Chương 37: Một chút thôi
Tô Mã Lệ
30/09/2023
"Đến tìm anh?"
Mắt thường cũng có thể thấy Hàng Dục đang rất vui, đi đến trước mặt Viên Vũ rất tự nhiên nắm lấy tay cô, một tay khác đưa lên véo véo má:
"Sao mặt em đỏ thế này?"
"...... tôi đi siêu thị."
Viên Vũ lùi về phía sau, tránh thoát móng vuốt, muốn đi về phía siêu thị, bị anh lôi trở lại, lần này trực tiếp ôm vào người.
"Cớ hay đấy." Hàng Dục nhấc eo cô lên, đem cả người bế lên, cằm đặt ở cổ cô, như nói lời âu yếm, giọng nói nhẹ nhàng:
"Thật ra là muốn nhìn thấy anh, anh hiểu."
Viên Vũ: "......"
Cậu hiểu cái rắm ấy!
Lần đầu tiên cô bị người bế lên như vậy, vừa thấy lạ vừa cảm thấy thẹn, cô đá đá cẳng chân anh, tay phải đánh lên vai: "Thả tôi xuống."
"Chúng nó đằng sau còn nhìn kìa, hôn anh cái."
Hàng Dục thả người xuống đất, tay lại không buông, ôm lấy vai cô, ngửi tóc cô, giống như con cẩu cọ cọ vào cổ: "Một chút thôi, nhanh lên."
Viên Vũ: "......"
Làm sao có người còn đưa ra yêu cầu vô sỉ như thế này chứ.
Cô không thỏa hiệp, anh cũng không nhượng bộ, hai người ôm đi ôm lại trên đường cái, cuối cùng Viên Vũ chịu không nổi, hôn một cái vào mặt anh, Hàng Dục không quá vừa lòng, nhưng vẫn nhượng bộ, nắm tay cô đi dạo siêu thị.
Trên đường Viên Vũ nhận điện thoại của mẹ Viên, cô lo bị hỏi về công việc, lặng lẽ đi một mình về phía trước, để Hàng Dục tự đẩy xe mua sắm.
Mẹ Viên chỉ hỏi cô đi làm có mệt hay không, tiền có đủ tiêu hay không, Viên Vũ áp xuống bất an trong lòng, nhìn chằm chằm hoa văn trên đá cẩm thạch, báo cáo tình hình: "Không mệt ạ, tiền còn nhiều, đủ dùng, mẹ với ba không cần lo lắng cho con, hiện tại công việc rất nhẹ nhàng, một chút cũng không mệt."
"Vậy là tốt rồi." Mẹ Viên nghe thấy bên kia nói chuyện có tiếng ồn ào, hỏi cô:
"Đang cùng Văn Bác ở ngoài à con?"
Viên Vũ ngừng một giây, quay đầu nhìn qua, Hàng Dục đã đẩy xe mua sắm đến khu vực mua nước, đang chọn đồ uống, hai cánh tay đều đặt trên xe, cả người nhìn lười biếng tùy ý, cúi người xuống đường cong cơ bắp dưới áo gồ lên, anh cầm một chai đồ uống quay đầu nhìn cô, chắc hẳn không đoán được cô đang nhìn mình, anh nhướng mày, cầm đồ trong tay hơi nâng nâng lên về phía cô ý hỏi, ngón trỏ chỉ về phía trước.
Ý là: Muốn một chai không?
Viên Vũ lại chú ý đến cánh tay có dấu răng, đã sớm thành sẹo, vậy mà liếc mắt từ xa cũng có thể thấy.
"Choáng váng?" Hàng Dục đã đi đến trước mặt, lấy chai nước chạm vào má cô, sau đó ném chai nước vào trong xe, trước khi đi, một tay anh giữ cằm, khiến cô phải ngẩng đầu lên, trong ánh mắt kinh ngạc, hôn một cái vào môi cô.
Viên Vũ: "......"
Cậu có bệnh a a a a a đây là siêu thị!!!!!
Anh hôn một cái liền đi luôn, đầu bên kia điện thoại mẹ Viên cũng không nghe thấy, trái tim Viên Vũ lại bùm bùm nhảy nhót, muốn mắng Hàng Dục, lại muốn trả lời mẹ hỏi, làm đầu óc hỗn loạn, nhất thời lúc này lại không biết mình muốn nói gì.
"Miu miu?" mẹ Viên gọi mấy lần, Viên Vũ mới lấy lại tinh thần trả lời: "Mẹ, con ở bên ngoài, không nói chuyện nữa, con...... tí nữa con về gọi cho mẹ."
"Không có gì con cứ bận đi, ăn nhiều một chút, phải ăn ngon." Mẹ Viên cẩn thận dặn dò một đống, cuối cùng lại nói:
"Nếu ngày nào đó cảm thấy mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi một thời gian, ông bà nội đều nhớ con, ba mẹ cũng vậy."
Ngực Viên Vũ đau xót, chút nữa nước mắt đã rơi xuống: "Đã biết, mẹ, con cũng rất nhớ mọi người."
Cúp điện thoại một hồi lâu, trong lòng Viên Vũ không dễ chịu chút nào, ba mẹ đối với cô tốt như vậy, cô lại là đứa vô dụng, cả ngày đều làm cho họ lo lắng, nếu họ biết công việc của cô không được tốt, còn chia tay với Kỷ Văn Bác...
Nhất định sẽ rất thất vọng về cô.
"Viên miu miu." Hàng Dục không biết trở lại từ bao giờ, đứng trước mặt cô, trong tay cầm một túi gia vị lẩu, thấy cô rũ đầu, anh ném gói gia vị vào xe mua sắm, một tay kéo cô ôm vào trong ngực:
"Làm sao vậy?"
"Có phải tôi vô dụng lắm không?" Cô dựa vào ngực anh, giọng nói rầu rĩ, như muốn khóc: "Mẹ tôi gọi điện thoại tới, nghĩ công việc sắp không còn, rất sợ."
"Là rất vô dụng." Hàng Dục gật đầu.
Viên Vũ: "......"
Cô tức giận xoay người muốn đi, lại lần nữa bị người đàn ông kéo vào trong ngực.
"Sợ cái gì? Một công việc mà thôi."
Khi Hàng Dục nói chuyện lồng ngực rung rung, tiếng tim đập vững vàng, áp vào bên tai cô mang theo chút trấn an:
"Em ở đâu cũng có giá trị của mình, đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần biết chính mình muốn làm gì, làm điều mình muốn là tốt rồi."
Viên Vũ im lặng lắng nghe, có ý nghĩ thoáng hơn, cùng lắm thì thôi việc, thôi việc thì lại đổi việc khác mà mình thích.
Đúng vậy, chỉ là một công việc mà thôi, vậy mà cô coi thành gánh nặng, làm cho tinh thần quá căng thẳng.
Cô gật gật đầu, muốn thoát ly gông cùm xiềng xích.
Lại nghe thấy Hàng Dục nói:
"Không phải sợ, trời sập, anh giúp em chống."
Trái tim Viên Vũ nhảy dựng.
Hàng Dục đưa tay xoa xoa đầu cô, bỗng nhiên hỏi cô: "Có phải rất cảm động đúng không? Mau hôn anh một cái."
Viên Vũ: "......"
Cô không nói nên lời trừng mắt liếc anh, xoay người đẩy xe mua sắm, khóe miệng lại không tự chủ được chậm rãi cong lên.
///
=)) Đọc truyện hài chết được với quả nam chính này =)))
Mắt thường cũng có thể thấy Hàng Dục đang rất vui, đi đến trước mặt Viên Vũ rất tự nhiên nắm lấy tay cô, một tay khác đưa lên véo véo má:
"Sao mặt em đỏ thế này?"
"...... tôi đi siêu thị."
Viên Vũ lùi về phía sau, tránh thoát móng vuốt, muốn đi về phía siêu thị, bị anh lôi trở lại, lần này trực tiếp ôm vào người.
"Cớ hay đấy." Hàng Dục nhấc eo cô lên, đem cả người bế lên, cằm đặt ở cổ cô, như nói lời âu yếm, giọng nói nhẹ nhàng:
"Thật ra là muốn nhìn thấy anh, anh hiểu."
Viên Vũ: "......"
Cậu hiểu cái rắm ấy!
Lần đầu tiên cô bị người bế lên như vậy, vừa thấy lạ vừa cảm thấy thẹn, cô đá đá cẳng chân anh, tay phải đánh lên vai: "Thả tôi xuống."
"Chúng nó đằng sau còn nhìn kìa, hôn anh cái."
Hàng Dục thả người xuống đất, tay lại không buông, ôm lấy vai cô, ngửi tóc cô, giống như con cẩu cọ cọ vào cổ: "Một chút thôi, nhanh lên."
Viên Vũ: "......"
Làm sao có người còn đưa ra yêu cầu vô sỉ như thế này chứ.
Cô không thỏa hiệp, anh cũng không nhượng bộ, hai người ôm đi ôm lại trên đường cái, cuối cùng Viên Vũ chịu không nổi, hôn một cái vào mặt anh, Hàng Dục không quá vừa lòng, nhưng vẫn nhượng bộ, nắm tay cô đi dạo siêu thị.
Trên đường Viên Vũ nhận điện thoại của mẹ Viên, cô lo bị hỏi về công việc, lặng lẽ đi một mình về phía trước, để Hàng Dục tự đẩy xe mua sắm.
Mẹ Viên chỉ hỏi cô đi làm có mệt hay không, tiền có đủ tiêu hay không, Viên Vũ áp xuống bất an trong lòng, nhìn chằm chằm hoa văn trên đá cẩm thạch, báo cáo tình hình: "Không mệt ạ, tiền còn nhiều, đủ dùng, mẹ với ba không cần lo lắng cho con, hiện tại công việc rất nhẹ nhàng, một chút cũng không mệt."
"Vậy là tốt rồi." Mẹ Viên nghe thấy bên kia nói chuyện có tiếng ồn ào, hỏi cô:
"Đang cùng Văn Bác ở ngoài à con?"
Viên Vũ ngừng một giây, quay đầu nhìn qua, Hàng Dục đã đẩy xe mua sắm đến khu vực mua nước, đang chọn đồ uống, hai cánh tay đều đặt trên xe, cả người nhìn lười biếng tùy ý, cúi người xuống đường cong cơ bắp dưới áo gồ lên, anh cầm một chai đồ uống quay đầu nhìn cô, chắc hẳn không đoán được cô đang nhìn mình, anh nhướng mày, cầm đồ trong tay hơi nâng nâng lên về phía cô ý hỏi, ngón trỏ chỉ về phía trước.
Ý là: Muốn một chai không?
Viên Vũ lại chú ý đến cánh tay có dấu răng, đã sớm thành sẹo, vậy mà liếc mắt từ xa cũng có thể thấy.
"Choáng váng?" Hàng Dục đã đi đến trước mặt, lấy chai nước chạm vào má cô, sau đó ném chai nước vào trong xe, trước khi đi, một tay anh giữ cằm, khiến cô phải ngẩng đầu lên, trong ánh mắt kinh ngạc, hôn một cái vào môi cô.
Viên Vũ: "......"
Cậu có bệnh a a a a a đây là siêu thị!!!!!
Anh hôn một cái liền đi luôn, đầu bên kia điện thoại mẹ Viên cũng không nghe thấy, trái tim Viên Vũ lại bùm bùm nhảy nhót, muốn mắng Hàng Dục, lại muốn trả lời mẹ hỏi, làm đầu óc hỗn loạn, nhất thời lúc này lại không biết mình muốn nói gì.
"Miu miu?" mẹ Viên gọi mấy lần, Viên Vũ mới lấy lại tinh thần trả lời: "Mẹ, con ở bên ngoài, không nói chuyện nữa, con...... tí nữa con về gọi cho mẹ."
"Không có gì con cứ bận đi, ăn nhiều một chút, phải ăn ngon." Mẹ Viên cẩn thận dặn dò một đống, cuối cùng lại nói:
"Nếu ngày nào đó cảm thấy mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi một thời gian, ông bà nội đều nhớ con, ba mẹ cũng vậy."
Ngực Viên Vũ đau xót, chút nữa nước mắt đã rơi xuống: "Đã biết, mẹ, con cũng rất nhớ mọi người."
Cúp điện thoại một hồi lâu, trong lòng Viên Vũ không dễ chịu chút nào, ba mẹ đối với cô tốt như vậy, cô lại là đứa vô dụng, cả ngày đều làm cho họ lo lắng, nếu họ biết công việc của cô không được tốt, còn chia tay với Kỷ Văn Bác...
Nhất định sẽ rất thất vọng về cô.
"Viên miu miu." Hàng Dục không biết trở lại từ bao giờ, đứng trước mặt cô, trong tay cầm một túi gia vị lẩu, thấy cô rũ đầu, anh ném gói gia vị vào xe mua sắm, một tay kéo cô ôm vào trong ngực:
"Làm sao vậy?"
"Có phải tôi vô dụng lắm không?" Cô dựa vào ngực anh, giọng nói rầu rĩ, như muốn khóc: "Mẹ tôi gọi điện thoại tới, nghĩ công việc sắp không còn, rất sợ."
"Là rất vô dụng." Hàng Dục gật đầu.
Viên Vũ: "......"
Cô tức giận xoay người muốn đi, lại lần nữa bị người đàn ông kéo vào trong ngực.
"Sợ cái gì? Một công việc mà thôi."
Khi Hàng Dục nói chuyện lồng ngực rung rung, tiếng tim đập vững vàng, áp vào bên tai cô mang theo chút trấn an:
"Em ở đâu cũng có giá trị của mình, đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần biết chính mình muốn làm gì, làm điều mình muốn là tốt rồi."
Viên Vũ im lặng lắng nghe, có ý nghĩ thoáng hơn, cùng lắm thì thôi việc, thôi việc thì lại đổi việc khác mà mình thích.
Đúng vậy, chỉ là một công việc mà thôi, vậy mà cô coi thành gánh nặng, làm cho tinh thần quá căng thẳng.
Cô gật gật đầu, muốn thoát ly gông cùm xiềng xích.
Lại nghe thấy Hàng Dục nói:
"Không phải sợ, trời sập, anh giúp em chống."
Trái tim Viên Vũ nhảy dựng.
Hàng Dục đưa tay xoa xoa đầu cô, bỗng nhiên hỏi cô: "Có phải rất cảm động đúng không? Mau hôn anh một cái."
Viên Vũ: "......"
Cô không nói nên lời trừng mắt liếc anh, xoay người đẩy xe mua sắm, khóe miệng lại không tự chủ được chậm rãi cong lên.
///
=)) Đọc truyện hài chết được với quả nam chính này =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.