Chương 1: Khởi Đầu
Đạm Đạm Trúc Quân
31/08/2023
Trong không gian tối đen như mực, Ninh Hinh dần dần tỉnh lại, lúc đầu nàng chỉ có thể tỉnh lại trong chốc lát, sau đó thời gian tỉnh táo lại bắt đầu tăng lên.
Khi nàng có thể suy nghĩ thì nàng mới phát hiện nàng không biết mình đang ở đâu, lúc này nàng đã có không còn thân thể mà chỉ là một đám trong suốt trôi nổi trong không trung.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nàng đã chết? Linh hồn đã rời khỏi cơ thể?
Ninh Hinh sợ hãi kêu lên, nàng cố gắng hồi tưởng lại, sau khi tách khỏi những người đồng hành cùng mình, nàng đã đến một điểm du lịch, đã nhìn thấy rất nhiều người chạy về phía hang động, họ nói rằng đã phát hiện được một ngôi mộ lớn nào đó.
Vì tâm lý số đông và cũng vì muốn mở mang một chút kiến thức về các hoạt động khảo cổ hiện đại nên nàng cũng đi theo, khi vào hang thì đã có cảnh sát vũ trang bảo vệ an ninh ở đó rồi, họ nói rằng khách du lịch không được phép vào và xem.
Nhìn nhìn xong thấy cũng không có gì thú vị nên liền định bỏ đi, nhưng rồi không hiểu sao, hang động bắt đầu rung chuyển dữ dội, xung quanh vang lên những tiếng la hét, rồi sau đó chỉ còn nghe thấy các loại tiếng sụp đổ và va chạm.
Trong ý thức cuối cùng lúc đó dường như nàng nhìn thấy một tảng đá khổng lồ đang bay về phía mình, sau đó thì sao? Xem ra không có sau đó, khi tỉnh lại nàng đã như thế này rồi. . . .
“Aii, chết rồi cũng tốt!” Ninh Hinh thở dài, dù sao thì kiếp trước nàng cũng chỉ là một người bình thường, mỗi ngày đều sống từng bước một, đến chết cũng không có gì để lưu luyến.
Từ khi còn nhỏ, thành thích của nàng vẫn luôn trung bìnhm chưa từng làm học sinh ưu tú, nhưng cũng chưa bao giờ bị bỏ lại qua xa, người trong nhà thì cũng chẳng yêu cầu gì nhiều, điều này khiến nàng hình thành cái tính cách bây giờ, không nghĩ đến việc tranh giành vị trí đầu tiên bao giờ!
Nàng cũng từng có ước mơ riêng của mình, nhưng sau vài năm vật lộn trong xã hội, những cái lí tưởng và khát vọng gì đó đã sớm không còn nữa rồi. Bây giờ nàng đã thành loại trên thì không bằng, dưới thì có thừa. Cái tính đó của con người cũng khiến cô lười thay đổi.
Cuộc sống như vậy có lẽ có chút đơn điệu nhưng Ninh Hinh cũng chẳng cảm thấy có gì không tốt, kỳ thực cũng bình thường thôi. Nàng thường tự an ủi mình rằng người ngoài nhìn vào sẽ thấy hâm mộ, nhưng nếu để mình tự trải nghiệm thì chức chắc sẽ tốt như trong tưởng tượng.
Nhưng mỗi đêm dài không người, nàng vẫn cảm thấy trong lòng có chút bối rối, nàng muốn đấu tranh vì một thứ gì đó, nhưng lại không biết phải đấu tranh như thế nào.
Có lẽ là do đầu óc, hoặc có thể là do khao khát thường trực trong lòng mà có thể bình thường nàng không nhận ra, nhưng từ lâu trong lòng nàng đã tồn tại một phiên bản điên rồ của chính mình. Nàng vậy mà đã đồng ý lời mời của một người bạn cùng nhau đi thám hiểm.
Lần này bước ra ngoài thế giới đã khiến nàng bị mắc kẹt trong không gian đen tối này.
Ninh Hinh nghĩ rằng hiện tại mình đã chết, hẳn là gặp phải động đất, đoán chừng sơn động kia cũng đã bị vùi lấp rồi, cũng không biết đã chết bao nhiêu người? Đi ra ngoài du lịch cũng gặp được động đất, nàng cũng thật quá xui xẻo đi.
"Linh hồn của ta đã rời khỏi cơ thể rồi à?" Ninh Hinh không ngừng đi lại trong không gian, nàng đã thăm dò gần mỗi một chỗ có trong không gian này, và cho ra kết luận rằng mình không thể rời khỏi nơi này.
Thời gian trôi qua, Ninh Hinh càng ngày càng bực bội, người chết không phải nên được đi đầu thai hay sao? Tại sao nàng còn bị nhốt ở đây? Chẳng lẽ do nhân phẩm của nàng có vấn đề?
Nàng cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý mà, ông trời phù hộ, thả nàng ra ngoài đi, Ninh Hinh chỉ cần có thời gian liền cầu nguyện, suốt ngày ở nơi như vậy quả thật sẽ khiến cho người ta tuyệt vọng.
Nhưng may mắn thay, qua một khoảng thời gian ngắn, trong không gian đã dần xuất hiện một chút ánh sáng rồi, cuối cùng cũng không còn phải ở lại nơi chỉ có bóng tối vô tận này.
Về sau nàng lại phát hiện ra, những đốm sáng này hình như có lợi đối với nàng, khi đốm sáng bắt đầu xuất hiện Ninh Hinh liền bay tới bên cạnh nó, tại nơi sáng sủa sẽ không khiến nàng cảm thấy chán nản.
Có một lần nàng buồn chán đã đưa tay nắm lấy một đốm sáng, nàng phát hiện điểm sáng đó sẽ nhập vào linh hồn mình, cảm nhận một lát cũng không thấy có vấn đề gì, cho nên khi tỉnh dậy nàng sẽ nắm lấy càng nhiều đốm sáng hơn.
Càng ngày càng có nhiều ánh sáng tiến vào, cơ thể lại bắt đầu chắc chắn hơn và dần dần có được hình dạng nhất định, Ninh Hinh cảm thấy càng ngày càng thoải mái, tay nắm đốm sáng cũng càng thêm hăng say hơn, trực giác đã nói cho nàng biết những điểm sáng này càng hấp thụ nhiều thì sẽ càng tốt với nàng.
Cứ như vậy, Ninh Hinh cảm thấy năng lượng của mình càng ngày càng tốt, thời gian tỉnh táo càng ngày càng dài, nàng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa và bắt đầu có cảm giác sảng khoái nhất định.
Dần dần nàng có thể nghe thấy một số âm thanh, mặc dù không rõ ràng nhưng khiến nàng rất phấn khích, nếu có âm thanh thì chắc chắn có người ở bên cạnh, điều này có nghĩa là nàng vẫn còn cơ hội rời khỏi cái không gian này??
Nhận thức được điều này, Ninh Hinh có chút hung hãn nắm lấy điểm sáng xung quanh mình, nàng nghĩ rằng chỉ cần hút đủ điểm sáng thì mình nhất định có thể thoát ra ngoài.
Thời gian dần trôi qua, linh hồn của Ninh Hinh dần dần thành hình một đứa bé, không gian màu đen dần dần trở nên chen chúc, nhìn hình dạng linh hồn hiện tại của nàng, Ninh Hinh cảm thấy rất khó hiểu, nàng rốt cuộc là bị đày đến cái nơi nào nữa?
“Bảo bối, sao hôm nay ngoan thế?” Đây là câu nói đầu tioeen mà Ninh Hinh nghe rõ ràng.
“Ta là vừa đầu thai sao? Bây giờ đang trong bụng mẹ?” Ninh Hinh lầm bầm lầu bầu nói.
Về sau đối với những ấm thanh bên ngoài đó nàng càng ngày càng nghe rõ ràng hơn.
“Còn hai tháng nữa tiểu chủ tử sẽ được sinh ra.” Một người có vẻ không còn trẻ lắm nói.
“Đúng vậy, bảo bối rất nhanh sẽ sinh ra rồi.” Một giọng nữ dịu dàng, ôn nhu vang lên: “Ngươi đã chuẩn bị đủ thứ mà đứa trẻ này cần chưa?”
“Phu nhân, người yên tâm, đồ của tiểu chủ tử sớm đã được chuẩn bị xong rồi, lúc trước người đã kiểm tra qua rồi mà.”
“Ngươi xem, lúc nào ta cũng lo lắng, sợ mình chuẩn bị chưa tốt.”
“Phu nhân lo quá sẽ loạn!”
Mỗi lần nghe cuộc trò chuyện, Ninh Hinh đều đoán được bây giờ nàng hẳn là đang ở trong bụng mẫu thân, điều này khiến nàng đỡ lo lắng hơn nhiều, nàng có ký ức về kiếp trước, có lẽ là cái kiểu bào thai xuyên không hay được đề cập trong tiểu thuyết.
Không ngờ rằng nàng có thể xuyên không, nên nói là nàng may mắn hay xui xẻo đây?
Phu nhân? Tiểu chủ tử? Xưng hô cổ đại à! Gia cảnh có vẻ không tệ lắm, điều này càng làm nàng yên tâm hơn.
Sau đó mỗi ngày Ninh Hinh tỉnh giấc đều sẽ hấp thụ đốm sáng, cái giọng nói ôn thu kia dường như biết được lúc nào nàng tỉnh mà mỗi lần nàng hấp thụ đốm sáng nó đều vang lên.
Thỉnh thoảng nàng sẽ tương tác với mẫu thân, đá nàng một cước, điều này sẽ khiến mẫu thân kích động, mà Ninh Hinh càng đá càng hăng rồi, đương nhiên lần nào nàng cũng chú ý lực đá rồi.
Thời gian trôi qua thật chậm rãi, chớp mắt đã đến ngày nàng được sinh ra!
Ninh Hinh cảm giác được chính mình bị đè xuống thật kịch liệt, nàng cũng biết mình muốn được sinh nên dùng sức muốn nhanh chóng thoát ra, để giảm bớt nỗi đau cho mẫu thân.
“Phu nhân mạnh lên, hài tử sắp ra tới rồi!”
“Thấy đầu rồi, đứa nhỏ ra rồi, phu nhân là một vị tiểu thư!” Một âm thanh kinh hỉ vang lên.
Cuối cùng cũng ra, nàng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được cơ hội tái sinh này, mọi chuyện đều có thể làm lại được, với ký ức kiếp trước, có thể coi mình là người chiến thắng ngay từ vạch xuất phát. Nàng sẽ không đần độn giống kiếp trước nữa rồi!
Khi nàng có thể suy nghĩ thì nàng mới phát hiện nàng không biết mình đang ở đâu, lúc này nàng đã có không còn thân thể mà chỉ là một đám trong suốt trôi nổi trong không trung.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nàng đã chết? Linh hồn đã rời khỏi cơ thể?
Ninh Hinh sợ hãi kêu lên, nàng cố gắng hồi tưởng lại, sau khi tách khỏi những người đồng hành cùng mình, nàng đã đến một điểm du lịch, đã nhìn thấy rất nhiều người chạy về phía hang động, họ nói rằng đã phát hiện được một ngôi mộ lớn nào đó.
Vì tâm lý số đông và cũng vì muốn mở mang một chút kiến thức về các hoạt động khảo cổ hiện đại nên nàng cũng đi theo, khi vào hang thì đã có cảnh sát vũ trang bảo vệ an ninh ở đó rồi, họ nói rằng khách du lịch không được phép vào và xem.
Nhìn nhìn xong thấy cũng không có gì thú vị nên liền định bỏ đi, nhưng rồi không hiểu sao, hang động bắt đầu rung chuyển dữ dội, xung quanh vang lên những tiếng la hét, rồi sau đó chỉ còn nghe thấy các loại tiếng sụp đổ và va chạm.
Trong ý thức cuối cùng lúc đó dường như nàng nhìn thấy một tảng đá khổng lồ đang bay về phía mình, sau đó thì sao? Xem ra không có sau đó, khi tỉnh lại nàng đã như thế này rồi. . . .
“Aii, chết rồi cũng tốt!” Ninh Hinh thở dài, dù sao thì kiếp trước nàng cũng chỉ là một người bình thường, mỗi ngày đều sống từng bước một, đến chết cũng không có gì để lưu luyến.
Từ khi còn nhỏ, thành thích của nàng vẫn luôn trung bìnhm chưa từng làm học sinh ưu tú, nhưng cũng chưa bao giờ bị bỏ lại qua xa, người trong nhà thì cũng chẳng yêu cầu gì nhiều, điều này khiến nàng hình thành cái tính cách bây giờ, không nghĩ đến việc tranh giành vị trí đầu tiên bao giờ!
Nàng cũng từng có ước mơ riêng của mình, nhưng sau vài năm vật lộn trong xã hội, những cái lí tưởng và khát vọng gì đó đã sớm không còn nữa rồi. Bây giờ nàng đã thành loại trên thì không bằng, dưới thì có thừa. Cái tính đó của con người cũng khiến cô lười thay đổi.
Cuộc sống như vậy có lẽ có chút đơn điệu nhưng Ninh Hinh cũng chẳng cảm thấy có gì không tốt, kỳ thực cũng bình thường thôi. Nàng thường tự an ủi mình rằng người ngoài nhìn vào sẽ thấy hâm mộ, nhưng nếu để mình tự trải nghiệm thì chức chắc sẽ tốt như trong tưởng tượng.
Nhưng mỗi đêm dài không người, nàng vẫn cảm thấy trong lòng có chút bối rối, nàng muốn đấu tranh vì một thứ gì đó, nhưng lại không biết phải đấu tranh như thế nào.
Có lẽ là do đầu óc, hoặc có thể là do khao khát thường trực trong lòng mà có thể bình thường nàng không nhận ra, nhưng từ lâu trong lòng nàng đã tồn tại một phiên bản điên rồ của chính mình. Nàng vậy mà đã đồng ý lời mời của một người bạn cùng nhau đi thám hiểm.
Lần này bước ra ngoài thế giới đã khiến nàng bị mắc kẹt trong không gian đen tối này.
Ninh Hinh nghĩ rằng hiện tại mình đã chết, hẳn là gặp phải động đất, đoán chừng sơn động kia cũng đã bị vùi lấp rồi, cũng không biết đã chết bao nhiêu người? Đi ra ngoài du lịch cũng gặp được động đất, nàng cũng thật quá xui xẻo đi.
"Linh hồn của ta đã rời khỏi cơ thể rồi à?" Ninh Hinh không ngừng đi lại trong không gian, nàng đã thăm dò gần mỗi một chỗ có trong không gian này, và cho ra kết luận rằng mình không thể rời khỏi nơi này.
Thời gian trôi qua, Ninh Hinh càng ngày càng bực bội, người chết không phải nên được đi đầu thai hay sao? Tại sao nàng còn bị nhốt ở đây? Chẳng lẽ do nhân phẩm của nàng có vấn đề?
Nàng cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý mà, ông trời phù hộ, thả nàng ra ngoài đi, Ninh Hinh chỉ cần có thời gian liền cầu nguyện, suốt ngày ở nơi như vậy quả thật sẽ khiến cho người ta tuyệt vọng.
Nhưng may mắn thay, qua một khoảng thời gian ngắn, trong không gian đã dần xuất hiện một chút ánh sáng rồi, cuối cùng cũng không còn phải ở lại nơi chỉ có bóng tối vô tận này.
Về sau nàng lại phát hiện ra, những đốm sáng này hình như có lợi đối với nàng, khi đốm sáng bắt đầu xuất hiện Ninh Hinh liền bay tới bên cạnh nó, tại nơi sáng sủa sẽ không khiến nàng cảm thấy chán nản.
Có một lần nàng buồn chán đã đưa tay nắm lấy một đốm sáng, nàng phát hiện điểm sáng đó sẽ nhập vào linh hồn mình, cảm nhận một lát cũng không thấy có vấn đề gì, cho nên khi tỉnh dậy nàng sẽ nắm lấy càng nhiều đốm sáng hơn.
Càng ngày càng có nhiều ánh sáng tiến vào, cơ thể lại bắt đầu chắc chắn hơn và dần dần có được hình dạng nhất định, Ninh Hinh cảm thấy càng ngày càng thoải mái, tay nắm đốm sáng cũng càng thêm hăng say hơn, trực giác đã nói cho nàng biết những điểm sáng này càng hấp thụ nhiều thì sẽ càng tốt với nàng.
Cứ như vậy, Ninh Hinh cảm thấy năng lượng của mình càng ngày càng tốt, thời gian tỉnh táo càng ngày càng dài, nàng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa và bắt đầu có cảm giác sảng khoái nhất định.
Dần dần nàng có thể nghe thấy một số âm thanh, mặc dù không rõ ràng nhưng khiến nàng rất phấn khích, nếu có âm thanh thì chắc chắn có người ở bên cạnh, điều này có nghĩa là nàng vẫn còn cơ hội rời khỏi cái không gian này??
Nhận thức được điều này, Ninh Hinh có chút hung hãn nắm lấy điểm sáng xung quanh mình, nàng nghĩ rằng chỉ cần hút đủ điểm sáng thì mình nhất định có thể thoát ra ngoài.
Thời gian dần trôi qua, linh hồn của Ninh Hinh dần dần thành hình một đứa bé, không gian màu đen dần dần trở nên chen chúc, nhìn hình dạng linh hồn hiện tại của nàng, Ninh Hinh cảm thấy rất khó hiểu, nàng rốt cuộc là bị đày đến cái nơi nào nữa?
“Bảo bối, sao hôm nay ngoan thế?” Đây là câu nói đầu tioeen mà Ninh Hinh nghe rõ ràng.
“Ta là vừa đầu thai sao? Bây giờ đang trong bụng mẹ?” Ninh Hinh lầm bầm lầu bầu nói.
Về sau đối với những ấm thanh bên ngoài đó nàng càng ngày càng nghe rõ ràng hơn.
“Còn hai tháng nữa tiểu chủ tử sẽ được sinh ra.” Một người có vẻ không còn trẻ lắm nói.
“Đúng vậy, bảo bối rất nhanh sẽ sinh ra rồi.” Một giọng nữ dịu dàng, ôn nhu vang lên: “Ngươi đã chuẩn bị đủ thứ mà đứa trẻ này cần chưa?”
“Phu nhân, người yên tâm, đồ của tiểu chủ tử sớm đã được chuẩn bị xong rồi, lúc trước người đã kiểm tra qua rồi mà.”
“Ngươi xem, lúc nào ta cũng lo lắng, sợ mình chuẩn bị chưa tốt.”
“Phu nhân lo quá sẽ loạn!”
Mỗi lần nghe cuộc trò chuyện, Ninh Hinh đều đoán được bây giờ nàng hẳn là đang ở trong bụng mẫu thân, điều này khiến nàng đỡ lo lắng hơn nhiều, nàng có ký ức về kiếp trước, có lẽ là cái kiểu bào thai xuyên không hay được đề cập trong tiểu thuyết.
Không ngờ rằng nàng có thể xuyên không, nên nói là nàng may mắn hay xui xẻo đây?
Phu nhân? Tiểu chủ tử? Xưng hô cổ đại à! Gia cảnh có vẻ không tệ lắm, điều này càng làm nàng yên tâm hơn.
Sau đó mỗi ngày Ninh Hinh tỉnh giấc đều sẽ hấp thụ đốm sáng, cái giọng nói ôn thu kia dường như biết được lúc nào nàng tỉnh mà mỗi lần nàng hấp thụ đốm sáng nó đều vang lên.
Thỉnh thoảng nàng sẽ tương tác với mẫu thân, đá nàng một cước, điều này sẽ khiến mẫu thân kích động, mà Ninh Hinh càng đá càng hăng rồi, đương nhiên lần nào nàng cũng chú ý lực đá rồi.
Thời gian trôi qua thật chậm rãi, chớp mắt đã đến ngày nàng được sinh ra!
Ninh Hinh cảm giác được chính mình bị đè xuống thật kịch liệt, nàng cũng biết mình muốn được sinh nên dùng sức muốn nhanh chóng thoát ra, để giảm bớt nỗi đau cho mẫu thân.
“Phu nhân mạnh lên, hài tử sắp ra tới rồi!”
“Thấy đầu rồi, đứa nhỏ ra rồi, phu nhân là một vị tiểu thư!” Một âm thanh kinh hỉ vang lên.
Cuối cùng cũng ra, nàng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được cơ hội tái sinh này, mọi chuyện đều có thể làm lại được, với ký ức kiếp trước, có thể coi mình là người chiến thắng ngay từ vạch xuất phát. Nàng sẽ không đần độn giống kiếp trước nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.