Chương 86: Toàn văn hoàn
Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử
23/11/2022
Giống như thủy triều dâng rồi lại rút về biển, cuộc sống đến cuối cùng rồi cũng sẽ quy về bình thản, quá khứ sẽ ngày càng bị bỏ xa, mỗi con đường đều có những ngã rẽ, từ đây cầu lại về cầu đường lại về đường, không còn liên quan gì nhau, tất cả đều là khách qua đường trong cuộc đời mỗi người.
Tết Nguyên Đán năm nay người của mọi nhà quây quần cùng nhau, nhà họ Kiều, nhà họ Phó còn có nhóm Đường Nghệ và Trang Khải Dương, một đám người náo nhiệt vô cùng, tất cả mọi người đều trêu đùa Kiều An bé nhỏ, cùng vây quanh cô bé.
Bé Kiều An nhu thuận lại ngọt miệng, thu được không ít bao lì xì, cô bé quá mức nghe lời hiểu chuyện, đưa hết tất cả tiền lì xì cho Kiều Tây, để dành. Kiều Kiến Lương ở một bên nhìn mà buồn cười, mỉm cười nói: "Giống hệt con khi còn nhỏ, có tiền thì bỏ hết vào heo đất."
Kiều Tây ngẩn người, đã không còn nhớ rõ việc này, một lát sau, mặt nhuộm ý cười, môi mắt cong cong.
Có một số việc, khi xảy ra thì rất để ý, nhưng khi được thời gian mài mòn, rồi cũng đã tiêu tán, không chỉ có Kiều Kiến Lương, mà còn cả những người khác.
Ngày đó cả nhóm người ở sân sau nhà họ Kiều chụp ảnh, lưu làm kỷ niệm.
Đợi đến khi Tết Nguyên Tiêu qua đi, Kiều An bé nhỏ phải chính thức nhập học, đến trường mẫu giáo, Kiều Tây và Phó Bắc cùng nhau đưa bé đến nhà trẻ, trước khi vào cổng, cô bé không đành đoạn mà ôm lấy hai người, hôn lên mặt, dặn dò buổi chiều nhất định phải đến sớm để đón bé.
"Biết rồi." Kiều Tây buồn cười, "Cả đường đều chỉ nói cái này, đã nói nhiều lắm rồi, chắc chắn sẽ đến đón con mà."
Cô bé ưỡn ưỡn mặt, mềm mại nói: "Sợ hai mẹ quên thôi mà."
Kiều Tây nhìn nhìn Phó Bắc, lập tức dỗ dành hai câu, sau đó dẫn cô bé vào trong. Cô giáo đã sớm biết được tình hình gia đình các cô, từ đầu đến cuối đều đặc biệt tôn trọng người, thái độ như vậy làm vợ vợ trẻ hai người đều yên tâm, trước đó vẫn luôn lo lắng Kiều An bé nhỏ sẽ chịu sự kỳ thị.
Từ trước đến nay giáo dục và môi trường sống đều là vấn đề lớn, khó tránh khỏi sẽ mang đến một ít không thoải mái.
Đi về được một đoạn, Kiều Tây quay đầu nhìn lại, thấy bé Kiều An nắm tay cô giáo, nhìn chằm chằm về hướng này, cô có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn có chút luyến tiếc.
Đột nhiên Phó Bắc nắm tay cô, bóp nhẹ như để trấn an.
Không lâu sau, bé Kiều An gây nhau với một đứa bé khác trong nhà trẻ, bị uất ức lập tức tự giải quyết, người khác mắng bé không có cha, cô bé lập tức nhờ cô giáo giải quyết, lập trường của cô giáo chắc chắn sẽ không thiên vị. Ban đầu Kiều Tây còn lo lắng cô bé sẽ bị ăn hiếp, kết quả bánh bao nhỏ thông minh nhạy bén, biết tự bảo vệ bản thân.
Đôi lúc bánh bao nhỏ thật sự thấy uất ức, cũng sẽ vụng trộm tố khổ với Phó Bắc, Phó Bắc vẫn sẽ an ủi cô bé, tuy không nói những đạo lý đao to búa lớn gì, nhưng sẽ dẫn bé ra ngoài vui chơi thư giãn.
Mẹ con hai người đều ăn ý không nói cho Kiều Tây biết điều này, sợ Kiều Tây sẽ giận, nhưng Kiều Tây cũng có thể đoán được ít nhiều, chỉ là không nói ra mà thôi. Cuộc sống một nhà ba người mỗi ngày trôi qua đều rất tốt đẹp, an nhiên và hạnh phúc.
Tháng ba, là thời gian xuân về hoa nở.
Tình hình kinh doanh ở tiệm hình xăm vẫn vậy, không đông không vắng, Kiều Tây vẫn theo chủ nghĩa Phật hệ, dù cho làm gì cũng đều không nhanh không chậm, cũng không quảng cáo trên mạng những tác phẩm của mình, không tham gia vào những cuộc thi về hình xăm, đến chạy quảng cáo cũng không có, khiêm tốn vạn phần. Nhưng đúng lúc này, một vị khách đến tiệm cô xăm kín lưng rồi đăng lên mạng, hình ảnh lại được một hội nhóm có tiếng về hình xăm đăng lại, đột nhiên lại được nổi tiếng một phen.
Có người muốn mời cô về làm, có người ra giá thật cao để mua hình xăm cô thiết kế, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đủ chuyện diễn ra.
Kiều Tây đều từ chối hết tất cả, thể hiện rõ bản thân không có ý định này.
Mà sau đó, đã xảy ra một sự kiện khác - - Chu Lâm tỉnh lại.
Cũng đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng khả năng cậu ta tỉnh lại là rất thấp, đến Chu Mỹ Hà cũng không còn ôm hy vọng ấy, nhưng đúng lúc này lại tỉnh dậy. Năm nay cậu ta 27 tuổi, hôn mê trên giường bệnh vẻn vẹn chín năm, hình dáng đã sớm không còn như trước, gầy không thể tả.
Biết được cậu ta tỉnh lại, tất cả mọi người đều đến bệnh viện thăm, Chu Mỹ Hà khóc đến như thở không ra hơi, người khác nhìn cũng không cầm lòng được.
Kiều Tây các cô cũng đến, Kiều An bé nhỏ ngây ngốc, ngoan ngoãn nói với Chu Lâm: "Cậu nhỏ tỉnh dậy rồi sao, con là An An ạ, cậu có biết con không?"
Kiều Kiến Lương thường xuyên dẫn Kiều An đến đây, nói rất nhiều thứ cho cô bé, người nằm trên giường bệnh là cậu nhỏ, phải trò chuyện nhiều với cậu, như vậy sau khi tỉnh lại cậu mới có thể biết bé là ai. Trẻ nhỏ đơn thuần, mỗi lần đến đây đều sẽ bám vào đầu giường luyên thuyên nói không ngừng, cổ vũ Chu Lâm phải cố gắng tỉnh lại.
Người thực vật tuy rằng không thể tỉnh dậy được, nhưng vẫn có thể nghe được mọi lời của người xung quanh.
Ngay lập tức vành mắt Chu Lâm ửng đỏ.
Hôm sau, Chu Lâm đã khôi phục lại khá tốt, khi cậu ta ở một mình với Kiều Kiến Lương đã nói hết nhưng chuyện sai trái trước kia đã gây ra, thành tâm thành ý nhận lỗi. Kiều Kiến Lương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài này đi, nói với cậu ta: "Đường đời sau này còn dài, chuyện trước kia, đã không còn quan trọng gì rồi."
Quả thực Kiều Tây không thích hai mẹ con Chu Lâm, cũng sẽ không thể hiện quá mức, nhất là từ sau khi trong nhà có bé Kiều An, càng chưa bao giờ nói một câu gì liên quan đến, đến nhăn mặt cũng chưa từng, dù sao những hành động sâu xa quanh co của người lớn cũng không nên để ảnh hưởng đến trẻ nhỏ.
Vào mùa hè năm nay, người vì bán hàng giả mà bị người người đánh mắng, Chu Giai Kỳ, đã quay về thăm Chu Lâm, cô ta đi cũng đã được ba năm, sau đó cũng đã yên phận lại không ít, vì để tránh đầu sóng ngọn gió nên đã ra nước ngoài, hiện tại ở bên đấy cũng sống không tệ. Bây giờ cô ta đã không còn ngu ngốc như trước kia, trở về một chuyến nhưng rồi cũng lại đi rất nhanh.
Kiều Tây nghe người ta nói, năm năm trước Chu Giai Kỳ đã kết hôn, chồng là người ngoại quốc, hai vợ chồng đã có một đứa con, cuộc sống cũng không tệ, cho dù không thể so được với cuộc sống trước kia, nhưng vẫn thoải mái hơn người bình thường.
Nhưng đó cũng chỉ là nghe nói mà thôi, Kiều Tây không chú ý đến chuyện này, chỉ cần không có liên quan gì đến mình thì cô sẽ mặc kệ.
Một buổi chiều sau đó, Lương Ngọc Chỉ lại đến đây một chuyến, nói là đến thăm bé Kiều An, lúc đó Phó Bắc đang họp ở trường, Kiều Tây giữ bà lại ăn cơm tối, ngoại trừ việc này cũng không còn gì khác.
Buổi tối, Kiều Tây nói hết việc này cho Phó Bắc, Phó Bắc không có biểu hiện gì.
Kiều Tây vừa sắp xếp quần áo, vừa như lơ đãng mà nói: "Chủ nhật này nên về đại viện một chuyến, hôm qua ba em có gọi điện hỏi, tuần trước cũng chưa về, có thời gian thì em sẽ nói trước với họ, hai ngày nay An An vẫn luôn rất nhớ 'Ông cố', hẳn là cũng muốn gặp ông."
Lời này nói rất uyển chuyển, cũng không nói thẳng ra chút nào, nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng.
Phó Bắc yên lặng một chút, sau một lúc lâu thì ừ một tiếng, nói: "Được, chờ hai ngày này bận xong rồi về."
Có mấy lời không cần phải nói thẳng ra, nói ra lại không có ý nghĩa gì, lại không nói lên cảm giác gì.
Lui một bước biển rộng trời cao, cũng là không còn chấp nhất những chuyện đã qua.
Tháng tám nóng bức, ở nước ngoài xa xôi, mẹ Kiều lại dẫn một bạn trai trẻ quay về một chuyến, đặc biệt ghé thăm bé Kiều An, trong điện thoại bà biết được sự tồn tại của cháu ngoại, kỳ thực đã sớm muốn quay về Giang Thành để thăm, nhưng lại không bỏ được mặt mũi. Lúc này lại tốt hơn lần trước, ít nhất còn ở lại nhà Kiều Tây ăn hai bữa cơm, việc nhận cháu cũng xem như thuận lợi.
Nói cho cùng thì, Kiều Tây vẫn không muốn bày sắc mặt xấu ra trước mặt bé con, cho nên ngầm đồng ý.
Lúc đi mẹ Kiều còn len lén lau nước mắt, có lẽ là cảm động, cũng có lẽ là vì một nguyên nhân khác.
Kiều Tây không tiễn bà ra sân bay.
Không nhớ rõ đó là khi nào, dù sao cũng là vào buổi sáng ngày nào đó, Kiều Tây một mình đưa bé Kiều An đến nhà trẻ, trên đường về đang dừng ở giao lộ đèn giao thông, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Lại thấy Triệu Thập Hoan và cô vợ thiên kim tiểu thư của cô ấy, lần này hai người không dẫn con theo, lần này cô tiểu thư trang điểm tinh xảo xinh đẹp hơn lần trước, chỉ có thứ không đổi duy nhất đó là hai người vẫn cãi nhau.
Vị tiểu thư kia đẩy Triệu Thập Hoan một cái, đang tức giận nói gì đó, còn đang khóc, vừa lau nước mắt vừa đi về trước, dưới chân lảo đảo một cái suýt thì té ngã, nhưng Triệu Thập Hoan nhanh tay nhanh chân đuổi theo đỡ được, cô không cho Triệu Thập Hoan chạm vào, còn đá đối phương một cái, nhưng dường như là không đành lòng, lực đá không mạnh.
Vị tiểu thư kia đi phía trước, Triệu Thập Hoan vẫn luôn đi phía sau.
Kiều Tây không tiếp tục nhìn theo nữa, đèn xanh sáng lên, dần dần lái xe đi xa.
Cuộc sống muôn hình vạn trạng, có kết thúc cũng có bắt đầu.
Vài năm gần đây, Giang Thành bắt đầu phát triển nhanh chóng, lúc trước Chính phủ tăng cường quy hoạch, nhìn xa trông rộng đổi lấy ngày hôm nay càng thêm phồn vinh hưng thịnh, nâng cao hơn trước kia thêm một bậc, phát triển toàn diện địa phương, không chỉ thể hiện ở các ngành nghề, mà còn thể hiện bên trong cuộc sống người dân, cuộc sống người dân đều không quá tệ.
Chủ nhật Kiều Tây và Phó Bắc hẹn cả nhóm bạn đến biệt thự ngoại ô chơi, còn gọi cả nhóm người ba Phó, làm một buổi tụ hội vô cùng náo nhiệt, nhóm Đường Nghệ chắc chắn cũng tới rồi.
Biệt thự vẫn là phong cách trước kia, phong cảnh tuyệt đẹp, xa xa là quần thể núi non trùng điệp.
Bình thường tất cả mọi người đều bận rộn công việc, không dễ dàng gì mới tụ hội cùng nhau, Đường Nghệ vẫn luôn trêu đùa với bé Kiều An, cô bé cười hi ha không ngừng, Kiều Tây ở một bên nhìn, một lúc sau thì đến giúp Phó Bắc nướng thịt.
Phó Bắc tiện tay cầm một lon nước, khui nắp đưa cho cô.
Kiều Tây nhận lấy, hỏi: "Nướng lâu vậy rồi, có nóng lắm không?"
Phó Bắc lắc đầu, "Không nóng."
Kiều Tây uống một ngụm nước, sau đó bắt đầu hỗ trợ. Trang Khải Dương ở một bên nhìn thấy, cố ý trêu ghẹo: "Tình cảm của hai người ngày càng tốt ha, dính nhau như sam vậy."
Phó Bắc chỉ liếc mắt nhìn anh ta.
Ước chừng đến hoàng hôn, ánh nắng vàng rực rỡ đã buông xuống bên đầu kia ngọn núi, nghiêng nghiêng nơi phía chân trời, ánh chiều tà tỏa khắp nơi này, đâu đâu cũng là ánh vàng óng ả. Kiều Tây giao bé Kiều An cho Đường Nghệ trông giúp, bản thân cùng Phó Bắc thế mà lại lên lầu ngắm cảnh mặt trời lặn.
Gió núi dìu dịu, thổi từng cơn. Hai tay Kiều Tây chống trên lan can, nhìn xuống dưới, khi nhìn thấy bể bơi bỗng nhớ đến năm đó khi Phó Bắc dẫn một mình cô đến đây, cô nhìn ánh nắng vàng phía xa xa, ánh sáng hiện lên trong mắt, bỗng nhiên cười cười.
Phó Bắc hỏi: "Cười gì vậy?"
Khóe môi Kiều Tây vẫn cong cong, trả lời: "Nhớ đến một vài chuyện."
"Chuyện gì?"
Cô không nói, chỉ nhích đến gần đối phương hơn một chút, nhẹ nhàng kề bên.
Phó Bắc nghiêng đầu, một hồi lâu, đưa tay phủ lên bàn tay cô, sau đó dựa đến gần. Kiều Tây không nhúch nhích, cho đến khi cảm nhận được hơi thở ấm nóng nơi khóe môi mới run rẩy hàng mi, chỉ là một cái hôn đơn giản, nhẹ nhàng chạm một cái rồi rời đi.
Dưới lầu, lúc lơ đãng bé Kiều An thoáng nhìn thấy một màn này, lập tức thẹn thùng lấy hai tay che kín mắt, chọc cho Đường Nghệ thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Không có ai lên quấy rầy các cô, tất cả mọi người đều đợi ở bên dưới.
Mặt trời dần dần xuống thấp, ẩn vào một mặt khác của ngọn núi, ánh nắng chói mắt cũng dần mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn lui hẳn, bầu trời biến thành một mảnh sáng trong.
"Phó Bắc." Kiều Tây khẽ gọi
"Ừm." Đối phương đáp lời, nghiêng đầu nhìn qua.
Kiều Tây nắm lấy tay cô, khẽ dùng sức nắm chặt.
Gió núi dịu nhẹ vẫn không ngừng thổi, dãy núi thưa thớt, đưa mắt nhìn lại như vô biên vô hạn, trời sáng dần dần bị màn đêm phủ lấy, bóng đêm nồng đậm buông xuống, nuốt chửng mọi thứ hầu như không còn lại gì, một mảnh tối đen.
Đèn biệt thự chợt sáng lên, cắt đứt mảnh tối tĩnh lặng này.
Đến ngày mai, lại là một khởi đầu mới.
- ------Toàn văn hoàn--------
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc, cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành, cúi đầu
Editor: Cuối cùng cũng hoàn được truyện. Cảm ơn các bạn đã cùng theo dõi, bái bai ~~~
Tết Nguyên Đán năm nay người của mọi nhà quây quần cùng nhau, nhà họ Kiều, nhà họ Phó còn có nhóm Đường Nghệ và Trang Khải Dương, một đám người náo nhiệt vô cùng, tất cả mọi người đều trêu đùa Kiều An bé nhỏ, cùng vây quanh cô bé.
Bé Kiều An nhu thuận lại ngọt miệng, thu được không ít bao lì xì, cô bé quá mức nghe lời hiểu chuyện, đưa hết tất cả tiền lì xì cho Kiều Tây, để dành. Kiều Kiến Lương ở một bên nhìn mà buồn cười, mỉm cười nói: "Giống hệt con khi còn nhỏ, có tiền thì bỏ hết vào heo đất."
Kiều Tây ngẩn người, đã không còn nhớ rõ việc này, một lát sau, mặt nhuộm ý cười, môi mắt cong cong.
Có một số việc, khi xảy ra thì rất để ý, nhưng khi được thời gian mài mòn, rồi cũng đã tiêu tán, không chỉ có Kiều Kiến Lương, mà còn cả những người khác.
Ngày đó cả nhóm người ở sân sau nhà họ Kiều chụp ảnh, lưu làm kỷ niệm.
Đợi đến khi Tết Nguyên Tiêu qua đi, Kiều An bé nhỏ phải chính thức nhập học, đến trường mẫu giáo, Kiều Tây và Phó Bắc cùng nhau đưa bé đến nhà trẻ, trước khi vào cổng, cô bé không đành đoạn mà ôm lấy hai người, hôn lên mặt, dặn dò buổi chiều nhất định phải đến sớm để đón bé.
"Biết rồi." Kiều Tây buồn cười, "Cả đường đều chỉ nói cái này, đã nói nhiều lắm rồi, chắc chắn sẽ đến đón con mà."
Cô bé ưỡn ưỡn mặt, mềm mại nói: "Sợ hai mẹ quên thôi mà."
Kiều Tây nhìn nhìn Phó Bắc, lập tức dỗ dành hai câu, sau đó dẫn cô bé vào trong. Cô giáo đã sớm biết được tình hình gia đình các cô, từ đầu đến cuối đều đặc biệt tôn trọng người, thái độ như vậy làm vợ vợ trẻ hai người đều yên tâm, trước đó vẫn luôn lo lắng Kiều An bé nhỏ sẽ chịu sự kỳ thị.
Từ trước đến nay giáo dục và môi trường sống đều là vấn đề lớn, khó tránh khỏi sẽ mang đến một ít không thoải mái.
Đi về được một đoạn, Kiều Tây quay đầu nhìn lại, thấy bé Kiều An nắm tay cô giáo, nhìn chằm chằm về hướng này, cô có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn có chút luyến tiếc.
Đột nhiên Phó Bắc nắm tay cô, bóp nhẹ như để trấn an.
Không lâu sau, bé Kiều An gây nhau với một đứa bé khác trong nhà trẻ, bị uất ức lập tức tự giải quyết, người khác mắng bé không có cha, cô bé lập tức nhờ cô giáo giải quyết, lập trường của cô giáo chắc chắn sẽ không thiên vị. Ban đầu Kiều Tây còn lo lắng cô bé sẽ bị ăn hiếp, kết quả bánh bao nhỏ thông minh nhạy bén, biết tự bảo vệ bản thân.
Đôi lúc bánh bao nhỏ thật sự thấy uất ức, cũng sẽ vụng trộm tố khổ với Phó Bắc, Phó Bắc vẫn sẽ an ủi cô bé, tuy không nói những đạo lý đao to búa lớn gì, nhưng sẽ dẫn bé ra ngoài vui chơi thư giãn.
Mẹ con hai người đều ăn ý không nói cho Kiều Tây biết điều này, sợ Kiều Tây sẽ giận, nhưng Kiều Tây cũng có thể đoán được ít nhiều, chỉ là không nói ra mà thôi. Cuộc sống một nhà ba người mỗi ngày trôi qua đều rất tốt đẹp, an nhiên và hạnh phúc.
Tháng ba, là thời gian xuân về hoa nở.
Tình hình kinh doanh ở tiệm hình xăm vẫn vậy, không đông không vắng, Kiều Tây vẫn theo chủ nghĩa Phật hệ, dù cho làm gì cũng đều không nhanh không chậm, cũng không quảng cáo trên mạng những tác phẩm của mình, không tham gia vào những cuộc thi về hình xăm, đến chạy quảng cáo cũng không có, khiêm tốn vạn phần. Nhưng đúng lúc này, một vị khách đến tiệm cô xăm kín lưng rồi đăng lên mạng, hình ảnh lại được một hội nhóm có tiếng về hình xăm đăng lại, đột nhiên lại được nổi tiếng một phen.
Có người muốn mời cô về làm, có người ra giá thật cao để mua hình xăm cô thiết kế, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đủ chuyện diễn ra.
Kiều Tây đều từ chối hết tất cả, thể hiện rõ bản thân không có ý định này.
Mà sau đó, đã xảy ra một sự kiện khác - - Chu Lâm tỉnh lại.
Cũng đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng khả năng cậu ta tỉnh lại là rất thấp, đến Chu Mỹ Hà cũng không còn ôm hy vọng ấy, nhưng đúng lúc này lại tỉnh dậy. Năm nay cậu ta 27 tuổi, hôn mê trên giường bệnh vẻn vẹn chín năm, hình dáng đã sớm không còn như trước, gầy không thể tả.
Biết được cậu ta tỉnh lại, tất cả mọi người đều đến bệnh viện thăm, Chu Mỹ Hà khóc đến như thở không ra hơi, người khác nhìn cũng không cầm lòng được.
Kiều Tây các cô cũng đến, Kiều An bé nhỏ ngây ngốc, ngoan ngoãn nói với Chu Lâm: "Cậu nhỏ tỉnh dậy rồi sao, con là An An ạ, cậu có biết con không?"
Kiều Kiến Lương thường xuyên dẫn Kiều An đến đây, nói rất nhiều thứ cho cô bé, người nằm trên giường bệnh là cậu nhỏ, phải trò chuyện nhiều với cậu, như vậy sau khi tỉnh lại cậu mới có thể biết bé là ai. Trẻ nhỏ đơn thuần, mỗi lần đến đây đều sẽ bám vào đầu giường luyên thuyên nói không ngừng, cổ vũ Chu Lâm phải cố gắng tỉnh lại.
Người thực vật tuy rằng không thể tỉnh dậy được, nhưng vẫn có thể nghe được mọi lời của người xung quanh.
Ngay lập tức vành mắt Chu Lâm ửng đỏ.
Hôm sau, Chu Lâm đã khôi phục lại khá tốt, khi cậu ta ở một mình với Kiều Kiến Lương đã nói hết nhưng chuyện sai trái trước kia đã gây ra, thành tâm thành ý nhận lỗi. Kiều Kiến Lương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài này đi, nói với cậu ta: "Đường đời sau này còn dài, chuyện trước kia, đã không còn quan trọng gì rồi."
Quả thực Kiều Tây không thích hai mẹ con Chu Lâm, cũng sẽ không thể hiện quá mức, nhất là từ sau khi trong nhà có bé Kiều An, càng chưa bao giờ nói một câu gì liên quan đến, đến nhăn mặt cũng chưa từng, dù sao những hành động sâu xa quanh co của người lớn cũng không nên để ảnh hưởng đến trẻ nhỏ.
Vào mùa hè năm nay, người vì bán hàng giả mà bị người người đánh mắng, Chu Giai Kỳ, đã quay về thăm Chu Lâm, cô ta đi cũng đã được ba năm, sau đó cũng đã yên phận lại không ít, vì để tránh đầu sóng ngọn gió nên đã ra nước ngoài, hiện tại ở bên đấy cũng sống không tệ. Bây giờ cô ta đã không còn ngu ngốc như trước kia, trở về một chuyến nhưng rồi cũng lại đi rất nhanh.
Kiều Tây nghe người ta nói, năm năm trước Chu Giai Kỳ đã kết hôn, chồng là người ngoại quốc, hai vợ chồng đã có một đứa con, cuộc sống cũng không tệ, cho dù không thể so được với cuộc sống trước kia, nhưng vẫn thoải mái hơn người bình thường.
Nhưng đó cũng chỉ là nghe nói mà thôi, Kiều Tây không chú ý đến chuyện này, chỉ cần không có liên quan gì đến mình thì cô sẽ mặc kệ.
Một buổi chiều sau đó, Lương Ngọc Chỉ lại đến đây một chuyến, nói là đến thăm bé Kiều An, lúc đó Phó Bắc đang họp ở trường, Kiều Tây giữ bà lại ăn cơm tối, ngoại trừ việc này cũng không còn gì khác.
Buổi tối, Kiều Tây nói hết việc này cho Phó Bắc, Phó Bắc không có biểu hiện gì.
Kiều Tây vừa sắp xếp quần áo, vừa như lơ đãng mà nói: "Chủ nhật này nên về đại viện một chuyến, hôm qua ba em có gọi điện hỏi, tuần trước cũng chưa về, có thời gian thì em sẽ nói trước với họ, hai ngày nay An An vẫn luôn rất nhớ 'Ông cố', hẳn là cũng muốn gặp ông."
Lời này nói rất uyển chuyển, cũng không nói thẳng ra chút nào, nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng.
Phó Bắc yên lặng một chút, sau một lúc lâu thì ừ một tiếng, nói: "Được, chờ hai ngày này bận xong rồi về."
Có mấy lời không cần phải nói thẳng ra, nói ra lại không có ý nghĩa gì, lại không nói lên cảm giác gì.
Lui một bước biển rộng trời cao, cũng là không còn chấp nhất những chuyện đã qua.
Tháng tám nóng bức, ở nước ngoài xa xôi, mẹ Kiều lại dẫn một bạn trai trẻ quay về một chuyến, đặc biệt ghé thăm bé Kiều An, trong điện thoại bà biết được sự tồn tại của cháu ngoại, kỳ thực đã sớm muốn quay về Giang Thành để thăm, nhưng lại không bỏ được mặt mũi. Lúc này lại tốt hơn lần trước, ít nhất còn ở lại nhà Kiều Tây ăn hai bữa cơm, việc nhận cháu cũng xem như thuận lợi.
Nói cho cùng thì, Kiều Tây vẫn không muốn bày sắc mặt xấu ra trước mặt bé con, cho nên ngầm đồng ý.
Lúc đi mẹ Kiều còn len lén lau nước mắt, có lẽ là cảm động, cũng có lẽ là vì một nguyên nhân khác.
Kiều Tây không tiễn bà ra sân bay.
Không nhớ rõ đó là khi nào, dù sao cũng là vào buổi sáng ngày nào đó, Kiều Tây một mình đưa bé Kiều An đến nhà trẻ, trên đường về đang dừng ở giao lộ đèn giao thông, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Lại thấy Triệu Thập Hoan và cô vợ thiên kim tiểu thư của cô ấy, lần này hai người không dẫn con theo, lần này cô tiểu thư trang điểm tinh xảo xinh đẹp hơn lần trước, chỉ có thứ không đổi duy nhất đó là hai người vẫn cãi nhau.
Vị tiểu thư kia đẩy Triệu Thập Hoan một cái, đang tức giận nói gì đó, còn đang khóc, vừa lau nước mắt vừa đi về trước, dưới chân lảo đảo một cái suýt thì té ngã, nhưng Triệu Thập Hoan nhanh tay nhanh chân đuổi theo đỡ được, cô không cho Triệu Thập Hoan chạm vào, còn đá đối phương một cái, nhưng dường như là không đành lòng, lực đá không mạnh.
Vị tiểu thư kia đi phía trước, Triệu Thập Hoan vẫn luôn đi phía sau.
Kiều Tây không tiếp tục nhìn theo nữa, đèn xanh sáng lên, dần dần lái xe đi xa.
Cuộc sống muôn hình vạn trạng, có kết thúc cũng có bắt đầu.
Vài năm gần đây, Giang Thành bắt đầu phát triển nhanh chóng, lúc trước Chính phủ tăng cường quy hoạch, nhìn xa trông rộng đổi lấy ngày hôm nay càng thêm phồn vinh hưng thịnh, nâng cao hơn trước kia thêm một bậc, phát triển toàn diện địa phương, không chỉ thể hiện ở các ngành nghề, mà còn thể hiện bên trong cuộc sống người dân, cuộc sống người dân đều không quá tệ.
