Mộc Trầm, Khi Nào Ta Bên Nhau?
Chương 13: Vở vũ kịch có giống đời thực?
T/H12
11/01/2024
Sau chầu ăn uống no say. Mộc Trầm vét nốt mấy tờ polymer ít ỏi đi thanh toán. Anh mang bộ mặt ỉu sìu ngồi xuống ghế.
Đám anh em tưởng anh buồn vì chuyện cưới vợ, tụi nó bô bô:
"Hoàng tử, anh yên tâm, tụi em nghe nói Công chúa của Hương quốc cực kì xinh đẹp!"
"Công chúa Hương quốc à?" Xem ra chuyện này không còn là chuyện nhỏ. Bởi giữa hai vương quốc Mộc - Hương đã có giao ước từ lâu: Nếu hai bên sinh bé trai, bé gái thì đó là một cặp uyên ương. Bên nào phá bỏ hôn ước, công chúa hay hoàng tử vương quốc đó sẽ phải trả lại linh hồn cho trời đất để tránh họa vương quốc bị diệt vong.
"Xứ thần Hương quốc đã mang lễ cầu thân. Nên anh yên tâm, công chúa đã thuộc về anh!" Nhị Vệ bồi thêm câu cho lòng anh thêm rối.
Chuyện đến nước này, bắt buộc anh phải sắp xếp về nhà một chuyến.
"Đội Thập Vệ, nghe lệnh!"
Mười anh chàng cao to, oai nghiêm một hàng đồng thanh: "Dạ, hoàng tử!"
"Lập tức quay về Mộc quốc! Nói với cha ta: Nửa tuần trăng nữa Mộc Trầm sẽ về phục lệnh!"
Những tưởng mười thằng đồng thanh hô: Rõ.
Ai ngờ, cả bọn đứng ngớ ra đó. Nhị Vệ lắp bắp: "Dạ..không về..được đâu hoàng tử!"
"Tại sao?"
"Mộc Vương truyền lệnh: Không đưa được hoàng tử về thì đừng vác thây ló mặt ở Mộc quốc! Về đó không có đất chứa ạ!"
"Tụi em phải bám theo anh thôi! Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia!" Chín thằng xòe tay, trưng ra bộ mặt hết cách.
Mộc Trầm không nỡ đuổi đám anh em. Anh ngồi xuống ghế nghĩ cách sinh tồn cho cả lũ: "Muốn ở lại, các cậu phải theo Nhất Vệ đi làm việc!"
"Dạ!" Tưởng đuổi về toi mạng. Chứ ở lại làm việc thì có gì đáng sợ. Chín thằng hí hửng bá vai ôm cổ Nhất Vệ rời đi.
Để lại cho Mộc Trầm mớ suy nghĩ rối rắm như tơ.
'Tư tưởng không thông, vác bình đông không nổi' nên Mộng Cầm bèn khoát tay dừng tập. Cô ôm lấy hai vai Mộc Trầm, ánh mắt chất chứa lo lắng hỏi: "Anh hôm nay sao vậy?" Động tác nào cũng đơ ra như khúc gỗ. Mặt mày buồn hiu, không có chút sinh khí nào.
Mộc Trầm giật mình: "Anh lại làm sai à?"
"Ừm! Hôm nay anh không tập trung!" Cô nhìn sâu vào mắt anh: "Có việc gì rất hệ trọng đúng không?"
Mộc Trầm không nỡ để cô lo. Anh choàng tay ôm Mộng Cầm vào lòng. Vuốt ve sống lưng cô trấn an: "Chẳng có việc gì hệ trọng bằng kì thi sắp tới của em!
Em đừng quá lo lắng! Do anh mất ngủ vì tiếng ngáy to của Nhất Vệ thôi!"
Cô không tin lắm: "Anh không gạt em chứ?"
Anh cười: "Bậy nào! Anh thương còn không hết!"
Trong lòng anh, Mộng Cầm nở nụ cười tạm yên tâm: "Anh nhớ nha! Không được giấu em chuyện gì đâu đấy!"
"Ừm! Nói hết với em!" Nhưng chỉ chuyện vui thôi. Còn buồn phiền...mình anh chịu là được rồi!
Mộc Trầm tự nhiên thấy thương Mộng Cầm. Thương bản thân anh trót sinh ra trong gia đình đế vương. Và thương cho tình yêu của hai người. Không biết kết cục sẽ ra sao khi vướng thêm hôn ước với công chúa Hương quốc?
Trót rơi vào thế cờ hiểm. Thôi thì cố gắng xoay chuyển càn khôn! Gắng tới đâu mừng tới đó!
Việc trước mắt phải lo trước: "Tập luyện thôi em!"
Anh nhanh chóng sốc lại tinh thần. Kéo Mộng Cầm vào sàn tập.
Vở ballet Mộng Cầm dự thi đã đi vào giai đoạn kết. Cô cùng Mộc Trầm và các nghệ sĩ múa phụ họa kết hợp tham gia tổng duyệt và bước vào đêm thi.
"Sao em thấy hồi hộp ghê!" Mộng Cầm hết quạt quạt hai tay vào mà. Lại đưa tay vuốt ngực trái trấn an con tim đang nhảy loạn quá mức.
Sau cánh gà. Mộc Trầm mỉm cười. Anh cầm lấy hai bàn tay mềm áp lên má mình: "Em đừng quá lo lắng! Chúng ta sẽ làm tốt thôi! Hãy tin anh!"
Đối diện với ánh mắt tràn đầy niềm tin, Mộng Cầm mỉm cười: "Ừm! Chúng ta sẽ làm được!"
"Tiếp theo là màn biểu diễn tham gia dự thi của hai thí sinh đến từ lớp múa đương đại, khóa xxx Học viện Múa nghệ thuật: Thí sinh Mộng Cầm và Mộc Trầm!"
Phía khán đài vang lên tràng pháo tay đón chào nồng nhiệt. Đèn lớn sân khấu lập tức hướng về bức màn nhung.
Mộng Cầm xinh đẹp, lộng lẫy trong bộ đầm trắng thiên nga khoát tay Mộc Trầm vest đen dành cho nam vũ công rạng ngời xuất hiện trên sân khấu.
Cặp thí sinh cúi đầu chào khán giả.
Âm nhạc vang lên bài dự thi bắt đầu.
Khác với các bạn dự đoán, vở ballet Mộng Cầm và Mộc Trầm tham gia dự thi không phải là vở Don Quixote mà là trích đoạn màn một vở Giselle( hay The Wilis) do Adolphe Adam soạn nhạc và Jean Coralli, Julet Perrot biên đạo.
Trên nền nhạc êm dịu kết hợp muôn màu sắc thể hiện tâm trạng trong từng phân cảnh, vở ballet Giselle do Mộng Cầm và Mộc Trầm hóa thân vào vai cô gái vùng quê xinh đẹp nhưng nhút nhát Giselle và Công tước Albrecht của vùng đất Silesia mang đến cho khán giả nhiều cung bậc cảm xúc.
Màn vũ kịch khắc họa nàng Giselle đem lòng yêu Albrecht, một chàng quý tộc trẻ cải trang thành một anh nông dân thu hoạch yến mạch tên Loys. Mà không hề biết anh sắp kết hôn với công chúa Bathilde.
Khi sự thật phơi bày, Giselle đau khổ vì không bao giờ được ở bên người mình yêu nữa. Cô nhảy múa điên cuổng rồi chết trong vòng tay Albrecht.
Cánh rèm nhung khép lại bằng cảnh Albrecht chạy trốn khỏi bi kịch đau thương và mẹ của Giselle ôm con gái khóc nghẹn ngào.
Màn biểu diễn thành công ngoài mong đợi lấy đi nhiều nước mắt của Ban giám khảo và khán giả có mặt tại khán đài.
Giải quán quân được trao cho cặp đôi Mộng Cầm và Mộc Trầm.
Niềm vui chiến thắng đến trong lúc tâm trạng cả hai còn chưa thoát ra khỏi bi kịch của nhân vật nên trong tiếng reo hò chúc mừng của các bạn, trên gương mặt anh và cô vẫn còn đượm vẻ u buồn.
Đó đơn giản chỉ là bi kịch trong một vở kich hai người biểu diễn hay là dấu hiệu báo hiệu tương lai anh và cô?
Đám anh em tưởng anh buồn vì chuyện cưới vợ, tụi nó bô bô:
"Hoàng tử, anh yên tâm, tụi em nghe nói Công chúa của Hương quốc cực kì xinh đẹp!"
"Công chúa Hương quốc à?" Xem ra chuyện này không còn là chuyện nhỏ. Bởi giữa hai vương quốc Mộc - Hương đã có giao ước từ lâu: Nếu hai bên sinh bé trai, bé gái thì đó là một cặp uyên ương. Bên nào phá bỏ hôn ước, công chúa hay hoàng tử vương quốc đó sẽ phải trả lại linh hồn cho trời đất để tránh họa vương quốc bị diệt vong.
"Xứ thần Hương quốc đã mang lễ cầu thân. Nên anh yên tâm, công chúa đã thuộc về anh!" Nhị Vệ bồi thêm câu cho lòng anh thêm rối.
Chuyện đến nước này, bắt buộc anh phải sắp xếp về nhà một chuyến.
"Đội Thập Vệ, nghe lệnh!"
Mười anh chàng cao to, oai nghiêm một hàng đồng thanh: "Dạ, hoàng tử!"
"Lập tức quay về Mộc quốc! Nói với cha ta: Nửa tuần trăng nữa Mộc Trầm sẽ về phục lệnh!"
Những tưởng mười thằng đồng thanh hô: Rõ.
Ai ngờ, cả bọn đứng ngớ ra đó. Nhị Vệ lắp bắp: "Dạ..không về..được đâu hoàng tử!"
"Tại sao?"
"Mộc Vương truyền lệnh: Không đưa được hoàng tử về thì đừng vác thây ló mặt ở Mộc quốc! Về đó không có đất chứa ạ!"
"Tụi em phải bám theo anh thôi! Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia!" Chín thằng xòe tay, trưng ra bộ mặt hết cách.
Mộc Trầm không nỡ đuổi đám anh em. Anh ngồi xuống ghế nghĩ cách sinh tồn cho cả lũ: "Muốn ở lại, các cậu phải theo Nhất Vệ đi làm việc!"
"Dạ!" Tưởng đuổi về toi mạng. Chứ ở lại làm việc thì có gì đáng sợ. Chín thằng hí hửng bá vai ôm cổ Nhất Vệ rời đi.
Để lại cho Mộc Trầm mớ suy nghĩ rối rắm như tơ.
'Tư tưởng không thông, vác bình đông không nổi' nên Mộng Cầm bèn khoát tay dừng tập. Cô ôm lấy hai vai Mộc Trầm, ánh mắt chất chứa lo lắng hỏi: "Anh hôm nay sao vậy?" Động tác nào cũng đơ ra như khúc gỗ. Mặt mày buồn hiu, không có chút sinh khí nào.
Mộc Trầm giật mình: "Anh lại làm sai à?"
"Ừm! Hôm nay anh không tập trung!" Cô nhìn sâu vào mắt anh: "Có việc gì rất hệ trọng đúng không?"
Mộc Trầm không nỡ để cô lo. Anh choàng tay ôm Mộng Cầm vào lòng. Vuốt ve sống lưng cô trấn an: "Chẳng có việc gì hệ trọng bằng kì thi sắp tới của em!
Em đừng quá lo lắng! Do anh mất ngủ vì tiếng ngáy to của Nhất Vệ thôi!"
Cô không tin lắm: "Anh không gạt em chứ?"
Anh cười: "Bậy nào! Anh thương còn không hết!"
Trong lòng anh, Mộng Cầm nở nụ cười tạm yên tâm: "Anh nhớ nha! Không được giấu em chuyện gì đâu đấy!"
"Ừm! Nói hết với em!" Nhưng chỉ chuyện vui thôi. Còn buồn phiền...mình anh chịu là được rồi!
Mộc Trầm tự nhiên thấy thương Mộng Cầm. Thương bản thân anh trót sinh ra trong gia đình đế vương. Và thương cho tình yêu của hai người. Không biết kết cục sẽ ra sao khi vướng thêm hôn ước với công chúa Hương quốc?
Trót rơi vào thế cờ hiểm. Thôi thì cố gắng xoay chuyển càn khôn! Gắng tới đâu mừng tới đó!
Việc trước mắt phải lo trước: "Tập luyện thôi em!"
Anh nhanh chóng sốc lại tinh thần. Kéo Mộng Cầm vào sàn tập.
Vở ballet Mộng Cầm dự thi đã đi vào giai đoạn kết. Cô cùng Mộc Trầm và các nghệ sĩ múa phụ họa kết hợp tham gia tổng duyệt và bước vào đêm thi.
"Sao em thấy hồi hộp ghê!" Mộng Cầm hết quạt quạt hai tay vào mà. Lại đưa tay vuốt ngực trái trấn an con tim đang nhảy loạn quá mức.
Sau cánh gà. Mộc Trầm mỉm cười. Anh cầm lấy hai bàn tay mềm áp lên má mình: "Em đừng quá lo lắng! Chúng ta sẽ làm tốt thôi! Hãy tin anh!"
Đối diện với ánh mắt tràn đầy niềm tin, Mộng Cầm mỉm cười: "Ừm! Chúng ta sẽ làm được!"
"Tiếp theo là màn biểu diễn tham gia dự thi của hai thí sinh đến từ lớp múa đương đại, khóa xxx Học viện Múa nghệ thuật: Thí sinh Mộng Cầm và Mộc Trầm!"
Phía khán đài vang lên tràng pháo tay đón chào nồng nhiệt. Đèn lớn sân khấu lập tức hướng về bức màn nhung.
Mộng Cầm xinh đẹp, lộng lẫy trong bộ đầm trắng thiên nga khoát tay Mộc Trầm vest đen dành cho nam vũ công rạng ngời xuất hiện trên sân khấu.
Cặp thí sinh cúi đầu chào khán giả.
Âm nhạc vang lên bài dự thi bắt đầu.
Khác với các bạn dự đoán, vở ballet Mộng Cầm và Mộc Trầm tham gia dự thi không phải là vở Don Quixote mà là trích đoạn màn một vở Giselle( hay The Wilis) do Adolphe Adam soạn nhạc và Jean Coralli, Julet Perrot biên đạo.
Trên nền nhạc êm dịu kết hợp muôn màu sắc thể hiện tâm trạng trong từng phân cảnh, vở ballet Giselle do Mộng Cầm và Mộc Trầm hóa thân vào vai cô gái vùng quê xinh đẹp nhưng nhút nhát Giselle và Công tước Albrecht của vùng đất Silesia mang đến cho khán giả nhiều cung bậc cảm xúc.
Màn vũ kịch khắc họa nàng Giselle đem lòng yêu Albrecht, một chàng quý tộc trẻ cải trang thành một anh nông dân thu hoạch yến mạch tên Loys. Mà không hề biết anh sắp kết hôn với công chúa Bathilde.
Khi sự thật phơi bày, Giselle đau khổ vì không bao giờ được ở bên người mình yêu nữa. Cô nhảy múa điên cuổng rồi chết trong vòng tay Albrecht.
Cánh rèm nhung khép lại bằng cảnh Albrecht chạy trốn khỏi bi kịch đau thương và mẹ của Giselle ôm con gái khóc nghẹn ngào.
Màn biểu diễn thành công ngoài mong đợi lấy đi nhiều nước mắt của Ban giám khảo và khán giả có mặt tại khán đài.
Giải quán quân được trao cho cặp đôi Mộng Cầm và Mộc Trầm.
Niềm vui chiến thắng đến trong lúc tâm trạng cả hai còn chưa thoát ra khỏi bi kịch của nhân vật nên trong tiếng reo hò chúc mừng của các bạn, trên gương mặt anh và cô vẫn còn đượm vẻ u buồn.
Đó đơn giản chỉ là bi kịch trong một vở kich hai người biểu diễn hay là dấu hiệu báo hiệu tương lai anh và cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.