Chương 58: Hệ Thống Học Trận
Đạm Đạm Trúc Quân
14/09/2023
Sau trận giao chiến với Mộ Dung Hiên, mặc dù Ninh Hinh bị thương nhưng cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da thôi, nhưng uy lực hỏa đao của hắn thực sự cường đại, thời điểm bị thương đau đơn không thể tả.
Thuốc mỡ Ngọc Tuyết có thể là trân quý đối với người khác, nhưng đối với Ninh Hinh, nó không hề quý chút nào. Nữ nhân trời sinh yêu cái đẹp, Ninh Hinh cũng không ngoại lệ, tu sĩ rất thường xuyên bị thương, trên người hay trên mặt đương nhiên không thể được để lại bất kỳ vết sẹo nào, sau khi học được cách chế dược, Ninh Hinh đã luyện chế ra một lượng lớn thuốc mỡ Ngọc Tuyết, cũng là dự bị cho sau này.
Trong tông môn có nhiều cao thủ như vậy, đây là lần đầu tiên nàng lên lôi đài mà đã gặp phải một đối thủ mạnh như vậy, điều này khiến Ninh Hinh cảm thấy thực lực của mình quả nhiên không đủ.
Kể từ đó, Ninh Hinh thường xuyên đến lôi đài khiêu chiến cùng các đệ tử khác nhau, điều này khiến nàng càng quen thuộc hơn với phương thức chiến đấu giữa các tu sĩ.
Những đệ tử dùng Linh phù khi chiến đấu thường đánh bại một số đệ tử tu vi không cao, họ không mạnh lắm; kiếm tu càng lợi hại hơn, xuất kiếm một cách nhanh chóng và chính xác, rất tàn nhẫn, Ninh Hinh cũng bị một kiếm tu áp chế đánh nàng; còn tu sĩ luyện thể là loại đối thủ ưa thích của Ninh Hinh để khiêu chiến. Chiến đấu với họ hoàn toàn dựa vào sức mạnh thể chất của chính mình, do đó rất dễ kích thích chiến ý, đánh nhau thì đau nhưng rất vui vẻ; còn cùng trận pháp sư đánh nhau thì thường sẽ là khảo nghiệm trí lực rồi, những tu sĩ luyện trận pháp nói chung sẽ không cận thân chiến đấu, như vậy sẽ chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm, họ thường bố trí trận pháp để tấn công đối phương, bất quá có một khuyết điểm rất chí mạng chính là phải dành thời gian bố trí trận pháp cho nên tốc độ bố trí trận pháp cũng có thể coi là khảo nghiệm tu vi. Mấy thứ đó mỗi cái nàng đều biết một ít, cũng coi như đủ loại.
Vì Ninh Hinh thường xuyên đi khiêu chiến nên thỉnh thoảng nàng ngẫu nhiên mới lên bảo vệ lôi đài.
Bảo vệ lôi đài có nghĩa là một tu sĩ đóng quân trong lôi đài trong một ngày, sau đó bất kỳ đệ tử nào muốn lên đều có thể quyết chiến với hắn. Vì vậy nàng nhanh chóng được những người thường xuyên đến lôi đài biết đến, đồng thời nàng cũng có cái ngoại hiệu đầu tiên, kẻ cuồng lôi đài.
Trong khoảng thời gian không ngừng luận bàn với các đệ tử này, kỹ năng chiến đấu và kinh nghiệm của Ninh Hinh cũng tăng lên nhanh chóng.
Đạo quân Thanh Mộc nhìn tất cả hành động của đệ tử nhà mình trong khoảng thời gian này vẫn là rất hài lòng, hắn biết mù quáng tu luyện sẽ không có tác dụng, nhưng có một số việc cần phải tự mình tìm hiểu, cho nêndodois với việc tu luyện như thế nào, hắn cũng không có quy định cứng nhắc, chẳng qua sẽ quan sát đồ đệ tu luyện, nếu có chỗ nào không đúng hắn sẽ chỉ điểm. Ninh Hinh có tư chất, ngộ tính, tâm tích, sức chịu đựng đều rất tốt, tốc độ tu luyện cũng rất nhanh, quan sát hồi lâu, Đạo quân Thanh Mộc cảm thấy đồ đệ của mình rất có thiên phú trong trận pháp.
