Mơ Ước Hậu Vị

Chương 63: Sát thủ.

Tuyết Chi Hàm

19/12/2016

"Nương nương, nô tì nghe được một tin." Vận Thần đi đến bên người Thuận phi, vẻ mặt vô cùng thần bí.

Thuận phi đặt chén trong tay xuống, nhìn thoáng qua Vận Thần một chút, hỏi: "Nói một chút nghe xem nào?"

Vận Thần đến gần Thuận phi, nhỏ giọng nói: "Nô tì nghe nói, Phó công công bồi dưỡng không ít cao thủ trong cung."

Thuận phi nghe được những lời này, nhất thời suy nghĩ cũng bị thu hút, lập tức tiếp miệng hỏi: "Phó Hổ à? Ngươi nói thật không?"

Vận Thần gật đầu thật mạnh: "Thật ạ, nô tì thấy rõ ràng, thậm chí còn có thể nghe rõ lời hai tên thị vệ kia nói nữa, nói là công công bồi dưỡng bọn họ, muốn bọn họ dốc sức cho ngài ấy, đến lúc đoạt vị thì nhất định bọn họ sẽ có lợi, còn nói bọn họ là sát thủ gì đó, hình như nhiệm vụ sắp tới của bọn họ sẽ còn phải ra tay với Lưu thị vệ nữa."

Lòng Thuận phi hơi trầm xuống, phải biết mấy tên cao thủ mà Lưu Siêu Bình bồi dưỡng cũng là vì để đối phó với những người gây trở ngại cho hắn ở trong và ngoài cung, mục đích của hắn là trèo lên được chức thống lĩnh Cấm Vệ Quân, thậm chí còn là vị trí rất cao. Nhưng tại sao Phó công công này lại muốn đối phó với Lưu Siêu Bình? Thuận phi thấy chuyện này không thể qua loa là xong được.

"Ngươi có biết bọn họ sắp làm gì không?"

Vận Thần gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nô tì cũng không nghe rõ lắm, nhưng hình như đã nghe thấy bọn họ nói phải chặt đứt đường của Bình gia gì đấy, không biết có phải là do bọn họ muốn đoạt ngôi vị hoàng đế không? Thật đáng sợ. Còn nữa, nương nương à, liệu có phải bọn họ đã biết chuyện Lưu thị vệ..."

"Này, nhỏ tiếng một chút." Thuận phi trừng mắt liếc Vận Thần, đảo mắt quét từ trong ra ngoài phòng, sau khi xác định không có ai thì mới nói: "Chỉ sợ là như vậy thôi, có lẽ mấy cao thủ mà Phó Hổ bồi dưỡng định gây bất lợi cho hoàng quyền, nhưng khi biết bên của Lưu thị vệ cũng có chút cao thủ thì lại muốn loại bỏ chướng ngại này."

Lòng Thuận phi có chút lạnh đi, sợ rằng chuyện này không dễ đối phó như vậy, nếu cứ tiếp tục như thế thì chắc chắn sẽ hỏng bét, nhanh chóng bảo Vận Thần đi gọi Lưu Siêu Bình, hai người ở lại trong phòng bàn bạc một lúc lâu.

Vài đêm này, thật sự Lưu Siêu Bình không thể ngủ ngon, nghĩ đến chuyện ngày ấy Thuận phi đã nói với hắn, lòng cũng trở nên nặng nề, ngày đó khi ở chỗ Thuận phi, hai người cũng không thể nghĩ được cách nào, bởi vì dù sao cũng không biết tin tức mà nha đầu Vận Thần kia nghe được có đáng tin hay không, hơn nữa cho dù lời của Vận Thần không sai, nhưng phải làm cách nào mới có thể đề phòng người của Phó Hổ đây, đúng là một chuyện vô cùng khó xử.

Người ta ở một nơi bí mật gần đó, bản thân mình lại ở ngoài sáng, nếu Vận Thần không nghe nhầm thì chắc chắn Phó Hổ đã rõ ràng tình huống ở bên mình, nhưng hiện tại hắn không biết mấy cao thủ do Phó Hổ bồi dưỡng đang ở đâu, đây là điều làm cho hắn có chút bất an không thể yên.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên hắn lại nhìn thấy một bóng người lướt qua ngoài cửa sổ, lần này liền giật thót mình, nhảy phắt xuống khỏi giường, nhanh chóng mặc y phục rồi lấy thanh kiếm bên cạnh giường, cẩn thận nhìn bên ngoài cửa sổ.

Qủa nhiên, bóng người kia lại lướt qua thêm lần nữa, Lưu Siêu Bình đẩy mạnh cửa sổ ra, vừa lúc bắt gặp hắc y nhân kia. Hắc y nhân vừa nhìn thấy Lưu Siêu Bình liền bắt đầu ra tay tàn nhẫn. Có điều Lưu Siêu Bình cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, hắn rút lợi kiếm rồi chém đáp trả, sau vài kiếm qua lại, cánh tay của người nọ đã bị hắn chém bị thương. Hắc y nhân thấy Lưu Siêu Bình đang ép sát từng bước thì cũng không dám hiếu chiến, phi thân lướt qua đầu tường muốn chạy trốn.

Tất nhiên Lưu Siêu Bình không thể buông tha cho người kia, tuy trong lòng hắn đã sớm có dự cảm đây chính là người do Phó Hổ phái tới, nhưng cũng không dám khẳng định, vì thế phải bắt cho được người này rồi hỏi cho rõ. Huống hồ qua mấy hiệp, rõ ràng võ công của người nọ không như mình, cho nên hắn rất tự tin rằng mình sẽ bắt được người này.

Hắc y nhân chạy trốn một đường, Lưu Siêu Bình cũng đuổi theo một đường, dĩ nhiên giờ này đã là đêm khuya, phần lớn mọi người đều đã ngủ, trên đường không có một bóng người, vì thế dù hai người này cứ một trước một sau thì cũng không có ai chú ý tới. Chẳng qua lòng Lưu Siêu Bình lại có chút căng thẳng, hôm nay là vì hắn không phải trực đêm nên mới được ở nhà, sát thủ lại tới vào lúc này, hiển nhiên đối phương đang ngắm tới hắn, nhất định việc này cần phải được làm rõ.

Sau khi trải qua một hồi truy đuổi, cuối cùng hắc y nhân tiến vào một ngõ nhỏ rồi biến mấy, Lưu Siêu Bình cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua, nhanh chóng tiến vào trong phố nhỏ đó, lại phát hiện bên trong là một khoảng sân nhỏ, chẳng qua lại có rất nhiều người ở đây.

Lưu Siêu Bình vô cùng bất ngờ, vội vàng rụt mình trở về, lén lút liếc mắt nhìn vào trong, lại thấy bên trong đều là người tập võ, thoạt nhìn như đang luyện tập. Bây giờ vẫn còn là nửa đêm, những người này lại tập võ lúc đêm hôm khuya khoắt như thế, chỉ sợ bọn họ không hề đơn giản.

Lúc hắn đang suy nghĩ, đột nhiên người đứng đầu hét lớn một tiếng: "Mạnh mẽ lên cho ta, luyện cho tốt, muốn làm việc thay Phó công công thì nhất định phải luyện võ cho tốt, có nghe không?"

"Có chết cũng không màng." Trăm miệng một lời hô lớn.



Lưu Siêu Bình nhếch môi, trong lòng vô cùng vui sướng, không phải đây chính là đi mòn giày sắt cũng chả tìm được, cuối cùng được đến lại chẳng mất công gì sao? Còn để hắn phát hiện được sào huyệt của Phó Hổ nữa chứ!

Hừ, lúc này, cứ xem ta làm thế nào để diệt trừ ngươi đi, Phó Hổ, người chờ đấy. Lưu Siêu Bình nghĩ thầm, nụ cười đắc ý hiện lên trên khuôn mặt của hắn.

Lúc này hắn mới quay đầu, lại thấy có một người đang quan sát hắn như hổ rình mồi, lòng lộp bộp một tiếng, sắc mặt cũng hơi đổi.

"A, Lưu thị vệ à? Ngươi ở đây thật sao?" Đột nhiên giọng nói của người kia vang lên: "Qủa nhiên là không sai, Lưu Siêu Bình nhà ngươi lại dám bồi dưỡng nhiều sát thủ bên ngoài cung như vậy, cuối cùng là ngươi muốn làm gì đây?"

Lưu Siêu Bình tập trung nhìn kĩ, người tới chính là thống lĩnh Cấm Vệ Quân Tống Chấn, hắn có chút sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể làm rõ cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra.

Nhìn ánh mắt dại ra của Lưu Siêu Bình, Tống Chấn vừa phất tay, thị vệ phía sau nhanh chóng xông vào tiểu viện kia, Lưu Siêu Bình thấy thế thì đã hiểu, đây rõ ràng là tới bắt người. Chỉ thấy trong nháy mắt, mấy 'cao thủ' này đã bắt đầu đánh nhau với thị vệ, nhưng lần này người mà Tống Chấn mang đến cũng không phải là dạng tầm thường, hai bên quyết đấu một hồi, dường như rất nhiều người trong tiểu viện này đều không phải là đối thủ của bọn họ, tuy rằng đã có một vài kẻ chạy thoát, nhưng cuối cùng vẫn có hai người bị thị vệ Tống Chấn mang tới bắt lấy, áp chế đến mức không thể nhúc nhích.

Tống Chấn nhìn chăm chú vào Lưu Siêu Bình đang trợn mắt há mồm, chỉ vào hai người đang bị thị vệ khống chế kia, chất vấn: "Nói xem, các ngươi là ai?"

Hai người này cũng được coi như là có chí khí, quay đầu không muốn trả lời.

Tống Chấn hừ lạnh, nói: "Không nói sao, vậy thì giết!"

Thị vệ giơ kiếm lên định chém bọn họ, quả nhiên sắc mặt của hai người này biến đổi trong chốc lát, mắt cũng hiện lên vẻ hoảng sợ, quay đầu nhìn Lưu Siêu Bình, run rẩy nói: "Lưu đại nhân, cứu mạng với."

"Đã nói vậy thì chắc chắn những người này chính là sát thủ mà Lưu Siêu Bình ngươi bồi dưỡng rồi! Thì ra tin báo không sai, hừ." Tống Chấn nhìn chằm chằm vào hắn một cách dữ tợn, lạnh giọng nói.

Lúc này Lưu Siêu Bình càng mơ hồ hơn, rõ ràng là người của Phó Hổ, sao lại biến thành người của hắn rồi? Tuy rằng đúng là hắn có bồi dưỡng một ít người ở bên ngoài cung, nhưng tuyệt đối không phải là mấy người trong ngõ nhỏ này. Chẳng qua sau khi ngạc nhiên một lúc, suy nghĩ của hắn cũng đã quay trở lại, lớn tiếng nói: "Tống đại nhân, chắc chắn chuyện này không hề liên quan gì tới thuộc hạ, đây là người của Phó Hổ."

Tống Chấn hơi nhíu mày, cả giận nói: "Ngươi còn dám nói lung tung hãm hại cho Phó công công à? Được, nếu ngươi đã nói thế thì ta mang hai người này về trước, giao cho Đại Lý Tự từ từ thẩm vấn."

Dừng một chút, hắn nhìn về phía Lưu Siêu Bình, nói: "Hừ, ngươi cứ chờ phán quyết của Đại Lý Tự đi, xem thử kết quả có phải là ngươi vô tội hay không."

Nói xong, Tống Chấn sai người bắt hai 'cao thủ' kia rời đi, Lưu Siêu Bình ngơ ngác nhìn bóng lưng của bọn họ, sửng sốt một lúc lâu.

...

"Nương nương, đêm nay hoàng thượng có chuyện quan trọng nên sẽ không đến chỗ của người." Vệ Dịch Hiên đi đến chỗ của Thuận phi để báo vài lời.

Vốn dĩ buổi sáng còn nói đêm nay hoàng thượng sẽ ở lại Bách Linh Cung, nhưng tại sao đột nhiên lại không đến nữa, lòng Thuận phi cũng có chút bất ngờ: "Vệ công công, hoàng thượng chuyển đến cung khác sao?"

Vệ Dịch Hiên mỉm cười: "Cũng không phải, chỉ là hiện tại hoàng thượng bận đi xử lý chút chuyện của sát thủ, lúc này đang tiếp kiến Lưu đại nhân, ngài nói tối nay không có tâm trạng."

"Sát thủ à? Trong cung có ai gặp sát thủ sao, chuyện gì xảy ra vậy?" Đột nhiên trong lòng Thuận phi có chút dự cảm bất an.

Vệ Dịch Hiên thở dài: "Còn không phải là Lưu Siêu Bình kia sao, hoàng thượng phát hiện hắn bồi dưỡng rất nhiều sát thủ ở bên ngoài, hơn nữa còn bắt được cả hai người, bọn họ khai là người của Lưu Siêu Bình, hiện tại hoàng thượng vẫn đang phải thẩm tra hai người này, ngài rất coi trọng chuyện này đấy."



"Cái gì? Sao có thể có chuyện đó được!" Thuận phi bị hoảng sợ mà thất thanh.

Vệ Dịch Hiên có chút sững sờ, nhìn nàng ta rồi nói: "Dường như nương nương rất quan tâm đến chuyện này thì phải."

Bỗng chốc Thuận phi đã phát hiện mình có chút luống cuống, vội ổn định lại vẻ mặt rồi nói: "Bản cung chỉ lo cho hoàng thượng mà thôi. Đúng rồi, hiện tại Lưu Siêu Bình kia như thế nào rồi?"

Dường như Vệ Dịch Hiên đã hiểu ra chút gì, a một tiếng rồi trả lời: "Hiện tại hoàng thượng đã thẩm vấn hai người kia, giờ Lưu Siêu Bình đã bị đình chức, bị nhốt trong cung để đợi tra thẩm sau."

"Nói chính xác là vẫn còn chưa bị nhốt vào ngục sao?" Thuận phi hỏi.

"Vâng, tới giờ thì chưa, có lẽ chỉ chờ sau khi có kết quả chính xác thì mới tra xét đến hắn, hiện tại hắn đang bị giam lỏng trong cung."

"Thì ra là như vậy." Hình như Thuận phi còn thở phào một hơi, nhưng sự hoảng loạn trong ánh mắt vẫn còn như cũ.

"Vậy nô tài xin cáo từ trước, chỗ của hoàng thượng vẫn còn việc chờ nô tài làm." Vệ Dịch Hiên hành lễ rồi xoay người rời đi.

Không được, nhất định nàng ta phải nghĩ cách gặp Lưu Siêu Bình một lần. Thuận phi vừa có suy nghĩ này thì đã nhanh chóng rời khỏi cung.

Vệ Dịch Hiên vẫn chưa đi xa, nhìn bóng lưng của Thuận phi, khoé môi hắn lại nhếch lên thành một độ cong vừa đủ.

"Siêu Bình, cuối cùng thì tại sao lại như thế này?" Lưu Siêu Bình đang lo lắng mà đi lòng vòng, bất chợt lại nghe thấy giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu nhìn thì thấy đúng là Thuận phi.

Thuận phi vừa vào cửa đã nhanh chóng đóng cửa lại, vội la lên: "Có người nói ngươi bồi dưỡng không ít sát thủ bên ngoài cung, sao ngươi lại để người tra phát hiện vậy?"

Sắc mặt của Lưu Siêu Bình cũng có chút bất an, nói: "Thật sự thì chuyện này cũng rất kì lạ, rõ ràng hai kẻ bị bắt đến chính là người của Phó Hổ, căn bản cũng không phải là người của ta, nhưng không biết tại sao, bỗng nhiên Tống Chấn lại tới đó, vô cùng khẳng định mấy người kia là do ta bồi dưỡng.”

Lưu Siêu Bình nói hết chuyện đã xảy ra cho Thuận phi.

Sau khi Thuận phi nghe xong thì dậm chân nói: "Ai da, ngươi bị gài vào bẫy rồi, rõ ràng là có kẻ cố ý hãm hại mà."

Sắc mặt của Lưu Siêu Bình cũng trở nên trắng nhợt, nghĩ lại thấy mấy lời này cũng không sai, nhất thời trở nên hoảng hốt, nói: "Nói như vậy, nhất định kết quả thẩm tra lần này sẽ gây bất lợi cho ta sao?"

"Còn phải nói à!" Thuận phi gấp đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh: "Ta thấy ngươi vẫn nên chạy đến nơi nào đó đi, nếu không thì chắc chắn sẽ phải chết mất."

"Chạy sao?" Lưu Siêu Bình trợn to hai mắt.

Thuận phi gật đầu thật mạnh: "Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết được, ta giúp ngươi nghĩ cách rời khỏi chỗ này."

Vừa nói đến đây, đột nhiên cửa lại bị người đá văng, hai người có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Ước Hậu Vị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook