Mơ Ước Hậu Vị

Chương 83: Trúng kế

Tuyết Chi Hàm

27/01/2017

Edit: Mạc Vân

Beta: Lạc Thần

Tôn thái y ở trong cung nhiều năm như vậy, hiểu rõ một vài đạo lý, cho nên mặc kệ Hoàng quý phi có mục đích gì, nếu nàng nói chỉ có một tháng, như vậy thì phải tuân theo. Cho nên, Tôn thái y gật đầu một cái, chắp hai tay lại thi lễ, nói: "Hoàng quý phi nương nương nói đúng, thần nói sai rồi, đúng là có thai một tháng."

Lạc Tử Hân khẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại lành lạnh, nói: "Tôn thái y, trong bụng bổn cung là con cháu hoàng gia, ngươi phải cẩn thận che chở, không được khiến bổn cung xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Từ nay về sau, chuyện chăm sóc và an thai bắt mạch của bổn cung toàn bộ do ngươi phụ trách."

Lời nói của Lạc Tử Hân cực kỳ nghiêm nghị, Tôn thái y không khỏi giật mình, sắc mặt nghiêm nghị: "Thần tuân chỉ, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thai nhi của nương nương."

Lạc Tử Hân hài lòng khẽ gật đầu, khẽ phất phất tay, Tích Như liền đi theo Tôn thái y bốc thuốc dưỡng thai.

Đợi bọn họ rời khỏi phòng, Lạc Tử Hân bỗng cảm thấy thân thể mềm nhũn, dựa lưng vào giường, tay gắt gao nắm chặt cổ áo của mình, ngón tay lại khẽ run. Có thai hai tháng, mấy chữ này khiến nàng không cách nào khống chế tim đập loạn.

Nàng nhớ rất rõ ràng, hồi cung hai tháng, nhưng, trước vẫn cáo ốm, cho đến một tháng trước mới đón nhận lâm hạnh của hoàng thượng, cho nên đứa bé trong bụng không thể nào là của hoàng thượng, mà là. . . . . .

Trong đầu nàng hiện ra một màn động tình ngày đó ở trong sơn động, trên mặt hơi phát sốt, ánh mắt theo y phục dừng lại trên bụng còn bằng phẳng, trong lòng khẽ nổi lên chút gợn sóng cùng ý nghĩ ngọt ngào, nhưng loại cảm giác mừng rỡ này rất nhanh liền bị lý trí thay thế. Nàng nhất định phải bảo vệ tốt đứa bé này, đây là niềm tin duy nhất để nàng tồn tại đến bây giờ, đôi tay không khỏi che lên trên bụng, nhẹ nhàng xoa.

"Nương nương, Bình Yên có liên lạc." Tích Như đi vào, nói nhỏ ở bên tai nàng.

"Dẫn nàng đi qua gian phòng đó đi." Lạc Tử Hân nháy mắt, Tích Như hiểu ý gật đầu một cái, liền lui ra ngoài.

Mỗi lần Lạc Tử Hân gặp Bình Yên đều là ở một chỗ khuất, nơi đó cũng không thuộc về Thanh Dương cung. Bởi vì nàng hiểu rõ, nàng có thể sắp xếp Bình Yên ở cung hoàng hậu, khó bảo toàn hoàng hậu hoặc là phi tử khác cũng có thân tín ở Thanh Dương cung. Cho nên, mọi sự cẩn thận luôn luôn không có sai.

Lạc Tử Hân đứng lên, vuốt ve bụng của mình, trong lòng khẽ xúc động, chỉ là giây lát sau nàng liền lấy lại bình tĩnh, tạm thời không nghĩ chuyện đứa nhỏ nữa, bởi vì hiện tại có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.

"Hoàng quý phi nương nương cát tường." Bình Yên nhìn thấy Lạc Tử Hân, đi đến hành lễ.

"Được rồi, đứng dậy đi." Lạc Tử Hân phất phất tay, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng: "Bình Yên, ngươi nghĩ biện pháp tìm một cơ hội nói ở trước mặt hoàng hậu, nghe nói Bổn cung thường ra vào Thanh Giản điện."

Bình Yên bỗng cả kinh, thất thanh nói: "Nương nương, nói như vậy chẳng phải là sẽ hại người?"

Lạc Tử Hân chỉ cười nhạt, vẫn kiên định gật đầu một cái: "Theo lời bổn cung nói đi làm tốt là được rồi."

Bình Yên ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn nàng, Tích Như cũng là một mảnh mờ mịt. Mặc dù hai người có một bụng đầy nghi hoặc, nhưng nếu Hoàng quý phi kiên trì như vậy, Bình Yên cũng đành phải đồng ý.

. . . . . .

Lúc hoàng hậu nghe được tin tức này, máu cả người đều sôi lên, đôi mắt phát sáng. Viên Khiên Vũ, rốt cuộc ngươi có nhược điểm rơi vào trên tay Bổn cung, lần này xem ngươi còn có thể tránh thế nào được. Thanh Giản điện, hừ. Trong lòng Hoàng hậu hả hê cười lạnh, tựa như đã thấy bộ dáng Hoàng quý phi bị bắt xử tử, không khỏi cuồng tiếu cười ha ha.



"Hôm nay Hoàng quý phi vội vàng chạy đi đâu vậy?" Hoàng hậu gặp được Lạc Tử Hân ở giữa hành lang, thấy nàng bước đi vội vàng liền ngăn cản nàng, cười chào hỏi.

Lạc Tử Hân hành lễ với nàng, vẻ mặt hơi lộ ra nóng nảy: "Cũng không có chuyện gì, chính là tản tản bộ thôi."

Hoàng hậu thấy dáng vẻ nàng như thế, trong lòng biết nàng chỉ nói qua loa cho có lệ, rõ ràng là có chuyện. Lập tức cũng không vạch trần, chỉ thấy hoàng hậu bước đến gần nàng, tiến sát lỗ tai của nàng, mặc dù hoàng hậu cười, nhưng giọng nói cũng là mười phần ý lạnh: "Hoàng quý phi, đừng quá đắc ý, một ngày nào đó ngươi sẽ tự nếm quả đắng."

Nói xong câu đó, hoàng hậu lui về phía sau môt bước, vẫn là tràn đầy nụ cười, cất cao giọng nói: "Ngày hôm nay sắc mặt muội muội không tệ."

Cho tới nay, hoàng hậu cũng chỉ là ngấm ngầm phân tranh với nàng, ngoài mặt nói chuyện luôn là khách khí, mà hôm nay thẳng thừng như vậy cũng là lần đầu tiên. Xem ra, hoàng hậu chuẩn bị chính thức tuyên chiến với nàng. Ở đáy lòng Lạc Tử Hân âm thầm lắc đầu một cái, thật ra thì nói cho cùng, giữa nàng và hoàng hậu cũng chỉ là bởi vì khi còn bé mà sinh ra mâu thuẫn, vậy mà hoàng hậu có thể ghét hận sâu như thế, cần phải diệt trừ nàng cho sảng khoái.

Lòng đố kỵ của nữ nhân lại có thể sâu như thế. Lạc Tử Hân không khỏi cau mày, không phải chính nàng cũng là nữ nhân sao?

"Nô tì có chút chuyện quan trọng, trở về sẽ bái kiến hoàng hậu nương nương sau." Lạc Tử Hân khẽ cúi người chào, liền vội vã rời đi.

Hoàng hậu nhìn phương hướng Lạc Tử Hân rời đi, khóe miệng nhếch lên, không khỏi nhớ lại lời hôm qua Bình Yên đã nói, càng thêm xác định suy đoán này.

"Tô ma ma, ngươi đi theo nàng." Hoàng hậu nói bên tai Tô ma ma.

Ánh mắt Tô ma ma hàm chứa ý cười, hiểu ý gật đầu một cái, liền lui ra, mà hoàng hậu lại cười như hoa đứng tại chỗ, hả hê cười lạnh.

Tô ma ma mang theo cung nữ Bình Yên xa xa đi theo sau lưng Lạc Tử Hân, nhìn phương hướng nàng bước nhanh đi, trong lòng càng thêm nắm chắc, thầm nghĩ, quả nhiên hoàng hậu nương nương không có đoán sai, quả nhiên Hoàng quý phi này đi về hướng Thanh Giản điện, bước chân đuổi theo càng thêm nhanh.

Chỉ là dù sao tuổi Tô ma ma hơi lớn, mà Bình Yên bên cạnh lại cố ý bước chậm, ở cửa Thanh Giản điện, nháy mắt một cái, vậy mà không thấy Hoàng quý phi đâu nữa.

"Ah, người đâu?" Tô ma ma không khỏi lẩm bẩm, cùng Bình Yên bên cạnh trố mắt nhìn nhau một phen.

Bình Yên nói: "Chắc đi vào trong Thanh Giản điện rồi, chúng ta coi chừng ở cửa ra vào là được."

Tô ma ma vừa nghe nàng nói như thế lập tức gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy làm như vậy không sai, liền lôi kéo Bình Yên ở bên ngoài Thanh Giản điện tìm một chỗ trốn. Một lát sau, đột nhiên Bình Yên nói: "Tô ma ma, nếu như nhìn thấy Hoàng quý phi từ Thanh Giản điện đi ra ngoài như thế này, chúng ta làm sao?"

"Cái này. . . . . ." Tô ma ma sửng sốt một cái, cái vấn đề này Bình Yên hỏi đúng trọng điểm, cũng không thể cứ nhìn nàng ra ra vào vào, như vậy thì coi như tố cáo với hoàng thượng, người ta cũng sẽ không tin tên nô tài là nàng .

Tô ma ma liếc mắt nhìn Bình Yên, thầm nghĩ, không nghĩ tới nha đầu này bình thường nhìn qua ngây ngốc, lúc mấu chốt cũng có thể giúp được chút việc, hoàn hảo có nàng nhắc nhở, nếu không không phải là đợi uổng công hay sao, liền nói: "Bình Yên, ngươi tranh thủ về chỗ hoàng hậu, mời nàng tới đây."

Bình Yên gật đầu một cái, liền linh hoạt lui trở về.

Thanh Giản điện vẫn vắng lạnh như thường ngày, Tô ma ma tìm một chỗ khuất để chờ, nhưng là thời gian rất lâu cũng không thấy bóng dáng Hoàng quý phi, trong lòng không khỏi có chút gấp. Liền thò đầu ra, len lén nhìn cửa Thanh Giản điện, trong lòng không khỏi nóng nảy.

"Tô ma ma." Tiếng kêu nhẹ nhàng sau lưng khiến Tô ma ma nhìn lại, quay đầu nhìn lại, chính là Bình Yên đã dẫn hoàng hậu tới.



"Nương nương, nữ nhân kia ở bên trong đấy." Tô ma ma nói bên tai hoàng hậu.

Khóe miệng hoàng hậu nhếch lên, liếc mắt với Tô ma ma, gật đầu một cái.

Đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói, tràn đầy nghiêm túc và tức giận: "Tại sao nàng lại ở chỗ này?"

Giọng nói kia quen thuộc như thế, trái tim hoàng hậu không khỏi mạnh mẽ nhảy lên một cái. Hoàng hậu cùng Tô ma ma chần chờ xoay người lại, trước mắt không phải hoàng thượng thì là ai?

Đứng bên cạnh hoàng thượng là thái giám tổng quản Phó Hổ, cũng là mang theo ánh mắt nghi ngờ khó hiểu nhìn hoàng hậu.

"Nô tì nhìn thấy có người tiến vào, cho nên tới xem một chút." Quả thật lúc đầu gặp hoàng thượng trong lòng hoàng hậu có chút luống cuống, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, nhớ tới mục đích mình tới nơi này, lại cảm thấy để hoàng thượng tới chứng kiến chuyện này, chỉ sợ là kết quả tốt hơn rồi.

Mục Nguyên Trinh nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Nàng nói tới ai ?"

Hoàng hậu thấy hoàng thượng hỏi tới, liền khí thế, nói: "Hoàng quý phi, nô tì nghe nói gần đây nàng liên tiếp ra vào Thanh Giản điện, cho nên cảm thấy rất là không ổn, vì vậy liền đi tới xem một chút."

Mục Nguyên Trinh híp mắt lại, chần chờ nhìn nàng, bởi vì lúc trước người kia dẫn hắn tới nơi này, không giống như hoàng hậu nói. Vì sao tự dưng lại kéo ra một Hoàng quý phi?

Thấy ánh mắt hoàng thượng chần chờ không tin, hoàng hậu liền nói: "Nếu Hoàng thượng không tin, có thể chờ ở chỗ này, chờ một chút nhất định Hoàng quý phi sẽ từ bên trong ra ngoài."

Hoàng thượng nhìn hoàng hậu một cái, nói với Phó Hổ: "Phó Hổ, ngươi đi vào ân cần thăm hỏi chủ nhân Thanh Giản điện đi."

Phó Hổ lập tức liền hiểu ý tứ hoàng thượng, cúi người xuống đáp một tiếng, liền dẫn người tiến vào trong Thanh Giản điện. Qua một hồi lâu, Phó Hổ đi ra, phía sau còn có phế thái hậu Lưu thị đi theo.

"Hoàng thượng, có muốn đi vào ngồi một chút hay không?" Ánh mắt Lưu thị lạnh nhạt, mơ hồ hàm chứa chút uy nghiêm.

Dù sao nàng cũng coi như là thái hậu, mặc dù Mục Nguyên Trinh cũng giam lỏng nàng, nhưng luận bối phận, dù sao nàng cũng coi như là trường bối của hắn, cho nên Mục Nguyên Trinh cũng lễ phép gật đầu với nàng một cái, nói: "Không cần, chẳng qua là trẫm đi ngang qua."

Dĩ nhiên Lưu Thái hậu hiểu, cho nên cười nhạt, nói: " Hàng năm ta ở chỗ này không có người nào tới đây, ngược lại hôm nay thật là náo nhiệt."

"Bẩm hoàng thượng, trong Thanh Giản điện trừ Lưu thị cùng cung nữ ở ngoài, thật sự là vô cùng. . . . . ." Phó Hổ trộm liếc mắt hoàng hậu một cái, nói tiếp: "Thanh tĩnh."

"Hả?" Hoàng thượng kéo dài giọng, ý vị sâu xa đảo mắt nhìn hoàng hậu một cái.

Đương nhiên hoàng hậu biết ý tứ hai chữ thanh tĩnh mà Phó Hổ nói, không khỏi hoảng hồn, trách cứ nhìn Tô ma ma một cái, lại lấy lại tinh thần nói với hoàng thượng: "Hoàng thượng, thật sự là nô tì có nhìn thấy. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, lại thấy một tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy liền quỳ xuống, vội la lên: "Hoàng thượng, nô tài tìm được ngài rồi, Hoàng quý phi nương nương. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng đau bụng, thái y nói là động thai khí."

Hoàng đế quay đầu, tức giận khẽ nổi lên, nhìn thật sâu vào nàng trong khoảnh khắc hoàng hậu liền mất hết huyết sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Ước Hậu Vị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook