Mộc Tiên Truyện

Chương 14: Ký Sự Tu Luyện Trong Tộc 6

Đạm Đạm Trúc Quân

05/09/2023

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Mục Dương nhìn hai nữ nhi trừng mắt lẫn nhau có chút chật vật, hắn không bao giờ nghĩ đến nữ nhi ôn nhu dịu dàng của hắn lại có một mặt như vậy, hắn biết rõ cả hai có mâu thuẫn nhưng không ngờ đã đến mức phải ra tay.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Không biết trong phủ không được đánh nhau sao?" Mục Dương tức giận nói.

Khi Mục Ninh Nguyệt nhìn thấy các trưởng lão trong tộc tới đây, nàng biết đã lớn chuyện, đồng thời nàng cũng nhận ra chính mình là người ra tay trước, nhưng cũng khá tốt, phụ thân nhất định sẽ đứng về phía nàng, về điểm này nàng rất tự tin.

“Tỷ tỷ thấy Mục Ninh Hinh đánh ta nên mới đánh nàng.” Ninh Hạo lập tức cáo trạng  

"Mục Ninh Hinh, ngươi làm sao vậy, ngươi không biết phải yêu thương huynh đệ tỷ muội sao? Nương ngươi dạy ngươi như thế nào."

Nhìn thấy Ninh Hinh bị mắng, Ninh Hạo rất cao hứng, quả nhiên phụ thân vẫn yêu thương hắn và tỷ tỷ hơn.

“Không phải, là Ninh Hạo đánh ta trước, sau đó tỷ tỷ mới đánh Ninh Hạo.” A Ý ở bên cạnh lo lắng nói.

"Mục Dương, chúng ta hãy nghe bọn nhỏ nói gì đi. Ta không cảm thấy Ninh Hinh là đứa trẻ thích gây rắc rối." Trưởng lão ở bên cạnh nói.

"Nương dạy ta như thế nào cũng không nhọc người hao tâm tổn trí, nhưng ta chắc chắn là người đã không dạy dỗ được bọn họ. A Ý mới bốn tuổi đã bị Ninh Hạo đánh, ngươi cảm thấy không việc gì sao? Ngươi thấy ta cùng Mục Ninh Nguyệt đánh nhau, lại trách ta không yêu thương huynh đệ tỷ muội, sao người không thấy được Mục Ninh Nguyệt tu vi cao hơn ta, lớn tuổi hơn ta? Sao ngươi không nói nàng không biết yêu thương huynh đệ tỷ muội đi?” Ninh Hinh bình tĩnh nói.

Khi nhìn thấy tỷ đệ Ninh Nguyệt bị đánh, Mục Dương lo lắng đến mức quên mất tỷ đệ Ninh Hinh cũng bị thương.

Ninh Hinh sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của tỷ đệ Ninh Nguyệt lúc đó và nàng cũng sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt của Mục Dương, mà thôi, không có phụ thân thì không có, chẳng ra làm sao.

"Vậy ngươi cũng không nên ra tay." Mục Dương tiếp tục nói.

“Không ra tay, có lẽ người không biết bảo bối Ninh Nguyệt của người động tay trước, nếu ta không ra tay chẳng lẽ đứng đó để nàng đánh sao? Hay là người cho rằng ta không được động thủ với nàng, vì dù sao trong lòng người cũng chỉ có một nữ nhi?” Ninh Hinh chế giễu.

"Đối mặt với hai tỷ đệ này người luôn quên hỏi chuyện gì đã xảy ra. Người luôn định tội ta và Ninh Ý trước, sau đó người mới yên tâm trước mặt bọn chúng dạy cho chúng ta một bài học."



Sau khi nghe Ninh Hinh nói, các trưởng lão Mục gia tuy rằng trên mặt không nhìn ra được cái gì, nhưng trong lòng cũng cảm thấy Mục Dương đã đi quá xa, thành kiến đối với hắn cũng tăng lên.

Mục Dương nhìn đại nữ nhi đáng thương của mình, rồi nhìn tiểu nữ nhi bướng bỉnh có phần hung hãn hắn cảm thấy đau đầu.

"Các ngươi lần này dám đánh nhau trong phủ, đã phạm phải gia quy, phải bị trừng phạt." Mục Dương còn chưa kịp nói xong, Tạ Như Ý liền nước mắt chạy vào.

Nhìn nữ nhi đầy vết bầm tím, nước mắt nàng không cầm được. Sau đó nàng lại đập đầu với Ninh Hinh, mơ hồ nói: "Tiểu thư, xin hãy để Ninh Nguyệt đi, nàng chỉ là lo lắng cho đệ đệ, ngươi không cần chấp nhặt với nàng.” Đem bộ mặt yếu ớt diễn ra cũng thật trọn vẹn đấy.

"Ngươi đứng dậy trước đi, nàng là tiểu bối." Mục Dương vội vàng đỡ Tạ Như Ý đứng dậy.

Ninh Hinh nhìn Tạ thị diễn trò với vẻ mặt mỉa mai, Mục Dương cũng không nhịn được vẻ đau lòng trên mặt hắn.

"Tiểu bối gì? Nàng căn bản chỉ là thị thiếp, đủ tư cách làm trưởng bối của ta sao? Phụ thân, người dường như đã quên hết mọi quy củ của Mục gia?"

"Ninh Hinh, ngươi ra tay tỷ đệ, phạt ngươi đến Tư Quá nhai ba tháng." Mục Dương vừa nói lời này, mọi người xung quanh đều sửng sốt, như thể không thể chấp nhận nó.

Ninh Hinh đau lòng, hai mắt nàng đỏ hoe, chăm chú nhìn Mục Dương.

Mục Dương có lẽ cảm thấy hình phạt quá nặng nên sau đó nói: "Đây là ngươi lần đầu phạm phải, vậy thì cứ đi một tháng đi."

"Ta không phục."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói rằng ta không phục, ra tay trong Mục phủ, xác thực là ta đã vi phạm gia quy đúng là nên bị trừng phạt, nhưng còn Mục Ninh Nguyệt thì sao? Nàng là người ra tay trước, ở đây có nhiều người như vậy, ai cũng có thể hỏi. Còn nữa, Mục Ninh Hạo đánh Ninh Ý, có phải ngươi nên nhắc đến không? Khi nào mà hài tử của thị thiếp trong Mục phủ có thể động thủ với đích nữ, trưởng tử vậy? Người vẫn còn thiên vị bọn họ mà bất công với chúng ta?”

“Ngươi…” Mục Dương vừa có chút tức giận vừa có chút xấu hổ, đặc biệt là bị nữ nhi tố cáo trước mặt một số trưởng lão Mục gia.

"Ta nói có sai không? Là người ngươi có thể không công bằng, nhưng làm việc thì ngươi nên công bằng đấy. Mấy vị thúc thúc bá bá nghĩ sao?"



Bỗng dưng bị điểm danh nên các trưởng lão hiện tại có chút xấu hổ, bọn họ đều cho rằng Ninh Hinh quá lợi hại, trực tiếp kéo bọn họ vào chiến trường.

"Các trưởng lão không cần khó xử, Ninh Nguyệt sẵn sàng chịu phạt."

"Khó xử sao? Các trưởng lão Mục phủ không phải luôn xử lý phân tranh gia tộc hay sao?” La Tĩnh rời khỏi Mục phủ mấy ngày, quay lại liền nhìn thấy cảnh tượng này.

La Tĩnh chậm rãi đi tới, "Trưởng lão cảm thấy trừng phạt một thứ nữ rất khó?"

"Không, không, chúng ta chỉ đang nghĩ cách trừng phạt thôi"

"Là như thế này sao, ta vừa mới hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra rồi, Mục Dương, ngươi hình như chỉ trừng phạt Ninh Hinh, còn bọn họ hình như ngươi đã quên rồi?" La Tĩnh nhìn về phía Tạ Như Ý.

"Bất quá tất cả bọn họ đều ra tay nên việc chỉ trừng phạt một người trong số họ cũng thật vô nghĩa. Nếu ngươi muốn trừng phạt họ thì hãy cùng phạt. Gia quy Mục phủ không phải để trưng bày, các trưởng lão nói có đúng không?"

"Phu nhân, thân thể Nguyệt nhi bị thương, không thích hợp đi Tư Quá nhai." Tạ thị vội vàng nói: "Phu nhân tức giận thì xin hãy phạt ta."

"Phạt ngươi, tại sao ta phải trừng phạt ngươi? Ngươi đã làm gì sai? Ngươi đang nói gì đấy? Ngươi chỉ là một thị thiếp. Ai cho ngươi quyền chen vào lúc ta Mục phu nhân đang nói chuyện với trưởng lão Mục gia?" Uy áp từ Kim đan trung kỳ của mẫu thân trực tiếp hướng đến Tạ thị. Tạ Như Ý lập tức ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

"Phu nhân, người đang làm gì vậy?" Mục Dương lập tức giúp Tạ Như Ý ngăn chặn uy áp lên nàng.

"Không có gì, ta chỉ là cảm thấy trưởng nữ đã bị trừng phạt, không trừng phạt hài tử của thị thiếp kia cũng thật không có đạo lý." Mẫu thân chậm rãi nói. “Ta nghe nói vết thương trên mặt Ý nhi là do Ninh Hạo gây ra. Ta nghĩ nó còn nhỏ nên có thể cùng Hinh nhi đến Tư Quá nhai một tháng, còn Ninh Nguyệt thì đi ba tháng đi.”

“Không thể.” Giọng nói Mục Dương vang lên.

"Không thể? Ta nhớ ngươi từng nói nên uốn nắn hành vi của chúng khi chúng còn nhỏ, nếu không khi lớn lên khó mà thay đổi. Mục Ninh Nguyệt ngang nhiên coi thường quy củ Mục gia. Trước tiên là động thủ trong phủ, ngươi không khiển trách là đến chỗ tộc trưởng. Đối với việc xử phạt này ngươi lại không nói gì. Một số việc đừng làm quá phận, cứ coi như ngươi không quan tâm đích thứ, nhưng Mục phủ vẫn quan tâm đấy, các ngươi nói có đúng không?”

“Đúng vậy, Mục Dương, phu nhân nói rất đúng! Lần này là tỷ đệ Ninh Nguyệt sai, đệ tử Mục gia ở đây đều nhìn thấy, ngươi cũng không nên xử sự bất công như thế.” Đại trưởng lão nói.

“Ta không có ý này, chẳng qua là xử phạt có chút nặng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mộc Tiên Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook