Chương 44: Bị phạt
Cổ Hoa Lạc
23/05/2022
Mọi người lập tức xì xào, Võ đại nhân này sáng nay tấu không được tội, tối nay lại muốn tiếp tục cáo trạng sao?
Lão Cẩn bảo mọi người.
- Mau an tọa đi!
Quan thần và các gia quyến đi vào hai bên bàn ghế đã được xếp sẵn, nhanh chóng an toạ. Chỉ có nhà Võ thượng thư vẫn quỳ ở đó.
- Có chuyện gì, mau đứng lên nói!
Võ đại nhân tạ ân, sau đó kể một mạch oan tình.
- Hoàng thượng ban hôn cho tiểu nữ cùng nhị hoàng tử. Không ngờ có người ghen tức, đến tận nhà của thần đập phá, đánh thần trọng thương, mong thái thượng hoàng minh xét!
Lão Cẩn nghiêm túc quay sang nhìn con trai mình.
- Vậy sao ngươi không nói với hoàng thượng, để hắn giải quyết?
Hoàng thượng lau mồ hôi, vẫn chưa kịp giải thích thì lão thượng thư đã cướp lời nói trước.
- Thái thượng hoàng minh giám! Thần đã kêu oan với hoàng thượng, nhưng ngài lại ngó lơ chuyện này! Không cho vi thần một lời thỏa đáng. Ngược lại kẻ ác lại được nhởn nhơ, không bị chút trừng phạt nào!
Hoàng thượng tức giận đứng lên chỉ vào mặt ông.
- Thượng thư đại nhân! Gan của ông cũng to nhỉ? Ta đã bảo chuyện nên ngừng lại, ông lại muốn truy cứu đến cùng? Trong mắt lại không xem hoàng đế ta ra gì có đúng không?
Lão Cẩn hừ một tiếng, hoàng thượng liền rút tay lại, ngồi về vị trí cũ, sau đó nhìn ông he he cười. Lão Cẩn nhìn Võ thượng thư, hỏi.
- Là người nào lại khiến Võ đại nhân phải khổ sở như vậy?
Võ thượng thư lúc này không ngần ngại ưỡn ngực, chỉ thẳng tay vào Mộc thần đang nhàn nhã uống trà.
- Chính là quận chủ! Cô ta bao che cho thuộc hạ, đến tận cửa phủ thượng thư của vi thần phá phách, không xem ai ra gì!
Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi một bên nhìn nhau, trán đã đầy mồ hôi. Vị Mộc tỷ kia đến cả lão Cẩn cũng không dám bất kính, mà Võ thượng thư lại chỉ tay đòi trị tội.
Chỉ thấy Ngọc Linh để ly trà lên bàn, từ tốn nói.
- Ta không có bao che thuộc hạ đến nhà ông phá phách. Mà ta ra lệnh cho họ đánh ông đấy.
Mọi người liền ồ lên, Võ đại nhân mừng thầm trong bụng, nhìn xung quanh.
- Các vị nghe rồi chứ! Chính miệng cô ta đã thừa nhận.
Lão Cẩn sầm mặt, hừ một tiếng, thân thể lập tức phóng ra uy áp võ tông cấp 7, mọi người có mặt lập tức bị doạ sợ. Mà cả nhà Võ thượng thư đã quỳ rộp xuống, ai cũng sợ hãi, không biết bản thân có nói sai gì khiến thái thượng hoàng tức giận không.
Một bên Thu Thúy lại nghĩ rằng thái thượng hoàng đang tức giận thay cho mình liền khóc rằng.
- Tiểu nữ là Thu Thúy, con gái phủ binh bộ thượng thư. Được hôn phối với nhị hoàng tử, không ngờ cô nương tên Lê Dung kia muốn cướp hôn phu của tiểu nữ, việc không thành, liền bày kế phá hỏng chuyện.
Nguyễn Cẩn liền quay sang, người được chỉ là Lê Dung liền bước ra thưa chuyện.
- Tiểu nữ là Lê Dung, trước khi phủ Lê thừa tướng bị diệt, đã từng có hôn ước với nhị hoàng tử. Không ngờ sau đó gia cảnh suy tàn, không nói không rằng đã bị hủy hôn, tiểu nữ chưa chết, nhưng mà có người gấp không chịu được, đã muốn liên hôn, thay thế tiểu nữ.
Mọi người xì xào bàn tán, xem ra Thu Thúy chỉ là thế thân. Võ thượng thư tính toán thật kỹ, sợ người khác giành mất chuyện tốt, hôn sự còn chưa hủy bỏ đã đẩy con gái mình ra. Đây là đang nghĩ rằng cũng cố địa vị, gia thế?
Thu Thúy xấu hổ, nhìn Lê Dung căm giận quát lên.
- Cả nhà ngươi bị diệt rồi! Bản thân cũng không còn là thiên kim tiểu thư của phủ thừa tướng! Ngươi có tư cách gì đòi gả cho Tích ca? Không nhìn xem lại bản thân một chút, bây giờ chỉ là một hầu nữ! Đến hầu hạ ta cũng không cần, chứ đừng mơ đến ngôi vị hoàng tử phi!
- Bốp!!!
Mọi người kinh hãi, Thu Thúy bị vã một bạt tay, vẫn ngây ngốc chưa biết ai là người đánh. Phía bên kia quận chủ vẫn còn đang giữ tư thế bàn tay vừa mới vung, khoảng cách xa như thế vẫn có thể đánh được người sao? Võ phu nhân ôm lấy con gái hô lên.
- Quận chủ! Cô dám ra tay đánh người? Cô xem thái thượng hoàng không ra gì sao?
Bà ta đang mượn uy của thái thượng hoàng trừng trị cô. Nhưng ngược lại không như bà ta mong muốn, Nguyễn Cẩn vẫn bình thản như thế, từ đầu đến cuối vẫn chưa có ý định chỉ trích quận chủ.
- Nguyễn Tích!
- Gia gia! Con ở đây!
Theo tiếng gọi, nhị hoàng tử đứng lên chắp tay cung kính cúi đầu thưa. Lão Cẩn liền hỏi.
- Con muốn cưới nữ nhi của Võ thượng thư sao?
- Cháu trai không muốn! Người con muốn cưới là Lê Dung! Dù gia cảnh nàng ta thế nào, thân phận nàng ta có ra sao, con vẫn không thay đổi.
Cả nhà Võ thượng thư nghe xong thì suy sụp hẳn. Đây là đang xem bọn họ không ra gì. Ông ta tức giận gào lên.
- Nhị hoàng tử! Cậu đây là đang ở trước mặt mọi người vã vào mặt lão phu có đúng không?
- Tích ca! Ta đối với chàng là thật lòng! Sao chàng có thể nhẫn tâm như thế?
Thu Thúy oà khóc theo phụ họa. Người xung quanh không biết nên đồng cảm hay trách móc. Nguyễn Tích vẫn một mặt kiên định, không hề đổi ý. Lão Cẩn nhìn một lúc lại quay sang hỏi.
- Lê Dung! Vậy ý của ngươi thế nào?
Lê Dung lập tức khom người tâu rằng.
- Bẩm thái hoàng thượng, tiểu nữ chỉ muốn được tự do. Không muốn bị hôn phối ép buộc.
Lão thượng thư liền ngắt lời.
- Không được đâu thái hoàng thượng. Việc hôn sự này vi thần cùng với hoàng thượng, hoàng hậu đã xem xét qua. Đôi bên đều đã đồng ý, không thể thay đổi được.
Lão Cẩn nghe vậy "hử" một tiếng. Lại quay sang nhìn con trai và con dâu, thấy hai người họ đều cúi đầu lâu mồ hôi. Hoàng thượng còn bắn ra một ánh mắt muốn mắng chết lão thượng thư kia. Đến phút cuối rồi mà con muốn lôi ông xuống nước theo.
Hoàng thượng cười cười nói.
- Đều nghe theo thái hoàng thượng!
Lão Cẩn nghiêm túc tuyên rằng.
- Những chuyện hôn sự như thế này, từ nay về sau không được tự ý quyết định nữa. Phải là do trai gái đồng ý, đôi bên đều tự nguyện mới tính đến chuyện hôn phối. Nếu làm trái ý của ta sẽ lập tức nghiêm trị.
Dứt câu, tất cả các quan thần đồng thanh cúi đầu hô lên.
- Thái thượng hoàng anh minh!
Nguyễn Tích trong lòng nở hoa, cứ nhìn Lê Dung cười mãi. Thu Thúy lửa giận không giảm, lớn gan nói rằng.
- Thái thượng hoàng! Vậy còn việc quận chủ ra lệnh cho thuộc hạ đến nhà đánh cha của tiểu nữ trọng thương, ngài xem phải làm sao?
Nguyễn Cẩn quay sang nhìn sắc mặt của Ngọc Linh, thấy cô vẫn nhàn nhã uống trà, ông phán một câu mà ai nghe xong cũng muốn bật ngửa.
- Đáng đánh!
Thu Thúy siết chặt nắm đấm, gân cổ lên cãi.
- Không công bằng! Sao ngài không trừng phạt quận chủ, làm gương cho bá quan chứ?
- Hỗn xược!
Hoàng thượng đứng dậy chỉ vào Thu Thúy quát lên.
- Tiểu nữ ngông cuồng, dám chất vấn lời của thái thượng hoàng. Người đâu, lôi ra đánh 20 bản. Binh bộ thượng thư không biết dạy con, phạt đánh 30 bản. Mau đem đi!
Cả nhà họ hốt hoảng kêu gào xin tha tội, hứa lần sau không dám tái phạm. Lê Mai đứng một bên, vẫn may không can dự vào nên mới tránh được một kiếp. Nhìn mấy người họ bị kéo đi không thương tiếc, Ngọc Diệp đứng sau lưng nãy giờ xem mà cười khẩy.
Lão Cẩn bảo mọi người.
- Mau an tọa đi!
Quan thần và các gia quyến đi vào hai bên bàn ghế đã được xếp sẵn, nhanh chóng an toạ. Chỉ có nhà Võ thượng thư vẫn quỳ ở đó.
- Có chuyện gì, mau đứng lên nói!
Võ đại nhân tạ ân, sau đó kể một mạch oan tình.
- Hoàng thượng ban hôn cho tiểu nữ cùng nhị hoàng tử. Không ngờ có người ghen tức, đến tận nhà của thần đập phá, đánh thần trọng thương, mong thái thượng hoàng minh xét!
Lão Cẩn nghiêm túc quay sang nhìn con trai mình.
- Vậy sao ngươi không nói với hoàng thượng, để hắn giải quyết?
Hoàng thượng lau mồ hôi, vẫn chưa kịp giải thích thì lão thượng thư đã cướp lời nói trước.
- Thái thượng hoàng minh giám! Thần đã kêu oan với hoàng thượng, nhưng ngài lại ngó lơ chuyện này! Không cho vi thần một lời thỏa đáng. Ngược lại kẻ ác lại được nhởn nhơ, không bị chút trừng phạt nào!
Hoàng thượng tức giận đứng lên chỉ vào mặt ông.
- Thượng thư đại nhân! Gan của ông cũng to nhỉ? Ta đã bảo chuyện nên ngừng lại, ông lại muốn truy cứu đến cùng? Trong mắt lại không xem hoàng đế ta ra gì có đúng không?
Lão Cẩn hừ một tiếng, hoàng thượng liền rút tay lại, ngồi về vị trí cũ, sau đó nhìn ông he he cười. Lão Cẩn nhìn Võ thượng thư, hỏi.
- Là người nào lại khiến Võ đại nhân phải khổ sở như vậy?
Võ thượng thư lúc này không ngần ngại ưỡn ngực, chỉ thẳng tay vào Mộc thần đang nhàn nhã uống trà.
- Chính là quận chủ! Cô ta bao che cho thuộc hạ, đến tận cửa phủ thượng thư của vi thần phá phách, không xem ai ra gì!
Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi một bên nhìn nhau, trán đã đầy mồ hôi. Vị Mộc tỷ kia đến cả lão Cẩn cũng không dám bất kính, mà Võ thượng thư lại chỉ tay đòi trị tội.
Chỉ thấy Ngọc Linh để ly trà lên bàn, từ tốn nói.
- Ta không có bao che thuộc hạ đến nhà ông phá phách. Mà ta ra lệnh cho họ đánh ông đấy.
Mọi người liền ồ lên, Võ đại nhân mừng thầm trong bụng, nhìn xung quanh.
- Các vị nghe rồi chứ! Chính miệng cô ta đã thừa nhận.
Lão Cẩn sầm mặt, hừ một tiếng, thân thể lập tức phóng ra uy áp võ tông cấp 7, mọi người có mặt lập tức bị doạ sợ. Mà cả nhà Võ thượng thư đã quỳ rộp xuống, ai cũng sợ hãi, không biết bản thân có nói sai gì khiến thái thượng hoàng tức giận không.
Một bên Thu Thúy lại nghĩ rằng thái thượng hoàng đang tức giận thay cho mình liền khóc rằng.
- Tiểu nữ là Thu Thúy, con gái phủ binh bộ thượng thư. Được hôn phối với nhị hoàng tử, không ngờ cô nương tên Lê Dung kia muốn cướp hôn phu của tiểu nữ, việc không thành, liền bày kế phá hỏng chuyện.
Nguyễn Cẩn liền quay sang, người được chỉ là Lê Dung liền bước ra thưa chuyện.
- Tiểu nữ là Lê Dung, trước khi phủ Lê thừa tướng bị diệt, đã từng có hôn ước với nhị hoàng tử. Không ngờ sau đó gia cảnh suy tàn, không nói không rằng đã bị hủy hôn, tiểu nữ chưa chết, nhưng mà có người gấp không chịu được, đã muốn liên hôn, thay thế tiểu nữ.
Mọi người xì xào bàn tán, xem ra Thu Thúy chỉ là thế thân. Võ thượng thư tính toán thật kỹ, sợ người khác giành mất chuyện tốt, hôn sự còn chưa hủy bỏ đã đẩy con gái mình ra. Đây là đang nghĩ rằng cũng cố địa vị, gia thế?
Thu Thúy xấu hổ, nhìn Lê Dung căm giận quát lên.
- Cả nhà ngươi bị diệt rồi! Bản thân cũng không còn là thiên kim tiểu thư của phủ thừa tướng! Ngươi có tư cách gì đòi gả cho Tích ca? Không nhìn xem lại bản thân một chút, bây giờ chỉ là một hầu nữ! Đến hầu hạ ta cũng không cần, chứ đừng mơ đến ngôi vị hoàng tử phi!
- Bốp!!!
Mọi người kinh hãi, Thu Thúy bị vã một bạt tay, vẫn ngây ngốc chưa biết ai là người đánh. Phía bên kia quận chủ vẫn còn đang giữ tư thế bàn tay vừa mới vung, khoảng cách xa như thế vẫn có thể đánh được người sao? Võ phu nhân ôm lấy con gái hô lên.
- Quận chủ! Cô dám ra tay đánh người? Cô xem thái thượng hoàng không ra gì sao?
Bà ta đang mượn uy của thái thượng hoàng trừng trị cô. Nhưng ngược lại không như bà ta mong muốn, Nguyễn Cẩn vẫn bình thản như thế, từ đầu đến cuối vẫn chưa có ý định chỉ trích quận chủ.
- Nguyễn Tích!
- Gia gia! Con ở đây!
Theo tiếng gọi, nhị hoàng tử đứng lên chắp tay cung kính cúi đầu thưa. Lão Cẩn liền hỏi.
- Con muốn cưới nữ nhi của Võ thượng thư sao?
- Cháu trai không muốn! Người con muốn cưới là Lê Dung! Dù gia cảnh nàng ta thế nào, thân phận nàng ta có ra sao, con vẫn không thay đổi.
Cả nhà Võ thượng thư nghe xong thì suy sụp hẳn. Đây là đang xem bọn họ không ra gì. Ông ta tức giận gào lên.
- Nhị hoàng tử! Cậu đây là đang ở trước mặt mọi người vã vào mặt lão phu có đúng không?
- Tích ca! Ta đối với chàng là thật lòng! Sao chàng có thể nhẫn tâm như thế?
Thu Thúy oà khóc theo phụ họa. Người xung quanh không biết nên đồng cảm hay trách móc. Nguyễn Tích vẫn một mặt kiên định, không hề đổi ý. Lão Cẩn nhìn một lúc lại quay sang hỏi.
- Lê Dung! Vậy ý của ngươi thế nào?
Lê Dung lập tức khom người tâu rằng.
- Bẩm thái hoàng thượng, tiểu nữ chỉ muốn được tự do. Không muốn bị hôn phối ép buộc.
Lão thượng thư liền ngắt lời.
- Không được đâu thái hoàng thượng. Việc hôn sự này vi thần cùng với hoàng thượng, hoàng hậu đã xem xét qua. Đôi bên đều đã đồng ý, không thể thay đổi được.
Lão Cẩn nghe vậy "hử" một tiếng. Lại quay sang nhìn con trai và con dâu, thấy hai người họ đều cúi đầu lâu mồ hôi. Hoàng thượng còn bắn ra một ánh mắt muốn mắng chết lão thượng thư kia. Đến phút cuối rồi mà con muốn lôi ông xuống nước theo.
Hoàng thượng cười cười nói.
- Đều nghe theo thái hoàng thượng!
Lão Cẩn nghiêm túc tuyên rằng.
- Những chuyện hôn sự như thế này, từ nay về sau không được tự ý quyết định nữa. Phải là do trai gái đồng ý, đôi bên đều tự nguyện mới tính đến chuyện hôn phối. Nếu làm trái ý của ta sẽ lập tức nghiêm trị.
Dứt câu, tất cả các quan thần đồng thanh cúi đầu hô lên.
- Thái thượng hoàng anh minh!
Nguyễn Tích trong lòng nở hoa, cứ nhìn Lê Dung cười mãi. Thu Thúy lửa giận không giảm, lớn gan nói rằng.
- Thái thượng hoàng! Vậy còn việc quận chủ ra lệnh cho thuộc hạ đến nhà đánh cha của tiểu nữ trọng thương, ngài xem phải làm sao?
Nguyễn Cẩn quay sang nhìn sắc mặt của Ngọc Linh, thấy cô vẫn nhàn nhã uống trà, ông phán một câu mà ai nghe xong cũng muốn bật ngửa.
- Đáng đánh!
Thu Thúy siết chặt nắm đấm, gân cổ lên cãi.
- Không công bằng! Sao ngài không trừng phạt quận chủ, làm gương cho bá quan chứ?
- Hỗn xược!
Hoàng thượng đứng dậy chỉ vào Thu Thúy quát lên.
- Tiểu nữ ngông cuồng, dám chất vấn lời của thái thượng hoàng. Người đâu, lôi ra đánh 20 bản. Binh bộ thượng thư không biết dạy con, phạt đánh 30 bản. Mau đem đi!
Cả nhà họ hốt hoảng kêu gào xin tha tội, hứa lần sau không dám tái phạm. Lê Mai đứng một bên, vẫn may không can dự vào nên mới tránh được một kiếp. Nhìn mấy người họ bị kéo đi không thương tiếc, Ngọc Diệp đứng sau lưng nãy giờ xem mà cười khẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.