Chương 10: Hôn Cậu Tại Đây
Tô Mã Lệ
29/08/2023
Viên Vũ rất muốn đánh anh một trận.
Nhưng cô không đánh lại anh, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Xe dừng ở ngã tư đường, Viên Vũ xuống xe, đi theo Hàng Dục, thấy anh đi vào quán lẩu, cô nghi ngờ: “Cậu có thể ăn cay à?”
Hàng Dục quay đầu cười: “Cậu vẫn nhớ rõ tôi không thể ăn cay hả?”
Anh là con cưng được ông trời sủng ái, bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt cũng quá xinh đẹp, đôi mắt đào hoa kia sáng chói, lóa mắt dưới ánh đèn nê ông, ngay cả má lúm đồng tiền trên khóe môi cũng sinh động.
Viên Vũ nhíu mày không để ý đến anh. Dù sao thì trước đây thỉnh thoảng Hàng Dục sẽ đến nhà Kỷ Văn Bác ăn tối, Viên Vũ cũng ở đó, ba người bọn họ sẽ ra ngoài ăn thịt nướng. Mỗi lần Hàng Dục đều bị cay đến mức mặt đỏ bừng, Viên Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì cảm thấy rất vui, cô sẽ lén lắc lon Coca chục lần, chờ đến khi Hàng Dục bị phun đầy mặt, lúc này cô mới cười to thành tiếng giống như mới trả thù xong.
Lúc ấy Hàng Dục không nổi giận, anh lau mặt, nghiêng đầu nhìn cô, một tay cầm lon Coca lên, đổ vào trong miệng, nhếch môi nở một nụ cười.
Viên Vũ nhận ra mình không hiểu Hàng Dục, có đôi khi anh không nổi giận như một người bình thường, nhưng anh sẽ nổi giận một cách vô cớ, mà khi cô tưởng rằng anh sẽ tức giận thì anh lại giống như uống nhầm thuốc, không hề tức giận, còn cười với cô.
Quán lẩu không có nhiều người, nhưng hơi nóng bốc lên nghi ngút, Hàng Dục tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, cầm thực đơn rút ra một danh sách dài, đưa cho người phục vụ rồi đứng dậy đi lấy đồ uống.
Viên Vũ: “...”
Cô và Kỷ Văn Bác ra ngoài ăn cơm, phải mất mười phút để gọi đồ ăn, Kỷ Văn Bác chưa bao giờ gọi món, mà là cô phải lựa chọn đầy khó khăn.
“Buổi tối cậu ấy không đến tìm cậu à?” Hàng Dục quay lại rất nhanh, cầm chai nước ngọt vị vải trong tay đặt ở trước mặt Viên Vũ, còn bản thân thì cầm chai Coca, anh lấy điện thoại của Viên Vũ từ trong túi ra, gõ lên màn hình hai lần, nhướng mày, không biết giọng điệu vui mừng hay chậm chọc, “Không nhắn tin cũng không gọi điện.”
“Liên quan gì đến cậu!” Viên Vũ tức đến nỗi môi run lên, “Cậu trả lại cho tôi!”
“Ăn xong sẽ đưa cho cậu.” Hàng Dục bỏ điện thoại vào túi, “Tôi nói chuyện giữ lời.”
Viên Vũ đặt túi xuống, dù sao thì cô cũng đói bụng rồi, chỉ là bữa cơm thôi mà, cứ coi như ăn cùng chó đi.
Từ nhỏ đến lớn Viên Vũ đã thích ăn lẩu, năm trước Kỷ Văn Bác đi ăn với cô một lần, năm nay từ tết đến giờ, khoảng chừng đã nửa năm cô chưa ăn lẩu một lần nào, bởi vì công việc bận rộn quá, hơn nữa cô đang bắt đầu học cách tiết kiệm tiền, đã lâu lắm rồi cô không dám vào quán lẩu” xa xỉ” như vậy.
Người phục vụ đẩy xe đẩy đến trước bàn, Viên Vũ mới phát hiện Hàng Dục đã gọi bao nhiêu món, chiếc xe đẩy chật kín, nhân viên phục vụ bắt đầu đặt lên bàn, trong khi Hàng Dục đổ tất cả thịt viên trong đĩa vào nồi—— anh gọi lẩu cay.
Liên quan gì đâu, cay chết nhà anh đi!
Viên Vũ không thèm nhìn anh, cô nhìn chằm chằm vào thịt viên trong nồi, khi chúng chín liền dùng đũa gắp lên, Hàng Dục đẩy hai bát nước chấm đến trước mặt cô, cô không hề khách sáo, chấm cả hai, ăn đến mức hai phá phình lên, không có chút hình tượng nào.
Đối diện truyền đến âm thanh “tách tách”, Viên Vũ cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàng Dục cầm điện thoại chụp ảnh. Thấy cô ngẩng đầu, anh xoay điện thoại để cô nhìn.
Trong ảnh, miệng cô đầy nước chấm, một bên má phồng lên, miệng không ngậm được hết, lộ ra một cái lỗ, không biết từ khi nào mà mũi phu ra dầu ớt đỏ, mặt đỏ bừng vì nồi lẩu —— có thể nói đây là bức ảnh xấu xí nhất trong đời cô.
“...”
Viên Vũ bình tĩnh nhai thức ăn trong miệng, chậm rãi nuốt xuống, uống một hớp nước, lấy giấy lau miệng và mũi rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Tôi ăn xong rồi, trả điện thoại cho tôi.”
Nước lẩu hơi nóng, đồ uống lại lạnh, trước mặt còn quá ít nước chấm, đôi mắt của cô xoay tròn, một tay mò mẫn tìm thứ gì đó, may mắn là sau khi lấy được điện thoại, cô có thể nhanh chóng “hành hung”.
Hàng Dục nói chuyện rất giữ lời, vui vẻ đưa điện thoại qua.
Chỉ là lúc Viên Vũ cầm vào trong tay thì bị Hàng Dục nắm lấy tay, đôi mắt của anh sáng ngời, khóe môi nhếch lên, nụ cười có hơi chói mắt: “Tôi biết trong lòng cậu có suy nghĩ xấu, cậu có thể thử một chút.”
“Cậu chơi tôi xem nào.” Anh buông cô ra, ánh mắt rơi thẳng vào đôi môi đỏ mọng của cô: “Tôi lập tức hôn cậu tại đây.”
Viên Vũ: “...”
Mẹ nó.
Thực sự muốn ụp nồi lẩu này vào mặt anh!
Nhưng cô không đánh lại anh, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Xe dừng ở ngã tư đường, Viên Vũ xuống xe, đi theo Hàng Dục, thấy anh đi vào quán lẩu, cô nghi ngờ: “Cậu có thể ăn cay à?”
Hàng Dục quay đầu cười: “Cậu vẫn nhớ rõ tôi không thể ăn cay hả?”
Anh là con cưng được ông trời sủng ái, bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt cũng quá xinh đẹp, đôi mắt đào hoa kia sáng chói, lóa mắt dưới ánh đèn nê ông, ngay cả má lúm đồng tiền trên khóe môi cũng sinh động.
Viên Vũ nhíu mày không để ý đến anh. Dù sao thì trước đây thỉnh thoảng Hàng Dục sẽ đến nhà Kỷ Văn Bác ăn tối, Viên Vũ cũng ở đó, ba người bọn họ sẽ ra ngoài ăn thịt nướng. Mỗi lần Hàng Dục đều bị cay đến mức mặt đỏ bừng, Viên Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì cảm thấy rất vui, cô sẽ lén lắc lon Coca chục lần, chờ đến khi Hàng Dục bị phun đầy mặt, lúc này cô mới cười to thành tiếng giống như mới trả thù xong.
Lúc ấy Hàng Dục không nổi giận, anh lau mặt, nghiêng đầu nhìn cô, một tay cầm lon Coca lên, đổ vào trong miệng, nhếch môi nở một nụ cười.
Viên Vũ nhận ra mình không hiểu Hàng Dục, có đôi khi anh không nổi giận như một người bình thường, nhưng anh sẽ nổi giận một cách vô cớ, mà khi cô tưởng rằng anh sẽ tức giận thì anh lại giống như uống nhầm thuốc, không hề tức giận, còn cười với cô.
Quán lẩu không có nhiều người, nhưng hơi nóng bốc lên nghi ngút, Hàng Dục tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, cầm thực đơn rút ra một danh sách dài, đưa cho người phục vụ rồi đứng dậy đi lấy đồ uống.
Viên Vũ: “...”
Cô và Kỷ Văn Bác ra ngoài ăn cơm, phải mất mười phút để gọi đồ ăn, Kỷ Văn Bác chưa bao giờ gọi món, mà là cô phải lựa chọn đầy khó khăn.
“Buổi tối cậu ấy không đến tìm cậu à?” Hàng Dục quay lại rất nhanh, cầm chai nước ngọt vị vải trong tay đặt ở trước mặt Viên Vũ, còn bản thân thì cầm chai Coca, anh lấy điện thoại của Viên Vũ từ trong túi ra, gõ lên màn hình hai lần, nhướng mày, không biết giọng điệu vui mừng hay chậm chọc, “Không nhắn tin cũng không gọi điện.”
“Liên quan gì đến cậu!” Viên Vũ tức đến nỗi môi run lên, “Cậu trả lại cho tôi!”
“Ăn xong sẽ đưa cho cậu.” Hàng Dục bỏ điện thoại vào túi, “Tôi nói chuyện giữ lời.”
Viên Vũ đặt túi xuống, dù sao thì cô cũng đói bụng rồi, chỉ là bữa cơm thôi mà, cứ coi như ăn cùng chó đi.
Từ nhỏ đến lớn Viên Vũ đã thích ăn lẩu, năm trước Kỷ Văn Bác đi ăn với cô một lần, năm nay từ tết đến giờ, khoảng chừng đã nửa năm cô chưa ăn lẩu một lần nào, bởi vì công việc bận rộn quá, hơn nữa cô đang bắt đầu học cách tiết kiệm tiền, đã lâu lắm rồi cô không dám vào quán lẩu” xa xỉ” như vậy.
Người phục vụ đẩy xe đẩy đến trước bàn, Viên Vũ mới phát hiện Hàng Dục đã gọi bao nhiêu món, chiếc xe đẩy chật kín, nhân viên phục vụ bắt đầu đặt lên bàn, trong khi Hàng Dục đổ tất cả thịt viên trong đĩa vào nồi—— anh gọi lẩu cay.
Liên quan gì đâu, cay chết nhà anh đi!
Viên Vũ không thèm nhìn anh, cô nhìn chằm chằm vào thịt viên trong nồi, khi chúng chín liền dùng đũa gắp lên, Hàng Dục đẩy hai bát nước chấm đến trước mặt cô, cô không hề khách sáo, chấm cả hai, ăn đến mức hai phá phình lên, không có chút hình tượng nào.
Đối diện truyền đến âm thanh “tách tách”, Viên Vũ cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàng Dục cầm điện thoại chụp ảnh. Thấy cô ngẩng đầu, anh xoay điện thoại để cô nhìn.
Trong ảnh, miệng cô đầy nước chấm, một bên má phồng lên, miệng không ngậm được hết, lộ ra một cái lỗ, không biết từ khi nào mà mũi phu ra dầu ớt đỏ, mặt đỏ bừng vì nồi lẩu —— có thể nói đây là bức ảnh xấu xí nhất trong đời cô.
“...”
Viên Vũ bình tĩnh nhai thức ăn trong miệng, chậm rãi nuốt xuống, uống một hớp nước, lấy giấy lau miệng và mũi rồi mới ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Tôi ăn xong rồi, trả điện thoại cho tôi.”
Nước lẩu hơi nóng, đồ uống lại lạnh, trước mặt còn quá ít nước chấm, đôi mắt của cô xoay tròn, một tay mò mẫn tìm thứ gì đó, may mắn là sau khi lấy được điện thoại, cô có thể nhanh chóng “hành hung”.
Hàng Dục nói chuyện rất giữ lời, vui vẻ đưa điện thoại qua.
Chỉ là lúc Viên Vũ cầm vào trong tay thì bị Hàng Dục nắm lấy tay, đôi mắt của anh sáng ngời, khóe môi nhếch lên, nụ cười có hơi chói mắt: “Tôi biết trong lòng cậu có suy nghĩ xấu, cậu có thể thử một chút.”
“Cậu chơi tôi xem nào.” Anh buông cô ra, ánh mắt rơi thẳng vào đôi môi đỏ mọng của cô: “Tôi lập tức hôn cậu tại đây.”
Viên Vũ: “...”
Mẹ nó.
Thực sự muốn ụp nồi lẩu này vào mặt anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.