Chương 11: Cô đừng mơ
Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
02/01/2022
Chương 11: Cô đừng mơ
Mùi rượu nồng đậm, như muốn làm say lòng người, Phó Bắc cũng uống không ít, giờ cũng không quá tỉnh táo, cũng không buông Kiều Tây ra
Kiều Tây đang mặc bộ đồ ở nhà bó sát người, bên hông có khoét một lỗ hình thoi, chỗ thiết kế này vốn muốn tôn lên vòng eo, nhưng lúc này lại thuận tiện cho người kia. Ngón tay Phó Bắc vẫn mát lạnh như cũ, từ chỗ rỗng đó len vào trong, phủ lên vòng eo gầy gò của cô, làn da nhẫn mịn, trơn trượt, giống như tơ lụa quý báu
Dưới lầu có ngọn đèn, nhưng không thể chiếu lên tầng 12, bầu trời đầy sao sáng, nhưng không có ánh trăng, ánh sáng yếu ớt chiếu vào cửa sổ, nhưng không thể chiếu đến góc xa mờ tối đen kịt kia
Sau tai ẩm ướt, bị hơi thở ấm áp tiêm nhiễm, Kiều Tây như theo bản năng mà hít chặt bụng lại, hơi thở cũng chậm lại nửa nhịp. có lẽ mỗi lần đều có thói quen nắm quyền chủ động, lúc này bị đánh úp bất ngờ lại không được tự nhiên, cô tránh không thoát, trong lúc hoảng hốt đã bị ôm đến sofa
Sức Phó Bắc lớn, có thể thoải mái chế trụ cô
Đôi dép lê đã bị rơi ra trong lúc giãy dụa, bàn chân trống không, cố ý đạp một cái, nhưng đột nhiên bị nắm lấy mắt cá chân
Phó Bắc như vậy quá mức xa lạ, cô căng thẳng trong lòng, trên mặt xem như là trấn định, nhẹ hỏi: "Không ở lại với bọn họ sao?"
"Về trước." Phó Bắc nói, nhưng không muốn buông cô ra, thậm chí còn đè nặng hơn
Kiều Tây có chút không thoải mái, nhận ra được đối phương muốn làm gì, lúc này hơi nghiêng đầu qua, đôi môi ẩm ướt dừng trên sườn mặt cô, lòng cô không yên, thầm muốn tránh xa, nhưng Phó Bắc không thả, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mình
"Buông ra, đè nặng khó chịu." Cô nói, không muốn thế này thêm nữa
Phó Bắc xem như không hiểu lời cô, nằm rạp người chống bên môi cô, gần như thân mật khắng khít, trong ánh sáng mờ tối, ai cũng không nhìn rõ nhau, nhưng Kiều Tây lại như bị nhìn thấu toàn bộ, sự ấm nóng, toàn bộ như xông thẳng vào đầu. Người này thong thả để sát vào sườn tai cô, ở nơi viền tai kia không nặng không nhẹ mà hôn xuống, Kiều Tây hơi run nhẹ, có chút né tránh
Cô cho rằng người này sẽ làm gì đó, dĩ nhiên đã chuẩn bị mà dồn lực lại, ẩn nhẫn, tùy thời sẽ đẩy người phía trên ra. Nhưng Phó Bắc không tiếp tục, mà ôm cô ngồi trên đùi mình, một bàn tay vững vàng đỡ sau lưng cô
"Người mặc váy màu xanh kia, là bạn em sao?"
Đang hỏi đến Đường Nghệ
Phó Bắc xuất ngoại đã lâu, căn bản không biết những người bên cạnh cô, ngày đó nhìn thấy Đường Nghệ và cô vô cùng thân thiết đi dạo, có vẻ như mối quan hệ cũng không cạn
Kiều Tây không hiểu ý cô, vì thế không trả lời
Lúc trong quán bar, người khác muốn xin số di động của cô, cô sẽ ngẫu nhiên mà bịa ra một dãy số, ánh mắt Phó Bắc lúc đó rất không thích hợp, nặng nề, cất giấu cảm xúc mà cô không hiểu được, hiện tại trong bóng đêm mờ tối này, người này lại không chút nào che giấu sự nhớ nhung ẩn sâu trong đôi mắt đó mà phô bày ra, không chút che giấu
Cô không nói gì, Phó Bắc cũng không
Kiều Tây ngồi thẳng lưng, độ cong viền lưng rõ nét, cách quần áo mỏng có thể dễ dàng chạm đến, nhưng cơ thể lại quá mức cứng ngắc, đề phòng Phó Bắc
Hai người giằng co, ai cũng không có hành động trước, trong phòng khách yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng động truyền đến, yên lặng giống như tường không có khe hở vậy, vây hai người vào trong đó, cả hai như dần bị tách biệt ra khỏi thế giới bên ngoài, đều có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi của đối phương
Kiều Tây hành động trước, theo động tác của Phó Bắc trong nháy mắt cưỡi trên người người này, từ trên cao nhìn xuống, hơi thở có chút bất ổn, giọng trầm trọng; "Cô đừng mơ!"
Người phía dưới không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ lời của cô, trong đôi mắt đen như có mưa gió kéo đến, bên trong có vô vàn lưu luyến, nhưng cũng không có hành động gì, hồi lâu, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi mơ cái gì?"
Giọng nói ấm nóng lại bao hàm đầy thâm ý
Nghe hiểu được những lời đầy thâm ý kia, Kiều Tây chỉ cảm thấy hơi buồn bực, đêm nay cô không muốn quan tâm đến phó bắc, mặc kệ người này muốn nổi điên cái gì, đi thẳng về phòng khóa trái cửa lại
Khi đang đóng cửa, cô thoáng quay đầu liếc nhìn, Phó Bắc vẫn ngồi như vậy trên sofa, người hơi khom lại, có lẽ là say cũng có thể là có chút mệt mỏi. Khi cửa vừa đóng lại, Phó Bắc nghiêng đầu nhìn qua bên đó, ánh mắt đầy ý vị
Thái độ này, làm Kiều Tây bực dọc, có thể là vì cái tính phản nghịch trong người cô lại nổi lên, sau mấy ngày liên tục, cô cũng không đặt chân về đại viện hay làng đại học bên kia, chuyên tâm ở trong tiệm
Khi mở tiệm kinh doanh đã có khách hàng đầu tiên thì sẽ có tiếp người thứ hai, chỉ cần cố gằng qua thời gian đầu thì sẽ dần chuyển biến tốt đẹp hơn. Thợ xăm hình không phải nghề nghiệp an nhàn, thiết kế một hình xăm thì ngắn nhất cũng là một hai tiếng, lâu thì vài ngày, cắm cúi đầu vẽ một thời gian dài, cổ đau nhức thắt lưng cũng cứng lại
Hôm thứ hai, Kiều Kiến Lương ghé đến đây một lần, mang một đống đồ ăn đến, cũng may không dẫn theo Chu Mỹ Hà và đứa em trai Chu Lâm kia theo, bằng không xác định Kiều Tây chắc chắn sẽ không cho ông vào tiệm
"Tuần trước con không về nhà, cũng chỉ có thể mang đến cho con, đều là đồ đã được nấu chín, mang về hâm nóng lại là có thể ăn được rồi." Kiều Kiến Lương biểu hiện rất thân thiết, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ
Kiều Tây không mặn không nhạt, thấy ông nhiệt tình với mình như thế, nên giữ ông lại ăn cơm trưa
