Chương 68: Vì muốn ăn cái khác.
Tô Mã Lệ
30/09/2023
"Quá, còn quá sớm, sang năm lại nói."
Viên Vũ lắp bắp, đầu cũng loạn lên, sự nghiệp cô còn chưa ổn định, không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, hơn nữa cô và Kỷ Văn Bác chia tay chưa được bao lâu, quay sang kết hôn với Hàng Dục...có chỗ nào đó không hợp với lẽ thường, ba mẹ cô chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
Trì Hiểu Lôi bĩu môi, nhìn cô chậm chạp nói câu: "Tra nữ."
Viên Vũ: "......"
"Không sao, anh chờ được." Hàng Dục bắn lên trán Viên Vũ:
"Đừng nấu nhiều món, anh gọi thêm đồ."
"Gọi đồ gì nữa?" Viên Vũ biết anh cố ý đổi đề tài, để cô thả lỏng, trong lòng vẫn hơi căng thẳng, thường trộm liếc nhìn anh một cái, có chút lấy lòng nói: "Anh ăn táo không?"
Hàng Dục thấy dáng vẻ lúng túng này của cô lại buồn cười, mặt banh lên, nhíu mày, đè thấp giọng chỉ có hai người nghe thấy: "Bón anh."
Viên Vũ chui từ trong ngực anh ra, cầm lấy dĩa cắm một miếng táo đưa đến bên miệng. Ngại vì Trì Hiểu Lôi còn ở đây, Hàng Dục cũng không làm ra hành động thân mật nào khác, ngậm miếng táo, véo lên eo mềm của cô, quay người đi ra ngoài.
Hàng Dục vừa đi, Trì Hiểu Lôi liền thở ngắn than dài, Viên Vũ chọc chọc cánh tay cô nàng:
"Cậu đừng gây rối."
"Ai gây rối, thời buổi này có soái ca đẹp trai chân dài theo đuổi tớ, không cần phải nói hai lời liền gả ngay."
Trì Hiểu Lôi mở đồ uống ra, rót vào trong miệng một ngụm:
"Aiz, bỗng nhiên bắt đầu thấy đồng tình với Hàng Dục rồi."
Viên Vũ: "......"
Hàng Dục gọi hai chiếc pizza, còn gọi một phần hải sản hấp, Viên Vũ hầm canh xương sườn, nướng cánh gà, cùng xào hai đĩa cơm rang với Trì Hiểu Lôi, trên mặt bàn bày đầy những món ăn, Trì Hiểu Lôi chụp một tấm ảnh, lại lôi Viên Vũ đến bảo Hàng Dục chụp cho hai cô một tấm.
"Cụng ly nào."
Trì Hiểu Lôi lấy đồ uống chạm cốc cùng ly nước đường đỏ trong tay Viên Vũ:
"Phú quý phát tài"
"Được." Viên Vũ cười cười, nhấp một ngụm nước đường.
"Hàng Dục, cậu có uống rượu không?" Trì Hiểu Lôi ăn một miếng đồ ăn, buông đũa xuống nhìn về phía anh nói:
"Tôi có thể uống một ly cùng cậu, về sau giao Viên Vũ cho cậu, hy vọng cậu nói được làm được, tôi chờ uống rượu mừng của hai người."
"Mượn lời của cậu." Hàng Dục cầm ly chạm nhẹ vào ly của cô nàng: "Uống cái này thôi."
"Uống nước ngọt?" Trì Hiểu Lôi cười: "Hồi liên hoan tốt nghiệp cậu uống bao nhiêu rượu còn nhớ không? Tớ nghe lớp trưởng nói cậu uống hẳn nửa thùng bia."
Vẻ mặt Hàng Dục bỗng chốc thay đổi, lông mày nhíu lại nhưng rất nhanh rãn ra, anh đưa mắt nhìn Viên Vũ, lời nói theo sau: "Ừm, về sau không uống nữa."
"Không uống rượu là tốt, đàn ông tốt không bia rượu không thuốc lá"
Trì Hiểu Lôi cảm thán xong, lại nuốt xuống một ngụm to:
"Hi vọng tôi cũng tìm được một người đàn ông tốt."
"Sẽ tìm được." Viên Vũ nhìn Hàng Dục, nhìn qua cảm xúc của anh có gì đó không đúng lắm, nhưng giây tiếp theo lại cười về phía cô, nên cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Trì Hiểu Lôi vừa ăn vừa trò chuyện, cơm nước xong đã đến tám giờ rưỡi, Trì Hiểu Lôi nói không làm bóng đèn nữa, cầm túi xách lên chạy đi, không cho Viên Vũ ra tiễn.
Trì Hiểu Lôi vừa đi, Hàng Dục nằm lên sô pha: "Viên miu miu, lại đây."
"Đến đây." Viên Vũ vào phòng bếp, cắt quả táo để vào đĩa bưng đến, đưa một miếng táo vào miệng anh:
"Sao hôm nay anh ăn ít vậy?"
Hàng Dục cắn miếng táo, vừa nhai vừa kéo cô vào trong ngực: "Vì muốn ăn cái khác."
"Khác là cái gì ?" Viên Vũ không hiểu lời cợt nhả của anh, nghiêm túc đưa mắt nhìn vào mắt anh: "Em làm cho anh."
Hàng Dục cười nhẹ một tiếng, cắn môi dưới cô, vị quả táo chua ngọt ùa vào khoang miệng, đầu lưỡi anh tiến vào, quấn lấy môi lưỡi cô mút cắn, hôn một lúc lâu, anh ôm sống lưng cô, thấp giọng hỏi: "Sao lại lấy lòng anh?"
"Viên Vũ: "......"
Bị phát hiện rồi.
"Không phải em từ chối anh." Cô ngập ngừng nhỏ giọng nói:
"Em sợ anh...không vui."
Trong lòng Hàng Dục như bị mèo cào, ngứa ngáy.
Anh cúi đầu lại hôn cô một chút: "Anh biết."
Viên Vũ cũng chủ động hôn anh, thấy anh cười đến mức má lúm đồng tiền cũng tràn ra ngoài, cô không tự chủ được cũng cười theo, còn ngây ngốc hỏi anh:
"Anh cười cái gì?"
"Anh yêu em." Hàng Dục nói.
Viên Vũ ngây người.
Hàng Dục véo véo mặt cô: "Phản xạ lớn vậy?"
Anh dùng thêm lực, miết cô đau mới mở miệng: "Nói yêu anh."
Viên Vũ: "......"
Cô đỏ mặt đẩy anh một cái, đứng dậy chạy vào phòng bếp.
Hàng Dục nằm trên sô pha, nhìn bóng dáng cô chạy chối chết, thấp giọng cười một tiếng.
Viên Vũ lắp bắp, đầu cũng loạn lên, sự nghiệp cô còn chưa ổn định, không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, hơn nữa cô và Kỷ Văn Bác chia tay chưa được bao lâu, quay sang kết hôn với Hàng Dục...có chỗ nào đó không hợp với lẽ thường, ba mẹ cô chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
Trì Hiểu Lôi bĩu môi, nhìn cô chậm chạp nói câu: "Tra nữ."
Viên Vũ: "......"
"Không sao, anh chờ được." Hàng Dục bắn lên trán Viên Vũ:
"Đừng nấu nhiều món, anh gọi thêm đồ."
"Gọi đồ gì nữa?" Viên Vũ biết anh cố ý đổi đề tài, để cô thả lỏng, trong lòng vẫn hơi căng thẳng, thường trộm liếc nhìn anh một cái, có chút lấy lòng nói: "Anh ăn táo không?"
Hàng Dục thấy dáng vẻ lúng túng này của cô lại buồn cười, mặt banh lên, nhíu mày, đè thấp giọng chỉ có hai người nghe thấy: "Bón anh."
Viên Vũ chui từ trong ngực anh ra, cầm lấy dĩa cắm một miếng táo đưa đến bên miệng. Ngại vì Trì Hiểu Lôi còn ở đây, Hàng Dục cũng không làm ra hành động thân mật nào khác, ngậm miếng táo, véo lên eo mềm của cô, quay người đi ra ngoài.
Hàng Dục vừa đi, Trì Hiểu Lôi liền thở ngắn than dài, Viên Vũ chọc chọc cánh tay cô nàng:
"Cậu đừng gây rối."
"Ai gây rối, thời buổi này có soái ca đẹp trai chân dài theo đuổi tớ, không cần phải nói hai lời liền gả ngay."
Trì Hiểu Lôi mở đồ uống ra, rót vào trong miệng một ngụm:
"Aiz, bỗng nhiên bắt đầu thấy đồng tình với Hàng Dục rồi."
Viên Vũ: "......"
Hàng Dục gọi hai chiếc pizza, còn gọi một phần hải sản hấp, Viên Vũ hầm canh xương sườn, nướng cánh gà, cùng xào hai đĩa cơm rang với Trì Hiểu Lôi, trên mặt bàn bày đầy những món ăn, Trì Hiểu Lôi chụp một tấm ảnh, lại lôi Viên Vũ đến bảo Hàng Dục chụp cho hai cô một tấm.
"Cụng ly nào."
Trì Hiểu Lôi lấy đồ uống chạm cốc cùng ly nước đường đỏ trong tay Viên Vũ:
"Phú quý phát tài"
"Được." Viên Vũ cười cười, nhấp một ngụm nước đường.
"Hàng Dục, cậu có uống rượu không?" Trì Hiểu Lôi ăn một miếng đồ ăn, buông đũa xuống nhìn về phía anh nói:
"Tôi có thể uống một ly cùng cậu, về sau giao Viên Vũ cho cậu, hy vọng cậu nói được làm được, tôi chờ uống rượu mừng của hai người."
"Mượn lời của cậu." Hàng Dục cầm ly chạm nhẹ vào ly của cô nàng: "Uống cái này thôi."
"Uống nước ngọt?" Trì Hiểu Lôi cười: "Hồi liên hoan tốt nghiệp cậu uống bao nhiêu rượu còn nhớ không? Tớ nghe lớp trưởng nói cậu uống hẳn nửa thùng bia."
Vẻ mặt Hàng Dục bỗng chốc thay đổi, lông mày nhíu lại nhưng rất nhanh rãn ra, anh đưa mắt nhìn Viên Vũ, lời nói theo sau: "Ừm, về sau không uống nữa."
"Không uống rượu là tốt, đàn ông tốt không bia rượu không thuốc lá"
Trì Hiểu Lôi cảm thán xong, lại nuốt xuống một ngụm to:
"Hi vọng tôi cũng tìm được một người đàn ông tốt."
"Sẽ tìm được." Viên Vũ nhìn Hàng Dục, nhìn qua cảm xúc của anh có gì đó không đúng lắm, nhưng giây tiếp theo lại cười về phía cô, nên cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Trì Hiểu Lôi vừa ăn vừa trò chuyện, cơm nước xong đã đến tám giờ rưỡi, Trì Hiểu Lôi nói không làm bóng đèn nữa, cầm túi xách lên chạy đi, không cho Viên Vũ ra tiễn.
Trì Hiểu Lôi vừa đi, Hàng Dục nằm lên sô pha: "Viên miu miu, lại đây."
"Đến đây." Viên Vũ vào phòng bếp, cắt quả táo để vào đĩa bưng đến, đưa một miếng táo vào miệng anh:
"Sao hôm nay anh ăn ít vậy?"
Hàng Dục cắn miếng táo, vừa nhai vừa kéo cô vào trong ngực: "Vì muốn ăn cái khác."
"Khác là cái gì ?" Viên Vũ không hiểu lời cợt nhả của anh, nghiêm túc đưa mắt nhìn vào mắt anh: "Em làm cho anh."
Hàng Dục cười nhẹ một tiếng, cắn môi dưới cô, vị quả táo chua ngọt ùa vào khoang miệng, đầu lưỡi anh tiến vào, quấn lấy môi lưỡi cô mút cắn, hôn một lúc lâu, anh ôm sống lưng cô, thấp giọng hỏi: "Sao lại lấy lòng anh?"
"Viên Vũ: "......"
Bị phát hiện rồi.
"Không phải em từ chối anh." Cô ngập ngừng nhỏ giọng nói:
"Em sợ anh...không vui."
Trong lòng Hàng Dục như bị mèo cào, ngứa ngáy.
Anh cúi đầu lại hôn cô một chút: "Anh biết."
Viên Vũ cũng chủ động hôn anh, thấy anh cười đến mức má lúm đồng tiền cũng tràn ra ngoài, cô không tự chủ được cũng cười theo, còn ngây ngốc hỏi anh:
"Anh cười cái gì?"
"Anh yêu em." Hàng Dục nói.
Viên Vũ ngây người.
Hàng Dục véo véo mặt cô: "Phản xạ lớn vậy?"
Anh dùng thêm lực, miết cô đau mới mở miệng: "Nói yêu anh."
Viên Vũ: "......"
Cô đỏ mặt đẩy anh một cái, đứng dậy chạy vào phòng bếp.
Hàng Dục nằm trên sô pha, nhìn bóng dáng cô chạy chối chết, thấp giọng cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.