Mộc Lan Đi Theo Kỹ

Chương 5: Chương 2.2

Lam Cầm

08/06/2017

edit : Mai Như Ảnh Hoa Mộc Lan trợn tròn hai hốc mắt đẫm nước lên , thấy đám người trước mắt vây quanh nàng ngã trên mặt đất đau đớn lăn lộn . Sở Đại càng thảm hại hơn , mảnh vải băng bó người hắn bị tuột , để lộ miệng vết thương , lại thêm vết thương mới , thoạt nhìn hắn không giống người , chỉ giống quỷ , nhưng không được ghê gớm như quỷ thôi . Kết cục nhưng người trên mặt đất rất bi thảm , nàng từ từ ngẩng mặt lên , muốn thấy rõ ai đã cứu nàng . Vừa nhấc mắt lên , nàng lập tức rớt con mắt đen và tinh tường rơi ở bên trong . Nàng kinh ngạc sửng sốt , hình như ngay cả hồn phách đều bị hút đi . Namtử này , có đôi mắt tà mị hút hồn , ánh sáng trong mắt kia , dường như có thể làm cho trời trăng lâm vào ảm đạm . Hoa Mộc Lan nín thở tập trung suy nghĩ , bất giác lấy tầm mắt đảo qua khuôn mặt của hắn . Ngoài cặp mắt hút hồn kia , hắn còn có mũi thẳng , môi mỏng nhếch mép mỉm cười , tập trung tất cả các bộ phận trên người , diện mạo của hắn cực kỳ ấn tượng . “ Ngài ….” Do ngạc nhiên cực độ , nàng chỉ có thể lấy ngón trỏ chỉ vào hắn , nói không nên lời . Yến Độ Phi nhìn sắc mặt nàng ửng hồng , bộ dáng ấp úng , hơi hơi nở nụ cười nói :” Nàng muốn những người này tiếp tục ở lại trong phòng với nàng sao?” “ Những người này?” Mải nhìn dung mạo tuấn mỹ của hắn , Hoa Mộc Lan nhất thời quên đống người trên mặt đất đang rên rỉ : “ Đương nhiên không muốn.” Nàng quả quyết nói : “ Ngài có cách đem những người này biến mất sao?” Nàng mới nói một câu , liền thấy hắn tóm lấy một người sau đó một người tiếp ném ra ngoài cửa sổ , giống như vứt đi bao rác. “ Phập.” Tiếng động vật nặng rơi xuống đấy , quái lạ , rơi xuống đất mà một tiếng gào thét cũng không có. Nàng cứ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn động tác của hắn , nghe thấy tiếng động người va chạm vào mặt đất . Cho đến khi đám người bị ném ngoài cửa sổ hết , âm thanh cũng thuộc về yên tĩnh . Trong phòng to như vậy chỉ còn hai người bọn họ . Yến Độ Phi nhẹ nhàng vỗ tay , con ngươi đen hỏi giống như xem xét nhìn nàng : “ Như vậy nàng vừa lòng rồi chứ?” “ Vừa lòng , vừa lòng.” Hoa Mộc Lan thật vất vả mới kéo hồn trở laị , thiếu chút nữa vì hắn mà vỗ tay theo : “ Cực kỳ vừa lòng.” “ Vậy là tốt rồi.” Yến Độ Phi cười : “ Nàng làm gì mà để Sở Đại tức giận như vậy? ” Hắn luôn suy nghĩ điều đó , chẳng qua là ở ngoài Sở gia đang do dự , nàng cũng đã thành công chạy thoát ra ngoài , nhưng rốt cuộc nàng đã làm gì ? Đôi đồng tử của Hoa Mộc Lan sáng lên , cười duyên nói : “ Tôi cũng không làm cái gì , chẳng qua thời điểm hắn muốn tắm uyên ương với tôi , tôi không nghe theo liền cương quyết tự mình vì hắn là đun nước nóng . Sau đó đun đun , liền cháy một góc bếp , rồi thời điểm Sở Đại đến hỏi thăm tình hình , tôi không cẩn thận đem trận nước nóng tạt nên người hắn …” Trần thuật lại quá trình xảy ra , nàng bất đắc dĩ lại vô tội bổ sung nói : “ Tôi thật sự không có ý , chỉ là nhất thời không cẩn thận , hơn nữa hắn cũng tự mình làm .” “ Không sao là tốt rồi.” Yến Độ Phi không khỏi mỉm cười. Hình như suốt con đường đi nàng đã xảy ra rất nhiều sự cố không cẩn thận ngoài ý muốn. “ Thật sự cảm ơn ngài đã cứu tôi !” Giữa con ngươi mắt Hoa Mộc Lan lộ vẻ mặt cảm kích : “ Được anh hùng cứu giúp , tôi muốn báo đáp ngài …” Nàng cúi đầu trong chốc lát , bắt đầu lẩm bẩm . “ Nhưng , phải báo đáp như thế nào?” Nàng thầm trách trong phòng này chẳng có thứ gì quý báu , thu hồi ánh mắt dừng ở trên người hắn , môi đỏ thẫm giương lên càng lộ vẻ xinh đẹp . “ Thế này đi ! Lần tới tôi trở về nhà , nhất định tôi sẽ gửi cho ngài tất cả bảo vật mà cha mẹ không cho tôi chạm vào . Cha mẹ tôi thường tức giận , luôn nói vài thứ kia một khi qua tay của tôi , nhất định sẽ bị tôi làm phá hỏng …” Phát hiện chính mình nói nhiều quá , lại không hỏi ý kiến của hắn , nàng vội hỏi :” Ngài thấy được không?” “ Không.” Yến Độ Phi lắc đầu . “ Làm sao bây giờ?” Hoa Mộc Lan nhức đầu nghĩ : “ Trừ thứ đó ra , tôi không có gì báo đáp ngài . Vậy ngài nói đi , ngài muốn thứ gì?” Yến Độ Phi chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng , môi mỏng phun ra một chữ mị hoặc . “ Nàng.” “ Hả ?” Hoa Mộc Lan nghe được đáp án của hắn mà giật mình sửng sốt , trừng mắt nhìn , nàng muốn nghe một lần nữa cho chắc ăn : “ Ngài nói lại lần nữa xem , nói rõ ràng chút !” Nàng có nghe nhầm không ? Rốt cuộc hắn đang nói cái gì? “ Nàng , ta muốn nàng.” Yến Độ Phi cười yếu ớt : “ Nàng chưa từng nghe qua câu lấy thân báo đáp sao?” Hoa Mộc Lan nghe hắn nói , phe phẩy đầu : “ Không …” Chuyện vớ vẩn này làm sao lại xảy ra trên ngườ nàng? Nhất định là hắn không biết nên mới có thể đưa ra loại yêu cầu này ! “ Không?” Yến Độ Phi cười dụ hoặc như trước :” Chỉ sợ nàng không có quyền lợi phản đối .” Là do hắn cứu nàng , không phải sao? “ Đợi chút .” Hoa Mộc Lan bối rối khua chân khua tay : “Không phải là tôi muốn nói không …. Khoan đã , không đúng hay không ~! Ý tôi là nói không đúng !” Hừm , việc này xảy ra quá bất ngờ , hại nàng bị hoảng sợ trở nên nói lắp . “ Rốt cuộc nàng muốn nói gì?” Yến Độ Phi một mực chờ nàng mở miệng nói cho rõ ràng , làm tiêu hao bao nhiêu thời gian của hắn . “ Tôi muốn nói là , tôi không thể lấy thân báo đáp !” Hoa Mộc Lan hết sức giải thích . “ Tôi là kẻ gây họa , chỉ cần qua tay tôi là chết không toàn thây . Cho nên tôi không thể hại ngài !” Nàng thật tâm muốn báo ân . Hắn nhíu đôi mi lại : “ Chết không toàn thay ?” câu dùng từ của nàng thật đặc biệt ! “ Đúng vậy !” Hoa Mộc Lan liệt nhiệt gật đầu : “ Ngài phải tin tưởng tôi , chết không toàn thây tuyệt đối không nói quá . Từ nhỏ đến lớn , nhà chúng tôi bị tôi làm hỏng vô số kể , hơn nữa đều là do tôi không cẩn thận , vài thứ kia sẽ qua tay tôi tự động tiêu huỷ … Cho nên tôi không thể hại ngài ? Ngài là ân nhân cứu mạng của tôi , làm sao tôi có thể lấy thân báo đáo ? Đó là hại ngài đấy !” Nàng sao có thể lấy oán báo ơn ! Yến Độ Phi nhìn nàng , khẽ lắc đầu , nhìn nàng cười rồi nói : “ Ta không quan tâm .” Hoa Mộc Lan kinh ngạc nhìn vẻ mặt của hắn , nghĩ đến hắn còn chưa hiểu rõ sự việc nghiêm trọng của mọi việc , lại mở miệng nhấn mạnh : “ Không thể không quan tâm ! Ngay từ đầu cha mẹ tôi cũng rất là … không tin ta không cẩn thận lại có lực phá cao cường như vậy , sau này mới hiểu ra , liền hận ta hận đến ngứa răng lợi , không muốn thừa nhận ta là con gái , cuối cùng đuổi ta ra khỏi nhà.” Nàng kẻ tóm tắt qua nhưng lại không đề cập chuyện thay cha tòng quân , không muốn cho hắn biết sau này nàng đi về phía nào , để tránh sau này hắn đi theo nàng . “ Bọn họ không cần , ta cần .” Yến Độ Phi nghe nàng thao thao bất tuyệt , môi mỏng phun ra một câu . “ Ợ …” Hoa Mộc Lan thấy hắn cố chấp như vậy , nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt . “ Tôi biết ngài là người tốt , đã cứu tôi một mạng , nhưng làm được người tốt không cần phải làm lúc này , ngài cũng đừng cố chấp như vậy !” Vì muốn cho hắn biết chuyện nghiêm trọng của sự việc , nàng nhấn mạnh câu : “ Tôi là cái loại người đem giặt quần áo thì toàn bộ quần áo bị hỏng , nấu cơm lại bị cháy cả phòng bếp , tưới cây cho tươi tốt lại bị chết , ngay cả dệt vải cũng làm hỏng phưởng tuyến . Tuy rằng tôi quyết tâm cái gì cũng học được , làm cho cha mẹ không xem thường tôi , nhưng …. Dù sao ngài cũng là ân nhân cứu mạng tôi , tôi không muốn hại ngài . Tuy thanh sắt mài thành kim may , thực ra trong lòng tôi không biết khi nào mới có thể mài thành kim !” Yến Độ Phi bỗng dưng cười ra tiếng , bởi vì nàng tuôn ra tràng dài :” Nhà của ta , ta không sợ .” Đây là đáp án của hắn , một khi ý đã quyết thì không sửa đổi . “ Ngài …” Hoa Mộc Lan thấy hắn hết thuốc chữa . Nàng đã nói như vậy mà hắn vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Yến Độ Phi nhìn bộ dáng của nàng , mỉm cười nói : “ Không cần nói gì cả , ta muốn nàng .” “ Ngài đừng hại tôi làm kẻ tiểu nhân ! Hoa Mộc Lan sốt ruột la hét : “ Tôi … “ Nàng muốn nói gì đó , đột nhiên Yến Độ Phi duỗi thẳng cánh tay ra , vòng qua vòng eo nhỏ và dài của nàng , cúi đầu đem môi khẽ mở lên môi của mình. “ A …” Hoa Mộc Lan bị hai cánh môi áp lên cảm giác sợ hãi , vội vàng lùi về phía sau , hắn nhanh chóng vươn cánh tay giữ lại không chịu buông. Nàng buộc lòng phải sử dụng sức mạnh , đầu nặng nề mà ngã ngửa ra sau , mới thuận lợi thoát khỏi môi hắn . “ Vì sao ngài lại muốn ăn miệng của tôi?” Hoa Mộc Lan thở phì phò , không biết vì sao hắn đột nhiên lại làm hành động kỳ quái này. “ Ăn miệng ngươi?” Yến Độ Phi suy nghĩ ngôn từ của nàng ấy , nhất thờ mỉm cười. “ Đúng vậy , lần trước tôi cảm thấy rất lạ , tại sao phụ thân thường lén lút ăn miệng của mẹ , lúc tôi cố tình hỏi hai người bọn họ , bọn họ không thèm để ý đến tôi , còn nói vì làm nhiều lần như vậy nên mới có kẻ gây tai họa là tôi .” Hoa Mộc Lan nói tới đây , khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bạch , nước mắt sợ hãi rơi nhìn Yến Độ Phi : “ Vừa rồi ngài ăn miệng của tôi , liệu sau này tôi có sinh ra một nữ nhi giống như tôi không ?” Gay to rồi , nàng cũng không phải ! Định nói làm cho hắn tâm phục khẩu phục , bảo hắn đừng cố chấp nữa , mau rời xa nàng , để cho hắn hạnh phúc với người khác , nếu thật sự có con cái , chỉ sợ chia lìa cũng khó khăn ! “ Nàng lo lắng à?” Yến Độ Phi lười giải thích cho nàng , càng muốn lừa nàng tiếp. “ Trong bụng của nàng đã có con của ta , cho nên nàng phải đi theo ta .” Thật sự là không biết làm sao nàng có thể giải thích đem một cái hôn thành ăn miệng đối phương ? Hơn nữa hắn hôn chưa sâu ! Nếu thật sự hôn sâu , nàng lại nghĩ như thế nào? Cực chẳng đã muốn biết phản ứng của nàng , cũng muốn nhấm nháp cánh môi đỏ bừng mê người kia , Yến Độ Phi thừa dịp nàng lo lắng , một lần nữa săn bắt môi của nàng . Môi của nàng thật mềm mại và thơm mát , giống như suy nghĩ của hắn . Nước bọt có hương vị thật ngọt ngào , làm cho người ta điên cuồng mà hút lấu , cái lưỡi bất lực kia ở trong miệng nàng lẩn trốn , khiến cho hắn càng khát vọng muốn chiếm lấy môi nàng. “ A ….” Hoa Mộc Lan xụi lơ dưới nụ hôn của hắn , không giống như lần trước mà thoát đi , chỉ cảm thấy cả người nóng lên , đầu oang oang thành một mảng trống . Môi lưỡi của hắn đột nhiên quấn lấy môi lưỡi của nàng , nàng vụng về nhận lấy sự dịu dàng của hắn mà lại hơi khí phách tấn công , tuỳ ý để hắn chiếm lĩnh môi nàng. Rốt cuộc , hắn thoả mãn rời khỏi môi của nàng , cánh tay vẫn thô bạo ôm lấy nàng không buông . “ Ngài …” Hoa Mộc Lan vừa có dịp để nói ra , liền thở gấp hỏi : “ Lần đầu tiên là ăn miệng tôi , sau đó lại cắn miệng tôi ?” “ Ta cắn miệng nàng ?” Yến Độ Phi cảm thấy buồn cười để giải thích của nàng . Trời ạ , một cái hôn sau lại bị nàng ấy nói là cắn , lần đầu tiên hắn gặp phải cách nói đặc biệt như vậy ! “ Đúng vậy !” Hoa Mộc Lan uất ức vô cùng nói : “ Tuy rằng ngài là ân nhân cứu mạng tôi , có quyền lợi .Muốn đền ơn ngài nhưng vì sao ngài lại muốn cắn miệng ta ? Cắn làm cho ta bất tỉnh , giờ chưa lấy lại sức !” Yến Độ Phi nhìn dung nhan của nàng , cười hỏi : “ Nàng thích ta cắn nàng sao?” Nghe nàng ấy nói câu dài như vậy , lần đầu tiên hắn thấy . “ Vớ vẩn !” Hoa Mộc Lan xí một tiếng :” Tôi cũng không phải bị ngược điên cuồng , làm sao có thể thích bị người khác cắn miệng được ?” Nàng nói chắc như đinh đóng cột nhưng một đoạn sau lại suy ngẫm , đột nhiên bắt đầu ấp a ấp úng : “ Nhưng …” “ Nhưng mà cái gì ?” Yến Độ Phi gắt gao nhìn chăm chú hai gò má đã hồng của nàng . Hoa Mộc Lan giãy dụa trong chốc lát , quyết định nói cho ân công cảm giác của mình : “ Nhưng mà cảm giác … hình như ….cũng không tệ … huhu ….. làm sao bây giờ , hay là ta thích ngược điên cuồng? Hoá ra ta không những là kẻ tai hoạ mà còn là thích ngược .” Yến Độ Phi nhìn phản ứng của nàng không biết nên khóc hay cười nữa . Cô gái này thật sự rất là đáng yêu lại rất đặc biệt ! “ Huhu , thế này thì làm sao Hoa Mộc Lan ta hoàn thành nhiệm vụ thay cha tòng quân vĩ đại được ?” Hoa Mộc Lan quá mức kích động , bất giác đã đem chuyện không nên kể nói cho hắn biết . Đợi khi nàng đột nhiên nhớ tới , muốn che miệng lại , nhưng đã quá muộn !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Mộc Lan Đi Theo Kỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook