Chương 81: Phát hiện
Tuyết Chi Hàm
24/01/2017
Editor: Mai Tuyết Vân
Beta-er: Chạng Vạng
Người đi từ ngoài vào trong phòng chính là Hoàng thượng, hắn đã sớm nghe được cuộc đối thoại bên trong phòng, lập tức cất cao giọng nói: “Lời Hoàng quý phi đã nói không hề sai, kiểm tra thêm một chút cũng là điều nên làm. Truyền Thái y.”
Khi Thái y đến phía sau của Kiền Ninh cung, Hoàng thượng lại để cho Thái y tìm xem có nguyên nhân gây nên bệnh đau đầu trong phòng hay không. Cho nên lần này, mấy Thái y lập tức phụng chỉ kiểm tra cẩn thận Kiền Ninh cung, thỉnh thoảng còn thảo luận với nhau.
Còn nhân lúc này rảnh rỗi, Hoàng thượng và Lạc Tử Hân cùng nhau đến bên giường Hoàng hậu nằm rồi hỏi han ân cần. Hiển nhiên, mọi sự chú ý của Hoàng hậu chỉ có thể tập trung lên người Hoàng thương, mặc dù vẫn còn chút cảm giác bất an trong lòng. Nguyên nhân chủ yếu khiến cho Hoàng hậu lo lắng chính là việc Hoàng thượng đã vào phòng lâu như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tô ma ma.
Khi Lạc Tử Hân ở cạnh Hoàng hậu khó tránh khỏi việc đọc được những cảm xúc như ẩn như hiện lóe lên trong ánh mắt của nàng ta. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy những suy đoán của mình không hẳn đã sai. Mà ngay lúc này, Thái y mang khuôn mặt nặng nề đi đến bẩm tấu.
"Hoàng thượng, thần đã tìm thấy vài món đồ ở Kiền Ninh cung, cảm thấy thật sự không ổn." Thái y nhắm mắt cúi người dâng một chiếc hộp nhỏ lên cho Hoàng thượng.
"Bên trong là thứ gì?" Hoàng thượng nhìn chiếc hộp trước mặt, hơi cau mày lại.
"Bẩm Hoàng thượng, bên trong chiếc hộp chính là thứ kịch độc, Hạc Đỉnh Hồng." Khi Thái y nói những lời này sắc mặt trở nên hết sức nghiêm túc.
"Hạc Đỉnh Hồng? Hoàng hậu, tại sao lại có thứ này trong cung của nàng?" Hoàng thượng nhìn chiếc hộp rồi cân nhắc một chút, sau đó khẽ đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của Hoàng hậu.
Đương nhiên, khi Hoàng hậu nhìn thấy chiếc hộp thì sắc mặt đã đại biến*, đợi đến lúc Thái y nói ra đây là Hạc Đỉnh Hồng thì sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng nhợt nhạt thêm. Vào lúc Hoàng thượng chất vấn thì một chữ cũng không thể thốt lên được.
đại biến*: có sự thay đổi lớn.
Vì cách đây không lâu, nàng ta đã bắt Tô ma ma cầm những viên Hạc Đỉnh Hồng này ném đi. Nhưng bây giờ đã không thấy bóng dáng của Tô ma ma từ sáng, ngay cả Hạc Đỉnh Hồng còn bình yên vô sự nằm trong Kiền Ninh cung, lại đúng lúc bị người khác tìm được.
"Thần thiếp. . . . . . Thần thiếp cũng không biết chuyện này." Hoàng hậu biết rằng nếu không trả lời thì sẽ càng không ổn thêm, cho nên việc cớ đau đầu mà thở hổn hển trả lời ấp úng.
"Nàng không biết chuyện này?" Hoàng thượng cau mày lại.
Ngay vào lúc này, thái giám ngoài cửa truyền báo: "Thục phi nương nương, Đức Phi nương nương đến."
"Cho các nàng ấy vào đi." Hoàng thượng đứng lên rồi nói.
Chỉ chốc lát sau, Thục phi và Đức phi đã bước vào phòng, nhìn thấy Hoàng thượng ở trong thì giống như kinh sợ, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoàng quý phi nương nương."
Sau khi Hoàng thượng ra hiệu miễn lễ hai người mới đứng lên.
"Nghe nói Hoàng hậu bệnh nặng, thần thiếp và Thục phi lập tức muốn qua đây thăm hỏi Hoàng hậu nương nương một chút. Không biết rằng Hoàng thượng và Hoàng quý phi, còn có cả Quý phi cũng ở đây, không biết có quấy rầy hay không ạ? " Đức Phi dịu dàng nói.
Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng một cái, thấy vẻ mặt bình thản của hắn thì nói: "Cảm tạ các vị muội muội đã tới Kiền Ninh cung thăm Bổn cung, vậy thì có gì gọi là quấy rầy hay không chứ."
Thấy vẻ mặt của Hoàng thượng không khác lạ, Thục phi và Đức phi mới bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thăm hỏi Hoàng hậu vài câu.
"Vừa đúng lúc thấy Hoàng quý phi nương nương, thần thiếp có chuyện đang muốn nói với người đấy ạ." Thục phi nói.
Lạc Tử Hân khẽ ồ một tiếng, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thục phi nhìn Đức phi một cái, hàng chân mày hơi cau lại, thở dài rồi nói: "Thì chính là việc đã điều tra ra được nguyên nhân cái chết của con mèo trong tẩm cung của Ôn tần ngày đó rồi ạ."
"Cái chết của con mèo? Có phải con mèo của Đức phi không? " Lạc Tử Hân cố ý lướt ánh mắt về phía Đức Phi, dò xét ánh mắt của nàng ta.
"Vâng, con mèo trắng kia đúng là trong cung của thần thiếp." Đức phi gật đầu một cái rồi nói: "Mới vừa nãy Thục phi đến tìm thần thiếp, nói rằng sáng sớm nay nghe được tin tức từ Thái y viện, bảo con mèo chết vì trúng độc mà độc này tên là Hạc gì đó?"
"Là Hạc Đỉnh Hồng." Thục phi tiếp lời thêm cho Đức phi.
"Hạc Đỉnh Hồng?" Lạc Tử Hân làm ra vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang Hoàng thương thượng, cũng vô tình mà cố ý liếc mắt nhìn thấy Hoàng thượng mới vừa giao lại chiếc hộp chứa Hạc Đỉnh Hồng trong tay cho Thái y. Đúng lúc này, Hoàng thượng cũng đón lấy ánh mắt của nàng, nàng nhận ra chút do dự lộ ra trong ánh mắt của Hoàng thượng.
"Muội nói là con mèo chết trong tẩm cung của Ôn tần là vì trúng độc Hạc Đỉnh Hồng ư? Vậy có thể là Ôn tần hay không. . .’’ Lạc Tử Hân nói được nửa câu rồi đột nhiên ngừng lại, cẩn thận liếc mắt nhìn Hoàng thượng, im lặng không nói tiếp nữa.
Chẳng qua Hoàng thượng vừa nghe đã hiểu, sắc mặt lập tức trở nên khác thường, trầm giọng hỏi: “Thục phi, nàng nói con mèo kia chết, vậy chết vào lúc nào?”
Thục phi thấy giọng điệu của Hoàng thượng khác thường thì bị dọa sợ đến mức run rẩy toàn thân, giọng nói run run: "Vâng . . . . . Đúng là cùng một ngày với Ôn tần chết do xảy thai.’’
"Cùng một ngày sao?" Đột nhiên Hoàng thượng cao giọng, trong giọng điệu chứa đầy sự tức giận. Trong thoáng chốc đã xoay người về phía Hoàng hậu rồi lạnh lùng nói, “Hoàng hậu, có phải nàng nên giải thích một chút hay không, thứ trong chiếc hộp này từ đâu mà tới?”
Đương nhiên, Hoàng thượng đã tin rằng nguyên nhân xảy thai gây nên cái chết của Ôn tần cũng có thể liên quan đến chuyện tình con mèo chết cùng ngày. Mặc dù không thể chứng minh đó là sự thật, nhưng một con mèo trong hoàng cung sao có thể chết bởi chất kịch độc như thế. Chuyện này vốn không hề đơn giản, huống chi lại tìm thấy chất độc như vậy trong tẩm cung của Hoàng hậu. Tự nhiên hắn cảm thấy chuyện này không phải bình thường, càng không phải vì Hoàng hậu cứ một mực “Không biết chuyện” thì sẽ khiến hắn buông tay.
Hai bàn tay của Hoàng hậu giấu dưới chiếc chăn khẩn trương túm chặt lấy khăn trải giường, không ngừng giày vò nó. Nhịp tim cũng tăng lên nhanh chóng, nhanh đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài. Vì Hoàng thượng đang nhìn nàng chăm chú, nàng ta không thể bày ra hành động ngập ngừng của mình, dĩ nhiên cũng không thể để đôi môi run rẩy.Hoàng hậu cắn chặt hàm răng, bắt buộc bản thân phải thể hiện sự bình thản rồi nói: “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không biết chuyện chiếc hộp này, đây cũng không phải là đồ của Kiền Ninh cung.”
"Vậy thì nó ở đâu ra đây?" Sự lạnh lẽo hiện lên trong con ngươi của Hoàng thượng.
"Vâng . . . . ." Hoàng hậu xoa nhẹ trán, giống như vì đau đầu mà làm vậy, cung nữ ở bên cạnh cũng giúp nàng xoa xoa. Nhưng Lạc Tử Hân lại nhìn thấy rõ ràng, bên dưới đôi mắt đang rũ xuống có một tia sáng lướt qua rất nhanh, đương nhiên là Hoàng hậu đang muốn tìm lời giải thích hợp lý.
Một lát sau, thật sự chỉ cần trong nháy mắt, Hoàng hậu đã bình thản nở một nụ cười tươi tắn rồi nói: “Chiếc hộp này là của Quý phi đưa đến cho thần thiếp.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Quý phi đã đột ngột thay đổi, lập tức giọng nói the thé thoát ra từ cổ họng phản bác: “Hoàng hậu nương nương, người không thể nói bậy được. Có khi nào thần thiếp lại đưa chiếc hộp này sang cho người chứ, Hoàng hậu không thể vu oan cho thần thiếp được.”
Đôi mắt thanh tú của Hoàng hậu khẽ nhìn lên, đưa mắt về phía Hoàng thượng rồi yếu ớt nói: “Hoàng thượng, mấy ngày trước Quý phi có đến nơi này của thần thiếp, tặng đồ cho thần thiếp chuyện này trên dưới Kiền Ninh cung đều nhìn thấy.”
"Nhưng mà, lúc đó thần thiếp chỉ tặng phấn cho Hoàng hậu nương nương mà thôi.’’ Quý phi giải thích, trong lòng lạnh run cả người, nàng ấy không nghĩ tới rằng cuối cùng Hoàng hậu sẽ cắn nàng một cái.
"Nhưng Bổn cung không thấy phấn đâu cả, chính muội đã đưa chiếc hộp này mà. Bổn cung cũng không biết muội lại bỏ Hạc Đỉnh Hồng vào trong chiếc hộp, thì ra là muội muốn gài bẫy hãm hại Bổn cung." Hoàng hậu nói xong thì không còn chút sức lực, xoa nhẹ vầng trán còn hàng chân mày thì cau chặt lại.
Bỗng chốc, Quý phi choáng váng mặt mày, chuyện này không bằng không chứng nhưng đối với nàng lại là một bất lợi. Mà bây giờ Hoàng thượng đang chăm chú nhìn nàng, không phải ngài ấy đã tin câu vào chuyện hoang đường lần này của Hoàng hậu rồi chứ? Nhưng nàng lại không có cách nào chứng minh việc thật sự mình đã làm, dĩ nhiên hiện tại Hoàng hậu sẽ đưa chuyện nàng đưa son phấn qua làm cái cớ, rồi phủ nhận việc tặng son phấn của nàng, nàng lại càng không có cách nào để rửa sạch nỗi oan cho mình rồi. Chuyện đưa phấn qua chính nàng vừa nói ra, điều này rõ ràng là đang nói với mọi người rằng vài hôm trước nàng thật sự có vào tẩm cung tặng đồ cho Hoàng hậu, không phải là tự mình tát vào miệng mình hay sao? Nàng bắt đầu hối hận vì cái miệng nói chuyện không biết chừng mực của mình. Nhưng lời đã thốt ra khỏi miệng như nước đã đổ đi, có làm thế nào cũng không thu lại được.
Thấy lúc đó Quý phi ngây ngốc, sắc mặt của Hoàng thượng càng ngày càng tái xanh, đột nhiên lại nói: "Quý phi bày mưu hạ độc có tư tưởng xấu, vậy nên tước đi danh hiệu Quý phi của nàng ta, ban thưởng lụa trắng."
"Hoàng thượng. . . . . ." Dù thế nào đi nữa Quý phi cũng không có cách nào tiếp nhận sự thật như vậy, khuôn mặt lập tức biến sắc kêu lên thất thanh. Quay đầu lại, vừa đúng nhìn thấy có chút kỳ lạ nơi đáy mắt của Thục phi, tức khắc hiểu rõ một số chuyện trong lòng.
Sợ rằng hôm nay đột nhiên Thục phi chạy đến tẩm cung của Hoàng hậu lộ ra chuyện mèo chết cũng không phải đơn giản như vậy. Nhất định bọn họ phải vì mục đích gì đó, còn vô duyên vô cớ lại tìm thấy Hạc Đỉnh Hồng trong cung của Hoàng hậu. Chẳng lẽ Hoàng hậu đã làm chuyện gì xấu bị người ta phát hiện, mà nàng lại trở thành người chịu tội thay cho nàng ta ư? Quý phi liếc nhìn những người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Hoàng quý phi, lập tức nhớ đến thái độ thù địch của Hoàng hậu đối với nàng ấy, vì thế. . .
Đột nhiên, Quý phi giật thót cả mình, thốt lên rằng: "Hoàng thượng, chuyện này vốn là chủ ý của Hoàng hậu, người muốn hãm hại hạ độc Hoàng quý phi, người. . . ” Lời của nàng vẫn chưa nói hết, đã bị Lạc Tử Hân ngắt lời.
"Quý phi, có lẽ muội đã không nghe rõ, con mèo chết được phát hiện trong cung của Ôn tần, không phải Bổn cung. . . ."
Lời Lạc Tử Hân đã nói, Quý phi không nghe rõ chỉ ngơ ngác nhìn nàng. Ngay giây phút Quý phi còn đang thất thần, thì đã bị thái giám kéo nàng lôi đi, lập tức nghe thấy tiếng kêu oan uổng thê lương của Quý phi hồi lâu vẫn chưa dứt.
Lạc Tử Hân thản nhiên đảo mắt nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương đã giật mình rồi, Quý phi miệng nói lời ngông cuồng, thật sự đáng chết. Mấy ngày nay thân thể của Hoàng hậu không tốt, phải để Tô ma ma chú ý nhiều một chút mới phải.”
Lời nói này của Lạc Tử Hân tuy dửng dưng không có gì kỳ lạ, nhưng khi Hoàng hậu nghe thấy những lời ấy thì nhịp tim lại tiếp tục đập nhanh. Trong lời nàng nói chứa đầy ý tứ nhắc nhở, Hoàng hậu làm sao nghe không hiểu được. Sợ rằng trên tay Hoàng quý phi đã sớm nắm được bằng chứng xác thực việc Hoàng hậu hạ độc lần này. Nhưng nàng ấy lại không vạch trần Hoàng hậu ngay trước mặt Hoàng thượng, chỉ sợ lời nói này cũng chỉ là sự khiêu khích của nàng đối với Hoàng hậu này mà thôi.
Lạc Tử Hân nhìn ánh mắt khác thường của Hoàng hậu, cười nhạt một tiếng. Hôm nay nàng mặc kệ Hoàng hậu đẩy trách nhiệm về phía Quý phi mà không vạch trần nàng ta, thật ra cũng cần phải có lý do. Hoàng thượng vốn không kiểm chứng đã đưa Quý phi đi, hiển nhiên việc này khác với tác phong bình thường của Hoàng thương một trời một vực. Nhất định Hoàng thượng hiểu rõ ràng rằng, chuyện này vốn là “công lao” của Hoàng hậu, nhưng làm sao Hoàng hậu một nước lại có thể chịu ô danh như vậy. Vì thế Quý phi trở thành người chịu tội thay là điều không thể tránh khỏi, như thế này làm sao Lạc Tử Hân có thể vạch trần sự thật khiến Hoàng thương khó xử đây?
Chẳng qua, Lạc Tử Hân vô cùng cảm tạ câu nói “thật lòng” của Quý phi trước khi đi, nhất định Hoàng thượng đã nghe rõ, đối với chuyện này càng thêm thông suốt được một chút. Lạc Tử Hân khẽ mỉm cười trong lòng.
Hoàng hậu đón nhận ánh mắt đầy thâm ý của Lạc Tử Hân, đồng thời lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Hoàng thượng truyền đến trên đầu mình. Hiểu rõ tất cả trong lòng, tấm khăn trải giường càng bị bàn tay của nàng nắm chặt hơn một chút. Nhưng ngay từ đầu Hoàng hậu vẫn không hiểu, chuyện này kín đáo như vậy làm sao lại để cho Hoàng quý phi tìm ra manh mối biết được là nàng làm đây?
Một lát sau, mọi người đều đã rời đi, trước khi chuẩn bị rời đi Hoàng thượng còn giận dữ liếc mắt một cái, khiến Hoàng hậu rùng mình.
"Nương nương. . . . . ." Khi đêm đến, rốt cuộc Tô ma ma cũng vội vã đi vào cung.
Hoàng hậu lập tức nhảy xuống giường, nắm tay Tô ma ma thật chặt, nói: "Tô ma ma, rốt cuộc ngươi đã đi đâu ngươi làm Bổn cung rất lo lắng."
Beta-er: Chạng Vạng
Người đi từ ngoài vào trong phòng chính là Hoàng thượng, hắn đã sớm nghe được cuộc đối thoại bên trong phòng, lập tức cất cao giọng nói: “Lời Hoàng quý phi đã nói không hề sai, kiểm tra thêm một chút cũng là điều nên làm. Truyền Thái y.”
Khi Thái y đến phía sau của Kiền Ninh cung, Hoàng thượng lại để cho Thái y tìm xem có nguyên nhân gây nên bệnh đau đầu trong phòng hay không. Cho nên lần này, mấy Thái y lập tức phụng chỉ kiểm tra cẩn thận Kiền Ninh cung, thỉnh thoảng còn thảo luận với nhau.
Còn nhân lúc này rảnh rỗi, Hoàng thượng và Lạc Tử Hân cùng nhau đến bên giường Hoàng hậu nằm rồi hỏi han ân cần. Hiển nhiên, mọi sự chú ý của Hoàng hậu chỉ có thể tập trung lên người Hoàng thương, mặc dù vẫn còn chút cảm giác bất an trong lòng. Nguyên nhân chủ yếu khiến cho Hoàng hậu lo lắng chính là việc Hoàng thượng đã vào phòng lâu như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tô ma ma.
Khi Lạc Tử Hân ở cạnh Hoàng hậu khó tránh khỏi việc đọc được những cảm xúc như ẩn như hiện lóe lên trong ánh mắt của nàng ta. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy những suy đoán của mình không hẳn đã sai. Mà ngay lúc này, Thái y mang khuôn mặt nặng nề đi đến bẩm tấu.
"Hoàng thượng, thần đã tìm thấy vài món đồ ở Kiền Ninh cung, cảm thấy thật sự không ổn." Thái y nhắm mắt cúi người dâng một chiếc hộp nhỏ lên cho Hoàng thượng.
"Bên trong là thứ gì?" Hoàng thượng nhìn chiếc hộp trước mặt, hơi cau mày lại.
"Bẩm Hoàng thượng, bên trong chiếc hộp chính là thứ kịch độc, Hạc Đỉnh Hồng." Khi Thái y nói những lời này sắc mặt trở nên hết sức nghiêm túc.
"Hạc Đỉnh Hồng? Hoàng hậu, tại sao lại có thứ này trong cung của nàng?" Hoàng thượng nhìn chiếc hộp rồi cân nhắc một chút, sau đó khẽ đưa mắt nhìn vào khuôn mặt của Hoàng hậu.
Đương nhiên, khi Hoàng hậu nhìn thấy chiếc hộp thì sắc mặt đã đại biến*, đợi đến lúc Thái y nói ra đây là Hạc Đỉnh Hồng thì sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng nhợt nhạt thêm. Vào lúc Hoàng thượng chất vấn thì một chữ cũng không thể thốt lên được.
đại biến*: có sự thay đổi lớn.
Vì cách đây không lâu, nàng ta đã bắt Tô ma ma cầm những viên Hạc Đỉnh Hồng này ném đi. Nhưng bây giờ đã không thấy bóng dáng của Tô ma ma từ sáng, ngay cả Hạc Đỉnh Hồng còn bình yên vô sự nằm trong Kiền Ninh cung, lại đúng lúc bị người khác tìm được.
"Thần thiếp. . . . . . Thần thiếp cũng không biết chuyện này." Hoàng hậu biết rằng nếu không trả lời thì sẽ càng không ổn thêm, cho nên việc cớ đau đầu mà thở hổn hển trả lời ấp úng.
"Nàng không biết chuyện này?" Hoàng thượng cau mày lại.
Ngay vào lúc này, thái giám ngoài cửa truyền báo: "Thục phi nương nương, Đức Phi nương nương đến."
"Cho các nàng ấy vào đi." Hoàng thượng đứng lên rồi nói.
Chỉ chốc lát sau, Thục phi và Đức phi đã bước vào phòng, nhìn thấy Hoàng thượng ở trong thì giống như kinh sợ, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoàng quý phi nương nương."
Sau khi Hoàng thượng ra hiệu miễn lễ hai người mới đứng lên.
"Nghe nói Hoàng hậu bệnh nặng, thần thiếp và Thục phi lập tức muốn qua đây thăm hỏi Hoàng hậu nương nương một chút. Không biết rằng Hoàng thượng và Hoàng quý phi, còn có cả Quý phi cũng ở đây, không biết có quấy rầy hay không ạ? " Đức Phi dịu dàng nói.
