Chương 19: chương 19
Ngãi Mễ
17/02/2014
Tại sao đàn ông không thích nói: “Anh yêu em”?
(Theo nguồn của Internet)
Cảnh tượng một:
Một chàng trai và một cô gái đứng dưới một gốc cây trong trường.
Chàng trai say đắm nhìn cô gái và nói: Anh yêu em.
Cô gái: Em đã nghe rất nhiều anh chàng nói câu này, tình yêu thực sự phải giữ ở trong tim, nói ra miệng chẳng qua chỉ là lời dỗ ngọt! Anh muốn cái gì, cứ nói thẳng ra!
Cảnh tượng hai>
Trong khách sạn, chàng trai ôm cô gái, định cởi quần áo của cô gái ra.
Chàng trai: Nghe lời anh đi, anh yêu em mà!
Cô gái: Anh tưởng là em sẽ tin chắc?
Chàng trai: Anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô gái: Tình yêu sét đánh không bao giờ đáng tin!
Chàng trai: Nhưng anh thực sự yêu em rồi, anh muốn có được em!
Cô gái: Nói thật đi, anh chỉ muốn lên giường với em chứ không phải là yêu em!
Chàng trai: Lên giường cũng là một kiểu yêu mà.
Cô gái: Thế chi bằng anh cứ nói là anh yêu cái giường hơn!
Cảnh tượng ba:
Chàng trai và cô gái cùng đi xem phim, tình cảm lãng mạn.
Chàng trai: Anh yêu em!
Cô gái: Thật sao?
Chàng trai: Em không tin à?
Cô gái: Không tin!
Chàng trai: Thế anh phải làm sao em mới tin?
Cô gái: Làm giống như trong phim ấy, đến trước màn hình, nói với tất cả các khán giả ngồi ở đây rằng anh yêu
Chàng trai: Ngay bây giờ á?
Cô gái: Ngay bây giờ.
Chàng trai: Thế thì chẳng phải anh là thằng thần kinh hay sao?
Cô gái: Vậy thì anh là kẻ nói dối.
Cảnh tượng bốn:
Chàng trai và cô gái cùng ngồi ghế đá trong công viên.
Chàng trai: Anh yêu em!
Cô gái: Yêu cái gì?
Chàng trai: Ừm… không nói rõ được, chỉ biết là yêu.
Cô gái: Cái gì cũng phải có nguyên nhân, yêu mắt em hay yêu cái mũi của em?
Chàng trai: Yêu hết! Có thể nói ra cụ thể thì đó không phải là yêu.
Cô gái: Không nói ra được mới là không phải tình yêu.
*
* *
Đây là tổng kết của ai? Là tổng kết của đàn ông hay là của đàn bà? Tại sao lại khiến cho người ta cảm thấy có gì kì lạ? Cứ như thể đàn ông không thích nói “Anh yêu em” đều là do đàn bà gây ra như vậy.
Tôi không đồng ý! Ít nhất thì nó không được dùng trong case (trường hợp) của tôi, cũng không thích hợp với những người nước ngoài. Với người nước ngoài, không phân biệt già trẻ lớn bé, câu “Anh/Em yêu em/ anh” luôn treo ở trên miệng, gặp nhau nói, tạm biệt nhau nói, ăn cơm nói, đi ngủ nói, làm tình nói… Người nước ngoài mà nghe thấy có người nói “I love you” với mình thì chẳng ai lại đi làm khó đối phương như những cô gái trong ví dụ trên cả. Thường thì họ cũng sẽ nói: “I love you too” (Em cũng yêu anh) hoặc “Me too” (Em cũng thế).
Cho dù là người trong nước hay người nước ngoài, nếu có ai đó nói với tôi rằng “Anh yêu em” thì tôi sẽ không mỉa mai tính tích cực của họ như những cô gái đó. Tôi cũng chưa bao giờ ép đàn ông phải nói “Anh yêu em”… à… cũng không thể nói là “không bao giờ”, nhưng tôi chỉ ép một người, một lần, là một người mà tôi quen ở trên mạng, chính là cái người làm tình như con hải cẩu ấy mà. Tôi rất khâm phục văn phong của anh ta, đáng tiếc là anh ta đã có vợ. Mà ngay cả lần đó thì cũng không hẳn là tôi ép anh ta phải nói “Anh yêu em”, tôi chỉ là… rất nũng nịu nói: Em muốn nghe anh nói “Anh yêu em!”.
Anh ta có nói không?
Có nói, rất kích thích, khiến cho toàn thân tôi tê dại, lập tức gửi lại cho anh một chuỗi “Em yêu anh”…
Thế giáo sư Từ thì sao? Có làm cho bạn toàn thân tê dại không?
Giáo sư Từ á? Ha ha… tôi quên mất anh ấy là giáo sư Từ, tôi thích gọi anh ấy là “Từ đại ca”. Ở bên cạnh Từ đại ca, tôi ngại không dám nói thẳng, bởi vì anh ấy là một người rất ẩn ý mà. Tình cảnh của chúng tôi là như thế này:
(Trên điện thoại)
Tôi (nhõng nhẽo): Chúng ta… như thế này rốt cuộc là cái gì?
Anh ấy (giả bộ): Cái gì là cái gì?
Tôi (ấp úng): Ý của em là… chúng ta hiện giờ… em không biết em đang làm cái gì?
Anh ấy (trêu trọc): Không biết bản thân đang làm cái gì chẳng phải là rất tốt hay sao?
I
Anh ấy (lúng túng): Anh rất thích em, anh biết là em cũng rất thích anh…
(Thế sao? Phấn khích quá! Vui quá! Anh ấy nói là anh ấy thích tôi. Mặc dù không dùng từ “yêu”, nhưng đàn ông mà… nói thích chính là yêu. Ấm áp! Ấm áp quá! Đừng dừng lại, tiếp tục nói nữa đi, nói bao lâu cũng được.)
Thế nào? Tôi không phạm sai lầm như những cô gái kia chứ? Thiết nghĩ: khi đàn ông thổ lộ rằng anh ấy yêu bạn/ thích bạn, tuyệt đối đừng đả kích sự tích cực của anh ấy, bởi vì đàn ông là một loài động vật rất ki kiệt trên phương diện này, bọn họ coi chuyện thổ lộ tình cảm là một chuyện mất mặt, không phải là bất đắc dĩ thì tuyệt đối không mở miệng. Chỉ cần bạn đả kích là anh ấy sẽ rụt cổ lại ngay.
Ha ha… bạn không đả kích nhưng cũng không cổ vũ, càng không có phản ứng. Đàn ông không chỉ keo kiệt mà còn rất tham lam trên phương diện này. Anh ấy thổ lộ, là để bạn “ông mất chân giò bà thò chai rượu”, tốt nhất nên báo đáp gấp mười, gấp trăm lần, nhưng bạn chẳng nói nửa lời, thế sao được? Nghĩ mà xem, anh ấy thổ lộ với bạn, thế mà bạn lại không có phản ứng gì, như vậy chẳng phải là lạnh nhạt với anh ấy hay sao. Anh ấy sẽ trả thù sự…
Thật sao? Sao anh ấy có thể trả thù cơ chứ? Nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào…
Có lẽ anh ấy đã trả thù rồi.
Thật à? Để tôi nghĩ xem nào, có lẽ… anh ấy đã từng trả thù rồi. Bạn thử xem chuyện dưới đây có được coi là trả thù không nhé:
Có một lần tôi với anh, còn cả một đám người đi đánh bóng, sau khi đánh bóng xong, anh bảo tôi về nhà anh ăn tối. Tôi đồng ý nhưng bảo phải về nhà tôi một chuyến. Về đến nhà, thu dọn một số đồ đạc để ngủ đêm ở nhà anh rồi sau đó mới đến nhà anh. Trên đường đi, tôi vô cùng vui sướng, mỗi lần đến nhà anh tôi đều vui như vậy.
Đến nhà anh, ăn xong cơm. Tôi nói tôi sẽ ngủ lại đây. Anh nhìn tôi khó hiểu. Tôi nói rằng chẳng nhẽ anh không biết là hôm nay tôi sẽ ngủ lại đây hay sao? Anh nói rằng anh không biết.
Anh ấy: Anh muốn chuyển ra ngoại ô, ở đây chẳng có challenge (tính thách thức) gì cả.
Tôi: Đi đâu.
Anh: Đến bang M.
Tôi: Thế em phải làm sao?
Anh: Anh cũng không biết? Ở đây không có người…
Tôi: !@#$%^&**
Anh: Nghỉ hè năm sau anh phải rời khỏi đây một thời gian khá dài, phải viết một cuốn sách để nghiên cứu. Cuốn sách này là một nhà xuất bản tìm đến tận nhà nhờ anh viết. Anh phải đến bang N, bang O, bang P để thu thập tài liệu, chắc cũng phải mấy tháng liền. Giờ anh không muốn… làm nghiêm trọng hóa… quan hệ của chúng ta…
Giờ bạn nói như vậy tôi đã hiểu ra rồi, đàn ông là một loài động vật có ý chí báo thù rất cao. Anh ấy làm vậy chẳng phải là để trả thù tôi hay sao?
Vậy thì bạn phải làm sao? Trả thù lại?
Trả thù cái gì đây? Tôi ngây người. Những lời anh nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, khiến cho toàn thân tôi ướt nhẹp, lạnh cóng. Nhưng tôi không phản đối, tôi có tư cách gì mà phản đối cơ chứ? Phản đối cái gì? Phản đối chuyện anh phải viết sách? Phản đối chuyện anh đi xa? Phản đối chuyện anh muốn chuyển đi? Phản đối chuyện anh không muốn làm ối quan hệ của chúng tôi trở nên quá… serious? Những phản đối ấy liệu có hiệu quả không?
Những phản đối này đương nhiên sẽ không có hiệu quả, hơn nữa bạn cũng chẳng có tư cách gì để phản đối.
Lúc đi ngủ, tôi nói rằng tôi sẽ ngủ ở phòng bên cạnh phòng của anh. Nghe thấy tôi nói vậy, anh có vẻ rất kinh ngạc, nói như tức giận bảo tôi sang phòng khác m
Ha ha, còn nói không trả thù? Như thế chẳng phải là lập tức trả thù hay sao? “Anh đến bang M, tôi sang phòng M, không ngủ chung một phòng với anh nữa!”.
Đâu có, tôi vốn không nghĩ đến chuyện trả thù. Đấy là tôi sợ nếu ngủ chung một phòng với anh ấy sẽ khiến ối quan hệ của chúng tôi trở nên serious, như vậy chẳng phải là làm trái với ý muốn của anh ấy hay sao?
Bạn chớ nghe lời anh ấy, cái gì mà muốn với chả không muốn, tôi đã nói rồi, anh ấy đang muốn trả thù bạn. Bạn đến phòng khác ngủ thật sao?
Không có, nhìn thấy anh ấy vừa bực mình vừa kinh ngạc, thế là tôi liền vào ngủ chung một phòng với anh ấy rồi.
Oa… hai người thật là… nói thế nào nhỉ ? Cứ như hai đứa trẻ con ấy, anh trả thù tôi… tôi trả thù anh… đừng có hủy hoại cái chồi non của tình yêu bằng những chuyện trả thù vặt vãnh ấy nữa. Thế nào? Đêm đó chắc là hai người rất… cuồng nhiệt, quấn quýt phải không?
Cái gì? Chúng tôi chỉ ngủ chung trên một cái giường chứ không làm tình.
Cùng giường mà không làm tình á? Đó chẳng phải style (phong cách) của bạn…
Style gì chứ? Gặp mặt là lên giường? Lên giường là làm tình?
Cũng không đến mức khoa trương như vậy, nhưng không có chuyện lên giường mà không làm tình chứ?
Không thật mà. Nhưng đó không phải là vì tôi không thật lòng. Lần này thì khác, lần này là tôi thật lòng…
Lí luận gì mà kỳ cục: không thật lòng mà lại lên giường làm tình. Thật lòng mà lại lên giường nhưng không làm tình. Trò này có vẻ mới đấy nhỉ?
