Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?
Chương 1: Vô tình hay cố ý?
T/H12
11/01/2024
Dưới một tán cây.
Chàng trai mặc bộ vest xanh lam trông nho nhã thư sinh, nhàn nhã tựa lưng vào thân cây, miệng ngậm một cọng cỏ, đôi mắt xanh dương một mí đau đáu vào Học viện Múa nghệ thuật.
"Hoàng tử! Anh định vào đó học thật à?" Chàng trai mặc vest đen, đeo kính râm khoanh tay đứng bên cạnh hỏi.
"Thật giả cái gì? Quyết định đến đây là học!"
"Nhưng anh đường đường là một nam tử hán của Mộc quốc. Ai lại đi học múa?"
Lời vừa dứt. Cây đồ đen ăn nguyên một cốc u đầu kèm theo tràng dài giáo huấn đạo đức: "Cậu sống ở thế kỷ nào mà mang tư tưởng cổ hũ vậy hả? Nam thì sao? Mà nữ thì sao? Đều không phải là con người hử? Ai có đam mê, sở thích thì học thôi!"
Có đam mê? Có sở thích ư?
"Anh mà đam mê mấy bài múa dẻo đó hả?" Người mặc vest đen vừa xoa đầu vừa trưng ra bộ mặt không tin: "Với lại, anh là con người chắc?"
Lập tức anh ta ăn thêm cú đạp: "Cậu thật nhiều chuyện! Đã đến đây thì chúng ta là con người!" Nói xong, chàng vest xanh đứng lên tạo dáng trước mặt tay cận vệ rồi hất cằm hỏi: "Từng thấy cây nào biết mặc vest không?"
Người kia ngớ ra.
À ha! Cây thì làm gì biết mặc quần áo!
"Tôi vào học đây!"
Anh bung chiếc ô, ung dung ra khỏi tán cây. Người kia liền lồm cồm ngồi dậy mở ô chạy theo sau.
Nhưng ngực anh ta bị một bàn tay chặn lại: "Cậu không có vé!" Định đi theo phá đám việc anh tán gái chắc?
"Ngồi đợi ở đó đi!" Anh chỉ tay vào gốc cây. Sau đó biến đâu mất dạng.
Trong sân trường Học viện Múa nghệ thuật.
Mộng Cầm thướt tha trong bộ áo dài xanh lam, vai mang chiếc balô nhỏ, tay cầm ô che nắng.
"Mộng Cầm, cậu đẹp như một nàng tiên?" Đứa bạn thân từ đâu nhảy bổ ra, ôm cánh tay cô nịnh nọt.
"Thôi khỏi! Hôm nay tớ không rảnh!" Cô thừa biết nhỏ bạn mình muốn cái gì: "Kỳ Lam, cậu đừng bắt tớ đi chơi với anh em cậu nữa có được không?" Những buổi đi chơi thật nhàm chán và phí thời gian.
"Nhưng anh Hai tớ rất là thích cậu!" Nhỏ bạn kì kèo kiếm mối cho anh trai.
"Tớ không có hứng với con trai! OK?" Mộng Cầm nói toạc nguyên nhân.
Câu nói trong lúc mất kiên nhẫn của cô hơi to. Nên rất nhanh lọt vào tai chàng trai vest xanh đang ngồi thản nhiên ngắm gái dưới gốc bàng. Anh nhếch bên mép rồi phủi mông đứng lên đi về phía cô.
Vô tình hay cố ý, anh vấp chân ngã thẳng vào lòng Mộng Cầm.
Khi đầu cô sắp đập xuống đất, anh nhẹ nhàng lật người chuyển cô nằm trên.
"Hự" Anh rên lên một tiếng. Mặt ra vẻ đau đớn nhưng ánh mắt thì chằm chằm vào ngũ quan xinh xắn của người ta. Quên cả cú ngã cứu người đẹp vừa rồi. Và quên cả việc mình còn nằm giữa sân trường ôm gái. Một vòng ôm vừa đủ truyền rung động cho đối phương, kéo hai con người xa lạ lại gần nhau vừa hài hòa trong màu áo.
Tim anh đập tung cả lên. Tay chân run như cành lá gặp mùa giông bão. Trong giây khắc đó, anh nhận ra, mình thật sự thích cô gái có tên Mộng Cầm này!
Mà Mộng Cầm một câu 'không có hứng với con trai' kia cũng chợt nhận ra, mình rất thích trai đẹp!
Nhưng thích thì thích mà giận thì giận: "Anh đi học bỏ quên hai con mắt ở nhà rồi hả?" Cô vùng vằng thoát khỏi vòng tay đang ghìm chặt của anh.
Mộc Trầm dễ gì để cô như ý: "Đàn bà con gái vô ý vô tứ. Đã đứng ngán ở lối đi còn chu cái mỏ hỗn chửi người!" Bàn tay đang đặt ở eo cô chợt dùng thêm chút lực.
Mộng Cầm như bị điện giật. Cô chửi thẳng vào bản mặt dê xồm: "Anh dám thừa cơ xàm sỡ tôi!" Một cánh tay vung lên, điểm ban năm ấn là má trái người nằm dưới.
Mộc Trầm anh là ai cơ chứ?
Ba trò tát người này dễ gì dính cọng lông tơ má anh!
Một bàn tay giơ lên nhẹ nhàng nắm giữ một bàn tay.
Tay người con gái thật mềm và thật ấm! Vang lên trong tâm trí Mộc Trầm một chữ 'khoái' thật to.
"Muốn nựng mặt tôi thì nói một tiếng!" Anh cầm bàn tay ấm áp vào má mình: "Đây vuốt ve đi! Hôm nay, anh free cho cô em!"
Thật là tê hết cả người! Tim Mộng Cầm bấn loạn. Hai gò má nóng phừng lên. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ có hứng sờ má trai. Lần này đúng là trúng số. Mà là trúng giải lớn nên có chút hoảng: "Anh buông ra!" Cô húc đầu gối vào giữa hai chân anh.
Ôi mẹ ơi!
Đau thấu trời thấu đất!
Anh hất cô qua bên, lật người nén chịu cơn đau.
Khi cảm giác điếng người qua đi. Anh ngồi dậy tính sổ với cô.
"Sao..." Ũa, người đi đâu hết rồi?
"Vào học cả rồi!" Tên cận vệ vest đen bên ghế đá gác chân hình chữ ngũ thấy bộ mặt sớn sác của Mộc hoàng tử thương tình nói vài tiếng.
"Nhất Vệ! Ai cho cậu theo tôi!" Mộc Trầm thẹn quá hóa giận chỉ tay vào tên cận vệ thân cận luôn bên anh từ nhỏ như hình với bóng.
"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh an toàn một trăm phần trăm!"
Một trăm phần trăm cái đầu cậu! Khoác lác vừa phải thôi. Anh mày bị gái chơi ác sắp thành thái giám!
"Mau đỡ tôi dậy!
Mà khoan! Cậu thấy con nhỏ đó đi về hướng nào không?"
Nhất Vệ mắt đang dán vào em gái nóng bỏng uốn dẻo trong điện thoại lười biếng trả lời. Anh ta chỉ ngón trỏ về căn phòng to phía bên trái.
Chàng trai mặc bộ vest xanh lam trông nho nhã thư sinh, nhàn nhã tựa lưng vào thân cây, miệng ngậm một cọng cỏ, đôi mắt xanh dương một mí đau đáu vào Học viện Múa nghệ thuật.
"Hoàng tử! Anh định vào đó học thật à?" Chàng trai mặc vest đen, đeo kính râm khoanh tay đứng bên cạnh hỏi.
"Thật giả cái gì? Quyết định đến đây là học!"
"Nhưng anh đường đường là một nam tử hán của Mộc quốc. Ai lại đi học múa?"
Lời vừa dứt. Cây đồ đen ăn nguyên một cốc u đầu kèm theo tràng dài giáo huấn đạo đức: "Cậu sống ở thế kỷ nào mà mang tư tưởng cổ hũ vậy hả? Nam thì sao? Mà nữ thì sao? Đều không phải là con người hử? Ai có đam mê, sở thích thì học thôi!"
Có đam mê? Có sở thích ư?
"Anh mà đam mê mấy bài múa dẻo đó hả?" Người mặc vest đen vừa xoa đầu vừa trưng ra bộ mặt không tin: "Với lại, anh là con người chắc?"
Lập tức anh ta ăn thêm cú đạp: "Cậu thật nhiều chuyện! Đã đến đây thì chúng ta là con người!" Nói xong, chàng vest xanh đứng lên tạo dáng trước mặt tay cận vệ rồi hất cằm hỏi: "Từng thấy cây nào biết mặc vest không?"
Người kia ngớ ra.
À ha! Cây thì làm gì biết mặc quần áo!
"Tôi vào học đây!"
Anh bung chiếc ô, ung dung ra khỏi tán cây. Người kia liền lồm cồm ngồi dậy mở ô chạy theo sau.
Nhưng ngực anh ta bị một bàn tay chặn lại: "Cậu không có vé!" Định đi theo phá đám việc anh tán gái chắc?
"Ngồi đợi ở đó đi!" Anh chỉ tay vào gốc cây. Sau đó biến đâu mất dạng.
Trong sân trường Học viện Múa nghệ thuật.
Mộng Cầm thướt tha trong bộ áo dài xanh lam, vai mang chiếc balô nhỏ, tay cầm ô che nắng.
"Mộng Cầm, cậu đẹp như một nàng tiên?" Đứa bạn thân từ đâu nhảy bổ ra, ôm cánh tay cô nịnh nọt.
"Thôi khỏi! Hôm nay tớ không rảnh!" Cô thừa biết nhỏ bạn mình muốn cái gì: "Kỳ Lam, cậu đừng bắt tớ đi chơi với anh em cậu nữa có được không?" Những buổi đi chơi thật nhàm chán và phí thời gian.
"Nhưng anh Hai tớ rất là thích cậu!" Nhỏ bạn kì kèo kiếm mối cho anh trai.
"Tớ không có hứng với con trai! OK?" Mộng Cầm nói toạc nguyên nhân.
Câu nói trong lúc mất kiên nhẫn của cô hơi to. Nên rất nhanh lọt vào tai chàng trai vest xanh đang ngồi thản nhiên ngắm gái dưới gốc bàng. Anh nhếch bên mép rồi phủi mông đứng lên đi về phía cô.
Vô tình hay cố ý, anh vấp chân ngã thẳng vào lòng Mộng Cầm.
Khi đầu cô sắp đập xuống đất, anh nhẹ nhàng lật người chuyển cô nằm trên.
"Hự" Anh rên lên một tiếng. Mặt ra vẻ đau đớn nhưng ánh mắt thì chằm chằm vào ngũ quan xinh xắn của người ta. Quên cả cú ngã cứu người đẹp vừa rồi. Và quên cả việc mình còn nằm giữa sân trường ôm gái. Một vòng ôm vừa đủ truyền rung động cho đối phương, kéo hai con người xa lạ lại gần nhau vừa hài hòa trong màu áo.
Tim anh đập tung cả lên. Tay chân run như cành lá gặp mùa giông bão. Trong giây khắc đó, anh nhận ra, mình thật sự thích cô gái có tên Mộng Cầm này!
Mà Mộng Cầm một câu 'không có hứng với con trai' kia cũng chợt nhận ra, mình rất thích trai đẹp!
Nhưng thích thì thích mà giận thì giận: "Anh đi học bỏ quên hai con mắt ở nhà rồi hả?" Cô vùng vằng thoát khỏi vòng tay đang ghìm chặt của anh.
Mộc Trầm dễ gì để cô như ý: "Đàn bà con gái vô ý vô tứ. Đã đứng ngán ở lối đi còn chu cái mỏ hỗn chửi người!" Bàn tay đang đặt ở eo cô chợt dùng thêm chút lực.
Mộng Cầm như bị điện giật. Cô chửi thẳng vào bản mặt dê xồm: "Anh dám thừa cơ xàm sỡ tôi!" Một cánh tay vung lên, điểm ban năm ấn là má trái người nằm dưới.
Mộc Trầm anh là ai cơ chứ?
Ba trò tát người này dễ gì dính cọng lông tơ má anh!
Một bàn tay giơ lên nhẹ nhàng nắm giữ một bàn tay.
Tay người con gái thật mềm và thật ấm! Vang lên trong tâm trí Mộc Trầm một chữ 'khoái' thật to.
"Muốn nựng mặt tôi thì nói một tiếng!" Anh cầm bàn tay ấm áp vào má mình: "Đây vuốt ve đi! Hôm nay, anh free cho cô em!"
Thật là tê hết cả người! Tim Mộng Cầm bấn loạn. Hai gò má nóng phừng lên. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ có hứng sờ má trai. Lần này đúng là trúng số. Mà là trúng giải lớn nên có chút hoảng: "Anh buông ra!" Cô húc đầu gối vào giữa hai chân anh.
Ôi mẹ ơi!
Đau thấu trời thấu đất!
Anh hất cô qua bên, lật người nén chịu cơn đau.
Khi cảm giác điếng người qua đi. Anh ngồi dậy tính sổ với cô.
"Sao..." Ũa, người đi đâu hết rồi?
"Vào học cả rồi!" Tên cận vệ vest đen bên ghế đá gác chân hình chữ ngũ thấy bộ mặt sớn sác của Mộc hoàng tử thương tình nói vài tiếng.
"Nhất Vệ! Ai cho cậu theo tôi!" Mộc Trầm thẹn quá hóa giận chỉ tay vào tên cận vệ thân cận luôn bên anh từ nhỏ như hình với bóng.
"Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh an toàn một trăm phần trăm!"
Một trăm phần trăm cái đầu cậu! Khoác lác vừa phải thôi. Anh mày bị gái chơi ác sắp thành thái giám!
"Mau đỡ tôi dậy!
Mà khoan! Cậu thấy con nhỏ đó đi về hướng nào không?"
Nhất Vệ mắt đang dán vào em gái nóng bỏng uốn dẻo trong điện thoại lười biếng trả lời. Anh ta chỉ ngón trỏ về căn phòng to phía bên trái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.