Chương 62: Xuất Phát Đến Thiên Nhạc Tông
Đạm Đạm Trúc Quân
14/09/2023
"Ngươi là ai? Nhìn thấy sư huynh sư tỷ nội phong, không biết chào hỏi thế nào sao?" Giọng nói của Hàn Nhu đột nhiên vang lên, nàng vừa bước vào phòng đã nhìn thấy nữ đệ tử, nữ đệ tử này chẳng qua lúc bọn họ vào phòng chỉ nhìn nhìn, về sau cũng không thèm chào hỏi, chỉ lo ăn, Mộ Dung sư huynh cơ bản không giao tiếp với các nữ đệ tử khác, mọi người trong Thiên Nhất tông cũng đều biết, vậy mà ở đâu có người đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn ăn cùng Mộ Dung sư huynh, bây giờ nàng rất không vui, như thể có người đã đoạt đi thứ nàng yêu quý.
Thấy Ninh Hinh không để ý tới Hàn Nhu, tiếp tục ăn, Mộ Dung Hiên đành phải nói: "Để ta, ta còn chưa giới thiệu với ngươi, đây là Mục Phong sư muội, còn đây là Hạ Thiên Vượng sư đệ. Ba vị này là Hàn sư tỷ, Triệu sư huynh, Lý sư đệ đến từ Đan Đỉnh Phong." Hắn nhanh chóng nói, đệ tử ngoại phong tốt nhất đừng khiêu khích đệ tử nội phong, ai biết bọn họ có để trong lòng hay không?
Hàn Nhu liếc nhìn Mộ Dung Huyên, không để ý đến Hạ Thiên Vượng, nói với Ninh Hinh, giọng có chút hung hãn: "Mục Phong, Mục gia?"
"Họ mục liền là Mục gia? Lại nói, ta là cái gì cũng không liên quan đến ngươi." Ninh Hinh trợn mắt nhìn Hàn Nhu, không ngờ nhiều năm như vậy, nàng vẫn không có đầu óc chút nào.
“Này, ngươi đang nói cái gì vậy?” Nam đệ tử ngồi trên ghế lớn tiếng nói với Ninh Hinh.
“Ngươi không hiểu sao, ta đang nói chuyện với sư tỷ này, ngươi ngắt lời cái gì?” Ninh Hinh phản bác, nàng ghét cách người khác tra hỏi mình, nó làm nàng nhớ đến Mục Dương.
"Các ngươi là đệ tử ngoại phong phải không? Ngươi không biết quy củ của Thiên Nhất tông sao? Ai cho ngươi lá gan khinh thường đệ tử thân truyền của nội phong." Hàn Nhu nhìn Ninh Hinh mỉa mai nói, xem ra, địa vị đệ tử ngoại phong không xứng đáng chút nào.
"Sư tỷ, thực xin lỗi, nàng không cố ý, chỉ là nàng không biết thôi," Hạ Thiên Vượng nhanh chóng nói.
“Cái gì mà đệ tử nội phong, đệ tử ngoại phong, chúng ta đều là đệ tử của Thiên Nhất tông, ngươi kiêu ngạo cái gì?”
“Ngươi…” Hàn Nhu không ngờ nữ đệ tử ngoại phong này lại dám công khai chống lại nàng, cho dù là ở nội phong, những năm này cũng không có người dám đắc tội nàng, sư phụ của nàng chính là Chủ Phong của Đan Đỉnh phong, một Luyện Đan sư Cửu phẩm, nàng lại có thiên phú luyện đan rất tốt, rất được sư phụ yêu thích, lại thêm là người Hàn gia, một trong Ngũ đại thế gia, đệ tử Đan Đỉnh phong bên trong cơ bản đều hữu cầu tất ứng với nàng, nào có đệ tử nội phong nào sẽ khiến nàng xấu mặt?
Mộ Dung Hiên là nhân vật xem náo nhiệt nên không ngăn cản cuộc đối đầu giữa Ninh Hinh và Hàn Nhu, hắn càng ngày càng tò mò về Ninh Hinh, đối với hắn và Hàn Nhu, nàng không có cái dáng vẻ cung kính chút nào khi gặp bọn họ, thân phận của nàng khẳng định không đơn giản, Mộ Dung Hiên khẳng định như vậy, sau khi nhận được ánh mắt cầu cứu của Hạ Thiên Vượng, không thể để sự việc trở nên nghiêm trọng hơn, hắn liền nói với Hàn Nhu: “Lần trước ta tỷ thí với Mục Phong sư muội đã làm nàng bị thương, cho nên mời nàng đi ăn lần này chủ yếu là để bồi tội.”
Hàn Nhu biết rõ hắn từng sử dụng Hỏa đao với một nữ đệ tử tỷ thí cùng hắn khiến nàng bị thương rất nặng, mặc dù biết lý do Mộ Dung Hiên mời Ninh Hinh, nhưng sắc mặt nàng không tốt lắm.
"Nàng xin lỗi ta, chuyện này coi như xong."
Nhìn Mộ Dung Hiên quay đầu về phía mình, ý tứ tựa hồ là, thấy ta đã giúp ngươi, nhanh chóng xin lỗi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, Ninh Hinh trong lòng khó chịu nhìn lại hắn: "Mộ Dung sư huynh, hôm nay ngươi đã mời khách rồi, vậy chuyện lần trước cũng đừng nhắc tới nữa, chúng ta ở đây không dây dưa nữa, được rồi, hôm nay ta ăn rất ngon dù hơi mất hứng, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn sự hào phóng của ngươi nhé. Chúng ta đi trước.” Sau đó nàng mang Tiểu Hắc cùng Hạ Thiên Vượng rời đi, cũng không để ý đến ba người còn lại.
Nhìn bóng lưng Ninh Hinh, nam đệ tử hét lớn nói: "Ngươi cũng thật cuồng vọng..."
Sau khi rời khỏi Thiên Thịnh Cư, Hạ Thiên Vượng quay lại nhìn: “Sư tỷ, ngươi nghĩ thử bọn họ có trả thù chúng ta không?"
“Chuyện nhỏ như vậy cũng không đến mức chứ, Hàn Nhu kia là kẻ không dễ đối phó, tốt nhất nên tránh xa họ ra." Ninh Hinh nói, nàng không muốn cùng kẻ ngu ngốc nói chuyện, đã gặp Hàn Nhu hai lần, cả hai lần đều khó chịu, bọn họ mà gặp lại khẳng định cũng chẳng tốt lành gì.
Gần đây khi tỷ thí với các đệ tử trên lôi đài, Ninh Hinh nhiều lần vận dụng trận pháp ngăn địch, trong chiến đấu làm như thế nào để bày trận thật nhanh, Ninh Hinh có một ý tưởng mới, cho nên nàng dự định quay lại Vân Hải phong để làm một ít nghiên cứu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự bận rộn, đến khi Ninh Hinh phục hồi tinh thần lại, đã ba tháng kể từ lần cuối nàng ghé đến phường thị tông môn. Bất quá khoảng thời gian này thu hoạch rất khả quan, nàng khắc rất nhiều trận pháp Tam phẩm, dự định bán cho Hạ Thiên Vượng.
Trên đỉnh chính của Đan Đỉnh phong, Hàn Nhu nhìn đệ tử đến báo cáo: "Sư tỷ, ta không tìm thấy nữ đệ tử ngoại phong mà ngươi nói, nhưng Hạ Thiên Vượng lại tìm được. Hắn thường xuyên thu thập pháp khí, phù lục cùng những thứ khác mà đệ tử ngoại phong không sử dụng rồi bán đi cho những tán tu.”
"Nàng núp rất kỹ, không cần tìm nữa." Hàn Nhu nói xong đưa một bình đan dược cho đệ tử, đệ tử vui vẻ cảm ơn rồi quay người rời đi. Không tìm được, nàng đã gọi mấy đệ tử ngoại môn đến giúp tìm Mục Phong, nhưng bọn họ đều nói không tìm được, chỉ tìm được đệ tử ngoại môn tên là Hạ Thiên Vượng. Ngay khi Hàn Nhu cho rằng Mục Phong là đệ tử của nội phong thì nàng nhìn thấy thông tin thân phận của nàng ở nơi nhận nhiệm vụ,, Hàn Nhu bối rối không biết Mục Phong đang trốn ở đâu.
Đối với sự xem nhẹ của Ninh Hinh mà nói, Hàn Nhu cảm thấy rất nhục nhã, cho nên khẳng định phải giáo huấn nàng một chút, tuy nhiên, đã tìm kiếm suốt ba tháng nhưng kết quả đều là không tìm được, thậm chí còn để cho Phong chủ Đan Đỉnh phong phát hiện đồ đệ hắn gần đây không lo tu luyện nên kêu nàng đến mắng cho một trận. Chính vì thế mà nàng phải kết thúc việc tìm kiếm Mục Phong, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải trong tông môn.
Ninh Hinh đến khu phường thị, tìm được Hạ Thiên Vượng, đang chuẩn bị nói cho hắn biết nàng đã có một đám trận pháp muốn cho hắn, nhưng chỉ thấy hắn nhìn xung quanh một lúc rồi nhanh chóng cất quầy hàng đi, kéo Ninh Hinh rời khỏi.
"Sao vậy? Ngươi kéo ta đi làm gì? Còn sớm như vậy." Ninh Hinh nghi hoặc nói.
"Hàn Nhu sư tỷ ở Đan Đỉnh Phong đang phái người khắp nơi đi tìm ngươi." Hạ Thiên Vượng lo lắng nói với Ninh Hinh.
"Nàng tìm ta để làm gì? Muốn trả thù? Trong môn phái không cấm các đệ tử đánh nhau sao? Cho dù nàng có thân phận cao quý, cũng không thể coi thường quy củ của tông môn.” Ninh Hinh lơ đễnh nói.
"Nếu đệ tử nội phong muốn ức hiếp đệ tử ngoại phong thì biện pháp rất nhiều. Bọn họ đương nhiên không trực tiếp đánh ngươi. Nếu nàng truyền tin, rất nhiều đệ tử sẽ giúp nàng đối phó ngươi, nàng là Luyện Đan sư, lại là đệ tử của Phong chủ sư phó, ta nghĩ rất nhiều đệ tử nguyện ý đối phó ngươi để lấy lòng nàng."
Hạ Thiên Vượng nghĩ tới vô số chiêu trò mà đệ tử nghĩ ra trong vài tháng qua. Thật khó lòng phòng bị. Họ không động thủ với ngươi, nhưng tại thời điểm ngươi làm việc lại cố ý bới móc, không có chứng cứ bọn họ làm vậy thì coi như là bẩm báo Hình Pháp đường, người ta cũng không để ý đến, huống chi Hình Pháp đường cũng toàn những kẻ không ra gì. Một đệ tử thân truyền của Phong chủ cùng một đệ tử ngoại môn, không có sư thừa, họ chọn gì lòng dạ mọi người đều biết rõ.
"Bọn họ tìm ngươi gây rắc rối?"
"Ta không sao, chỉ là không cho ta thu mua đồ vật, những thứ khác đều ổn, chỉ lo ngươi, ngày đó ngươi đã làm cho Hàn Nhu mất mặt trước mặt Mộ Dung Hiên, chắc chắn nàng sẽ không buông tha cho ngươi, mọi người trong Thiên Nhất tông đều biết nàng thích Mộ Dung sư huynh, cho dù Mục Ninh Nguyệt sư tỷ cùng Mộ Dung sư huynh nói mấy câu nàng cũng sẽ không vui.”
“Vậy nàng chính là cái đồ não tàn còn thêm háo sắc rồi, Mộ Dung Hiên kia cùng nàng đúng là một thể phiền toái.”
“Sư tỷ, tốt nhất chúng ta không nên đối đầu với Hàn sư tỷ, nếu trực tiếp đối đầu nhau, chúng ta sẽ chịu thiệt."
"Chịu thiệt? Không biết ai mới phải chịu thiệt.” Khi còn nhỏ, nàng cũng chưa bao giờ chịu thua thiệt với Mục Ninh Nguyệt, huống chi là Hàn Nhu trước mặt nàng một một cái ưu thế đều không có.
"Sư tỷ, đệ tử ngoại phong chống lại đệ tử nội phong đều nhận thiệt," Hạ Thiên Vượng yếu ớt nói, hắn cũng tò mò Mục Phong sư tỷ ở nơi nào, nhưng nàng không nhắc đến nên hắn cũng không hỏi.
"À." Đúng vậy, hiện tại nàng là đệ tử của ngoại phong nên vấn là ít xuất hiện, bằng không mấy công việc kia coi như đi tong.
"Vậy chúng ta đi nhận một nhiệm vụ đi, một nhiệm vụ dài hạn, để chúng ta không phải đối mặt trực tiếp với Hàn Nhu."
“Được, cũng lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài rèn luyện.”
Hai người họ đến nơi tiếp quản một nhiệm vụ không xác định ngày trở về, đến Thiên Nhạc tông đưa một lá thư, sau đó rời khỏi đó. Điều mà Ninh Hinh bọn nàng không biết là, sau khi họ rời đi không lâu, Hàn Nhu cùng một số đệ tử từ Đan Đỉnh Phong đã đến nơi tiếp nhận nhiệm vụ, khi Ninh Hinh xuất hiện, một số đệ tử đã đến Đan Đỉnh Phong báo tin rồi.
Thấy Ninh Hinh không để ý tới Hàn Nhu, tiếp tục ăn, Mộ Dung Hiên đành phải nói: "Để ta, ta còn chưa giới thiệu với ngươi, đây là Mục Phong sư muội, còn đây là Hạ Thiên Vượng sư đệ. Ba vị này là Hàn sư tỷ, Triệu sư huynh, Lý sư đệ đến từ Đan Đỉnh Phong." Hắn nhanh chóng nói, đệ tử ngoại phong tốt nhất đừng khiêu khích đệ tử nội phong, ai biết bọn họ có để trong lòng hay không?
Hàn Nhu liếc nhìn Mộ Dung Huyên, không để ý đến Hạ Thiên Vượng, nói với Ninh Hinh, giọng có chút hung hãn: "Mục Phong, Mục gia?"
"Họ mục liền là Mục gia? Lại nói, ta là cái gì cũng không liên quan đến ngươi." Ninh Hinh trợn mắt nhìn Hàn Nhu, không ngờ nhiều năm như vậy, nàng vẫn không có đầu óc chút nào.
“Này, ngươi đang nói cái gì vậy?” Nam đệ tử ngồi trên ghế lớn tiếng nói với Ninh Hinh.
“Ngươi không hiểu sao, ta đang nói chuyện với sư tỷ này, ngươi ngắt lời cái gì?” Ninh Hinh phản bác, nàng ghét cách người khác tra hỏi mình, nó làm nàng nhớ đến Mục Dương.
"Các ngươi là đệ tử ngoại phong phải không? Ngươi không biết quy củ của Thiên Nhất tông sao? Ai cho ngươi lá gan khinh thường đệ tử thân truyền của nội phong." Hàn Nhu nhìn Ninh Hinh mỉa mai nói, xem ra, địa vị đệ tử ngoại phong không xứng đáng chút nào.
"Sư tỷ, thực xin lỗi, nàng không cố ý, chỉ là nàng không biết thôi," Hạ Thiên Vượng nhanh chóng nói.
“Cái gì mà đệ tử nội phong, đệ tử ngoại phong, chúng ta đều là đệ tử của Thiên Nhất tông, ngươi kiêu ngạo cái gì?”
“Ngươi…” Hàn Nhu không ngờ nữ đệ tử ngoại phong này lại dám công khai chống lại nàng, cho dù là ở nội phong, những năm này cũng không có người dám đắc tội nàng, sư phụ của nàng chính là Chủ Phong của Đan Đỉnh phong, một Luyện Đan sư Cửu phẩm, nàng lại có thiên phú luyện đan rất tốt, rất được sư phụ yêu thích, lại thêm là người Hàn gia, một trong Ngũ đại thế gia, đệ tử Đan Đỉnh phong bên trong cơ bản đều hữu cầu tất ứng với nàng, nào có đệ tử nội phong nào sẽ khiến nàng xấu mặt?
Mộ Dung Hiên là nhân vật xem náo nhiệt nên không ngăn cản cuộc đối đầu giữa Ninh Hinh và Hàn Nhu, hắn càng ngày càng tò mò về Ninh Hinh, đối với hắn và Hàn Nhu, nàng không có cái dáng vẻ cung kính chút nào khi gặp bọn họ, thân phận của nàng khẳng định không đơn giản, Mộ Dung Hiên khẳng định như vậy, sau khi nhận được ánh mắt cầu cứu của Hạ Thiên Vượng, không thể để sự việc trở nên nghiêm trọng hơn, hắn liền nói với Hàn Nhu: “Lần trước ta tỷ thí với Mục Phong sư muội đã làm nàng bị thương, cho nên mời nàng đi ăn lần này chủ yếu là để bồi tội.”
Hàn Nhu biết rõ hắn từng sử dụng Hỏa đao với một nữ đệ tử tỷ thí cùng hắn khiến nàng bị thương rất nặng, mặc dù biết lý do Mộ Dung Hiên mời Ninh Hinh, nhưng sắc mặt nàng không tốt lắm.
"Nàng xin lỗi ta, chuyện này coi như xong."
Nhìn Mộ Dung Hiên quay đầu về phía mình, ý tứ tựa hồ là, thấy ta đã giúp ngươi, nhanh chóng xin lỗi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, Ninh Hinh trong lòng khó chịu nhìn lại hắn: "Mộ Dung sư huynh, hôm nay ngươi đã mời khách rồi, vậy chuyện lần trước cũng đừng nhắc tới nữa, chúng ta ở đây không dây dưa nữa, được rồi, hôm nay ta ăn rất ngon dù hơi mất hứng, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn sự hào phóng của ngươi nhé. Chúng ta đi trước.” Sau đó nàng mang Tiểu Hắc cùng Hạ Thiên Vượng rời đi, cũng không để ý đến ba người còn lại.
Nhìn bóng lưng Ninh Hinh, nam đệ tử hét lớn nói: "Ngươi cũng thật cuồng vọng..."
Sau khi rời khỏi Thiên Thịnh Cư, Hạ Thiên Vượng quay lại nhìn: “Sư tỷ, ngươi nghĩ thử bọn họ có trả thù chúng ta không?"
“Chuyện nhỏ như vậy cũng không đến mức chứ, Hàn Nhu kia là kẻ không dễ đối phó, tốt nhất nên tránh xa họ ra." Ninh Hinh nói, nàng không muốn cùng kẻ ngu ngốc nói chuyện, đã gặp Hàn Nhu hai lần, cả hai lần đều khó chịu, bọn họ mà gặp lại khẳng định cũng chẳng tốt lành gì.
Gần đây khi tỷ thí với các đệ tử trên lôi đài, Ninh Hinh nhiều lần vận dụng trận pháp ngăn địch, trong chiến đấu làm như thế nào để bày trận thật nhanh, Ninh Hinh có một ý tưởng mới, cho nên nàng dự định quay lại Vân Hải phong để làm một ít nghiên cứu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự bận rộn, đến khi Ninh Hinh phục hồi tinh thần lại, đã ba tháng kể từ lần cuối nàng ghé đến phường thị tông môn. Bất quá khoảng thời gian này thu hoạch rất khả quan, nàng khắc rất nhiều trận pháp Tam phẩm, dự định bán cho Hạ Thiên Vượng.
Trên đỉnh chính của Đan Đỉnh phong, Hàn Nhu nhìn đệ tử đến báo cáo: "Sư tỷ, ta không tìm thấy nữ đệ tử ngoại phong mà ngươi nói, nhưng Hạ Thiên Vượng lại tìm được. Hắn thường xuyên thu thập pháp khí, phù lục cùng những thứ khác mà đệ tử ngoại phong không sử dụng rồi bán đi cho những tán tu.”
"Nàng núp rất kỹ, không cần tìm nữa." Hàn Nhu nói xong đưa một bình đan dược cho đệ tử, đệ tử vui vẻ cảm ơn rồi quay người rời đi. Không tìm được, nàng đã gọi mấy đệ tử ngoại môn đến giúp tìm Mục Phong, nhưng bọn họ đều nói không tìm được, chỉ tìm được đệ tử ngoại môn tên là Hạ Thiên Vượng. Ngay khi Hàn Nhu cho rằng Mục Phong là đệ tử của nội phong thì nàng nhìn thấy thông tin thân phận của nàng ở nơi nhận nhiệm vụ,, Hàn Nhu bối rối không biết Mục Phong đang trốn ở đâu.
Đối với sự xem nhẹ của Ninh Hinh mà nói, Hàn Nhu cảm thấy rất nhục nhã, cho nên khẳng định phải giáo huấn nàng một chút, tuy nhiên, đã tìm kiếm suốt ba tháng nhưng kết quả đều là không tìm được, thậm chí còn để cho Phong chủ Đan Đỉnh phong phát hiện đồ đệ hắn gần đây không lo tu luyện nên kêu nàng đến mắng cho một trận. Chính vì thế mà nàng phải kết thúc việc tìm kiếm Mục Phong, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải trong tông môn.
Ninh Hinh đến khu phường thị, tìm được Hạ Thiên Vượng, đang chuẩn bị nói cho hắn biết nàng đã có một đám trận pháp muốn cho hắn, nhưng chỉ thấy hắn nhìn xung quanh một lúc rồi nhanh chóng cất quầy hàng đi, kéo Ninh Hinh rời khỏi.