Chỉ là… tôi cảm thấy rất mâu thuẫn… làm tình nhanh quá, anh ấy cho rằng tôi tham lam hưởng thụ xác thịt sẽ khinh thường tôi, lại sợ anh ấy giống như những anh chàng bạn trai trước của tôi, cứ làm tình là quên mất tình yêu, chỉ còn lại sex. Còn có một nguyên nhân khách quan khác: Anh ấy… kể từ khi anh ấy muốn làm tình mà tôi nói là… “còn chưa quen” và từ chối anh, anh đã không còn… nghĩ đến chuyện đó nữa.
Thật sao? Vậy chẳng nhẽ hai người vẫn chưa từng… tiếp xúc da thịt à?
Tiếp xúc da thịt? Có chứ, mỗi lần gặp mặt chúng tôi đều make out rất cuồng nhiệt, kisses (hôn), hugs (ôm)… rất nhiều… rất tuyệt, rất thích thú, nhưng chúng tôi không làm tình, bởi vì anh ấy… chưa từng nếm thử… chuyện đó.
Oa… anh ấy lại đang trả thù bạn rồi! Trả thù gấp bội phần! Bạn từ chối anh ấy một lần, anh ấy từ chối bạn cả mười lần, nhất định khiến cho bạn không thể chịu nổi nữa phải cầu xin anh ấy…
Cái gì mà “không thể chịu nổi nữa” chứ, thật là khó nghe!
Cái gì mà khó nghe? Hiện tượng sinh lí bình thường, đàn bà mà, ba mươi như sói như hổ, năm mươi ngồi đất hít bụi, mà đàn ông lại là…
Ha ha… anh ấy cũng từng nói đến các giai đoạn này, nói rằng đàn ông: “mười tuổi gọi là tổ chim, hai mươi sôi sục, ba mươi dựng đứng, bốn mươi hơi mềm, năm mươi lỏng lẻo, sáu mươi liên tưởng”… nhưng anh ấy chỉ nói đến giai đoạn ba mươi rồi thôi không nói tiếp nữa. Tôi đã từng nghe đến câu nói này, biết tiếp theo là gì nên cố tình chọc anh: bốn mươi thì sao? Anh bĩu môi không nói gì nữa.
Tôi đoán đúng rồi chứ? Anh ấy đang trả thù bạn, anh ấy nói đến các giai đoạn tình dục là để kích thích ham muốn của bạn, khiến bạn phải cầu xin anh ấy, rồi anh ấy sẽ từ chối bạn.
Bạn nói cũng có lí. Còn có một lần, tôi ở nhà anh chơi, anh đang bận rộn trong nhà bếp, tôi ngồi trong phòng khách lật xem mấy cuốn sách trên bàn trà của anh. Trong đó có một cuốn giới thiệu võ công của Thiếu Lâm Tự mà anh đã mang về từ Thiếu Lâm Tự trong một lần đi du lịch. Tôi tiện tay cầm lên xem, nhìn thấy có mấy bức ảnh hòa thượng buộc dương vật của mình vào xe để kéo xe. Tôi vô cùng kinh ngạc, mặt đỏ tía t vào nhà bếp hỏi anh sao lại để mấy cuốn này trên bàn? Anh cười bảo anh thích xem cái này. Tôi liền trách anh để những cuốn sách này trên bàn nhỡ trẻ con mở ra xem được thì làm sao. Lúc đó anh không nói gì, nhưng sau đó tôi không bao giờ nhìn thấy cuốn sách đó nữa.
Hai chiêu của anh ấy có hiệu quả rồi chứ?
Hiệu quả?
Tôi nói là anh ấy nói với bạn về các giai đoạn tình dục, lại cố tình đặt sách “đồi trụy” trên bàn cho bạn xem, bạn… có mắc lừa không?
Mắc lừa? Ý của bạn là nó có kích thích được sexual desire (ham muốn) của tôi không á? Ừm… xem sách đồi trụy… có hơi arouse (kích thích), nhưng tôi không nghĩ đến chuyện đó với anh ấy. Anh ấy nói không muốn quá serious…
Bạn vẫn tin vào những lời nói đó sao?
Không phải là tin mà là không vui. Anh ấy đã nói không muốn serious, tôi làm sao có thể serious với anh ấy đây ? Nếu như làm ối quan hệ của chúng tôi serious, thế chẳng phải làm trái với ý muốn của anh ấy, khiến cho anh ấy không serious với tôi nữa sao ?
(Theo nguồn của Internet)
Cảnh tượng một:
Một chàng trai và một cô gái đứng dưới một gốc cây trong trường.
Chàng trai say đắm nhìn cô gái và nói: Anh yêu em.
Cô gái: Em đã nghe rất nhiều anh chàng nói câu này, tình yêu thực sự phải giữ ở trong tim, nói ra miệng chẳng qua chỉ là lời dỗ ngọt! Anh muốn cái gì, cứ nói thẳng ra!
Cảnh tượng hai>
Trong khách sạn, chàng trai ôm cô gái, định cởi quần áo của cô gái ra.
Chàng trai: Nghe lời anh đi, anh yêu em mà!
Cô gái: Anh tưởng là em sẽ tin chắc?
Chàng trai: Anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô gái: Tình yêu sét đánh không bao giờ đáng tin!
Chàng trai: Nhưng anh thực sự yêu em rồi, anh muốn có được em!
Cô gái: Nói thật đi, anh chỉ muốn lên giường với em chứ không phải là yêu em!
Chàng trai: Lên giường cũng là một kiểu yêu mà.
Cô gái: Thế chi bằng anh cứ nói là anh yêu cái giường hơn!
Cảnh tượng ba:
Chàng trai và cô gái cùng đi xem phim, tình cảm lãng mạn.
Chàng trai: Anh yêu em!
Cô gái: Thật sao?
Chàng trai: Em không tin à?
Cô gái: Không tin!
Chàng trai: Thế anh phải làm sao em mới tin?
Cô gái: Làm giống như trong phim ấy, đến trước màn hình, nói với tất cả các khán giả ngồi ở đây rằng anh yêu
Chàng trai: Ngay bây giờ á?
Cô gái: Ngay bây giờ.
Chàng trai: Thế thì chẳng phải anh là thằng thần kinh hay sao?
Cô gái: Vậy thì anh là kẻ nói dối.
Cảnh tượng bốn:
Chàng trai và cô gái cùng ngồi ghế đá trong công viên.
Chàng trai: Anh yêu em!
Cô gái: Yêu cái gì?
Chàng trai: Ừm… không nói rõ được, chỉ biết là yêu.
Cô gái: Cái gì cũng phải có nguyên nhân, yêu mắt em hay yêu cái mũi của em?
Chàng trai: Yêu hết! Có thể nói ra cụ thể thì đó không phải là yêu.
Cô gái: Không nói ra được mới là không phải tình yêu.
*
* *
Đây là tổng kết của ai? Là tổng kết của đàn ông hay là của đàn bà? Tại sao lại khiến cho người ta cảm thấy có gì kì lạ? Cứ như thể đàn ông không thích nói “Anh yêu em” đều là do đàn bà gây ra như vậy.
Tôi không đồng ý! Ít nhất thì nó không được dùng trong case (trường hợp) của tôi, cũng không thích hợp với những người nước ngoài. Với người nước ngoài, không phân biệt già trẻ lớn bé, câu “Anh/Em yêu em/ anh” luôn treo ở trên miệng, gặp nhau nói, tạm biệt nhau nói, ăn cơm nói, đi ngủ nói, làm tình nói… Người nước ngoài mà nghe thấy có người nói “I love you” với mình thì chẳng ai lại đi làm khó đối phương như những cô gái trong ví dụ trên cả. Thường thì họ cũng sẽ nói: “I love you too” (Em cũng yêu anh) hoặc “Me too” (Em cũng thế).
Cho dù là người trong nước hay người nước ngoài, nếu có ai đó nói với tôi rằng “Anh yêu em” thì tôi sẽ không mỉa mai tính tích cực của họ như những cô gái đó. Tôi cũng chưa bao giờ ép đàn ông phải nói “Anh yêu em”… à… cũng không thể nói là “không bao giờ”, nhưng tôi chỉ ép một người, một lần, là một người mà tôi quen ở trên mạng, chính là cái người làm tình như con hải cẩu ấy mà. Tôi rất khâm phục văn phong của anh ta, đáng tiếc là anh ta đã có vợ. Mà ngay cả lần đó thì cũng không hẳn là tôi ép anh ta phải nói “Anh yêu em”, tôi chỉ là… rất nũng nịu nói: Em muốn nghe anh nói “Anh yêu em!”.
Anh ta có nói không?
Có nói, rất kích thích, khiến cho toàn thân tôi tê dại, lập tức gửi lại cho anh một chuỗi “Em yêu anh”…
Thế giáo sư Từ thì sao? Có làm cho bạn toàn thân tê dại không?
Giáo sư Từ á? Ha ha… tôi quên mất anh ấy là giáo sư Từ, tôi thích gọi anh ấy là “Từ đại ca”. Ở bên cạnh Từ đại ca, tôi ngại không dám nói thẳng, bởi vì anh ấy là một người rất ẩn ý mà. Tình cảnh của chúng tôi là như thế này:
(Trên điện thoại)
Tôi (nhõng nhẽo): Chúng ta… như thế này rốt cuộc là cái gì?
Anh ấy (giả bộ): Cái gì là cái gì?
Tôi (ấp úng): Ý của em là… chúng ta hiện giờ… em không biết em đang làm cái gì?
Anh ấy (trêu trọc): Không biết bản thân đang làm cái gì chẳng phải là rất tốt hay sao?
I
Anh ấy (lúng túng): Anh rất thích em, anh biết là em cũng rất thích anh…
(Thế sao? Phấn khích quá! Vui quá! Anh ấy nói là anh ấy thích tôi. Mặc dù không dùng từ “yêu”, nhưng đàn ông mà… nói thích chính là yêu. Ấm áp! Ấm áp quá! Đừng dừng lại, tiếp tục nói nữa đi, nói bao lâu cũng được.)
Thế nào? Tôi không phạm sai lầm như những cô gái kia chứ? Thiết nghĩ: khi đàn ông thổ lộ rằng anh ấy yêu bạn/ thích bạn, tuyệt đối đừng đả kích sự tích cực của anh ấy, bởi vì đàn ông là một loài động vật rất ki kiệt trên phương diện này, bọn họ coi chuyện thổ lộ tình cảm là một chuyện mất mặt, không phải là bất đắc dĩ thì tuyệt đối không mở miệng. Chỉ cần bạn đả kích là anh ấy sẽ rụt cổ lại ngay.
Ha ha… bạn không đả kích nhưng cũng không cổ vũ, càng không có phản ứng. Đàn ông không chỉ keo kiệt mà còn rất tham lam trên phương diện này. Anh ấy thổ lộ, là để bạn “ông mất chân giò bà thò chai rượu”, tốt nhất nên báo đáp gấp mười, gấp trăm lần, nhưng bạn chẳng nói nửa lời, thế sao được? Nghĩ mà xem, anh ấy thổ lộ với bạn, thế mà bạn lại không có phản ứng gì, như vậy chẳng phải là lạnh nhạt với anh ấy hay sao. Anh ấy sẽ trả thù sự…
Thật sao? Sao anh ấy có thể trả thù cơ chứ? Nói cho tôi biết tôi phải làm thế nào…
Có lẽ anh ấy đã trả thù rồi.
Thật à? Để tôi nghĩ xem nào, có lẽ… anh ấy đã từng trả thù rồi. Bạn thử xem chuyện dưới đây có được coi là trả thù không nhé:
Có một lần tôi với anh, còn cả một đám người đi đánh bóng, sau khi đánh bóng xong, anh bảo tôi về nhà anh ăn tối. Tôi đồng ý nhưng bảo phải về nhà tôi một chuyến. Về đến nhà, thu dọn một số đồ đạc để ngủ đêm ở nhà anh rồi sau đó mới đến nhà anh. Trên đường đi, tôi vô cùng vui sướng, mỗi lần đến nhà anh tôi đều vui như vậy.
Đến nhà anh, ăn xong cơm. Tôi nói tôi sẽ ngủ lại đây. Anh nhìn tôi khó hiểu. Tôi nói rằng chẳng nhẽ anh không biết là hôm nay tôi sẽ ngủ lại đây hay sao? Anh nói rằng anh không biết.
Anh ấy: Anh muốn chuyển ra ngoại ô, ở đây chẳng có challenge (tính thách thức) gì cả.
Tôi: Đi đâu.
Anh: Đến bang M.
Tôi: Thế em phải làm sao?
Anh: Anh cũng không biết? Ở đây không có người…
Tôi: !@#$%^&**
Anh: Nghỉ hè năm sau anh phải rời khỏi đây một thời gian khá dài, phải viết một cuốn sách để nghiên cứu. Cuốn sách này là một nhà xuất bản tìm đến tận nhà nhờ anh viết. Anh phải đến bang N, bang O, bang P để thu thập tài liệu, chắc cũng phải mấy tháng liền. Giờ anh không muốn… làm nghiêm trọng hóa… quan hệ của chúng ta…
Giờ bạn nói như vậy tôi đã hiểu ra rồi, đàn ông là một loài động vật có ý chí báo thù rất cao. Anh ấy làm vậy chẳng phải là để trả thù tôi hay sao?
Vậy thì bạn phải làm sao? Trả thù lại?
Trả thù cái gì đây? Tôi ngây người. Những lời anh nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, khiến cho toàn thân tôi ướt nhẹp, lạnh cóng. Nhưng tôi không phản đối, tôi có tư cách gì mà phản đối cơ chứ? Phản đối cái gì? Phản đối chuyện anh phải viết sách? Phản đối chuyện anh đi xa? Phản đối chuyện anh muốn chuyển đi? Phản đối chuyện anh không muốn làm ối quan hệ của chúng tôi trở nên quá… serious? Những phản đối ấy liệu có hiệu quả không?
Những phản đối này đương nhiên sẽ không có hiệu quả, hơn nữa bạn cũng chẳng có tư cách gì để phản đối.
Lúc đi ngủ, tôi nói rằng tôi sẽ ngủ ở phòng bên cạnh phòng của anh. Nghe thấy tôi nói vậy, anh có vẻ rất kinh ngạc, nói như tức giận bảo tôi sang phòng khác m
Ha ha, còn nói không trả thù? Như thế chẳng phải là lập tức trả thù hay sao? “Anh đến bang M, tôi sang phòng M, không ngủ chung một phòng với anh nữa!”.
Đâu có, tôi vốn không nghĩ đến chuyện trả thù. Đấy là tôi sợ nếu ngủ chung một phòng với anh ấy sẽ khiến ối quan hệ của chúng tôi trở nên serious, như vậy chẳng phải là làm trái với ý muốn của anh ấy hay sao?
Bạn chớ nghe lời anh ấy, cái gì mà muốn với chả không muốn, tôi đã nói rồi, anh ấy đang muốn trả thù bạn. Bạn đến phòng khác ngủ thật sao?
Không có, nhìn thấy anh ấy vừa bực mình vừa kinh ngạc, thế là tôi liền vào ngủ chung một phòng với anh ấy rồi.
Oa… hai người thật là… nói thế nào nhỉ ? Cứ như hai đứa trẻ con ấy, anh trả thù tôi… tôi trả thù anh… đừng có hủy hoại cái chồi non của tình yêu bằng những chuyện trả thù vặt vãnh ấy nữa. Thế nào? Đêm đó chắc là hai người rất… cuồng nhiệt, quấn quýt phải không?
Cái gì? Chúng tôi chỉ ngủ chung trên một cái giường chứ không làm tình.
Cùng giường mà không làm tình á? Đó chẳng phải style (phong cách) của bạn…
Style gì chứ? Gặp mặt là lên giường? Lên giường là làm tình?
Cũng không đến mức khoa trương như vậy, nhưng không có chuyện lên giường mà không làm tình chứ?
Không thật mà. Nhưng đó không phải là vì tôi không thật lòng. Lần này thì khác, lần này là tôi thật lòng…
Lí luận gì mà kỳ cục: không thật lòng mà lại lên giường làm tình. Thật lòng mà lại lên giường nhưng không làm tình. Trò này có vẻ mới đấy nhỉ?