Hoàng hậu nhìn Hoàng thượng một cái, thấy vẻ mặt bình thản của hắn thì nói: "Cảm tạ các vị muội muội đã tới Kiền Ninh cung thăm Bổn cung, vậy thì có gì gọi là quấy rầy hay không chứ."
Thấy vẻ mặt của Hoàng thượng không khác lạ, Thục phi và Đức phi mới bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thăm hỏi Hoàng hậu vài câu.
"Vừa đúng lúc thấy Hoàng quý phi nương nương, thần thiếp có chuyện đang muốn nói với người đấy ạ." Thục phi nói.
Lạc Tử Hân khẽ ồ một tiếng, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thục phi nhìn Đức phi một cái, hàng chân mày hơi cau lại, thở dài rồi nói: "Thì chính là việc đã điều tra ra được nguyên nhân cái chết của con mèo trong tẩm cung của Ôn tần ngày đó rồi ạ."
"Cái chết của con mèo? Có phải con mèo của Đức phi không? " Lạc Tử Hân cố ý lướt ánh mắt về phía Đức Phi, dò xét ánh mắt của nàng ta.
"Vâng, con mèo trắng kia đúng là trong cung của thần thiếp." Đức phi gật đầu một cái rồi nói: "Mới vừa nãy Thục phi đến tìm thần thiếp, nói rằng sáng sớm nay nghe được tin tức từ Thái y viện, bảo con mèo chết vì trúng độc mà độc này tên là Hạc gì đó?"
"Là Hạc Đỉnh Hồng." Thục phi tiếp lời thêm cho Đức phi.
"Hạc Đỉnh Hồng?" Lạc Tử Hân làm ra vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang Hoàng thương thượng, cũng vô tình mà cố ý liếc mắt nhìn thấy Hoàng thượng mới vừa giao lại chiếc hộp chứa Hạc Đỉnh Hồng trong tay cho Thái y. Đúng lúc này, Hoàng thượng cũng đón lấy ánh mắt của nàng, nàng nhận ra chút do dự lộ ra trong ánh mắt của Hoàng thượng.
"Muội nói là con mèo chết trong tẩm cung của Ôn tần là vì trúng độc Hạc Đỉnh Hồng ư? Vậy có thể là Ôn tần hay không. . .’’ Lạc Tử Hân nói được nửa câu rồi đột nhiên ngừng lại, cẩn thận liếc mắt nhìn Hoàng thượng, im lặng không nói tiếp nữa.
Chẳng qua Hoàng thượng vừa nghe đã hiểu, sắc mặt lập tức trở nên khác thường, trầm giọng hỏi: “Thục phi, nàng nói con mèo kia chết, vậy chết vào lúc nào?”
Thục phi thấy giọng điệu của Hoàng thượng khác thường thì bị dọa sợ đến mức run rẩy toàn thân, giọng nói run run: "Vâng . . . . . Đúng là cùng một ngày với Ôn tần chết do xảy thai.’’
"Cùng một ngày sao?" Đột nhiên Hoàng thượng cao giọng, trong giọng điệu chứa đầy sự tức giận. Trong thoáng chốc đã xoay người về phía Hoàng hậu rồi lạnh lùng nói, “Hoàng hậu, có phải nàng nên giải thích một chút hay không, thứ trong chiếc hộp này từ đâu mà tới?”
Đương nhiên, Hoàng thượng đã tin rằng nguyên nhân xảy thai gây nên cái chết của Ôn tần cũng có thể liên quan đến chuyện tình con mèo chết cùng ngày. Mặc dù không thể chứng minh đó là sự thật, nhưng một con mèo trong hoàng cung sao có thể chết bởi chất kịch độc như thế. Chuyện này vốn không hề đơn giản, huống chi lại tìm thấy chất độc như vậy trong tẩm cung của Hoàng hậu. Tự nhiên hắn cảm thấy chuyện này không phải bình thường, càng không phải vì Hoàng hậu cứ một mực “Không biết chuyện” thì sẽ khiến hắn buông tay.
Hai bàn tay của Hoàng hậu giấu dưới chiếc chăn khẩn trương túm chặt lấy khăn trải giường, không ngừng giày vò nó. Nhịp tim cũng tăng lên nhanh chóng, nhanh đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài. Vì Hoàng thượng đang nhìn nàng chăm chú, nàng ta không thể bày ra hành động ngập ngừng của mình, dĩ nhiên cũng không thể để đôi môi run rẩy.Hoàng hậu cắn chặt hàm răng, bắt buộc bản thân phải thể hiện sự bình thản rồi nói: “Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không biết chuyện chiếc hộp này, đây cũng không phải là đồ của Kiền Ninh cung.”
