Mộc Tiên Truyện

Chương 25: Bậc Thang Thành Tiên

Đạm Đạm Trúc Quân

07/09/2023

Phàm là đệ tử muốn gia nhập Thiên Nhất tông đều phải leo lên bậc thang thành tiên.

Có tổng cộng một vạn bước, các đệ tử phải leo lên bậc thang cao nhất trong vòng ba ngày, nếu không sẽ coi là không đủ tư cách.

Ba nghìn bậc thang đầu tiên sẽ không có bất kỳ trận pháp nào, ba nghìn bậc giữa trọng lượng cơ thể sẽ trở nên nặng hơn, mục đích kiểm tra sự kiên trì của các đệ tử, ba nghìn bậc thang cuối là khu ảo cảnh, khảo nghiệm tâm tính đệ tử, những bậc thang cuối cùng là bình thường.

Ninh Hinh nhìn bậc thang thành tiên, nàng nói với Ninh Ý và Mục Thủy Lam bên cạnh: “Khi leo lên di chuyển đều đặn, không quan tâm đến người khác chỉ cần tập trung vào tốc độ của bản thân, mệt mỏi thì chậm lại chứ không được dừng, cũng không nhìn lại, ngươi chỉ cần nghĩ đến việc leo lên, chỉ cần chúng ta leo lên, chúng ta có thể bái sư Thiên Nhất tông, có thể nhìn bầu trời rộng lớn, những thứ khác không cần nghĩ.”   

"Tỷ tỷ, ta biết rồi, ta nhất định sẽ leo lên"

"Đúng vậy, Ninh Hinh ngươi đã nói rất nhiều lần rồi, ngươi yên tâm, chúng ta khẳng định có thể tiến vào Thiên Nhất Tông."

"Tốt, chúng ta cùng nhau cố gắng, chúng ta nhất định có thể để leo lên."

Tỷ lệ đào thải bậc thang thành tiên của Thiên Nhất tông thực sự rất cao. Một khi đã đi lên thì linh lực sẽ không còn. Hiện tại Ninh Hinh cảm thấy luyện thể đúng là có lợi.

Hôm nay không có nhiều người leo lên thang tiên, bởi vì những người đến hôm nay đều đi cửa sau. Tất cả đều được lựa chọn gửi đến bởi các gia tộc tu tiên phụ thuộc Thiên Nhất tông, những đứa trẻ đó này đều là người có tư chất tốt, được chú trọng bồi dưỡng.

Có khoảng một trăm người đã leo lên, không biết cuối cùng có bao nhiêu người còn lưu lại?

Ninh Hinh nhìn Ninh Ý leo lên. Nàng vừa bước lên bậc thang đầu tiên, linh lực toàn thân đã bị giam cầm, hóa ra đây là cảm giác cơ thể không có linh lực, nàng không vội leo lên mà dành chút thời gian để lĩnh hội cảm giác linh lực bị giam cầm đó.

Tu sĩ không có linh lực, kỳ thực cũng không bị suy yếu, nó giống như trở thành phàm nhân. Không có linh lực nên Ninh Hinh duy trì một tốc độ nhất định mà leo lên, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không biết đã leo được bao nhiêu bậc, Ninh Hinh cứ bò lên như máy móc.



Các thành viên của gia tộc khác chăm chú nhìn các đệ tử đang leo lên, bởi vì những người đến hôm nay đều là những đệ tử ưu tú được bồi dưỡng nên trên cơ bản họ đều vượt qua ba nghìn bậc thang đầu tiên.

Nếu là phàm nhân không tu luyện đoán chừng ba nghìn bậc thang đầu đến đi cũng không đi được.

Sự khác biệt bắt đầu xuất hiện ở khu vực trọng lượng tăng, giai đoạn này không chỉ yêu cầu đệ tử phải có sự nghị lực cường đại, mà còn phải có một thân thể khỏe mạnh cường tráng.

Thời gian trôi qua chậm rãi, sự khác biệt ngày càng nghiêm trọng. Người dẫn đầu bây giờ là tôn tử của của La gia, La Sinh. Hiện tại hắn đổ mồ hôi đầm đìa, cho dù mồ hôi có nhỏ vào mắt hắn cũng không quan tâm, bởi vì hắn không thể suy nghĩ được nữa, chỉ có thể bò theo bản năng.

Người thứ hai là Mục Ninh Ý, một hài tử mới mười một tuổi. Mục Ninh Ý cảm thấy hắn chẳng còn tí sức lực nào, toàn thân đau đơn, so với luyện thể còn thê thảm hơn, hắn gần như không muốn leo nữa, nhưng một mực nhớ đến lời của tỷ tỷ, mặc kệ mệt mỏi hắn cũng không dừng lại, không nhìn về phía sau, chỉ mãi bò về trước.

Ba nghìn bậc thang đầu tiên Ninh Hinh cảm thấy tương đối nhẹ nhõm. Nhưng khi tiến vào khu vực trọng lượng, Ninh Hinh cảm giác được một cỗ trọng lực cực lớn đè lên mình.

Lúc đầu do rèn luyện thể chất nên Ninh Hinh vẫn có thể chậm rãi di chuyển, nhưng càng lên cao trọng lực càng lớn, tốc độ của nàng càng ngày càng chậm. leo lên đỉnh của vùng trọng lực, đầu óc nàng trống rỗng, có chút mơ hồ cơ bản cái gì cũng nghĩ không ra nữa, mọi thời khắc mộng tưởng đều dừng lại, nếu không phải trong đầu nàng luôn có một thanh âm không được bỏ cuộc thì đoán chừng nàng đã ngã xuống.

Mồ hôi nhỏ giọt vào ánh mắt, có chút nhức nhối, nhưng không thể so với cơ thể mệt mỏi hiện tại, nàng ngẩng đầu bước tới, vì hướng đến tự do mà đi cho nên thời gian dần trôi qua, nàng cũng dần đi tới.

"Xem ra năm nay có mấy hạt giống tốt, nghị lực tâm tính đều không tệ, tông môn chúng ta thật may mắn." Một trưởng lão Nguyên Anh trên đỉnh chính của Thiên Nhất tông nói.

"Mấy đệ tử phía trước tư chất đều không tệ, gia cảnh cũng không tầm thường." Một trưởng lão khác nói theo.

"Chúng ta xem kỹ đi, có người thích hợp thì tiểu đệ các ngươi cũng có thể thêm một hai đệ tử yêu quý." Chưởng môn Thiên Nhất tông nói. Đối với việc các gia tộc tu tiên gửi đệ tử đến lần này hắn rất hài lòng.



Một ngày sau đó, một số đệ tử vẫn ở cuối vùng trọng lực, một số đệ tử thì sắp đi đến cuối rồi. Những người sắp đến cơ bản đều là đệ tử của của ngũ đại gia tộc, điều này chứng tỏ ngũ đại gia tộc rất biết bồi dưỡng đệ tử.

Ninh Hinh vẫn kiên trì leo lên, bất tri bất giác bước vào vùng ảo ảnh khi nào mà nàng không hề hay biết.

Khu vực ảo ảnh sẽ khảo nghiệm những sự tình chôn giấu ở đáy lòng tu sĩ. Trong ảo ảnh, Ninh hinh đã nhìn thấy chính mình của kiếp trước, bản thân của kiếp trước mỗi ngày đều lãng phí mạng sống, không có gì để tiếc nuối, cũng không có gì là không thể buông bỏ, nên nàng cứ thế nhẹ nhàng vượt qua ảo cảnh về kiếp trước.

Sau đó Ninh Hinh lại thấy được kiếp sống hiện tại, nhìn xem Mục Dương đối xử với Ninh Nguyệt và Ninh hạo tốt như vậy, Ninh Hinh thực sự muốn náo loạn với Mục Dương, tranh giành hắn với Ninh Nguyệt và Ninh Hạo. Sau đó, mỗi ngày nàng đều sống trong bầu không khí như vậy không thể thoát. Như là đã qua rất lâu, chứng kiến Mục Dương phiền chán nàng, yêu thích Ninh Nguyệt, Ninh Hạo, Ninh Hinh đột nhiên thấy thật phiền, nàng dốc sức liều mạng phản kháng, cứ như vậy nàng vượt qua chấp niệm kiếp này.

Ninh Hinh bình tĩnh đi lên từng bậc, nàng nghĩ đến ảo cảnh, nghĩ đến chuyện cãi nhau với Mục Dương trong ảo ảnh, nếu là trước kia nàng sẽ cho rằng đó là tức giận, nhưng hiện tại nàng đã biết, đó là vì nàng quan tâm, nên mưới cãi nhau. Trong nội tâm, nàng vẫn xem hắn là phụ thân.  

Thái độ của Mục Dương đối với Ninh Nguyệt và Ninh Hạo gần như đã trở thành chấp niệm với nàng, lúc bình thường dù có thờ ơ đến đâu thì trong lòng nàng vẫn có kỳ vọng đấy. Cứ buông ảo cảnh xuống đi, coi như là không có tình thương của phụ thâm, nàng vẫn may mắn còn có mẫu thân, không đánh phiền lòng!

Trong chốc lát nàng đã hiểu rõ sự buông bỏ, Ninh Hinh cảm thấy sảng khoái, tâm tình cũng tăng lên không ít, sau đó nàng dưới sự chứng kiến của mọi người đột phá tu vi từ luyện khí tầng chín lên Luyện khí tầng mười.

Các trưởng lão trên đỉnh chính của Thiên Nhất tông chứng kiến Ninh Hinh đột phá ảo cảnh của chính nàng rồi ngộ ra, bọn hắn cảm thấy ngộ tính của nàng rất mạnh mẽ.

"Tộc trưởng Mục, chúc mừng chúc mừng, hậu bối trong tộc rất nhiều người có tư chất phi phàm a."

"Nào có, nào có, La gia cũng vậy mà không phải sao, vị dẫn đầu là tôn tử của ngươi nhỉ."

"Haha, hai vị tộc trưởng cũng không cần khiêm tốn với nhau, vị cô nương vừa cảm ngộ là cháu gái chủa Mục tộc trưởng, như vậy nhị vị đều có người kế tục rồi."

"Đúng vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mộc Tiên Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook