Chương 57: Hồi ức
Cổ Hoa Lạc
23/05/2022
Đường cửa Đông.
Cẩm Hồng theo thói quen dẫn đội bay về phía trước. Phượng Hoàng bay ở bên cạnh, vừa đi vừa quan sát quang cảnh. Xem ra trước đó không lâu cũng mới xảy ra tranh đấu, vết tích phá huỷ vẫn còn ở khắp nơi.
Trong áo Cẩm Hồng bay ra một tờ giấy, Phượng Hoàng thuận tay tóm lấy. Nhìn lướt qua đã thấy đây là bức tranh vẽ chân dung của Mộc thần.
Cẩm Hồng liền tay chậm lại, ở bên cạnh nói.
- Phượng Hoàng tỷ, cho ta xin lại đồ làm rơi!
Phượng Hoàng đưa cho cô, tò mò hỏi:
- Người trong tranh là gì của em? Lúc nào cũng để trong mình sao?
Cắm Hồng lắc đầu, không trả lời. Phượng Hoàng cười cười, nói rằng.
- Ở dưới hạ giới, ta từng gặp qua người này một lần. Em nói xem ta có thể giúp gì hay không?
Cẩm Hồng quay sang nhìn cô, nghi hoặc hỏi:
- Tỷ và người này có quen biết?
- Chỉ là từng đánh nhau một trận vì ân oán cá nhân.
Cẩm Hồng trong đầu tính toán một chút, lại hỏi:
- Vậy hai người là bạn hay là thù?
Phượng hoàng cười gượng, đáp rằng.
- Nếu ta nói, ta và nàng ấy là kẻ thù, vậy em có trở mặt với ta không?
Quả nhiên Cẩm Hồng liền thay đổi thái độ, vẻ mặt tươi cười.
- Nào có nào có! Thú thật thì em và nàng ấy cũng có chút ân oán. Xem ra chúng ta là người một nhà rồi!
Phượng hoàng hô hô cười.
- Thì ra là như vậy! Tại nơi này gặp được một tiểu muội tốt. Tiếp theo cứ để cho ta bảo hộ em đi.
- Dạ! Đều nghe Phượng Hoàng tỷ.
Cửa tây...
Lão Dần nhìn Tiểu Hồ, mặt vui vẻ lạ thường, trong lòng không ngừng nổi lên tò mò.
- Nhị thiếu gia, thứ cho lão nô nhiều chuyện. Ngài là cửu vĩ hồ, đại thiếu gia là lang vương. Lão nô không biết phu nhân là người như thế nào.
Tiểu Hồ nhìn ông, đáp rằng.
- Mộc thần điện hạ nhận nuôi bọn ta từ bé, chúng ta mới có đặc quyền gọi mẹ. Ông nghĩ mẹ ta là thứ gì chứ? Nàng vẫn là một thiếu nữ.
Lão Dần không khỏi kinh ngạc. Nàng ta có thể thu thanh thú dưới tay, lại nuôi đến trưởng thành phải qua mấy trăm năm rồi, vẫn là một thiếu nữ? Lão thầm tán thưởng trong lòng, không ngờ chủ thượng lại giấu kín chuyện như vậy. Người mà ngài nhìn trúng chắc chắn sẽ không tầm thường.
Cửa chính...
Tuyết Lang nghĩ ngợi một chút, nói với Long Quân.
- Người tên Cẩm Hồng đó, quan hệ với ngươi có tốt không?
- Quan hệ chủ tớ, không thân thiết lắm.
- Vậy ngươi có nghe Thanh Thành nói qua, cô ta từng cử người đi ám sát mẹ ta?
- Có.
Long Quân lạnh nhạt đáp, chuyện đó anh đã biết rồi. Chỉ là chưa nghĩ nên giải quyết thế nào.
Tuyết Lang chau mày, nói.
- Ngươi đã biết? Mầm họa lớn như vậy sao không giải quyết?
Long Quân đắn đo một chút, lại đáp.
- Hiện tại ma cung thiếu nhân lực, nên vẫn giữ cô ta lại, chờ sau này xử lý.
- Ánh mắt cô ta nhìn người khác biệt. Ta thấy sớm đã động tâm rồi. Là ngươi không nỡ ra tay sao?
Chân mày Long Quân nhíu lại, có vẻ không vui, trầm giọng nói.
- Đây là chuyện của ma cung, ngươi bớt xen vào.
Tuyết Lang không hề sợ, ánh mắt sắc lạnh đáp lại.
- Được, ta không xen vào. Nhưng tốt nhất là ả đừng giở trò để ta biết được. Dù có là ngươi cũng đừng hòng muốn cảm ta. Hôm nay nể mặt ngươi, bỏ qua lần này.
Long Quân hừ một tiếng, suốt chặng đường không nói thêm gì nữa.
...
Năm năm trước.
Một hồ nước độc ở Linh Vân giới.
Thanh Thành cởi áo, để mình trần đi xuống một hồ nước độc. Từng bước đều đau đến đến tận tim gan. Khuôn mặt cậu nhăn nhó, răng cắn chặt vào môi, chảy máu cũng không kêu một tiếng.
Long Quân đứng trên mỏm đá, ánh mắt lạnh lùng quét xuống.
- Ngươi ở đây 3 ngày. Nếu như không chết, ta lại giúp người tiến bộ. Ma cung ta không chứa kẻ vô dụng.
Thanh Thành cúi đầu, siết chặt hạ tay, ánh mắt kiên định vô cùng.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Long Quân đi mất. Nửa ngày trôi qua, ánh nắng gay gắt chiếu xuống da thịt, Thanh Thành hốc hác, môi đã khô nứt. Mà chất độc ở dưới đầm lầy đã ngấm qua da thịt, cơ thể tê dại vô cùng. Cảnh vật xung quanh trong mắt cậu cũng trở nên mờ ảo.
Thanh Thành lim dim mắt, thấy có một bóng người màu đỏ tay che dù đi tới. Hình như người đó gọi cậu, nhưng cậu không nghe rõ.
Một ống nước đổ vào trước mặt Thanh Thành. Cậu ta liền ý thức được, chộp lấy ống nước liên tục uống, uống tới nỗi sạc sụa mới dừng lại.
Đầu óc thanh Thành tỉnh táo hơn, lúc này mới nhìn rõ trước mặt là một cô gái mặc đồ đỏ, đang che nắng giúp cậu. Ý thức cũng rõ ràng hơn, cậu lập tức cúi đầu.
- Đa tạ.
Cô gái che miệng cười, nhìn xung quanh không có ai, lại hỏi cậu.
- Chàng trai trẻ, nơi này toàn là yêu thú cấp cao. Ngươi không sợ bị ăn thịt sao? Lại nói, ngươi ở trong hồ nước kịch độc này ngâm mình làm gì?
- Ta không sợ, đây là mệnh lệnh của chủ nhân.
Cô gái thấy cậu đáng thương, hỏi.
- Vậy ngươi phải ở đây bao lâu nữa?
- Ba ngày.
- Ba ngày? Chủ nhân ngươi đang muốn giết ngươi sao? Tu vi của ngươi còn chưa tới trúc cơ, người thường đã sớm chết rồi.
Thanh Thành im lặng không nói, ánh mắt vẫn kiên quyết. Cô gái hiếu kỳ, quan sát cậu một chút.
- Ta thấy ngươi chừng 15, 16 tuổi. Còn trẻ như vậy, sao không ở nhà cùng cha mẹ mà đến đây chịu khổ?
Chân mày Thanh Thành nhíu chặt. Mẹ của cậu sớm đã chết rồi, còn cha thì có cũng như không có. Cô nhìn biểu cảm của cậu cũng hiểu được vài phần, cười gượng nói.
- Được rồi được rồi! Ta không hỏi nữa, ta tên là Cẩm Hồng, còn ngươi tên gì?
- Thanh Thành.
- Thanh Thành, ngươi ở đây bao lâu rồi?
- Nửa ngày.
- Chỉ mới nửa ngày? Nhìn xem ngươi kìa, nhân lúc không có chủ nhân ở đây, hay là lên bờ nghỉ một chút đi.
- Không được.
- Sao ngươi lại cứng đầu như vậy! Đúng rồi, nếu là người bình thường, chắc giờ này cũng đói rồi đúng không? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi, đợi ta nhé.
Cẩm Hồng nói xong đứng dậy rời đi. Thanh Thành muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Cẩm Hồng theo thói quen dẫn đội bay về phía trước. Phượng Hoàng bay ở bên cạnh, vừa đi vừa quan sát quang cảnh. Xem ra trước đó không lâu cũng mới xảy ra tranh đấu, vết tích phá huỷ vẫn còn ở khắp nơi.
Trong áo Cẩm Hồng bay ra một tờ giấy, Phượng Hoàng thuận tay tóm lấy. Nhìn lướt qua đã thấy đây là bức tranh vẽ chân dung của Mộc thần.
Cẩm Hồng liền tay chậm lại, ở bên cạnh nói.
- Phượng Hoàng tỷ, cho ta xin lại đồ làm rơi!
Phượng Hoàng đưa cho cô, tò mò hỏi:
- Người trong tranh là gì của em? Lúc nào cũng để trong mình sao?
Cắm Hồng lắc đầu, không trả lời. Phượng Hoàng cười cười, nói rằng.
- Ở dưới hạ giới, ta từng gặp qua người này một lần. Em nói xem ta có thể giúp gì hay không?
Cẩm Hồng quay sang nhìn cô, nghi hoặc hỏi:
- Tỷ và người này có quen biết?
- Chỉ là từng đánh nhau một trận vì ân oán cá nhân.
Cẩm Hồng trong đầu tính toán một chút, lại hỏi:
- Vậy hai người là bạn hay là thù?
Phượng hoàng cười gượng, đáp rằng.
- Nếu ta nói, ta và nàng ấy là kẻ thù, vậy em có trở mặt với ta không?
Quả nhiên Cẩm Hồng liền thay đổi thái độ, vẻ mặt tươi cười.
- Nào có nào có! Thú thật thì em và nàng ấy cũng có chút ân oán. Xem ra chúng ta là người một nhà rồi!
Phượng hoàng hô hô cười.
- Thì ra là như vậy! Tại nơi này gặp được một tiểu muội tốt. Tiếp theo cứ để cho ta bảo hộ em đi.
- Dạ! Đều nghe Phượng Hoàng tỷ.
Cửa tây...
Lão Dần nhìn Tiểu Hồ, mặt vui vẻ lạ thường, trong lòng không ngừng nổi lên tò mò.
- Nhị thiếu gia, thứ cho lão nô nhiều chuyện. Ngài là cửu vĩ hồ, đại thiếu gia là lang vương. Lão nô không biết phu nhân là người như thế nào.
Tiểu Hồ nhìn ông, đáp rằng.
- Mộc thần điện hạ nhận nuôi bọn ta từ bé, chúng ta mới có đặc quyền gọi mẹ. Ông nghĩ mẹ ta là thứ gì chứ? Nàng vẫn là một thiếu nữ.
Lão Dần không khỏi kinh ngạc. Nàng ta có thể thu thanh thú dưới tay, lại nuôi đến trưởng thành phải qua mấy trăm năm rồi, vẫn là một thiếu nữ? Lão thầm tán thưởng trong lòng, không ngờ chủ thượng lại giấu kín chuyện như vậy. Người mà ngài nhìn trúng chắc chắn sẽ không tầm thường.
Cửa chính...
Tuyết Lang nghĩ ngợi một chút, nói với Long Quân.
- Người tên Cẩm Hồng đó, quan hệ với ngươi có tốt không?
- Quan hệ chủ tớ, không thân thiết lắm.
- Vậy ngươi có nghe Thanh Thành nói qua, cô ta từng cử người đi ám sát mẹ ta?
- Có.
Long Quân lạnh nhạt đáp, chuyện đó anh đã biết rồi. Chỉ là chưa nghĩ nên giải quyết thế nào.
Tuyết Lang chau mày, nói.
- Ngươi đã biết? Mầm họa lớn như vậy sao không giải quyết?
Long Quân đắn đo một chút, lại đáp.
- Hiện tại ma cung thiếu nhân lực, nên vẫn giữ cô ta lại, chờ sau này xử lý.
- Ánh mắt cô ta nhìn người khác biệt. Ta thấy sớm đã động tâm rồi. Là ngươi không nỡ ra tay sao?
Chân mày Long Quân nhíu lại, có vẻ không vui, trầm giọng nói.
- Đây là chuyện của ma cung, ngươi bớt xen vào.
Tuyết Lang không hề sợ, ánh mắt sắc lạnh đáp lại.
- Được, ta không xen vào. Nhưng tốt nhất là ả đừng giở trò để ta biết được. Dù có là ngươi cũng đừng hòng muốn cảm ta. Hôm nay nể mặt ngươi, bỏ qua lần này.
Long Quân hừ một tiếng, suốt chặng đường không nói thêm gì nữa.
...
Năm năm trước.
Một hồ nước độc ở Linh Vân giới.
Thanh Thành cởi áo, để mình trần đi xuống một hồ nước độc. Từng bước đều đau đến đến tận tim gan. Khuôn mặt cậu nhăn nhó, răng cắn chặt vào môi, chảy máu cũng không kêu một tiếng.
Long Quân đứng trên mỏm đá, ánh mắt lạnh lùng quét xuống.
- Ngươi ở đây 3 ngày. Nếu như không chết, ta lại giúp người tiến bộ. Ma cung ta không chứa kẻ vô dụng.
Thanh Thành cúi đầu, siết chặt hạ tay, ánh mắt kiên định vô cùng.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Long Quân đi mất. Nửa ngày trôi qua, ánh nắng gay gắt chiếu xuống da thịt, Thanh Thành hốc hác, môi đã khô nứt. Mà chất độc ở dưới đầm lầy đã ngấm qua da thịt, cơ thể tê dại vô cùng. Cảnh vật xung quanh trong mắt cậu cũng trở nên mờ ảo.
Thanh Thành lim dim mắt, thấy có một bóng người màu đỏ tay che dù đi tới. Hình như người đó gọi cậu, nhưng cậu không nghe rõ.
Một ống nước đổ vào trước mặt Thanh Thành. Cậu ta liền ý thức được, chộp lấy ống nước liên tục uống, uống tới nỗi sạc sụa mới dừng lại.
Đầu óc thanh Thành tỉnh táo hơn, lúc này mới nhìn rõ trước mặt là một cô gái mặc đồ đỏ, đang che nắng giúp cậu. Ý thức cũng rõ ràng hơn, cậu lập tức cúi đầu.
- Đa tạ.
Cô gái che miệng cười, nhìn xung quanh không có ai, lại hỏi cậu.
- Chàng trai trẻ, nơi này toàn là yêu thú cấp cao. Ngươi không sợ bị ăn thịt sao? Lại nói, ngươi ở trong hồ nước kịch độc này ngâm mình làm gì?
- Ta không sợ, đây là mệnh lệnh của chủ nhân.
Cô gái thấy cậu đáng thương, hỏi.
- Vậy ngươi phải ở đây bao lâu nữa?
- Ba ngày.
- Ba ngày? Chủ nhân ngươi đang muốn giết ngươi sao? Tu vi của ngươi còn chưa tới trúc cơ, người thường đã sớm chết rồi.
Thanh Thành im lặng không nói, ánh mắt vẫn kiên quyết. Cô gái hiếu kỳ, quan sát cậu một chút.
- Ta thấy ngươi chừng 15, 16 tuổi. Còn trẻ như vậy, sao không ở nhà cùng cha mẹ mà đến đây chịu khổ?
Chân mày Thanh Thành nhíu chặt. Mẹ của cậu sớm đã chết rồi, còn cha thì có cũng như không có. Cô nhìn biểu cảm của cậu cũng hiểu được vài phần, cười gượng nói.
- Được rồi được rồi! Ta không hỏi nữa, ta tên là Cẩm Hồng, còn ngươi tên gì?
- Thanh Thành.
- Thanh Thành, ngươi ở đây bao lâu rồi?
- Nửa ngày.
- Chỉ mới nửa ngày? Nhìn xem ngươi kìa, nhân lúc không có chủ nhân ở đây, hay là lên bờ nghỉ một chút đi.
- Không được.
- Sao ngươi lại cứng đầu như vậy! Đúng rồi, nếu là người bình thường, chắc giờ này cũng đói rồi đúng không? Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi, đợi ta nhé.
Cẩm Hồng nói xong đứng dậy rời đi. Thanh Thành muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.