Chương 1: Ảnh Khoả Thân
Manh Manh Đát Điểu
19/06/2023
Chật hẹp, nghẹt thở, thở dốc, nhiệt độ cơ thể nóng rực của đàn ông, và mùi tanh tìиɧ ɖu͙© tràn ngập khắp trong không khí.
Trong căn phòng không đủ hai mươi mét vuông này không bật đèn, chỉ để một chiếc đèn nhỏ đặt trên tủ đầu giường.
Ánh sáng mờ mờ chiếu lên căn phòng, khiến bóng người trên giường bị phóng to, kéo dài, hệt như hai bóng ma đang chồng lên nhau đang khàn giọng kêu gào.
Cố Sênh hít một hơi, cơ thể dán chặt vào bức tường.
Rõ ràng đang mùa lạnh nhất khi tuyết tan, nhưng giờ phút này trán cô lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cố Sênh bất chợt rùng mình một cái, bèn vòng hai tay ôm chặt lấy bản thân, ánh mắt lại nhìn chằm chằm người đàn ông đã hôn mê trước mặt.
Ông ta không mặc quần áo, cơ thể béo núc ních chiếm cứ gần nửa cái giường đôi, phần bụng mỡ trung niên xòa ra, thứ màu đen xấu xí ở bên dưới đang dựng thẳng, trên ga trải giường có chút chất lỏng màu trắng sền sệt, không cần nghĩ cũng biết một khắc trước người đàn ông này đã làm chuyện gì trên chiếc giường này.
Chẳng qua lúc này ông ta không hề có chút động tĩnh nào, không rõ là đang ngủ hay đã hôn mê, tiếng hít thở có vẻ hơi mỏng manh.
Cố Sênh cắn chặt răng, dường như hạ quyết tâm, lập tức trút chiếc váy hai dây trên người, dần để lộ ra cơ thể trắng nõn hệt như ngọc ngà.
Trên thực tế thì dáng người của cô không thuộc dạng ngực tấn công mông phòng thủ, nhưng tay chân cân xứng, vòng eo nhỏ, lại thêm đôi chân thon dài trắng mịn, nếu như quấn lấy eo của người đàn ông, không biết đêm nay sẽ là động tiêu hồn như thế nào.
Cố Sênh cởi sạch rồi mới từ từ leo lên giường.
Cô cẩn thận chống hai tay lên giường, cố gắng không chạm vào lão già béo bụng phệ đang nằm kia.
Vất vả lắm mới bò tới bên người ông ta, Cố Sênh thở phào một hơi, lập tức lấy điện thoại đã chuẩn bị sẵn rồi mở camera trước, chụp một bức ảnh chung của mình với người đàn ông trung niên cũng trần như nhộng kia, rồi lập tức nằm bên cạnh ông ta chụp một tấm nữa, sau đó chuyển hướng giả bộ ngồi trên người ông ta và lại chụp thêm một tấm.
Sau khi chụp được chừng hai ba mươi bức ảnh bất nhã, Cố Sênh mới cắn môi bước xuống giường.
Nhiều ảnh chụp như vậy, hẳn là người phụ nữ kia mới hài lòng!
Cô lập tức rời xa lão già trên giường, ngực tức nghẹn một hơi không thể thở nổi, nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao chuyện còn chưa hoàn toàn kết thúc.
Sau khi mặc quần áo tử tế, gửi tin nhắn cho người nào đó, không đến mười phút sau, tiếng giày cao gót giẫm lên mặt sàn vang lên bên ngoài cửa.
Khách sạn này không trải thảm ở hành lang, mà lại làm nền từ đá cẩm thạch, nên gót giày mà hơi cứng đi lên sẽ tạo ra tiếng vang khá rõ.
Sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Cố Sênh chớp mắt, nhưng lập tức lấy lại tinh thần đi tới mở cửa.
Người phụ nữ đi vào đeo một chiếc kính râm màu đen, mặc bộ âu phục váy cũng màu đen.
Nhưng cả bộ đồ trên người, chỉ riêng chiếc túi Hermès trên tay cô ta đã hơn ba trăm nghìn Nhân dân tệ, là mẫu mới ra mắt mùa đông năm nay. Lúc trước Cố Sênh mang tạp chí trong nhà đi bán phế liệu rảnh rỗi nhìn qua mới nhận ra đó là hàng cao cấp.
Người phụ nữ kia liếc nhìn người đàn ông trên giường một cái, tuy cười khẩy một tiếng, nhưng lại quan sát Cố Sênh trước mặt.
Lúc này Cố Sênh cúi đầu xuống, từ góc này chỉ có thể nhìn thấy đường cằm đẹp đẽ và xương quai xanh nhiều dấu vết loang lổ mà thôi.
Chậc, lão già này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, lại chơi lớn như vậy.
Nếu không vì cô ta cho thuốc từ trước, chỉ sợ buổi tối hôm nay cô bé yếu ớt này sẽ bị làm cho ngất đi mất.
Tóc mái của Cố Sênh rất dày, lại đeo kính gọng đen, nhìn hoàn toàn giống em gái sinh viên, so với cô gái ăn mặc sành điệu này thì đúng là tạo nên sự tương phản rất lớn.
Trên thực tế đây cũng là yêu cầu của cô ta khi tìm người lúc trước. Bắt buộc phải đủ thuần khiết, đủ cảm giác không nhiễm bụi trần, tốt nhất là mấy em sinh viên.
Dù sao lão già trên giường thích loại hình này.
"Điện thoại." Cô ta chìa lòng bàn tay như ngọc ra, thản nhiên nói.
Sau khi nhận được điện thoại, cô ta mở bộ sưu tập, thấy ảnh chụp bên trong thì nụ cười trên miệng càng tươi hơn, sau đó cô ta mới nói: "Quay video chưa?"
Cố Sênh liếc nhìn chiếc camera mini giấu trên hộp khăn tay trên bàn trà, hàm răng trên dưới nghiền vào nhau mấy cái, nhưng vẫn gật đầu đáp có, đồng thời trong lòng tự cổ vũ bản thân.
Cũng may cô ta không đòi yêu cầu "kiểm hàng" ngay tại đây, mà hai lòng gật đầu, sau đó tháo kính râm ra rồi ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Cố Sênh cũng rất ngoan ngoãn đi rót một cốc nước ấm cho cô ta.
Cô ta lấy điện thoại ra, gửi một khoản tiền cho một số tài khoản.
Điện thoại trong túi áo Cố Sênh nhanh chóng vang lên tiếng thông báo tiền về tài khoản.
Năm trăm nghìn, giống với con số đã thỏa thuận lúc trước.
Trong căn phòng không đủ hai mươi mét vuông này không bật đèn, chỉ để một chiếc đèn nhỏ đặt trên tủ đầu giường.
Ánh sáng mờ mờ chiếu lên căn phòng, khiến bóng người trên giường bị phóng to, kéo dài, hệt như hai bóng ma đang chồng lên nhau đang khàn giọng kêu gào.
Cố Sênh hít một hơi, cơ thể dán chặt vào bức tường.
Rõ ràng đang mùa lạnh nhất khi tuyết tan, nhưng giờ phút này trán cô lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Cố Sênh bất chợt rùng mình một cái, bèn vòng hai tay ôm chặt lấy bản thân, ánh mắt lại nhìn chằm chằm người đàn ông đã hôn mê trước mặt.
Ông ta không mặc quần áo, cơ thể béo núc ních chiếm cứ gần nửa cái giường đôi, phần bụng mỡ trung niên xòa ra, thứ màu đen xấu xí ở bên dưới đang dựng thẳng, trên ga trải giường có chút chất lỏng màu trắng sền sệt, không cần nghĩ cũng biết một khắc trước người đàn ông này đã làm chuyện gì trên chiếc giường này.
Chẳng qua lúc này ông ta không hề có chút động tĩnh nào, không rõ là đang ngủ hay đã hôn mê, tiếng hít thở có vẻ hơi mỏng manh.
Cố Sênh cắn chặt răng, dường như hạ quyết tâm, lập tức trút chiếc váy hai dây trên người, dần để lộ ra cơ thể trắng nõn hệt như ngọc ngà.
Trên thực tế thì dáng người của cô không thuộc dạng ngực tấn công mông phòng thủ, nhưng tay chân cân xứng, vòng eo nhỏ, lại thêm đôi chân thon dài trắng mịn, nếu như quấn lấy eo của người đàn ông, không biết đêm nay sẽ là động tiêu hồn như thế nào.
Cố Sênh cởi sạch rồi mới từ từ leo lên giường.
Cô cẩn thận chống hai tay lên giường, cố gắng không chạm vào lão già béo bụng phệ đang nằm kia.
Vất vả lắm mới bò tới bên người ông ta, Cố Sênh thở phào một hơi, lập tức lấy điện thoại đã chuẩn bị sẵn rồi mở camera trước, chụp một bức ảnh chung của mình với người đàn ông trung niên cũng trần như nhộng kia, rồi lập tức nằm bên cạnh ông ta chụp một tấm nữa, sau đó chuyển hướng giả bộ ngồi trên người ông ta và lại chụp thêm một tấm.
Sau khi chụp được chừng hai ba mươi bức ảnh bất nhã, Cố Sênh mới cắn môi bước xuống giường.
Nhiều ảnh chụp như vậy, hẳn là người phụ nữ kia mới hài lòng!
Cô lập tức rời xa lão già trên giường, ngực tức nghẹn một hơi không thể thở nổi, nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể chịu đựng, dù sao chuyện còn chưa hoàn toàn kết thúc.
Sau khi mặc quần áo tử tế, gửi tin nhắn cho người nào đó, không đến mười phút sau, tiếng giày cao gót giẫm lên mặt sàn vang lên bên ngoài cửa.
Khách sạn này không trải thảm ở hành lang, mà lại làm nền từ đá cẩm thạch, nên gót giày mà hơi cứng đi lên sẽ tạo ra tiếng vang khá rõ.
Sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Cố Sênh chớp mắt, nhưng lập tức lấy lại tinh thần đi tới mở cửa.
Người phụ nữ đi vào đeo một chiếc kính râm màu đen, mặc bộ âu phục váy cũng màu đen.
Nhưng cả bộ đồ trên người, chỉ riêng chiếc túi Hermès trên tay cô ta đã hơn ba trăm nghìn Nhân dân tệ, là mẫu mới ra mắt mùa đông năm nay. Lúc trước Cố Sênh mang tạp chí trong nhà đi bán phế liệu rảnh rỗi nhìn qua mới nhận ra đó là hàng cao cấp.
Người phụ nữ kia liếc nhìn người đàn ông trên giường một cái, tuy cười khẩy một tiếng, nhưng lại quan sát Cố Sênh trước mặt.
Lúc này Cố Sênh cúi đầu xuống, từ góc này chỉ có thể nhìn thấy đường cằm đẹp đẽ và xương quai xanh nhiều dấu vết loang lổ mà thôi.
Chậc, lão già này đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, lại chơi lớn như vậy.
Nếu không vì cô ta cho thuốc từ trước, chỉ sợ buổi tối hôm nay cô bé yếu ớt này sẽ bị làm cho ngất đi mất.
Tóc mái của Cố Sênh rất dày, lại đeo kính gọng đen, nhìn hoàn toàn giống em gái sinh viên, so với cô gái ăn mặc sành điệu này thì đúng là tạo nên sự tương phản rất lớn.
Trên thực tế đây cũng là yêu cầu của cô ta khi tìm người lúc trước. Bắt buộc phải đủ thuần khiết, đủ cảm giác không nhiễm bụi trần, tốt nhất là mấy em sinh viên.
Dù sao lão già trên giường thích loại hình này.
"Điện thoại." Cô ta chìa lòng bàn tay như ngọc ra, thản nhiên nói.
Sau khi nhận được điện thoại, cô ta mở bộ sưu tập, thấy ảnh chụp bên trong thì nụ cười trên miệng càng tươi hơn, sau đó cô ta mới nói: "Quay video chưa?"
Cố Sênh liếc nhìn chiếc camera mini giấu trên hộp khăn tay trên bàn trà, hàm răng trên dưới nghiền vào nhau mấy cái, nhưng vẫn gật đầu đáp có, đồng thời trong lòng tự cổ vũ bản thân.
Cũng may cô ta không đòi yêu cầu "kiểm hàng" ngay tại đây, mà hai lòng gật đầu, sau đó tháo kính râm ra rồi ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Cố Sênh cũng rất ngoan ngoãn đi rót một cốc nước ấm cho cô ta.
Cô ta lấy điện thoại ra, gửi một khoản tiền cho một số tài khoản.
Điện thoại trong túi áo Cố Sênh nhanh chóng vang lên tiếng thông báo tiền về tài khoản.
Năm trăm nghìn, giống với con số đã thỏa thuận lúc trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.