Chủ nhật Kiều Tây và Phó Bắc hẹn cả nhóm bạn đến biệt thự ngoại ô chơi, còn gọi cả nhóm người ba Phó, làm một buổi tụ hội vô cùng náo nhiệt, nhóm Đường Nghệ chắc chắn cũng tới rồi.
Biệt thự vẫn là phong cách trước kia, phong cảnh tuyệt đẹp, xa xa là quần thể núi non trùng điệp.
Bình thường tất cả mọi người đều bận rộn công việc, không dễ dàng gì mới tụ hội cùng nhau, Đường Nghệ vẫn luôn trêu đùa với bé Kiều An, cô bé cười hi ha không ngừng, Kiều Tây ở một bên nhìn, một lúc sau thì đến giúp Phó Bắc nướng thịt.
Phó Bắc tiện tay cầm một lon nước, khui nắp đưa cho cô.
Kiều Tây nhận lấy, hỏi: "Nướng lâu vậy rồi, có nóng lắm không?"
Phó Bắc lắc đầu, "Không nóng."
Kiều Tây uống một ngụm nước, sau đó bắt đầu hỗ trợ. Trang Khải Dương ở một bên nhìn thấy, cố ý trêu ghẹo: "Tình cảm của hai người ngày càng tốt ha, dính nhau như sam vậy."
Phó Bắc chỉ liếc mắt nhìn anh ta.
Ước chừng đến hoàng hôn, ánh nắng vàng rực rỡ đã buông xuống bên đầu kia ngọn núi, nghiêng nghiêng nơi phía chân trời, ánh chiều tà tỏa khắp nơi này, đâu đâu cũng là ánh vàng óng ả. Kiều Tây giao bé Kiều An cho Đường Nghệ trông giúp, bản thân cùng Phó Bắc thế mà lại lên lầu ngắm cảnh mặt trời lặn.
Gió núi dìu dịu, thổi từng cơn. Hai tay Kiều Tây chống trên lan can, nhìn xuống dưới, khi nhìn thấy bể bơi bỗng nhớ đến năm đó khi Phó Bắc dẫn một mình cô đến đây, cô nhìn ánh nắng vàng phía xa xa, ánh sáng hiện lên trong mắt, bỗng nhiên cười cười.
Phó Bắc hỏi: "Cười gì vậy?"
Khóe môi Kiều Tây vẫn cong cong, trả lời: "Nhớ đến một vài chuyện."
"Chuyện gì?"
Cô không nói, chỉ nhích đến gần đối phương hơn một chút, nhẹ nhàng kề bên.
Phó Bắc nghiêng đầu, một hồi lâu, đưa tay phủ lên bàn tay cô, sau đó dựa đến gần. Kiều Tây không nhúch nhích, cho đến khi cảm nhận được hơi thở ấm nóng nơi khóe môi mới run rẩy hàng mi, chỉ là một cái hôn đơn giản, nhẹ nhàng chạm một cái rồi rời đi.
Dưới lầu, lúc lơ đãng bé Kiều An thoáng nhìn thấy một màn này, lập tức thẹn thùng lấy hai tay che kín mắt, chọc cho Đường Nghệ thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Không có ai lên quấy rầy các cô, tất cả mọi người đều đợi ở bên dưới.
Mặt trời dần dần xuống thấp, ẩn vào một mặt khác của ngọn núi, ánh nắng chói mắt cũng dần mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn lui hẳn, bầu trời biến thành một mảnh sáng trong.
"Phó Bắc." Kiều Tây khẽ gọi
"Ừm." Đối phương đáp lời, nghiêng đầu nhìn qua.
Kiều Tây nắm lấy tay cô, khẽ dùng sức nắm chặt.
Gió núi dịu nhẹ vẫn không ngừng thổi, dãy núi thưa thớt, đưa mắt nhìn lại như vô biên vô hạn, trời sáng dần dần bị màn đêm phủ lấy, bóng đêm nồng đậm buông xuống, nuốt chửng mọi thứ hầu như không còn lại gì, một mảnh tối đen.
Đèn biệt thự chợt sáng lên, cắt đứt mảnh tối tĩnh lặng này.
Đến ngày mai, lại là một khởi đầu mới.
- ------Toàn văn hoàn--------
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc, cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành, cúi đầu
Editor: Cuối cùng cũng hoàn được truyện. Cảm ơn các bạn đã cùng theo dõi, bái bai ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.