Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?
Chương 20: Đời có như ước vọng?(2)
T/H12
11/01/2024
"Mộc Vương! Hôn ước hai vương quốc Mộc - Hương từ ngàn đời nay, đến nay bị Mộc quốc bội lời, hử?"
Mộc Vương giật thót người.
Không biết, ai đó mới đấy đã mang loa bà tám đi truyền tin?
Đối mặt với một tin thất thiệt mà có thật như vậy, ông trước hết phải chối để bảo vệ sinh mệnh con mình.
"Không biết ngài nghe tin đồn nhảm đó ở đâu?
Chứ Mộc quốc tôi rất trọng chữ tín!"
"Hay cho câu rất trọng chữ tín!" Quốc vương Hương quốc đâu phải dạng vừa. Ông 'hừ' một tiếng rồi bác bỏ: "E là hai chữ 'tín nghĩa' bị con trai ngài sớm vứt bỏ!"
Mộc Vương đứng bật lên khỏi ghế phong thần trên chính điện, cao giọng bảo vệ con trai: "Ngài đừng nghe lời xàm tấu mà xúc phạm danh dự hoàng tử! Ngài mau rút lại lời mình nói đi!"
"Rút lại ư?"
Ha ha ha.
Quốc vương Hương quốc cười to ngay chính điện. Rồi hất cằm ra hiệu cho con trai.
Lập tức anh ta dâng lên mớ ảnh chụp lén được ở nhà hàng Pháp.
Từng bức ảnh đập vào mắt Mộc vương minh chứng rất rõ ràng: Con trai ông đã cầu hôn bạn gái!
Tuy vậy, ông vẫn bác bỏ: "Thời nào rồi, ngài còn tin vào ba bức ảnh ghép! Tôi nghi có kẻ muốn hãm hại Mộc Trầm và phá vỡ mối kết giao hai vương quốc chúng ta!"
Quốc vương Hương quốc cũng không sành lắm về kỉ thuật ảnh ở thế giới người phàm. Nên ông cứng họng, quay sang nhìn con trai, hỏi nhỏ: "Ảnh thật hay ghép?"
"Thật một trăm phần trăm!" Vì đó toàn là tập ảnh anh ta đích thân chụp. Nên anh ta đưa tay đảm bảo.
Mộc Vương tinh mắt thấy hai cha con nhà kia đang rù rì to nhỏ. Ông nói ngay: "Đừng tưởng tôi không thấy, nhà ngài đang có mưu gian!"
Quốc Vương Hương quốc bí lời. Ông suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định: "Ngài triệu hồi hoàng tử về cung là chúng ta biết ngay thật giả!"
Đội Thập Vệ bí mật lên đường.
Nhận tin, Mộc Trầm bắt buộc phải về Mộc quốc. Trước khi đi, anh dặn Nhất Vệ: "Cậu không cần theo tôi về! Ở lại bảo vệ Mộng Cầm!
Bởi tôi nghi có người muốn chia rẽ hai chúng tôi! Cậu ở lại bảo vệ cô ấy, phòng khi bất trắc!"
Ở giữa chính điện, đối diện với cha và Quốc vương Hương quốc, Mộc Trầm nói rất rõ ràng: "Xin lỗi, tôi đã lập Thái tử phi!"
Lời thừa nhận không chút đắn đo, giấu diếm của anh khiến cục diện nơi chánh điện Mộc quốc rơi vào trầm lắng.
Một sự im lặng báo hiệu điềm dữ đổ ập như trận sóng thần.
"Cậu bội lời ước! Chiếu theo quy tắt đã lập, cậu lựa chọn trả lại linh hồn cho trời đất hay để Mộc quốc xóa sổ khỏi thế giới mộc tinh?"
"Khoan!" Mộc Vương lên tiếng cứu nguy: "Chuyện đâu còn có đó! Mộc Vương tôi chưa làm lễ nghênh dâu. Điều đó cho thấy, lời con trai tôi chỉ là bộc phát hồ đồ!"
Mộc Trầm lên tiếng: "Cha..."
"Im miệng!
Liên quan đến sinh mệnh và sự tồn vong của Mộc quốc, con thân là Thế tử kế thừa ngai vàng nên lấy Mộc quốc làm trọng. Gần một trăm triệu sinh linh của loài phong tinh, vì chút nhi nữ thường tình của con mà họ phải bỏ mạng đấy!"
"Cha.."
Mộc Vương khoát tay ngăn lời Mộc Trầm. Anh biết sự việc hệ trọng nên kiềm lại lời muốn nói.
Mộc Vương quay sang Quốc vương Hương quốc: "Ngài muốn khi nào sẽ làm lễ hợp hôn?"
"Nếu đã quyết thì càng sớm càng tốt!"
"Vậy ngài cứ yên tâm về Hương quốc chờ tin tốt lành từ Mộc cung!"
Trước khi bóng hai cha con Hương quốc rời đi khỏi chính điện, Mộc Trầm đã trông thấy một người quen.
Anh dần vỡ lẽ ra tất cả. Và nhanh chóng hạ lệnh cho Nhị Vệ lên đường hỗ trợ Nhất Vệ bảo vệ Mộng Cầm.
Còn anh phải lưu lại Mộc quốc để giải quyết cục diện rối rắm này.
Sau nhiều đêm suy nghĩ. Mộc Trầm quyết định hẹn gặp Hương công chúa.
Với phương châm: Nút thắt ở đâu gỡ ra ở đó!
Anh tin Hương công chúa là một cô gái thấu tình đạt lí. Đứng ra cùng anh cắt đứt hôn ước này.
Họ hẹn gặp nhau ở rừng phong, Mộc quốc. Bởi, công chúa Hương quốc rất thích ngắm cảnh rừng phong vào mùa đông.
Dưới tán lá đẫm màu sắc đỏ, Hương công chúa si mê ngắm một chàng trai tựa lưng vào thân cây phong. Anh có khí chất bất phàm cùng dung mạo đẹp đến say lòng.
Cơn gió lướt qua khẽ khua đám lá đỏ lao xao. Gió làm mái tóc hoàng tử bay bay. Gió cũng thổi làn váy trắng Công chúa rung rinh trong chút nắng nhạt mùa đông.
Anh lo nghĩ Mộng Cầm của anh. Công chúa lo nhìn chàng hoàng tử của Mộc quốc. Nên nhất thời không ai lên tiếng.
Mãi một lúc lâu. Cảm nhận được có ai đó nhìn mình. Mộc Trầm khẽ quay lưng.
Đối diện với anh là Công chúa của Hương quốc. Một cô gái mỏng manh rất đáng để yêu. Nhưng trái tim anh đã có chủ nên cô công chúa trước mặt kia có đẹp tiên sa cá lặn, anh cũng không màn.
Nhưng trong đôi mắt Hương công chúa thì tràn ngập một chữ 'mê' to đùng. Nên tức khắc con tim vốn yếu ớt của cô đã rung động. Yêu Mộc hoàng tử ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Xin lỗi Công chúa! Tôi đã có Thái tử phi!"
Mộc Vương giật thót người.
Không biết, ai đó mới đấy đã mang loa bà tám đi truyền tin?
Đối mặt với một tin thất thiệt mà có thật như vậy, ông trước hết phải chối để bảo vệ sinh mệnh con mình.
"Không biết ngài nghe tin đồn nhảm đó ở đâu?
Chứ Mộc quốc tôi rất trọng chữ tín!"
"Hay cho câu rất trọng chữ tín!" Quốc vương Hương quốc đâu phải dạng vừa. Ông 'hừ' một tiếng rồi bác bỏ: "E là hai chữ 'tín nghĩa' bị con trai ngài sớm vứt bỏ!"
Mộc Vương đứng bật lên khỏi ghế phong thần trên chính điện, cao giọng bảo vệ con trai: "Ngài đừng nghe lời xàm tấu mà xúc phạm danh dự hoàng tử! Ngài mau rút lại lời mình nói đi!"
"Rút lại ư?"
Ha ha ha.
Quốc vương Hương quốc cười to ngay chính điện. Rồi hất cằm ra hiệu cho con trai.
Lập tức anh ta dâng lên mớ ảnh chụp lén được ở nhà hàng Pháp.
Từng bức ảnh đập vào mắt Mộc vương minh chứng rất rõ ràng: Con trai ông đã cầu hôn bạn gái!
Tuy vậy, ông vẫn bác bỏ: "Thời nào rồi, ngài còn tin vào ba bức ảnh ghép! Tôi nghi có kẻ muốn hãm hại Mộc Trầm và phá vỡ mối kết giao hai vương quốc chúng ta!"
Quốc vương Hương quốc cũng không sành lắm về kỉ thuật ảnh ở thế giới người phàm. Nên ông cứng họng, quay sang nhìn con trai, hỏi nhỏ: "Ảnh thật hay ghép?"
"Thật một trăm phần trăm!" Vì đó toàn là tập ảnh anh ta đích thân chụp. Nên anh ta đưa tay đảm bảo.
Mộc Vương tinh mắt thấy hai cha con nhà kia đang rù rì to nhỏ. Ông nói ngay: "Đừng tưởng tôi không thấy, nhà ngài đang có mưu gian!"
Quốc Vương Hương quốc bí lời. Ông suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định: "Ngài triệu hồi hoàng tử về cung là chúng ta biết ngay thật giả!"
Đội Thập Vệ bí mật lên đường.
Nhận tin, Mộc Trầm bắt buộc phải về Mộc quốc. Trước khi đi, anh dặn Nhất Vệ: "Cậu không cần theo tôi về! Ở lại bảo vệ Mộng Cầm!
Bởi tôi nghi có người muốn chia rẽ hai chúng tôi! Cậu ở lại bảo vệ cô ấy, phòng khi bất trắc!"
Ở giữa chính điện, đối diện với cha và Quốc vương Hương quốc, Mộc Trầm nói rất rõ ràng: "Xin lỗi, tôi đã lập Thái tử phi!"
Lời thừa nhận không chút đắn đo, giấu diếm của anh khiến cục diện nơi chánh điện Mộc quốc rơi vào trầm lắng.
Một sự im lặng báo hiệu điềm dữ đổ ập như trận sóng thần.
"Cậu bội lời ước! Chiếu theo quy tắt đã lập, cậu lựa chọn trả lại linh hồn cho trời đất hay để Mộc quốc xóa sổ khỏi thế giới mộc tinh?"
"Khoan!" Mộc Vương lên tiếng cứu nguy: "Chuyện đâu còn có đó! Mộc Vương tôi chưa làm lễ nghênh dâu. Điều đó cho thấy, lời con trai tôi chỉ là bộc phát hồ đồ!"
Mộc Trầm lên tiếng: "Cha..."
"Im miệng!
Liên quan đến sinh mệnh và sự tồn vong của Mộc quốc, con thân là Thế tử kế thừa ngai vàng nên lấy Mộc quốc làm trọng. Gần một trăm triệu sinh linh của loài phong tinh, vì chút nhi nữ thường tình của con mà họ phải bỏ mạng đấy!"
"Cha.."
Mộc Vương khoát tay ngăn lời Mộc Trầm. Anh biết sự việc hệ trọng nên kiềm lại lời muốn nói.
Mộc Vương quay sang Quốc vương Hương quốc: "Ngài muốn khi nào sẽ làm lễ hợp hôn?"
"Nếu đã quyết thì càng sớm càng tốt!"
"Vậy ngài cứ yên tâm về Hương quốc chờ tin tốt lành từ Mộc cung!"
Trước khi bóng hai cha con Hương quốc rời đi khỏi chính điện, Mộc Trầm đã trông thấy một người quen.
Anh dần vỡ lẽ ra tất cả. Và nhanh chóng hạ lệnh cho Nhị Vệ lên đường hỗ trợ Nhất Vệ bảo vệ Mộng Cầm.
Còn anh phải lưu lại Mộc quốc để giải quyết cục diện rối rắm này.
Sau nhiều đêm suy nghĩ. Mộc Trầm quyết định hẹn gặp Hương công chúa.
Với phương châm: Nút thắt ở đâu gỡ ra ở đó!
Anh tin Hương công chúa là một cô gái thấu tình đạt lí. Đứng ra cùng anh cắt đứt hôn ước này.
Họ hẹn gặp nhau ở rừng phong, Mộc quốc. Bởi, công chúa Hương quốc rất thích ngắm cảnh rừng phong vào mùa đông.
Dưới tán lá đẫm màu sắc đỏ, Hương công chúa si mê ngắm một chàng trai tựa lưng vào thân cây phong. Anh có khí chất bất phàm cùng dung mạo đẹp đến say lòng.
Cơn gió lướt qua khẽ khua đám lá đỏ lao xao. Gió làm mái tóc hoàng tử bay bay. Gió cũng thổi làn váy trắng Công chúa rung rinh trong chút nắng nhạt mùa đông.
Anh lo nghĩ Mộng Cầm của anh. Công chúa lo nhìn chàng hoàng tử của Mộc quốc. Nên nhất thời không ai lên tiếng.
Mãi một lúc lâu. Cảm nhận được có ai đó nhìn mình. Mộc Trầm khẽ quay lưng.
Đối diện với anh là Công chúa của Hương quốc. Một cô gái mỏng manh rất đáng để yêu. Nhưng trái tim anh đã có chủ nên cô công chúa trước mặt kia có đẹp tiên sa cá lặn, anh cũng không màn.
Nhưng trong đôi mắt Hương công chúa thì tràn ngập một chữ 'mê' to đùng. Nên tức khắc con tim vốn yếu ớt của cô đã rung động. Yêu Mộc hoàng tử ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Xin lỗi Công chúa! Tôi đã có Thái tử phi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.