Kiều Kiến Lương thật sự rất vui, mặc dù chỉ là hai món một canh mua bên ngoài về, cả người đều vui tươi hớn hở. Giữa trưa tiễn ông đi, nhì bóng dáng chiếc xe chạy xa, không hiểu sao, có một khắc Kiều Tây cảm thấy ông đáng thương, sống hơn nửa đời người cũng không sống tốt được, vẫn không hiểu ra điều gì, nhưng nếu ông tự hiểu được, thì lúc trước đã không cưới Chu Mỹ Hà
Cô không đồng tình với Kiều Kiến Lương, hậu quả đều là ông tự chọn, cuối cùng, muốn quay đầu lại, nào có dễ dàng đến thế
Bất cứ việc gì đều là như vậy
Kiều Tây cũng không quá chú ý đến tình hình đại viện bên kia, chỉ là Đường Nghệ nhiều chuyện nói nhảm, thường xuyên nhắc đến Phó Bắc. Bên Giang Đại dường như rất coi trọng người này, các loại hội nghị và hoạt động đều không thể thiếu cô, hẳn là cố ý ở mặt ngoài mà đề bạt cô, dù sao cũng là nhân tài trọng điểm được bồi dưỡng ra, đã bỏ số tiền lớn để mời về mà, người được mời tất nhiên khác với người bình thường, nghiêm túc mà nói thì không phải là đi cửa sau, người ta vốn là một người quang minh vô lượng sự nghiệp sáng chói mà
"Người như chúng ta sợ là có phấn đấu ba mươi năm cũng kông đuổi kịp, người này so với người khác khác biệt cũng thật lớn, hâm mộ không nổi." Đường Nghệ cảm khái, dân chúng bình thường đều phàm tục như vậy, thường xuyên cực kỳ hâm mộ cuộc sống của người tài giỏi
Mỗi lúc này Kiều Tây đều không nói gì, im lặng khuấy cà phê đậm đắng trong ly
Tối hôm đó giống như không hề phát sinh chuyện gì, Phó Bắc không biết ngồi trong phòng khách bao lâu, hơn năm giờ cô tỉnh lại đi ra đã không thấy người đâu, có thể là rời đi lúc nửa đêm. Từ trước đến nay Kiều Tây đã không có lương tâm, đi thì đi, cũng sẽ không hỏi một câu, trong thùng rác phòng khách có tàn thuốc lá, cô ghét bỏ mà dọn sạch, không thích trong nhà bị dơ
Đường Nghệ còn đang nói, cô không nghe vô, đánh gãy lời cô ấy: "Người ta không chỉ nhìn năng lực, còn phải nhìn đức tính nữa."
Đường Nghệ nói tiếp: "gặp qua hai lần, cảm giác tính tình cũng không tệ."
Làm Kiều Tây á khẩu không biết nói gì nữa
Phó Bắc trong mắt mọi người đều không có gì đáng chê, chỗ nào cũng hoàn mỹ, một khuyết điểm cũng không có, không ai biết được sự xấu xa của người này, nhưng Kiều Tây biết, ở trên sofa, người này nhè nhẹ vỗ về sống lưng cô, giống như đang sờ một thứ gì đó, động tác rất chậm, sức lực không nhẹ, cuối cùng nói một câu: "Trưởng thành rồi..."
Cô vẫn luôn ăn mềm không ăn cứng, không thích giả vờ, cho nên cách xa Phó Bắc một chút
Đi uống cà phê là ban ngày, ban ngày quán bar không kinh doanh
Trong quan bar lần trước kia, một bóng dáng cao gầy đang ngồi trước quầy bar, chủ quán Trang Khải Dương đang thử nghiệm sản phẩm mới, rảnh rỗi không có gì làm, pha chế rượu xong thì đưa qua cho người trước mặt, anh hỏi: "Khó có khi đến một chuyến, ở trường nhiều việc lắm sao?"
"Cũng được." Phó Bắc nói không chút để ý, khuỷu tay đặt trên mặt bàn, chân dài gác lên nhau
Trang Khải Dương lấy điếu thuốc đưa cho cô, cũng lấy cho mình một điếu, hút đến một nửa, thuận miệng nói: "Thử ly này xem thế nào, cho chút ý kiến."
Phó Bắc nhận thuốc không hút, nhưng vẫn nếm thử rượu
Kỳ thực cô cũng rất ít khi hút thuốc, cũng không có ham mê xấu nào, thân ở trong giới này cái nào khong nên chạm thì sẽ tận lực không chạm vào, thuốc lá rượu chè còn những thứ đen tối khác, nghiêm khắc kiềm chế bản thân mới sẽ không bị nắm lấy nhược điểm, hôm nay đến đây là vì nhàm chán, nên đến thăm Trang Khải Dương
Xuất ngoại đã lâu, những người bạn trong nhóm cũng trở nên xa lạ, bây giờ số người có thể nói chuyện xác thực cũng không quá hai người
Câu có câu không mà hàn huyên với Trang Khải Dương, bỗng Trang Khải Dương hỏi: "Năm nay thật vừa khéo, chân trước chị vừa về, sau lưng chị Hoan đã đuổi đến rồi, hẳn là chị ấy còn chưa nói cho mọi người, em là nghe trong nhà nói vậy, nhà họ triệu nhờ người cạnh tranh đấu thầu mảnh đất ngoại ô phía Tây, nhìn dáng vẻ này là tính toán muốn về đây phát triển rồi."
Đúng thật là Phó Bắc không biết
"Chuyện khi nào?" Cô nhàn nhạt hỏi
"Thứ năm tuần trước."
Từ sau năm trước nhà họ Triệu đã dời nhà khỏi Giang Thành, đến thủ đô, lúc đó ba Triệu được quý nhân giúp đỡ, kinh doanh phát triển không ngừng, đến thủ đô là vì muốn dốc sức mở rộng thị trường kinh doanh càng thêm lớn mạnh. Chuyện trở về cũng chưa biết là tin chính xác không, đều chỉ là suy đoán của Trang Khải Dương, đối với việc này anh ta rất vui, luôn chờ mong Triệu Thập Hoan có thể quay lại Giang Thành
Phó Bắc không đáp lại, rượu uống đến một nửa thì châm thuốc lên, khói trắng vấn vít phiêu tán giữa ngón tay, như nhuộm lên lúc làn sương mù trắng trong mắt cô
Lại lần nữa gặp lại nhau là trong một ngày nhiều mưa
Trời mưa nhưng cũng không mát, ngược lại càng thêm khô nóng, Giang Thành lúc tháng bảy như một cái lò hơi, hơi nóng cứ hết trận này đến trận khác, không mát mẻ được. Kiều Tây kéo lê người ra ngoài mua đồ uống lạnh, áo đen hở rốn bó sát người phối cũng quần jean ngắn, đôi chân ngọc hấp dẫn vô số ánh mắt, cũng đưa tới không ít chê trách
Hình xăm lộ ra ngoài, vừa thấy sẽ bị đánh giá không phải là một cô gái tốt
Cô mắt điếc tai ngơ, da mặt dày, bị người chỉ chỉ chỏ chỏ đều sẽ không đỏ mặt e ngại, chỉ làm như không nghe thấy gì
Chiếc Maybach chậm rãi chạy phía sau, cô chưa phát hiện, vừa đi vừa nhìn điện thoại
Đến khi cửa sổ xe mở ra - -
"Kiều Tây."
Người trong xe là Phó Bắc
Kiều Tây hơi dừng lại, lập tức thấy được là ai, lại tiếp tục đi, không quay đầu, bước từng bước, hoàn toàn không nóng vội, xem người và xe phía sau như vô hình
Maybach theo một đường đến cửa tiểu khu, rốt cuộc dừng lại
Trên xe, Phó Bắc không vội xuống, dựa vào ghế ngồi thật lâu, nhớ lại đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều là cái tính này, dứt khoát rõ ràng, thời điểm tàn nhẫn thì rất tàn nhẫn, một chút cũng không lưu tình
Từ nhỏ đã là như thế, chưa bao giờ thay đổi
Lúc đó là bởi vì Chu Giai Kỳ, Kiều Tây xem hai người như người xa lạ, khi đến trường cũng không ngồi xe nhà họ Phó nữa
Mùi rượu nồng đậm, như muốn làm say lòng người, Phó Bắc cũng uống không ít, giờ cũng không quá tỉnh táo, cũng không buông Kiều Tây ra
Kiều Tây đang mặc bộ đồ ở nhà bó sát người, bên hông có khoét một lỗ hình thoi, chỗ thiết kế này vốn muốn tôn lên vòng eo, nhưng lúc này lại thuận tiện cho người kia. Ngón tay Phó Bắc vẫn mát lạnh như cũ, từ chỗ rỗng đó len vào trong, phủ lên vòng eo gầy gò của cô, làn da nhẫn mịn, trơn trượt, giống như tơ lụa quý báu
Dưới lầu có ngọn đèn, nhưng không thể chiếu lên tầng 12, bầu trời đầy sao sáng, nhưng không có ánh trăng, ánh sáng yếu ớt chiếu vào cửa sổ, nhưng không thể chiếu đến góc xa mờ tối đen kịt kia
Sau tai ẩm ướt, bị hơi thở ấm áp tiêm nhiễm, Kiều Tây như theo bản năng mà hít chặt bụng lại, hơi thở cũng chậm lại nửa nhịp. có lẽ mỗi lần đều có thói quen nắm quyền chủ động, lúc này bị đánh úp bất ngờ lại không được tự nhiên, cô tránh không thoát, trong lúc hoảng hốt đã bị ôm đến sofa
Sức Phó Bắc lớn, có thể thoải mái chế trụ cô
Đôi dép lê đã bị rơi ra trong lúc giãy dụa, bàn chân trống không, cố ý đạp một cái, nhưng đột nhiên bị nắm lấy mắt cá chân
Phó Bắc như vậy quá mức xa lạ, cô căng thẳng trong lòng, trên mặt xem như là trấn định, nhẹ hỏi: "Không ở lại với bọn họ sao?"
"Về trước." Phó Bắc nói, nhưng không muốn buông cô ra, thậm chí còn đè nặng hơn
Kiều Tây có chút không thoải mái, nhận ra được đối phương muốn làm gì, lúc này hơi nghiêng đầu qua, đôi môi ẩm ướt dừng trên sườn mặt cô, lòng cô không yên, thầm muốn tránh xa, nhưng Phó Bắc không thả, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mình
"Buông ra, đè nặng khó chịu." Cô nói, không muốn thế này thêm nữa
Phó Bắc xem như không hiểu lời cô, nằm rạp người chống bên môi cô, gần như thân mật khắng khít, trong ánh sáng mờ tối, ai cũng không nhìn rõ nhau, nhưng Kiều Tây lại như bị nhìn thấu toàn bộ, sự ấm nóng, toàn bộ như xông thẳng vào đầu. Người này thong thả để sát vào sườn tai cô, ở nơi viền tai kia không nặng không nhẹ mà hôn xuống, Kiều Tây hơi run nhẹ, có chút né tránh
Cô cho rằng người này sẽ làm gì đó, dĩ nhiên đã chuẩn bị mà dồn lực lại, ẩn nhẫn, tùy thời sẽ đẩy người phía trên ra. Nhưng Phó Bắc không tiếp tục, mà ôm cô ngồi trên đùi mình, một bàn tay vững vàng đỡ sau lưng cô
"Người mặc váy màu xanh kia, là bạn em sao?"
Đang hỏi đến Đường Nghệ
Phó Bắc xuất ngoại đã lâu, căn bản không biết những người bên cạnh cô, ngày đó nhìn thấy Đường Nghệ và cô vô cùng thân thiết đi dạo, có vẻ như mối quan hệ cũng không cạn
Kiều Tây không hiểu ý cô, vì thế không trả lời
Lúc trong quán bar, người khác muốn xin số di động của cô, cô sẽ ngẫu nhiên mà bịa ra một dãy số, ánh mắt Phó Bắc lúc đó rất không thích hợp, nặng nề, cất giấu cảm xúc mà cô không hiểu được, hiện tại trong bóng đêm mờ tối này, người này lại không chút nào che giấu sự nhớ nhung ẩn sâu trong đôi mắt đó mà phô bày ra, không chút che giấu
Cô không nói gì, Phó Bắc cũng không
Kiều Tây ngồi thẳng lưng, độ cong viền lưng rõ nét, cách quần áo mỏng có thể dễ dàng chạm đến, nhưng cơ thể lại quá mức cứng ngắc, đề phòng Phó Bắc
Hai người giằng co, ai cũng không có hành động trước, trong phòng khách yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng động truyền đến, yên lặng giống như tường không có khe hở vậy, vây hai người vào trong đó, cả hai như dần bị tách biệt ra khỏi thế giới bên ngoài, đều có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi của đối phương
Kiều Tây hành động trước, theo động tác của Phó Bắc trong nháy mắt cưỡi trên người người này, từ trên cao nhìn xuống, hơi thở có chút bất ổn, giọng trầm trọng; "Cô đừng mơ!"
Người phía dưới không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ lời của cô, trong đôi mắt đen như có mưa gió kéo đến, bên trong có vô vàn lưu luyến, nhưng cũng không có hành động gì, hồi lâu, nhẹ nhàng hỏi: "Tôi mơ cái gì?"
Giọng nói ấm nóng lại bao hàm đầy thâm ý
Nghe hiểu được những lời đầy thâm ý kia, Kiều Tây chỉ cảm thấy hơi buồn bực, đêm nay cô không muốn quan tâm đến phó bắc, mặc kệ người này muốn nổi điên cái gì, đi thẳng về phòng khóa trái cửa lại
Khi đang đóng cửa, cô thoáng quay đầu liếc nhìn, Phó Bắc vẫn ngồi như vậy trên sofa, người hơi khom lại, có lẽ là say cũng có thể là có chút mệt mỏi. Khi cửa vừa đóng lại, Phó Bắc nghiêng đầu nhìn qua bên đó, ánh mắt đầy ý vị
Thái độ này, làm Kiều Tây bực dọc, có thể là vì cái tính phản nghịch trong người cô lại nổi lên, sau mấy ngày liên tục, cô cũng không đặt chân về đại viện hay làng đại học bên kia, chuyên tâm ở trong tiệm
Khi mở tiệm kinh doanh đã có khách hàng đầu tiên thì sẽ có tiếp người thứ hai, chỉ cần cố gằng qua thời gian đầu thì sẽ dần chuyển biến tốt đẹp hơn. Thợ xăm hình không phải nghề nghiệp an nhàn, thiết kế một hình xăm thì ngắn nhất cũng là một hai tiếng, lâu thì vài ngày, cắm cúi đầu vẽ một thời gian dài, cổ đau nhức thắt lưng cũng cứng lại
Hôm thứ hai, Kiều Kiến Lương ghé đến đây một lần, mang một đống đồ ăn đến, cũng may không dẫn theo Chu Mỹ Hà và đứa em trai Chu Lâm kia theo, bằng không xác định Kiều Tây chắc chắn sẽ không cho ông vào tiệm
"Tuần trước con không về nhà, cũng chỉ có thể mang đến cho con, đều là đồ đã được nấu chín, mang về hâm nóng lại là có thể ăn được rồi." Kiều Kiến Lương biểu hiện rất thân thiết, mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ
Kiều Tây không mặn không nhạt, thấy ông nhiệt tình với mình như thế, nên giữ ông lại ăn cơm trưa
Kiều Kiến Lương thật sự rất vui, mặc dù chỉ là hai món một canh mua bên ngoài về, cả người đều vui tươi hớn hở. Giữa trưa tiễn ông đi, nhì bóng dáng chiếc xe chạy xa, không hiểu sao, có một khắc Kiều Tây cảm thấy ông đáng thương, sống hơn nửa đời người cũng không sống tốt được, vẫn không hiểu ra điều gì, nhưng nếu ông tự hiểu được, thì lúc trước đã không cưới Chu Mỹ Hà
Cô không đồng tình với Kiều Kiến Lương, hậu quả đều là ông tự chọn, cuối cùng, muốn quay đầu lại, nào có dễ dàng đến thế
Bất cứ việc gì đều là như vậy
Kiều Tây cũng không quá chú ý đến tình hình đại viện bên kia, chỉ là Đường Nghệ nhiều chuyện nói nhảm, thường xuyên nhắc đến Phó Bắc. Bên Giang Đại dường như rất coi trọng người này, các loại hội nghị và hoạt động đều không thể thiếu cô, hẳn là cố ý ở mặt ngoài mà đề bạt cô, dù sao cũng là nhân tài trọng điểm được bồi dưỡng ra, đã bỏ số tiền lớn để mời về mà, người được mời tất nhiên khác với người bình thường, nghiêm túc mà nói thì không phải là đi cửa sau, người ta vốn là một người quang minh vô lượng sự nghiệp sáng chói mà
"Người như chúng ta sợ là có phấn đấu ba mươi năm cũng kông đuổi kịp, người này so với người khác khác biệt cũng thật lớn, hâm mộ không nổi." Đường Nghệ cảm khái, dân chúng bình thường đều phàm tục như vậy, thường xuyên cực kỳ hâm mộ cuộc sống của người tài giỏi
Mỗi lúc này Kiều Tây đều không nói gì, im lặng khuấy cà phê đậm đắng trong ly
Tối hôm đó giống như không hề phát sinh chuyện gì, Phó Bắc không biết ngồi trong phòng khách bao lâu, hơn năm giờ cô tỉnh lại đi ra đã không thấy người đâu, có thể là rời đi lúc nửa đêm. Từ trước đến nay Kiều Tây đã không có lương tâm, đi thì đi, cũng sẽ không hỏi một câu, trong thùng rác phòng khách có tàn thuốc lá, cô ghét bỏ mà dọn sạch, không thích trong nhà bị dơ
Đường Nghệ còn đang nói, cô không nghe vô, đánh gãy lời cô ấy: "Người ta không chỉ nhìn năng lực, còn phải nhìn đức tính nữa."
Đường Nghệ nói tiếp: "gặp qua hai lần, cảm giác tính tình cũng không tệ."
Làm Kiều Tây á khẩu không biết nói gì nữa
Phó Bắc trong mắt mọi người đều không có gì đáng chê, chỗ nào cũng hoàn mỹ, một khuyết điểm cũng không có, không ai biết được sự xấu xa của người này, nhưng Kiều Tây biết, ở trên sofa, người này nhè nhẹ vỗ về sống lưng cô, giống như đang sờ một thứ gì đó, động tác rất chậm, sức lực không nhẹ, cuối cùng nói một câu: "Trưởng thành rồi..."
Cô vẫn luôn ăn mềm không ăn cứng, không thích giả vờ, cho nên cách xa Phó Bắc một chút
Đi uống cà phê là ban ngày, ban ngày quán bar không kinh doanh
Trong quan bar lần trước kia, một bóng dáng cao gầy đang ngồi trước quầy bar, chủ quán Trang Khải Dương đang thử nghiệm sản phẩm mới, rảnh rỗi không có gì làm, pha chế rượu xong thì đưa qua cho người trước mặt, anh hỏi: "Khó có khi đến một chuyến, ở trường nhiều việc lắm sao?"
"Cũng được." Phó Bắc nói không chút để ý, khuỷu tay đặt trên mặt bàn, chân dài gác lên nhau
Trang Khải Dương lấy điếu thuốc đưa cho cô, cũng lấy cho mình một điếu, hút đến một nửa, thuận miệng nói: "Thử ly này xem thế nào, cho chút ý kiến."
Phó Bắc nhận thuốc không hút, nhưng vẫn nếm thử rượu
Kỳ thực cô cũng rất ít khi hút thuốc, cũng không có ham mê xấu nào, thân ở trong giới này cái nào khong nên chạm thì sẽ tận lực không chạm vào, thuốc lá rượu chè còn những thứ đen tối khác, nghiêm khắc kiềm chế bản thân mới sẽ không bị nắm lấy nhược điểm, hôm nay đến đây là vì nhàm chán, nên đến thăm Trang Khải Dương
Xuất ngoại đã lâu, những người bạn trong nhóm cũng trở nên xa lạ, bây giờ số người có thể nói chuyện xác thực cũng không quá hai người
Câu có câu không mà hàn huyên với Trang Khải Dương, bỗng Trang Khải Dương hỏi: "Năm nay thật vừa khéo, chân trước chị vừa về, sau lưng chị Hoan đã đuổi đến rồi, hẳn là chị ấy còn chưa nói cho mọi người, em là nghe trong nhà nói vậy, nhà họ triệu nhờ người cạnh tranh đấu thầu mảnh đất ngoại ô phía Tây, nhìn dáng vẻ này là tính toán muốn về đây phát triển rồi."
Đúng thật là Phó Bắc không biết
"Chuyện khi nào?" Cô nhàn nhạt hỏi
"Thứ năm tuần trước."
Từ sau năm trước nhà họ Triệu đã dời nhà khỏi Giang Thành, đến thủ đô, lúc đó ba Triệu được quý nhân giúp đỡ, kinh doanh phát triển không ngừng, đến thủ đô là vì muốn dốc sức mở rộng thị trường kinh doanh càng thêm lớn mạnh. Chuyện trở về cũng chưa biết là tin chính xác không, đều chỉ là suy đoán của Trang Khải Dương, đối với việc này anh ta rất vui, luôn chờ mong Triệu Thập Hoan có thể quay lại Giang Thành
Phó Bắc không đáp lại, rượu uống đến một nửa thì châm thuốc lên, khói trắng vấn vít phiêu tán giữa ngón tay, như nhuộm lên lúc làn sương mù trắng trong mắt cô
Lại lần nữa gặp lại nhau là trong một ngày nhiều mưa
Trời mưa nhưng cũng không mát, ngược lại càng thêm khô nóng, Giang Thành lúc tháng bảy như một cái lò hơi, hơi nóng cứ hết trận này đến trận khác, không mát mẻ được. Kiều Tây kéo lê người ra ngoài mua đồ uống lạnh, áo đen hở rốn bó sát người phối cũng quần jean ngắn, đôi chân ngọc hấp dẫn vô số ánh mắt, cũng đưa tới không ít chê trách
Hình xăm lộ ra ngoài, vừa thấy sẽ bị đánh giá không phải là một cô gái tốt
Cô mắt điếc tai ngơ, da mặt dày, bị người chỉ chỉ chỏ chỏ đều sẽ không đỏ mặt e ngại, chỉ làm như không nghe thấy gì
Chiếc Maybach chậm rãi chạy phía sau, cô chưa phát hiện, vừa đi vừa nhìn điện thoại
Đến khi cửa sổ xe mở ra - -
"Kiều Tây."
Người trong xe là Phó Bắc
Kiều Tây hơi dừng lại, lập tức thấy được là ai, lại tiếp tục đi, không quay đầu, bước từng bước, hoàn toàn không nóng vội, xem người và xe phía sau như vô hình
Maybach theo một đường đến cửa tiểu khu, rốt cuộc dừng lại
Trên xe, Phó Bắc không vội xuống, dựa vào ghế ngồi thật lâu, nhớ lại đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều là cái tính này, dứt khoát rõ ràng, thời điểm tàn nhẫn thì rất tàn nhẫn, một chút cũng không lưu tình
Từ nhỏ đã là như thế, chưa bao giờ thay đổi
Lúc đó là bởi vì Chu Giai Kỳ, Kiều Tây xem hai người như người xa lạ, khi đến trường cũng không ngồi xe nhà họ Phó nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.