Chương 8: Khai giảng
DivineRapier
17/06/2023
Sáng hôm sau, Yến Kinh Nhiên tự biết tài nấu nướng của mình không tốt,
không muốn lại gây họa cho tiểu bằng hữu nữa, liền ngoan ngoãn xuống lầu mua bữa sáng.
Hắn đang muốn ra cửa thì nghe tiếng sột soạt khe khẽ truyền ra từ ghế sa lon.
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng cao gầy xông vào phòng vệ sinh, đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng đang chạy băng băng đột nhiên đập thẳng vào mắt hắn, lực tác động của nó cũng không tầm thường (?).
Cửa phòng vệ sinh đóng sầm một cái, Yến Kinh Nhiên thu hồi tầm mắt lại, trên mặt cũng nóng lên.
Chờ hắn mang bữa sáng về, Thẩm Vụ Bắc mới nhấp môi từ phòng vệ sinh ra, chắc là cô mới vừa tắm xong, trên tóc còn bị ướt một nửa.
Yến Kinh Nhiên: "Nhóc khá hơn chút nào chưa?"
Thẩm Vụ Bắc nhàn nhạt "Ân" một tiếng.
Cũng không biết vì sao mà giọng nói cô lại khàn khàn đến mức kỳ cục, thanh âm trẻ con bị giảm đi một chút, không chịu khống chế mà đâm sâu vào lỗ tai người nghe.
Hầu kết Yến Kinh Nhiên chậm rãi lăn lộn, cưỡng ép bản thân quên đi cảnh tượng ban nãy, chỉ nói: "Vậy thì tới ăn sáng đi."
Hắn xé bịch cháo sườn ra, lại lột cho Thẩm Vụ Bắc một quả trứng gà, đặt nhẹ vào bát nhỏ.
Thẩm Vụ Bắc kéo ghế ra ngồi xuống, cầm quả trứng gà lên cắn một miếng, mí mắt rũ xuống, sắc mặt có chút không được tốt lắm.
Yến Kinh Nhiên im lặng quan sát cô.
Con nhóc này hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài, trước kia giống như một vị thần linh không dính một chút khói bụi phàm tục nào, nay lại đột nhiên trở nên thật bình dân.
Trong lòng hắn ngứa ngáy, nổi lên tâm tư trêu chọc: "Anh nghe nói Alpha khác tới kỳ mẫn cảm đều không cần dùng tới thuốc trấn tĩnh, ý chí của nhóc có chút kém a."
Alpha thích tranh cường háo thắng, đều là gắng gượng chịu đựng qua kỳ mẫn cảm chứ không bao giờ dùng tới thuốc trấn tĩnh.
Dù cho có dùng, cũng sẽ tuyệt đối không gióng trống khua chiêng mà nói ra.
Yến Kinh Nhiên cảm thấy bản thân bắt chẹt được một nhược điểm nhỏ của Thẩm Vụ Bắc.
Nhưng hắn vui vẻ chưa được hai giây, người nọ liền ung dung thong thả mà nhướng mày: "Không có thuốc trấn tĩnh, tin tức tố của em sẽ bị tràn ra ngoài, không phải em sợ anh bị mất máu quá nhiều sao?"
"..."
Nhớ đến bộ dạng ngu xuẩn của mình hồi tối qua, Yến Kinh Nhiên nghiến răng.
Đặc biệt là hắn còn ý thức được cường độ tin tức tố giương nanh múa vuốt như vậy, thực chất là do kết quả khắc chế của Thẩm Vụ Bắc.
Nhưng Yến Kinh Nhiên vẫn giữ thái độ cây ngay không sợ chết đứng: "Ai nói anh đây chảy máu mũi là do tin tức tố của nhóc?"
"Do mặt em cũng đúng."
Thẩm Vụ Bắc chỉ vào mặt mình, nhướng mày, cười như không cười mà nói, "Cảm giác cũng không tệ lắm đúng không, anh?"
"..."
Khóe miệng Yến Kinh Nhiên giật giật, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa đào ra cả một cái biệt thự búp bê Barbie trong mơ (*).
(*) Ý là khi xấu hổ người ta sẽ dùng ngón chân đào đào dưới đất, bị CĐM Trung Quốc phóng đại lên là "đào ra cả một ngôi nhà" này no, còn ông này đào ra được cả cái biệt thự búp bê Barbie trong mơ =))
Tiểu quỷ này cư nhiên giả vờ ngủ.
Hắn quyết định tạm thời không cùng cô chấp nhặt nữa, giả bộ vô cảm, nhân tiện chuyển sang đề tài khác, gửi một số dãy số đặt đồ ăn bên ngoài vào WeChat của cô: "Nhóc nhớ kỹ, hai ngày này muốn ăn cái gì thì tự đặt nha."
Kỳ mẫn cảm kéo dài hai ngày, mà thuốc trấn tĩnh nhiều nhất cũng chỉ có thể ổn định một chút cảm xúc của Alpha, bác sĩ đề nghị Alpha tới kỳ mẫn cảm tốt nhất là không nên ra cửa, để tránh bởi vì tin tức tố mất kiểm soát mà ảnh hưởng đến các Alpha Omega khác.
Thấy thông báo có tin nhắn, Thẩm Vụ Bắc thuận miệng hỏi: "Hai ngày này anh không trở về sao?"
"Đúng vậy." Yến Kinh Nhiên húp một ngụm cháo, "Bọn anh phải đảm bảo việc tổ chức tiệc tối để chào mừng sinh viên mới, nhà trường còn yêu cầu đội lễ nghi bọn anh tập dượt trước để biểu diễn tiết mục biểu diễn thời trang, nên chắc anh sẽ ở lại ký túc xá."
Thẩm Vụ Bắc gật gật đầu, giống như lơ đãng nói: "Vậy thì khi đến trường em sẽ để chìa khóa ở bàn trà."
Nghe vậy, Yến Kinh Nhiên hơi trợn to mắt, kinh ngạc: "Nhóc không ở lại chỗ này với anh sao?"
"Em ở lại trường học sẽ thuận lợi hơn một chút." Thẩm Vụ Bắc ăn sáng xong, đem chén đũa bưng vào phòng bếp, "Ân Đồ nói huấn luyện quân sự ở trường học, em cũng không thể chạy qua chạy lại mỗi ngày được."
Vẻ mặt Yến Kinh Nhiên rõ ràng trở nên ảm đạm đi nhiều, hắn tự giễu cong cong môi: "Cũng đúng..."
Hắn lại hy vọng xa vời Thẩm Vụ Bắc sẽ ở lại với hắn.
Rõ ràng bây giờ cô tránh hắn còn không kịp.
"Đúng rồi, quên hỏi nhóc." Yến Kinh Nhiên thu liễm một chút cảm xúc, quan tâm nói, "Nhóc đăng ký vào trường nào, mẹ anh nói là đại học A, anh cũng nghĩ vậy, với thành tích của nhóc thì dư sức thi đậu vào đại học A. Nhưng mà đại học A cách chỗ này có hơi xa, nên nhóc lên đường trước hai giờ để kịp giờ đăng ký nha."
"Đã biết."
Thẩm Vụ Bắc dời đi ánh mắt, giọng có hơi trầm, cảm xúc trong mắt cô u ám không rõ.
-
Ngày tựu trường là vào ngày 8 tháng 9.
Dòng người chen chúc xô đẩy cả trong lẫn ngoài trường đại học truyền thông thành phố A.
Thẩm Vụ Bắc mới vừa xuống xe, liền có người chặn đường ngay trước cổng trường.
Thiếu niên cao ngang cô, hắn có mái tóc khá dài, phần ngọn tóc sau gáy được dây thun cột lên, lông mày đen nhánh sáng sủa, đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, nhìn rất anh tuấn khỏe khoắn.
"Thẩm lão bản, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Thỏ tôi đều trông đến muốn mòn con mắt luôn rồi này!"
Ân Đồ kéo hành lý, nhảy đến trước mặt Thẩm Vụ Bắc, túm lấy cánh tay cô: "Đi đi đi, tao đã hỏi đường rồi, chúng ta đăng ký ở lớp bên kia kìa."
Thẩm Vụ Bắc và hắn cùng đăng ký vào chuyên ngành đạo diễn điện ảnh và truyền hình, đây cũng là lý do vì sao hai người luôn liên lạc với nhau trong suốt mùa hè.
Cả hai điền thông tin vào đơn đăng ký và đóng học phí xong, liền lên đường đi đến ký túc xá của Alpha dưới sự chỉ dẫn của học tỷ.
Học tỷ vô cùng nhiệt tình, không chỉ hỗ trợ cầm giùm hành lý, còn phổ cập khoa học cho bọn họ cách sinh tồn trong truyền thông A.
Ân Đồ rất cảm kích, cảm kích đến mức lôi kéo Thẩm Vụ Bắc mua hai bộ chăn ga gối đệm của chị ấy.
Ký túc xá phòng 413.
Trước khi tới bọn họ có nghe qua, một lớp đạo diễn có 24 người, nhưng chỉ có 3 người là Alpha, ngay cả ký túc xá cũng gom lại không đủ.
Lúc hai người vào cửa, trong phòng đã có một nữ sinh tới trước.
Dáng người nữ sinh không cao, cô đang sắp xếp chăn nệm trên giường lại, nghe tiếng cửa mở, cô quay đầu lại, đôi mắt sáng lên: "Chào hai cậu, tôi tên Bành Bồng."
"Xin chào, tôi là Ân Đồ."
"Thẩm Vụ Bắc."
Bành bồng rất hoạt bát, giới thiệu bản thân xong, cô bò xuống giường, lấy hai hộp bánh bích quy từ trong túi dây rút trên bàn học ra, cười híp mắt đưa cho hai người: "Đây là bánh quy hình con gấu mà tôi tự làm, sau này có gì xin được giúp đỡ nhiều hơn nha."
Ân Đồ nhận lấy hộp bánh bích quy, lại giúp Thẩm Vụ Bắc nhận một hộp, rồi sau đó bắt đầu nịnh nọt trò chuyện: "Cậu còn biết làm bánh bích quy nữa à?"
"Đúng vậy." Bành Bồng hỏi đùa, "Các cậu sẽ không cười tôi chứ?"
Ân Đồ: "Cười cậu làm gì?"
Bành Bồng ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ở quê tôi, ai cũng nói Alpha làm loại chuyện mà chỉ có tiểu ngọt O thích làm là không có tiền đồ."
"Đó là do bọn họ không có mắt nhìn, tôi thấy làm được như vậy là rất lợi hại." Ân Đồ cũng quen với điều này rồi, lập tức khen, "Hơn nữa làm một tiểu ngọt A thì có gì mà không tốt chứ."
Hai người cậu một câu tôi một câu, trao đổi thông tin qua lại xong.
Thẩm Vụ Bắc hầu như không gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ khi Bành Bồng hỏi, cô mới đáp lại vài câu, nhìn có chút khó gần.
Sợ bầu không khí ngột ngạt, Ân Đồ nhét miếng bánh bích quy hình con gấu vào miệng Thẩm Vụ Bắc, nói trước để Bành Bồng phòng ngừa: "Cậu mặc kệ nhỏ này đi, nó cứ hay làm ra vẻ như vậy đó, đối xử với mọi người còn rất lạnh nhạt."
Ai ngờ Bành Bồng còn không cảm thấy Thẩm Vụ Bắc khó gần, ngược lại hai mắt còn luôn tỏa sáng mà liếc trộm cô: "Nhưng tôi thấy tính cách cậu ấy rất thẳng thắn, tôi thích kiểu người như vậy."
Ân Đồ nghe vậy, đuôi lông mày hơi nhíu: "Thích?"
"Không không không, không phải kiểu thích này đâu." Bành Bồng đỏ mặt nói, "Chỉ đơn thuần là yêu thích thôi, tôi là nhan cẩu (*) mà, nói thật thì trước khi khai giảng, tôi có thấy ảnh chụp của bạn học Thẩm trên diễn đàn của trường, cho nên khi biết mình ở chung phòng với bạn học Thẩm, tôi đã cao hứng rất nhiều."
(*) Nhan cẩu: đối xử đặc biệt với những người có ngoại hình ưu nhìn.
"Cũng đúng." Ân Đồ cười một tiếng, "Thẩm lão bản của chúng ta xác thật có một gương mặt dễ gây tai họa."
Vừa nói, hắn theo bản năng nhìn sang Thẩm Vụ Bắc, phát hiện hộp bánh bích quy hình con gấu kia đã hết sạch, mà người ăn hết nó thì đang cố chấp bao đệm lại.
Tầm mắt đi xuống chút nữa, cái đệm mới toanh đã bị bọc thành một đống trong áo đệm, nhưng lại không chịu phục tùng mà duỗi bốn góc ra.
Có lẽ do làm đến bực bội, Thẩm Vụ Bắc ném cái áo đệm sang một bên, móc điện thoại di động ra.
"Làm gì vậy?" Ân Đồ hỏi.
Thẩm Vụ Bắc cũng không ngẩng đầu: "Đang tìm một vạn phương pháp bao đệm."
Ân Đồ: "Chuyện này có gì mà khó khăn! Để ba ba lo cho!"
Hai phút sau.
Ân Đồ nhìn Thẩm Vụ Bắc một chút, lại nhìn tấm đệm hoàn toàn bị quấn lại với nhau, chần chờ hai giây, hắn cười gượng nói: "Tao có lưu phương thức liên lạc của học tỷ bán bốn bộ chăn ga đệm gối, hay là... Chúng ta đợi chị ấy bán xong hai bộ còn lại rồi qua xử lý giùm."
Đổi lại chính là cái liếc mắt vô cảm của Thẩm Vụ Bắc.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bó tay chịu thua.
Thẩm Vụ Bắc chưa từng làm những chuyện này, cũng không ở lại trường bao giờ, nhưng cô thà nội trú còn hơn ở lại nơi đó của Yến Kinh Nhiên.
Lúc này, Bành Bồng theo dõi cuộc chiến đã lâu cũng không nhịn được nữa, nén cười mà nói: "Nếu không thì để tôi tới giúp các cậu một tay."
Ân Đồ: "Ngay cả cái này cậu cũng biết sao?"
Khóe môi Bành Bồng cong lên, tiến lên nắm lấy hai góc đệm giũ ra, lót rồi lại chồng lên, tấm đệm liền được trùm lên ngay ngắn.
"Đỉnh quá chị ơi!"
Ân Đồ hoàn toàn bị Bành Bồng cảm phục, giơ ngón tay cái lên, các loại tâng bốc lần lượt xuất hiện.
Nhìn giường đệm chỉnh tề phẳng phiu, trên mặt Thẩm Vụ Bắc cũng lộ ra một nụ cười hài lòng, đối với Bành Bồng nói một câu "Cảm ơn", suy nghĩ một chút lại nói: "Bánh bích quy ăn rất ngon."
"Nếu cậu thích thì tôi vẫn còn đây này!"
Bành Bồng vội vàng lấy ra thêm một hộp bánh bích quy đưa tới, bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm đã sớm rạo rực, bị nụ cười này moe đến chết đi sống lại.
A a a a đẹp đến không chê vào đâu được a!!!
Có lẽ là do thích ăn thật, Thẩm Vụ Bắc cũng không khách khí.
-
Buổi chiều còn có buổi họp lớp, cả lớp cùng đi nhận đồng phục quân sự và tài liệu giảng dạy.
Chưa cho mọi người quá nhiều thời gian để chuẩn bị, đã liền bắt đầu vào huấn luyện quân sự.
Trong thời gian này, Yến Kinh Nhiên có gọi đến mấy lần, nhưng đều bị Thẩm Vụ Bắc qua loa cho có lệ.
Tuy là huấn luyện quân sự trong trường, nhưng công tác quản lý huấn luyện quân sự ở truyền thông A vẫn rất chặt chẽ.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, ký túc xá sẽ không cung cấp nước nóng, học sinh muốn tắm thì chỉ có thể đi xếp hàng vào nhà tắm.
"Bành Bồng, cậu xong chưa vậy?"
Ân Đồ đứng trước cửa phòng ký túc xá, bên cạnh là Thẩm Vụ Bắc đang rũ lông mi xuống, có lẽ là chờ đến mức có chút nhàm chán, hắn cầm cái chậu tắm lên gõ mấy lần, thúc giục người bên trong: "Nếu cậu mà còn chậm chạp như vậy là chúng ta lại phải xếp hàng chờ đến 9 giờ đó."
"Lập tức ra liền!"
Bành Bồng là một Alpha sống rất tinh tế, mỗi lần tắm là phải mang theo đồ dùng đầy đủ, do đó mà ba người thường xuyên phải đợi đến 9 giờ mới được tắm.
Sau khi ba người thu dọn xong, bọn họ liền cùng nhau đi xuống ký túc xá.
Thẩm Vụ Bắc đi ở đằng trước, Ân Đồ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi, không nhịn được, kéo Bành Bồng bước chậm lại: "Có phải cậu và Thẩm lão bản lén lút sau lưng tôi làm chuyện gì rồi đúng không?"
Bành Bồng mờ mịt: "Không có a."
Ân Đồ: "Không có thì sao cậu ấy lại đối xử với cậu tốt như vậy chứ?"
Dựa theo tính tình ngày thường của Thẩm Vụ Bắc, thì đã sớm không nhịn được, ai ngờ mấy ngày này cô như được vuốt lông vậy, còn lặng lẽ chờ Bành Bồng với hắn nữa.
Chết tiệt! Hắn chưa từng được đãi ngộ như vậy bao giờ cả.
Bành Bồng nghĩ ngợi rồi nói: "Có lẽ là do... Có qua phải có lại đi?"
Ân Đồ nghĩ cũng đúng.
Gần đây Thẩm Vụ Bắc rất hay ăn bánh bích quy hình con gấu mà Bành Bồng mang theo.
Cũng không biết tại sao lại thích ăn đến như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn kêu to với Thẩm Vụ Bắc: "Mày xếp hàng trước đi.", rồi sau đó cười híp mắt nhìn Bành Bồng, hơi cúi người xuống, tầm mắt ngang nhau: "Chị, hay là chị cùng em nói rõ thêm một chút đi?"
-
Vào mùa hè ban đêm đến rất chậm, ánh sáng soi chiếu khu vực sinh hoạt gần khu ký túc xá sáng như ban ngày.
"Trần Trác, rốt cuộc mày cầm cái máy quay phim đó định làm gì vậy?"
Yến Kinh Nhiên bị bạn cùng phòng kéo chạy một mạch, hai người từ phòng tạp chí trong trường chạy ra, cả hai đều mệt đến thở hổn hển.
Trần Trác vừa chạy vừa nói: "Mày không biết đó thôi, chuyên ngành đạo diễn năm nay vừa hốt được một học muội có số điểm hơn 700 đó, còn chưa khai giảng đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trên diễn đàn trường học rồi."
"700 điểm?" Yến Kinh Nhiên nâng mắt lên, "700 điểm thi vào chuyên ngành đạo diễn làm cái gì?"
"Ai mà biết."
Trước mắt là khu ký túc xá của Alpha, Yến Kinh Nhiên không muốn lại tới gần thêm chút nào, liền kéo Trần Trác dừng lại: "Ngày mai đi phỏng vấn không được sao?"
"Dĩ nhiên là không!" Trần Trác nghiêm nghị nói, "Không riêng tạp chí chúng ta, mà bên báo chí kia cũng muốn đi phỏng vấn em ấy, tao phải lấy được video phỏng vấn trước bọn họ mới được!"
Yến Kinh Nhiên: "Người ta đi huấn luyện quân sự cả một ngày, giờ này cũng đã nghỉ ngơi hết rồi, người bình thường đều sẽ không đồng ý đi phỏng vấn vào giờ này đâu."
"Đúng thật là em ấy sẽ không đồng ý." Trần Trác bĩu môi nói, "Chẳng phải tao bắt được một tin ẻm sẽ đi phòng tắm sao, cho nên tao mới tới chặn đường ẻm nè."
"..." Khóe miệng Yến Kinh Nhiên giật giật.
"Không phải tao là đang chia sẻ đồ tốt với mày sao?" Trần Trác nháy mắt một cái, "Học muội 700 điểm, tướng mạo thì..." Hắn giơ ngón tay cái lên.
Yến Kinh Nhiên không có hứng thú mà "Ồ" một tiếng.
Có Thẩm Vụ Bắc làm so sánh, hắn thật sự không cảm thấy còn ai đẹp hơn cô nữa.
"Mày đừng có mà không tin, dù còn chưa khai giảng nhưng tao đã tìm ra được thông tin cùng hình ảnh của ẻm, tao nhớ là em ấy hình như cũng giống mày, đều từ Tô Thành tới... Ngọa tào mày nhìn kìa!"
Đang nói, Trần Trác bỗng nhiên liền kích động: "Bên kia là... học muội 700 điểm đó!"
Yến Kinh Nhiên nhìn theo hướng Trần Trác chỉ.
Dù đèn đường tứ phía có chói mắt thế nào thì hắn vẫn bắt gặp được bóng dáng của học muội 700 điểm kia giữa dòng người qua lại.
Cô mặc một bộ đồng phục quân sự có họa tiết rằn ri, phần eo bị dây thắt lưng màu nâu siết chặt, khiến dáng người cô hết sức đẹp mắt, dung mạo tinh xảo đến mức không ai sánh bằng.
Người có diện mạo xuất sắc như vậy, không phải Thẩm Vụ Bắc thì còn là ai nữa.
Yến Kinh Nhiên trợn to mắt ra, máu trong người thiếu chút nữa đọng lại.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, đối tượng mà Trần Trác muốn phỏng vấn lại là Thẩm Vụ Bắc.
Càng không nghĩ tới.
Một người thi tuyển sinh đại học được 700 điểm như Thẩm Vụ Bắc, trường đại học nổi tiếng thì không đi, trở thành một học sinh xuất sắc thì không làm.
Lại đến đây để chụp hình???
-
Tác giả có lời muốn nói:
Để chụp cho cậu một tấm đó.
Hắn đang muốn ra cửa thì nghe tiếng sột soạt khe khẽ truyền ra từ ghế sa lon.
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng cao gầy xông vào phòng vệ sinh, đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng đang chạy băng băng đột nhiên đập thẳng vào mắt hắn, lực tác động của nó cũng không tầm thường (?).
Cửa phòng vệ sinh đóng sầm một cái, Yến Kinh Nhiên thu hồi tầm mắt lại, trên mặt cũng nóng lên.
Chờ hắn mang bữa sáng về, Thẩm Vụ Bắc mới nhấp môi từ phòng vệ sinh ra, chắc là cô mới vừa tắm xong, trên tóc còn bị ướt một nửa.
Yến Kinh Nhiên: "Nhóc khá hơn chút nào chưa?"
Thẩm Vụ Bắc nhàn nhạt "Ân" một tiếng.
Cũng không biết vì sao mà giọng nói cô lại khàn khàn đến mức kỳ cục, thanh âm trẻ con bị giảm đi một chút, không chịu khống chế mà đâm sâu vào lỗ tai người nghe.
Hầu kết Yến Kinh Nhiên chậm rãi lăn lộn, cưỡng ép bản thân quên đi cảnh tượng ban nãy, chỉ nói: "Vậy thì tới ăn sáng đi."
Hắn xé bịch cháo sườn ra, lại lột cho Thẩm Vụ Bắc một quả trứng gà, đặt nhẹ vào bát nhỏ.
Thẩm Vụ Bắc kéo ghế ra ngồi xuống, cầm quả trứng gà lên cắn một miếng, mí mắt rũ xuống, sắc mặt có chút không được tốt lắm.
Yến Kinh Nhiên im lặng quan sát cô.
Con nhóc này hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài, trước kia giống như một vị thần linh không dính một chút khói bụi phàm tục nào, nay lại đột nhiên trở nên thật bình dân.
Trong lòng hắn ngứa ngáy, nổi lên tâm tư trêu chọc: "Anh nghe nói Alpha khác tới kỳ mẫn cảm đều không cần dùng tới thuốc trấn tĩnh, ý chí của nhóc có chút kém a."
Alpha thích tranh cường háo thắng, đều là gắng gượng chịu đựng qua kỳ mẫn cảm chứ không bao giờ dùng tới thuốc trấn tĩnh.
Dù cho có dùng, cũng sẽ tuyệt đối không gióng trống khua chiêng mà nói ra.
Yến Kinh Nhiên cảm thấy bản thân bắt chẹt được một nhược điểm nhỏ của Thẩm Vụ Bắc.
Nhưng hắn vui vẻ chưa được hai giây, người nọ liền ung dung thong thả mà nhướng mày: "Không có thuốc trấn tĩnh, tin tức tố của em sẽ bị tràn ra ngoài, không phải em sợ anh bị mất máu quá nhiều sao?"
"..."
Nhớ đến bộ dạng ngu xuẩn của mình hồi tối qua, Yến Kinh Nhiên nghiến răng.
Đặc biệt là hắn còn ý thức được cường độ tin tức tố giương nanh múa vuốt như vậy, thực chất là do kết quả khắc chế của Thẩm Vụ Bắc.
Nhưng Yến Kinh Nhiên vẫn giữ thái độ cây ngay không sợ chết đứng: "Ai nói anh đây chảy máu mũi là do tin tức tố của nhóc?"
"Do mặt em cũng đúng."
Thẩm Vụ Bắc chỉ vào mặt mình, nhướng mày, cười như không cười mà nói, "Cảm giác cũng không tệ lắm đúng không, anh?"
"..."
Khóe miệng Yến Kinh Nhiên giật giật, xấu hổ đến mức thiếu chút nữa đào ra cả một cái biệt thự búp bê Barbie trong mơ (*).
(*) Ý là khi xấu hổ người ta sẽ dùng ngón chân đào đào dưới đất, bị CĐM Trung Quốc phóng đại lên là "đào ra cả một ngôi nhà" này no, còn ông này đào ra được cả cái biệt thự búp bê Barbie trong mơ =))
Tiểu quỷ này cư nhiên giả vờ ngủ.
Hắn quyết định tạm thời không cùng cô chấp nhặt nữa, giả bộ vô cảm, nhân tiện chuyển sang đề tài khác, gửi một số dãy số đặt đồ ăn bên ngoài vào WeChat của cô: "Nhóc nhớ kỹ, hai ngày này muốn ăn cái gì thì tự đặt nha."
Kỳ mẫn cảm kéo dài hai ngày, mà thuốc trấn tĩnh nhiều nhất cũng chỉ có thể ổn định một chút cảm xúc của Alpha, bác sĩ đề nghị Alpha tới kỳ mẫn cảm tốt nhất là không nên ra cửa, để tránh bởi vì tin tức tố mất kiểm soát mà ảnh hưởng đến các Alpha Omega khác.
Thấy thông báo có tin nhắn, Thẩm Vụ Bắc thuận miệng hỏi: "Hai ngày này anh không trở về sao?"
"Đúng vậy." Yến Kinh Nhiên húp một ngụm cháo, "Bọn anh phải đảm bảo việc tổ chức tiệc tối để chào mừng sinh viên mới, nhà trường còn yêu cầu đội lễ nghi bọn anh tập dượt trước để biểu diễn tiết mục biểu diễn thời trang, nên chắc anh sẽ ở lại ký túc xá."
Thẩm Vụ Bắc gật gật đầu, giống như lơ đãng nói: "Vậy thì khi đến trường em sẽ để chìa khóa ở bàn trà."
Nghe vậy, Yến Kinh Nhiên hơi trợn to mắt, kinh ngạc: "Nhóc không ở lại chỗ này với anh sao?"
"Em ở lại trường học sẽ thuận lợi hơn một chút." Thẩm Vụ Bắc ăn sáng xong, đem chén đũa bưng vào phòng bếp, "Ân Đồ nói huấn luyện quân sự ở trường học, em cũng không thể chạy qua chạy lại mỗi ngày được."
Vẻ mặt Yến Kinh Nhiên rõ ràng trở nên ảm đạm đi nhiều, hắn tự giễu cong cong môi: "Cũng đúng..."
Hắn lại hy vọng xa vời Thẩm Vụ Bắc sẽ ở lại với hắn.
Rõ ràng bây giờ cô tránh hắn còn không kịp.
"Đúng rồi, quên hỏi nhóc." Yến Kinh Nhiên thu liễm một chút cảm xúc, quan tâm nói, "Nhóc đăng ký vào trường nào, mẹ anh nói là đại học A, anh cũng nghĩ vậy, với thành tích của nhóc thì dư sức thi đậu vào đại học A. Nhưng mà đại học A cách chỗ này có hơi xa, nên nhóc lên đường trước hai giờ để kịp giờ đăng ký nha."
"Đã biết."
Thẩm Vụ Bắc dời đi ánh mắt, giọng có hơi trầm, cảm xúc trong mắt cô u ám không rõ.
-
Ngày tựu trường là vào ngày 8 tháng 9.
Dòng người chen chúc xô đẩy cả trong lẫn ngoài trường đại học truyền thông thành phố A.
Thẩm Vụ Bắc mới vừa xuống xe, liền có người chặn đường ngay trước cổng trường.
Thiếu niên cao ngang cô, hắn có mái tóc khá dài, phần ngọn tóc sau gáy được dây thun cột lên, lông mày đen nhánh sáng sủa, đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, nhìn rất anh tuấn khỏe khoắn.
"Thẩm lão bản, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Thỏ tôi đều trông đến muốn mòn con mắt luôn rồi này!"
Ân Đồ kéo hành lý, nhảy đến trước mặt Thẩm Vụ Bắc, túm lấy cánh tay cô: "Đi đi đi, tao đã hỏi đường rồi, chúng ta đăng ký ở lớp bên kia kìa."
Thẩm Vụ Bắc và hắn cùng đăng ký vào chuyên ngành đạo diễn điện ảnh và truyền hình, đây cũng là lý do vì sao hai người luôn liên lạc với nhau trong suốt mùa hè.
Cả hai điền thông tin vào đơn đăng ký và đóng học phí xong, liền lên đường đi đến ký túc xá của Alpha dưới sự chỉ dẫn của học tỷ.
Học tỷ vô cùng nhiệt tình, không chỉ hỗ trợ cầm giùm hành lý, còn phổ cập khoa học cho bọn họ cách sinh tồn trong truyền thông A.
Ân Đồ rất cảm kích, cảm kích đến mức lôi kéo Thẩm Vụ Bắc mua hai bộ chăn ga gối đệm của chị ấy.
Ký túc xá phòng 413.
Trước khi tới bọn họ có nghe qua, một lớp đạo diễn có 24 người, nhưng chỉ có 3 người là Alpha, ngay cả ký túc xá cũng gom lại không đủ.
Lúc hai người vào cửa, trong phòng đã có một nữ sinh tới trước.
Dáng người nữ sinh không cao, cô đang sắp xếp chăn nệm trên giường lại, nghe tiếng cửa mở, cô quay đầu lại, đôi mắt sáng lên: "Chào hai cậu, tôi tên Bành Bồng."
"Xin chào, tôi là Ân Đồ."
"Thẩm Vụ Bắc."
Bành bồng rất hoạt bát, giới thiệu bản thân xong, cô bò xuống giường, lấy hai hộp bánh bích quy từ trong túi dây rút trên bàn học ra, cười híp mắt đưa cho hai người: "Đây là bánh quy hình con gấu mà tôi tự làm, sau này có gì xin được giúp đỡ nhiều hơn nha."
Ân Đồ nhận lấy hộp bánh bích quy, lại giúp Thẩm Vụ Bắc nhận một hộp, rồi sau đó bắt đầu nịnh nọt trò chuyện: "Cậu còn biết làm bánh bích quy nữa à?"
"Đúng vậy." Bành Bồng hỏi đùa, "Các cậu sẽ không cười tôi chứ?"
Ân Đồ: "Cười cậu làm gì?"
Bành Bồng ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ở quê tôi, ai cũng nói Alpha làm loại chuyện mà chỉ có tiểu ngọt O thích làm là không có tiền đồ."
"Đó là do bọn họ không có mắt nhìn, tôi thấy làm được như vậy là rất lợi hại." Ân Đồ cũng quen với điều này rồi, lập tức khen, "Hơn nữa làm một tiểu ngọt A thì có gì mà không tốt chứ."
Hai người cậu một câu tôi một câu, trao đổi thông tin qua lại xong.
Thẩm Vụ Bắc hầu như không gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ khi Bành Bồng hỏi, cô mới đáp lại vài câu, nhìn có chút khó gần.
Sợ bầu không khí ngột ngạt, Ân Đồ nhét miếng bánh bích quy hình con gấu vào miệng Thẩm Vụ Bắc, nói trước để Bành Bồng phòng ngừa: "Cậu mặc kệ nhỏ này đi, nó cứ hay làm ra vẻ như vậy đó, đối xử với mọi người còn rất lạnh nhạt."
Ai ngờ Bành Bồng còn không cảm thấy Thẩm Vụ Bắc khó gần, ngược lại hai mắt còn luôn tỏa sáng mà liếc trộm cô: "Nhưng tôi thấy tính cách cậu ấy rất thẳng thắn, tôi thích kiểu người như vậy."
Ân Đồ nghe vậy, đuôi lông mày hơi nhíu: "Thích?"
"Không không không, không phải kiểu thích này đâu." Bành Bồng đỏ mặt nói, "Chỉ đơn thuần là yêu thích thôi, tôi là nhan cẩu (*) mà, nói thật thì trước khi khai giảng, tôi có thấy ảnh chụp của bạn học Thẩm trên diễn đàn của trường, cho nên khi biết mình ở chung phòng với bạn học Thẩm, tôi đã cao hứng rất nhiều."
(*) Nhan cẩu: đối xử đặc biệt với những người có ngoại hình ưu nhìn.
"Cũng đúng." Ân Đồ cười một tiếng, "Thẩm lão bản của chúng ta xác thật có một gương mặt dễ gây tai họa."
Vừa nói, hắn theo bản năng nhìn sang Thẩm Vụ Bắc, phát hiện hộp bánh bích quy hình con gấu kia đã hết sạch, mà người ăn hết nó thì đang cố chấp bao đệm lại.
Tầm mắt đi xuống chút nữa, cái đệm mới toanh đã bị bọc thành một đống trong áo đệm, nhưng lại không chịu phục tùng mà duỗi bốn góc ra.
Có lẽ do làm đến bực bội, Thẩm Vụ Bắc ném cái áo đệm sang một bên, móc điện thoại di động ra.
"Làm gì vậy?" Ân Đồ hỏi.
Thẩm Vụ Bắc cũng không ngẩng đầu: "Đang tìm một vạn phương pháp bao đệm."
Ân Đồ: "Chuyện này có gì mà khó khăn! Để ba ba lo cho!"
Hai phút sau.
Ân Đồ nhìn Thẩm Vụ Bắc một chút, lại nhìn tấm đệm hoàn toàn bị quấn lại với nhau, chần chờ hai giây, hắn cười gượng nói: "Tao có lưu phương thức liên lạc của học tỷ bán bốn bộ chăn ga đệm gối, hay là... Chúng ta đợi chị ấy bán xong hai bộ còn lại rồi qua xử lý giùm."
Đổi lại chính là cái liếc mắt vô cảm của Thẩm Vụ Bắc.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bó tay chịu thua.
Thẩm Vụ Bắc chưa từng làm những chuyện này, cũng không ở lại trường bao giờ, nhưng cô thà nội trú còn hơn ở lại nơi đó của Yến Kinh Nhiên.
Lúc này, Bành Bồng theo dõi cuộc chiến đã lâu cũng không nhịn được nữa, nén cười mà nói: "Nếu không thì để tôi tới giúp các cậu một tay."
Ân Đồ: "Ngay cả cái này cậu cũng biết sao?"
Khóe môi Bành Bồng cong lên, tiến lên nắm lấy hai góc đệm giũ ra, lót rồi lại chồng lên, tấm đệm liền được trùm lên ngay ngắn.
"Đỉnh quá chị ơi!"
Ân Đồ hoàn toàn bị Bành Bồng cảm phục, giơ ngón tay cái lên, các loại tâng bốc lần lượt xuất hiện.
Nhìn giường đệm chỉnh tề phẳng phiu, trên mặt Thẩm Vụ Bắc cũng lộ ra một nụ cười hài lòng, đối với Bành Bồng nói một câu "Cảm ơn", suy nghĩ một chút lại nói: "Bánh bích quy ăn rất ngon."
"Nếu cậu thích thì tôi vẫn còn đây này!"
Bành Bồng vội vàng lấy ra thêm một hộp bánh bích quy đưa tới, bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm đã sớm rạo rực, bị nụ cười này moe đến chết đi sống lại.
A a a a đẹp đến không chê vào đâu được a!!!
Có lẽ là do thích ăn thật, Thẩm Vụ Bắc cũng không khách khí.
-
Buổi chiều còn có buổi họp lớp, cả lớp cùng đi nhận đồng phục quân sự và tài liệu giảng dạy.
Chưa cho mọi người quá nhiều thời gian để chuẩn bị, đã liền bắt đầu vào huấn luyện quân sự.
Trong thời gian này, Yến Kinh Nhiên có gọi đến mấy lần, nhưng đều bị Thẩm Vụ Bắc qua loa cho có lệ.
Tuy là huấn luyện quân sự trong trường, nhưng công tác quản lý huấn luyện quân sự ở truyền thông A vẫn rất chặt chẽ.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, ký túc xá sẽ không cung cấp nước nóng, học sinh muốn tắm thì chỉ có thể đi xếp hàng vào nhà tắm.
"Bành Bồng, cậu xong chưa vậy?"
Ân Đồ đứng trước cửa phòng ký túc xá, bên cạnh là Thẩm Vụ Bắc đang rũ lông mi xuống, có lẽ là chờ đến mức có chút nhàm chán, hắn cầm cái chậu tắm lên gõ mấy lần, thúc giục người bên trong: "Nếu cậu mà còn chậm chạp như vậy là chúng ta lại phải xếp hàng chờ đến 9 giờ đó."
"Lập tức ra liền!"
Bành Bồng là một Alpha sống rất tinh tế, mỗi lần tắm là phải mang theo đồ dùng đầy đủ, do đó mà ba người thường xuyên phải đợi đến 9 giờ mới được tắm.
Sau khi ba người thu dọn xong, bọn họ liền cùng nhau đi xuống ký túc xá.
Thẩm Vụ Bắc đi ở đằng trước, Ân Đồ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi, không nhịn được, kéo Bành Bồng bước chậm lại: "Có phải cậu và Thẩm lão bản lén lút sau lưng tôi làm chuyện gì rồi đúng không?"
Bành Bồng mờ mịt: "Không có a."
Ân Đồ: "Không có thì sao cậu ấy lại đối xử với cậu tốt như vậy chứ?"
Dựa theo tính tình ngày thường của Thẩm Vụ Bắc, thì đã sớm không nhịn được, ai ngờ mấy ngày này cô như được vuốt lông vậy, còn lặng lẽ chờ Bành Bồng với hắn nữa.
Chết tiệt! Hắn chưa từng được đãi ngộ như vậy bao giờ cả.
Bành Bồng nghĩ ngợi rồi nói: "Có lẽ là do... Có qua phải có lại đi?"
Ân Đồ nghĩ cũng đúng.
Gần đây Thẩm Vụ Bắc rất hay ăn bánh bích quy hình con gấu mà Bành Bồng mang theo.
Cũng không biết tại sao lại thích ăn đến như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn kêu to với Thẩm Vụ Bắc: "Mày xếp hàng trước đi.", rồi sau đó cười híp mắt nhìn Bành Bồng, hơi cúi người xuống, tầm mắt ngang nhau: "Chị, hay là chị cùng em nói rõ thêm một chút đi?"
-
Vào mùa hè ban đêm đến rất chậm, ánh sáng soi chiếu khu vực sinh hoạt gần khu ký túc xá sáng như ban ngày.
"Trần Trác, rốt cuộc mày cầm cái máy quay phim đó định làm gì vậy?"
Yến Kinh Nhiên bị bạn cùng phòng kéo chạy một mạch, hai người từ phòng tạp chí trong trường chạy ra, cả hai đều mệt đến thở hổn hển.
Trần Trác vừa chạy vừa nói: "Mày không biết đó thôi, chuyên ngành đạo diễn năm nay vừa hốt được một học muội có số điểm hơn 700 đó, còn chưa khai giảng đã trở thành một nhân vật nổi tiếng trên diễn đàn trường học rồi."
"700 điểm?" Yến Kinh Nhiên nâng mắt lên, "700 điểm thi vào chuyên ngành đạo diễn làm cái gì?"
"Ai mà biết."
Trước mắt là khu ký túc xá của Alpha, Yến Kinh Nhiên không muốn lại tới gần thêm chút nào, liền kéo Trần Trác dừng lại: "Ngày mai đi phỏng vấn không được sao?"
"Dĩ nhiên là không!" Trần Trác nghiêm nghị nói, "Không riêng tạp chí chúng ta, mà bên báo chí kia cũng muốn đi phỏng vấn em ấy, tao phải lấy được video phỏng vấn trước bọn họ mới được!"
Yến Kinh Nhiên: "Người ta đi huấn luyện quân sự cả một ngày, giờ này cũng đã nghỉ ngơi hết rồi, người bình thường đều sẽ không đồng ý đi phỏng vấn vào giờ này đâu."
"Đúng thật là em ấy sẽ không đồng ý." Trần Trác bĩu môi nói, "Chẳng phải tao bắt được một tin ẻm sẽ đi phòng tắm sao, cho nên tao mới tới chặn đường ẻm nè."
"..." Khóe miệng Yến Kinh Nhiên giật giật.
"Không phải tao là đang chia sẻ đồ tốt với mày sao?" Trần Trác nháy mắt một cái, "Học muội 700 điểm, tướng mạo thì..." Hắn giơ ngón tay cái lên.
Yến Kinh Nhiên không có hứng thú mà "Ồ" một tiếng.
Có Thẩm Vụ Bắc làm so sánh, hắn thật sự không cảm thấy còn ai đẹp hơn cô nữa.
"Mày đừng có mà không tin, dù còn chưa khai giảng nhưng tao đã tìm ra được thông tin cùng hình ảnh của ẻm, tao nhớ là em ấy hình như cũng giống mày, đều từ Tô Thành tới... Ngọa tào mày nhìn kìa!"
Đang nói, Trần Trác bỗng nhiên liền kích động: "Bên kia là... học muội 700 điểm đó!"
Yến Kinh Nhiên nhìn theo hướng Trần Trác chỉ.
Dù đèn đường tứ phía có chói mắt thế nào thì hắn vẫn bắt gặp được bóng dáng của học muội 700 điểm kia giữa dòng người qua lại.
Cô mặc một bộ đồng phục quân sự có họa tiết rằn ri, phần eo bị dây thắt lưng màu nâu siết chặt, khiến dáng người cô hết sức đẹp mắt, dung mạo tinh xảo đến mức không ai sánh bằng.
Người có diện mạo xuất sắc như vậy, không phải Thẩm Vụ Bắc thì còn là ai nữa.
Yến Kinh Nhiên trợn to mắt ra, máu trong người thiếu chút nữa đọng lại.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, đối tượng mà Trần Trác muốn phỏng vấn lại là Thẩm Vụ Bắc.
Càng không nghĩ tới.
Một người thi tuyển sinh đại học được 700 điểm như Thẩm Vụ Bắc, trường đại học nổi tiếng thì không đi, trở thành một học sinh xuất sắc thì không làm.
Lại đến đây để chụp hình???
-
Tác giả có lời muốn nói:
Để chụp cho cậu một tấm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.