Chương 22: Câu lạc bộ
DivineRapier
30/07/2023
Chờ đến khi bọn họ từ sơn trang tránh nóng trở về, cũng đã gần hết một nửa kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh rồi.
Yến Kinh Nhiên còn chưa quên lời hẹn bồi chơi game cùng, hiếm khi có một đêm Trần Trác đi vắng, hắn liền vào tài khoản, gửi tin nhắn cho "Kẻ có tiền" kia.
[ Hướng bắc: Bây giờ tôi đang rảnh, còn nhóc thì sao? ]
Chừng hai phút sau, bên kia liền rep lại.
[ Kẻ có tiền: Dzô. ]
Hai người gửi tên tài khoản game cho nhau rồi kết bạn.
Yến Kinh Nhiên mời "Kẻ có tiền" vào gọp thành một đội.
Trong nháy mắt, một nhân vật nữ cột tóc hai chùm đáng yêu xuất hiện trong màn hình máy tính của hắn.
"..."
Nhìn nhân vật này, hắn nhất thời nhịn không được lại hoài nghi thêm lần nữa, liệu khách hàng này có thật sự là đã trưởng thành rồi chưa vậy?
Hai người không có trao đổi nhiều, liền trực tiếp tiến vào trò chơi.
Thường thì mỗi đội trong game đồng đội sẽ có chat voice, nhất là mấy loại game bắn súng sinh tồn, khi chơi căn bản không có thời gian để gõ phím, nhưng từ khi bắt đầu trò chơi đến khi kết thúc vòng bo chết người đầu tiên, Yến Kinh Nhiên vẫn chưa nghe được một lời nào từ "Kẻ có tiền".
"Bên tôi có M4, nhóc có muốn đổi không?" Yến Kinh Nhiên nhìn khẩu AK sau lưng "Kẻ có tiền", có ý tốt nhắc nhở, "AK không được ổn định lắm, lính mới không biết cài đặt độ nhạy sẽ rất khó điều khiển."
Nghe vậy, "Kẻ có tiền" đang chạy về nơi an toàn bỗng nhiên dừng lại, chạy vòng vèo trở về, nhặt lên M4 ở bên cạnh hắn.
Không nói tiếng nào.
"Trong cái nhà bên tay phải của nhóc có địch, cẩn thận một chút, đừng để cho bọn họ đánh lén."
Yến Kinh Nhiên lái một chiếc Buggy, quan sát động tĩnh bốn phía, tìm sườn dốc tương đối dễ phòng thủ rồi xuống xe: "Nhóc còn đạn 7.62 không? Chia cho tôi một chút đi?"
"Kẻ có tiền" nhanh chóng vứt một hộp đạn dưới chân hắn.
Vẫn là không nói chuyện.
"Nhóc phòng thủ ở phía Bắc được không? Phòng thủ không được thì chúng ta rút lui, cứ vô tư."
Vẫn không lên tiếng.
Yến Kinh Nhiên không hiểu nổi.
Không nói chuyện giả vờ cao thủ hay gì?
Hắn từng nói là từ chối nói chuyện phiếm, nhưng trong game đồng đội cũng rất cần trao đổi, đánh như vậy thà hắn đi đánh đơn còn hơn.
"Tôi hỏi nhóc đó, phòng thủ..."
Hắn nhất thời tức giận, dùng con chuột chuyển phương hướng về phía cô, đang muốn hỏi lại, nhưng nháy mắt liền thấy hai hàng chữ nhảy ra màn hình.
[ youqianren sử dụng M24 bắn ngã xxj ]
[ youqianren sử dụng M24 bắn chết xxj ]
Sau đó nhân vật của "Kẻ có tiền" nằm bò trên sườn dốc, ngừng lại động tác, bắt đầu gõ chữ ở khu bình luận.
[ Phòng thủ được, anh yên tâm. ]
Yến Kinh Nhiên: "..."
Với trình độ này mà là ma mới sao?
Không phải, đây là một xạ thủ cô độc.
Chỉ với khẩu súng này mà đã thuận lợi cho bọn họ ăn kẹo đồng rồi, Yến Kinh Nhiên không vội khởi động tay lái lần hai (?), trực tiếp bật mic trong đội hỏi: "Bằng hữu, nói chuyện một chút đi?"
[ youqianren: Nói chuyện gì? ]
"Nếu nhóc không muốn nói chuyện, tại sao còn đi tìm người chơi cùng? Không phải tùy tiện đi ghép đội cũng vậy à?"
[ youqianren: Bọn họ phiền. ]
[ youqianren: Đầu óc còn không được bình thường. ]
"..."
Đây là sự thật, Yến Kinh Nhiên nghĩ thầm.
Có một số người chơi chẳng ra gì mà còn thích đi chửi bới người khác, đây cũng là nguyên do tại sao hắn không muốn lập team chơi chung.
[ youqianren: Ca ca chơi rất tốt, chỉ huy cũng giỏi, nghe theo lời anh là có thể thắng trận, chơi rất vui. ]
Yến Kinh Nhiên khẽ nhướng mày: "Nhóc kêu tôi là gì?"
[ youqianren: Ca, không được ạ? ]
"Dĩ nhiên là không được rồi, cái từ ca ca là có thể tùy tiện gọi được sao?"
[ youqianren: Em không thể gọi, vậy thì ai mới có thể? ]
"Đó không phải là chuyện của nhóc." Yến Kinh Nhiên nóng nảy, "Dù sao cũng không được phép gọi tôi như vậy!"
Bên kia trầm mặc mấy giây.
[ youqianren: Không gọi là ca ca, vậy thì gọi như nào? Đại thần? ]
Suy nghĩ một chút, Yến Kinh Nhiên: "Nhóc năm mấy rồi?"
[ youqianren: Năm nhất đại học. ]
"Năm nhất đại học? Cũng là năm nhất sao?" Yến Kinh Nhiên lẩm bẩm, "Vậy cứ trực tiếp kêu tôi là học trưởng đi."
[ youqianren: Cũng? ]
"Tôi có một người quen cũng là sinh viên năm nhất đại học."
[ youqianren: Học trưởng học ở trường nào? Em học ở Truyền thông A. ]
Yến Kinh Nhiên kinh ngạc: "Nhóc cũng học Truyền thông A sao?"
[ youqianren: Đúng vậy, học viện kịch, điện ảnh và truyền hình... Chuyên ngành văn học. ]
Nhìn hàng chữ này, Yến Kinh Nhiên hiếm khi rơi vào trầm mặc.
Trên đời này vậy mà sẽ có chuyện trùng hợp đến như vậy, cũng may người này không chung lớp với Thẩm Vụ Bắc, nếu không thì khó xử lắm.
Để đề phòng, Yến Kinh Nhiên mím môi, thăm dò: "Nhóc biết Thẩm Vụ Bắc không?"
Lúc này bên kia dừng lại hồi lâu mới rep lại.
[ youqianren: Biết ạ. ]
???
Không đợi Yến Kinh Nhiên mở miệng, bên kia liền bổ sung thêm một câu.
[ youqianren: Hồi còn huấn luyện quân sự không phải đã bị thông báo phê bình à, chi vậy ạ? ]
Mấy câu này làm cho tim hắn có cảm giác như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, lên xuống không ngừng.
"Cũng chả có gì đâu, chỉ hỏi một chút thôi, nghe nói trong trường có rất nhiều người thích nhỏ lắm."
[ youqianren: Học trưởng cũng thích? ]
"Tôi còn tưởng rằng nhóc thích đó chứ?"
[ youqianren: À, học trưởng không thích cậu ấy. ]
"..."
Yến Kinh Nhiên thật sự phục cái logic đó của cô, vừa định đáp lại bằng câu "Tôi nói không thích hồi nào", nhưng lời đến cửa miệng, hắn mới giật mình, câu này không phải là đồng nghĩa với thích rồi sao.
Nhưng câu hỏi của "Kẻ có tiền", hiển nhiên không phải là cái loại thích giữa anh trai và em gái, trừ tình cảm anh em ra, hắn còn thích Thẩm Vụ Bắc à?
Yến Kinh Nhiên trả lời không được.
Cái vấn đề này làm cho hắn sinh lòng phiền não.
Hắn lập tức rời game, chỉ nói qua app đồng hành chơi game là, lần sau rảnh thì sẽ liên lạc sau.
Trong phòng ký túc xá chỉ có một mình hắn, Yến Kinh Nhiên ngồi thừ ra trên ghế ngồi một lát, chậm rãi di chuyển ngón tay, bấm mở ảnh đại diện của Thẩm Vụ Bắc trên WeChat.
Hắn có chút muốn gửi cho cô một cái gì đó.
Chẳng hạn như, hỏi cô người mà cô thích rốt cuộc là ai, hoặc là hỏi cô còn thích người đó hay không.
Nhưng hắn nhập rồi lại xóa nửa ngày trên khung văn bản, cuối cùng vẫn là đặt điện thoại xuống.
-
Sau Quốc Khánh, sinh viên mới và cũ chính thức nhập học.
Câu lạc bộ cũng nối đuôi theo tuyển sinh.
"Tui muốn vào nhóm tuyên truyền, câu lạc bộ hí kịch cũng không tệ, oa, tui còn muốn vào nhóm thể thao để rèn luyện thân thể một chút nữa... Khó chọn quá đi." Bành Bồng cầm đơn đăng ký của các câu lạc bộ, vẻ mặt bối rối, "Còn mấy cậu, có muốn tham gia câu lạc bộ không?"
Ân Đồ suy nghĩ một lát: "Tui cũng muốn vào câu lạc bộ hí kịch, hay là chúng ta vào câu lạc bộ hí kịch xem một chút đi? Nếu như không được thì trở về đăng ký câu lạc bộ khác."
"Tui thấy cũng được á, Thẩm lão bản thì sao?"
Bành Bồng và Ân Đồ cùng nhau nhìn về phía Thẩm Vụ Bắc, kết quả vừa dứt lời, liền phát hiện người ta đã điền đơn đăng ký của câu lạc bộ hí kịch xong cả rồi.
"Tui còn tưởng cậu không có hứng thú với câu lạc bộ cơ chứ." Bành Bồng kinh ngạc nói.
Thẩm Vụ Bắc cười nhạt: "Cũng đã vào lớp đạo diễn rồi, dĩ nhiên phải tham gia vào câu lạc bộ hí kịch chứ."
"Vậy thì vào câu lạc bộ hí kịch thôi!"
Cả ba thống nhất, cầm đơn đăng ký chạy thẳng đến câu lạc bộ hí kịch.
Bởi vì cần sử dụng sân khấu, cho nên địa điểm mà câu lạc bộ hí kịch tuyển sinh được bố trí ở trung tâm nghệ thuật.
Vào phòng diễn xuất, dưới khán đài chỉ có ba người, còn các sinh viên mới thì xếp một hàng dài dưới bậc thang để chờ thử diễn.
Nhìn thấy màn này, Ân Đồ không khỏi có chút khẩn trương: "Oa, nhiều người đi dự tuyển như vậy, tỷ lệ chúng ta không qua được rất cao nhỉ?"
Bành Bồng: "Tui biểu đạt cảm xúc rất kém, cảm thấy một hồi sẽ thành trò cười."
Nghe như vậy, Ân Đồ hăng hái lên: "Nói đến biểu đạt cảm xúc, Thẩm lão bản của tụi mình vẫn là trâu bò nhất, dù Thái Sơn có sập ngay trước mặt thì sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ cần một hồi trong lúc thử diễn ánh mắt có chút cảm tình có chút nhiệt độ là ổn áp rồi."
"Đúng á." Bành Bồng như đang suy tư cái gì mà nói, "Nếu muốn để Thẩm lão bản bộc lộ hỉ nộ ái ố trên mặt, trừ học trưởng Yến ra, chắc không còn ai nữa nhỉ?"
"Có chứ." Ân Đồ nhất thời nhanh miệng nói, đợi khi muốn lấy lại lời nói đã không còn kịp nữa, "Còn một người nữa."
Bành Bồng trợn to mắt: "Ai vậy?"
Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Vụ Bắc quét qua hắn, Ân Đồ ngượng ngùng cười một cái, biết điều mà ngậm miệng lại.
Hàng dài người dần dần rút ngắn lại, không lâu sau liền đến phiên của nhóm Thẩm Vụ Bắc.
Ân Đồ tiên phong lên sân khấu thử diễn.
Gần như cùng lúc đó, đội lễ nghi ở chỗ của Yến Kinh Nhiên cũng gần đến hồi kết.
Vì đội lễ nghi có nhiều hạn chế về ngoại hình, người tham gia cũng tương đối ít, cho nên quá trình phỏng vấn diễn ra rất nhanh.
Yến Kinh Nhiên mới vừa muốn dọn dẹp đồ đạc đi ăn cơm, thì mấy cái Omega vốn đang bị trưởng nhóm của câu lạc bộ thể thao khuyên đến phỏng vấn, không biết là nhìn thấy tin tức gì trên diễn đàn, bỗng nhiên hưng phấn thấp giọng hoan hô hai tiếng rồi không hẹn mà cùng chạy đi.
Khiến cho nhóm trưởng câu lạc bộ thể thao ở đằng sau nghiến răng nghiến lợi mà than phiền: "Đờ mờ! Sao lại là Thẩm Vụ Bắc nữa vậy!"
Lỗ tai của Yến Kinh Nhiên nghe được ba chữ cuối cùng kia, vốn đang định rời đi liền dừng chân lại, hắn đi đến câu lạc bộ thể thao bên kia: "Bạn học, vừa rồi cậu mới nhắc đến Thẩm Vụ Bắc làm sao vậy?"
"Còn làm sao nữa, học muội đến tay tôi cứ như vậy mà vụt mất rồi!" Nhóm trưởng câu lạc bộ thể thao tức giận, "Tất cả đều là do con nhỏ Thẩm Vụ Bắc đó, một khi xuất hiện ở nơi công cộng của trường thì nhất định sẽ thu hút tất cả ánh nhìn của Omega! Cũng không biết nhỏ đó có gì để nhìn nữa."
Con ngươi của Yến Kinh Nhiên hơi lóe: "Bây giờ con nhóc đó đang ở đâu vậy?"
"Ở trung tâm nghệ thuật bên kia kìa, nghe nói nó đang thử diễn ở câu lạc bộ hí kịch, làm cho nhiều học đệ học muội chạy đến xem náo nhiệt."
"Được." Yến Kinh Nhiên nói, "Cảm ơn nha, nhưng tôi vẫn phải đính chính với cậu một chuyện."
Dừng một chút, hắn cười như không cười mà nói: "Con bé thật sự rất xinh đẹp."
Khi Yến Kinh Nhiên đi đến phòng diễn xuất thì Thẩm Vụ Bắc vừa vặn mới lên sân khấu.
Sợ ảnh hưởng đến màn trình diễn của cô, hắn liền lặng lẽ ngồi ở chiếc ghế khuất sau phòng diễn xuất, khi tắt đèn thì gần như không nhìn thấy được hắn.
Ở khoảng cách không gần không xa, có thể nghe được thành viên của câu lạc bộ hí kịch thảo luận nhau, cũng có thể nhìn thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt của Thẩm Vụ Bắc.
"Trưởng nhóm trưởng nhóm, chút hồi cậu gửi đoạn trích thoại cho vị bạn học trên kia, có thể cho tôi diễn cùng cậu ấy có được không? Tiện thể sắp xếp luôn một cảnh ôm thì càng tốt..."
Một thành viên nam Omega của câu lạc bộ hí kịch nói: "Sau này mỗi ngày tôi đều bao cơm sáng cho ngài trưởng nhóm, tôi bảo đảm sẽ không ngại mưa gió!"
"Không được." Nhóm trưởng của câu lạc bộ hí kịch là một Beta nữ, cô buồn cười liếc hắn một cái: "Cậu làm đến mức như vậy luôn sao?"
"Trời má tôi thật sự thích cậu ấy lắm á." Nam Omega đỏ mặt, "Tôi hỏi người trong lớp của cậu ấy rồi, cậu ấy còn chưa có bạn trai, đóng kịch chung, nhiều ít cũng có thể trở nên thân cận một chút!"
"Được được được." Nhóm trưởng của câu lạc bộ hí kịch bất đắc dĩ mà nói, "Cậu tự chọn kịch bản rồi đi tìm cậu ấy đi, nếu như cậu ấy không ngại, thì tôi cũng không có vấn đề gì."
Yến Kinh Nhiên im lặng nghe cuộc đối thoại của hai người, trong lòng không khỏi cười lạnh.
A, dựa vào độ bài xích của Thẩm Vụ Bắc đối với những người khác, tất nhiên là không thể nào đồng ý diễn cảnh điên khùng như vậy rồi.
Kết quả nam Omega kia đi lên gặp cô còn chưa được một phút, hắn liền nhìn thấy người nọ dùng tay ra hiệu "yes" với nhóm trưởng câu lạc bộ hí kịch.
Yến Kinh Nhiên bỗng nhiên ngước mắt lên.
Thiếu nữ trên sân khấu vẫn khoác trên người một chiếc áo tay ngắn và chiếc quần dài đơn giản, mái tóc đen được cột lên cao theo kiểu đuôi ngựa, để lộ ra cái trán đầy đặn và dung mạo tinh xảo, ánh đèn đan xen mạ lên người cô một tầng mông lung xinh đẹp, cô cầm tờ kịch bản, đang cúi đầu ghi nhớ những lời thoại trong đó.
Dù cho tình tiết ôm ấp này hẳn là đã vượt qua phạm vi tiếp thu của cô, nhưng trên mặt cô lại không hề có chút khó chịu hay mất kiên nhẫn nào.
Trong phút chốc, Yến Kinh Nhiên có chút luống cuống.
Giống như là đặc quyền chỉ thuộc về mình hắn từ trước đến nay bị người khác chia cắt vậy.
Hắn không còn là người duy nhất, người đặc biệt nhất trong Thẩm Vụ Bắc nữa.
Hắn phát hiện bản thân mình không thể nào tiếp thu được cái kết luận này.
Cho nên khi Thẩm Vụ Bắc và nam Omega đó diễn tới đoạn ôm nhau, hắn cũng không nhịn được nữa, ba bước cũng thành hai bước, vượt qua mấy hàng ghế, hắn hét to: "Cậu thử ôm một cái xem!!!"
Cả phòng diễn xuất nháy mắt an tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều bị hắn dọa cho hết hồn.
Thẩm Vụ Bắc nghe tiếng nhìn về phía hắn, sự kinh ngạc ban đầu qua đi, cô từ từ thu liễm biểu tình lại, khi trưởng nhóm câu lạc bộ hí kịch muốn lên tiếng hỏi thì cô đã mở miệng hỏi trước: "Tại sao không được ôm?"
Tại sao tại sao, cmn sao mà hắn biết được là tại sao!
Dưới đáy lòng có một giọng nói gào lên, Yến Kinh Nhiên nhắm mắt đáp: "AO thụ thụ bất thân."
Thẩm Vụ Bắc rất bình tĩnh mà hé mở miệng: "Đây chỉ là diễn thử thôi mà."
"Diễn thử cũng không được." Yến Kinh Nhiên cứng họng, không còn cách nào khác, chỉ đành phải đến gần cô thêm một chút, nhỏ giọng nói, "Cậu ta có ý đồ với nhóc."
Nam Omega nghe xong giận dữ: "Anh là ai! Nói bậy bạ cái gì vậy!"
Thẩm Vụ Bắc cũng không thèm để ý, vẫn nhìn Yến Kinh Nhiên: "Rất bình thường, dù sao thì em cũng sẽ có bạn trai thôi đúng không?"
Yến Kinh Nhiên không tin được mà trợn mắt nhìn cô.
Hắn cũng nghĩ đến Thẩm Vụ Bắc sẽ có bạn trai, thậm chí trước ngày tựu trường hắn còn đề nghị nói giúp cô cưa cẩm con trai nữa, nhưng tất cả những cái đó đều là trò đùa của hắn mà thôi, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, chính miệng của Thẩm Vụ Bắc lại nói với hắn rằng mình muốn có bạn trai.
Bốn mắt nhìn nhau.
Yến Kinh Nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùng của cô, không hiểu sao, vành mắt từ từ đỏ lên.
"Tùy nhóc." Yến Kinh Nhiên lăn lộn hầu kết, hít sâu một hơi, rũ mắt xuống, tự trách mình, "Anh không nên đến chỗ này."
Nói xong, hắn không nhìn vẻ mặt của Thẩm Vụ Bắc nữa.
Dưới ánh mắt tò mò của một đám tân sinh viên bên ngoài, hắn bước ra ngoài bằng cửa sau.
Giờ nghỉ trưa, phòng tuyển sinh đã không còn người nào nữa.
Yến Kinh Nhiên ngồi ngây ra một lúc lâu, không dám tìm Trần Trác để bày tỏ ra hết, cũng không dám nói những chuyện này với người cùng ngành.
Hắn lục lại chùm ảnh mà Thẩm Vụ Bắc chụp cho hắn hồi Quốc Khánh, ánh mắt của người thiếu niên trong ảnh chụp ôn nhu đến mức hắn còn không dám nhận ra.
Đây là lần đầu tiên hắn biết, khi hắn nhìn Thẩm Vụ Bắc, ánh mắt lại nùng tình đến như vậy.
Nhìn một chút, trên thanh thông báo của điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn.
[ Kẻ có tiền: Bây giờ học trưởng có thời gian chơi game không? ]
Không có, đừng tới làm phiền tôi.
Yến Kinh Nhiên gõ ra những chữ này vừa muốn gửi đi, lại bỗng nhiên khựng lại.
Hắn không thể nói với Trần Trác và những người quen biết xung quanh, nhưng có thể nói với tay súng thiện xạ cô độc này a.
Người này không nói nhiều, vừa đơn độc, còn vừa không có nhiều chuyện, mấu chốt là đều là sinh viên năm nhất đại học giống như Thẩm Vụ Bắc.
Là thí sinh thích hợp nhất.
Suy nghĩ hai giây, hắn thử gửi một tin nhắn thăm dò qua.
[ Hướng bắc: Không có rảnh chơi game, nhưng muốn tìm nhóc trò chuyện một chút. ]
[ Kẻ có tiền: Được, mời học trưởng nói.]
Nắng chiều phủ lên đầu vai của Yến Kinh Nhiên, chiếu ra rõ những giọt mồ hôi lấm tấm do căng thẳng trên trán hắn.
[ Hướng bắc: Tôi hỏi nhóc, nhóc cảm thấy một học trưởng năm ba đại học theo đuổi một học muội năm nhất thì có phải rất kỳ quái không? ]
Bên kia trả lời lại trong mấy giây.
[ Kẻ có tiền: Không kỳ quái. ]
[ Hướng bắc: Nếu như học muội đó còn đang thích người khác thì sao? ]
[ Hướng bắc: Nếu như học muội đó chỉ coi học trưởng đó là anh trai thôi thì sao? ]
[ Hướng bắc: Phải làm thế nào mới có thể làm em ấy ý thức được tôi đã không còn coi em ấy là em gái nữa? ]
Đợi đến khi Yến Kinh Nhiên kịp nhận ra câu thứ ba không đúng, thì tin nhắn đã hiện lên trạng thái đã đọc.
[ Hướng bắc:... ]
Phía đối diện đang hiển thị ra là đang nhập tin nhắn, nhưng trước sau đều không có tin nhắn nào được gửi qua cả.
Yến Kinh Nhiên cũng không phải là người dễ ngượng ngùng, hắn thấp giọng mắng nhỏ một tiếng, dứt khoát gõ chữ gửi qua.
[ Hướng bắc: Nhóc nói xem tỷ lệ tôi theo đuổi thành công cao không? ]
-
Tác giả có lời muốn nói:
Cứ theo đuổi trước xem sao.
Yến Kinh Nhiên còn chưa quên lời hẹn bồi chơi game cùng, hiếm khi có một đêm Trần Trác đi vắng, hắn liền vào tài khoản, gửi tin nhắn cho "Kẻ có tiền" kia.
[ Hướng bắc: Bây giờ tôi đang rảnh, còn nhóc thì sao? ]
Chừng hai phút sau, bên kia liền rep lại.
[ Kẻ có tiền: Dzô. ]
Hai người gửi tên tài khoản game cho nhau rồi kết bạn.
Yến Kinh Nhiên mời "Kẻ có tiền" vào gọp thành một đội.
Trong nháy mắt, một nhân vật nữ cột tóc hai chùm đáng yêu xuất hiện trong màn hình máy tính của hắn.
"..."
Nhìn nhân vật này, hắn nhất thời nhịn không được lại hoài nghi thêm lần nữa, liệu khách hàng này có thật sự là đã trưởng thành rồi chưa vậy?
Hai người không có trao đổi nhiều, liền trực tiếp tiến vào trò chơi.
Thường thì mỗi đội trong game đồng đội sẽ có chat voice, nhất là mấy loại game bắn súng sinh tồn, khi chơi căn bản không có thời gian để gõ phím, nhưng từ khi bắt đầu trò chơi đến khi kết thúc vòng bo chết người đầu tiên, Yến Kinh Nhiên vẫn chưa nghe được một lời nào từ "Kẻ có tiền".
"Bên tôi có M4, nhóc có muốn đổi không?" Yến Kinh Nhiên nhìn khẩu AK sau lưng "Kẻ có tiền", có ý tốt nhắc nhở, "AK không được ổn định lắm, lính mới không biết cài đặt độ nhạy sẽ rất khó điều khiển."
Nghe vậy, "Kẻ có tiền" đang chạy về nơi an toàn bỗng nhiên dừng lại, chạy vòng vèo trở về, nhặt lên M4 ở bên cạnh hắn.
Không nói tiếng nào.
"Trong cái nhà bên tay phải của nhóc có địch, cẩn thận một chút, đừng để cho bọn họ đánh lén."
Yến Kinh Nhiên lái một chiếc Buggy, quan sát động tĩnh bốn phía, tìm sườn dốc tương đối dễ phòng thủ rồi xuống xe: "Nhóc còn đạn 7.62 không? Chia cho tôi một chút đi?"
"Kẻ có tiền" nhanh chóng vứt một hộp đạn dưới chân hắn.
Vẫn là không nói chuyện.
"Nhóc phòng thủ ở phía Bắc được không? Phòng thủ không được thì chúng ta rút lui, cứ vô tư."
Vẫn không lên tiếng.
Yến Kinh Nhiên không hiểu nổi.
Không nói chuyện giả vờ cao thủ hay gì?
Hắn từng nói là từ chối nói chuyện phiếm, nhưng trong game đồng đội cũng rất cần trao đổi, đánh như vậy thà hắn đi đánh đơn còn hơn.
"Tôi hỏi nhóc đó, phòng thủ..."
Hắn nhất thời tức giận, dùng con chuột chuyển phương hướng về phía cô, đang muốn hỏi lại, nhưng nháy mắt liền thấy hai hàng chữ nhảy ra màn hình.
[ youqianren sử dụng M24 bắn ngã xxj ]
[ youqianren sử dụng M24 bắn chết xxj ]
Sau đó nhân vật của "Kẻ có tiền" nằm bò trên sườn dốc, ngừng lại động tác, bắt đầu gõ chữ ở khu bình luận.
[ Phòng thủ được, anh yên tâm. ]
Yến Kinh Nhiên: "..."
Với trình độ này mà là ma mới sao?
Không phải, đây là một xạ thủ cô độc.
Chỉ với khẩu súng này mà đã thuận lợi cho bọn họ ăn kẹo đồng rồi, Yến Kinh Nhiên không vội khởi động tay lái lần hai (?), trực tiếp bật mic trong đội hỏi: "Bằng hữu, nói chuyện một chút đi?"
[ youqianren: Nói chuyện gì? ]
"Nếu nhóc không muốn nói chuyện, tại sao còn đi tìm người chơi cùng? Không phải tùy tiện đi ghép đội cũng vậy à?"
[ youqianren: Bọn họ phiền. ]
[ youqianren: Đầu óc còn không được bình thường. ]
"..."
Đây là sự thật, Yến Kinh Nhiên nghĩ thầm.
Có một số người chơi chẳng ra gì mà còn thích đi chửi bới người khác, đây cũng là nguyên do tại sao hắn không muốn lập team chơi chung.
[ youqianren: Ca ca chơi rất tốt, chỉ huy cũng giỏi, nghe theo lời anh là có thể thắng trận, chơi rất vui. ]
Yến Kinh Nhiên khẽ nhướng mày: "Nhóc kêu tôi là gì?"
[ youqianren: Ca, không được ạ? ]
"Dĩ nhiên là không được rồi, cái từ ca ca là có thể tùy tiện gọi được sao?"
[ youqianren: Em không thể gọi, vậy thì ai mới có thể? ]
"Đó không phải là chuyện của nhóc." Yến Kinh Nhiên nóng nảy, "Dù sao cũng không được phép gọi tôi như vậy!"
Bên kia trầm mặc mấy giây.
[ youqianren: Không gọi là ca ca, vậy thì gọi như nào? Đại thần? ]
Suy nghĩ một chút, Yến Kinh Nhiên: "Nhóc năm mấy rồi?"
[ youqianren: Năm nhất đại học. ]
"Năm nhất đại học? Cũng là năm nhất sao?" Yến Kinh Nhiên lẩm bẩm, "Vậy cứ trực tiếp kêu tôi là học trưởng đi."
[ youqianren: Cũng? ]
"Tôi có một người quen cũng là sinh viên năm nhất đại học."
[ youqianren: Học trưởng học ở trường nào? Em học ở Truyền thông A. ]
Yến Kinh Nhiên kinh ngạc: "Nhóc cũng học Truyền thông A sao?"
[ youqianren: Đúng vậy, học viện kịch, điện ảnh và truyền hình... Chuyên ngành văn học. ]
Nhìn hàng chữ này, Yến Kinh Nhiên hiếm khi rơi vào trầm mặc.
Trên đời này vậy mà sẽ có chuyện trùng hợp đến như vậy, cũng may người này không chung lớp với Thẩm Vụ Bắc, nếu không thì khó xử lắm.
Để đề phòng, Yến Kinh Nhiên mím môi, thăm dò: "Nhóc biết Thẩm Vụ Bắc không?"
Lúc này bên kia dừng lại hồi lâu mới rep lại.
[ youqianren: Biết ạ. ]
???
Không đợi Yến Kinh Nhiên mở miệng, bên kia liền bổ sung thêm một câu.
[ youqianren: Hồi còn huấn luyện quân sự không phải đã bị thông báo phê bình à, chi vậy ạ? ]
Mấy câu này làm cho tim hắn có cảm giác như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc vậy, lên xuống không ngừng.
"Cũng chả có gì đâu, chỉ hỏi một chút thôi, nghe nói trong trường có rất nhiều người thích nhỏ lắm."
[ youqianren: Học trưởng cũng thích? ]
"Tôi còn tưởng rằng nhóc thích đó chứ?"
[ youqianren: À, học trưởng không thích cậu ấy. ]
"..."
Yến Kinh Nhiên thật sự phục cái logic đó của cô, vừa định đáp lại bằng câu "Tôi nói không thích hồi nào", nhưng lời đến cửa miệng, hắn mới giật mình, câu này không phải là đồng nghĩa với thích rồi sao.
Nhưng câu hỏi của "Kẻ có tiền", hiển nhiên không phải là cái loại thích giữa anh trai và em gái, trừ tình cảm anh em ra, hắn còn thích Thẩm Vụ Bắc à?
Yến Kinh Nhiên trả lời không được.
Cái vấn đề này làm cho hắn sinh lòng phiền não.
Hắn lập tức rời game, chỉ nói qua app đồng hành chơi game là, lần sau rảnh thì sẽ liên lạc sau.
Trong phòng ký túc xá chỉ có một mình hắn, Yến Kinh Nhiên ngồi thừ ra trên ghế ngồi một lát, chậm rãi di chuyển ngón tay, bấm mở ảnh đại diện của Thẩm Vụ Bắc trên WeChat.
Hắn có chút muốn gửi cho cô một cái gì đó.
Chẳng hạn như, hỏi cô người mà cô thích rốt cuộc là ai, hoặc là hỏi cô còn thích người đó hay không.
Nhưng hắn nhập rồi lại xóa nửa ngày trên khung văn bản, cuối cùng vẫn là đặt điện thoại xuống.
-
Sau Quốc Khánh, sinh viên mới và cũ chính thức nhập học.
Câu lạc bộ cũng nối đuôi theo tuyển sinh.
"Tui muốn vào nhóm tuyên truyền, câu lạc bộ hí kịch cũng không tệ, oa, tui còn muốn vào nhóm thể thao để rèn luyện thân thể một chút nữa... Khó chọn quá đi." Bành Bồng cầm đơn đăng ký của các câu lạc bộ, vẻ mặt bối rối, "Còn mấy cậu, có muốn tham gia câu lạc bộ không?"
Ân Đồ suy nghĩ một lát: "Tui cũng muốn vào câu lạc bộ hí kịch, hay là chúng ta vào câu lạc bộ hí kịch xem một chút đi? Nếu như không được thì trở về đăng ký câu lạc bộ khác."
"Tui thấy cũng được á, Thẩm lão bản thì sao?"
Bành Bồng và Ân Đồ cùng nhau nhìn về phía Thẩm Vụ Bắc, kết quả vừa dứt lời, liền phát hiện người ta đã điền đơn đăng ký của câu lạc bộ hí kịch xong cả rồi.
"Tui còn tưởng cậu không có hứng thú với câu lạc bộ cơ chứ." Bành Bồng kinh ngạc nói.
Thẩm Vụ Bắc cười nhạt: "Cũng đã vào lớp đạo diễn rồi, dĩ nhiên phải tham gia vào câu lạc bộ hí kịch chứ."
"Vậy thì vào câu lạc bộ hí kịch thôi!"
Cả ba thống nhất, cầm đơn đăng ký chạy thẳng đến câu lạc bộ hí kịch.
Bởi vì cần sử dụng sân khấu, cho nên địa điểm mà câu lạc bộ hí kịch tuyển sinh được bố trí ở trung tâm nghệ thuật.
Vào phòng diễn xuất, dưới khán đài chỉ có ba người, còn các sinh viên mới thì xếp một hàng dài dưới bậc thang để chờ thử diễn.
Nhìn thấy màn này, Ân Đồ không khỏi có chút khẩn trương: "Oa, nhiều người đi dự tuyển như vậy, tỷ lệ chúng ta không qua được rất cao nhỉ?"
Bành Bồng: "Tui biểu đạt cảm xúc rất kém, cảm thấy một hồi sẽ thành trò cười."
Nghe như vậy, Ân Đồ hăng hái lên: "Nói đến biểu đạt cảm xúc, Thẩm lão bản của tụi mình vẫn là trâu bò nhất, dù Thái Sơn có sập ngay trước mặt thì sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ cần một hồi trong lúc thử diễn ánh mắt có chút cảm tình có chút nhiệt độ là ổn áp rồi."
"Đúng á." Bành Bồng như đang suy tư cái gì mà nói, "Nếu muốn để Thẩm lão bản bộc lộ hỉ nộ ái ố trên mặt, trừ học trưởng Yến ra, chắc không còn ai nữa nhỉ?"
"Có chứ." Ân Đồ nhất thời nhanh miệng nói, đợi khi muốn lấy lại lời nói đã không còn kịp nữa, "Còn một người nữa."
Bành Bồng trợn to mắt: "Ai vậy?"
Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Vụ Bắc quét qua hắn, Ân Đồ ngượng ngùng cười một cái, biết điều mà ngậm miệng lại.
Hàng dài người dần dần rút ngắn lại, không lâu sau liền đến phiên của nhóm Thẩm Vụ Bắc.
Ân Đồ tiên phong lên sân khấu thử diễn.
Gần như cùng lúc đó, đội lễ nghi ở chỗ của Yến Kinh Nhiên cũng gần đến hồi kết.
Vì đội lễ nghi có nhiều hạn chế về ngoại hình, người tham gia cũng tương đối ít, cho nên quá trình phỏng vấn diễn ra rất nhanh.
Yến Kinh Nhiên mới vừa muốn dọn dẹp đồ đạc đi ăn cơm, thì mấy cái Omega vốn đang bị trưởng nhóm của câu lạc bộ thể thao khuyên đến phỏng vấn, không biết là nhìn thấy tin tức gì trên diễn đàn, bỗng nhiên hưng phấn thấp giọng hoan hô hai tiếng rồi không hẹn mà cùng chạy đi.
Khiến cho nhóm trưởng câu lạc bộ thể thao ở đằng sau nghiến răng nghiến lợi mà than phiền: "Đờ mờ! Sao lại là Thẩm Vụ Bắc nữa vậy!"
Lỗ tai của Yến Kinh Nhiên nghe được ba chữ cuối cùng kia, vốn đang định rời đi liền dừng chân lại, hắn đi đến câu lạc bộ thể thao bên kia: "Bạn học, vừa rồi cậu mới nhắc đến Thẩm Vụ Bắc làm sao vậy?"
"Còn làm sao nữa, học muội đến tay tôi cứ như vậy mà vụt mất rồi!" Nhóm trưởng câu lạc bộ thể thao tức giận, "Tất cả đều là do con nhỏ Thẩm Vụ Bắc đó, một khi xuất hiện ở nơi công cộng của trường thì nhất định sẽ thu hút tất cả ánh nhìn của Omega! Cũng không biết nhỏ đó có gì để nhìn nữa."
Con ngươi của Yến Kinh Nhiên hơi lóe: "Bây giờ con nhóc đó đang ở đâu vậy?"
"Ở trung tâm nghệ thuật bên kia kìa, nghe nói nó đang thử diễn ở câu lạc bộ hí kịch, làm cho nhiều học đệ học muội chạy đến xem náo nhiệt."
"Được." Yến Kinh Nhiên nói, "Cảm ơn nha, nhưng tôi vẫn phải đính chính với cậu một chuyện."
Dừng một chút, hắn cười như không cười mà nói: "Con bé thật sự rất xinh đẹp."
Khi Yến Kinh Nhiên đi đến phòng diễn xuất thì Thẩm Vụ Bắc vừa vặn mới lên sân khấu.
Sợ ảnh hưởng đến màn trình diễn của cô, hắn liền lặng lẽ ngồi ở chiếc ghế khuất sau phòng diễn xuất, khi tắt đèn thì gần như không nhìn thấy được hắn.
Ở khoảng cách không gần không xa, có thể nghe được thành viên của câu lạc bộ hí kịch thảo luận nhau, cũng có thể nhìn thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt của Thẩm Vụ Bắc.
"Trưởng nhóm trưởng nhóm, chút hồi cậu gửi đoạn trích thoại cho vị bạn học trên kia, có thể cho tôi diễn cùng cậu ấy có được không? Tiện thể sắp xếp luôn một cảnh ôm thì càng tốt..."
Một thành viên nam Omega của câu lạc bộ hí kịch nói: "Sau này mỗi ngày tôi đều bao cơm sáng cho ngài trưởng nhóm, tôi bảo đảm sẽ không ngại mưa gió!"
"Không được." Nhóm trưởng của câu lạc bộ hí kịch là một Beta nữ, cô buồn cười liếc hắn một cái: "Cậu làm đến mức như vậy luôn sao?"
"Trời má tôi thật sự thích cậu ấy lắm á." Nam Omega đỏ mặt, "Tôi hỏi người trong lớp của cậu ấy rồi, cậu ấy còn chưa có bạn trai, đóng kịch chung, nhiều ít cũng có thể trở nên thân cận một chút!"
"Được được được." Nhóm trưởng của câu lạc bộ hí kịch bất đắc dĩ mà nói, "Cậu tự chọn kịch bản rồi đi tìm cậu ấy đi, nếu như cậu ấy không ngại, thì tôi cũng không có vấn đề gì."
Yến Kinh Nhiên im lặng nghe cuộc đối thoại của hai người, trong lòng không khỏi cười lạnh.
A, dựa vào độ bài xích của Thẩm Vụ Bắc đối với những người khác, tất nhiên là không thể nào đồng ý diễn cảnh điên khùng như vậy rồi.
Kết quả nam Omega kia đi lên gặp cô còn chưa được một phút, hắn liền nhìn thấy người nọ dùng tay ra hiệu "yes" với nhóm trưởng câu lạc bộ hí kịch.
Yến Kinh Nhiên bỗng nhiên ngước mắt lên.
Thiếu nữ trên sân khấu vẫn khoác trên người một chiếc áo tay ngắn và chiếc quần dài đơn giản, mái tóc đen được cột lên cao theo kiểu đuôi ngựa, để lộ ra cái trán đầy đặn và dung mạo tinh xảo, ánh đèn đan xen mạ lên người cô một tầng mông lung xinh đẹp, cô cầm tờ kịch bản, đang cúi đầu ghi nhớ những lời thoại trong đó.
Dù cho tình tiết ôm ấp này hẳn là đã vượt qua phạm vi tiếp thu của cô, nhưng trên mặt cô lại không hề có chút khó chịu hay mất kiên nhẫn nào.
Trong phút chốc, Yến Kinh Nhiên có chút luống cuống.
Giống như là đặc quyền chỉ thuộc về mình hắn từ trước đến nay bị người khác chia cắt vậy.
Hắn không còn là người duy nhất, người đặc biệt nhất trong Thẩm Vụ Bắc nữa.
Hắn phát hiện bản thân mình không thể nào tiếp thu được cái kết luận này.
Cho nên khi Thẩm Vụ Bắc và nam Omega đó diễn tới đoạn ôm nhau, hắn cũng không nhịn được nữa, ba bước cũng thành hai bước, vượt qua mấy hàng ghế, hắn hét to: "Cậu thử ôm một cái xem!!!"
Cả phòng diễn xuất nháy mắt an tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều bị hắn dọa cho hết hồn.
Thẩm Vụ Bắc nghe tiếng nhìn về phía hắn, sự kinh ngạc ban đầu qua đi, cô từ từ thu liễm biểu tình lại, khi trưởng nhóm câu lạc bộ hí kịch muốn lên tiếng hỏi thì cô đã mở miệng hỏi trước: "Tại sao không được ôm?"
Tại sao tại sao, cmn sao mà hắn biết được là tại sao!
Dưới đáy lòng có một giọng nói gào lên, Yến Kinh Nhiên nhắm mắt đáp: "AO thụ thụ bất thân."
Thẩm Vụ Bắc rất bình tĩnh mà hé mở miệng: "Đây chỉ là diễn thử thôi mà."
"Diễn thử cũng không được." Yến Kinh Nhiên cứng họng, không còn cách nào khác, chỉ đành phải đến gần cô thêm một chút, nhỏ giọng nói, "Cậu ta có ý đồ với nhóc."
Nam Omega nghe xong giận dữ: "Anh là ai! Nói bậy bạ cái gì vậy!"
Thẩm Vụ Bắc cũng không thèm để ý, vẫn nhìn Yến Kinh Nhiên: "Rất bình thường, dù sao thì em cũng sẽ có bạn trai thôi đúng không?"
Yến Kinh Nhiên không tin được mà trợn mắt nhìn cô.
Hắn cũng nghĩ đến Thẩm Vụ Bắc sẽ có bạn trai, thậm chí trước ngày tựu trường hắn còn đề nghị nói giúp cô cưa cẩm con trai nữa, nhưng tất cả những cái đó đều là trò đùa của hắn mà thôi, hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, chính miệng của Thẩm Vụ Bắc lại nói với hắn rằng mình muốn có bạn trai.
Bốn mắt nhìn nhau.
Yến Kinh Nhiên nhìn vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùng của cô, không hiểu sao, vành mắt từ từ đỏ lên.
"Tùy nhóc." Yến Kinh Nhiên lăn lộn hầu kết, hít sâu một hơi, rũ mắt xuống, tự trách mình, "Anh không nên đến chỗ này."
Nói xong, hắn không nhìn vẻ mặt của Thẩm Vụ Bắc nữa.
Dưới ánh mắt tò mò của một đám tân sinh viên bên ngoài, hắn bước ra ngoài bằng cửa sau.
Giờ nghỉ trưa, phòng tuyển sinh đã không còn người nào nữa.
Yến Kinh Nhiên ngồi ngây ra một lúc lâu, không dám tìm Trần Trác để bày tỏ ra hết, cũng không dám nói những chuyện này với người cùng ngành.
Hắn lục lại chùm ảnh mà Thẩm Vụ Bắc chụp cho hắn hồi Quốc Khánh, ánh mắt của người thiếu niên trong ảnh chụp ôn nhu đến mức hắn còn không dám nhận ra.
Đây là lần đầu tiên hắn biết, khi hắn nhìn Thẩm Vụ Bắc, ánh mắt lại nùng tình đến như vậy.
Nhìn một chút, trên thanh thông báo của điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn.
[ Kẻ có tiền: Bây giờ học trưởng có thời gian chơi game không? ]
Không có, đừng tới làm phiền tôi.
Yến Kinh Nhiên gõ ra những chữ này vừa muốn gửi đi, lại bỗng nhiên khựng lại.
Hắn không thể nói với Trần Trác và những người quen biết xung quanh, nhưng có thể nói với tay súng thiện xạ cô độc này a.
Người này không nói nhiều, vừa đơn độc, còn vừa không có nhiều chuyện, mấu chốt là đều là sinh viên năm nhất đại học giống như Thẩm Vụ Bắc.
Là thí sinh thích hợp nhất.
Suy nghĩ hai giây, hắn thử gửi một tin nhắn thăm dò qua.
[ Hướng bắc: Không có rảnh chơi game, nhưng muốn tìm nhóc trò chuyện một chút. ]
[ Kẻ có tiền: Được, mời học trưởng nói.]
Nắng chiều phủ lên đầu vai của Yến Kinh Nhiên, chiếu ra rõ những giọt mồ hôi lấm tấm do căng thẳng trên trán hắn.
[ Hướng bắc: Tôi hỏi nhóc, nhóc cảm thấy một học trưởng năm ba đại học theo đuổi một học muội năm nhất thì có phải rất kỳ quái không? ]
Bên kia trả lời lại trong mấy giây.
[ Kẻ có tiền: Không kỳ quái. ]
[ Hướng bắc: Nếu như học muội đó còn đang thích người khác thì sao? ]
[ Hướng bắc: Nếu như học muội đó chỉ coi học trưởng đó là anh trai thôi thì sao? ]
[ Hướng bắc: Phải làm thế nào mới có thể làm em ấy ý thức được tôi đã không còn coi em ấy là em gái nữa? ]
Đợi đến khi Yến Kinh Nhiên kịp nhận ra câu thứ ba không đúng, thì tin nhắn đã hiện lên trạng thái đã đọc.
[ Hướng bắc:... ]
Phía đối diện đang hiển thị ra là đang nhập tin nhắn, nhưng trước sau đều không có tin nhắn nào được gửi qua cả.
Yến Kinh Nhiên cũng không phải là người dễ ngượng ngùng, hắn thấp giọng mắng nhỏ một tiếng, dứt khoát gõ chữ gửi qua.
[ Hướng bắc: Nhóc nói xem tỷ lệ tôi theo đuổi thành công cao không? ]
-
Tác giả có lời muốn nói:
Cứ theo đuổi trước xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.