Chương 74: Thân thế sóng gió ( 3 )
Tuyết Chi Hàm
10/01/2017
"Đưa Ninh phi hồi cung trước đi." Vẻ mặt hoàng thượng lạnh nhạt, từ trên mặt hắn không nhìn ra rốt cuộc trong lòng hắn có suy nghĩ gì. Lạc Tử Hân
vừa rời khỏi phòng, hắn liền ngồi xuống, thản nhiên lấy sổ con ra xem.
Vài ngày sau, nghe nói quả thực Trữ tướng quân mang quân hồi triều, hoàng thượng vì bọn họ mà cử hành lễ chúc mừng long trọng. Sự kiện nổi trội nhất trong đó chính là hoàng thượng thế mà lại phong cho Lạc Kiến Phú làm Đốc Ngự Sử Nhất Phẩm. Bởi vì trong trận chiến này, Lạc Kiến Phú đã hoạch định kế hoạch quan trọng giúp hoàng thượng, nhưng chỉ phong cho hắn làm quan văn, xem ra trong lòng hoàng thượng vẫn còn có chút phòng bị hắn.
Đối với chuyện đột nhiên hoàng thượng bắt đầu trọng dụng Lạc Kiến Phú, từ trong triều ra đến ngoài triều đều có khen chê, nhưng bởi vì hắn ta lập được chiến công, lại có Trữ tướng quân dốc hết sức tiến cử, cho nên chỉ trôi qua vài ngày, những đồn đãi phản đối kia đều dần dần biến mất.
Còn một sự kiện khác cũng làm cho hoàng thượng cảm thấy không ngờ tới, đó chính là chuyện về khoáng thạch (quặng sắt). Triều đình hết sức tôn sùng Ninh phi, không ít quan viên đều rất tán thưởng chuyện này, thậm chí vì vậy mà cầu hoàng thượng khen thưởng cho Ninh phi.
"Thật sự nàng rất được lòng người đó." Mục Nguyên Trinh nắm lấy cằm Lạc Tử Hân, cười như không cười, nói.
"Đây là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, trời cao phù hộ cho giang sơn Đại Vũ ta, thần thiếp mới tìm được một nơi sung túc như thế." Lạc Tử Hân khẽ nói.
"Mặc dù thật sự nàng có công với Đại Vũ, khiến cho các quan viên đều trầm trồ khen ngợi nàng, nhưng việc nàng khi quân cũng là sự thật." Ánh mắt hoàng thượng nhìn nàng trở nên sâu thẳm hơn một chút.
Lạc Tử Hân vội quỳ gối, rũ mắt xuống, cung kính nói, "Thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng tha tội."
Mục Nguyên Trinh nhìn nàng thật lâu, sau đó chậm rãi thở phào một cái, nói: "Có điều, coi như nàng có công với trẫm, mà nay Lạc Kiến Phú cũng trung thành tận tâm, trẫm cũng không phải là một hoàng thượng không phân rõ phải trái."
Dừng một chút, hắn chắp hai tay ra sau lưng, đi thong thả vài bước rồi nói tiếp, "Trẫm cảm thấy nàng nên tự cảnh tỉnh bản thân cho tốt, yên tĩnh mà suy ngẫm lại lỗi lầm của mình. Vốn dĩ Thái hậu muốn đến chùa bái Phật tạ lễ, trẫm thấy không bằng như vầy đi, nàng đi đến Phạm Quang Tự, thay mặt Thái hậu niệm Phật ba tháng. Ba tháng sau, trẫm sẽ phái người đón nàng hồi cung, xem như chuyện này kết thúc ở đây."
"Tạ hoàng thượng ân điển." Lạc Tử Hân dập đầu bái tạ.
Rốt cuộc thì lo lắng trong lòng của Lạc Tử Hân cũng nhẹ đi, cuối cùng chuyện này cũng nhờ cách thức ôn hòa như vậy mà có được kết quả tốt đẹp, lại không cần ở trong cung vì chuyện thân phận mà thấp thỏm lo âu. Nhưng nàng cũng suy nghĩ lại một vấn đề, nếu như lúc ấy nàng không nghĩ biện pháp lập công lao cho mình, lấy được sự tán thưởng của quần thần, hoàng thượng có xử trí nàng giống như hiện tại hay không?
"Hoàng thượng, sứ thần Đồ Nhã Quốc tới." Đúng lúc đó, Phó Hổ đi vào bẩm báo.
Vẻ mặt của Mục Nguyên Trinh lập tức trở nên rất nghiêm túc. Hắn nhàn nhạt nói với Lạc Tử Hân, "Nàng hồi cung trước đi, về chuyện đi Phạm Quang Tự, qua vài ngày nữa trẫm sẽ sắp xếp."
Nói xong, hắn liền rời khỏi Thái Kiền Cung, có lẽ là đi ứng phó với người của Đồ Nhã Quốc.
Đồ Nhã Quốc luôn đối lập với Đại Vũ Quốc, những năm qua đã nhiều lần khơi lên chiến loạn. Lần này mới bình ổn chiến loạn với Bạch Thiêu Quốc, Đồ Nhã Quốc lại rục rịch ngóc đầu dậy. Tuy rằng bây giờ Mục Nguyên Trinh cảm thấy thực lực của đất nước cũng tạm được, nếu thật sự ganh đua cao thấp với Đồ Nhã Quốc cũng không phải là không có phần thắng, chỉ là vừa mới trải qua một trận chiến, nếu lại huy động nhân lực, chỉ sợ hao tài tốn của, huống chi bây giờ là lúc cần nghĩ ngơi dưỡng sức, thời điểm cần tích trữ binh lực.
Vì vậy, nếu Đồ Nhã Quốc không khơi mào chiến tranh, Đại Vũ Quốc cũng muốn dàn xếp ổn thỏa, cho nên đối với chuyện Đồ Nhã Quốc đề xuất trao đổi một chút tài vật, Mục Nguyên Trinh đều đồng ý một cách sảng khoái.
"Cảm tạ Hoàng đế Đại Vũ về những thứ tơ lụa và lương thực này." Sứ thần Đồ Nhã Quốc - Ba Đạt Nhĩ khẽ cúi người, đáp tạ.
Ba Đạt Nhĩ là Vương Gia của Đồ Nhã Quốc, lần này lấy thân phận sứ thần đi sứ Đại Vũ Quốc, coi như đủ nể mặt, cho nên Mục Nguyên Trinh cũng không dám tùy tiện thất lễ, mà nền tảng lập quốc của Đồ Nhã là dân tộc du mục, thiếu lương thực và các loại tài nguyên là một trong những nguyên nhân bọn họ muốn mở rộng lãnh thổ. Vì vậy mà lần này, sau khi Mục Nguyên Trinh sảng khoái cho bọn họ những thứ này, khuôn mặt Ba Đạt Nhĩ liền hiện lên vẻ hài lòng.
Nhưng mà Mục Nguyên Trinh cũng có suy tính của mình. Tuy rằng Đồ Nhã Quốc chỉ là một nước nhỏ, nhưng binh lực lại không yếu, nếu thật sự lấy cứng chọi với cứng, chưa chắc Đại Vũ Quốc sẽ chiếm được lợi thế, không bằng lấy những thứ này tạo chút ân huệ tạm thời để chặn miệng của bọn họ. Chờ thêm một khoảng thời gian, khi bên núi Kỳ Nguyên chế tạo ra được nhiều binh khí hữu lực, binh lực sung túc rồi, thu thập bọn chúng cũng không muộn.
"Hoàng thượng, lần này tiểu vương tới Đại Vũ Quốc, nghe nói trong hoàng cung Đại Vũ Quốc có một nữ tử thần kỳ, vì Đại Vũ Quốc mà tạo ra không ít thần binh lực khí." Ba Đạt Nhĩ cười nói.
Mục Nguyên Trinh nghi hoặc, "Ngươi nói là . . . . ."
Ba Đạt Nhĩ gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, nói, "Vừa rồi Tiểu vương nghe người Đại Vũ Quốc nói, hình như là một vị phi tử trong cung của hoàng thượng, nghe nói vì Đại Vũ Quốc mà tìm được một nguồn tài nguyên tốt."
Mục Nguyên Trinh khẽ mỉm cười, nói, "Nàng cũng chỉ là người trong nội cung của trẫm, chỉ là tình cờ thôi."
"Nghe nói nàng là Ninh phi?" Đương nhiên Ba Đạt Nhĩ không định buông tha đề tài này.
Mục Nguyên Trinh cười cười, cất cao giọng nói, " Xem ra Ba Đạt Nhĩ Vương Gia rất quan tâm tới bổn quốc, những chuyện nhỏ nhặt thế này cũng biết."
Ba Đạt Nhĩ cười sang sảng ha ha, nói, "Ba Đạt Nhĩ ta rất thích nữ nhân thông minh, cho nên, hoàng thượng à, Ba Đạt Nghĩ có một thỉnh cầu."
"Mời nói." Mục Nguyên Trinh nói.
Ba Đạt Nhĩ mỉm cười, trả lời, "Chính là đưa nữ nhân thông minh này cho Bổn vương, để nàng trở thành vương phi của Bổn vương."
Vừa dứt lời, trên triều đình liền thổn thức một tràng, đây không phải là công khai tranh giành nữ nhân cùng hoàng thượng sao?
Mục Nguyên Trinh vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, nhìn hắn một cái thật sâu, không nói lời nào, nhưng những đại thần khác đã không thể nhịn được, một vị tướng liền mở miệng, "Ba Đạt Nhĩ Vương Gia, sợ rằng không ổn đâu, Ninh phi chính là phi tần của hậu cung Đại Vũ Quốc ta..."
"Được, trẫm đồng ý với ngươi." Không đợi vị tướng kia nói dứt lời, hoàng thượng lại đáp ứng, điều này làm cho tất cả mọi người không khỏi chấn động.
Ba Đạt Nhĩ mở miệng đòi người, hoàng thượng lại đồng ý chuyện này. Thời gian chỉ trong một câu nói, cũng có thể nhiểu được, hoàng thượng đã chấp nhận một cách vô cùng sảng khoái.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Mục Nguyên Trinh vẫn tiếp tục trò chuyện rất vui vẻ với Ba Đạt Nhĩ.
"Hoàng thượng thật muốn đưa thần thiếp cho Ba Đạt Nhĩ kia?" Lạc Tử Hân đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn hoàng thượng, trong đôi mắt ẩn chứa lệ quang không thể nhận ra.
Mục Nguyên Trinh khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, giọng nói rất kiên định, "Ninh phi, trẫm biết như vậy là làm khó nàng, nhưng mà trẫm hi vọng nàng có thể lấy quốc gia làm trọng."
"Hoàng thượng..." Lạc Tử Hân hít một hơi thật sâu, yếu ớt nói, "Hoàng thượng cứ như vậy mà bỏ thần thiếp sao?”
Mục Nguyên Trinh đến gần nàng, nâng mặt của nàng lên, khẽ vuốt đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, "Đương nhiên trong lòng Trẫm khó bỏ, nghĩ tới thâm tình của chúng ta ở Lê Châu, hôm nay chắp tay đưa nàng cho người, trong lòng trẫm cũng không sung sướng gì cho cam, nhưng mà trẫm không thể để cho thiên hạ gánh thêm sóng gió lần nữa. Vì vậy, Ngọc Hân, hãy tha thứ cho trẫm."
Một tiếng Ngọc Hân này làm cho lòng Lạc Tử Hân cảm thấy chua xót, nhưng nàng chẳng thể nào phản bác được. Đây là thánh chỉ, nàng không thể không tuân theo. Nàng không biết nàng làm thế nào ra được khỏi Thái Kiền Cung, bước đi từng bước hoảng loạn, vô tình đụng phải Vệ Dịch Hiên.
"Nương nương, người không sao chứ?" Trong mắt Vệ Dịch Hiên lộ vẻ lo lắng, muốn nói rồi lại thôi.
Lạc Tử Hân giương mắt nhìn hắn, nói, "Hoàng thượng quyết định đưa ta cho Ba Đạt Nhĩ rồi."
Vệ Dịch Hiên cụp mắt xuống, nói, "Hoàng thượng... thật không biết ngài nghĩ như thế nào, một tiếng liền đồng ý."
"Lúc ở trên triều, hoàng thượng không do dự một chút nào phải không?" Lạc Tử Hân khẽ hỏi.
