Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?
Chương 36: Tật xấu của một vị đế vương
T/H12
23/01/2024
Chứ riêng Mộc Trầm anh chữ ‘chán vợ’ không có trong từ điển. Nên vợ thì chưa cưới mà Mộc Trầm ngày ngày cõng vợ đi học.
“Anh à! Mình như thế này có lố quá không?” Trên lưng anh, Mộng Cầm nghĩ kiểu gì cũng:…“thấy kì kì.” Tay chân cô lành lặn, nhảy múa bình thường.
Vậy mà, Mộc Trầm gạt đi: "Kì cái gì mà kì! Vợ anh anh cõng, anh đâu có ngu cõng vợ thiên hạ!
Em cứ việc nằm im trên đó! Khi nào vào lớp, đến ghế ngồi, anh tự khắc biết không cõng nữa."
Phản đối vô hiệu, còn làm người đi đường và bạn bè chú ý thêm. Mộng Cầm thức thời thôi đành im lặng.
Chính vì vậy, tin Mộng Cầm có chồng cõng đi học bay ra khỏi phạm vi lớp múa đương đại, lan nhanh ra toàn trường và bay thẳng về Mộc quốc.
“Tôi với bà đi xem đi!” Mộc Vương rủ vợ đi xem con trai đội vợ trên lưng.
"Đấy! Quốc vương ngài thấy chưa?
Người con gái độc nhất được ngựa đưa đón ngay từ trong lớp là Mộng Cầm!" Dưới tán me tây, bốn người đám Nhất Vệ chỉ tay cho vợ chồng Mộc Vương xem.
Hai ông bà già nheo mắt nhìn đôi trẻ nói cười trên suốt quãng đường. Thỉnh thoảng, cô gái lấy chiếc khăn tay lau mồ hôi rịn ra trên vầng trán cao cho người yêu. Rồi áp bên má vào má chàng trai thấy ngọt ngào vô cùng.
“Cõng vậy có chút mệt nhưng cũng đáng!” Mộc Vương cảm thán. Ông nói nhỏ vào tai Nhất Vệ: “Gặp cậu, cậu có khoái không? Chứ ta thì…ước ao lắm!”
“Vậy để thiếp làm chàng toại nguyện!” Vợ Mộc Vương bên cạnh tai thính đã nghe điều ước của chồng. Bà đập lên lưng chồng: “Mau hạ yên xuống!”
Mộc Vương nào dám trái ý. Ông cười hì hì rồi ngồi xổm cho vợ áp người lên lưng.
Cảnh hai cha con Mộc Vương cõng gái về nhà làm ba mẹ Mộng Cầm một phen mở mang tầm mắt.
“Tôi không ngờ, ở vương quốc ông sui, đàn ông lại cưng chiều vợ nhiều như thế! Đội cả vợ lên…đầu.” Ba Mộng Cầm cười sảng khoái vỗ vai ông sui khen.
Còn mẹ cô thì mặt mày ỉu sỉu: "Chẳng bù cho ông, hôm tôi đau chân bảo ông cõng tôi đi vệ sinh chút, ông trừng mắt bảo: "Đàn ông ai cõng vợ đi đại tiểu tiện!
Có việc đi nhà xí cũng bắt chồng cõng…thì hóa ra tôi đội vợ lên đầu à! Thiên hạ cười cho thúi mặt ra."
Lý lẽ người làm chồng sắc bén. Ai dè bị ông sui chê: “Anh sui như thế là tư tưởng bảo thủ rồi. Vợ mình mình đội. Dùng đầu đội hay cổ đội là tùy mình. Ai dám cười…anh bảo chị sui lấy…đập trong mặt họ!”
“Lấy gì đập anh sui?” Ba Mộng Cầm chú ý nghe ông sui khuyên nên không bỏ sót từ nào.
Đây là một từ khiếm nhã. Nên Mộc Vương khó mà trả lời. Ông bèn nói bừa: "Lấy tay vả vào miệng họ!
Có vợ thì phải biết quý vợ. Anh mà không yêu thương chị nhà, đến lúc chị chán anh, bỏ đi là anh thảm hại.
Anh sui nên nhớ, tụi nhỏ nó quý vợ mười thì cánh già chúng ta phải biết quý vợ một nghìn.
Tuổi xế chiều mà không có vợ là cô đơn lắm.
Anh biết chưa anh sui?"
Ba Mộng Cầm gật gật đầu. Còn mẹ cô thì nhìn bà sui thán phục: “Chồng chị tư tưởng thật tiến bộ! Chị chắc là hạnh phúc lắm ha.”
“Tôi chỉ hạnh phúc từ khi ổng bỏ đám vợ bé!”
“Nuôi vợ bé á?”
“Ừm! Ông nuôi cả đám!”
Ui mèn đét ơi!
'Vậy tôi không gả con gái tôi cho Mộng Trầm nữa."
Ủa!
Rồi chuyện bẻ lái đi đâu vậy?
Hai ông bà sui hóa đá.
Ba Mộng Cầm lay tay vợ: “Bà nói cái gì vậy?”
Mẹ cô trừng mắt vào ba cô: “Tôi nói, tôi không gả con gái cho vị hoàng tử gì kia!”
“Mẹ vợ! Con xin người đừng chia rẽ con và Mộng Cầm!” Mộc Trầm hoảng hốt quỳ xuống trước mặt bà.
“Mẹ! Xin mẹ đừng chia rẽ duyên tụi con!” Mộng Cầm cũng quỳ xuống bên cạnh anh.
Bà lại gần ngồi xuống ôm con gái: "Mộng Cầm, con biết kiếp đàn bà tủi nhục nhất là gì không?
Đó chính là giương mắt nhìn chồng mình hú hí ôm ấp người đàn bà khác."
“Nhưng Mộc Trầm có ôm ai khác ngoài con đâu ạ?”
Mộc Trầm nhìn mẹ vợ tương lai gật đầu đầy oan ức.
Bà không thèm nhìn. Bà lo đả thông tư tưởng cho con gái: "Bây giờ chưa nhưng đến lúc cậu ta kế vị ngôi vương, cậu ta sẽ cho nạp đám vợ nhỏ!
Từ xưa đến nay, có được mấy người lên ngôi vua mà chung thủy một vợ một chồng.
Cậu ta sẽ giống cha cậu ta thôi!"
Thật là tai hại!
Bao cái tốt cái oai của người làm vua không chịu nhắc. Nhắc đúng mỗi tật xấu của kiếp đế vương!
Như thế này thì có khổ anh không?
“Thưa mẹ! Đời con duy nhất chỉ có Mộng Cầm!”
"Cậu lấy cái gì đảm bảo? Sao cậu biết cậu sẽ không nạp thiếp?
Bây giờ cậu yêu nó, nên cậu hứa vậy. Rủi sau này, con bé xấu xí hoặc giả không sinh được con cho cậu…cậu có dám thề cả đời chỉ yêu mỗi một mình con bé và chung thủy với nó?"
Mộc Trầm không hề do dự. Anh đưa tay lên thề: “Mộc Trầm con kiếp này chỉ kết làm vợ chồng với Mộng Cầm. Nếu không có Mộng Cầm con tự nguyện theo phong thần tu luyện. Cả đời độc thân, không màn danh lợi, không ôm mộng đế vương.”
“Anh à! Mình như thế này có lố quá không?” Trên lưng anh, Mộng Cầm nghĩ kiểu gì cũng:…“thấy kì kì.” Tay chân cô lành lặn, nhảy múa bình thường.
Vậy mà, Mộc Trầm gạt đi: "Kì cái gì mà kì! Vợ anh anh cõng, anh đâu có ngu cõng vợ thiên hạ!
Em cứ việc nằm im trên đó! Khi nào vào lớp, đến ghế ngồi, anh tự khắc biết không cõng nữa."
Phản đối vô hiệu, còn làm người đi đường và bạn bè chú ý thêm. Mộng Cầm thức thời thôi đành im lặng.
Chính vì vậy, tin Mộng Cầm có chồng cõng đi học bay ra khỏi phạm vi lớp múa đương đại, lan nhanh ra toàn trường và bay thẳng về Mộc quốc.
“Tôi với bà đi xem đi!” Mộc Vương rủ vợ đi xem con trai đội vợ trên lưng.
"Đấy! Quốc vương ngài thấy chưa?
Người con gái độc nhất được ngựa đưa đón ngay từ trong lớp là Mộng Cầm!" Dưới tán me tây, bốn người đám Nhất Vệ chỉ tay cho vợ chồng Mộc Vương xem.
Hai ông bà già nheo mắt nhìn đôi trẻ nói cười trên suốt quãng đường. Thỉnh thoảng, cô gái lấy chiếc khăn tay lau mồ hôi rịn ra trên vầng trán cao cho người yêu. Rồi áp bên má vào má chàng trai thấy ngọt ngào vô cùng.
“Cõng vậy có chút mệt nhưng cũng đáng!” Mộc Vương cảm thán. Ông nói nhỏ vào tai Nhất Vệ: “Gặp cậu, cậu có khoái không? Chứ ta thì…ước ao lắm!”
“Vậy để thiếp làm chàng toại nguyện!” Vợ Mộc Vương bên cạnh tai thính đã nghe điều ước của chồng. Bà đập lên lưng chồng: “Mau hạ yên xuống!”
Mộc Vương nào dám trái ý. Ông cười hì hì rồi ngồi xổm cho vợ áp người lên lưng.
Cảnh hai cha con Mộc Vương cõng gái về nhà làm ba mẹ Mộng Cầm một phen mở mang tầm mắt.
“Tôi không ngờ, ở vương quốc ông sui, đàn ông lại cưng chiều vợ nhiều như thế! Đội cả vợ lên…đầu.” Ba Mộng Cầm cười sảng khoái vỗ vai ông sui khen.
Còn mẹ cô thì mặt mày ỉu sỉu: "Chẳng bù cho ông, hôm tôi đau chân bảo ông cõng tôi đi vệ sinh chút, ông trừng mắt bảo: "Đàn ông ai cõng vợ đi đại tiểu tiện!
Có việc đi nhà xí cũng bắt chồng cõng…thì hóa ra tôi đội vợ lên đầu à! Thiên hạ cười cho thúi mặt ra."
Lý lẽ người làm chồng sắc bén. Ai dè bị ông sui chê: “Anh sui như thế là tư tưởng bảo thủ rồi. Vợ mình mình đội. Dùng đầu đội hay cổ đội là tùy mình. Ai dám cười…anh bảo chị sui lấy…đập trong mặt họ!”
“Lấy gì đập anh sui?” Ba Mộng Cầm chú ý nghe ông sui khuyên nên không bỏ sót từ nào.
Đây là một từ khiếm nhã. Nên Mộc Vương khó mà trả lời. Ông bèn nói bừa: "Lấy tay vả vào miệng họ!
Có vợ thì phải biết quý vợ. Anh mà không yêu thương chị nhà, đến lúc chị chán anh, bỏ đi là anh thảm hại.
Anh sui nên nhớ, tụi nhỏ nó quý vợ mười thì cánh già chúng ta phải biết quý vợ một nghìn.
Tuổi xế chiều mà không có vợ là cô đơn lắm.
Anh biết chưa anh sui?"
Ba Mộng Cầm gật gật đầu. Còn mẹ cô thì nhìn bà sui thán phục: “Chồng chị tư tưởng thật tiến bộ! Chị chắc là hạnh phúc lắm ha.”
“Tôi chỉ hạnh phúc từ khi ổng bỏ đám vợ bé!”
“Nuôi vợ bé á?”
“Ừm! Ông nuôi cả đám!”
Ui mèn đét ơi!
'Vậy tôi không gả con gái tôi cho Mộng Trầm nữa."
Ủa!
Rồi chuyện bẻ lái đi đâu vậy?
Hai ông bà sui hóa đá.
Ba Mộng Cầm lay tay vợ: “Bà nói cái gì vậy?”
Mẹ cô trừng mắt vào ba cô: “Tôi nói, tôi không gả con gái cho vị hoàng tử gì kia!”
“Mẹ vợ! Con xin người đừng chia rẽ con và Mộng Cầm!” Mộc Trầm hoảng hốt quỳ xuống trước mặt bà.
“Mẹ! Xin mẹ đừng chia rẽ duyên tụi con!” Mộng Cầm cũng quỳ xuống bên cạnh anh.
Bà lại gần ngồi xuống ôm con gái: "Mộng Cầm, con biết kiếp đàn bà tủi nhục nhất là gì không?
Đó chính là giương mắt nhìn chồng mình hú hí ôm ấp người đàn bà khác."
“Nhưng Mộc Trầm có ôm ai khác ngoài con đâu ạ?”
Mộc Trầm nhìn mẹ vợ tương lai gật đầu đầy oan ức.
Bà không thèm nhìn. Bà lo đả thông tư tưởng cho con gái: "Bây giờ chưa nhưng đến lúc cậu ta kế vị ngôi vương, cậu ta sẽ cho nạp đám vợ nhỏ!
Từ xưa đến nay, có được mấy người lên ngôi vua mà chung thủy một vợ một chồng.
Cậu ta sẽ giống cha cậu ta thôi!"
Thật là tai hại!
Bao cái tốt cái oai của người làm vua không chịu nhắc. Nhắc đúng mỗi tật xấu của kiếp đế vương!
Như thế này thì có khổ anh không?
“Thưa mẹ! Đời con duy nhất chỉ có Mộng Cầm!”
"Cậu lấy cái gì đảm bảo? Sao cậu biết cậu sẽ không nạp thiếp?
Bây giờ cậu yêu nó, nên cậu hứa vậy. Rủi sau này, con bé xấu xí hoặc giả không sinh được con cho cậu…cậu có dám thề cả đời chỉ yêu mỗi một mình con bé và chung thủy với nó?"
Mộc Trầm không hề do dự. Anh đưa tay lên thề: “Mộc Trầm con kiếp này chỉ kết làm vợ chồng với Mộng Cầm. Nếu không có Mộng Cầm con tự nguyện theo phong thần tu luyện. Cả đời độc thân, không màn danh lợi, không ôm mộng đế vương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.