Chương 76: Hối thúc
Cổ Hoa Lạc
25/05/2022
Linh Vân giới...
Đại tướng lão Dần đã chịu đựng đến đỉnh điểm, lập tức gào lên, toàn thân bắn ra nộ khí.
Phượng Hoàng và các ma binh lùi lại. Cả người ông ta phát tán linh khí, tạo ra một cột sáng bắn thẳng lên trời. Mọi người kinh ngạc nhìn lông.
Lão Dần vui mừng biết bao, ha ha cười lớn.
- Ta đột phá rồi! Rốt cuộc cũng đột phá rồi!
Các ma binh lập tức reo lên.
- Hay lắm!
- Chúc mừng đại tướng!
Lão Dần quay lại, cuối đầu chắp tay cung kính.
- Đa tạ cô nương ra tay cứu mạng. Nội thương của lão đã bình phục rồi, còn tấn thăng lên một cấp mới. Ân đức này không biết làm sao đền đáp.
- Được rồi được rồi! Các ông tự lo liệu đi, ta có chút chuyện rời đi một lúc!
- Cô nương đi thong thả!
Phượng Hoàng phút chốc biến mất, đến khí tức cũng tan đi. Lão Dần cầm lên vũ khí, quay lại tham chiến cùng với mọi người.
Cẩm Hồng và Tiểu Hồ nãy giờ chịu không ít nội thương. Bây giờ có lão Dần xông lên, hai người đã lấy lại được khí thế, trái phải hỗ trợ giúp cho ông.
Phượng Hoàng bay về tới Mộc gia, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Ngọc Diệp đỡ cho Lê Dung một kiếm xuyên tâm. Phía bên kia lại có hai người đang gửi Bạch hổ bay về. Cô đứng ở trên không trung, nghĩ mình không cần nhúng tay vào, đám tiểu bối này có lẽ giải quyết được.
Chỉ là có hơi tiếc một chút, cô gái tên Ngọc Diệp kia vì Mộc phủ không tiếc hi sinh, có khí phách lắm.
Ngọc Diệp bị nội thương nặng, còn có chất độc đã lan hết cơ thể. Phượng Hoàng bây giờ có muốn cứu, cũng không sống được, thân xác đó bị mục nát rồi.
Cô nhìn bọn họ nói lời ly biệt mà lắc đầu thở dài. Nếu còn đứng nghe thêm một lúc nữa, chắc bị họ làm cho cảm động chết mất.
Phượng Hoàng vung tay, thu về hồn phách của Ngọc Diệp, để sau này điện hạ tỉnh lại sẽ có hướng xử lý. Khoảng khắc đó cũng là lúc Ngọc Diệp trút hơi thở, xuôi tay ra đi.
Phượng Hoàng nhìn bọn họ đánh xong, cũng quyết định quay trở lại Linh Vân giới.
...
Trên bầu trời của Huyết đế cung, lôi quang va chạm mãnh liệt. Long Quân và cổ đế vẫn chưa phân thắng bại, nhưng nhìn lại bọn họ bây giờ đúng là không ít vết thương.
Đột ngột, Phượng Hoàng xuất hiện giữa hai người. Cô trực tiếp ngói lơ cổ đế, nói với Long Quân rằng:
- Ngươi còn không nhanh lên, Mộc phủ ở hạ giới đã bị người ta đánh tới, giết hết mấy người rồi.
- Ngọc Linh, nàng ấy có sao không?
- Điện hạ vẫn an toàn. Nhưng mà, ta nói cho ngươi biết. Từ đây tới sáng còn hơn một canh giờ, nếu ngươi vẫn đánh chưa xong đừng trách ta đem điện hạ đi.
- Cô!
- Lúc điện hạ tỉnh lại cũng không biết ngươi là ai đâu! Ta đưa nàng ấy đi cũng dễ dàng thôi.
- Cô được lắm!
Cổ đế tức giận, nhìn hai người họ nói chuyện mà không kìm được, chém xuống một đao.
- Các ngươi xem ta là không khí hả?
Phong đao chém tới va vào màn chắn sau lưng Phượng Hoàng, lập tức dội ngược lại, cổ đế cả kinh, nhanh nhẹn tránh đi.
Phượng Hoàng quay lại nhìn ông ta, ánh mắt lóe lên một tia sáng vô cùng đáng sợ. Cô giơ ngón tay lên định làm gì đó. Khoảng khắc này cổ đế liền linh cảm có chuyện không hay.
Nhưng Phượng Hoàng lại thu tay về, nhìn Long Quân nở một nụ cười thân thiện, thật ra nội tâm đã mất kiên nhẫn.
- Ngươi thấy đó, ta kiềm chế dữ lắm rồi, đừng có chọc tới giới hạn của ta!
Long Quân chau mày, hừ một tiếng, đáp:
- Ta biết rồi.
Cổ đế nheo mắt nhìn Phượng Hoàng, cảm thấy thực lực của đối phương lại không dò ra được. Có vẻ như cô ta không phải là người của Linh Vân giới. Bây giờ nếu ông hạ được ma chủ, thì thực sự đánh lại cô ta sao?
Nghĩ vậy, ông liền lấy ra một lá bùa, rót vào linh khí. Lá bùa lập tức biến thành một con chim, bay vút lên trời như tên bắn, chốc lát hình dáng cũng biến mất.
Long Quân nhìn theo, lại không biết ông ta định giở trò gì. Phượng Hoàng liếc mắt nhìn qua, thừa biết ông đang cầu viện binh. Cô cũng không quan tâm, ngáp một cái, thả mình rơi tự do xuống bọn người phía dưới.
Vừa đúng lúc lưỡi kiếm của Yểm hậu chuẩn bị đâm vào cổ Cẩm Hồng. Không biết Phượng Hoàng vô tình hay cố ý, rơi vào hai người họ. Cả hai lập tức xoay mình tránh ra.
- Ngại quá, ta hơi buồn ngủ một chút. Các người cứ tiếp tục.
Phượng Hoàng cười hì hì, đi qua một bên. Cẩm Hồng nhìn theo, lại thấy ngón tay cái của Phượng Hoàng giơ lên. Thì ra là cô ta có ý rơi trúng, cứu Cẩm Hồng một mạng.
Mấy người họ lại tiếp tục đánh, lão Dần vừa mới thăng cấp, cơ thể khỏe mạnh cường tráng, thương của ông lao nhanh như gió, ở trước mặt Yểm hậu đánh tay đôi. Cẩm Hồng và Tiểu Hồ hỗ trợ hai bên, khiến ả ta vô cùng chật vật.
Tuyết Lang động lỗ tai, cuộc trò chuyện của Long Quân và Phượng Hoàng anh đã nghe rồi. Vừa mới đi bao lâu trong nhà lại có người tới ức hiếp. Lần này trở về, anh nhất định khiến cho thiên hạ phải khiếp sợ Mộc phủ, để không còn ai dám tới gây chuyện nữa.
Tuyết Lang cắn máu trên ngón tay, ma sát vào kiếm băng. Huyết đế chau mày, hành động này lại giống Mộc thần y đúc. Lưỡi kiếm lập tức đỏ tươi, ánh lên màu sắc quỷ dị, linh khí của thánh thú thượng cổ không ngừng cuộn trào.
Huyết đế tạo ra vô vàn cầu lửa, đánh ập về phía anh. Tuyết Lang thoắt ẩn thoắt hiện tránh né, phút chốc đã ở trước mặt vung kiến băng trảm xuống.
Huyết đế đưa thương lên đỡ, sóng kích bắn ra, dưới chân Tư Tâm lún xuống, hai tay cũng run run. Mấy người thuộc hạ ở phía sau hồi hộp quan sát.
Tuyết Lang dồn thêm lực, giữa cây thương của Tư Tâm xuất hiện vết nứt. Hắn ta cắn răng nhìn Tuyết Lang, rốt cuộc không chịu được lui lại ba bước, tránh ra. Kiếm phong đánh vào phía sau nổ ầm ầm, mấy người Chí Tâm Chí Bảo lập tức chạy đi, suýt nữa bị đánh trúng.
Thương trên tay của Tư Tâm đứt làm đôi, hắn tức giận vứt đi. Tuyết Lang liền nói.
- Dùng một chiêu phân thắng bại, thế nào?
- Được!
Huyết đế không tin mình sẽ thua đối phương. Mạnh miệng đồng ý.
Đại tướng lão Dần đã chịu đựng đến đỉnh điểm, lập tức gào lên, toàn thân bắn ra nộ khí.
Phượng Hoàng và các ma binh lùi lại. Cả người ông ta phát tán linh khí, tạo ra một cột sáng bắn thẳng lên trời. Mọi người kinh ngạc nhìn lông.
Lão Dần vui mừng biết bao, ha ha cười lớn.
- Ta đột phá rồi! Rốt cuộc cũng đột phá rồi!
Các ma binh lập tức reo lên.
- Hay lắm!
- Chúc mừng đại tướng!
Lão Dần quay lại, cuối đầu chắp tay cung kính.
- Đa tạ cô nương ra tay cứu mạng. Nội thương của lão đã bình phục rồi, còn tấn thăng lên một cấp mới. Ân đức này không biết làm sao đền đáp.
- Được rồi được rồi! Các ông tự lo liệu đi, ta có chút chuyện rời đi một lúc!
- Cô nương đi thong thả!
Phượng Hoàng phút chốc biến mất, đến khí tức cũng tan đi. Lão Dần cầm lên vũ khí, quay lại tham chiến cùng với mọi người.
Cẩm Hồng và Tiểu Hồ nãy giờ chịu không ít nội thương. Bây giờ có lão Dần xông lên, hai người đã lấy lại được khí thế, trái phải hỗ trợ giúp cho ông.
Phượng Hoàng bay về tới Mộc gia, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Ngọc Diệp đỡ cho Lê Dung một kiếm xuyên tâm. Phía bên kia lại có hai người đang gửi Bạch hổ bay về. Cô đứng ở trên không trung, nghĩ mình không cần nhúng tay vào, đám tiểu bối này có lẽ giải quyết được.
Chỉ là có hơi tiếc một chút, cô gái tên Ngọc Diệp kia vì Mộc phủ không tiếc hi sinh, có khí phách lắm.
Ngọc Diệp bị nội thương nặng, còn có chất độc đã lan hết cơ thể. Phượng Hoàng bây giờ có muốn cứu, cũng không sống được, thân xác đó bị mục nát rồi.
Cô nhìn bọn họ nói lời ly biệt mà lắc đầu thở dài. Nếu còn đứng nghe thêm một lúc nữa, chắc bị họ làm cho cảm động chết mất.
Phượng Hoàng vung tay, thu về hồn phách của Ngọc Diệp, để sau này điện hạ tỉnh lại sẽ có hướng xử lý. Khoảng khắc đó cũng là lúc Ngọc Diệp trút hơi thở, xuôi tay ra đi.
Phượng Hoàng nhìn bọn họ đánh xong, cũng quyết định quay trở lại Linh Vân giới.
...
Trên bầu trời của Huyết đế cung, lôi quang va chạm mãnh liệt. Long Quân và cổ đế vẫn chưa phân thắng bại, nhưng nhìn lại bọn họ bây giờ đúng là không ít vết thương.
Đột ngột, Phượng Hoàng xuất hiện giữa hai người. Cô trực tiếp ngói lơ cổ đế, nói với Long Quân rằng:
- Ngươi còn không nhanh lên, Mộc phủ ở hạ giới đã bị người ta đánh tới, giết hết mấy người rồi.
- Ngọc Linh, nàng ấy có sao không?
- Điện hạ vẫn an toàn. Nhưng mà, ta nói cho ngươi biết. Từ đây tới sáng còn hơn một canh giờ, nếu ngươi vẫn đánh chưa xong đừng trách ta đem điện hạ đi.
- Cô!
- Lúc điện hạ tỉnh lại cũng không biết ngươi là ai đâu! Ta đưa nàng ấy đi cũng dễ dàng thôi.
- Cô được lắm!
Cổ đế tức giận, nhìn hai người họ nói chuyện mà không kìm được, chém xuống một đao.
- Các ngươi xem ta là không khí hả?
Phong đao chém tới va vào màn chắn sau lưng Phượng Hoàng, lập tức dội ngược lại, cổ đế cả kinh, nhanh nhẹn tránh đi.
Phượng Hoàng quay lại nhìn ông ta, ánh mắt lóe lên một tia sáng vô cùng đáng sợ. Cô giơ ngón tay lên định làm gì đó. Khoảng khắc này cổ đế liền linh cảm có chuyện không hay.
Nhưng Phượng Hoàng lại thu tay về, nhìn Long Quân nở một nụ cười thân thiện, thật ra nội tâm đã mất kiên nhẫn.
- Ngươi thấy đó, ta kiềm chế dữ lắm rồi, đừng có chọc tới giới hạn của ta!
Long Quân chau mày, hừ một tiếng, đáp:
- Ta biết rồi.
Cổ đế nheo mắt nhìn Phượng Hoàng, cảm thấy thực lực của đối phương lại không dò ra được. Có vẻ như cô ta không phải là người của Linh Vân giới. Bây giờ nếu ông hạ được ma chủ, thì thực sự đánh lại cô ta sao?
Nghĩ vậy, ông liền lấy ra một lá bùa, rót vào linh khí. Lá bùa lập tức biến thành một con chim, bay vút lên trời như tên bắn, chốc lát hình dáng cũng biến mất.
Long Quân nhìn theo, lại không biết ông ta định giở trò gì. Phượng Hoàng liếc mắt nhìn qua, thừa biết ông đang cầu viện binh. Cô cũng không quan tâm, ngáp một cái, thả mình rơi tự do xuống bọn người phía dưới.
Vừa đúng lúc lưỡi kiếm của Yểm hậu chuẩn bị đâm vào cổ Cẩm Hồng. Không biết Phượng Hoàng vô tình hay cố ý, rơi vào hai người họ. Cả hai lập tức xoay mình tránh ra.
- Ngại quá, ta hơi buồn ngủ một chút. Các người cứ tiếp tục.
Phượng Hoàng cười hì hì, đi qua một bên. Cẩm Hồng nhìn theo, lại thấy ngón tay cái của Phượng Hoàng giơ lên. Thì ra là cô ta có ý rơi trúng, cứu Cẩm Hồng một mạng.
Mấy người họ lại tiếp tục đánh, lão Dần vừa mới thăng cấp, cơ thể khỏe mạnh cường tráng, thương của ông lao nhanh như gió, ở trước mặt Yểm hậu đánh tay đôi. Cẩm Hồng và Tiểu Hồ hỗ trợ hai bên, khiến ả ta vô cùng chật vật.
Tuyết Lang động lỗ tai, cuộc trò chuyện của Long Quân và Phượng Hoàng anh đã nghe rồi. Vừa mới đi bao lâu trong nhà lại có người tới ức hiếp. Lần này trở về, anh nhất định khiến cho thiên hạ phải khiếp sợ Mộc phủ, để không còn ai dám tới gây chuyện nữa.
Tuyết Lang cắn máu trên ngón tay, ma sát vào kiếm băng. Huyết đế chau mày, hành động này lại giống Mộc thần y đúc. Lưỡi kiếm lập tức đỏ tươi, ánh lên màu sắc quỷ dị, linh khí của thánh thú thượng cổ không ngừng cuộn trào.
Huyết đế tạo ra vô vàn cầu lửa, đánh ập về phía anh. Tuyết Lang thoắt ẩn thoắt hiện tránh né, phút chốc đã ở trước mặt vung kiến băng trảm xuống.
Huyết đế đưa thương lên đỡ, sóng kích bắn ra, dưới chân Tư Tâm lún xuống, hai tay cũng run run. Mấy người thuộc hạ ở phía sau hồi hộp quan sát.
Tuyết Lang dồn thêm lực, giữa cây thương của Tư Tâm xuất hiện vết nứt. Hắn ta cắn răng nhìn Tuyết Lang, rốt cuộc không chịu được lui lại ba bước, tránh ra. Kiếm phong đánh vào phía sau nổ ầm ầm, mấy người Chí Tâm Chí Bảo lập tức chạy đi, suýt nữa bị đánh trúng.
Thương trên tay của Tư Tâm đứt làm đôi, hắn tức giận vứt đi. Tuyết Lang liền nói.
- Dùng một chiêu phân thắng bại, thế nào?
- Được!
Huyết đế không tin mình sẽ thua đối phương. Mạnh miệng đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.