Mơ Ước Nph

Chương 3: Bắt Được Người , Khiến Cho Sống Không Bằng Chết

Manh Manh Đát Điểu

19/06/2023

Ngày này ở Giang Thành nổi gió dữ dội hơn thường ngày. Gió thổi cuốn theo bông tuyết rơi từ trên cao xuống như những chiếc lông ngỗng, thổi vào mặt người làm đau đớn như bị lưỡi dao cắt qua.

Năm giờ sáng, đường chính đi vào Đại lễ đường Nhân dân đang được giới nghiêm, điều động hẳn mấy chục chiếc xe cảnh sát đến đó.

Tiếng còi và ánh đèn từ xe cảnh sát chiếu sáng Đại lễ đường nhân dân như ban ngày.

Không chỉ như vậy, thi thoảng còn thấy xe Jeep quân đội lướt qua.

Nếu như người nào không biết đầu đuôi câu chuyện, chỉ cho rằng đây là cuộc diễn tập phối kết hợp của bên cảnh sát và quân đội.

Mà thực tế đặc công và chiến sĩ bộ đội được phái tới đây cũng đều tưởng mình đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt nào đó. Dù sao từ lúc nhận được thông báo tới làm nhiệm vụ thì chỉ huy chỉ cho bọn họ mười lăm phút chuẩn bị mà thôi.

Mục tiêu là tìm người, một tội phạm truy nã đang lẩn trốn.

Nữ, tuổi chừng hai mươi tới hai lăm, tóc mái dày, đeo kính đen, ăn mặc như sinh viên, nhưng thực tế là tội phạm buôn ma túy xuyên quốc gia.

Đương nhiên đây là đạn mù được tung ra để có thể bắt được người. Những người biết chân tướng đều hiểu đây là vì sao, phía sau chắc chắn có dấu tích của vài vị thái tử gia ở Giang Thành.

Tổng số dân cư của Giang Thành là gần chín triệu người, thành phố trực thuộc trung ương của tỉnh X, muốn tìm một người phụ nữ chỉ trong một đêm thực sự còn khó hơn mò kim đáy bể.

Mặc dù tạm thời phong tỏa đường cao tốc đường rẽ để điều tra, kiểm soát cả đường bộ, đường thủy và hàng không, nhưng nếu như người ta vẫn núp trong Giang Thành, vả lại trong trường hợp không hề có tranh chân dung, chỉ bằng hai đặc điểm rất đơn giản kia, mẹ kiếp nữ nam giả nữ cũng làm được cơ mà!

Phó cục trưởng Lưu Khải của cục Cảnh sát Giang Thành mặc kệ gió tuyết như cắt vào trên mặt, đang vô cùng lo âu nhìn thẳng phía trước.

Thi thoảng ông ta đi qua đi lại, xoa tay vào nhau, miệng thở ra hơi trắn, có thể thấy hôm nay Giang Thành lạnh cỡ nào, nhiệt độ ngoài trời đã đạt tới âm 20 độ C rồi. Nhưng đường đường phó cục trưởng cục Cảnh sát mà còn phải tăng ca thế này.



Phía trước bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai.

Bốn chiếc xe cảnh sát chạy tới, phía sau là một con xe việt dã màu đen.

Biển số xe có chữ đầu màu đỏ, đuôi ba số 8, khiến người ta nhìn qua là biết chủ nhân con xe này kiêu ngạo và ngông cuồng cỡ nào!

Sau khi xe việt dã dừng lại, ba cặp chân dài bước xuống, đều là ba người đàn ông trẻ tuổi mặc thường phục, cao ráo và cường tráng.

Một người trong đó sau khi đi xuống không chút hoang mang mà lấy một gói thuốc lá từ trong túi tiền ra, chính mình ngậm một điếu, đốt lửa xong rít một hơi thật sâu.

Khói thuốc màu trắng cùng với tuyết rơi hoà lại làm một.

Hai người khác đều mặc áo khoác nỉ màu đen ở ngoài, bên trong là áo nhung dê hơi mỏng.

Một người trong đó đội mũ lưỡi trai đen, đôi mắt đen sâu thẳm.

Trong lòng Lưu Khải dấy lên sóng to gió lớn, lúc này đúng thật là có người đá trúng ván sắt rồi, chọc phải ba người khó giải quyết đây.

Lưu Khải bất chấp mà đi lên trước mặt ba người, mang trên mặt nụ cười giả lả.

Năm nay ông ta hơn bốn mươi, đã là phó cục trưởng, nhưng lại như ngang hàng với ba người trước mặt, nói năng cũng khách sáo hẳn.

“Cố thiếu, Chu thiếu, còn có trưởng khoa Phương, sao ba vị lại tự mình tới đây?”

“Phó cục trưởng Lưu, nếu chúng tôi không tự mình tới xem, sợ rằng tên buôn ma túy kia sẽ trốn thoát được.”

Tuy đôi mắt Chu Thành thờ ơ, nhưng hết lần này đến lần khác khoé miệng lại cứ cười giống như là rất vui vẻ vậy.



Anh ta luôn tỏ ra lịch sự khách sáo với mọi người, nhưng thực ra lại là kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm.

Lưu Khải giật giật khóe miệng, trong lòng suy nghĩ rằng cậu có thể nói chữ "phó" kia to hơn nữa được không.

Có ai không biết ông ta dừng ở vị trí phó cục trưởng này đã biết bao năm.

Có biết bao người đã được điều chuyển lên thủ đô nhậm chức rồi, chỉ có mình ông ta là chẳng thể nào ngồi vào ghế cục trưởng được.

“Cục trưởng Lưu, đã phái người tới trạm lưu chuyển hành khách vừa được xây dựng ở ngoại ô thành phố Giang chưa?” Cố Hoài Bắc thu hồi ánh mắt đang nhìn giới nghiêm của xe cảnh sát, hỏi với giọng điệu bình thản.

Nghe giống như là vô tình hỏi đến, nhưng ánh mắt nhìn Lưu Khải lại làm sau lưng ông ta toát mồ hôi lạnh.

Miệng giống như bị dính một lớp nhựa cao su, vất vả lắm mới mở miệng được: “Đã phái người qua đó, trước mắt vẫn chưa có tin tức gì, nhưng mà… Liên thiếu, tôi muốn hỏi...”

“Trưởng khoa Liên là được, không cần phải gọi như kiểu một tay công tử bột chỉ biết ăn chơi vậy.” Liên Từ nhẹ nhàng cắt ngang lời của Lưu Khải.

Lưu Khải giật mình, rồi lập tức mỉm cười, biết rõ Liên Từ không ngừng đi hỏi tỉ mỉ người khác về việc này.

Lúc này người đang hút thuốc vứt đầu lọc thuốc lá xuống đất, day mạnh trên nền tuyết trắng, thờ ơ nói: “Ba ngày, phải tìm được người.”

Giọng Cố Hoài Bắc không lớn, nhưng phân lượng rất nặng.

Ai không biết lực lượng cảnh sát của Giang Thành bị nhà họ Cố nắm chặt trong tay.

Anh cả nhà họ Cố lại được lực lượng an ninh thủ đô ngầm tôn vinh là dưới một người, trên vạn người, không ai muốn đắc tội, còn cậu hai nhà họ Cố...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Ước Nph

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook