Chương 70: Đại Vận Chi Nhân
Đạm Đạm Trúc Quân
22/09/2023
Mà đám người Cố Thiên Cầm bên này, vừa mới bắt đầu tiến vào động phủ bọn họ đã gặp vài đám Ảnh Thử, tuy rằng đệ tử Thiên Nhạc tông cũng có ngã xuống vài tên, nhưng vì có Cố Thiên Lăng thựuc lực cường đại cho nên số lượng thương vong không lớn.
“Ca, chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu? Khắp nơi đều là thông đạo.” Cố Thiên Câ,f có chút lo lắng hỏi Cố Thiên Lăng.
“Nơi này có bố trí Mê trận, chúng ta nhất định phải cảnh giác.”
“Tiền bối này nhất định là một vị Trận Pháp sư cấp bậc cao, trước khi chúng ta nhập động phải phá trận, đến khi tiến vào thạch thất rồi vẫn phải phá trận, hiện tại rời đi cũng phải phá trận. Không biết Mục Phong thế nào?”
“Đúng rồi, Thiên Cầm ngươi cùng Thiên Hữu sao lại quen biết Mục Phong đấy?”
“Lần trước chúng ta đi Thánh Dương cốc thu thập Huyền Dương thảo, ngươi không đi nên không biết.”
“Ngươi có vẻ rất thích nàng.”
Cố Thiên Cầm nhìn chung quanh chút, thấy không có ai chú ý nên nàng mới truyền âm cho Cố Thiên Lăng: “Thiên Hữu ca đoán nàng chính là vị đích tiểu thư Mục gia kia, Mục Ninh Hinh, hơn nữa chúng ta cùng là Mộc linh căn nên nói chuyện rất hợp ý, ta nhìn nàng rất hợp mắt đấy.”
Nghe Cố Thiên Cầm nói xong, Cố Thiên Lăng cũng sửng sốt một hồi, vậy mà là...
“Có phải không giống với lời đồn đại không?”
“Ừ, có chút lãnh đạm.” Cố Thiên Lăng suy nghĩ chút mới lên tiếng.
“Ta cảm thấy linh căn của nàng cùng Mục Ninh Nguyệt bị ngược rồi, ngươi xem người khác nói gì về Mục Ninh Nguyệt, cái gì mà khéo léo hiểu lòng người, đây mà là bản chất của tu sĩ Băng linh căn sao?”
“Sự tình trong nhà người khác, người ngoài như chúng ta không cần xen vào.”
“Không phải quen biết Mục Phong sao? Cho nên ta mới chú ý nàng một chút. Thật đúng là muốn gặp Mục Ninh Nguyệt kia, người đó cùng ngươi đều được xưng là năm kiệt xuất của thế hệ mới Thổ Nhạc đại lục đấy. Nhưng ta cảm giác nàng không so được với Mục Phong.”
“Thực lực Mục Phong kia đúng là không thể nhìn ra. Tiêu chuẩn thu đệ tử của Đạo quân Thanh Mộc ta và ngươi đều hiểu rõ, nàng nhất định hơn người.”
“Đúng đấy, ta cảm thấy Mục Ninh Hinh chẳng qua là không thích xuất hiện trước mặt người ngoài, bằng không thì lựa chọn năm kiệt xuất nhất định sẽ không giống hiện tại.”
“Cố sư huynh, các ngươi đang nói về đích tiểu thư Mục gia?” Thanh âm Dương Vũ Vi vang lên sau bọn họ.
“Dương sư muội, ngươi hình như rất thích nghe ngóng chuyện Mục gia?” Cố Thiên Cầm mất hứng, ngươi này sao lại nghe lén người khác nói chuyện vậy.
“Cố sư tỷ, ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là hơi tò mò nên mới hỏi một chút.”
“Được rồi, chúng ta tìm đường ra đi.”
Nghe được Cố Thiên Lăng nói, Dương Vũ Vi biết rõ bọn họ không có ý định cho nàng biết sự tình Mục gia mà bọn họ bàn luận vừa rồi, trong lòng nàng có chút tiếc nuối, trước khi phụ thân nàng lâm chung có đề cập đến, mẹ nàng rất có thể là người Mục gia, nàng nhất định phải biết được chuyện này rõ ràng.
Tu Chân giới này cùng kiếp trước giống nhau, đều là loại thế giới mềm nắn rắn sợ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, coi như nàng hiện tại không thiếu tài nguyên tu luyện đi, nhưng nàng vẫn thường xuyên bị người khác khi dễ, đối với một Ngũ linh căn nhanh như vậy đã Trúc Cơ, có rất nhiều người chú ý đến nàng, nàng cũng không dám tùy ý dùng đồ trong không gian kia, chỉ sợ bị phát hiện sẽ xảy ra sự tình giết người đoạt bảo. Nếu có một gia tộc cường đại để dựa vào, như vậy người khác cũng không dám dò xét nàng một cách trắng trợn như hiện tại.
Chỉ cần tìm được chứng cứ mẫu thân nàng chính là Mục gia, nàng liền được Mục gia che chở, nội tâm Dương Vũ Vi cảm thấy nàng quả là đại vận chi nhân của Tu Chân giới.
Đại vận chi nhân, chính là vận khí đặc biệt tốt của người, cơ duyện của bọn họ cơ hồ là đến không ngừng, đi đến nơi nào cũng có thể gặp được bảo vật.
Dương Vũ Vi cảm thấy nàng chính là loại rất may mắn, từ lúc xuyên qua đến hiện tại, nàng trước là đã cải tạo linh căn của chính mình, về sau còn có chuột Tầm Bảo, lại thêm một không gian tùy thân có thể tùy tiện lấy ra. Tiến đến động phủ của vị tu sĩ Nguyên Anh này nàng còn nhận được nhẫn trữ vật của vị tiền bối để lại, bên trong có cả bảo vật cả đời hắn, tiền bối đó chính là bị tâm ma khi Hóa Thần mới chết đấy, bảo vật hắn cất chứa hầu như đều được giữ lại, bên trong có một bộ truyền thừa trận pháp cao cấp, còn có một trứng Linh thú, trứng Linh thú mà tu sĩ Nguyên Anh cất thì sẽ là cái loại gì a, lần này tiến vào đây quả thật thu hoạch của nàng là lớn nhất.
Những vật này đều là chuột Tầm Bảo chỉ dẫn cho nên nàng mới lấy được, người khác căn bản đều không biết, chỏ có một mình nàng tiến đến nơi vị tiền bối kia tạ hóa.
Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng từ thạch thất đi ra, địa phương nàng cùng hắn rơi ra vẫn còn trong thông đạo.
“Sư tỷ, làm sao bây giờ?”
“Đành tìm lối ra thôi, cẩn thận chút, đừng nói quá lớn tiếng, ta đoán Ảnh Thử rất mẫn cảm với âm thanh, bằng không lần trước chúng ta cũng không gặp nhiều chuột như vậy.”
“Thực xin lỗi, ta sẽ chú ý.”
“Trước đó chúng ta không biết, không trách ngươi.”
Hai người đi qua đi lại trong thông đạo như lúc vừa vào, “Sư tỷ, sao ta cứ cảm giác chúng ta chỉ đang đảo quanh một chỗ?”
“Cái này có lẽ là Mê trận, chúng ta muốn đi ra ngoài, có lẽ phải tốn không ít công phu rồi.”
“Chỗ này khắp nơi đều có trận pháp?”
“Chủ nhân của động phủ hẳn là Trận Pháp sư, còn là một Trận Pháp sư tương đối lợi hại, động phủ đơn nhiên rải rác trận pháp rồi.”
“Sư tủ, ngươi chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, ta sẽ chú ý bên cạnh.”
“Ừ, chỉ có thể như vậy.”
Cứ như vậy một người nghiên cứu trận pháp, một người không ngừng cảnh giác chung quanh, từng bước từng bước một rời khỏi nơi bắt đầu.
Ninh Hinh nghĩ cái Mê trận này nàng vẫn là không phá giải được, chỉ có thể một mực đi về phía trước với hi vọng thoát được ra ngoài. Sau khi trở về phải nghiên cứu kỹ bách khoa toàn thư về trận pháp mà sư phụ cho nàng, nghĩ đến lần sau gặp động phủ lại bị vây khốn đến một, hai tháng, nàng hẳn sẽ phát điên.
“Gặp phải quỷ rồi, đây mà là động phủ cái gì, ta cảm giác chúng ta chỉ đang loanh quanh một chỗ thôi.” Một giọng nam trong thông đạo trống trải truyền đến.
“Sư tỷ?”
“Cẩn thận, hẳn là đám đệ tử Thiên Nhạc tông, đợi lát nữa gặp họ thì cứ nói chúng ta một mực lạc trong thông đạo, không có thu hoạch được gì cả.”
“Ừ, ta biết rõ rồi, sư tỷ yên tâm.”
Ninh Hinh không phải không tín nhiệm nhóm người Cố gia, mà là nàng cảnh giác với Dương Vũ Vi. Chắc chắn nàng là nhân vật chính, Ninh Hinh lại không muốn có quá nhiều liên hệ với nàng, cũng từ chối cho nàng biết quá nhiều về bọn họ, tránh bị lấy ra coi như bia đỡ đạn.
Hai người tìm đến thanh âm ban nãy, không còn biện pháp nào nữa, một mình nàng không giải được trận nên đành phải theo nhóm người Thiên Nhạc tông kia rồi, nói không chừng bọn họ sẽ có biện pháp?
“Mục Phong, là các ngươi?”
“Ừ, cuối cùng cũng tìm được các ngươi, chúng ta bị lạc cũng thật lâu rồi, làm cách nào cũng không ra được.”
Nhìn thấy hai người Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng đều an toàn đứng trước mặt bọn họ, trong mắt Cố Thiên Lăng cùng Dương Vũ Vi có chút kinh ngạc, trong lòng đối với thực lực của họ có phần hiểu rõ.
“Mục Phong, các ngươi không sao chứ?”
“Không có, ta cùng Hạ Thiên Vượng không có biện pháp đối phó những Ảnh Thử kia nên đành phải trốn chúng đây.”
Trốn chúng, nghe đến đây lông mày Cố Thiên Lăng nhướng lên, Ảnh Thử tốc độ cực nhanh, thời điểm phát hiện có chúng thì càng không có cách tránh né, quả thực Mục Phong này không đơn giản.
“Ca, chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu? Khắp nơi đều là thông đạo.” Cố Thiên Câ,f có chút lo lắng hỏi Cố Thiên Lăng.
“Nơi này có bố trí Mê trận, chúng ta nhất định phải cảnh giác.”
“Tiền bối này nhất định là một vị Trận Pháp sư cấp bậc cao, trước khi chúng ta nhập động phải phá trận, đến khi tiến vào thạch thất rồi vẫn phải phá trận, hiện tại rời đi cũng phải phá trận. Không biết Mục Phong thế nào?”
“Đúng rồi, Thiên Cầm ngươi cùng Thiên Hữu sao lại quen biết Mục Phong đấy?”
“Lần trước chúng ta đi Thánh Dương cốc thu thập Huyền Dương thảo, ngươi không đi nên không biết.”
“Ngươi có vẻ rất thích nàng.”
Cố Thiên Cầm nhìn chung quanh chút, thấy không có ai chú ý nên nàng mới truyền âm cho Cố Thiên Lăng: “Thiên Hữu ca đoán nàng chính là vị đích tiểu thư Mục gia kia, Mục Ninh Hinh, hơn nữa chúng ta cùng là Mộc linh căn nên nói chuyện rất hợp ý, ta nhìn nàng rất hợp mắt đấy.”
Nghe Cố Thiên Cầm nói xong, Cố Thiên Lăng cũng sửng sốt một hồi, vậy mà là...
“Có phải không giống với lời đồn đại không?”
“Ừ, có chút lãnh đạm.” Cố Thiên Lăng suy nghĩ chút mới lên tiếng.
“Ta cảm thấy linh căn của nàng cùng Mục Ninh Nguyệt bị ngược rồi, ngươi xem người khác nói gì về Mục Ninh Nguyệt, cái gì mà khéo léo hiểu lòng người, đây mà là bản chất của tu sĩ Băng linh căn sao?”
“Sự tình trong nhà người khác, người ngoài như chúng ta không cần xen vào.”
“Không phải quen biết Mục Phong sao? Cho nên ta mới chú ý nàng một chút. Thật đúng là muốn gặp Mục Ninh Nguyệt kia, người đó cùng ngươi đều được xưng là năm kiệt xuất của thế hệ mới Thổ Nhạc đại lục đấy. Nhưng ta cảm giác nàng không so được với Mục Phong.”
“Thực lực Mục Phong kia đúng là không thể nhìn ra. Tiêu chuẩn thu đệ tử của Đạo quân Thanh Mộc ta và ngươi đều hiểu rõ, nàng nhất định hơn người.”
“Đúng đấy, ta cảm thấy Mục Ninh Hinh chẳng qua là không thích xuất hiện trước mặt người ngoài, bằng không thì lựa chọn năm kiệt xuất nhất định sẽ không giống hiện tại.”
“Cố sư huynh, các ngươi đang nói về đích tiểu thư Mục gia?” Thanh âm Dương Vũ Vi vang lên sau bọn họ.
“Dương sư muội, ngươi hình như rất thích nghe ngóng chuyện Mục gia?” Cố Thiên Cầm mất hứng, ngươi này sao lại nghe lén người khác nói chuyện vậy.
“Cố sư tỷ, ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là hơi tò mò nên mới hỏi một chút.”
“Được rồi, chúng ta tìm đường ra đi.”
Nghe được Cố Thiên Lăng nói, Dương Vũ Vi biết rõ bọn họ không có ý định cho nàng biết sự tình Mục gia mà bọn họ bàn luận vừa rồi, trong lòng nàng có chút tiếc nuối, trước khi phụ thân nàng lâm chung có đề cập đến, mẹ nàng rất có thể là người Mục gia, nàng nhất định phải biết được chuyện này rõ ràng.
Tu Chân giới này cùng kiếp trước giống nhau, đều là loại thế giới mềm nắn rắn sợ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, coi như nàng hiện tại không thiếu tài nguyên tu luyện đi, nhưng nàng vẫn thường xuyên bị người khác khi dễ, đối với một Ngũ linh căn nhanh như vậy đã Trúc Cơ, có rất nhiều người chú ý đến nàng, nàng cũng không dám tùy ý dùng đồ trong không gian kia, chỉ sợ bị phát hiện sẽ xảy ra sự tình giết người đoạt bảo. Nếu có một gia tộc cường đại để dựa vào, như vậy người khác cũng không dám dò xét nàng một cách trắng trợn như hiện tại.
Chỉ cần tìm được chứng cứ mẫu thân nàng chính là Mục gia, nàng liền được Mục gia che chở, nội tâm Dương Vũ Vi cảm thấy nàng quả là đại vận chi nhân của Tu Chân giới.
Đại vận chi nhân, chính là vận khí đặc biệt tốt của người, cơ duyện của bọn họ cơ hồ là đến không ngừng, đi đến nơi nào cũng có thể gặp được bảo vật.
Dương Vũ Vi cảm thấy nàng chính là loại rất may mắn, từ lúc xuyên qua đến hiện tại, nàng trước là đã cải tạo linh căn của chính mình, về sau còn có chuột Tầm Bảo, lại thêm một không gian tùy thân có thể tùy tiện lấy ra. Tiến đến động phủ của vị tu sĩ Nguyên Anh này nàng còn nhận được nhẫn trữ vật của vị tiền bối để lại, bên trong có cả bảo vật cả đời hắn, tiền bối đó chính là bị tâm ma khi Hóa Thần mới chết đấy, bảo vật hắn cất chứa hầu như đều được giữ lại, bên trong có một bộ truyền thừa trận pháp cao cấp, còn có một trứng Linh thú, trứng Linh thú mà tu sĩ Nguyên Anh cất thì sẽ là cái loại gì a, lần này tiến vào đây quả thật thu hoạch của nàng là lớn nhất.
Những vật này đều là chuột Tầm Bảo chỉ dẫn cho nên nàng mới lấy được, người khác căn bản đều không biết, chỏ có một mình nàng tiến đến nơi vị tiền bối kia tạ hóa.
Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng từ thạch thất đi ra, địa phương nàng cùng hắn rơi ra vẫn còn trong thông đạo.
“Sư tỷ, làm sao bây giờ?”
“Đành tìm lối ra thôi, cẩn thận chút, đừng nói quá lớn tiếng, ta đoán Ảnh Thử rất mẫn cảm với âm thanh, bằng không lần trước chúng ta cũng không gặp nhiều chuột như vậy.”
“Thực xin lỗi, ta sẽ chú ý.”
“Trước đó chúng ta không biết, không trách ngươi.”
Hai người đi qua đi lại trong thông đạo như lúc vừa vào, “Sư tỷ, sao ta cứ cảm giác chúng ta chỉ đang đảo quanh một chỗ?”
“Cái này có lẽ là Mê trận, chúng ta muốn đi ra ngoài, có lẽ phải tốn không ít công phu rồi.”
“Chỗ này khắp nơi đều có trận pháp?”
“Chủ nhân của động phủ hẳn là Trận Pháp sư, còn là một Trận Pháp sư tương đối lợi hại, động phủ đơn nhiên rải rác trận pháp rồi.”
“Sư tủ, ngươi chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, ta sẽ chú ý bên cạnh.”
“Ừ, chỉ có thể như vậy.”
Cứ như vậy một người nghiên cứu trận pháp, một người không ngừng cảnh giác chung quanh, từng bước từng bước một rời khỏi nơi bắt đầu.
Ninh Hinh nghĩ cái Mê trận này nàng vẫn là không phá giải được, chỉ có thể một mực đi về phía trước với hi vọng thoát được ra ngoài. Sau khi trở về phải nghiên cứu kỹ bách khoa toàn thư về trận pháp mà sư phụ cho nàng, nghĩ đến lần sau gặp động phủ lại bị vây khốn đến một, hai tháng, nàng hẳn sẽ phát điên.
“Gặp phải quỷ rồi, đây mà là động phủ cái gì, ta cảm giác chúng ta chỉ đang loanh quanh một chỗ thôi.” Một giọng nam trong thông đạo trống trải truyền đến.
“Sư tỷ?”
“Cẩn thận, hẳn là đám đệ tử Thiên Nhạc tông, đợi lát nữa gặp họ thì cứ nói chúng ta một mực lạc trong thông đạo, không có thu hoạch được gì cả.”
“Ừ, ta biết rõ rồi, sư tỷ yên tâm.”
Ninh Hinh không phải không tín nhiệm nhóm người Cố gia, mà là nàng cảnh giác với Dương Vũ Vi. Chắc chắn nàng là nhân vật chính, Ninh Hinh lại không muốn có quá nhiều liên hệ với nàng, cũng từ chối cho nàng biết quá nhiều về bọn họ, tránh bị lấy ra coi như bia đỡ đạn.
Hai người tìm đến thanh âm ban nãy, không còn biện pháp nào nữa, một mình nàng không giải được trận nên đành phải theo nhóm người Thiên Nhạc tông kia rồi, nói không chừng bọn họ sẽ có biện pháp?
“Mục Phong, là các ngươi?”
“Ừ, cuối cùng cũng tìm được các ngươi, chúng ta bị lạc cũng thật lâu rồi, làm cách nào cũng không ra được.”
Nhìn thấy hai người Ninh Hinh cùng Hạ Thiên Vượng đều an toàn đứng trước mặt bọn họ, trong mắt Cố Thiên Lăng cùng Dương Vũ Vi có chút kinh ngạc, trong lòng đối với thực lực của họ có phần hiểu rõ.
“Mục Phong, các ngươi không sao chứ?”
“Không có, ta cùng Hạ Thiên Vượng không có biện pháp đối phó những Ảnh Thử kia nên đành phải trốn chúng đây.”
Trốn chúng, nghe đến đây lông mày Cố Thiên Lăng nhướng lên, Ảnh Thử tốc độ cực nhanh, thời điểm phát hiện có chúng thì càng không có cách tránh né, quả thực Mục Phong này không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.