Chỉ là… tôi cảm thấy rất mâu thuẫn… làm tình nhanh quá, anh ấy cho rằng tôi tham lam hưởng thụ xác thịt sẽ khinh thường tôi, lại sợ anh ấy giống như những anh chàng bạn trai trước của tôi, cứ làm tình là quên mất tình yêu, chỉ còn lại sex. Còn có một nguyên nhân khách quan khác: Anh ấy… kể từ khi anh ấy muốn làm tình mà tôi nói là… “còn chưa quen” và từ chối anh, anh đã không còn… nghĩ đến chuyện đó nữa.
Thật sao? Vậy chẳng nhẽ hai người vẫn chưa từng… tiếp xúc da thịt à?
Tiếp xúc da thịt? Có chứ, mỗi lần gặp mặt chúng tôi đều make out rất cuồng nhiệt, kisses (hôn), hugs (ôm)… rất nhiều… rất tuyệt, rất thích thú, nhưng chúng tôi không làm tình, bởi vì anh ấy… chưa từng nếm thử… chuyện đó.
Oa… anh ấy lại đang trả thù bạn rồi! Trả thù gấp bội phần! Bạn từ chối anh ấy một lần, anh ấy từ chối bạn cả mười lần, nhất định khiến cho bạn không thể chịu nổi nữa phải cầu xin anh ấy…
Cái gì mà “không thể chịu nổi nữa” chứ, thật là khó nghe!
Cái gì mà khó nghe? Hiện tượng sinh lí bình thường, đàn bà mà, ba mươi như sói như hổ, năm mươi ngồi đất hít bụi, mà đàn ông lại là…
Ha ha… anh ấy cũng từng nói đến các giai đoạn này, nói rằng đàn ông: “mười tuổi gọi là tổ chim, hai mươi sôi sục, ba mươi dựng đứng, bốn mươi hơi mềm, năm mươi lỏng lẻo, sáu mươi liên tưởng”… nhưng anh ấy chỉ nói đến giai đoạn ba mươi rồi thôi không nói tiếp nữa. Tôi đã từng nghe đến câu nói này, biết tiếp theo là gì nên cố tình chọc anh: bốn mươi thì sao? Anh bĩu môi không nói gì nữa.
Tôi đoán đúng rồi chứ? Anh ấy đang trả thù bạn, anh ấy nói đến các giai đoạn tình dục là để kích thích ham muốn của bạn, khiến bạn phải cầu xin anh ấy, rồi anh ấy sẽ từ chối bạn.
Bạn nói cũng có lí. Còn có một lần, tôi ở nhà anh chơi, anh đang bận rộn trong nhà bếp, tôi ngồi trong phòng khách lật xem mấy cuốn sách trên bàn trà của anh. Trong đó có một cuốn giới thiệu võ công của Thiếu Lâm Tự mà anh đã mang về từ Thiếu Lâm Tự trong một lần đi du lịch. Tôi tiện tay cầm lên xem, nhìn thấy có mấy bức ảnh hòa thượng buộc dương vật của mình vào xe để kéo xe. Tôi vô cùng kinh ngạc, mặt đỏ tía t vào nhà bếp hỏi anh sao lại để mấy cuốn này trên bàn? Anh cười bảo anh thích xem cái này. Tôi liền trách anh để những cuốn sách này trên bàn nhỡ trẻ con mở ra xem được thì làm sao. Lúc đó anh không nói gì, nhưng sau đó tôi không bao giờ nhìn thấy cuốn sách đó nữa.
Hai chiêu của anh ấy có hiệu quả rồi chứ?
Hiệu quả?
Tôi nói là anh ấy nói với bạn về các giai đoạn tình dục, lại cố tình đặt sách “đồi trụy” trên bàn cho bạn xem, bạn… có mắc lừa không?
Mắc lừa? Ý của bạn là nó có kích thích được sexual desire (ham muốn) của tôi không á? Ừm… xem sách đồi trụy… có hơi arouse (kích thích), nhưng tôi không nghĩ đến chuyện đó với anh ấy. Anh ấy nói không muốn quá serious…
Bạn vẫn tin vào những lời nói đó sao?
Không phải là tin mà là không vui. Anh ấy đã nói không muốn serious, tôi làm sao có thể serious với anh ấy đây ? Nếu như làm ối quan hệ của chúng tôi serious, thế chẳng phải làm trái với ý muốn của anh ấy, khiến cho anh ấy không serious với tôi nữa sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.