"Vậy thì nó ở đâu ra đây?" Sự lạnh lẽo hiện lên trong con ngươi của Hoàng thượng.
"Vâng . . . . ." Hoàng hậu xoa nhẹ trán, giống như vì đau đầu mà làm vậy, cung nữ ở bên cạnh cũng giúp nàng xoa xoa. Nhưng Lạc Tử Hân lại nhìn thấy rõ ràng, bên dưới đôi mắt đang rũ xuống có một tia sáng lướt qua rất nhanh, đương nhiên là Hoàng hậu đang muốn tìm lời giải thích hợp lý.
Một lát sau, thật sự chỉ cần trong nháy mắt, Hoàng hậu đã bình thản nở một nụ cười tươi tắn rồi nói: “Chiếc hộp này là của Quý phi đưa đến cho thần thiếp.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Quý phi đã đột ngột thay đổi, lập tức giọng nói the thé thoát ra từ cổ họng phản bác: “Hoàng hậu nương nương, người không thể nói bậy được. Có khi nào thần thiếp lại đưa chiếc hộp này sang cho người chứ, Hoàng hậu không thể vu oan cho thần thiếp được.”
Đôi mắt thanh tú của Hoàng hậu khẽ nhìn lên, đưa mắt về phía Hoàng thượng rồi yếu ớt nói: “Hoàng thượng, mấy ngày trước Quý phi có đến nơi này của thần thiếp, tặng đồ cho thần thiếp chuyện này trên dưới Kiền Ninh cung đều nhìn thấy.”
"Nhưng mà, lúc đó thần thiếp chỉ tặng phấn cho Hoàng hậu nương nương mà thôi.’’ Quý phi giải thích, trong lòng lạnh run cả người, nàng ấy không nghĩ tới rằng cuối cùng Hoàng hậu sẽ cắn nàng một cái.
"Nhưng Bổn cung không thấy phấn đâu cả, chính muội đã đưa chiếc hộp này mà. Bổn cung cũng không biết muội lại bỏ Hạc Đỉnh Hồng vào trong chiếc hộp, thì ra là muội muốn gài bẫy hãm hại Bổn cung." Hoàng hậu nói xong thì không còn chút sức lực, xoa nhẹ vầng trán còn hàng chân mày thì cau chặt lại.
Bỗng chốc, Quý phi choáng váng mặt mày, chuyện này không bằng không chứng nhưng đối với nàng lại là một bất lợi. Mà bây giờ Hoàng thượng đang chăm chú nhìn nàng, không phải ngài ấy đã tin câu vào chuyện hoang đường lần này của Hoàng hậu rồi chứ? Nhưng nàng lại không có cách nào chứng minh việc thật sự mình đã làm, dĩ nhiên hiện tại Hoàng hậu sẽ đưa chuyện nàng đưa son phấn qua làm cái cớ, rồi phủ nhận việc tặng son phấn của nàng, nàng lại càng không có cách nào để rửa sạch nỗi oan cho mình rồi. Chuyện đưa phấn qua chính nàng vừa nói ra, điều này rõ ràng là đang nói với mọi người rằng vài hôm trước nàng thật sự có vào tẩm cung tặng đồ cho Hoàng hậu, không phải là tự mình tát vào miệng mình hay sao? Nàng bắt đầu hối hận vì cái miệng nói chuyện không biết chừng mực của mình. Nhưng lời đã thốt ra khỏi miệng như nước đã đổ đi, có làm thế nào cũng không thu lại được.
Thấy lúc đó Quý phi ngây ngốc, sắc mặt của Hoàng thượng càng ngày càng tái xanh, đột nhiên lại nói: "Quý phi bày mưu hạ độc có tư tưởng xấu, vậy nên tước đi danh hiệu Quý phi của nàng ta, ban thưởng lụa trắng."
"Hoàng thượng. . . . . ." Dù thế nào đi nữa Quý phi cũng không có cách nào tiếp nhận sự thật như vậy, khuôn mặt lập tức biến sắc kêu lên thất thanh. Quay đầu lại, vừa đúng nhìn thấy có chút kỳ lạ nơi đáy mắt của Thục phi, tức khắc hiểu rõ một số chuyện trong lòng.
Sợ rằng hôm nay đột nhiên Thục phi chạy đến tẩm cung của Hoàng hậu lộ ra chuyện mèo chết cũng không phải đơn giản như vậy. Nhất định bọn họ phải vì mục đích gì đó, còn vô duyên vô cớ lại tìm thấy Hạc Đỉnh Hồng trong cung của Hoàng hậu. Chẳng lẽ Hoàng hậu đã làm chuyện gì xấu bị người ta phát hiện, mà nàng lại trở thành người chịu tội thay cho nàng ta ư? Quý phi liếc nhìn những người trong phòng, ánh mắt dừng lại trên người Hoàng quý phi, lập tức nhớ đến thái độ thù địch của Hoàng hậu đối với nàng ấy, vì thế. . .
Đột nhiên, Quý phi giật thót cả mình, thốt lên rằng: "Hoàng thượng, chuyện này vốn là chủ ý của Hoàng hậu, người muốn hãm hại hạ độc Hoàng quý phi, người. . . ” Lời của nàng vẫn chưa nói hết, đã bị Lạc Tử Hân ngắt lời.
"Quý phi, có lẽ muội đã không nghe rõ, con mèo chết được phát hiện trong cung của Ôn tần, không phải Bổn cung. . . ."
Lời Lạc Tử Hân đã nói, Quý phi không nghe rõ chỉ ngơ ngác nhìn nàng. Ngay giây phút Quý phi còn đang thất thần, thì đã bị thái giám kéo nàng lôi đi, lập tức nghe thấy tiếng kêu oan uổng thê lương của Quý phi hồi lâu vẫn chưa dứt.
Lạc Tử Hân thản nhiên đảo mắt nói với Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương đã giật mình rồi, Quý phi miệng nói lời ngông cuồng, thật sự đáng chết. Mấy ngày nay thân thể của Hoàng hậu không tốt, phải để Tô ma ma chú ý nhiều một chút mới phải.”
Lời nói này của Lạc Tử Hân tuy dửng dưng không có gì kỳ lạ, nhưng khi Hoàng hậu nghe thấy những lời ấy thì nhịp tim lại tiếp tục đập nhanh. Trong lời nàng nói chứa đầy ý tứ nhắc nhở, Hoàng hậu làm sao nghe không hiểu được. Sợ rằng trên tay Hoàng quý phi đã sớm nắm được bằng chứng xác thực việc Hoàng hậu hạ độc lần này. Nhưng nàng ấy lại không vạch trần Hoàng hậu ngay trước mặt Hoàng thượng, chỉ sợ lời nói này cũng chỉ là sự khiêu khích của nàng đối với Hoàng hậu này mà thôi.
Lạc Tử Hân nhìn ánh mắt khác thường của Hoàng hậu, cười nhạt một tiếng. Hôm nay nàng mặc kệ Hoàng hậu đẩy trách nhiệm về phía Quý phi mà không vạch trần nàng ta, thật ra cũng cần phải có lý do. Hoàng thượng vốn không kiểm chứng đã đưa Quý phi đi, hiển nhiên việc này khác với tác phong bình thường của Hoàng thương một trời một vực. Nhất định Hoàng thượng hiểu rõ ràng rằng, chuyện này vốn là “công lao” của Hoàng hậu, nhưng làm sao Hoàng hậu một nước lại có thể chịu ô danh như vậy. Vì thế Quý phi trở thành người chịu tội thay là điều không thể tránh khỏi, như thế này làm sao Lạc Tử Hân có thể vạch trần sự thật khiến Hoàng thương khó xử đây?
Chẳng qua, Lạc Tử Hân vô cùng cảm tạ câu nói “thật lòng” của Quý phi trước khi đi, nhất định Hoàng thượng đã nghe rõ, đối với chuyện này càng thêm thông suốt được một chút. Lạc Tử Hân khẽ mỉm cười trong lòng.
Hoàng hậu đón nhận ánh mắt đầy thâm ý của Lạc Tử Hân, đồng thời lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Hoàng thượng truyền đến trên đầu mình. Hiểu rõ tất cả trong lòng, tấm khăn trải giường càng bị bàn tay của nàng nắm chặt hơn một chút. Nhưng ngay từ đầu Hoàng hậu vẫn không hiểu, chuyện này kín đáo như vậy làm sao lại để cho Hoàng quý phi tìm ra manh mối biết được là nàng làm đây?
Một lát sau, mọi người đều đã rời đi, trước khi chuẩn bị rời đi Hoàng thượng còn giận dữ liếc mắt một cái, khiến Hoàng hậu rùng mình.
"Nương nương. . . . . ." Khi đêm đến, rốt cuộc Tô ma ma cũng vội vã đi vào cung.
Hoàng hậu lập tức nhảy xuống giường, nắm tay Tô ma ma thật chặt, nói: "Tô ma ma, rốt cuộc ngươi đã đi đâu ngươi làm Bổn cung rất lo lắng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.