Chương 30: Căn hầm bí mật
Cupid
12/07/2018
DUNKELLLL!!! Sao.... sao cậu lại giết nó!!- Thằng Alen hét lên thất thanh.
Hả? Nó bị gì vậy? Không nhìn thấy tôi bị con quỷ này nuốt như đồ ăn à mà còn hỏi? Tôi nheo mặt nhìn nó đầy khó hiểu.
-“Chứ muốn sao?”
-Thì...thì...- Alen lắp bắp không trả lời được. Mắt nó bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Tôi mặc kệ. Dù gì cũng là trẻ con, chưa hiểu được độ nguy hiểm của thú rừng.
-Các cậu...có thể chờ mình...chôn cất nó được không?- Alen sụt sịt.
-À..ờ....được thôi!- Miran ngập ngừng.
-“Lẹ đó! Tôi đi trước xem còn gì nguy hiểm không rồi sẽ quay lại ngay.”- tôi đút thanh kiếm vô chuôi rồi đi thẳng.
Khu rừng trước mặt ngày càng rậm rạp. Khỉ thật, khéo còn vài con trăn như lúc nãy thì hơi mệt đấy. Đến tôi còn bị bất ngờ bởi khả năng săn mồi của nó.
“-Có đúng là khu rừng này không?
-Chắc chắn mà! Tao đã tìm hiểu kĩ lắm rồi!”
Bỗng chốc bên trái khu rừng chỗ tôi đứng xuất hiện 2 giọng nói gì lạ. Ngoài bọn tôi còn có người khác nữa sao? Tôi sải bước đi theo giọng nói bí ẩn, lần theo dấu chân một lúc thì tôi tới một vách đá lớn... nhưng chúng đã hoàn toàn biến mất không một chút dấu tích nào. Kì lạ nhỉ? Đây là đường cụt rồi bọn đấy có thể đi đâu được cơ chứ? Dấu chân cũng dừng lại ở đây. Bọn chúng là ai nhỉ? Tôi đang lo họ là đám người được cử đến để giết tôi. Khỉ thật! Phải tìm cho ra thôi. Tôi khoanh tay dựa lưng vô vách đá suy nghĩ, thì.....
-ƯUUUUUUUUUU- Tôi la lên thất thanh.
Vách đá chỗ tôi dựa bỗng bị lún vô như một cánh cửa bí ẩn làm tôi ngã nhào rơi vào trong.
“Ầmm”- Tôi té xuống một cái hang đau điếng.
Đây là đâu? Đừng nói là căn cứ bí mật của lũ người kia nhá. Chết thật! Tự nhét đầu vô hang cọp rồi! Đường ra chỗ nào vậy?
Tôi đứng dậy phủi đít rồi nhìn quanh một vòng. Lúc nãy là....mình té ở đây....thế thì cửa ra sẽ ở bên trên nhỉ? Tôi ngó đầu lên vách hang cố gắng tìm kiếm một luồng sáng nhưng....không! Nó tối thui!
-Các người....Các người là ai? Sao lại vào được đây?- Một giọng con gái vang lên vọng cả căn hầm.
Gì thế?...có người ở đây sao?....tôi bị phát hiện rồi à?.....
......
-Cái tên Dunkel này sao chưa về nữa?- Tôi dậm chân đầy sốt ruột.
-Chị Ele nè! Bà chị có tìm được vị trí của Dunkel không?- Thằng Alen quay qua tôi hỏi một câu đầy ngu ngốc.
-Bị điên à? Có gắn định vị đâu mà tìm được.- Tôi bực dọc. Cái tên ngốc kia đã bực mình rồi nay lại thêm một thằng ngu nữa. Đến phát mệt với cái nhóm no hope này.
-Định vị?- Nó lại hỏi ngu.
-Thôi không có gì!- Tôi chán nản.
-Mình có nên đi kiếm Dunkel không chị?-Miran nheo mũi hỏi tôi.
-Chắc phải vậy thôi!- Tôi thở dài.
Cũng tại cái thằng quỷ Alen này hết. Chôn cất con trăn làm gì mà lâu thế không biết....thì công nhận con trăn cũng to thật..nhưng mà cứ kệ đi chôn làm gì? Nếu không tại nó giờ cũng không phải đi tìm tên ngốc kia rồi. Hắn mà có mệnh hệ gì thì....
-Sao trông chị lo lắng thế!! Hehe!! Sợ lắm đúng hông?!- nhỏ Miran huých vai tôi cười đểu.
-Sợ..sợ gì cơ... hờ!! Tại sao chị mày phải sợ?- Tôi tự dưng lắp bắp...
-Oooooo!!! Mặt đỏ bừng hết lên rồi kìa!!!ahhhhh!! Dễ thương quá!!!.- Con quỷ Miran trông mặt nó như sung sướng lắm.
Tôi sờ sờ lên mặt xem thử...hình như cũng..hơi nóng nóng thật...sao thế nhờ? Sao lại đỏ mặt thế?...Ahhhh...
-Đỏ gì mà đỏ!! Mau đi tìm tên ngốc đấy mau lên!- Tôi đánh trống lảng để lấp liếm.
-Vâng vâng!! Đi thôi Alen! Chị Ele quê rùi đó!- Nó vẫn lì lợm lè lưỡi chọc tôi.
Mặc kệ tụi bay. Tôi bực tức dậm chân đi trước. Tên hâm dở này tự dưng biến đâu mất tiêu không biết?
-DUNKELLLL....
-DUNKELLLL!!!!
-CẬU ĐÂU RỒI DUNN!!!!!!!
Bọn tôi dáo dác gọi khắp nơi....nhưng vẫn không thấy hắn ta đâu cả.
-2 người!!! Ở đây có dấu chân này...liệu có phải của Dun không?- Alen cúi đầu xuống đất nhìn đầy tò mò.
-Hmmm! Có thể lắm. Dấu chân này còn khá mới. Nhưng....-Mặt tôi hơi nhăn lại.
-Nhưng gì cơ?- Miran nheo mắt.
-Không phải chỉ có mình Dunkel đâu...- Tôi nói đầy lo lắng.
Cái tên hâm này....hắn ta lại đi gây sự với ai rồi?...
.........
Chapter 30:(Spoil).
-Cô ta trông cũng được đấy chứ hé hé!!! Anh em mình có nên làm tí rồi mới đưa về cho thủ lĩnh không nhỉ?- Một tên khoái trá cười lên đầy biến thái.
-Haha! Trông cũng hợp lý đó.- Tên còn lại thì cũng đê tiện không kém.
Chuyện gì đang xảy ra bên trong vậy? 2 tên này là ai cơ chứ? “Thủ lĩnh” bọn nó nhắc tới là...?
-DUNKELLLLL!!! CẬU ĐÂU RỒI???!!!- Giọng thằng Nhóc Alen kêu la ầm ĩ trên nóc hầm.
Khỉ thật! Sao lại đến lúc này cơ chứ? Muốn chết hay sao vậy lũ hâm??!!!
-ALEN!!! CÓ PHẢI ALEN KHÔNG?- Giọng nữ bên trong bỗng hét lớn.
Hả?....con nhỏ này....biết nhóc Alen sao?....
Hả? Nó bị gì vậy? Không nhìn thấy tôi bị con quỷ này nuốt như đồ ăn à mà còn hỏi? Tôi nheo mặt nhìn nó đầy khó hiểu.
-“Chứ muốn sao?”
-Thì...thì...- Alen lắp bắp không trả lời được. Mắt nó bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Tôi mặc kệ. Dù gì cũng là trẻ con, chưa hiểu được độ nguy hiểm của thú rừng.
-Các cậu...có thể chờ mình...chôn cất nó được không?- Alen sụt sịt.
-À..ờ....được thôi!- Miran ngập ngừng.
-“Lẹ đó! Tôi đi trước xem còn gì nguy hiểm không rồi sẽ quay lại ngay.”- tôi đút thanh kiếm vô chuôi rồi đi thẳng.
Khu rừng trước mặt ngày càng rậm rạp. Khỉ thật, khéo còn vài con trăn như lúc nãy thì hơi mệt đấy. Đến tôi còn bị bất ngờ bởi khả năng săn mồi của nó.
“-Có đúng là khu rừng này không?
-Chắc chắn mà! Tao đã tìm hiểu kĩ lắm rồi!”
Bỗng chốc bên trái khu rừng chỗ tôi đứng xuất hiện 2 giọng nói gì lạ. Ngoài bọn tôi còn có người khác nữa sao? Tôi sải bước đi theo giọng nói bí ẩn, lần theo dấu chân một lúc thì tôi tới một vách đá lớn... nhưng chúng đã hoàn toàn biến mất không một chút dấu tích nào. Kì lạ nhỉ? Đây là đường cụt rồi bọn đấy có thể đi đâu được cơ chứ? Dấu chân cũng dừng lại ở đây. Bọn chúng là ai nhỉ? Tôi đang lo họ là đám người được cử đến để giết tôi. Khỉ thật! Phải tìm cho ra thôi. Tôi khoanh tay dựa lưng vô vách đá suy nghĩ, thì.....
-ƯUUUUUUUUUU- Tôi la lên thất thanh.
Vách đá chỗ tôi dựa bỗng bị lún vô như một cánh cửa bí ẩn làm tôi ngã nhào rơi vào trong.
“Ầmm”- Tôi té xuống một cái hang đau điếng.
Đây là đâu? Đừng nói là căn cứ bí mật của lũ người kia nhá. Chết thật! Tự nhét đầu vô hang cọp rồi! Đường ra chỗ nào vậy?
Tôi đứng dậy phủi đít rồi nhìn quanh một vòng. Lúc nãy là....mình té ở đây....thế thì cửa ra sẽ ở bên trên nhỉ? Tôi ngó đầu lên vách hang cố gắng tìm kiếm một luồng sáng nhưng....không! Nó tối thui!
-Các người....Các người là ai? Sao lại vào được đây?- Một giọng con gái vang lên vọng cả căn hầm.
Gì thế?...có người ở đây sao?....tôi bị phát hiện rồi à?.....
......
-Cái tên Dunkel này sao chưa về nữa?- Tôi dậm chân đầy sốt ruột.
-Chị Ele nè! Bà chị có tìm được vị trí của Dunkel không?- Thằng Alen quay qua tôi hỏi một câu đầy ngu ngốc.
-Bị điên à? Có gắn định vị đâu mà tìm được.- Tôi bực dọc. Cái tên ngốc kia đã bực mình rồi nay lại thêm một thằng ngu nữa. Đến phát mệt với cái nhóm no hope này.
-Định vị?- Nó lại hỏi ngu.
-Thôi không có gì!- Tôi chán nản.
-Mình có nên đi kiếm Dunkel không chị?-Miran nheo mũi hỏi tôi.
-Chắc phải vậy thôi!- Tôi thở dài.
Cũng tại cái thằng quỷ Alen này hết. Chôn cất con trăn làm gì mà lâu thế không biết....thì công nhận con trăn cũng to thật..nhưng mà cứ kệ đi chôn làm gì? Nếu không tại nó giờ cũng không phải đi tìm tên ngốc kia rồi. Hắn mà có mệnh hệ gì thì....
-Sao trông chị lo lắng thế!! Hehe!! Sợ lắm đúng hông?!- nhỏ Miran huých vai tôi cười đểu.
-Sợ..sợ gì cơ... hờ!! Tại sao chị mày phải sợ?- Tôi tự dưng lắp bắp...
-Oooooo!!! Mặt đỏ bừng hết lên rồi kìa!!!ahhhhh!! Dễ thương quá!!!.- Con quỷ Miran trông mặt nó như sung sướng lắm.
Tôi sờ sờ lên mặt xem thử...hình như cũng..hơi nóng nóng thật...sao thế nhờ? Sao lại đỏ mặt thế?...Ahhhh...
-Đỏ gì mà đỏ!! Mau đi tìm tên ngốc đấy mau lên!- Tôi đánh trống lảng để lấp liếm.
-Vâng vâng!! Đi thôi Alen! Chị Ele quê rùi đó!- Nó vẫn lì lợm lè lưỡi chọc tôi.
Mặc kệ tụi bay. Tôi bực tức dậm chân đi trước. Tên hâm dở này tự dưng biến đâu mất tiêu không biết?
-DUNKELLLL....
-DUNKELLLL!!!!
-CẬU ĐÂU RỒI DUNN!!!!!!!
Bọn tôi dáo dác gọi khắp nơi....nhưng vẫn không thấy hắn ta đâu cả.
-2 người!!! Ở đây có dấu chân này...liệu có phải của Dun không?- Alen cúi đầu xuống đất nhìn đầy tò mò.
-Hmmm! Có thể lắm. Dấu chân này còn khá mới. Nhưng....-Mặt tôi hơi nhăn lại.
-Nhưng gì cơ?- Miran nheo mắt.
-Không phải chỉ có mình Dunkel đâu...- Tôi nói đầy lo lắng.
Cái tên hâm này....hắn ta lại đi gây sự với ai rồi?...
.........
Chapter 30:(Spoil).
-Cô ta trông cũng được đấy chứ hé hé!!! Anh em mình có nên làm tí rồi mới đưa về cho thủ lĩnh không nhỉ?- Một tên khoái trá cười lên đầy biến thái.
-Haha! Trông cũng hợp lý đó.- Tên còn lại thì cũng đê tiện không kém.
Chuyện gì đang xảy ra bên trong vậy? 2 tên này là ai cơ chứ? “Thủ lĩnh” bọn nó nhắc tới là...?
-DUNKELLLLL!!! CẬU ĐÂU RỒI???!!!- Giọng thằng Nhóc Alen kêu la ầm ĩ trên nóc hầm.
Khỉ thật! Sao lại đến lúc này cơ chứ? Muốn chết hay sao vậy lũ hâm??!!!
-ALEN!!! CÓ PHẢI ALEN KHÔNG?- Giọng nữ bên trong bỗng hét lớn.
Hả?....con nhỏ này....biết nhóc Alen sao?....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.