợ hãi, ai có thể chiếm được trái ngọt để ăn khi bị liên lụy vào trong, một người phạm tội cả họ tai ương, nào có thể thoát thân dễ dàng đến thế. Đánh Lương Tấn Thành cô không chút hối hận, nhưng chỉ có lo sợ.
Những việc này Đàm nhị gia đều nói cho Phó Bắc, một chút cũng chưa từng giấu.
Hai tay Phó Bắc ôm ngang hông Kiều Tây, hôn phớt lên vành tai mẫn cảm non mềm, đôi tay trắng như gốm sứ của Kiều Tây cầm lấy chén, cứng ngắc không nhúc nhích, tùy ý để dòng nước xối xuống.
Sau bữa tiệc từ thiện, tin tức Phó Bắc trở về giang thanh đã sớm truyền khắp mọi nơi, nhiều người đang âm thầm quan sát thế cục, cho rằng đây là nhà họ Phó muốn tái sinh, cũng có người xem náo nhiệt, ước gì nhà họ Phó có thể hoàn toàn suy tàn.
Đáng tiếc lại không như mọi người nghĩ, trong một thời gian rất dài, Phó Bắc lại không tham gia bữa tiệc nào, thậm chí trong những trường hợp đông người cũng rất khó nhìn thấy bóng dáng cô.
Kiều Tây vẫn chạy hai đầu, có thời gian thì lập tức đến thăm Kiều Kiến Lương, nhưng vì bận rộn công việc, lại muốn về căn hộ bên kia, nên thời gian về đại viện ít đi.
Kiều Kiến Lương cũng không phải kẻ ngốc, đã sớm nghe được tin tức về Phó Bắc, sao có thể không đoán được chuyện gì, chỉ là ông vờ như không biết, một chữ cũng không nói, chỉ có một lần Kiều Tây vội đến rồi lại vội đi mới hỏi: "Gần đây đang bận chuyện gì vậy?"
Hai cha con ít khi trao đổi với nhau, Kiều Tây vẫn chưa phát hiện ra việc Kiều Kiến Lương đã phát hiện manh mối, vừa thu dọn đồ vừa nói: "Còn không phải là vừa mới ký xong hợp đồng với Thành Nghi sao, hai ngày nữa sẽ ra mắt sản phẩm mới, đang trong giai đoạn chuẩn bị."
Cô không phải quản lý việc kinh doanh, nhưng dưới sự hiệp trợ của hai trợ lý đắc lực, vẫn có thể ngồi vững vị trí người đứng đầu, tuy không nổi bật, nhưng cũng không gây rối, xem như cũng tốt. Cô cho rằng Kiều Kiến Lương đang hỏi chuyện công ty, nên trả lời không chút nghĩ ngợi.
Kiều Kiến Lương nghẹn lời, nói thẳng cũng không được.
Trước kia ông không quan tâm đến sự trưởng thành của con gái, chờ sau khi nhận ra được có gì đó không ổn, nhà họ Kiều xảy ra biến cố, Phó Bắc cũng xuất ngoại, mấy năm nay nhìn sự thay đổi của con gái, người không có tư cách làm cha như ông thật sự không biết nên nói hay nên làm thế nào, có lẽ là cảm thấy áy náy, cho nên ông không có mặt mũi để ngăn cản chuyện của Kiều Tây, chẳng qua là nhìn tình cảnh hiện tại, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, khó lòng tiếp nhận, có chút mâu thuẫn.
Kiều Tây hồn nhiên không thấy biến hóa của ông, còn nhắc nhở uống thuốc, ngày mai có thể lại đến nữa.
Kiều Kiến Lương thở dài, vẫn nuốt lại lời vào bụng.
Hôm sau Kiều Tây đến đây một chuyến, chưa đến nửa tiếng đã đi về, ngày mai là chủ nhật, không cần đi làm, có thể thả lỏng một chút.
Đó là buổi chiều thứ bảy, giữa trưa Đường Nghệ gọi điện đến nói muốn ghé qua bên này, đến mượn một bộ lễ phục, vài hôm nữa phải tham gia một buổi tiệc khá quan trọng, tất nhiên Kiều Tây đồng ý ngay.
Kết quả trì hoãn giữa đường, đến hơn hai giờ cũng chưa đến, Kiều Tây gọi cho cô ấy, di động đã tắt máy, có thể là đang bên ngoài vừa khéo không nghe máy được, Kiều Tây cũng không để ý nhiều, tìm mấy bộ thích hợp với Đường Nghệ rồi đặt lên sofa trong phòng khách, đến lúc đó có thể tiết kiệm thời gian, chờ người đến là có thể chọn được ngay.
Chọn xong, cô nhắn tin cho Đường Nghệ, khi nào đến thì trực tiếp mở cửa vào là được, nghĩ rằng đối phương mở máy lên là có thể nhận được tin nhắn ngay.
Trước đó có một thời gian không đến đây, Kiều Tây đã đưa chìa khóa nơi này cho Đường Nghệ, để khi cô ấy có thời gian có thể hỗ trợ đến xem một chút.
Cô chưa từng nghĩ sẽ lại phát sinh chuyện 'Ngoài ý muốn'.
Khi Đường Nghệ đến, hoàng hôn đã buông xuống, đã hơn sáu giờ, lúc đó người nào đó đang ở trong phòng ôm chặt lấy cô, đè cô lên trên vách tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.