Vệ Dịch Hiên không trả lời, hắn không nhẫn tâm nói cho nàng biết, ngay cả chân mày hoàng thượng cũng không nhíu một cái, gần như thời gian chỉ cách một hơi thở, liền tặng Ninh phi cho người khác. Mặc dù Vệ Dịch Hiên không nói ra, nhưng trong lòng Lạc Tử Hân đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nàng chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lách qua Vệ Dịch Hiên, bước về phía Thanh Dương Cung.
"Nương nương, người thật sự muốn gả cho Ba Đạt Nhĩ đó sao?" Tích Như gấp đến độ nước mắt đều tràn ra, "Tại sao hoàng thượng lại không nhớ tới tình cũ như vậy?"
Kể từ sau khi thân phận một thời bị vạch trần, Lạc Tử Hân cũng không giấu giếm Tích Như, đều nói hết tất cả những chuyện xảy ra giữa nàng và hoàng thượng cho Tích Như. Vì thế, Tích Như nghĩ thế nào cũng không thông. Nếu hoàng thượng "thâm tình" đối với chủ tử như thế, tại sao lại dễ dàng tặng nương nương cho người khác.
"Cái này có phải là kế hoãn binh của Hoàng thượng hay không?" Tích Như ôm mộng ảo tưởng.
Lạc Tử Hân cười lạnh một tiếng, "Hai ngày sau, ta phải theo Ba Đạt Nhĩ rời cung rồi."
"Cái gì? Hoàng thượng thật sự nhẫn tâm như vậy sao?" Tích Như hít sâu một hơi.
"Bởi vì ta chỉ là Ninh phi mà thôi. . . . . ."
Giờ phút này, trong lòng của Lạc Tử Hân lại bình tĩnh lạ thường. Hoàng thượng truy đuổi nhiều năm, chỉ đang truy đuổi một giấc mộng mà thôi, khi hắn phát hiện giấc mộng này đang ở bên cạnh mình thì cảm giác hưng phấn kia cũng chỉ là trong chốc lát. Chẳng qua người hắn hoài niệm chỉ là đứa bé gái mười tuổi năm đó, không phải là Lạc Tử Hân nàng hiện tại đang đứng ở bên cạnh. Vì vậy, bây giờ nàng chỉ là Ninh phi, một trong những nữ nhân ở hậu cung của Hoàng thượng.
Mặc dù chuyện này liên quan đến quốc gia xã tắc, là một cuộc giao dịch chính trị, nhưng nếu hoàng thượng thật lòng yêu nàng, hoàn toàn có thể tìm một cung nữ thay thế, bởi vì Ba Đạt Nhĩ chỉ biết tên của Ninh phi, chưa từng gặp Ninh phi thật sự ngoài đời. Cho nên, dù hoàng thượng đưa ra nữ nhân nào, hắn ta đều sẽ không phát hiện chân tướng.
Vậy mà, hoàng thượng ngay cả một chút do dự cũng không có, trực tiếp tặng nàng cho người khác. Mặc dù Vệ Dịch Hiên không nói chi tiết cho nàng nghe, nhưng phụ thân Lạc Kiến Phú lại nói ra. Đương nhiên nàng biết hoàng thượng ngay cả mắt cũng không chớp một cái đã đồng ý thỉnh cầu của Ba Đạt Nhĩ, thậm chí ngay ngày hôm đó liền vội vàng chuẩn bị hành trang rời cung cho nàng, ngay cả một câu săn sóc ôn tồn cũng không có, nàng lập tức hiểu được, ở trong lòng của hắn nàng cũng chỉ là phi tần mà thôi.
Cho nên ngày ấy, lúc hắn nói ra hai chữ Ngọc Hân, trong lòng Lạc Tử Hân liền cảm thấy đau xót.
Mục Nguyên Trinh chỉ biết sống vì chính mình, chỉ cần bất cứ chuyện gì làm trở ngại hắn, tất cả đều sẽ bị hắn vứt bỏ. Huệ tần, Hiền phi, lúc ấy người nào không được hắn cưng chiều trong lòng bàn tay, nhưng trong nháy mắt đều trở thành mây khói, sợ rằng hiện tại nhắc đến các nàng, hắn còn có thể nhớ được bao nhiêu? Coi như khi còn nhỏ mình đã từng thề non hẹn biển cùng hoàng thượng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là mây khói thoáng qua. Đây chính là tình cảm của Đế Vương.
"Nương nương, người tính cứ đi theo Ba Đạt Nhĩ như vậy sao?" Tích Như nhìn Lạc Tử Hân, một dòng nước mắt chảy xuống.
Vài ngày sau, nghe nói quả thực Trữ tướng quân mang quân hồi triều, hoàng thượng vì bọn họ mà cử hành lễ chúc mừng long trọng. Sự kiện nổi trội nhất trong đó chính là hoàng thượng thế mà lại phong cho Lạc Kiến Phú làm Đốc Ngự Sử Nhất Phẩm. Bởi vì trong trận chiến này, Lạc Kiến Phú đã hoạch định kế hoạch quan trọng giúp hoàng thượng, nhưng chỉ phong cho hắn làm quan văn, xem ra trong lòng hoàng thượng vẫn còn có chút phòng bị hắn.
Đối với chuyện đột nhiên hoàng thượng bắt đầu trọng dụng Lạc Kiến Phú, từ trong triều ra đến ngoài triều đều có khen chê, nhưng bởi vì hắn ta lập được chiến công, lại có Trữ tướng quân dốc hết sức tiến cử, cho nên chỉ trôi qua vài ngày, những đồn đãi phản đối kia đều dần dần biến mất.
Còn một sự kiện khác cũng làm cho hoàng thượng cảm thấy không ngờ tới, đó chính là chuyện về khoáng thạch (quặng sắt). Triều đình hết sức tôn sùng Ninh phi, không ít quan viên đều rất tán thưởng chuyện này, thậm chí vì vậy mà cầu hoàng thượng khen thưởng cho Ninh phi.
"Thật sự nàng rất được lòng người đó." Mục Nguyên Trinh nắm lấy cằm Lạc Tử Hân, cười như không cười, nói.
"Đây là nhờ hồng phúc của hoàng thượng, trời cao phù hộ cho giang sơn Đại Vũ ta, thần thiếp mới tìm được một nơi sung túc như thế." Lạc Tử Hân khẽ nói.
"Mặc dù thật sự nàng có công với Đại Vũ, khiến cho các quan viên đều trầm trồ khen ngợi nàng, nhưng việc nàng khi quân cũng là sự thật." Ánh mắt hoàng thượng nhìn nàng trở nên sâu thẳm hơn một chút.
Lạc Tử Hân vội quỳ gối, rũ mắt xuống, cung kính nói, "Thần thiếp biết tội, xin hoàng thượng tha tội."
Mục Nguyên Trinh nhìn nàng thật lâu, sau đó chậm rãi thở phào một cái, nói: "Có điều, coi như nàng có công với trẫm, mà nay Lạc Kiến Phú cũng trung thành tận tâm, trẫm cũng không phải là một hoàng thượng không phân rõ phải trái."
Dừng một chút, hắn chắp hai tay ra sau lưng, đi thong thả vài bước rồi nói tiếp, "Trẫm cảm thấy nàng nên tự cảnh tỉnh bản thân cho tốt, yên tĩnh mà suy ngẫm lại lỗi lầm của mình. Vốn dĩ Thái hậu muốn đến chùa bái Phật tạ lễ, trẫm thấy không bằng như vầy đi, nàng đi đến Phạm Quang Tự, thay mặt Thái hậu niệm Phật ba tháng. Ba tháng sau, trẫm sẽ phái người đón nàng hồi cung, xem như chuyện này kết thúc ở đây."
"Tạ hoàng thượng ân điển." Lạc Tử Hân dập đầu bái tạ.
Rốt cuộc thì lo lắng trong lòng của Lạc Tử Hân cũng nhẹ đi, cuối cùng chuyện này cũng nhờ cách thức ôn hòa như vậy mà có được kết quả tốt đẹp, lại không cần ở trong cung vì chuyện thân phận mà thấp thỏm lo âu. Nhưng nàng cũng suy nghĩ lại một vấn đề, nếu như lúc ấy nàng không nghĩ biện pháp lập công lao cho mình, lấy được sự tán thưởng của quần thần, hoàng thượng có xử trí nàng giống như hiện tại hay không?
"Hoàng thượng, sứ thần Đồ Nhã Quốc tới." Đúng lúc đó, Phó Hổ đi vào bẩm báo.
Vẻ mặt của Mục Nguyên Trinh lập tức trở nên rất nghiêm túc. Hắn nhàn nhạt nói với Lạc Tử Hân, "Nàng hồi cung trước đi, về chuyện đi Phạm Quang Tự, qua vài ngày nữa trẫm sẽ sắp xếp."
Nói xong, hắn liền rời khỏi Thái Kiền Cung, có lẽ là đi ứng phó với người của Đồ Nhã Quốc.
Đồ Nhã Quốc luôn đối lập với Đại Vũ Quốc, những năm qua đã nhiều lần khơi lên chiến loạn. Lần này mới bình ổn chiến loạn với Bạch Thiêu Quốc, Đồ Nhã Quốc lại rục rịch ngóc đầu dậy. Tuy rằng bây giờ Mục Nguyên Trinh cảm thấy thực lực của đất nước cũng tạm được, nếu thật sự ganh đua cao thấp với Đồ Nhã Quốc cũng không phải là không có phần thắng, chỉ là vừa mới trải qua một trận chiến, nếu lại huy động nhân lực, chỉ sợ hao tài tốn của, huống chi bây giờ là lúc cần nghĩ ngơi dưỡng sức, thời điểm cần tích trữ binh lực.
Vì vậy, nếu Đồ Nhã Quốc không khơi mào chiến tranh, Đại Vũ Quốc cũng muốn dàn xếp ổn thỏa, cho nên đối với chuyện Đồ Nhã Quốc đề xuất trao đổi một chút tài vật, Mục Nguyên Trinh đều đồng ý một cách sảng khoái.
"Cảm tạ Hoàng đế Đại Vũ về những thứ tơ lụa và lương thực này." Sứ thần Đồ Nhã Quốc - Ba Đạt Nhĩ khẽ cúi người, đáp tạ.
Ba Đạt Nhĩ là Vương Gia của Đồ Nhã Quốc, lần này lấy thân phận sứ thần đi sứ Đại Vũ Quốc, coi như đủ nể mặt, cho nên Mục Nguyên Trinh cũng không dám tùy tiện thất lễ, mà nền tảng lập quốc của Đồ Nhã là dân tộc du mục, thiếu lương thực và các loại tài nguyên là một trong những nguyên nhân bọn họ muốn mở rộng lãnh thổ. Vì vậy mà lần này, sau khi Mục Nguyên Trinh sảng khoái cho bọn họ những thứ này, khuôn mặt Ba Đạt Nhĩ liền hiện lên vẻ hài lòng.
Nhưng mà Mục Nguyên Trinh cũng có suy tính của mình. Tuy rằng Đồ Nhã Quốc chỉ là một nước nhỏ, nhưng binh lực lại không yếu, nếu thật sự lấy cứng chọi với cứng, chưa chắc Đại Vũ Quốc sẽ chiếm được lợi thế, không bằng lấy những thứ này tạo chút ân huệ tạm thời để chặn miệng của bọn họ. Chờ thêm một khoảng thời gian, khi bên núi Kỳ Nguyên chế tạo ra được nhiều binh khí hữu lực, binh lực sung túc rồi, thu thập bọn chúng cũng không muộn.
"Hoàng thượng, lần này tiểu vương tới Đại Vũ Quốc, nghe nói trong hoàng cung Đại Vũ Quốc có một nữ tử thần kỳ, vì Đại Vũ Quốc mà tạo ra không ít thần binh lực khí." Ba Đạt Nhĩ cười nói.
Mục Nguyên Trinh nghi hoặc, "Ngươi nói là . . . . ."
Ba Đạt Nhĩ gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút, nói, "Vừa rồi Tiểu vương nghe người Đại Vũ Quốc nói, hình như là một vị phi tử trong cung của hoàng thượng, nghe nói vì Đại Vũ Quốc mà tìm được một nguồn tài nguyên tốt."
Mục Nguyên Trinh khẽ mỉm cười, nói, "Nàng cũng chỉ là người trong nội cung của trẫm, chỉ là tình cờ thôi."
"Nghe nói nàng là Ninh phi?" Đương nhiên Ba Đạt Nhĩ không định buông tha đề tài này.
Mục Nguyên Trinh cười cười, cất cao giọng nói, " Xem ra Ba Đạt Nhĩ Vương Gia rất quan tâm tới bổn quốc, những chuyện nhỏ nhặt thế này cũng biết."
Ba Đạt Nhĩ cười sang sảng ha ha, nói, "Ba Đạt Nhĩ ta rất thích nữ nhân thông minh, cho nên, hoàng thượng à, Ba Đạt Nghĩ có một thỉnh cầu."
"Mời nói." Mục Nguyên Trinh nói.
Ba Đạt Nhĩ mỉm cười, trả lời, "Chính là đưa nữ nhân thông minh này cho Bổn vương, để nàng trở thành vương phi của Bổn vương."
Vừa dứt lời, trên triều đình liền thổn thức một tràng, đây không phải là công khai tranh giành nữ nhân cùng hoàng thượng sao?
Mục Nguyên Trinh vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, nhìn hắn một cái thật sâu, không nói lời nào, nhưng những đại thần khác đã không thể nhịn được, một vị tướng liền mở miệng, "Ba Đạt Nhĩ Vương Gia, sợ rằng không ổn đâu, Ninh phi chính là phi tần của hậu cung Đại Vũ Quốc ta..."
"Được, trẫm đồng ý với ngươi." Không đợi vị tướng kia nói dứt lời, hoàng thượng lại đáp ứng, điều này làm cho tất cả mọi người không khỏi chấn động.
Ba Đạt Nhĩ mở miệng đòi người, hoàng thượng lại đồng ý chuyện này. Thời gian chỉ trong một câu nói, cũng có thể nhiểu được, hoàng thượng đã chấp nhận một cách vô cùng sảng khoái.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Mục Nguyên Trinh vẫn tiếp tục trò chuyện rất vui vẻ với Ba Đạt Nhĩ.
"Hoàng thượng thật muốn đưa thần thiếp cho Ba Đạt Nhĩ kia?" Lạc Tử Hân đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn hoàng thượng, trong đôi mắt ẩn chứa lệ quang không thể nhận ra.
Mục Nguyên Trinh khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, giọng nói rất kiên định, "Ninh phi, trẫm biết như vậy là làm khó nàng, nhưng mà trẫm hi vọng nàng có thể lấy quốc gia làm trọng."
"Hoàng thượng..." Lạc Tử Hân hít một hơi thật sâu, yếu ớt nói, "Hoàng thượng cứ như vậy mà bỏ thần thiếp sao?”
Mục Nguyên Trinh đến gần nàng, nâng mặt của nàng lên, khẽ vuốt đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, "Đương nhiên trong lòng Trẫm khó bỏ, nghĩ tới thâm tình của chúng ta ở Lê Châu, hôm nay chắp tay đưa nàng cho người, trong lòng trẫm cũng không sung sướng gì cho cam, nhưng mà trẫm không thể để cho thiên hạ gánh thêm sóng gió lần nữa. Vì vậy, Ngọc Hân, hãy tha thứ cho trẫm."
Một tiếng Ngọc Hân này làm cho lòng Lạc Tử Hân cảm thấy chua xót, nhưng nàng chẳng thể nào phản bác được. Đây là thánh chỉ, nàng không thể không tuân theo. Nàng không biết nàng làm thế nào ra được khỏi Thái Kiền Cung, bước đi từng bước hoảng loạn, vô tình đụng phải Vệ Dịch Hiên.
"Nương nương, người không sao chứ?" Trong mắt Vệ Dịch Hiên lộ vẻ lo lắng, muốn nói rồi lại thôi.
Lạc Tử Hân giương mắt nhìn hắn, nói, "Hoàng thượng quyết định đưa ta cho Ba Đạt Nhĩ rồi."
Vệ Dịch Hiên cụp mắt xuống, nói, "Hoàng thượng... thật không biết ngài nghĩ như thế nào, một tiếng liền đồng ý."
"Lúc ở trên triều, hoàng thượng không do dự một chút nào phải không?" Lạc Tử Hân khẽ hỏi.
Vệ Dịch Hiên không trả lời, hắn không nhẫn tâm nói cho nàng biết, ngay cả chân mày hoàng thượng cũng không nhíu một cái, gần như thời gian chỉ cách một hơi thở, liền tặng Ninh phi cho người khác. Mặc dù Vệ Dịch Hiên không nói ra, nhưng trong lòng Lạc Tử Hân đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nàng chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lách qua Vệ Dịch Hiên, bước về phía Thanh Dương Cung.
"Nương nương, người thật sự muốn gả cho Ba Đạt Nhĩ đó sao?" Tích Như gấp đến độ nước mắt đều tràn ra, "Tại sao hoàng thượng lại không nhớ tới tình cũ như vậy?"
Kể từ sau khi thân phận một thời bị vạch trần, Lạc Tử Hân cũng không giấu giếm Tích Như, đều nói hết tất cả những chuyện xảy ra giữa nàng và hoàng thượng cho Tích Như. Vì thế, Tích Như nghĩ thế nào cũng không thông. Nếu hoàng thượng "thâm tình" đối với chủ tử như thế, tại sao lại dễ dàng tặng nương nương cho người khác.
"Cái này có phải là kế hoãn binh của Hoàng thượng hay không?" Tích Như ôm mộng ảo tưởng.
Lạc Tử Hân cười lạnh một tiếng, "Hai ngày sau, ta phải theo Ba Đạt Nhĩ rời cung rồi."
"Cái gì? Hoàng thượng thật sự nhẫn tâm như vậy sao?" Tích Như hít sâu một hơi.
"Bởi vì ta chỉ là Ninh phi mà thôi. . . . . ."
Giờ phút này, trong lòng của Lạc Tử Hân lại bình tĩnh lạ thường. Hoàng thượng truy đuổi nhiều năm, chỉ đang truy đuổi một giấc mộng mà thôi, khi hắn phát hiện giấc mộng này đang ở bên cạnh mình thì cảm giác hưng phấn kia cũng chỉ là trong chốc lát. Chẳng qua người hắn hoài niệm chỉ là đứa bé gái mười tuổi năm đó, không phải là Lạc Tử Hân nàng hiện tại đang đứng ở bên cạnh. Vì vậy, bây giờ nàng chỉ là Ninh phi, một trong những nữ nhân ở hậu cung của Hoàng thượng.
Mặc dù chuyện này liên quan đến quốc gia xã tắc, là một cuộc giao dịch chính trị, nhưng nếu hoàng thượng thật lòng yêu nàng, hoàn toàn có thể tìm một cung nữ thay thế, bởi vì Ba Đạt Nhĩ chỉ biết tên của Ninh phi, chưa từng gặp Ninh phi thật sự ngoài đời. Cho nên, dù hoàng thượng đưa ra nữ nhân nào, hắn ta đều sẽ không phát hiện chân tướng.
Vậy mà, hoàng thượng ngay cả một chút do dự cũng không có, trực tiếp tặng nàng cho người khác. Mặc dù Vệ Dịch Hiên không nói chi tiết cho nàng nghe, nhưng phụ thân Lạc Kiến Phú lại nói ra. Đương nhiên nàng biết hoàng thượng ngay cả mắt cũng không chớp một cái đã đồng ý thỉnh cầu của Ba Đạt Nhĩ, thậm chí ngay ngày hôm đó liền vội vàng chuẩn bị hành trang rời cung cho nàng, ngay cả một câu săn sóc ôn tồn cũng không có, nàng lập tức hiểu được, ở trong lòng của hắn nàng cũng chỉ là phi tần mà thôi.
Cho nên ngày ấy, lúc hắn nói ra hai chữ Ngọc Hân, trong lòng Lạc Tử Hân liền cảm thấy đau xót.
Mục Nguyên Trinh chỉ biết sống vì chính mình, chỉ cần bất cứ chuyện gì làm trở ngại hắn, tất cả đều sẽ bị hắn vứt bỏ. Huệ tần, Hiền phi, lúc ấy người nào không được hắn cưng chiều trong lòng bàn tay, nhưng trong nháy mắt đều trở thành mây khói, sợ rằng hiện tại nhắc đến các nàng, hắn còn có thể nhớ được bao nhiêu? Coi như khi còn nhỏ mình đã từng thề non hẹn biển cùng hoàng thượng, nhưng cuối cùng cũng chỉ là mây khói thoáng qua. Đây chính là tình cảm của Đế Vương.
"Nương nương, người tính cứ đi theo Ba Đạt Nhĩ như vậy sao?" Tích Như nhìn Lạc Tử Hân, một dòng nước mắt chảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.