Đây là kỹ năng khác của Đạo quân Thanh Mộc, ngoài việc chế được luyện đan, hắn còn là một Trận Pháp sư Bát phẩm.
Tu sĩ sẽ gặp đủ thứ trên con đường tu luyện, cần phải không ngừng tìm hiểu mọi thứ có thể đề cao tu vi của mình, trong đó hấp dẫn nhất là thăm dò những thứ còn sót lại trong động phủ của những tiền bối đi trước. Những động phủ này có thể được tu sĩ nào đó để lại trước khi phi thăng, hoặc có thể được để lại trước khi họ qua đời. Mặc kệ thế nào đi nữa, những động phủ chưa được phát hiện này có sức hấp dẫn chí mạng với tu sĩ, bởi vì, ít nhiều các tiền bối sẽ lưu lại thứ gì đó cho người có cơ duyên, hoặc là linh đan, hoặc là Bảo Khí, hoặc là công pháp truyền thừa.
Muốn tiến vào động phủ phải thông qua rất nhiều khảo nghiệm, ngoài động phủ cơ bản đều có trận pháp thủ hộ, cái này thì cần Trận Pháp sư phá trận, nếu cưỡng ép tiến vào, ăn vài chiêu công kích không thì cũng làm tổn hại vật phẩm bên trong.
Trận Pháp sư cao phẩm đều thập phần nổi tiếng, nhưng có thể trở thành Trận Pháp sư cao phẩm thì vô cùng hiếm, ngoài truyền thừa, tu sĩ còn cần phải có thiên phú trận pháp. Trận Pháp sư hình thành có chút giống nhà toán học ở kiếp trước, còn Luyện Đan sư cùng Dược sư có chút giống nhà sinh hóa học, Ninh Hinh của kiếp trước rất giỏi khoa học tự nhiên, khả năng suy luận cũng khá tốt nên nàng cũng có ưu thế trong phương diện này.
Ninh Hinh đến động phủ của Đạo quân Thanh Mộc, nàng tự hỏi sư phụ muốn nàng làm gì.
“Khoảng thời gian này đến lôi đài khiêu chiến, có thu hoạch gì không?” Đạo quân Thanh Mộc chậm rãi nói, vẫn thản nhiên như trước.
"Đệ tử cảm thấy sức chiến đấu có tăng lên." Ninh Hinh nhìn Đạo quân Thanh Mộc, trả lời.
“Ngươi rất muốn tăng sức chiến đấu?”
“A, chúng ta là tu sĩ không phải không ngừng đề cao sức chiến đấu sao?” Ninh Hinh không hiểu sư phu lắm, nàng nghi hoặc hỏi.
"Tất nhiên, sức chiến đấu tu sĩ càng cao, cơ hội sống sót càng lớn." Đạo quân Thanh Mộc nói.
“Vậy sư phụ là...?” Ninh Hinh bối rối.
"Chỗ vi sư có một thứ, lấy ra để rèn luyện không tệ lắm, bất quá..." Đạo quân Thanh Mộc nhìn Ninh Hinh nói tiếp: "Ngươi có thể không ra ngoài được trong khoảng thời gian ngắn, không biết ý ngươi thế nào, nên hỏi một chút?”
Ra là vậy, nàng còn nghĩ rằng việc tu luyện của chính mình có gì đó không ổn. Sư phụ có đồ tốt như vậy, sao không lấy ra sớm?
"Đệ tử sẵn lòng," Ninh Hinh nói, như vậy nàng cũng không cần mỗi ngày đều chạy đến lôi đài rồi. Vừa dứt lời, Đạo quân Thanh Mộc đã đưa cho Ninh Hinh một miếng ngọc giản, nhìn trận pháp trong tay hắn, nàng có chút bối rối, không phải là rèn luyện nâng cao sức chiến đấu sao? Sao còn cho cả trận pháp ở đây?
"Xem một chút đi, đi nghiên cứu một chuyến, lúc ngươi đi ra ta sẽ xem ngươi đã hiểu được bao nhiêu.” Đạo quân Thanh Mộc cười nửa miệng nói: "Hôm nay chuẩn bị một chút, ngày mai ta gọi Thanh Huyền dẫn ngươi đi.”
Thanh Huyền là linh thú của Đạo quân Thanh Mộc, tu vi đã là Thập tam giai, cũng đã hóa hình. Thời điểm Ninh Hinh đến Vân Hải phong, nó đang đến Mộc Nhạc đại lục rèn luyện, nghe nói nơi này là thiên đường tu luyện của yêu tu, không nghĩ tới nó lại nguyện ý trở về. Sau khi trở về Vân Hải phong, Tiểu Hắc đi theo nó suốt ngày, như thể rất ngưỡng mộ nó, điều này để lại cho Ninh Hinh chút ghen tị, Thanh Huyền cũng là một con chim, chẳng lẽ đồng loại sẽ thu hút nhau sao?
"Vâng, sư phụ, đệ tử cáo lui." Ninh Hinh đi ra khỏi động phủ của Đạo quân Thanh Mộc. Sư phụ đã nói nàng không biết sẽ ở lại bao lâu, sau khi suy nghĩ, nàng quyết định truyền âm cho Hạ Thiên Vượng, nói với hắn nàng có việc phải làm trong khoảng thời gian này, nếu hắn có thắc mắc gì, cứ việc truyền âm cho nàng, không cần phải đi tìm khắp nơi. Sau khi quen biết Hạ Thiên Vượng, Ninh Hinh thường xuyên cùng hắn làm nhiệm vụ tông môn.
Ninh Hinh trở lại động phủ, đặt đồ vật nàng thường dùng vào vòng tay trữ vật, sau đó lại nghĩ đến lời sư phụ đã nói có thể tăng sức chiến đấu.
"Tiền bối, chúng ta đi đâu vậy? Xuất môn sao?" Ninh Hinh hỏi Thanh Huyền.
Thanh Huyền nhìn Ninh Hinh: "Đạo quân không phải đã nói cho ngươi biết ngươi đi đâu sao? Ngươi không cần rời khỏi tông môn, chỉ là ở phía dưới Vân Hải phong mà thôi." Xung quanh đỉnh Vân Hải có mấy ngọn núi thấp hơn, chẳng mấy chốc đã đến nơi, trên các đỉnh núi này hầu như không có gì, Ninh Hinh nhìn không gian rộng lớn xung quanh, nghi hoặc nhìn Thanh Huyền.
Thanh Huyền liếc nhìn Ninh Hinh, rất kiêu ngạo bay lên không trung, niệm chú vài câu rồi nhanh chóng ném vài thứ lên đỉnh, Ninh Hinh còn chưa nhìn rõ đó là thứ gì mà nó đã bay đến người Ninh Hinh.
"Đây là Dung Hợp trận Tam phẩm do Đạo quân luyện chế. Bên trong bao trùm hầu hết tất cả các trận pháp Tam phẩm. Ngươi có thể đi ra sau khi giải xong tất cả các trận pháp. Nhân tiện, trận pháp này thỉnh thoảng sẽ phát ra công kích mỗi ngày. Ngươi giải trận càng nhiều thì công kích càng mạnh mẽ, thời gian cũng càng lâu, chúc ngươi may mắn." Nói xong hắn đẩy Ninh Hinh vào trong trận pháp rồi rời đi cùng Tiểu Hắc mà không thương tiếc.
Về sau, Ninh Hinh ở lại trong trận không ngừng học trận, giải trận, chiến đấu.
Thuốc mỡ Ngọc Tuyết có thể là trân quý đối với người khác, nhưng đối với Ninh Hinh, nó không hề quý chút nào. Nữ nhân trời sinh yêu cái đẹp, Ninh Hinh cũng không ngoại lệ, tu sĩ rất thường xuyên bị thương, trên người hay trên mặt đương nhiên không thể được để lại bất kỳ vết sẹo nào, sau khi học được cách chế dược, Ninh Hinh đã luyện chế ra một lượng lớn thuốc mỡ Ngọc Tuyết, cũng là dự bị cho sau này.
Trong tông môn có nhiều cao thủ như vậy, đây là lần đầu tiên nàng lên lôi đài mà đã gặp phải một đối thủ mạnh như vậy, điều này khiến Ninh Hinh cảm thấy thực lực của mình quả nhiên không đủ.
Kể từ đó, Ninh Hinh thường xuyên đến lôi đài khiêu chiến cùng các đệ tử khác nhau, điều này khiến nàng càng quen thuộc hơn với phương thức chiến đấu giữa các tu sĩ.
Những đệ tử dùng Linh phù khi chiến đấu thường đánh bại một số đệ tử tu vi không cao, họ không mạnh lắm; kiếm tu càng lợi hại hơn, xuất kiếm một cách nhanh chóng và chính xác, rất tàn nhẫn, Ninh Hinh cũng bị một kiếm tu áp chế đánh nàng; còn tu sĩ luyện thể là loại đối thủ ưa thích của Ninh Hinh để khiêu chiến. Chiến đấu với họ hoàn toàn dựa vào sức mạnh thể chất của chính mình, do đó rất dễ kích thích chiến ý, đánh nhau thì đau nhưng rất vui vẻ; còn cùng trận pháp sư đánh nhau thì thường sẽ là khảo nghiệm trí lực rồi, những tu sĩ luyện trận pháp nói chung sẽ không cận thân chiến đấu, như vậy sẽ chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm, họ thường bố trí trận pháp để tấn công đối phương, bất quá có một khuyết điểm rất chí mạng chính là phải dành thời gian bố trí trận pháp cho nên tốc độ bố trí trận pháp cũng có thể coi là khảo nghiệm tu vi. Mấy thứ đó mỗi cái nàng đều biết một ít, cũng coi như đủ loại.
Vì Ninh Hinh thường xuyên đi khiêu chiến nên thỉnh thoảng nàng ngẫu nhiên mới lên bảo vệ lôi đài.
Bảo vệ lôi đài có nghĩa là một tu sĩ đóng quân trong lôi đài trong một ngày, sau đó bất kỳ đệ tử nào muốn lên đều có thể quyết chiến với hắn. Vì vậy nàng nhanh chóng được những người thường xuyên đến lôi đài biết đến, đồng thời nàng cũng có cái ngoại hiệu đầu tiên, kẻ cuồng lôi đài.
Trong khoảng thời gian không ngừng luận bàn với các đệ tử này, kỹ năng chiến đấu và kinh nghiệm của Ninh Hinh cũng tăng lên nhanh chóng.
Đạo quân Thanh Mộc nhìn tất cả hành động của đệ tử nhà mình trong khoảng thời gian này vẫn là rất hài lòng, hắn biết mù quáng tu luyện sẽ không có tác dụng, nhưng có một số việc cần phải tự mình tìm hiểu, cho nêndodois với việc tu luyện như thế nào, hắn cũng không có quy định cứng nhắc, chẳng qua sẽ quan sát đồ đệ tu luyện, nếu có chỗ nào không đúng hắn sẽ chỉ điểm. Ninh Hinh có tư chất, ngộ tính, tâm tích, sức chịu đựng đều rất tốt, tốc độ tu luyện cũng rất nhanh, quan sát hồi lâu, Đạo quân Thanh Mộc cảm thấy đồ đệ của mình rất có thiên phú trong trận pháp.
Đây là kỹ năng khác của Đạo quân Thanh Mộc, ngoài việc chế được luyện đan, hắn còn là một Trận Pháp sư Bát phẩm.
Tu sĩ sẽ gặp đủ thứ trên con đường tu luyện, cần phải không ngừng tìm hiểu mọi thứ có thể đề cao tu vi của mình, trong đó hấp dẫn nhất là thăm dò những thứ còn sót lại trong động phủ của những tiền bối đi trước. Những động phủ này có thể được tu sĩ nào đó để lại trước khi phi thăng, hoặc có thể được để lại trước khi họ qua đời. Mặc kệ thế nào đi nữa, những động phủ chưa được phát hiện này có sức hấp dẫn chí mạng với tu sĩ, bởi vì, ít nhiều các tiền bối sẽ lưu lại thứ gì đó cho người có cơ duyên, hoặc là linh đan, hoặc là Bảo Khí, hoặc là công pháp truyền thừa.
Muốn tiến vào động phủ phải thông qua rất nhiều khảo nghiệm, ngoài động phủ cơ bản đều có trận pháp thủ hộ, cái này thì cần Trận Pháp sư phá trận, nếu cưỡng ép tiến vào, ăn vài chiêu công kích không thì cũng làm tổn hại vật phẩm bên trong.
Trận Pháp sư cao phẩm đều thập phần nổi tiếng, nhưng có thể trở thành Trận Pháp sư cao phẩm thì vô cùng hiếm, ngoài truyền thừa, tu sĩ còn cần phải có thiên phú trận pháp. Trận Pháp sư hình thành có chút giống nhà toán học ở kiếp trước, còn Luyện Đan sư cùng Dược sư có chút giống nhà sinh hóa học, Ninh Hinh của kiếp trước rất giỏi khoa học tự nhiên, khả năng suy luận cũng khá tốt nên nàng cũng có ưu thế trong phương diện này.
Ninh Hinh đến động phủ của Đạo quân Thanh Mộc, nàng tự hỏi sư phụ muốn nàng làm gì.
“Khoảng thời gian này đến lôi đài khiêu chiến, có thu hoạch gì không?” Đạo quân Thanh Mộc chậm rãi nói, vẫn thản nhiên như trước.
"Đệ tử cảm thấy sức chiến đấu có tăng lên." Ninh Hinh nhìn Đạo quân Thanh Mộc, trả lời.
“Ngươi rất muốn tăng sức chiến đấu?”
“A, chúng ta là tu sĩ không phải không ngừng đề cao sức chiến đấu sao?” Ninh Hinh không hiểu sư phu lắm, nàng nghi hoặc hỏi.
"Tất nhiên, sức chiến đấu tu sĩ càng cao, cơ hội sống sót càng lớn." Đạo quân Thanh Mộc nói.
“Vậy sư phụ là...?” Ninh Hinh bối rối.
"Chỗ vi sư có một thứ, lấy ra để rèn luyện không tệ lắm, bất quá..." Đạo quân Thanh Mộc nhìn Ninh Hinh nói tiếp: "Ngươi có thể không ra ngoài được trong khoảng thời gian ngắn, không biết ý ngươi thế nào, nên hỏi một chút?”
Ra là vậy, nàng còn nghĩ rằng việc tu luyện của chính mình có gì đó không ổn. Sư phụ có đồ tốt như vậy, sao không lấy ra sớm?
"Đệ tử sẵn lòng," Ninh Hinh nói, như vậy nàng cũng không cần mỗi ngày đều chạy đến lôi đài rồi. Vừa dứt lời, Đạo quân Thanh Mộc đã đưa cho Ninh Hinh một miếng ngọc giản, nhìn trận pháp trong tay hắn, nàng có chút bối rối, không phải là rèn luyện nâng cao sức chiến đấu sao? Sao còn cho cả trận pháp ở đây?
"Xem một chút đi, đi nghiên cứu một chuyến, lúc ngươi đi ra ta sẽ xem ngươi đã hiểu được bao nhiêu.” Đạo quân Thanh Mộc cười nửa miệng nói: "Hôm nay chuẩn bị một chút, ngày mai ta gọi Thanh Huyền dẫn ngươi đi.”
Thanh Huyền là linh thú của Đạo quân Thanh Mộc, tu vi đã là Thập tam giai, cũng đã hóa hình. Thời điểm Ninh Hinh đến Vân Hải phong, nó đang đến Mộc Nhạc đại lục rèn luyện, nghe nói nơi này là thiên đường tu luyện của yêu tu, không nghĩ tới nó lại nguyện ý trở về. Sau khi trở về Vân Hải phong, Tiểu Hắc đi theo nó suốt ngày, như thể rất ngưỡng mộ nó, điều này để lại cho Ninh Hinh chút ghen tị, Thanh Huyền cũng là một con chim, chẳng lẽ đồng loại sẽ thu hút nhau sao?
"Vâng, sư phụ, đệ tử cáo lui." Ninh Hinh đi ra khỏi động phủ của Đạo quân Thanh Mộc. Sư phụ đã nói nàng không biết sẽ ở lại bao lâu, sau khi suy nghĩ, nàng quyết định truyền âm cho Hạ Thiên Vượng, nói với hắn nàng có việc phải làm trong khoảng thời gian này, nếu hắn có thắc mắc gì, cứ việc truyền âm cho nàng, không cần phải đi tìm khắp nơi. Sau khi quen biết Hạ Thiên Vượng, Ninh Hinh thường xuyên cùng hắn làm nhiệm vụ tông môn.
Ninh Hinh trở lại động phủ, đặt đồ vật nàng thường dùng vào vòng tay trữ vật, sau đó lại nghĩ đến lời sư phụ đã nói có thể tăng sức chiến đấu.
"Tiền bối, chúng ta đi đâu vậy? Xuất môn sao?" Ninh Hinh hỏi Thanh Huyền.
Thanh Huyền nhìn Ninh Hinh: "Đạo quân không phải đã nói cho ngươi biết ngươi đi đâu sao? Ngươi không cần rời khỏi tông môn, chỉ là ở phía dưới Vân Hải phong mà thôi." Xung quanh đỉnh Vân Hải có mấy ngọn núi thấp hơn, chẳng mấy chốc đã đến nơi, trên các đỉnh núi này hầu như không có gì, Ninh Hinh nhìn không gian rộng lớn xung quanh, nghi hoặc nhìn Thanh Huyền.
Thanh Huyền liếc nhìn Ninh Hinh, rất kiêu ngạo bay lên không trung, niệm chú vài câu rồi nhanh chóng ném vài thứ lên đỉnh, Ninh Hinh còn chưa nhìn rõ đó là thứ gì mà nó đã bay đến người Ninh Hinh.
"Đây là Dung Hợp trận Tam phẩm do Đạo quân luyện chế. Bên trong bao trùm hầu hết tất cả các trận pháp Tam phẩm. Ngươi có thể đi ra sau khi giải xong tất cả các trận pháp. Nhân tiện, trận pháp này thỉnh thoảng sẽ phát ra công kích mỗi ngày. Ngươi giải trận càng nhiều thì công kích càng mạnh mẽ, thời gian cũng càng lâu, chúc ngươi may mắn." Nói xong hắn đẩy Ninh Hinh vào trong trận pháp rồi rời đi cùng Tiểu Hắc mà không thương tiếc.
Về sau, Ninh Hinh ở lại trong trận không ngừng học trận, giải trận, chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.