Chương 27: Bị xua đuổi
Cổ Hoa Lạc
23/05/2022
Kim Chi nghe tiếng gọi, lập tức chạy ra. Nhìn thấy em gái, cô ta không khỏi lo lắng, nhìn em từ trên xuống dưới.
- Ngọc Diệp, em về rồi! Có sao không, người Mộc gia có làm gì em không?
Ngọc Diệp hất tay chị ra, ánh mắt ghét bỏ nói:
- Tỷ mong tôi có chuyện lắm hả? Có phải nghĩ rằng tôi bị giết rồi đúng không? Như vậy mới đúng ý của chị!
Kim Chi lắc đầu, oan ức nói:
- Không có, em bình an chị vui mừng không kịp! Sao có thể ghét bỏ em?
Lý đại nhân lúc này đi ra hỏi:
- Có chuyện gì ồn ào vậy? Ngọc Diệp, không phải ngươi nên ở Mộc gia chịu phạt sao? Còn muốn về đây để kéo chúng ta chịu tội cùng ngươi hay gì?
Ngọc Diệp liền thay đổi sắc mặt, một bộ đáng thương khóc nức nở, túm lấy một góc áo của ông.
- Không phải, con sai rồi! Cha đừng như vậy mà. Người Mộc gia họ tha cho con rồi, nàng ta nể mặt Kim Chi cho nên thả con đi, không truy cứu nữa!
Lý đại nhân do dự, vốn là không tin, ông nhìn Kim Chi xong lại hỏi cô:
- Con nói thật không?
Ngọc Diệp liền giơ ba ngón tay lên trời thề:
- Nếu con nói dối chết không toàn thây!
Lão lý nghe con thề độc, thở dài một cái, sau đó đỡ Ngọc Diệp lên:
- Được rồi, con mau vào nhà đi!
Ngọc Diệp mừng rỡ, lau nước mắt đứng dậy.
- Cảm ơn cha!
Tiểu Hồ và Đại Vỹ đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, bọn họ chán ghét ra mặt.
- Nói dối mà thề độc như vậy sao?
- Chúng ta theo dõi một chút, xem cô ta có làm gì mờ ám không.
...
Tuy được lão Lý chấp nhận cho vào phủ, nhưng bây giờ Ngọc Diệp bị mọi người xem như tội đồ. Còn Kim Chi thì được xem như một vị cứu tinh, sự đối xử trong nhà cũng rõ ràng khác biệt.
Tối hôm đó, Lý phu nhân hầm đồ ăn đưa tới cho Kim Chi, đi qua mặt Ngọc Diệp cũng không thèm nhìn. Hai mẹ con ở trong phòng vui vẻ trò chuyện. Ngọc Diệp đứng ở ngoài cửa nhìn vào, hai mắt đỏ hoe, tủi thân vô cùng. Kim Chi nhìn thấy cô, liền đi ra.
- Ngọc Diệp, em vào đây. Mẹ vừa nấu ít canh gà, cùng ăn với chị cho vui.
Ngọc Diệp đi vào, tỏ vẻ rất ngoan hiền. Cô ngồi xuống bàn, nói rất nhỏ:
- Mẹ, sáng giờ con chưa ăn gì cả, rất đói!
Bà Lý không nhìn cô, cũng không nói gì. Kim Chi vội múc cho em gái một bát canh.
- Nào, em ăn đi. Ở bên ngoài chắc mệt lắm rồi!
Ngọc Diệp hai tay nhận lấy, mắt ngấn lệ.
- Cảm ơn tỷ tỷ, chị đối với em thật tốt!
Lý phu nhân nhìn Ngọc Diệp, tỏ vẻ không vui nói:
- Canh này ta nấu cho Kim Chi, không phải nấu cho ngươi!
Kim Chi nhẹ nhàng nói:
- Mẹ đừng như vậy. Chỉ là bát canh thôi mà, Ngọc Diệp đang đói, mẹ để em ấy ăn đi.
Bà Lý hừ một tiếng, quay mặt đi. Ngọc Diệp nhìn thái độ của bà, lòng lại rất đau. Sau đó Lý đại nhân vui vẻ cầm theo hộp quà đi vào.
- Kim Chi, hôm nay ở ngoài phố cha nhìn thấy cây trâm rất đẹp, mua về tặng cho con đây.
Nhìn thấy Ngọc Diệp ngồi ở đó, sắc mặt ông thay đổi hẳn.
- Sao ngươi lại ở đây? Ta đã sai người hầu sắp xếp cho ngươi ở cùng hạ nhân, ngươi nên đến đó mà ở.
Kim Chi châu mày nói:
- Cha nói gì cơ?
Lão Lý hình như biết mình lỡ lời cho nên đảo mắt đi. Ngọc Diệp thì không tin vào tai mình, tròn mắt nhìn ông.
Kim Chi chau mày nói:
- Trước giờ Ngọc Diệp luôn ở cạnh viện tử của con. Sao cha lại đuổi em ấy ra phía sau, chỗ mấy cái phòng cũ nát đó được?
Lão Lý vuốt giận, cười trừ nói:
- Kim Chi, con nghe này. Hiện tại Ngọc Diệp đang có tội, phải nhốt nó ở nó để cho nó tu tâm dưỡng tánh lại.
Kim Chi không hài lòng đáp.
- Nhưng mà cha, Ngọc Diệp là em gái của con mà! Sao có thể ở cùng hạ nhân?
Ngọc Diệp vốn tưởng cô từ cửa chết trở về, có lẽ sẽ được cha mẹ thương yêu một phen, nào ngờ hoàn toàn trái ngược. Chính phụ thân của cô lại muốn đày cô xuống phòng bếp ở cùng hạ nhân, chẳng phải nói cô cùng hạ nhân không hơn không kém? Ngọc Diệp nghiến răng đứng dậy.
- Đủ rồi, đừng nói nữa!
Kim Chi lập tức an ủi cô.
- Ngọc Diệp, chị sẽ không để...á!
Ngọc Diệp đẩy mạnh Kim Chi ra quát lên:
- Chị im đi! Chị đang giả vờ thương hại tôi sao?
Lão Lý nắm cánh tay Ngọc Diệp xô ra, vội vã đỡ Kim Chi lên. Hai người họ giống như nâng niêu một quả trứng, sợ mạnh tay sẽ làm con tổn thương. Ngọc Diệp nhìn thấy cảnh này lại đau lòng thêm. Trong mắt họ chị luôn quan trọng như thế, còn cô có thế nào cũng mặc kệ.
Ông Lý tức giận chỉ vào mặt Ngọc Diệp, quát lên:
- Hỗn xược! Ngươi dám xem tỷ tỷ không ra gì!
Ngọc Diệp nghẹn ngào, hai mắt ngập nước, long lanh nói:
- Cha! Còn từ chỗ chết trở về, các người lại không quan tâm. Lúc nào cũng tỷ tỷ, tỷ tỷ. Có cha mẹ nào lại đối xử con cái như vậy chứ?
Lão Lý nghiến răng, đi đến tát Ngọc Diệp một cái. Kim Chi hốt hoảng kéo ông lại.
- Cha! Đừng đánh!
Ngọc Diệp nước mắt hay hàng, ôm gò má rát đau, nhìn bọn họ cả nhà ba người yêu thương nhau, cô khóc lớn chạy ra ngoài. Kim Chi vội đuổi theo.
- Ngọc Diệp, em quay lại! Ngọc Diệp!
Vợ chồng lão Lý cũng nhanh chân chạy ra.
- Kim Chi, con mặc kệ nó đi, đừng gọi nó nữa.
Ngọc Diệp dừng lại giữa sân, hai mắt căm thù nhìn ba người họ, cô nói:
- Cha, mẹ! Con cũng là con gái của hai người đứt ruột đẻ ra nuôi lớn. Tại sao con lại không được đối xử như tỷ tỷ? Các người lúc nào cũng mong con chết đi càng sớm càng tốt có phải không?
Hai người họ đứng trong mái đình, im lặng không nói. Kim Chi cách Ngọc Diệp ba bước chân, xót xa nhìn cô.
- Ngọc Diệp, em đừng nghĩ như vậy!
- Chị đừng có giả vờ nữa! Một đứa con gái được cha mẹ cưng chiều, sống trong yêu thương như chị sao hiểu được cảm giác của tôi? Chị rõ ràng đang thương hại tôi, chị đắc ý vì cái gì cũng hơn tôi phải không?
Kim Chi liên tục lắc đầu, cô phải nói như thế nào Ngọc Diệp mới bình tĩnh lại?
Lão Lý đứng phía sau quát lên:
- Ngươi lấy cái gì so với Kim Chi? Tu vi không bằng, nhan sắc thua kém, cũng không đoan trang hiền thục, cái gì cũng không có! Tại sao ta lại có nữ nhi như ngươi?
Ngọc Diệp nghe xong, tâm can đau đớn, không nói lên lời, nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn. Kim Chi quay lại tức giận nhìn ông.
- Sao cha có thể nói như vậy? Con và Ngọc Diệp đều là con của cha mà? Sao cha có thể phân biệt? Em ấy cũng đã nỗ lực tu luyện để theo kịp con mà?
Ngọc Diệp vừa khóc vừa cười, trông cô bây giờ thật thảm hại. Thì ra trước giờ cha mẹ đều nghĩ như vậy, bây giờ chính miệng họ nói ra rồi, cô còn không tin được sao? Cô gào lên.
- Nếu đã như vậy! Lúc sinh tôi ra các người không bóp chết tôi đi?
Ngọc Diệp lại nhìn Kim Chi, ánh mắt vô vàn đau đớn.
- Tỷ tỷ, người biết không? Mỗi lần tết đến, chị được mẹ mua cho 10 bộ y phục mới. Còn ta chỉ có một bộ. Mỗi lần ra phố chơi, ta đòi đi theo, ông ta đều lý có ta phải tu luyện mà không thể chơi cùng chị. Mỗi lần hầm đồ ăn mang cho chị, mẹ đều nói đã cho ta một phần rồi, kêu chị không cần lo. Nhưng thật ra chưa một lần nào mẹ mang cho ta cả. Mỗi lần cha ra ngoài về, đều mua quà cho mỗi mình chị. Ông còn nói đã mua cho ta rồi, nhưng ta lại không nhận được gì cả... Còn rất nhiều, rất nhiều chuyện...tỷ hỏi xem có đúng vậy không?
Ngọc Diệp vừa khóc vừa phân bua, từng câu nghẹn ngào đứt quãng. Kim Chi hai mắt đỏ hoe, quay lại nhìn cha mẹ của mình.
- Ngọc Diệp nói có đúng không?
Hai người hình như chột dạ, lại không dám nhìn thẳng cô. Vậy xem như họ đã thừa nhận rồi? Vậy là từ trước tới giờ, em ấy đều bị đối xử như vậy sao? Kim Chi nuốt ực một cái, nước mắt không kiềm được chảy xuống. Cô hỏi hai người họ
- Tại sao? Tại sao lại phân biệt với chúng con như vậy?
Bà Lý liền nói rằng:
- Kim Chi con đừng giận, cha mẹ chỉ vì muốn tốt cho các con thôi!
Ngọc Diệp nghe xong buồn cười vô cùng, nước mắt dàn dụa không ngừng rơi.
- Chị biết không, ta nhìn thấy chị được cha mẹ yêu thương, rất ghen tị, cũng rất đau lòng, tại sao chứ? Tại sao người đó không phải là ta?...
Kim Chi xúc động, tiến lại gần em.
- Ngọc Diệp! Chị xin lỗi! Chị không biết sự việc là như vậy. Nhưng mà chị vẫn thương em! Em vẫn là em gái duy nhất của chị.
Ngọc Diệp lùi lại, gằn giọng đáp:
- Chị thương tôi? Chị thương tôi mà tại sao bây giờ nói không biết những việc đó? Giả dối, giả dối!
Ngọc Diệp rút ra con dao nhỏ, ba người họ liền giật mình. Kim Chi khuyên giải.
- Ngọc Diệp, làm gì vậy? Em mau bỏ xuống, rất nguy hiểm! Mau bỏ xuống!
Vợ chồng lão Lý ở sau lưng sợ hãi.
- Kim Chi à! Con quay lại đây, coi chừng bị thương!
- Ngọc Diệp, không được làm bậy! Kim Chi có mệnh hệ gì ta sẽ giết ngươi!
. Ngọc Diệp lau nước mắt, cay đắng nói:
- Chính các người là cha mẹ, lại muốn tôi chết! Vậy, tôi có lẽ không nên tồn tại, như vậy mới vừa lòng các người.
Kim Chi tiến tới, vội vã nói:
- Ngọc Diệp! Em đừng nghĩ quẩn! Chẳng phải cha mẹ thương chị vì chị có thiên phú tu luyện hơn em hay sao? Họ cũng thương chị vì nhan sắc này ưa nhìn. Vậy nếu chị không còn mạnh mẽ và ưa nhìn nữa, thì em sẽ được cha mẹ yêu thương hơn. Đúng không?
- Kim Chi, chị đang nói xàm cái gì vậy? Đừng bước qua đây!
- Chị sẽ cho em thấy!
Kim Chi khởi động luồng khí, phóng ra linh lực, ánh sáng nhạt bao bọc lấy cơ thể. Ngọc Diệp cười khẩy.
- Chị muốn giết tôi sao? Không cần bẩn tay chị đâu.
Ngọc Diệp lùi lại, đưa dao nhỏ lên cổ mình, chuẩn bị tự sát. Cùng lúc đó Kim Chi dồn lực vào bàn tay, tự đập vào chính giữa lồng ngực của mình. Ba người họ trợn mắt lên ngạc nhiên, vợ chồng lão Lý vội chạy tới, Ngọc Diệp cũng khựng lại.
Kim Chi cắn răng quát lên.
- Cha mẹ không được qua đây!
Hai người họ đứng lại, sốt ruột nhảy dựng. Kim Chi nhổ ra một ngụm máu, sau đó dịu dàng nhìn em gái, tiến lên mấy bước.
- Em nhìn xem! Bây giờ chị là võ sĩ cấp 7, bằng cấp với em rồi!
Ngọc Diệp hai mắt long lanh, gào lên.
- Chị điên rồi sao? Khó khăn lắm mới tu luyện đến võ sư cấp 2. Sao lại tự chặt đứt tu vi của mình hạ xuống chứ? Tại sao? Tại sao?
Kim Chi rưng rưng nước mắt, nhân lúc cô không chú ý chụp lấy con dao trên tay Ngọc Diệp.
- Em là em gái của chị. Không ai thay thế được, đừng có dại dột như vậy được không?
Ngọc Diệp càng khóc dữ dội hơn, lùi lại, khó khăn nói:
- Chị điên rồi! Chị có làm như vậy thì cha mẹ cũng không thay đổi đâu!
Kim Chi cười nhạt, ánh mắt dịu dàng, chứa đầy yêu thương như vậy nhìn cô. Đưa con dao lên mặt mình rạch một đường trên má, máu tươi đỏ thẫm bắn ra.
- Dừng Tay!
Ngọc Diệp hoảng loạn gào lên, nhào tới ôm lấy chị.
- Dừng tay! Đừng như vậy, em sai rồi! Em sai rồi! Em sẽ không nghĩ quẩn nữa! Chị mau dừng lại đi! A...
Vợ chồng lão Lý lập tức cuống cuồng lên, cho người đi gọi đại phu. Ngọc Diệp oà khóc, ôm chặt lấy chị. Kim Chi vỗ đầu cô.
- Chị không sao! Ngọc Diệp, em xem chị bây giờ không còn tài giỏi, cũng không còn nhan sắc, không đẹp bằng em. Chị sẽ không để em ghen tị nữa.
- Sao chị lại ngốc như vậy chứ? Khuôn mặt và tu vi là thứ quý giá như thế nào? Có ngàn vàng cũng không đánh đổi được.
Kim Chi quay lại nhìn cha mẹ nói rằng:
- Sau này Ngọc Diệp như thế nào con sẽ như thế đó. Em ấy ở đâu con sẽ ở đó, em ấy ăn gì con sẽ ăn cái đó.
Lý phu nhân đau lòng nói.
- Kim Chi! Con đâu cần phải khổ sở như vậy! Cha và mẹ sẽ không đuổi Ngọc Diệp ra nhà sau nữa. Con mau lại đây đi.
Kim Chi buông Ngọc Diệp ra, lau nước mắt cho cô, dịu dàng bảo:
- Ngoan, đừng khóc! Cha mẹ sẽ yêu thương em!
Sau đó nắm tay cô đi về phía cha mẹ.
Nhưng Ngọc Diệp lại không chịu, rõ ràng trong mắt cha mẹ chị có thế nào đi nữa họ cũng sẽ không thay đổi.
Đại Vỹ và Tiểu Hồ đột ngột xuất hiện ở đằng sau khiến cho ông bà lão Lý giật mình. Ngọc Diệp nhìn thấy bọn họ, tự nhiên trong lòng không sợ hãi. Cô nghĩ bọn họ và Mộc phủ, có lẽ còn tốt hơn những người ở đây.
- Ngọc Diệp, tới giờ ăn cơm rồi, mau về thôi!
- Xem ra tỷ ở đây cũng không thoải mái.
Kim Chi liền lắc đầu, nắm lấy tay Ngọc Diệp không buông.
- Không! Em đừng trở về với họ, ở lại đây với chị! Đây mới là nhà của chúng ta.
Ngọc Diệp nhìn cô, hai mắt đã sưng đỏ. Từ từ rút bàn tay của mình ra khỏi Kim Chi, sau đó quay mặt đi về phía Đại Vỹ.
- Ngọc Diệp quay lại, đừng đi, đừng đi mà!
Kim Chi với theo, lồng ngực nhói lên cơn đau, phun ra một ngụm máu. Đây là hậu quả của việc tự chặt đứt tu vi của mình, khiến người tổn thương nghiêm trọng. Cô ta ngất đi, ông bà lão Lý lao tới đỡ con gái, miệng không ngừng lay gọi.
Còn Ngọc Diệp đứng im bất động, hai tay không ngừng run rẩy.
Đại Vỹ nói:
- Đừng quay lại, nếu không sẽ đau lòng.
Ngọc Diệp nuốt ực, hít một hơi, sau đó tiếp tục đi thẳng ra cửa Lý phủ không ngoảnh đầu lại.
- Ngọc Diệp, em về rồi! Có sao không, người Mộc gia có làm gì em không?
Ngọc Diệp hất tay chị ra, ánh mắt ghét bỏ nói:
- Tỷ mong tôi có chuyện lắm hả? Có phải nghĩ rằng tôi bị giết rồi đúng không? Như vậy mới đúng ý của chị!
Kim Chi lắc đầu, oan ức nói:
- Không có, em bình an chị vui mừng không kịp! Sao có thể ghét bỏ em?
Lý đại nhân lúc này đi ra hỏi:
- Có chuyện gì ồn ào vậy? Ngọc Diệp, không phải ngươi nên ở Mộc gia chịu phạt sao? Còn muốn về đây để kéo chúng ta chịu tội cùng ngươi hay gì?
Ngọc Diệp liền thay đổi sắc mặt, một bộ đáng thương khóc nức nở, túm lấy một góc áo của ông.
- Không phải, con sai rồi! Cha đừng như vậy mà. Người Mộc gia họ tha cho con rồi, nàng ta nể mặt Kim Chi cho nên thả con đi, không truy cứu nữa!
Lý đại nhân do dự, vốn là không tin, ông nhìn Kim Chi xong lại hỏi cô:
- Con nói thật không?
Ngọc Diệp liền giơ ba ngón tay lên trời thề:
- Nếu con nói dối chết không toàn thây!
Lão lý nghe con thề độc, thở dài một cái, sau đó đỡ Ngọc Diệp lên:
- Được rồi, con mau vào nhà đi!
Ngọc Diệp mừng rỡ, lau nước mắt đứng dậy.
- Cảm ơn cha!
Tiểu Hồ và Đại Vỹ đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, bọn họ chán ghét ra mặt.
- Nói dối mà thề độc như vậy sao?
- Chúng ta theo dõi một chút, xem cô ta có làm gì mờ ám không.
...
Tuy được lão Lý chấp nhận cho vào phủ, nhưng bây giờ Ngọc Diệp bị mọi người xem như tội đồ. Còn Kim Chi thì được xem như một vị cứu tinh, sự đối xử trong nhà cũng rõ ràng khác biệt.
Tối hôm đó, Lý phu nhân hầm đồ ăn đưa tới cho Kim Chi, đi qua mặt Ngọc Diệp cũng không thèm nhìn. Hai mẹ con ở trong phòng vui vẻ trò chuyện. Ngọc Diệp đứng ở ngoài cửa nhìn vào, hai mắt đỏ hoe, tủi thân vô cùng. Kim Chi nhìn thấy cô, liền đi ra.
- Ngọc Diệp, em vào đây. Mẹ vừa nấu ít canh gà, cùng ăn với chị cho vui.
Ngọc Diệp đi vào, tỏ vẻ rất ngoan hiền. Cô ngồi xuống bàn, nói rất nhỏ:
- Mẹ, sáng giờ con chưa ăn gì cả, rất đói!
Bà Lý không nhìn cô, cũng không nói gì. Kim Chi vội múc cho em gái một bát canh.
- Nào, em ăn đi. Ở bên ngoài chắc mệt lắm rồi!
Ngọc Diệp hai tay nhận lấy, mắt ngấn lệ.
- Cảm ơn tỷ tỷ, chị đối với em thật tốt!
Lý phu nhân nhìn Ngọc Diệp, tỏ vẻ không vui nói:
- Canh này ta nấu cho Kim Chi, không phải nấu cho ngươi!
Kim Chi nhẹ nhàng nói:
- Mẹ đừng như vậy. Chỉ là bát canh thôi mà, Ngọc Diệp đang đói, mẹ để em ấy ăn đi.
Bà Lý hừ một tiếng, quay mặt đi. Ngọc Diệp nhìn thái độ của bà, lòng lại rất đau. Sau đó Lý đại nhân vui vẻ cầm theo hộp quà đi vào.
- Kim Chi, hôm nay ở ngoài phố cha nhìn thấy cây trâm rất đẹp, mua về tặng cho con đây.
Nhìn thấy Ngọc Diệp ngồi ở đó, sắc mặt ông thay đổi hẳn.
- Sao ngươi lại ở đây? Ta đã sai người hầu sắp xếp cho ngươi ở cùng hạ nhân, ngươi nên đến đó mà ở.
Kim Chi châu mày nói:
- Cha nói gì cơ?
Lão Lý hình như biết mình lỡ lời cho nên đảo mắt đi. Ngọc Diệp thì không tin vào tai mình, tròn mắt nhìn ông.
Kim Chi chau mày nói:
- Trước giờ Ngọc Diệp luôn ở cạnh viện tử của con. Sao cha lại đuổi em ấy ra phía sau, chỗ mấy cái phòng cũ nát đó được?
Lão Lý vuốt giận, cười trừ nói:
- Kim Chi, con nghe này. Hiện tại Ngọc Diệp đang có tội, phải nhốt nó ở nó để cho nó tu tâm dưỡng tánh lại.
Kim Chi không hài lòng đáp.
- Nhưng mà cha, Ngọc Diệp là em gái của con mà! Sao có thể ở cùng hạ nhân?
Ngọc Diệp vốn tưởng cô từ cửa chết trở về, có lẽ sẽ được cha mẹ thương yêu một phen, nào ngờ hoàn toàn trái ngược. Chính phụ thân của cô lại muốn đày cô xuống phòng bếp ở cùng hạ nhân, chẳng phải nói cô cùng hạ nhân không hơn không kém? Ngọc Diệp nghiến răng đứng dậy.
- Đủ rồi, đừng nói nữa!
Kim Chi lập tức an ủi cô.
- Ngọc Diệp, chị sẽ không để...á!
Ngọc Diệp đẩy mạnh Kim Chi ra quát lên:
- Chị im đi! Chị đang giả vờ thương hại tôi sao?
Lão Lý nắm cánh tay Ngọc Diệp xô ra, vội vã đỡ Kim Chi lên. Hai người họ giống như nâng niêu một quả trứng, sợ mạnh tay sẽ làm con tổn thương. Ngọc Diệp nhìn thấy cảnh này lại đau lòng thêm. Trong mắt họ chị luôn quan trọng như thế, còn cô có thế nào cũng mặc kệ.
Ông Lý tức giận chỉ vào mặt Ngọc Diệp, quát lên:
- Hỗn xược! Ngươi dám xem tỷ tỷ không ra gì!
Ngọc Diệp nghẹn ngào, hai mắt ngập nước, long lanh nói:
- Cha! Còn từ chỗ chết trở về, các người lại không quan tâm. Lúc nào cũng tỷ tỷ, tỷ tỷ. Có cha mẹ nào lại đối xử con cái như vậy chứ?
Lão Lý nghiến răng, đi đến tát Ngọc Diệp một cái. Kim Chi hốt hoảng kéo ông lại.
- Cha! Đừng đánh!
Ngọc Diệp nước mắt hay hàng, ôm gò má rát đau, nhìn bọn họ cả nhà ba người yêu thương nhau, cô khóc lớn chạy ra ngoài. Kim Chi vội đuổi theo.
- Ngọc Diệp, em quay lại! Ngọc Diệp!
Vợ chồng lão Lý cũng nhanh chân chạy ra.
- Kim Chi, con mặc kệ nó đi, đừng gọi nó nữa.
Ngọc Diệp dừng lại giữa sân, hai mắt căm thù nhìn ba người họ, cô nói:
- Cha, mẹ! Con cũng là con gái của hai người đứt ruột đẻ ra nuôi lớn. Tại sao con lại không được đối xử như tỷ tỷ? Các người lúc nào cũng mong con chết đi càng sớm càng tốt có phải không?
Hai người họ đứng trong mái đình, im lặng không nói. Kim Chi cách Ngọc Diệp ba bước chân, xót xa nhìn cô.
- Ngọc Diệp, em đừng nghĩ như vậy!
- Chị đừng có giả vờ nữa! Một đứa con gái được cha mẹ cưng chiều, sống trong yêu thương như chị sao hiểu được cảm giác của tôi? Chị rõ ràng đang thương hại tôi, chị đắc ý vì cái gì cũng hơn tôi phải không?
Kim Chi liên tục lắc đầu, cô phải nói như thế nào Ngọc Diệp mới bình tĩnh lại?
Lão Lý đứng phía sau quát lên:
- Ngươi lấy cái gì so với Kim Chi? Tu vi không bằng, nhan sắc thua kém, cũng không đoan trang hiền thục, cái gì cũng không có! Tại sao ta lại có nữ nhi như ngươi?
Ngọc Diệp nghe xong, tâm can đau đớn, không nói lên lời, nước mắt lại tuôn ra nhiều hơn. Kim Chi quay lại tức giận nhìn ông.
- Sao cha có thể nói như vậy? Con và Ngọc Diệp đều là con của cha mà? Sao cha có thể phân biệt? Em ấy cũng đã nỗ lực tu luyện để theo kịp con mà?
Ngọc Diệp vừa khóc vừa cười, trông cô bây giờ thật thảm hại. Thì ra trước giờ cha mẹ đều nghĩ như vậy, bây giờ chính miệng họ nói ra rồi, cô còn không tin được sao? Cô gào lên.
- Nếu đã như vậy! Lúc sinh tôi ra các người không bóp chết tôi đi?
Ngọc Diệp lại nhìn Kim Chi, ánh mắt vô vàn đau đớn.
- Tỷ tỷ, người biết không? Mỗi lần tết đến, chị được mẹ mua cho 10 bộ y phục mới. Còn ta chỉ có một bộ. Mỗi lần ra phố chơi, ta đòi đi theo, ông ta đều lý có ta phải tu luyện mà không thể chơi cùng chị. Mỗi lần hầm đồ ăn mang cho chị, mẹ đều nói đã cho ta một phần rồi, kêu chị không cần lo. Nhưng thật ra chưa một lần nào mẹ mang cho ta cả. Mỗi lần cha ra ngoài về, đều mua quà cho mỗi mình chị. Ông còn nói đã mua cho ta rồi, nhưng ta lại không nhận được gì cả... Còn rất nhiều, rất nhiều chuyện...tỷ hỏi xem có đúng vậy không?
Ngọc Diệp vừa khóc vừa phân bua, từng câu nghẹn ngào đứt quãng. Kim Chi hai mắt đỏ hoe, quay lại nhìn cha mẹ của mình.
- Ngọc Diệp nói có đúng không?
Hai người hình như chột dạ, lại không dám nhìn thẳng cô. Vậy xem như họ đã thừa nhận rồi? Vậy là từ trước tới giờ, em ấy đều bị đối xử như vậy sao? Kim Chi nuốt ực một cái, nước mắt không kiềm được chảy xuống. Cô hỏi hai người họ
- Tại sao? Tại sao lại phân biệt với chúng con như vậy?
Bà Lý liền nói rằng:
- Kim Chi con đừng giận, cha mẹ chỉ vì muốn tốt cho các con thôi!
Ngọc Diệp nghe xong buồn cười vô cùng, nước mắt dàn dụa không ngừng rơi.
- Chị biết không, ta nhìn thấy chị được cha mẹ yêu thương, rất ghen tị, cũng rất đau lòng, tại sao chứ? Tại sao người đó không phải là ta?...
Kim Chi xúc động, tiến lại gần em.
- Ngọc Diệp! Chị xin lỗi! Chị không biết sự việc là như vậy. Nhưng mà chị vẫn thương em! Em vẫn là em gái duy nhất của chị.
Ngọc Diệp lùi lại, gằn giọng đáp:
- Chị thương tôi? Chị thương tôi mà tại sao bây giờ nói không biết những việc đó? Giả dối, giả dối!
Ngọc Diệp rút ra con dao nhỏ, ba người họ liền giật mình. Kim Chi khuyên giải.
- Ngọc Diệp, làm gì vậy? Em mau bỏ xuống, rất nguy hiểm! Mau bỏ xuống!
Vợ chồng lão Lý ở sau lưng sợ hãi.
- Kim Chi à! Con quay lại đây, coi chừng bị thương!
- Ngọc Diệp, không được làm bậy! Kim Chi có mệnh hệ gì ta sẽ giết ngươi!
. Ngọc Diệp lau nước mắt, cay đắng nói:
- Chính các người là cha mẹ, lại muốn tôi chết! Vậy, tôi có lẽ không nên tồn tại, như vậy mới vừa lòng các người.
Kim Chi tiến tới, vội vã nói:
- Ngọc Diệp! Em đừng nghĩ quẩn! Chẳng phải cha mẹ thương chị vì chị có thiên phú tu luyện hơn em hay sao? Họ cũng thương chị vì nhan sắc này ưa nhìn. Vậy nếu chị không còn mạnh mẽ và ưa nhìn nữa, thì em sẽ được cha mẹ yêu thương hơn. Đúng không?
- Kim Chi, chị đang nói xàm cái gì vậy? Đừng bước qua đây!
- Chị sẽ cho em thấy!
Kim Chi khởi động luồng khí, phóng ra linh lực, ánh sáng nhạt bao bọc lấy cơ thể. Ngọc Diệp cười khẩy.
- Chị muốn giết tôi sao? Không cần bẩn tay chị đâu.
Ngọc Diệp lùi lại, đưa dao nhỏ lên cổ mình, chuẩn bị tự sát. Cùng lúc đó Kim Chi dồn lực vào bàn tay, tự đập vào chính giữa lồng ngực của mình. Ba người họ trợn mắt lên ngạc nhiên, vợ chồng lão Lý vội chạy tới, Ngọc Diệp cũng khựng lại.
Kim Chi cắn răng quát lên.
- Cha mẹ không được qua đây!
Hai người họ đứng lại, sốt ruột nhảy dựng. Kim Chi nhổ ra một ngụm máu, sau đó dịu dàng nhìn em gái, tiến lên mấy bước.
- Em nhìn xem! Bây giờ chị là võ sĩ cấp 7, bằng cấp với em rồi!
Ngọc Diệp hai mắt long lanh, gào lên.
- Chị điên rồi sao? Khó khăn lắm mới tu luyện đến võ sư cấp 2. Sao lại tự chặt đứt tu vi của mình hạ xuống chứ? Tại sao? Tại sao?
Kim Chi rưng rưng nước mắt, nhân lúc cô không chú ý chụp lấy con dao trên tay Ngọc Diệp.
- Em là em gái của chị. Không ai thay thế được, đừng có dại dột như vậy được không?
Ngọc Diệp càng khóc dữ dội hơn, lùi lại, khó khăn nói:
- Chị điên rồi! Chị có làm như vậy thì cha mẹ cũng không thay đổi đâu!
Kim Chi cười nhạt, ánh mắt dịu dàng, chứa đầy yêu thương như vậy nhìn cô. Đưa con dao lên mặt mình rạch một đường trên má, máu tươi đỏ thẫm bắn ra.
- Dừng Tay!
Ngọc Diệp hoảng loạn gào lên, nhào tới ôm lấy chị.
- Dừng tay! Đừng như vậy, em sai rồi! Em sai rồi! Em sẽ không nghĩ quẩn nữa! Chị mau dừng lại đi! A...
Vợ chồng lão Lý lập tức cuống cuồng lên, cho người đi gọi đại phu. Ngọc Diệp oà khóc, ôm chặt lấy chị. Kim Chi vỗ đầu cô.
- Chị không sao! Ngọc Diệp, em xem chị bây giờ không còn tài giỏi, cũng không còn nhan sắc, không đẹp bằng em. Chị sẽ không để em ghen tị nữa.
- Sao chị lại ngốc như vậy chứ? Khuôn mặt và tu vi là thứ quý giá như thế nào? Có ngàn vàng cũng không đánh đổi được.
Kim Chi quay lại nhìn cha mẹ nói rằng:
- Sau này Ngọc Diệp như thế nào con sẽ như thế đó. Em ấy ở đâu con sẽ ở đó, em ấy ăn gì con sẽ ăn cái đó.
Lý phu nhân đau lòng nói.
- Kim Chi! Con đâu cần phải khổ sở như vậy! Cha và mẹ sẽ không đuổi Ngọc Diệp ra nhà sau nữa. Con mau lại đây đi.
Kim Chi buông Ngọc Diệp ra, lau nước mắt cho cô, dịu dàng bảo:
- Ngoan, đừng khóc! Cha mẹ sẽ yêu thương em!
Sau đó nắm tay cô đi về phía cha mẹ.
Nhưng Ngọc Diệp lại không chịu, rõ ràng trong mắt cha mẹ chị có thế nào đi nữa họ cũng sẽ không thay đổi.
Đại Vỹ và Tiểu Hồ đột ngột xuất hiện ở đằng sau khiến cho ông bà lão Lý giật mình. Ngọc Diệp nhìn thấy bọn họ, tự nhiên trong lòng không sợ hãi. Cô nghĩ bọn họ và Mộc phủ, có lẽ còn tốt hơn những người ở đây.
- Ngọc Diệp, tới giờ ăn cơm rồi, mau về thôi!
- Xem ra tỷ ở đây cũng không thoải mái.
Kim Chi liền lắc đầu, nắm lấy tay Ngọc Diệp không buông.
- Không! Em đừng trở về với họ, ở lại đây với chị! Đây mới là nhà của chúng ta.
Ngọc Diệp nhìn cô, hai mắt đã sưng đỏ. Từ từ rút bàn tay của mình ra khỏi Kim Chi, sau đó quay mặt đi về phía Đại Vỹ.
- Ngọc Diệp quay lại, đừng đi, đừng đi mà!
Kim Chi với theo, lồng ngực nhói lên cơn đau, phun ra một ngụm máu. Đây là hậu quả của việc tự chặt đứt tu vi của mình, khiến người tổn thương nghiêm trọng. Cô ta ngất đi, ông bà lão Lý lao tới đỡ con gái, miệng không ngừng lay gọi.
Còn Ngọc Diệp đứng im bất động, hai tay không ngừng run rẩy.
Đại Vỹ nói:
- Đừng quay lại, nếu không sẽ đau lòng.
Ngọc Diệp nuốt ực, hít một hơi, sau đó tiếp tục đi thẳng ra cửa Lý phủ không ngoảnh đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.