Chương 51: Tuyết Lang tới rồi
Cổ Hoa Lạc
23/05/2022
Ngọc Linh bứt viên ngọc từ trên cổ xuống, đây chính là quả mộc, trái tim của cô. Bên trong nó dày đặc linh khí, hòa quyện đủ sắc màu. Cô nhìn Long Quân, nói rằng:
- Chàng xem, đây là trái tim của ta. Sở dĩ chưa dùng đến, là vì đợi đến hôm nay muốn tặng cho chàng. Chàng hy sinh cho ta quá nhiều, xứng sáng được có nó.
Ánh mắt Long Quân hốt hoảng nhìn Ngọc Linh, trong lòng dậy lên lo lắng.
- Ngọc Linh, nàng muốn làm gì?
Ngọc Linh dùng hai tay áp quả mộc lên lồng ngực của Long Quân. Ánh sáng tỏa ra vô cùng ấm áp, xung quanh ba dặm, sinh linh hưởng ứng được sức mạnh liền sinh sôi nảy nở. Màu sắc biến hóa liên tục vay quanh Long Quân, truyền vào thứ sức lực mạnh mẽ.
Long Quân nhăn mặt, có vẻ như cơ thể đang thương tổn, khó khăn hấp thu được một nguồn năng lượng to lớn mới.
Ở trong đám hoa ăn thịt người, Thanh Thành bị đánh bay vào một gốc, trên người chi chít vết thương. Cây hoa xung quanh đã bị Tư Tâm đánh nát, chỉ còn một phần gốc rễ dãy dụa.
Thanh Thành vung kiếm, một đường lôi quang từ trong mũi kiếm bắn ra, phi thẳng đến Huyết đế. Hắn ta nhanh như chớp đã biến mất, bay như tên nữa đâm về phía cậu. Thanh Thành kịp thời lăn qua một bên mới tránh kịp.
- Lôi kích!
Sấm chớp từ trên trời giáng xuống, đánh vào đâu chỗ đó liền tung mù bụi đất. Huyết đế đều tránh được, trường thương của hắn đánh bay lưỡi kiếm của Thanh Thành, sau đó đạp cậu ở dưới chân.
Áp lực đè nén xuống, nơi cậu nằm hõm một lỗ đất sâu, miệng Thanh Thành trào ra không ít máu, cậu cắn răng chịu đựng, không kêu một tiếng nào.
Huyết đế nhìn người dưới chân, cầm trường thương đâm xuyên cánh tay của Thanh Thành. Hắn nhíu mày nói rằng:
- Các người đang tính câu giờ bỏ chạy à? Với thần thông của ta, tìm các ngươi không khó gì. Ngoan ngoãn chịu chết thì có phải bớt đau đớn hơn không?
Thanh Thành đau đến xanh mặt, hơi thở gấp gáp, đứt quãng. Một ngón tay của cậu cử động giơ lên, lưỡi kiếm theo hiệu lệnh đâm về Huyết đế. Tư Tâm đưa tay ra chụp lại được, sau đó tức giận bẻ gãy thanh kiếm.
Chân hắn lại dùng lực thêm một chút, đạp đến xương trước ngực của Thanh Thành đều gãy.
- Khá khen cho ngươi, lỳ lợm như vậy.
Thanh Thành bất lực, nuốt ngược máu vào bên trong. Trong đầu suy nghĩ, nếu bây giờ tự bạo, không biết có lôi hắn chết cùng hay không?
Huyết đế lại không có thời gian suy diễn lâu như vậy. Hắn trực tiếp rút mũi thương ra, đâm xuống đầu Thanh Thành.
Lúc đó, một hình ảnh cuối cùng sẹt qua trong đầu cậu ta. Tiểu Lệ.
- Băng khởi!
Mũi thương cách trán của Thanh Thành chỉ một nấc tay thì dừng lại. Tim cậu muốn nhảy ra, mắt trợn trừng, mồ hôi túa ra hòa chung vào máu trên mặt.
"Rầm" một tiếng. Tư Tâm rời khỏi Thanh Thành, bị mấy tảng băng đánh bay mấy mét.
Tà áo trắng bay qua mặt Thanh Thành, mang theo hơi thở mát lạnh kỳ diệu.
- Nè! Cậu có ổn không?
Thanh Thành tròn xoe mắt ngạc nhiên, bóng dáng của Tuyết Lang dần hiện rõ trước mặt cậu. Tà áo trắng nhẹ bay trong gió, giống như một vị thần cứu thế.
- Tránh qua một bên đi, phần còn lại giao cho tôi!
Thanh Thành cười một cái đáp lại, cơ thể đã thương tích đầy mình, sức cùng lực kiệt, không thể ngồi dậy nổi. Nhìn Tuyết Lang đi qua bên kia.
Sau đó nhìn lên bầu trời, ngẫm lại một chút. "Tiểu Lệ, là ta không xứng với em. Nếu có thể, ta muốn gặp lại em, một lần nữa."
...
Tuyết Lang hừ một tiếng, hơi thở băng lạnh tràn lan, phút chốc cả một vùng trời đã rơi đầy tuyết. Huyết đế ôm vết thương trước ngực, chau mày đánh giá đối phương. Là nguyên anh!
Tuyết Lang lao tới, dùng kiếm băng của mình công kích. Tư Tâm thi chuyển hỏa lực, trường thương trong tay hắn phút chốc cháy lên lửa đỏ. Những nơi họ đi qua đều bốc khói, hai bên giao đấu không ai thua ai.
Những khối băng gặp lửa không tan, những ngọn lửa bị bao vây trong lạnh lẽo lại không tắt.
Quả mộc tiến vào cơ thể Long Quân, sức mạnh trong người anh không ngừng tăng lên. Các vết thương đang được chữa trị, dần hồi phục. Long Quân vẫn một mực lo lắng.
- Ngọc Linh, chuyện gì sẽ xảy ra với nàng?
- Không có chuyện gì! Trái tim của ta đã tách khỏi cơ thể từ rất lâu về trước. Nó mang sức mạnh nguyên thủy tinh khiết. Cũng không biết qua bao lâu, ta đã không dùng tới nó nữa.
- Tại sao không dùng đến!
Ngọc Linh dịu dàng nói rằng.
- Vì ta dùng trái tim mình để hồi sinh các khu rừng trên đại lục. Dùng nó để sinh linh có thể tu luyện. Để cho khắp nơi tràn ngập sức sống.
Long Quân nhíu mày hỏi:
- Nàng thật sự là thần? Chúng thú đều gọi nàng là Mộc thần điện hạ?
Ngọc Linh gật đầu, lại nói rằng.
- Khi trái tim của ta đi vào người chàng, chúng ta sẽ là một. Chỉ cần quả mộc còn thì chúng ta sẽ không chết.
Long Quân nghi hoặc nhìn cô.
- Thật không? Nàng không được lừa ta đó!
Ngọc Linh cười, nhìn ánh mắt lo lắng của Long Quân, trong lòng dao động.
- Là thật, ta là thần, sẽ không chết!
Long Quân đưa bàn tay đầy máu vuốt lên gương mặt trắng nõn của Ngọc Linh, trong lòng sợ hãi sẽ mất cô.
Quả mộc đi vào trong người Long Quân toàn phần. Ngọc Linh chồm người tới hôn lên môi anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn. Hành động đó càng khiến Long Quân thêm sợ hãi, nó giống như một lời từ biệt.
- Chàng đừng sợ, phải tin ta!
Ngọc Linh cảm nhận được anh đang run rẩy, an ủi anh. Long Quân xúc động, hai mắt đỏ hoe, gật đầu ba cái.
Tuyết Lang bị trường thương đâm vào bả vai, anh cũng không sợ, phóng ra tơ tằm băng đánh lên người Huyết đế, một đường cắt dài hiện lên trên mặt hắn.
Tư Tâm lùi lại, lau vết máu trên mặt mình. Đăm chiêu nghĩ rằng, đối phương mới là Nguyên Anh sơ kỳ tại sao căn cốt lại vững chắc như vậy. Dưới công kích của một nguyên anh đỉnh phong như hắn lại có thể đánh ngang sức.
- Chàng xem, đây là trái tim của ta. Sở dĩ chưa dùng đến, là vì đợi đến hôm nay muốn tặng cho chàng. Chàng hy sinh cho ta quá nhiều, xứng sáng được có nó.
Ánh mắt Long Quân hốt hoảng nhìn Ngọc Linh, trong lòng dậy lên lo lắng.
- Ngọc Linh, nàng muốn làm gì?
Ngọc Linh dùng hai tay áp quả mộc lên lồng ngực của Long Quân. Ánh sáng tỏa ra vô cùng ấm áp, xung quanh ba dặm, sinh linh hưởng ứng được sức mạnh liền sinh sôi nảy nở. Màu sắc biến hóa liên tục vay quanh Long Quân, truyền vào thứ sức lực mạnh mẽ.
Long Quân nhăn mặt, có vẻ như cơ thể đang thương tổn, khó khăn hấp thu được một nguồn năng lượng to lớn mới.
Ở trong đám hoa ăn thịt người, Thanh Thành bị đánh bay vào một gốc, trên người chi chít vết thương. Cây hoa xung quanh đã bị Tư Tâm đánh nát, chỉ còn một phần gốc rễ dãy dụa.
Thanh Thành vung kiếm, một đường lôi quang từ trong mũi kiếm bắn ra, phi thẳng đến Huyết đế. Hắn ta nhanh như chớp đã biến mất, bay như tên nữa đâm về phía cậu. Thanh Thành kịp thời lăn qua một bên mới tránh kịp.
- Lôi kích!
Sấm chớp từ trên trời giáng xuống, đánh vào đâu chỗ đó liền tung mù bụi đất. Huyết đế đều tránh được, trường thương của hắn đánh bay lưỡi kiếm của Thanh Thành, sau đó đạp cậu ở dưới chân.
Áp lực đè nén xuống, nơi cậu nằm hõm một lỗ đất sâu, miệng Thanh Thành trào ra không ít máu, cậu cắn răng chịu đựng, không kêu một tiếng nào.
Huyết đế nhìn người dưới chân, cầm trường thương đâm xuyên cánh tay của Thanh Thành. Hắn nhíu mày nói rằng:
- Các người đang tính câu giờ bỏ chạy à? Với thần thông của ta, tìm các ngươi không khó gì. Ngoan ngoãn chịu chết thì có phải bớt đau đớn hơn không?
Thanh Thành đau đến xanh mặt, hơi thở gấp gáp, đứt quãng. Một ngón tay của cậu cử động giơ lên, lưỡi kiếm theo hiệu lệnh đâm về Huyết đế. Tư Tâm đưa tay ra chụp lại được, sau đó tức giận bẻ gãy thanh kiếm.
Chân hắn lại dùng lực thêm một chút, đạp đến xương trước ngực của Thanh Thành đều gãy.
- Khá khen cho ngươi, lỳ lợm như vậy.
Thanh Thành bất lực, nuốt ngược máu vào bên trong. Trong đầu suy nghĩ, nếu bây giờ tự bạo, không biết có lôi hắn chết cùng hay không?
Huyết đế lại không có thời gian suy diễn lâu như vậy. Hắn trực tiếp rút mũi thương ra, đâm xuống đầu Thanh Thành.
Lúc đó, một hình ảnh cuối cùng sẹt qua trong đầu cậu ta. Tiểu Lệ.
- Băng khởi!
Mũi thương cách trán của Thanh Thành chỉ một nấc tay thì dừng lại. Tim cậu muốn nhảy ra, mắt trợn trừng, mồ hôi túa ra hòa chung vào máu trên mặt.
"Rầm" một tiếng. Tư Tâm rời khỏi Thanh Thành, bị mấy tảng băng đánh bay mấy mét.
Tà áo trắng bay qua mặt Thanh Thành, mang theo hơi thở mát lạnh kỳ diệu.
- Nè! Cậu có ổn không?
Thanh Thành tròn xoe mắt ngạc nhiên, bóng dáng của Tuyết Lang dần hiện rõ trước mặt cậu. Tà áo trắng nhẹ bay trong gió, giống như một vị thần cứu thế.
- Tránh qua một bên đi, phần còn lại giao cho tôi!
Thanh Thành cười một cái đáp lại, cơ thể đã thương tích đầy mình, sức cùng lực kiệt, không thể ngồi dậy nổi. Nhìn Tuyết Lang đi qua bên kia.
Sau đó nhìn lên bầu trời, ngẫm lại một chút. "Tiểu Lệ, là ta không xứng với em. Nếu có thể, ta muốn gặp lại em, một lần nữa."
...
Tuyết Lang hừ một tiếng, hơi thở băng lạnh tràn lan, phút chốc cả một vùng trời đã rơi đầy tuyết. Huyết đế ôm vết thương trước ngực, chau mày đánh giá đối phương. Là nguyên anh!
Tuyết Lang lao tới, dùng kiếm băng của mình công kích. Tư Tâm thi chuyển hỏa lực, trường thương trong tay hắn phút chốc cháy lên lửa đỏ. Những nơi họ đi qua đều bốc khói, hai bên giao đấu không ai thua ai.
Những khối băng gặp lửa không tan, những ngọn lửa bị bao vây trong lạnh lẽo lại không tắt.
Quả mộc tiến vào cơ thể Long Quân, sức mạnh trong người anh không ngừng tăng lên. Các vết thương đang được chữa trị, dần hồi phục. Long Quân vẫn một mực lo lắng.
- Ngọc Linh, chuyện gì sẽ xảy ra với nàng?
- Không có chuyện gì! Trái tim của ta đã tách khỏi cơ thể từ rất lâu về trước. Nó mang sức mạnh nguyên thủy tinh khiết. Cũng không biết qua bao lâu, ta đã không dùng tới nó nữa.
- Tại sao không dùng đến!
Ngọc Linh dịu dàng nói rằng.
- Vì ta dùng trái tim mình để hồi sinh các khu rừng trên đại lục. Dùng nó để sinh linh có thể tu luyện. Để cho khắp nơi tràn ngập sức sống.
Long Quân nhíu mày hỏi:
- Nàng thật sự là thần? Chúng thú đều gọi nàng là Mộc thần điện hạ?
Ngọc Linh gật đầu, lại nói rằng.
- Khi trái tim của ta đi vào người chàng, chúng ta sẽ là một. Chỉ cần quả mộc còn thì chúng ta sẽ không chết.
Long Quân nghi hoặc nhìn cô.
- Thật không? Nàng không được lừa ta đó!
Ngọc Linh cười, nhìn ánh mắt lo lắng của Long Quân, trong lòng dao động.
- Là thật, ta là thần, sẽ không chết!
Long Quân đưa bàn tay đầy máu vuốt lên gương mặt trắng nõn của Ngọc Linh, trong lòng sợ hãi sẽ mất cô.
Quả mộc đi vào trong người Long Quân toàn phần. Ngọc Linh chồm người tới hôn lên môi anh, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn. Hành động đó càng khiến Long Quân thêm sợ hãi, nó giống như một lời từ biệt.
- Chàng đừng sợ, phải tin ta!
Ngọc Linh cảm nhận được anh đang run rẩy, an ủi anh. Long Quân xúc động, hai mắt đỏ hoe, gật đầu ba cái.
Tuyết Lang bị trường thương đâm vào bả vai, anh cũng không sợ, phóng ra tơ tằm băng đánh lên người Huyết đế, một đường cắt dài hiện lên trên mặt hắn.
Tư Tâm lùi lại, lau vết máu trên mặt mình. Đăm chiêu nghĩ rằng, đối phương mới là Nguyên Anh sơ kỳ tại sao căn cốt lại vững chắc như vậy. Dưới công kích của một nguyên anh đỉnh phong như hắn lại có thể đánh ngang sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.