"Sao vậy? Ngươi kéo ta đi làm gì? Còn sớm như vậy." Ninh Hinh nghi hoặc nói.
"Hàn Nhu sư tỷ ở Đan Đỉnh Phong đang phái người khắp nơi đi tìm ngươi." Hạ Thiên Vượng lo lắng nói với Ninh Hinh.
"Nàng tìm ta để làm gì? Muốn trả thù? Trong môn phái không cấm các đệ tử đánh nhau sao? Cho dù nàng có thân phận cao quý, cũng không thể coi thường quy củ của tông môn.” Ninh Hinh lơ đễnh nói.
"Nếu đệ tử nội phong muốn ức hiếp đệ tử ngoại phong thì biện pháp rất nhiều. Bọn họ đương nhiên không trực tiếp đánh ngươi. Nếu nàng truyền tin, rất nhiều đệ tử sẽ giúp nàng đối phó ngươi, nàng là Luyện Đan sư, lại là đệ tử của Phong chủ sư phó, ta nghĩ rất nhiều đệ tử nguyện ý đối phó ngươi để lấy lòng nàng."
Hạ Thiên Vượng nghĩ tới vô số chiêu trò mà đệ tử nghĩ ra trong vài tháng qua. Thật khó lòng phòng bị. Họ không động thủ với ngươi, nhưng tại thời điểm ngươi làm việc lại cố ý bới móc, không có chứng cứ bọn họ làm vậy thì coi như là bẩm báo Hình Pháp đường, người ta cũng không để ý đến, huống chi Hình Pháp đường cũng toàn những kẻ không ra gì. Một đệ tử thân truyền của Phong chủ cùng một đệ tử ngoại môn, không có sư thừa, họ chọn gì lòng dạ mọi người đều biết rõ.
"Bọn họ tìm ngươi gây rắc rối?"
"Ta không sao, chỉ là không cho ta thu mua đồ vật, những thứ khác đều ổn, chỉ lo ngươi, ngày đó ngươi đã làm cho Hàn Nhu mất mặt trước mặt Mộ Dung Hiên, chắc chắn nàng sẽ không buông tha cho ngươi, mọi người trong Thiên Nhất tông đều biết nàng thích Mộ Dung sư huynh, cho dù Mục Ninh Nguyệt sư tỷ cùng Mộ Dung sư huynh nói mấy câu nàng cũng sẽ không vui.”
“Vậy nàng chính là cái đồ não tàn còn thêm háo sắc rồi, Mộ Dung Hiên kia cùng nàng đúng là một thể phiền toái.”
“Sư tỷ, tốt nhất chúng ta không nên đối đầu với Hàn sư tỷ, nếu trực tiếp đối đầu nhau, chúng ta sẽ chịu thiệt."
"Chịu thiệt? Không biết ai mới phải chịu thiệt.” Khi còn nhỏ, nàng cũng chưa bao giờ chịu thua thiệt với Mục Ninh Nguyệt, huống chi là Hàn Nhu trước mặt nàng một một cái ưu thế đều không có.
"Sư tỷ, đệ tử ngoại phong chống lại đệ tử nội phong đều nhận thiệt," Hạ Thiên Vượng yếu ớt nói, hắn cũng tò mò Mục Phong sư tỷ ở nơi nào, nhưng nàng không nhắc đến nên hắn cũng không hỏi.
"À." Đúng vậy, hiện tại nàng là đệ tử của ngoại phong nên vấn là ít xuất hiện, bằng không mấy công việc kia coi như đi tong.
"Vậy chúng ta đi nhận một nhiệm vụ đi, một nhiệm vụ dài hạn, để chúng ta không phải đối mặt trực tiếp với Hàn Nhu."
“Được, cũng lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài rèn luyện.”
Hai người họ đến nơi tiếp quản một nhiệm vụ không xác định ngày trở về, đến Thiên Nhạc tông đưa một lá thư, sau đó rời khỏi đó. Điều mà Ninh Hinh bọn nàng không biết là, sau khi họ rời đi không lâu, Hàn Nhu cùng một số đệ tử từ Đan Đỉnh Phong đã đến nơi tiếp nhận nhiệm vụ, khi Ninh Hinh xuất hiện, một số đệ tử đã đến Đan Đỉnh Phong báo tin rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.